Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đoạn Thư Đại Lục Kí

Chương 1: Sống Trăm Vạn Lần… Vì Ngươi

Bên ngoài, gió thổi tung một khoảng trời đậm nắng. Những đám mây trong veo, vắt ngang mình trên nền trời xanh thẳm, cao ngạo. Bóng râm của cây bàng xanh lá kề cạnh ký túc xá nam trường đại học X di chuyển qua lại trên nền đất tạo thành mảng hoa văn sinh động. Sân đá, vắng bóng người qua lại.

Vô Thiếu Thiên bên trong khóa chặt cửa, chỉ le lói ánh đèn bàn trong góc phòng. Bọn sống chung đã ra ngoài chuẩn bị cho chuyến về quê, chỉ còn hắn còn phải lo toan cho những bài thi dời lịch.

- Tức chết mất!

Trên sàn vứt tung các mẫu giấy nháp, đầu tóc thiếu niên rối tung hơn cả những dòng chữ đen nguệch ngoạc bản thân đã viết . Vô Thiếu Thiên giận đến mức gục đầu thật mạnh xuống mặt bàn.

Tự làm mình bị thương, trán đỏ một vùng rõ lớn. Ôn luyện mấy ngày qua đã khiến cho hắn thân tàn ma dại, đôi mắt lờ đờ chẳng nhìn nổi nửa trời. Bản tính ham vui nhưng cực kì có trách nhiệm, không thể để gia đình thất vọng chỉ trong năm đầu dọn ra ngoài ở được.

Thở ra một hơi dài, đầu óc lân lân khó tả. Lăn lên giường, hắn quyết định làm một giấc để lấy lại tỉnh táo. Mặt chạm qua chăn gối trong một thoát, bên ngoài vang lên một tiếng khiến cho thiếu niên giật mình. Bật dậy, hắn giật mình quát mắng, chân mày nhíu chặt lại đến mức tạo ra mấy vết nhăn hằn sâu.

Cộc…

Cánh cửa rung lên như thể bị đá một cú thật mạnh. Vô Thiếu Thiên trên giường cách đó đôi chút xa mà vẫn cảm nhận rõ ràng động thái phá cửa mãnh liệt ấy.

- Đứa nào bảo đi hết tuần? Ông này không ra mở cửa làm gì nhau?

Thế nhưng bên ngoài chẳng có thêm bất kì tiếng động nào, chỉ có vài luồng gió nhẹ qua khe cửa mỏng chui vào pha âm rít lên mấy hồi chói tai. Biết là có vật bên ngoài chắn lại, hắn bức bối đến bên cửa, mở ra.

Một cuốn sách mục nát, trang này rời rạc trang trước. Ngoài bìa dính đầy những vết mực loang lổ, kí tự chẳng rõ. Vô Thiếu Thiên tò mò nhìn một lúc sau đó bước vào trong phòng, ném vật kia lên bàn học.

Sắc chiều đậm dần từ đường chân trời đến giữa không gian rộng. Từ cao tầng trường đại học X có thể nhìn thấy quan cảnh cuối ngày tuyệt đẹp. Đáng tiếc, kẻ nhìn ngắm không phải là hắn, kẻ ham mê cảnh sắc không phải người đang ngủ trong chăn.

Ting…

Tiếng chuông báo thức vang lên, đánh thức Thiếu Thiên ra khỏi cơn say nồng. Dụi mắt, nhìn căn phòng quanh bằng đôi mắt mờ. Như một thời gian biểu nhất định đã thấm vào máu, hắn bước đến bàn học, tiếp tục ôn luyện như lịch trình.

Nhìn thấy cuốn sách rách trên bàn, bản thân vừa đây mới tờ mờ nhớ ra chuyện vừa rồi. Cũng chưa tỉnh táo hẳn, không có mấy hứng thú học hành ngay lúc này. Thiếu Thiên ngồi xuống, xem rốt cuộc thứ trước mắt là gì.

Bỏ qua trang bìa nhàu nát, đầy vết loang của mực và bụi bẩn, trang thứ hai đề một dòng chữ màu đó vô cùng khó hiểu:  “Sống trăm vạn lần… vì ngươi.’’

Hít vào một hơi thật sâu, cố không nhịn cười. Rốt cuộc kẻ viết lên lụy tình đến cỡ nào, có thể viết lên câu từ như vậy. Huống hồ nếu có đầu óc mộng mơ, lãng mạn thì sẽ không để vật đến tay người mình yêu xấu xí đến cỡ này.

Phụt…

Không thể nhịn cười, Vô Thiếu Thiên lắc lắc đầu buông ra đôi ba câu chê trách kẻ viết ra ngay từ dòng đầu tiên. Hắn lắc lắc đầu, bàn tay tiếp tục chuyển động dẫn sang trang tiếp theo.

Một âm thanh lớn kêu lên, chấn động một khoảng không gian khiến tâm can kẻ vốn chỉ đùa cợt giật mình.

Ánh sáng chói lóa trước mắt không từ phía đèn bàn phát ra mà là từ trang thứ ba hắn vừa động tay sang lật. Đau nhức cả mắt, nam sinh nhíu mày cảm nhận được cảm giác đau đớn từ trong cốt tủy, đầu óc quay cuồng chưa kịp cảm nhận sự biến chuyển khác thường mà sinh sợ hãi. Hoảng loạn chưa đến đâu, toàn thân tê rần. Cơ mắt cứng lại, nhói lên không rõ nguyên do, cứ như thể một thế lực nào đó đang ép buộc hắn phải nhắm tịt như vậy.

