Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mèo Con Của Ông Trùm Mafia

Tai nạn giao thông

Đùng...Đùng....

Tiếng sấm chớp kêu vang mạnh mẽ, rạch lên bầu trời những mũi dao sắc nhọn. Mưa rơi lộp bộp, máu chảy lênh láng trên đường.

Cô gái nhỏ cả người đầy máu, mặt mày không rõ ngũ quan, chiếc áo khoác mua hàng giảm giá vài ba đồng sớm đã rách rưới nhìn không nổi. Máu chảy dọc từ đầu, tí ta tí tách nhỏ xuống mặt đường lạnh căm.

Ngã tư đường, mọi người tập trung vây quanh, xì xầm thảo luận. Người hỏi bạn có biết đây là ai, kẻ giơ máy ảnh muốn làm kỷ niệm nhân ngày được chứng kiến tai nạn. Đèn giao thông bởi vì va chạm mạnh mà hư hỏng, kêu rẹt rẹt khó nghe, tên tài xế đâm người thì vốn đã chạy mất dạng.

Rốt cuộc xe cứu thương cũng đến, tiến thẳng bệnh viện trung tâm thành phố S.

"Bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch. Đã liên lạc được với người nhà cô ấy chưa?"

"Tôi đã gọi theo danh bạ của cô ấy, nhưng bên kia chưa nghe xong đã hét 'Cút, tôi không có con gái' rồi cúp máy luôn."

"Người đưa cô ấy đến bệnh viện thì sao?"

"Là một chú shipper, chú ấy xong việc thì vội vàng đi giao đồ ăn cho khách rồi."

"Thôi, cứ tiến hành phẫu thuật, mạng sống con người mới là quan trọng nhất."

"Vâng ạ."

 

Lưu Diệp Ly không biết mình đang ở đâu, xung quanh là một khoảng không vô định hình. Con đường phía trước không có lối ra, không có phương hướng.

Nỗi sợ hãi từ từ lan đến tim, cái này...là đường đi đến địa ngục à?

Cô ôm lấy thân thể lạnh cóng của mình, ngồi xuống mặc số phận. Cô nhớ rõ bản thân đang đứng chờ đèn đỏ, còn đang tính qua đường để mua một cái bánh mì khô lót bụng thì bất ngờ từ đâu một chiếc xe mất lái lao thẳng đến. Tốc độ của nó rất nhanh, gầm gừ như một con quái vật. Cô muốn tránh nhưng căn bản là tránh không kịp, thân thể bị đụng bay ra giữa đường, đau không tả nỗi. Đụng mạnh như vậy, đau như thế, nếu sống cũng là kỳ tích.

Diệp Ly cười giễu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào cánh tay trắng nõn chỉ toàn vết sẹo của mình. Ngay khi cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đi cùng Thần Chết, từ đâu có một bà lão xuất hiện.

Bà ấy có mái tóc hoa râm, khuôn mặt tuy đã in sâu những vết tích của thời gian nhưng nom vẫn đẹp đến lạ. Bà ấy có một nụ cười vô cùng hiền hậu, vô cùng dịu dàng, cười đến nỗi nung ấm cả trái tim Lưu Diệp Ly.

Bà lão một tay chống gậy, một tay xoa đầu cô, giọng ồm ồm:

"Cháu ngoan, cháu đã cấp cứu thành công rồi. Nhưng di chứng để lại rất nhiều, thời gian tiếp theo cháu phải ở lại viện để chữa trị, nếu không sẽ chết."

Lưu Diệp Ly đầu tiên là vui mừng, sau lại buồn bã, đến cùng thì tuyệt vọng. Cô lấy đâu ra tiền để mà chữa bệnh chứ? Hai mươi năm sống trên đời, Diệp Ly chưa bao giờ ngừng làm việc. Làm quần quật thở không ra hơi, cuối cùng thì cúng hết tiền cho gia đình kia. Còn cô thì hai túi rỗng tuếch, nhịn ăn là chuyện thường ngày. Hôm nọ vì đói quá, đã hai ngày trời chưa có gì vào bụng nên cô mới quyết tâm nuông chiều mình một lần, kết quả xảy ra tai nạn, sống như chết.

"Bà ơi, cháu không có tiền." Thật sự không có tiền, cô là một người nghèo, cực kỳ nghèo.

"Ta có thể cho cháu mượn."

