Trong phòng bệnh tản ra mùi thuốc sát trùng nồng nặc, Lâm Nhã đưa tay sờ lên bụng mình, cảm giác đau đớn mệt mỏi bao trùm lấy thân thể. Con gái của cô còn chưa đầy ba tháng đã bị chính cha ruột ra tay giết hại... Trần Chính Hào, anh ta không phải con người nữa.
Lâm Nhã tự hỏi bản thân vì sao lại ngu ngốc tin vào lời đường mật của tên đàn ông thối tha kia, sao có thể để tình yêu làm mờ mắt, để lúc này hối hận đã muộn màng. Ngay cả gia đình, bạn bè đều không quan tâm và phản bội cô, cuộc sống của cô trở nên thật vô nghĩa...
Cửa phòng bất ngờ mở ra, Trần Chính Hào anh tuấn tiêu sái đi đến bên cạnh giường nhìn cô, ánh mắt vẫn tràn ngập yêu thương như thế, thậm chí còn có cả đau xót.
“Nhã, tuy không giữ được đứa bé, nhưng sau này chúng ta vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa, em đừng quá đau lòng.”
Âm giọng trầm ấm ngọt ngào của anh lọt vào tai Lâm Nhã, cô chỉ thấy buồn cười. Trước kia cô rất thích chất giọng dịu dàng này, nhưng bây giờ lại thấy thật ghê tởm.
Lâm Nhã thở sâu mấy hơi, gắng gượng ngồi dậy. Thấy cô hơi nhúc nhích, Trần Chính Hào vội đưa tay ra đỡ cô, nói:
“Em muốn ngồi dậy làm gì? Người em hiện tại rất yếu có biết không?”
“Chính Hào, chúng ta bên nhau hơn năm năm rồi, anh định bao giờ sẽ cưới em?”
Câu hỏi đột ngột này làm Trần Chính Hào hơi ngẩn ra, sau đó cười bảo:
“Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.”
Bàn tay mang theo hơi ấm sờ nhẹ lên khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nhã, động tác này, quen thuộc như thế, nhưng lại làm cô cảm thấy chán ghét. Nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cô đột nhiên cười:
“Em còn tưởng anh đã cầu hôn Lâm Ngọc, em gái của em mà? Sao, hay anh định cưới cả hai?”
Lời này vừa ra, cánh tay đang đỡ lấy lưng cô rõ ràng hơi run rẩy, khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của Trần Chính Hào cũng cứng lại.
“Em nói gì vậy? Anh không hiểu.”
“Chính Hào, em bán mạng vì anh đã năm năm rồi, anh chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn. Em bị Kim tổng cưỡng hiếp, anh ôm em an ủi, rồi sau đó lại vui vẻ hợp tác với ông ta, anh có biết em thấy buồn và nhục nhã thế nào không? Anh cho em uống thuốc phá thai, nói là thuốc bổ, không thấy mình độc ác chút nào sao? Anh cầu hôn em gái của em, rồi giờ lại nói dối, nói đợi em khỏi bệnh sẽ cưới em? Em biết mình sắp chết rồi, anh không cần giả vờ nữa, em chỉ muốn hỏi, rốt cuộc anh có từng yêu em không?”
Nói ra hết một loạt lời này, tim của Lâm Nhã giống như bị bóp nát, đau quá, ngực không khác gì bị người dùng dao khoét một lỗ to, còn đau hơn cả việc cô sảy thai và biết mình sắp chết. Người cô yêu sâu đậm lại độc ác ra tay giết chết đứa nhỏ mới hơn ba tháng tuổi của họ, thậm chí còn cho cô uống thuốc độc mãn tính. Cô nhiễm độc lâu quá rồi, cũng không biết khi nào sẽ trút hơi thở cuối cùng.
Nghe cô kể tội, khuôn mặt Trần Chính Hào trở nên có chút dữ tợn.
“Ai nói cho em biết?”
“Anh nghĩ là ai?” Lâm Nhã bật cười, trong mắt lại không có ý vui.
Bấy giờ Trần Chính Hào không trả lời câu hỏi của cô, có lẽ ngay từ đầu anh đã lợi dụng cô chứ không hề yêu. Là em gái Lâm Ngọc đã nói cho cô biết tất cả mọi chuyện, chỉ để hả hê sung sướng trước sự đau khổ của cô.
