Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Phù Sinh Hị Viết - Chàng là của ta

Chương 1: Từ Bỏ

Một ngàn năm, hắn đã đợi nàng cả ngàn năm.

Bỏ mặc con đường tu tiên, kiên quyết vì nàng mà mất đi tiên căn.

Nàng hạ phàm trùng sinh, hắn quyết không ở lại, cùng nàng nhảy vào vòng luân hồi.

Sau khi hóa giải oán khí, tu bổ tiên căn, nàng có thể thuận lợi trở về.

Vậy còn hắn, một kẻ mang tội, một kẻ mất đi tiên căn.

Người không ra người. Quỷ chẳng ra quỷ.

Liệu có thể trở về không?

Hạ phàm trùng sinh, cả hai đều không còn một chút kí ức nào.

Dù có, nàng cũng chẳng biết hắn là ai.

Đợi nàng cả ngàn năm, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ đơn phương không chốn nương tựa.

" Ngươi là ai? Tại sao muốn cùng ta hạ phàm trùng sinh? "

- Nàng không cần biết, cũng không cần hỏi, đời này ta nhất định bảo vệ nàng bình an.

•••

Cửu Trùng Thiên tồn tại hàng vạn năm, trải qua nhiều trận chiến thập tử nhất sinh mới có thể yên bình đến tận bây giờ.

Yên bình phồn vinh là thế, Cửu Trùng Thiên vẫn luôn cô đơn và hưu quạnh như vậy.

Trong một lần hạ phàm dạo chơi, Thiên Đế đã nhặt một cành sen sớm đã úa tàn về Cửu Trùng Thiên chăm sóc.

Cành sen được đặt giữa bồn hoa trong tẩm điện của Thiên Đế, được hấp thụ tiên khí trời đất, nó sớm không còn là một cành sen bình thường.

Qua hàng vạn năm hấp thụ tinh hoa trời đất lại được Thiên Đế dùng một phần hồn phách đặt vào, cành sen vô tri vô giác năm nào nay đã có thể tu tiên hóa thành hình người.

Một vạn năm qua đi, cành sen đã thực sự hóa thành hình người.

Thiên Đế điểm chỉ đặt tên hắn là Cố Mộng Tiêu.

" Kiên trì, tự do tự tại. Cố Mộng Tiêu chính là tên của ngươi "

Vừa hóa thành hình người, việc đầu tiên hắn làm chính là ở cạnh con gái duy nhất của Thiên Đế - Bối Lạc Nhi.

Trước khi hắn chưa thành hình người, hắn đã say đắm với dáng vẻ của nàng.

Từ nhỏ tới lớn, nơi nàng hay tới nhất chính là hồ sen giữa tẩm điện của Thiên Đế.

Hắn nhìn nàng trưởng thành, nhìn nàng tu tiên luyện công, nhìn tu vi của nàng ngày một tăng cao.

Hắn cũng nhìn thấy sự bị thương, cô quạnh trong mắt nàng.

Bối Lạc Nhi sinh ra đã là tiên thân, nàng không cần tu luyện cầu kì cũng mang trong mình tu vi vượt bậc hơn các tiên nhân khác.

Đáng tiếc, Thiên Đế quá si tình, Thiên Hậu lại quá vô tình.

Thiên Hậu vốn là Ma Hậu ẩn náu trong Cửu Trùng Thiên.

Từng ngày tiếp cận Thiên Đế để hắn nhất kiến chung tình mình nàng.

Cuối cùng mọi chuyện vỡ lở, nàng vừa trưởng thành liền nhìn thấy sự phản bội của Thiên Hậu đối với Thiên Đế.

Nàng còn chưa trải qua nhân tình thế thái liền đã bị sự thật phũ phàng đập vào mặt.

Bối Lạc Nhi cay nghiệt tình ái thế gian, chuyện vừa vỡ lở nàng liền tìm Nguyệt lão cắt đi sợi dây tình ái vốn có của bản thân.