Vô Thiếu Thiên trong giây lát ấy hoàn toàn gục ngã. Trong cơn mơ, sự đau đớn vẫn tăng lên đến mức tột cùng. Từng nhịp thở khô cháy cổ họng, từng khoảng xương như bị tách ra xa trăm vạn dặm.

***

Không gian vô định bao trùm lấy thân thể hắn cô đọng, hóa ra một thực tại chạm vào cơ thể khô ráp. Xung quanh là những bóng lửa lập lòe in mình trên nền gỗ sẫm màu, mùi hương của dược liệu cô đặc theo cánh mũi cô đặc trong phổi. Những hạt bụi sáng trắng bạc lơ lửng, theo nhau xoay tròn theo một chiều cố định, quanh thân người đang nằm trên ngọc phản.

Từng nhịp thở dồn dập mang theo cả sa mạc khô rang đi vào cơ thể nam nhân. Vô Thiếu Thiên chưa kịp cảm nhận thêm, bên tai đã truyền đến một giọng nói.

- Chủ nhân! Người tỉnh dậy rồi.

Âm thanh phát ra cao vút, một nữ nha đầu thân y phục hồng phấn kề cạnh reo lên, tay còn đang giữ một cây kim lớn. Vô Thiếu Thiên hoảng loạn trong giây lát, mọi thứ xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Nữ nhân kia trên người là loại y phục lớp lớp quần áo xếp tầng lên nhau, trông như trong những thước phim kiếm hiệp hay xem lúc rảnh rỗi. Chỉ có thể dùng suy nghĩ nhằm biểu hiện, cơ thể tê cứng không có chút cảm giác.

Gương mặt nữ tử qua mắt hắn ngây thơ, hồn nhiên, khí sắc đặc biệt thanh thuần. Chỉ có điều vẻ đáng yêu ấy chỉ mơ hồ toát ra, đối phương đối với hắn không dám nhìn thẳng mặt.

- A… Kim Gia vừa rồi đã rời đi\, chưa xong chu trình chữa lành cho chủ nhân.

Chưa để hắn nói thêm gì, nữ nô tỳ y phục hồng phấn ấy chạy ra ngoài, tiếng bước chân gấp gáp kèm theo mấy tia hoảng hốt rời xa để lại chút suy nghĩ trong Thiếu Thiên.

Căn phòng lớn với hương gỗ nồng ấm, trong phạm vi tầm mắt của nam nhân, nơi này được chạm khắc lên bởi những đường nét sắc bén nhất. Một khoảng trần nhà cùng một phần còn lại của căn phòng, lặng yên, trần trụi, ẩn hiện một cảm giác khác lạ.

Vốn sống một cuộc đời chân chỉ dẫm đất chứ không dẫm lên một ai của Vô Thiếu Thiên hôm nay vô tình bị phá vỡ. Hóa ra cảm giác chân tay đau đớn là từ cơ thể này mà ra. Qua tấm gương đồng, một vẻ lạ lẫm xuất hiện.

- Haha\, đau như thế này thì hẳn không phải mơ rồi. Cũng coi như ông trời thấy ta học hành mệt mỏi nên cho một chuyến xuyên không.

Vẫn còn có thể đùa cợt với hiện thực, nam nhân cố làm theo những chỉ dẫn, kinh nghiệm khi xem phim tiên hiệp khi trước. Ít ra cũng phải nhớ được đôi chút chuyện ở thế giới này, thế nhưng… thời gian trôi qua để lại trong hắn nỗi thất vọng.

 Đúng là lý thuyết là lý thuyết, chưa chắc đã có thể thực hành.

- Chủ Nhân! Kim Gia đã đến rồi ạ.

Một lão nhân trên người khoác lên bộ y phục vàng kim, chân mày rậm rạp nhíu lại vô cùng nghiêm trọng. Chòm râu trắng, dài dừng ở mức nửa cổ, toàn thân phát ra chi khí cao ngạo.

- Ngươi còn sống sao? Thế mà ta vừa định đến hỏa ngục chuẩn bị một nơi ở mới tạm thời cho một thân tướng lĩnh không biết bảo toàn mạng sống như ngươi đó.

Càng về cuối câu, giọng càng trầm đục, tức giận theo thời gian khó thể kiềm chế.

- Một chuyến này\, xem như biết mạng ta còn lớn đi.

Vô Thiếu Thiên gượng gạo trả lời, miệng cười lớn, mắt đưa sang nhìn biểu hiện của lão nhân kia. Xem xem có phải bản thân diễn vai đúng chưa, giả dạng một kẻ không sợ trời, sợ đất, không biết giữ mạng là như thế nào.

- Vẫn còn có thể đùa cợt như vậy\, xem ra là do ta quá lo lắng rồi.

Lão nhân vừa nói xong, không cần để hắn một giây phút chuẩn bị nào đã đánh ra một kích mang theo linh lực và năng lượng tiến sâu vào cơ thể Vô Thiếu Thiên.

  Âm thanh lớn khiến cho hắn nhăn mặt, coi như là đã có thể đoán ra chút thân thế của vị nguyên chủ. Tuổi còn trẻ nhưng thứ hạng đã có thể ngang tầm với lão nhân lớn tuổi kia. Phỏng đoán thứ nhất: nam nhân này tuổi trẻ tài cao, vô cùng liều lĩnh để chạm vào những thứ người khác mơ tưởng, cố chấp, cứng đầu quên cả tính mạng bản thân chỉ có một. Còn phỏng đoán thứ hai: biết đầu thai, sinh ra đã là một thiếu gia vọng tộc, cao quý, chức vị từ khi lọt lòng đã là mong ước cả đời của thế gian, không xem ai ra gì, cao ngạo trước mọi người.