Trước khi chết, cô thật sự rất muốn biết người mà mình yêu suốt năm năm qua liệu có từng một lần yêu cô không, nhưng sự im lặng từ anh đã làm cô chết tâm. Anh chưa từng yêu cô, ha ha. Lâm Nhã, anh ta chưa từng yêu mày!
Lâm Nhã mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Anh ra ngoài đi, em muốn ở một mình.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh giường mang theo vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ đứng lên rồi đi thẳng ra ngoài, không quên dập mạnh cửa để thể hiện sự tức giận của mình.
Lâm Ngọc sớm đứng bên ngoài chờ, thấy vậy có hơi sợ hãi nhìn anh:
“Em không cố ý, em chỉ muốn để cô ta biết người anh thật sự yêu là ai, anh biết mà, cô ta cũng sắp chết rồi…”
“Ừ, không sao. Anh không trách em, chúng ta đi thôi.”
Hai người ôm nhau rời đi, bỏ lại Lâm Nhã cô đơn trong phòng bệnh. Cô thất vọng với chính bản thân mình, thật sự ngu ngốc không cách nào hình dung. Người xung quanh không có một ai là đối tốt với cô. Bố mẹ từ nhỏ đã thương em gái hơn cô, bạn bè thì quay lưng phản bội, ngay cả bạn trai của cô cũng bị em gái cướp mất.
Tại sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ? Lâm Nhã cắn chặt môi nhìn về phía cửa sổ bên cạnh giường, xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, cô thấy được bóng dáng quen thuộc của người cô yêu và em gái đang quấn quýt không rời.
Cảm giác khó thở đánh úp tới, Lâm Nhã cắn chặt răng, loạng choạng đứng lên. Cô đem mấy sợi dây truyền dịch đang cắm trên tay mình kéo mạnh ra, máu tươi theo động tác đó vẩy xuống sàn nhà, tạo thành những vệt đỏ loang lổ. Đau lắm, nhưng không đau bằng lòng cô lúc này. Cô sắp phải chết rồi, bị chính người yêu và em gái của mình giết chết. Thế giới này thật nực cười làm sao...
Cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, Lâm Nhã mang theo một tay đầy vết máu đi dọc hành lang hướng ra bãi đỗ xe. Nhiều người quay đầu nhìn cô, đều hoảng sợ tránh ra xa một chút. Cô không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào nữa. Một người vừa bị người yêu và em gái phản bội, bị sảy thai, bị nhiễm độc mãn tính sắp chết, cả thể xác lẫn linh hồn đều chịu tổn thương quá nhiều, hiện tại còn có thể thế nào chứ?
Nhìn cặp tình nhân đang ôm ấp nhau trong góc tối, Lâm nhã không khỏi cười lạnh.
Muốn chết? Chúng ta cùng chết đi!
______________________________
Truyện được up độc quyền trên noveltoon, những nơi khác đều là trang ăn cắp chất xám, xin đừng ủng hộ những trang ấy. Cảm ơn mọi người. :)
Trên đường ra khỏi khu sảnh chính của bệnh viện, Trần Chính Hào vừa đi vừa ôm hôn Lâm Ngọc, mất một lúc lâu mới tách ra và đến được chỗ đậu xe.
Tất cả những cảnh tình cảm của họ đều ánh vào trong mắt Lâm Nhã, cô ngồi sẵn trong một chiếc xe gần đó, chờ đợi. Tay cô siết chặt vô lăng, trước mắt bắt đầu mờ dần đi. Cảm giác choáng váng dần xâm chiếm tâm trí, cô liên tục tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, phải tỉnh táo lại.
Lúc này, chiếc Mercedes màu đen của Trần Chính Hào vừa rời đi không lâu, một chiếc xe màu đen khác cũng đuổi theo sau.
Lâm Nhã cảm thấy nhất định mình đã điên rồi, vì trong đầu cô xuất hiện ý định giết chết người yêu và cả em gái ruột của mình. Nhưng nếu không làm vậy, cô sợ mình sẽ chết không cam lòng, chết không nhắm mắt.