Dòng máu tiên ma trong nàng sớm đã không thể kiểm soát.

Thiên Đế không còn cách nào khác, buộc bản thân phải xuống tay xóa bỏ dòng máu ma tộc trong nàng nhưng để xóa bỏ, sẽ trải qua nỗi đau sống không bằng chết.

Khác nào thay da đổi thịt?

Cố Mộng Tiêu không muốn nhìn nàng chịu nỗi đau thể xác, liều mình làm trước một bước.

Hắn trộm thần khí của Tứ Đại Thần Thú để giúp nàng loại bỏ ma tính, mong giảm đi cơn đau trong nàng.

Nhưng có thể sao?

Không những không thành công. Hắn còn khiến nàng thực sự hắc hóa.

Bối Lạc Nhi hắc hóa liền trở lên điên dại, chỉ cần chướng mắt, nàng liền giết không tha.

Bao nhiêu tiên nhân, tiên thị chết vì nàng. Tội nghiệt như vậy, nàng gánh thế nào đây?

Trong giây phút nóng giận, nàng đã xuống tay đâm chết Thiên Hậu.

Thiên Hậu mất, Ma giới như rắn mất đầu, nàng là người châm ngòi cho cuộc chiến tam giới nổ ra thì nàng sẽ tự tay dập tắt nó.

Bối Lạc Nhi dùng tiên thân tế thần, một đạo tiên của nàng liền phong ấn cả Ma giới vào ma đạo.

Tiên thân đã mất, thứ còn lại trong nàng chỉ là oán khí khó tiêu.

Nếu oán khí không thể tiêu tan, nàng chỉ có thể hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể tu lại tiên thân.

Vừa mất đi người mình yêu và con gái, vừa bị áp lực chúng tiên.

Thiên Đế tức giận, đổ hết lỗi lầm lên đầu Cố Mộng Tiêu.

Phạt hắn vào tháp nhốt tiên, ngày ngày bị ma tướng ăn mòn thể xác, nếu chịu được qua một trăm năm. Có thể tiếp tục tu tiên, nếu không chịu được. Hồn phi phách tán.

Nhưng ngày vốn phải bị nhốt, hắn đã đưa ra một quyết định điên rồ.

" Nếu đã không thể khiến nàng ấy loại bỏ oán khí, vậy hãy để nàng ấy hạ phàm trùng sinh, ta nguyện ý hạ phàm loại bỏ tâm ma của nàng ấy... "

- Lạc Nhi hận tình ái thế gian, vì nó mà hắc hóa, ngươi có tài cán gì?

" Vậy ta dùng tình để hóa giải "

- Nếu mãi không thể hóa giải, ngươi định từ bỏ con đường tu tiên để đi theo con bé mãi sao?

" Nàng mang oán khí một ngàn năm, ta cùng nàng giải một ngàn năm. Nàng mang mười vạn năm, ta cùng nàng luân hồi mười vạn năm "

Dùng tình đấu tình, liệu thành hay bại?

Hắn vốn có thể đắc đạo thành tiên, nhưng lại vì nàng mà trở thành tội nhân thiên cổ.

Hắn đã tồn tại hàng vạn năm, còn nàng thì khác.

Nàng đối với hắn rất quan trọng, là tất cả đối với hắn.

Còn hắn đối với nàng thì sao? Một chút quan trọng cũng chẳng có...

•••

Một vạn năm sau.

" Ninh Nhi, đời này ta chỉ yêu một mình nàng, tuyệt đối không thay lòng "

" Đời này của ta cũng chỉ yêu một mình chàng, tuyệt không thay lòng "

Lời hứa là thật, tình cảm cũng là thật nhưng lòng người lại càng rõ ràng hơn.

Lúc trước hắn hứa sẽ có nàng một danh phận, cuối cùng nàng chỉ là một quý phi không hơn không kém.

Hắn hứa không để nàng chịu thiệt, cuối cùng hắn lại vì hoàng hậu mà ra tay đánh nàng.