Nếu đã có thể đau đớn đến mức không còn sống, xem ra nguyên chủ rất dễ là loại thứ nhất. Phong thái của một chủ nhân khiến cho người ta sợ hãi không dám nhìn chính diện.

- Mang cho ta nước.

Sau một đòn ồ ập kia, cơ thể đã bắt đầu cảm nhận được các chi, ngón tay, ngón chân cũng đã có thể cử động, cổ họng khô rát mong cầu được dập tắt.

Nữ nô tì chân tay linh hoạt, thoáng đã mang đến chén ngọc chứa nước, đứng bên cạnh chờ đợi chủ nhân có thể hoàn toàn ngồi thẳng dậy.

- Một lần này coi như may mắn\, nhưng toàn bộ nội tạng đã bị trọng thương\, nghiêm trọng nhất là đan điền\, mau chóng điều tức.

Vô Thiếu Thiên gượng mình ngồi dậy, đón lấy chén nước do nô tì bên cạnh mang đến, nốc một ngụm lớn, chất lỏng đi vào cơ thể như xát muối vào tất cả mọi nơi bên trong, nội tạng nhức nhối vô cùng.

- Khụ… đa tạ.

Điều tức là gì kia chứ? Qua một động tác của lão nhân, Vô Thiếu Thiên có thể phỏng đoán thế giới này hoàn toàn dựa theo cơ chế khác mà hoạt động. Đáng tiếc bản thân chưa có thể hiểu được, lại không được hỏi, nếu thôi… đến bước đường lộ chuyện hắn chắc chắn không biết xử lý thế nào.

Chờ đợi lão nhân Kim Gia rời đi, Vô Thiếu Thiên quay mình nhìn nữ tử đứng bên cạnh. Không dám ngồi, chỉ dám đứng, đầu cúi thấp không dám nhìn vào trực tiếp hắn. Đôi mắt nhìn sang chiếc gương soi, xem biểu hiện và cử chỉ để suy ra ý cần thiết, mong muốn của chủ nhân.

- Ngươi tên gì nhỉ?

- Nô tì chỉ là tiểu nhân hạ lưu không hơn không kém\, không đủ tầm xứng đáng để chủ nhân biết tên.

Thân phục hồng lập tức quỳ xuống, toàn thân run lên hoảng sợ. Như con thỏ nhỏ bị dọa nạt khiến trong lòng nam nhân chột dạ.

- Ngươi ở nơi này\, hầu hạ ta bao lâu rồi?

Một câu nói mang hai tầng ý nghĩa, nếu như câu trả lời là rất lâu về trước, có thể xem như lời động viên, ánh khích lệ với chủ nhân thân quen không cần cung kính đến vậy. Còn nếu như chỉ vừa đến thì quá may mắn cho hắn, có thể moi móc chút ít thông tin.

- Nô tì vừa đến\, sau khi chủ nhân bị trọng thương trở về.

Ông trời quả thật biết độ người, Vô Thiếu Thiên thở một hơi dài nhẹ nhõm. Khóe môi vươn lên nụ cười vui sướng, nữ tử này chắc chắn không dám làm hắn tức giận, không nói sai, nói thiếu chuyện gì.

- Tại sao lại sợ ta đến như vậy? Ngươi nói xem\, ta là người thế nào.

Vừa nói xong, thân nô tì ấy lần nữa rung lên. Đầu gối quỳ sát đất, trán dính chặt trên nền nhà.

- Nô tỳ rất hâm mộ người\, Thiếu Thiên Đại Nguyên Soái oai phong lẫm liệt. Chỉ là… người hầu cũ không hợp ý người\, tiểu nhân nghe tin người đó đã bị người… không còn sống\, nô tỳ không muốn chọc giận chủ nhân\, xin đại nhân tha mạng.

Chương 2: Mật Địa

Vô Thiếu Thiên trừng mắt, nữ nhân kia gập đầu van xin đến mức nặng tâm thế này, đầu không ngừng lên xuống, va chạm với sàn vang lên tiếng động lớn, nếu không ngăn lại chắc chắn sẽ hóa tự sát.  Người hầu trước kia là do thân chủ thể xác tức giận ra tay chém giết? Rốt cuộc là kẻ khó ở đến mức nào vậy, bên trong còn có tình người hay không?

- Ngươi mau dừng lại\, ta không đáng sợ đến thế.

Vô Thiếu Thiên lao xuống, hai tay đỡ lấy mỹ nữ dưới thân đang không ngừng run lên. Hai tay đau đớn nhưng vẫn ra sức kéo người kia dậy, chân mày co lại như một thói quen cơ thể, tỏ ý không vừa lòng.

- Yếu đuối như ngươi không đủ sức mà nô tì cho ta\, tốt nhất nên ngưng chuyện đang làm lại.

Không gian im lặng, hoàn toàn trần trụi. Nữ tử kia không dám hó hé một lời, cố gắng giữ mình không bị hắn làm hoảng hốt. Bởi nếu như hắn từ chối nhận nàng, nơi này cũng sẽ không, và phần còn lại… theo quy luật tự nhiên, thứ mua về không sử dụng được sẽ bị tiêu hủy.

Thân một khi đã được rao bán, là nô lệ. Những kẻ kề cạnh so sánh với nhau bằng tấm thân chủ nhân, nô tì đi theo người có chức vị càng cao càng dễ sống, nàng không thể đánh mất cơ hội được tồn tại này.