Trên đường quốc lộ vốn nhiều xe qua lại, nhưng bây giờ không phải giờ cao điểm nên vẫn còn rất trống trải. Lâm Ngọc nghiêng đầu áp lên đùi Trần Chính Hào, tò mò hỏi:
“Sao Lâm Nhã phản ứng bình tĩnh vậy? Chị ta không đánh anh mắng anh gì sao?”
“Cô ta yêu anh đến phát điên, làm gì có chuyện dám to tiếng với anh? Em biết cô ta đã hỏi gì không? Cô ta hỏi anh có từng yêu cô ta chưa? Thật buồn cười.” Trần Chính Hào nhếch miệng cười, một tay lái xe, một tay vuốt ve tóc mềm của Lâm Ngọc.
Anh từng đưa Lâm Nhã đến tham gia tiệc rượu cùng mình, thấy Kim tổng ra hiệu muốn ngủ với cô nàng, anh cũng thấy có chút khó xử. Chỉ là vừa nghĩ về số tiền mình kiếm được nếu hợp tác với ông ta, anh lập tức đổi ý. Cơ hội bản thân chờ đợi bấy lâu đang mở ra trước mắt, sao anh dám bỏ qua chứ? Chuốc say Lâm Nhã, đem cô giao cho Kim tổng. Và rồi, người đàn bà đã bị vấy bẩn đó làm gì còn tư cách trở thành vợ anh?
Ngoài việc xinh đẹp và giỏi ngoại ngữ ra, Lâm Nhã chẳng có gì khiến anh phải lưu luyến. Một người phụ nữ quá mạnh mẽ, quá cứng cỏi như cô không tạo cho phái nam cảm giác muốn bảo vệ và che chở. Vậy nên, anh chọn Lâm Ngọc - cô em gái có ngoại hình tuy thua kém Lâm Nhã, nhưng lại rất dịu dàng và ngoan ngoãn, luôn nằm trong sự kiểm soát của anh.
Lâm Ngọc nhướn mày ngồi thẳng người dậy, đang tô lại son môi thì phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu nhìn ra sau một lát rồi hỏi:
“Hình như chiếc xe phía sau đang theo đuôi chúng ta phải không?”
Qua kính chiếu hậu, Trần Chính Hào giật mình nhận ra đó là xe của Lâm Nhã, vội nói:
“Là xe của Lâm Nhã, cô ta đi theo chúng ta làm gì?”
Còn chưa kịp phản ứng lại, chiếc xe phía sau đột nhiên điên cuồng tăng tốc và kéo gần khoảng cách với họ, âm thanh động cơ xe rít vang cực kì chói tai.
Lâm Nhã ở phía sau vừa đuổi theo vừa nhìn chằm chằm vào xe của Trần Chính Hào. Cô theo đuôi được một lúc rồi, phát hiện phía trước trống trải không có xe khác mới vội vàng đạp ga để tăng tốc!
Chết đi, chúng ta cùng chết! Trần Chính Hào! Anh đi chết đi!
Rầm.
Chiếc xe màu đen đang lao nhanh ở phía sau đột nhiên đâm sầm vào bên đường, chấn động mạnh từ cú va chạm khiến đầu xe bị bóp méo, sau đó thân xe xoay vòng và trượt ra xa hơn cả trăm mét. Tia lửa bắn tung tóe, khói trắng bốc lên che mất tầm nhìn của Lâm Nhã, nước mắt hòa vào máu nhỏ giọt xuống vô lăng của cô.
Ngay khoảnh khắc sắp đạt được mục đích, Lâm Nhã lại lùi bước và bẻ tay lái. Cô nhận ra trên chiếc xe kia còn có người thân của cô, dù hai chị em từ nhỏ đã có nhiều cãi vã và không yêu thương gì nhau, nhưng chung quy vẫn là máu mủ ruột thịt. Hơn nữa, người khiến cô ra nông nỗi này là tên khốn Trần Chính Hào chứ không phải Lâm Ngọc. Rốt cuộc thì cô... không thể làm hại em gái mình được.