Lưu Diệp Ly lắc đầu:

"Nếu mượn thì không biết bao giờ cháu mới trả xong nợ nữa, có khi kiếp sau cũng chưa hết ấy ạ. Thôi thì chết, chết cũng là một loại giải thoát..."

Bà lão cười vì sự thẳng thắn của cô, đoạn trách mắng:

"Đừng bi quan như thế, chúng ta còn cách khác mà."

"Cách gì ạ? Bệnh nghèo mà cũng chữa được ạ?"

Bà lão trầm ngâm, nói rõ ràng:

"Ta cho cháu mượn tiền, không cần trả. Tuy nhiên cháu phải ký vào bản khế ước này."

Còn có vụ này nữa hả?

"Khế ước gì ạ? Bán thân cháu không ký đâu."

Bà lão lườm cô một cái:

"Con bé này, toàn suy diễn linh tinh. Khế ước này yêu cầu cháu phải biến thành một con mèo."

"Mèo ạ? Suốt đời là mèo, mãi mãi là mèo?"

"Đương nhiên là không, cháu có thể biến thành người mỗi khi bị hoảng sợ."

"Làm thế nào để giải trừ khế ước hả bà?"

"Một cách duy nhất nhưng ta cũng không biết, cháu tự tìm đi."

"..."

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ, bà lão hỏi tiếp:

"Cháu có ký không? Ta gần phải đi rồi."

Cô cắn răng nghiến lợi nói:

"Ký, cháu ký ạ." Mèo thì sao? Mèo đáng yêu!

 

Tít tít...

"Nguy rồi, Bác sĩ Cố bệnh nhân phòng 502 không thấy đâu nữa."

"Cô ấy vừa phẫu thuật xong một giờ trước, bản thân còn hôn mê bất tỉnh thì đâu được? Lục soát camera đi!"

"Đã check camera ở lối ra bệnh viện nhưng không thấy đâu. Bây giờ mình phải báo cảnh sát ạ?"

"Chứ còn gì nữa!"

Meo~meo~(bổn cung ở đây)

Lưu Diệp Ly đứng trên bệ cửa sổ, lười biếng liếm móng vuốt mèo. Chợt nhận ra gì đó, cô ão não "meo~" một tiếng.

Aish, cái bản năng chết tiệt này. Cô thề cô không hề muốn liếm chân mình tí nào, tất cả là tại con mèo!

Tiếng kêu của cô khiến đám bác sĩ trong phòng chú ý. Bọn họ dời tầm mắt liền thấy một con mèo con đang đứng trên bệ cửa, một con mèo cực kỳ xinh đẹp.

Nó có bộ lông trắng tinh, trông qua có vẻ rất mềm, tứ chi ngắn cũn, đôi mắt màu nâu to tròn. Vừa nhìn liền muốn ôm mà cưng mà nựng. Rốt cuộc, cô y tá không chịu được nữa, như hổ đói vồ lấy bé mèo, khiến bé hoảng sợ suýt ngã. Thật may có vị bác sĩ nhanh tay nhanh mắt ôm bé.

Trời, đây là tầng ba mươi đấy! Diệp Ly kêu réo lên, lông tơ dựng đứng, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.

Cố Trì vuốt ve mèo con, trách mắng:

"Cô làm nó sợ."

Lưu Diệp Ly bị vuốt ve cũng không thoải mái mấy, cô không thích người ta đụng vào mình. Thế là Diệp Ly ngọ nguậy tỏ ý muốn xuống. Song Cố Trì không chịu, anh ta ôm khư khư lấy mèo con, còn tưởng nó muốn uống sữa.

"Tôi cho mèo đi uống sữa, chắc nó đói rồi. Các cô các cậu tiếp tục công việc tìm kiếm, tôi rất nhanh trở lại."

Diệp Ly khẽ khinh bỉ tên bác sĩ này trong lòng. Bệnh nhân không thấy đâu mà còn có tâm trạng cho mèo ăn? Khinh thường cô?

Vậy là cô mèo Lưu Diệp Ly cào mạnh vào tay Cố Trì. Móng vuốt mèo con tuy không quá sắc nhưng Diệp Ly dùng lực rất mạnh, để lại một vết xước dài trên bàn tay bác sĩ Cố. Anh ta vì bị đau mà theo quán tính nới lỏng tay, Lưu Diệp Ly nhân cơ hội đó nhảy xuống từ người anh ta, kiêu ngạo bước đi.

Mọi người trong phòng bệnh thấy một màn này không khỏi trợn mắt há mồm.