- Nô tì tên Lệ Hoa.

- Người hầu của ta không phải loại không có kiến thức\, nói xem… nhân loại tu tiên như thế nào?

Trong lúc mỹ nữ hoàn hồn, Vô Thiếu Thiên đến cạnh kệ sách trong góc phòng. Mở ra quyển mỏng nhất nói về tính chất các thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Ngoài ra còn có hình ảnh một chút cơ chế, phương pháp tu luyện.

- Tu tiên là một chặng hành trình\, chỉ có người được chọn mới có đủ xuất phát điểm để bắt đầu hành trình ấy. Ngục nhân dự vào các nguyên tố trong thiên địa nhằm sử dụng\, Linh nhân dựa vào linh tính\, tri giác và linh hồn mạnh mẽ vượt trội để tạo ra lợi thế của bản thân. Chủ nhân là Ngục nhân song hệ\, là tướng lĩnh mạnh mẽ nhất của Hoạt Liên.

Thuộc qua rất bài bản, hóa ra là tu luyện đế chế, thiên địa sinh lực hòa vào đan điền. Vô Thiếu Thiên nhận ra, cơ thể bản thân hoàn toàn khác lạ. Mặc dù đau đớn nhưng sinh lực tràn trề, có thể cảm nhận khí huyết một cách rõ ràng nhất. Như thể luôn có một thứ gì đó lưu chuyển trong người, vô cùng dễ chịu.

Vừa rồi hắn có cảm giác những thói quen cũ của cơ thể vẫn còn đây. Như lúc mở cửa tủ, tay mở chốt khóa tinh vi lại vô cùng thuần thuật. Nhìn sang vật treo trên trường, hai chữ ‘’Hoạt Liên’’ hẳn là tên của nơi này. Nhân lúc còn mơ hồ, bản thân muốn tìm tòi xem thói quen thấm sâu trong tiềm thức còn tồn đọng bao nhiêu, được nhiều hay nhiều, mong có thể lần nữa may mắn.

Vô Thiếu Thiên hắn không phải kẻ khó hòa nhập nhịp sống, bên ngoài bình tĩnh lạ thường, bản thân lại rất dễ dàng giấu diếm cảm xúc, nhưng bên trong… nước mắt chảy ròng, thầm thét lên khi nhớ được vài từ cao siêu cổ đại.

- Ngươi ra ngoài\, gọi người hộ pháp cho ta.

Cúi đầu, nữ tử lập tức nhanh chóng bước ra ngoài, trả cho hắn một không gian yên tĩnh.

Nơi hắn vừa nằm trị thương là một tảng đá màu trắng ngọc, nếu để ý sẽ nhận ra có những luồng linh khí trắng bạc vô hình tỏa ra không gian. Chắc chắn thứ kia là một bảo vật, bản thân không thể kìm nén tính tò mò mà bước lại gần.

Khoanh chân trên tảng đá lớn, Vô Thiếu Thiên cố gắng tập trung cho quá trình điều tức. Bản thân không hề biết gì, chỉ làm theo các bước thiền định yoga trước kia đã học qua.

Hít vào một hơi thật sâu, thở ra, cảm nhận bên trong cơ thể càng thêm rõ ràng. Tiếng tim đập rộn ràng bên tai, sinh khí chảy dọc theo vòng tuần hoàn, như những luồng nước lạnh chảy trong tổng thể nóng bỏng.

Cơ thể tu tiên đạt bậc Tôn cấp có đan điền khổng lồ, người như Vô Thiểu Thiên hắn vốn dĩ không rõ ràng lại có cảm giác khác lạ mạnh mẽ, hiểu rõ từng đặt điểm bên trong. Địa đan xoay tròn, sinh khí qua vòng tuần hoàn ấy chảy vào bên trong, cứ thế tạo ra năng lượng truyền đi khắp nơi, xoa dịu đại não, phần nội tạng bị trọng thương.

- Đơn giản vậy thôi a?

Vì cơ thể đã tạo lập chuyện tu luyện là thói quen, không cần ý thức xen vào vẫn có thể hoạt động. Tu luyện trăm năm mới thẩm thấu đến mức này, quả thực…

- Vừa rồi nữ nhân kia nói ta còn trẻ? Rõ ràng đã hơn trăm năm tu luyện.

Vô Thiếu Thiên thoát khỏi tu cảnh, lập tức mở mắt. Không gian tràn đầy ánh sáng bàn bạc, những tia sáng ấy xoáy vào nhau tạo nên một cái kén quanh thân hắn. Thế giới xem nhẹ sinh tử, trăm năm, vạn năm một kiếp người là chuyện bình thường của tu chân.

- Ảo diệu!

Bước khỏi kén bạc trắng sáng, Vô Thiếu Thiên ngước nhìn bản đồ lục địa. Những ngọn cờ đỏ được đính lên giữa các duyên hải, đồng bằng châu thổ rộng lớn. Hẳn đây là chiến tích của vị nguyên chủ, tướng lĩnh bậc Tôn cấp.

Đại lục được chia ra nhiều mảnh địa chất khác nhau. Theo quan cảnh hắn nhìn thấy, hơn nửa khoảng không gian sát biển thuộc quyền ‘’Hoạt Liên’’, tổ chức này không rõ là gì nhưng vô cùng lớn, hắn là một trong những tướng lĩnh đứng đầu.