Hay cho câu đời này chỉ yêu mình nàng.

Nàng vất vả chín tháng mười ngày mới có thể hạ sinh hài tử, hắn đến thăm nàng cũng không thèm đến, cả ngày chỉ ở bên hoàng hậu...

10 năm sau.

" Cháy! Cháy rồi, thư phòng cháy rồi. Mau dập lửa! "

Khắp hoàng cung ai nấy đều vội vội vàng vàng chạy đi chạy lại lấy nước dập lửa.

Thư phòng phía Nam vốn là nơi hoàng đế Mục Cách Chiêu đặc biệt dựng lên để cho các công chúa và hoàng tử lui tới đọc sách vậy mà nay lại đột nhiên xảy ra hỏa hoạn.

Ngọn lửa nhanh chóng lan tới các gian phòng xung quanh khác.

Mục Cách Chiêu và Lương Duệ Dung vừa chạy tới liền tìm một thị vệ đang đứng gần đó để hỏi chuyện:

" Đã cứu người ra chưa? Đã cứu được Phong nhi chưa? "

Chương Đức Hải từ trong biển lửa chạy ra ngoài, trên tay bế tam hoàng tử người đầy thương tích.

Vừa nhìn thấy Mục Cách Chiêu hắn liền quỳ xuống tạ lỗi:

" Bệ hạ...thần đã cố gắng hết sức...thần chỉ có thể cứu được tam điện hạ ra ngoài... "

Mục Cách Chiêu nhìn Chương Đức Hải, ánh mắt hắn hiện rõ vẻ yên tâm nhưng lại rất nhanh chuyển hướng ánh nhìn sang phía thư phòng đã bị thiêu rụi từ lâu.

Tuy đã dập tắt được gần hết lửa nhưng sà nhà và các cọc gỗ đã đổ sụp hết.

Bây giờ có vào cũng không thể tìm thấy người còn lại bên trong nữa....

Mặc công công từ bên trong đống đổ nát chạy ra, hắn đưa con dao găm đã cháy đen cho Mục Cách Chiêu xem:

" Thần thấy con dao này trong thư phòng kia, có lẽ nhị điện Hạ và tam điện hạ đã xảy ra tranh chấp không nhỏ. Giá nến bị đổ mới gây ra hỏa hoạn... "

Mục Cách Chiêu cầm con dao trong tay, hắn không có một sự quan tâm hay một lời hỏi thăm nào đối với người trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo như thanh đao chứa đầy sát khí chĩa thẳng về phía Thượng Quan Phong Nguyệt.

Ánh mắt ấy khiến ai nhìn vào cũng lạnh sống lưng bất giác lùi lại một bước:

" Phụ... phụ hoàng... ''

'' Là con làm? ''

Thượng Quan Phong Nguyệt từ khi sinh ra đến nay chưa từng được Mục Cách Chiêu yêu thương, thứ hắn nhận được luôn là một ánh nhìn ghét bỏ từ Mục Cách Chiêu.

Cả hoàng cung ngoài nhị hoàng Tử, đại hoàng tử và thập tam quận chúa ra thì không ai chịu nói chuyện với hắn.

Cũng chính vì điều ấy nên chỉ cần một trong ba người họ làm sai, dù hắn không có lỗi hắn cũng phải gánh thay họ.

Thượng Quan Phong Nguyệt luôn rất tin tưởng nhị hoàng tử Mục Vô Phong nhưng cuối cùng cái hắn nhận được chính là nhát dao kia.

Rõ ràng hắn ta động thủ trước nhưng cuối cùng người phải gánh chịu tất cả hậu quả lại là Thượng Quan Phong Nguyệt...

Hắn hiểu chuyện như vậy, ngoãn ngoãn như vậy, sao có thể là người gây ra mọi chuyện?