Riêng Cố Trì thì cười bất đắc dĩ: "Một con mèo cá tính "

Bố của giới hắc đạo

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lưu Diệp Ly dùng bốn cái chân ngắn cũn của mình chạy xồng xộc. Nhưng nào đâu chỉ đơn giản vậy. Mèo con còn bé, sức khỏe yếu, thân thể yếu, con người thì khổng lồ, căn bản chênh lệch quá lớn.

Bé mèo nhìn thế giới big size trước mặt, hoảng sợ tột cùng. Và cái gì đến cũng đã đến, từ đâu có con chó husky to gấp mười lần "cô" vồ vập chạy tới. Nó sủa lên một tiếng rõ to, ngắm chuẩn mục tiêu và xông đến. Trên phố đông người, chú husky lao nhanh như chớp, xô đẩy mấy người lớn khiến họ ngã quay.

Lưu Diệp Ly cũng không còn cách nào khác ngoài vắt chân lên cổ rồi chạy.

Cô nhảy cẫng qua mũi giày của loài người, né đi những cú dẫm chân có thể một phát đưa mình đến Tây Thiên. Xe đẩy em bé bởi vì có sự xuất hiện của một con mèo con mà phanh lại gấp, thằng oắt con trong nôi ngơ ngơ ngác ngác nhìn bình sữa của mình theo quán tính đã bay lên không trung. Diệp Ly bất đắc dĩ dơ một chân lên vẫy vẫy với nó "meo~"(bà đây không cố ý).

Mắt mèo thấy đã đến đèn xanh đèn đỏ, đoạn đường xe cộ đi lại tấp nập, cô đâm ra do dự. Chưa nói đến việc ngày mai báo đài đưa tin một con mèo ngu ngốc chạy ra giữa đường bị xe tông chết, thì đèn giao thông để lại cho cô một kí ức không mấy tốt lắm, có thể nói là ám ảnh.

"Gâu! Gâu! Gâu!"(cô em không trốn được đâu.)

Em em mả cha mi!

Con Husky đã gần đuổi đến, cái bản mặt ngu đần dào dạt hứng thú của nó khiến cô chán ghét. Ngay khi móng vuốt của nó chuẩn bị chạm tới thân thể ngọc ngà của mình, Diệp Ly nhảy ào ra đường. Tư thế hiên ngang như một vị anh hùng đương đầu với giặc, đến nổi con chó husky cũng phải lác cả mắt.

Nhưng cô rất nhanh đã không vui nổi. Xe rất nhiều, nườm nượp to lớn.

MÉO! MÉO! MÉO! ( Tránh đường cho bổn cung)

Những chiếc ô tô, những chiếc xe tải cứ như xem mèo con Diệp Ly là nam châm mà ồ ạt sấn tới. Tránh được bánh xe của xe này thì chiếc khác lao vùn vụt.

Vì con mèo rất nhỏ, vị trí ở điểm mù thế này thì tài xế không cách nào thấy được. Biết được nỗi lòng của họ nên Lưu Diệp Ly lựa thời cơ, tính toán từng bước để nhảy.

Lấy đà lấy sức xong, cô dùng hết sức bình sinh để nhảy tọt lên chiếc xe BMW gần nhất. Nhưng đời không như là mơ, khoảnh khắc khuôn mặt của cô dán chặt vào tấm kính, khoảnh khắc cô nhe miệng cười để lộ mấy chiếc răng nanh với cô gái trong xe thì cũng là lúc cô ả bật cần gạt nước.

Không ngoài dự đoán, đồng chí Diệp Ly bay thẳng ra ngoài, hạ cánh ở bồn cây giữa đường với vô vàn vết xước lớn nhỏ.

 ---

"Lão đại, mỏ ở vùng Castle để mặc kệ bọn người Ngô Tự cướp ạ?"

Hơi thở lạnh lùng chiếm đoạt cả con xe Maybach, điếu thuốc cháy nửa chừng kẹp hờ giữa sườn ngón tay thô ráp, chi chít sẹo. Cặp mắt đang khép nhẹ nghe như thế liền mở ra. Đôi mắt một mí màu xanh lam trong đêm tựa một con sói, mái tóc đen vuốt ngược lên hoàn toàn lộ ra sát khí cuồn cuộn. Hắn liếc tên đàn ông vừa cất lời, giọng trầm khàn như một con quỷ đang thực hiện nghi lễ giết người:

"Castle? Đủ cho ruồi ăn?"