Đưa nhẹ cánh tay lên không gian, nam nhân phất thân áo. Hỏa diễm đột nhiên tỏa ra tứ tung khiến cho Thiếu Thiên tái mặt. Những luồng sáng bạc kia cũng theo đó mà tan. Nhiệt độ tăng cao theo suy nghĩ hoảng loạn của hắn.

- Cái gì đây a?

Trải nghiệm là Sơn Tinh hay Thủy Tinh đây a? Chẳng phải Hỏa Tinh, hắn nghĩ thầm chính mình là Tinh Tinh trong rừng rú hú hét. Phất một tay liền bắn ra lửa? Nếu như ở thế giới cũ, bản thân có siêu năng lực này thì ắt hẳn Thiếu Thiên hắn sẽ không đi học mà sẽ tự mở gánh xiếc kiếm tiền qua ngày.

Dùng tay áo quạt quạt để nhiệt độ giảm dần, đột nhiên họa tiết đóa sen trên tường phát ra ánh sáng mờ ảo.

- Lại va trúng gì nữa a?

Cạch…

Nhiệt độ giảm dần, một cơn gió lạnh thổi qua gáy. Mái tóc đen dài phất phơ giữa làn gió thu. Vô Thiếu Thiên nhìn sang, bức tường đơn thuần lại tách làm đôi, mở ra một lối đi. Ánh sáng nhè nhẹ thoát khỏi nơi ấy, gió phất trong không trung nổi lên những cơn sóng năng lượng.

Chạm nhẹ lên làn khói trắng, Vô Thiếu Thiên theo lối đi bước vào bên trong. Cánh cửa sau khi tiếp nhận đóng sầm lại, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nam nhân tiếp tục bước vào sâu hơn.

Không gian trắng muốt, không khí thanh bạch, trong trẻo không dính chút tạm chất nào. Chính giữa khoảng lớn là một thân cây không rõ tên gọi. Dòng nước theo rãnh tròn xoay chuyển quanh gốc, dòng nước trong suốt, lấp lánh ánh vàng, ánh sáng phần lớn lớn xuất phát từ đây.

Hoa cỏ dại theo một lý nào đó lại cực kỳ cao quý trong khoảng không to lớn. Đúng là giá trị của một vật phù thuộc vào nơi nó xuất hiện. Không biết bậc Tôn cấp kia gây dựng nơi này như thế nào, chỉ biết rằng, đối với Vô Thiếu Thiên nó không khác mấy trong giấc mộng, ảo cảnh thiên đường.

Uỳ…

Một thạch phản xuất hiện, bắt đầu ẩn hiện hình ảnh mờ nhạt của dòng thời gian của Thiếu Thiên Đại Tôn Nguyên Soái. Hình ảnh hắn cưỡi đầu yêu thú đầu bạch hổ, thân đại bàng danh Đại Thiên Sư xông pha trên bầu trời. Tiếng thét gào vọng lên chư vị của máu tanh, đường kiếm sắt vung lên, hỏa khí phóng ra diệt sạch một khoảng quân địch.

Tất cả quỳ xuống trước hắn, giữa nền trời nhuộm máu tỏa ánh vàng đỏ, vị tướng lĩnh trên thân toát ra uy lực kinh người, cuồng bạo vô địch.

- Có cảm giác ta không thể diễn tròn vai này a.

Vô Thiếu Thiên ngơ nghệch ra, lắc lắc đầu. Xem qua như thước phim hành động tầm quốc tế, không ngờ tại thế giới này lại oai phong lẫm liệt đến vậy. Biết tương lai như thế này, hắn sẽ đăng kí đại học sân khấu, không cần phải mệt hơi gồng mình thế này.

Nhìn xuống dòng nước kia, gương mặt được phản chiếu khiến hắn giật mình. Mái tóc đen được thả ra, từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa được chải chuốt nhưng lại vô cùng mềm mượt, chẳng có dấu hiệu cháy xém do tiếp xúc với bụi khói chiến trường. Sống mũi cao gầy, làn da nâu bóng chắc khỏe, đôi môi nhếch sang hai bên điệu bộ cười cợt trong mọi hoàn cảnh. Chân mày kéo dài thể hiện ý chí quật cường, cố chấp của nam thân, rõ ràng là một nhan sắc kiệt xuất.

- Đau buồn\, tuyệt vọng gì a? Rõ ràng là ông trời cho ta kiếp chỗ tốt đầu thai\, đột nhiên vừa có tài\, vừa có nhan sắc thế này.

Coi như là chút ưu tiên của vũ trụ, cảm thấm bao năm qua hắn tiếm kiền khó khăn nên đã cho xuyên không trở thành bậc tướng quân giàu có thế này. Lắc lắc đầu, Vô Thiếu Thiên mở lòng nhận ân huệ.

Oan Oan

Từ trong thân cây xuất ra một thanh bảo kiếm, xung quanh đột nhiên tăng nhiệt lượng, ánh lửa đỏ bùng lên ngay bên cạnh khiến hắn giật mình.

- Gì đây? Rõ ràng là ta rất chú ý hoạt động\, không va chạm gì cả.

Kiếm tự chui vào trong tay, tự bắt hắn nắm lại. Nơi này rốt cuộc vì thứ ảo diệu gì mà hoạt động, tiên tiến hơn cả công nghệ của thế giới hiện đại.

Những hình ảnh, kí ức của bảo kiếm tràn vào trong trí não Vô Thiếu Thiên. Cách vận động năng lượng hỏa tính hay vật chứa linh tri này. Tất cả như sự nhắc nhở, khơi gợi quá khứ trước của Thiếu Thiên Đại Tôn đã cùng nó đi qua từng trận mạc, ngày đầu nhận lấy đặc ân của… chủ nhân.