" Con không làm, người nhìn con như vậy làm gì? ''

Mục Cách Chiêu bỏ lời nói của Thượng Quan Phong Nguyệt ngoài tai, hắn tức giận nói:

" Truyền thánh chỉ của trẫm. Tam hoàng tử có lòng dạ độc ác, mưu hại nhị hoàng tử, phóng hoả giết người. Tội không thể tha, nay trẫm phạt tới biên cương Thành Nam Bắc Hải đóng quân. Đi theo Đường Hải Minh tòng quân, không có lệnh của ta tuyệt đối không được tự ý hồi kinh "

Đường Hải Minh là đại tướng tinh anh nhiều năm của triều đình.

Tuy hắn đã tới Thành Nam Bắc Hải đóng quân nhưng danh tiếng của hắn vẫn luôn vang vọng khắp nơi.

Chiến công của hắn nhiều không kể xiết nhưng không phải ai cũng chịu tòng quân theo hắn vì cách huấn luyện binh của hắn vô cùng khắt khe, có thể mất mạng bất cứ lúc nào...

Thượng Quan Phong Nguyệt mới chỉ mười tuổi, hắn làm sao có thể chịu nổi những trận huấn luyện khắt khe của Đường Hải Minh ?

Chương Đức Hải vội ngăn cản:

" Bệ hạ...không thể được... "

Việc này rõ ràng không phải do Thượng Quan Phong Nguyệt gây ra nhưng lại phải chịu một hình phạt vô lý nhưng như vậy có lẽ cũng tốt đối với hắn hơn.

Đột nhiên Thượng Quan Phong Nguyệt quỳ xuống:

" Ta nguyện ý tới Thành Nam Bắc Hải đi theo Đường Hải Minh tòng quân ''

Thượng Quan Phong Nguyệt hướng ánh nhìn về phía Mục Cách Chiêu:

" Tại đây ta xin thề với trời, từ nay trở đi ta không còn là tam hoàng tử của Thành Cố Nặc Đại La nữa, ta chỉ là tam vương gia của phủ Thượng Quan Gia ''

Chương 2: Hồ đồ

Thay vì phải làm một hoàng tử ngày ngày phải tuân theo quy củ hoàng thất, ngày ngày phải chịu những sự ghẻ lạnh từ người khác, hắn thà làm một vương gia tự do tự tại không dây dưa với hoàng thất còn hơn.

Lời nói của Thượng Quan Phong Nguyệt vừa dứt, ai nấy đều vô cùng sững sờ.

Mục Cách Chiêu không kìm được cơn tức giận liền quát lớn:

" Hồ đồ! Thân là một hoàng tử mà lại có thể nói ra những lời như vậy? Con xem hoàng thất này là cái gì? Xem ta là cái gì? ".

Thượng Quan Phong Nguyệt rất kiên định với quyết định của bản thân, hắn quyết không từ bỏ suy nghĩ của mình.

Không một chút rụt rè sợ hãi nào, ánh mắt nhìn thẳng về phía Mục Cách Chiêu:

" Vậy hoàng thất này có coi con là ra gì không? Con là hoàng tử, là con của người nhưng người lại luôn ghẻ lạnh con, chán ghét con, người nói xem. Người coi con là gì? "

Lời nói của Thượng Quan Phong Nguyệt dường như xuyên vào nội tâm của Mục Cách Chiêu.

Từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng coi trọng hay quan tâm Thượng Quan Phong Nguyệt một chút nào:

" Ta không cần biết con cảm thấy như thế nào, con là con của ta. Là hoàng tử của Thành Cố Nặc Đại La, dù con có chết nơi biên ải thì xác của con cũng thuộc về Cố Nặc Đại La! ".

Đúng lúc này lục quý phi Thượng Quan Ninh vội vàng chạy tới, nàng chạy ra chắn trước Thượng Quan Phong Nguyệt :

" Hoàng Thượng, chàng không được đưa Nguyệt Nhi của ta đi đâu hết "

" Ninh...nhi " - Mục Cách Chiêu trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, hơi hắn lẩm bẩm.