Bên tai từ ồn ào hỗn tạp dần trở nên yên tĩnh, tiếng la hét hoảng loạn của đám đông nhỏ dần, nhỏ dần. Lâm Nhã không biết rốt cuộc tại sao cô lại đổi ý vào giây phút cuối cùng đó. Có lẽ là do cô yếu lòng, không thể ra tay với đứa nhỏ cùng mình lớn lên...
Đau đớn trên thân chậm rãi biến mất, Lâm Nhã cảm giác được mình đang phiêu lãng trong một khoảng không vô tận, tối đen như mực. Sau đó, những thước phim về cuộc đời cô lần lượt xuất hiện, tựa như một vòng lặp kỳ quái mà không ngừng hiện lên rồi tan biến.
Lần nữa mở mắt ra, trời đã sáng.
Lâm Nhã đờ đẫn nhìn nắng ngoài cửa sổ, cả người trong trạng thái lâng lâng khó tả. Cô không biết mình là ai, mình đang ở đâu, đây chỉ là cảnh tượng trong ký ức của cô hay thực tại?
Rầm. Lúc này, cửa phòng chợt bật mạnh ra, một thiếu nữ tầm mười hai tuổi bước vào, chống nạnh hô to:
“Chị Nhã, chị có dậy nấu cơm không thì bảo? Mẹ kêu chị xuống nhà kìa!”
Mắt của người trên giường vẫn mê mang như cũ. Lâm Nhã tự hỏi, sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
“Ây, chị ngơ cái gì? Nhanh lên!”
Người nọ lại kêu lên làm Lâm Nhã choàng tỉnh, vội bật dậy. Cô thở gấp mấy hơi, đưa mắt nhìn cánh tay bé xíu gầy guộc của mình, sau đó hoảng hốt nhìn khắp phòng một lượt rồi đưa tay lên miệng cắn một cái thật mạnh.
“A, đau…”
Lâm Nhã bị đau, vậy có nghĩa là cô chưa chết? Hơn nữa…
Cô nhảy vội xuống giường, đi đến trước gương và nhìn chính mình. Khuôn mặt thiếu nữ thanh tú mang theo chút hương vị tươi mát, mắt to tròn xinh đẹp, mũi cao thẳng, đôi môi anh đào hơi hé mở, bên cạnh môi dưới còn có một nốt ruồi nhỏ. Trong gương phản chiếu dung nhan của cô ngày còn bé!
Lâm Ngọc nhìn chị gái của mình tựa như phát điên mà sợ hãi:
“Chị ngủ một đêm đầu óc có vấn đề rồi à?”
Nói xong cũng mặc kệ cô và chạy đi, còn Lâm Nhã thì ở lại, vừa khóc vừa cười nhìn chính mình trong gương. Cuối cùng, cô quỳ rạp trên sàn nhà, không kiềm được mà bật khóc nức nở.
Những gì đã xảy ra dường như chỉ là một giấc mơ thoáng qua, cô cũng muốn nghĩ như vậy, nhưng chi tiết lại thật rõ ràng in sâu trong đầu cô. Thậm chí lúc cô phiêu dạt trong khoảng không gian tối đen kia, ký ức đau thương về ngày bị phản bội không ngừng lặp đi lặp lại, khiến cô cảm giác đau đớn muốn phát điên.
Cô sống lại rồi, cô thật sự trở lại thời gian mà mình chưa quen biết Trần Chính Hào. Dù kiếp này không quen biết, nhưng mối thù trong lòng không thể nào phai, cô muốn đem anh ta giẫm dưới chân, khiến anh ta sống không bằng chết! Cô muốn đem tất cả những tổn thương phải chịu kiếp trước hoàn trả lại!
______________________________
Truyện được up độc quyền trên noveltoon, những nơi khác đều là trang ăn cắp chất xám, xin đừng ủng hộ những trang ấy. Cảm ơn mọi người. :)
Kiếp trước, Lâm Nhã tốt nghiệp đại học ngoại ngữ, bên cạnh Tiếng Trung thì còn thông thạo Tiếng Anh và một chút tiếng Pháp, sau này còn đặc biệt học thêm rất nhiều nghiệp vụ để hỗ trợ cho công việc của Trần Chính Hào. Có thể nói, cô của kiếp trước là một phụ nữ thời đại mới giỏi giang được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng lại vướng vào lưới tình và bị mờ mắt bởi những hành động ngọt ngào của tên họ Trần kia.