Chủ nhân… trên hắn còn một bậc người đứng sau!

Người ấy chưa bao giờ xuất hiện thật sự, chỉ biết rằng… chưa bao giờ gặp mà thôi. Tất nhiên quá khứ của Thiếu Thiên nguyên chủ hắn chưa hề rõ ràng gì ngoài là một tên ác ma không chút tình người, chém giết, máu tanh tung hoành khắp nơi, nhuộm đỏ bầu trời.

Vụt…

Linh kiếm trong tay nhắc nhở, một luồng năng lượng bị Ngục kỹ hỏa hệ thu vào trong, chảy qua cánh tay một thứ sức mạnh kinh người.

Oan Oan

Hắn vung một đòn vào khoảng không trống rỗng, một vụ nổ xảy ra ngay trước mắt, giây đầu tiên đã khiến cho Vô Thiếu Thiên kinh ngạc. Vừa rồi… cơ thể tự mình di chuyển, hắn hoàn toàn không làm chủ bản thân.

Bảo kiếm lơ lửng giữa không trung, thu nhỏ rồi bay vào chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay hắn rồi biến mất, như chưa hề tồn tại.

- Khoan… ta có thứ này sao?

Che dấu đi sự ngờ nghệch, vô tri về mọi thứ xung quanh. Vô Thiếu Thiên bước khỏi mật địa của Thiếu Thiên Tôn giả. Hít thở một hơi dài, mở cánh cửa dẫn ra bên ngoài.

- Chủ nhân.

Tất cả mọi người bên ngoài canh gác cho hắn lập tức quỳ xuống, một hàng thẳng tắp, trang nghiêm nhanh chóng được lập ra.

Cạch…

Hắn thẩn trọng đi qua hàng người, cố gắng không đưa mắt nhìn xuống, tiếc thương.

- Lệ Hoa\, theo ta.

- Có nô tì.

Mỹ nữ bước theo sau hắn, vẫn bộ dạng cúi mình không dám nhìn lên bầu trời. Không dám chạm bóng của chủ nhân, không dám bước đi sai nhịp so với chân hắn.

Chương 3: Nhận Nhiệm Vụ

Vô Thiếu Thiên nhìn qua một lượt, nơi đình viện phía trước của hắn chỉ trưng bày những vũ khí kim loại, lửa cháy hừng hực bốc lên phủ đầy tường. Màu sắc đỏ, đen xen lẫn, nóng cháy thiêu mọi thứ xung quanh. Khói bụi bốc lên cao, hòa quyện thành một đám mây đen vây kín thân trụ lớn đặt giữa đình viện.

Sở thích của Thiếu Thiên Tôn giả kia quả thật nóng bỏng a, thứ gì cũng gai góc, khô cứng. Cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, vừa rồi tham quan qua mật địa lại trái ngược vô cùng. Có phải thuộc dạng bên ngoài ác ma, bên trong thiếu nữ mộng mơ không a?

Nghĩ đến đây, nam nhân lập tức phụt cười.

- Triều Quân Tôn giả.

Hoa Lệ rung sợ lập tức quỳ xuống, âm thanh đánh thức hắn khỏi dòng suy nghĩ.

- Thiếu Thiên Nguyên Soái đã phục hồi rồi a? Danh bất hư truyền\, mạng lớn hơn trời.

Thân nam nhân từ bên ngoài bước vào, trên người còn mặt kim giáp, phục trang trận mạc. Thế giới hiện tại đang trong thời kỳ chiến tranh giữa hai thế lực lớn, trên sơ đồ kế hoạch kề cạnh bản đồ đã nêu rõ điểm này.

- Không để ngươi là quá phần mình.

Vô Thiếu Thiên hở mắt nhìn sang, xem phản ứng của đối phương ra sao. Phân tích sơ bộ qua Vương Tôn này vô cùng hiếu thắng, cuồng vọng. Vừa rồi Lệ Hoa cũng gọi danh Tôn giả, hẳn cùng phần cương vị so với nguyên chủ, một khi ngang nhau, với tính cách này, giọng điệu đùa cợt, không sợ hãi hắn… hẳn là đối thủ ngang tầm, tranh đoạt công lao với nhau.

- Vẫn nóng nảy như vậy a\, xem chừng vài ngày tới lại có một nữ nô tì khác đến đây thay thế.

Người kia quay đi, để lại trên bàn một chum rượu lớn, trên thân là kí hiệu ‘’Chiến’’ dành tặng cho hắn. Tiếng cười vẫn còn vang đến bên tai, không biết vừa rồi Vô Thiếu Thiên có phản ứng sai gì không a.

- Vừa rồi hắn ra sao a?

Câu hỏi nửa nạc nửa mở, Lệ Hoa dưới chân cũng bắt đầu suy nghĩ làm sao để trả lời hợp tình.

- Trong lúc chủ nhân còn phải trị thương\, Triều Quân Tôn giả đã thay người đến rìa lãnh thổ Chân Dương Tông lãnh tướng chiến trận\, sau đó bất lợi quay về. Thế nhưng… người đã tỉnh lại\, chắc chắn sẽ toàn vẹn chiến thắng.

- Ngươi biết cũng nhiều nhỉ?