Mục Cách Chiêu đã lâu không nhìn thấy Thượng Quan Ninh, nếu không phải vì Thượng Quan Phong Nguyệt thì có lẽ cả đời này nàng cũng không chịu xuất hiện trước mặt hắn.

Mục Cách Chiêu hơi hạ giọng, tay chỉ về phía Thượng Quan Phong Nguyệt:

" Ta chỉ phạt Nguyệt Nhi tới Thành Nam Bắc Hải tòng quân, không hề phạt nặng tới thể xác. Nàng có biết Nguyệt Nhi của nàng muốn cắt đứt với hoàng thất không? "

Không kịp để Thượng Quan Ninh trả lời.

Thượng Quan Phong Nguyệt liền chen ngang:

" Ý con đã quyết, dù người không đồng ý thì con cũng làm "

Thượng Quan Ninh không hề phản bác lại quyết định của Thượng Quan Phong Nguyệt, ngược lại nàng rất ủng hộ:

" Chàng đồng ý đi, đây là điều Nguyệt Nhi muốn! "

Chương Đức Hải thở dài một tiếng, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện, hắn chen ngang:

" Theo thần thấy hãy cứ đáp ứng tam điện hạ đi, nhưng trong cung tam điện hạ bắt buộc phải là hoàng tử của Thành Cố Nặc Đại La. Ngài là huyết mạch của hoàng thất, dù rũ bỏ thế nào cũng không thể trốn khỏi sự thật này. Ở ngoài kia ngài có thể là một vương gia theo như ý nguyện của ngài, không ai cản ngài "

Lời nói của hắn đã làm cho Mục Cách Chiêu nguôi giận đi hẳn.

Dường như Chương Đức Hải chỉ cần đưa ra ý kiến, Mục Cách Chiêu đều sẽ không từ chối:

" Con muốn làm vương gia cũng được, muốn làm người thường cũng được, dù con không muốn sống trong cung cũng không sao cả. Ngoài kia con là vương gia của phủ Thượng Quan cũng được thôi, nhưng vào cung con vẫn phải là tam điện hạ của Thành Cố Nặc Đại La, việc này không bao giờ có thể thay đổi được "

Thượng Quan Phong Nguyệt không hề muốn như vậy, hắn muốn hắn hoàn toàn không liên quan hoàng thất nhưng nhìn hành động lắc đầu của Chương Đức Hải làm hắn nhận ra dù hắn có cố chấp đến đâu thì hắn vẫn không thể rời khỏi danh phận hoàng tử được.

Thượng Quan Phong Nguyệt gật nhẹ đầu:

" Vâng "

Thượng Quan Ninh đỡ Phong Nguyệt dậy, nàng xoa đầu hắn:

" Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? "

Phong Nguyệt lắc đầu, hắn cười tươi:

" Mẫu phi, con không sao "

Thượng Quan Ninh bế hắn lên chuẩn bị rời đi, Mục Cách Chiêu định tiến lên cản nàng nhưng lại bị Chương Đức Hải cản lại:

" Bệ hạ, không được... "

Mục Cách Chiêu nhìn Chương Đức Hải, hắn thở dài:

" Ta... "

Chương Đức Hải liếc nhìn Lương Duệ Dung rồi lại nhìn Mục Cách Chiêu, đối phương liền im lặng hồi lâu:

" Chương Đức Hải, chuyến đi tới Thành Nam Bắc Hải vô cùng nguy hiểm và khó khăn, chắc chắn không hề dễ dàng. Ngươi hãy phò tá Nguyệt Nhi đến Thành Nam Bắc Hải, chăm sự giao cho ngươi "

Chương Đức Hải cúi thấp đầu:

" Vâng! "

Chương Đức Hải định xin rời đi nhưng chưa kịp thì Mục Cách Chiêu lại nói tiếp:

" Ta biết ngươi có hai nữ nhi ở nhà, một người nhát gan, một người không sợ trời sợ đất, hãy cho con bé theo, vừa để biết về thế giới bên ngoài. Vừa để bầu bạn với Nguyệt Nhi một thời gian ".