Hạch Sâm hiểu ý. Castle mệnh danh là Mỏ đất hái ra tiền của người phương Đông. Nhưng đó chẳng qua là lời truyền thông của các chủ xưởng bán hàng lưu niệm cho khách du lịch đến thăm xứ Ba Tư. Của ngon nhà trồng, đâu ai ngu mà khoe ra cho bàn dân thiên hạ? Nói trắng ra thì Castle còn không đủ cho một con ruồi ở Trình Gia "ăn".

Thế nhưng đó là một chuyện, đám Ngô Tự dám ra tay cướp hợp đồng làm ăn của Trình Gia lại là một chuyện khác.

Hạch Sâm toan nói gì đó, người đàn ông đã đưa điếu thuốc lên khóe môi bạc, giọng nói như cũ khàn đặc:

"Chó phải biết chủ, con không nên biết bố?"

Hạch Sâm lập tức biết phải làm gì. Trình Gia ở Châu Âu nói một không kẻ nào dám làm hai, Trình Khắc Ngật được xem là bố, bố của cả giới hắc đạo trời Tây.

Tên Ngô Tự ngu dốt bị người khác nắm chuôi, không cho một chút ít "quà chạm mặt" thì Trình Gia quả thật không thân thiện với chủ nhà lắm, nhỉ?

Xe maybach chạy nhanh trên đường, xé toạc màn đêm để đi tìm con mồi của nó.

"Lão...lão đại..."

"Mẹ kiếp, ông còn không mau nói, có biết lão đại ghét nhất là người chậm trễ không?"

Tên tài xế sợ tới mức té ra quần: "Đằng trước...đằng trước có người..."

Hạch Sâm còn tưởng chuyện gì, lạnh mặt nói:

"Đâm chết nó."

Lão đại ghét mèo

"Đâm chết nó."

Ngay khi Hạch Sâm vừa dứt lời, tên tài xế đã không nhịn được mà run lên cầm cập, vẻ mặt tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng rọc.

"Đoàng."

Tiếng súng vang lên không có dấu hiệu báo trước, tài xế ngã oặt, chết không nhắm mắt.

Kẻ vô dụng nhát gan thì giữ lại làm gì?

Hạch Sâm biểu tình lạnh nhạt, nhác thấy máu tanh từ đầu của ông ta đang chuẩn bị nhỏ giọt xuống ghế, anh ta một cước đá phăng thi thể ra giữa đường. Sự việc ồn ào khiến cho đám người đang bận rộn phía trước phải chú ý.

Cố Trì nhíu mày, chậm rãi tiến lại gần:

"Hạch Sâm? Lão đại?"

Hạch Sâm phủi bụi trên người mình, liếc anh ta một cái:

"Cậu con mẹ nó bày binh bố trận gì ở đây?"

Cố Trì cười ha hả, cảm thấy cách nói bày binh bố trận cũng hay đó chứ. Nhưng thấy vẻ mặt của Hạch Sâm đang đanh lại, anh ta đành nghiêm túc:

"Tôi kiếm mèo."

"Mèo?"

"Phải! Một con mèo con rất xinh!"

Thấy anh ta tỏ ra thích thú, Hạch Sâm tốt bụng nhắc: "Lão đại ghét mấy con vật rụng lông, cậu cũng biết."

"Tôi biết chừng mực."

"Tùy cậu."

Nói xong, không biết ai trong số mấy người mặc tây trang đen đi giày da hét lớn lên:

"Đã tìm thấy rồi!"

Cố Trì vội vàng đi lại, Hạch Sâm chán ghét ngồi trên xe.

Chưa đến một phút, bác sĩ Cố đã quay trở lại, cùng với một con mèo con ôm trong ngực.

"Cút xuống xe! Lão đại mà thấy mèo ở trên xe là anh ấy cho nổ tung luôn hết tất cả, đến khi đó mạng của mình cậu cũng khó lòng mà giữ."

"..." Được rồi, Trình Gia ngoại trừ anh ta đều kỳ thị mèo, anh ta biết.

Đoạn, Cố Trì lên một chiếc khác, không quên dặn dò đám người thu dọn thi thể.

Xe một đường chạy thẳng về căn biệt thự của Trình Gia. Cả quãng đường, mặc cho ồn ào đến thế nào, ai sống ai chết, Trình Khắc Ngật đều như cũ nhắm mắt. Mãi tới lúc xe dừng trước cửa biệt thự, Hạch Sâm nói: "Lão đại, đến nơi rồi."