Khóe môi nam nhân vươn lên nụ cười nhạt, một chút hãnh diện cho thân phận lớn lao này. Lệ Hoa sẽ là công cụ tra cứu ít người dòm ngó, nàng cũng không dám hó hé với sai lời nào, trước sau toàn vẹn. Nhưng vẫn có chút vấn đề ở đây, rằng Vô Thiếu Thiên hắn chưa giờ nhìn thấy trận mạc thật sự, huống hồ là đứng đầu toàn quân đánh đấu. Tuy nhiên, trước kia đã từng cùng lũ bạn chung ký túc xá chơi qua vài tựa chiến đấu, xếp đội hình chính sự. Mong rằng có thể áp dụng vào thực tế, không thôi… ở đây có nơi xin nghỉ phép dài hạn không a?

Nữ nô tỳ quỳ lạy bên dưới, ngăn dòng suy nghĩ của chủ tử. Tôn giả trợn tròn mắt, mắt nheo lại không rõ là loại cảm xúc gì.

- Tiểu nhân biết lỗi\, mong người tha thứ.

Vô Thiếu Thiên nhìn xuống, lần nữa phải cúi mình đỡ Lệ Hoa lên. Nhìn gương mặt ấm ức, lo sợ kia. Hắn bất lực lắc lắc đầu, rõ ràng bản thân không sai gì nhưng lại cảm thấy khổ thẹn.

- A… ngươi có lỗi ở đâu a? Mau đứng dậy. Thông minh lên một chút\, có biết phân biệt khen và chê không?

Kẻ hầu người hạ luôn mặc định mình sai dù chẳng biết bản thân sai ở điểm nào. Rõ ràng là cung phụng chủ tử quá mức, nơi này đối với hắn quả thật rất đáng sợ. Chưa trải qua bao lâu, không cần biết thêm chuyện gì. Từ việc ngày ngày chịu những đòn chữa thương đau đớn, ác bức, tranh đoạt với kẻ khác,... đối với hắn thế giới này là chốn địa ngục không hơn không kém.

- Ta muốn quay về.

Vô Thiếu Thiên thét thầm trong lòng.

Bước tiếp thêm qua mỗi dãy hành lang, thư phòng riêng nằm ở mặt chính diện đối với vườn hoa Nguyên Soái phủ. Đình Viện quá sức to lớn, mùi gỗ mộc trầm ấm thoang thoảng khắp nơi. Vô Thiêu Thiên trên bàn, những thanh ngọc phản chứa đầy thông tin lung tung khắp nơi.

Đại Lục Đoạn Thư, vận hành dựa vào năng lượng, chức năng thiên địa. Thiếu Thiên Nguyên Soái đại đại danh cũng chỉ mang thiên phú tầm thường nhưng quá trình dài hạn rèn luyện lên ý chí và tham vọng đỉnh cấp. Phong thái lĩnh ngộ và chữa lành rất cao, xem ra đây là lý do cơ thể nguyên chủ có thể hồi phục nhanh đến như vậy, hoàn toàn là do năm tháng cố gắng luyện thành.

Cạch…

‘’Sống cuộc đời của riêng mình, ta chẳng muốn ai quản trách chuyện bản thân làm. Nói ta phản bội cũng được, tất cả ta trả đủ, bây giờ coi như các người cùng ta không có mối quan hệ gì.’’

Một đoạn âm thanh vang vọng trong căn phòng. Vô Thiếu Thiên quay mình nhìn ngọc thạch âm thanh ấy. Lúc đi vào đây còn cảm thấy xa lạ, may mắn nhận biết, học hỏi rất nhanh, thoáng chốc đã thuộc qua các nguyên lý vận hành cơ bản trong thư phòng.

Giọt linh lực khẽ rung lên, chảy vào ngọc phản. Đoạn âm thanh được lưu lại vang lên, càng nghe càng thích thú loại hình nhật ký âm thanh thế này.

‘’Nói chúng ta không còn mối quan hệ gì? Nực cười! Không phải đồ vô ơn bội nghĩa ngươi sẽ quay đầu, phản bội chúng ta kia sao? Đừng ngụy miệng, giảm nhẹ trọng tội tâm can không sạch sẽ của mình, hai từ đối địch ta không cùng ngươi so đo.’’

Kết thúc bằng một giọng cười lớn, là giọng của hắn! Ngông cuồng, rất khí thế,... tất cả càng khiến cho hình tượng Nguyên Soái tướng lĩnh quá khứ kia vốn mờ nhạt trở nên rõ ràng vô cùng.

- Thôi vậy\, quá khứ của ngươi cũng là quá khứ của ta. Ta không khinh miệt\, chê trách gì đâu a.

Tự nhủ, nói thầm trong lòng. Hắn tưởng tượng ra vị nguyên chủ kia vẫn còn có thể nghe thấy hắn nói chuyện. Thân thiện, trăm người mến, vạn người yêu như Thiếu Niên tỏ ra ánh thông cảm cho quá khứ đen tối của Đại Tôn Nguyên Soái ác ma này.

Uỳ…

- Không ngờ ngươi còn có thời gian để ôn lại chuyện cũ? Xem ra đã hồi phục phần lớn.

Không gian căn phòng vốn được thắp sáng bởi ánh sáng bên ngoài và ánh lửa của chuỗi nến đỏ bỗng chốc tối đen. Cơ thể hắn lần nữa rơi vào cảm giác vô định, lơ lửng giữa không trung. Bước chân vào ảo cảnh thế này đối với nam nhân dù có bao nhiêu lần trong hôm nay cũng đều vô cùng lạ lẫm.

 Trước mắt xuất hiện quầng sáng, ẩn hiện thân kim phục màu xám trong.