Kiếp này, cô nhất định không phạm phải sai lầm đó nữa. Tình yêu ư? Làm gì tồn tại tình yêu thật sự chứ. Đứng trước tiền tài và danh vọng, mọi thứ tình cảm đều trở nên vô nghĩa.
Lâm Nhã siết chặt nắm tay, sau đó run rẩy sờ khuôn mặt trẻ con của mình trong gương. Thân thể này mới mười bốn tuổi, nghĩa là cô còn một chặng đường rất dài để đi...
Cô xốc lại tinh thần, nghỉ ngơi một ngày, sau đó lên kế hoạch trả thù, bắt đầu với việc cải thiện cuộc sống và chính bản thân mình.
Trước kia cô là dạng người nói ít làm nhiều, tính cách bộc trực thẳng thắn, bởi vì bản thân từng đạt được thành tựu kha khá trong công việc nên cô đã tự tin thái quá, làm hỏng các mối quan hệ xung quanh, đặc biệt là trong gia đình. Hiện tại, cô phải cư xử đúng mực hơn, học cách kiềm chế bản thân.
Những ngày kế tiếp là chuỗi ngày điên cuồng đào tạo bản thân. Võ học, y học, âm nhạc, mỹ thuật, kinh tế, chính trị, các loại kỹ năng mềm, kỹ năng giao tiếp… tất cả mọi thứ đều phải đạt đến một trình độ nhất định, thậm chí là thành thạo thì càng tốt!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lâm Nhã cũng dần bắt nhịp với cuộc sống mới. Mẹ vốn không thích cô, nhưng từ khi thấy cô nhận được nhiều bằng khen và được hàng xóm tâng bốc, những câu chửi mắng thậm tệ của bà dần ít đi, thậm chí không còn nữa.
Lâm Nhã dịu dàng hơn, bước đầu trở thành một người phụ nữ chuẩn mực của xã hội. Không ai biết, tất cả chỉ là lớp mặt nạ giả tạo mà cô đắp lên mình.
Hai mươi hai tuổi, Lâm Nhã tốt nghiệp đại học với bằng ưu khoa kinh doanh quốc tế.
Kiếp trước, ngay chính năm hai mươi hai tuổi vẫn còn ngây ngô này, cô đã từng làm thực tập sinh cho công ty của Trần Chính Hào và sau đó rơi vào bẫy tình của anh ta. Nhớ lúc ấy cô còn chưa tốt nghiệp đại học, thật sự là trẻ người non dạ.
Để trả thù tên tra nam khốn nạn đó, Lâm Nhã đã chọn ra mục tiêu để bám đùi ở kiếp này, chính là đại thiếu gia của Đường gia, Đường Hạo - đối thủ kiếp trước của Trần Chính Hào.
Gọi là đối thủ cũng không đúng lắm, như vậy sẽ hạ thấp vị trí của Đường Hạo.
Mặc dù Trần Chính Hào đã nhiều lần cố gắng đả kích đối phương nhưng luôn không thành. Anh ta từng lợi dụng vẻ ngoài xinh đẹp của cô để lôi kéo nhiều tài nguyên cho mình, có thể nói, cô là con cờ của anh ta. Thân làm bạn trai mà chỉ trực chờ đưa bạn gái lên giường cùng những người khác, đúng là cặn bã trong cặn bã. Đây cũng là lý do khi biết cô mang thai, anh ta tìm cách phá bỏ cái thai đó, chờ cô khỏe lại sẽ cưới cô ư? Chờ cô khỏe lại thì dâng cô vào miệng cọp mới đúng.
Lâm Nhã vừa nghĩ đến đã cảm thấy không vui, vội đem những chuyện cũ ném ra sau đầu. Cô vẫn nhớ rõ, hôm nay ở khách sạn Thiên Tinh sẽ diễn ra một buổi tiệc với sự góp mặt của các ông lớn trong giới thượng lưu, trong đó có cả Đường Hạo. Cô muốn nhân cơ hội này làm một sự kiện trọng đại, cứu vớt một chút hình tượng của Đường Hạo. Mặc dù không rõ là ai phản bội khiến anh ta lên giường cùng một nhân viên phục vụ, nhưng cô nghĩ mình phải lợi dụng tốt bữa tiệc hôm nay.