Cặp mắt xanh lam tức khắc mở ra, đôi chân dài sải bước xuống xe. Hơi thở âm u phút chốc lan ra khắp căn biệt thự, báo hiệu rằng chủ nhân của nó đã về.

Hắn quăng điếu thuốc, vuốt ve chiếc súng nạm bạc của mình, từng bước nặng nề tiến vào. Hai bên, đám thuộc hạ cung kính cúi đầu, bầy chó săn cũng được huấn luyện rất tốt mà nghiêng mình tỏ vẻ thành kính.

Đang đi, Trình Khắc Ngật bỗng nhiên dừng lại, người cũng chằng thèm xoay, mũi súng chĩa về hướng Bắc 45 độ, "đùng" một tiếng.

Tên kia vốn đang đổ mồ hôi hột nắm chặt chiếc điện thoại trong tay mình, tức khắc ngã lăn đùng ra chết.

Đám người mặt mày lạnh tanh nối đuôi Trình lão đại đi vào.

Ở đây, quy luật luôn đứng thứ nhất, trái quy luật cũng chính là làm trái Trình Khắc Ngật. Hắn đặt ra quy tắc, hắn cũng chính là quy tắc.

----

Sáng sớm, Lưu Diệp Ly thấy bản thân mình nằm vùi trong đống chăn mềm mại. Cô ngược lại không hề thoải mái mà lo sợ có điềm chẳng lành.

Tay mèo khẽ dụi dụi mắt, ngáp một cái rõ to rồi quan sát chung quanh.

Căn phòng khá lớn, được bày trí theo kiểu Âu cổ kết hợp hiện đại. Đồ vật trong phòng nhìn qua là biết đắt tiền, thế nhưng đó không phải điều đáng nói. Điều đáng nói là cô - một con mèo con miệng còn hôi sữa, nằm trên một chiếc giường? Cái này...không phải là bị ngủ cùng đó chứ?

Dù cho đang không phải trong hình dạng con người, Diệp Ly cũng cảm thấy lông tơ lông mao dựng đứng cả lên. Như là cảm thấy bị xúc phạm, cô nhảy cẫng ra khỏi chăn. Bấy giờ mới thấy vết thương hôm qua đã được băng bó kỹ lưỡng, các vết xước nhẹ cũng được bôi thuốc.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy khó chịu thêm. Phải là một sinh vật vô sỉ cỡ nào mới xuống tay với mèo khi nó đang bị thương được?

Cố Trì - kẻ đang ngồi thảnh thơi trong vườn hoa uống trà, đột ngột hắt xì một cái. Kim Văn và Hạch Sâm bên cạnh nhíu mày ghét bỏ.

Nhâm nhi vị trà thượng hạng, Kim Văn cười hỏi:

"Nghe nói hôm qua cậu đưa một con mèo về, còn ngủ cùng với nó?"

Cố Trì nhăn mặt: "Dù cho tôi thích nó thật thì cũng chưa đến mức ấy."

Kim Văn nhún vai, có ý tốt nhắc nhở:

"Tốt nhất cậu đừng nên để lão đại thấy con mèo đó."

"Đương nhiên, tôi đã giấu nó vào căn gác ở lầu một."

Lưu Diệp Ly, đáng ra lúc này đang ở căn gác thì lại mon men đi dọc hành lang. Đi rồi mới biết mình thiển cận đến bao nhiêu. Căn phòng lúc nãy cô ở so với một căn biệt thự to lớn sáng lấp lánh này, chẳng qua là hạt cát trong sa mạc cát.

Vừa đi mắt mèo vừa mở to, cô thích thú sờ mỗi cái một tí. Không cần chứng minh, đây là kim cương hàng real.

Có thể bởi vì nghèo nên cô có một chấp niệm vô cùng sâu sắc với kim cương.Thật không ngờ khi còn sống vẫn có cơ hội được chạm qua nó, cho dù hiện tại cô đang là một con mèo.

Biết mình đang bất lịch sự sờ đồ nhà người ta nên Diệp Ly chỉ dám 'meo~' một tiếng nhỏ để biểu thị sự thỏa mãn của bản thân.

Ai có ngờ, sau tiếng meo đó lại là một thảm họa.

Chiếc thân mèo ngăn ngắn be bé của cô bất ngờ bị một người xách mạnh lên. Hơi thở xa lạ đằng đằng sát khí khiến Lưu Diệp Ly hốt hoảng.

'Méo?' (Gì vậy?)

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play