- Nếu đã như vậy thì quay lại trận mạc\, đừng giống như tên phế nhân kia khiến ta phải thất vọng.

Kết thúc ảo cảnh. Mấy ngọc phản thông tin nói về quá khứ Thiếu Thiên Đại Nguyên Soái cũng đã biến mất, quay về chỗ cũ trên kệ sách. Trên bàn để lại một bức bản đồ nhìn trái phải chẳng hiểu nội dung, vài lời ngắn ngủi ghi ra mục tiêu lần này.

‘‘Tây Bắc sơn mạch Tiêu Ấn, tìm kiếm nơi cất giữ Kim Tinh Bội Châu. Tất cả đã đến bước cuối cùng, ngươi chính là mấu chốt của chiến thắng.’’

Hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười, rõ ràng trong đoạn âm thanh được lưu lại kia nguyên chủ nói rằng không thích ai điều khiển mình. Nhưng hiện trạng không phải là nghe lời người vừa rồi sao? Đơn giản hơn chỉ là một con cờ từ tay người này sang tay người khác, phản bội kẻ này, quay lưng đối tượng kia.

- Kim Tinh Bội Châu?

Tay phất lên giữa không gian, hắn học hỏi nhanh nên đã quá thuần kiểu sử dụng sức mạnh kiếm đồ vật thế này. Gian phòng thư sách ảo diệu, theo ý chủ nhân mà sắp xếp, tự mình đặt lên bàn chờ hắn mở ra.

Một hộp gỗ màu đỏ thẫm vốn nằm vị trên cao tủ sách, bụi bẩn đã hóa một tầng mờ nhạt bên trên. Hắn dùng tay phủi phủi một chút rồi mở ra, đón lấy dãy thông tin về Kim Tinh Bội Châu.

‘’Kim Tinh Bội Châu vì ta mà tồn tại. ta vì nó mà hiện hữu trên cuộc đời. Nhất định phải có được…’’

Hóa ra thứ kia là một bảo vật có thể biến điều ước của chủ nhân thành hiện thực. Vô Thiếu Thiên khẽ cười, mơ về ước mong của bản thân. Không biết vị đại tướng này muốn tranh đoạt nó để làm gì, chỉ biết hắn bây giờ bên trong đã có mục tiêu. Nếu sở hữu thứ kia, hắn sẽ trở về thế giới thực, bước xa khỏi nơi bắt buộc hắn dẫm đạp lên kẻ khác.

- Nhưng bắt đầu từ đâu đây a? Ta cái gì cũng không biết.

Kim Gia kia nói hắn đã tổn thương nội tạng lẫn đan điền một cách nghiêm trọng thế nhưng chỉ điều tức vài ba canh giờ đã hoàn toàn hồi phục? Không chắc chắn về nhận định quá trình kia, Vô Thiếu Thiên đến tận nơi hỏi han.

- Khụ… có thể xem qua ta\, đã ổn chưa?

Vị Tôn giả phía trước đang chuẩn bị dược liệu luyện đan, nghe thấy âm thanh quen thuộc liền quay mình. Trên môi là nụ cười mờ nhạt, lắc lắc đầu nhìn danh tướng kia.

- Đã rất tốt\, không cần khoe khoan trình độ phục hồi với lão gia ta đâu. Mau mau cút đi.

Hóa ra nói một lời trọng thương là chỉ để hù dọa. Vô Thiếu Thiê mang theo hành trang đến vùng Tây Bắc sơn mạch Tiêu Ấn nhân lại nhóm quân.

Trên đầu yêu phú phi hành Thí Điểu, Vô Thiên Thiên huơ chân, múa tay xem xem năng lượng bên trong mình ngoài việc phóng hỏa đốt nhà và tạo ổ gà đi dễ vấp ra thì có thể làm thêm chuyện gì. Đáng tiếc chỉ thêm vài trò diễn xiếc.

Chi… chi…

Đầu yêu thú thét lên âm thanh vang dội, toàn thân rung lắc khiến cho Vô Thiếu Thiên không kiểm soát mà rơi xuống. Từ độ cao này nhìn lên, hắn tận mắt nhìn thấy đầu yêu thú nổ tung trước mắt mình.

A…

Nhìn sang xung quanh, Vô Thiếu Thiên không cảm nhận được cơn đau đớn nào quanh mình. Chỉ đơn thuần là vài vết xước nhỏ, đứng lên đi qua đi lại vô cùng bình thường.

- Nếu bình thường từ độ cao ấy rơi xuống\, không gãy xương thì cũng đã lìa sang cõi khác\, thế giới này quả thật không bình thường.

Nhìn thấy đốm sáng phía trước, Vô Thiếu Thiên bước gần đến một ngôi làng nhỏ. Tiếng khóc, tiếng la hét của mấy đứa bé choi choi, xung quanh nơi này toàn những đám cỏ cháy khét.

- Xin hỏi\, doanh trại nằm ở đâu vậy a?

- Cứu viện đến rồi à? Nào nào\, theo ta\, mọi người hôm nay đã đến giúp cho nhóm già trẻ cuối cùng trong làng giải tán đến nơi an toàn hơn.

Hoàn toàn không hiểu, vừa đến đã nhận sự tiếp đón hoan nghênh như thế này. Vô Thiếu Thiên bước theo lão nhân trước mắt, từng bước từng bước đều nhận lấy lạ lẫm.

- Đây là doanh trại\, tiện ta cũng muốn cảm ơn trưởng đoàn lần cuối\, chúng ta cùng nhau đi vào.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play