Mười giờ đêm, Lâm Nhã trong bộ đồng phục của nhân viên khách sạn Thiên Tinh đứng xếp hàng ở cửa lớn, chuẩn bị đón chào các vị khách quý.
Từng người ăn mặc sang trọng đi lướt qua tầm mắt, nhưng Lâm Nhã chỉ chăm chăm chờ đợi một nhân vật trọng yếu nhất.
Thời điểm cô bắt đầu ngủ gật vì mãi vẫn chưa thấy Đường Hạo đến, đám nhân viên nữ đột nhiên đẩy hông nhau thì thầm:
"Tới rồi tới rồi, là Đường tổng, mau, thẳng người lên."
Lâm Nhã vô thức đứng thẳng lưng, mắt thì lén liếc ra cửa.
Một người đàn ông thân hình cao lớn bước vào trước ánh nhìn chăm chú của mọi người. Anh mặc vest màu xanh sẫm, tóc vuốt keo gọn gàng, giày da bóng loáng. Khuôn mặt tuấn mỹ làm người khác tim đập chân run xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Nhã. Một đôi mắt phượng xinh đẹp sáng ngời, sống mũi cao thẳng có thể làm cầu trượt cho bao thiếu nữ, môi dày vừa phải, không mỏng không thô, lúc nhìn nghiêng sẽ phát hiện đường xương hàm của anh vô cùng quyến rũ.
Lâm Nhã và đám nhân viên nữ đều phấn khích trong lòng, đồng loạt cúi đầu, hô:
"Xin chào Đường tổng, hoan nghênh ngài đến Thiên Tinh."
Bọn họ từ sớm đã nhận được một bảng danh sách đề tên của những vị khách quý của bữa tiệc hôm nay và học thuộc lòng, chào đến giờ sắp mỏi cả miệng rồi.
Người khác phấn khích vì được gặp người trong mộng, còn Lâm Nhã phấn khích vì gặp được con mồi, nhân lúc người khác cúi đầu thì len lén đưa mắt nhìn về phía người đàn ông kia. Làm đối thủ nhiều năm, cô đã nhìn thấy Đường Hạo vô số lần rồi nhưng không thể phủ nhận, anh ta quá thu hút, mỗi lần nhìn thấy đều không thể rời mắt. Không nói đến khuôn mặt đẹp trai của anh ta, chỉ riêng thân hình cao lớn và đôi chân dài miên man kia cũng đủ làm vô số phụ nữ thèm thuồng. Huống chi, anh còn có một số tiền cực khủng trong tài khoản.
Đường Hạo lướt ngang qua người của Lâm Nhã, sau đó đi thẳng vào trong thang máy.
"Đẹp trai quá đi!"
"Ôi trời, không thể tin được, tôi vừa tận mắt nhìn thấy Đường Hạo đó! Còn ở khoảng cách cực gần thế này nữa!"
"Không uổng công vất vả cả ngày nay, làm ở Thiên Tinh thật sự quá hời! Có quá nhiều giám đốc công ty lớn đến dự tiệc, bọn họ vừa trẻ vừa tài giỏi, ước gì tôi được nhìn trúng!"
Lâm Nhã co giật khóe miệng, thầm nghĩ, trước kia cô cũng có tư tưởng như thế, nhưng sau khi chết đi sống lại, cô bắt đầu thực tế hơn rồi. Người giàu để ý đến các cô gái xinh đẹp chỉ có thể là vì lợi dụng, vì chơi đùa, rất ít, thật sự rất ít trường hợp yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Cô biết rõ, muốn đột nhiên được các ông lớn chú ý là không thể nào, chỉ có chờ đến mấy chục kiếp sau. Nếu không sinh ra trong gia đình thượng lưu, không quá xuất chúng thì ít nhất phải biết dùng mưu.
______________________________
Truyện được up độc quyền trên noveltoon, những nơi khác đều là trang ăn cắp chất xám, xin đừng ủng hộ những trang ấy. Cảm ơn mọi người. :)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play