Chương Đức Hải cười trừ, hắn nói:

" Bệ hạ, ngài lại đùa rồi, tiểu nha đầu tinh quái đó ngài còn lạ gì ''

Chương Gia khá đông người, phu nhân của hắn lại sắp sinh.

Chương Quân Dao tuy còn nhỏ nhưng nghịch ngợm càn quấy, không thể yên phận.

Nếu đưa Chương Tô Tô theo thì sẽ không ai chăm sóc được cho phu nhân của hắn.

Chương Quân Dao thì khác, từ nhỏ nàng đã thường theo Chương Đức Hải đi khắp nơi, quả thật nàng rất phù hợp để đi cùng.

Vừa để quản thúc nàng, vừa để dạy dỗ nàng.

Chương Quân Dao không chỉ thường xuyên cùng cha đi chu du khắp nơi.

Nàng còn thường vào cung cùng cha.

Khi cha nàng quá bận rộn, nàng sẽ tới tìm Mục Cách Chiêu hoặc Mục Gia Phong để chơi.

Khi ở với Mục Cách Chiêu, nàng thường vô cùng quậy phá, tới ngọc bội của hắn cũng bị lấy ra ném lung tung.

Chương Đức Hải và Mục Cách Chiêu lại còn là huynh đệ thân thiết cùng nhau trưởng thành từ nhỏ tới lớn.

Chương Đức Hải luôn phò tá Mục Cách Chiêu từ lúc hắn lên ngôi đến tận bây giờ nên hắn rất được Mục Cách Chiêu tín nhiệm.

Cũng chính vì vậy mà hai nữ nhi của hắn rất được cưng chiều, có thể ra vào cung thỏa thích, cũng có thể tới làm phiền Mục Cách Chiêu mỗi ngày.

Tuy nhiên, Chương Tô Tô chưa từng vào cung, nàng cả ngày chỉ ở trong phủ học cầm kỳ thi họa, không quan tâm thế sự trong cung.

Chương Quân Dao thì khác, nàng thường xuyên đến tẩm cung của Mục Cách Chiêu nên cả hai rất thân.

Mục Cách Chiêu rất ít khi gặp Chương Tô Tô nên hắn cũng không quá xem trọng nàng.

Mục Cách Chiêu luôn chiều theo ý Chương Quân Dao.

Luôn cưng sủng nàng, cho nàng tùy ý quậy phá, dù cho nàng có nghịch ngọc tỷ hắn cũng không mắng nàng lấy một câu.

" Dao nhi, con còn không ngồi yên, ta sẽ đuổi con ra ngoài! ''

'' Dao nhi, con mau xuống cho ta! ''

'' Dao nhi, đưa ngọc bội cho ta! ''

" Dao nhi, mau đưa ngọc tỷ cho ta, không được ấn lung tung! ''

'' Chương Quân Dao!!!!! Ta mà bắt được con, con chết chắc! ''

Tuy rất được tín nhiệm và sủng ái nhưng Chương Đức Hải lại rất kiêng dè hoàng thất.

Từ ngày thấy nàng quá thân thiết với Mục Cách Chiêu, hắn đã hạn chế đưa nàng vào cung hơn.

Hắn cũng thường cấm nàng không được tùy tiện vào cung.

Chính vì vậy mà nàng thường lén Chương Đức Hải vào cung.

Hắn không muốn nàng dính vào hoàng thất, càng không muốn nàng rơi vào chốn hậu cung nguy hiểm.

Chương 3: Giả dối

Trước khi khởi hành tới Thành Nam Bắc Hải vài ngày, đại hoàng tử Mục Gia Phong đã tới tìm Thượng Quan Phong Nguyệt:

" Chuyến đi đến Thành Nam Bắc Hải sẽ có nhiều nguy hiểm, nếu đệ không nguyện ý hãy đến xin phụ hoàng, có lẽ người sẽ không bắt ép đệ đi nữa, người rất thương đệ ".

Thương ư? Thế nào gọi là thương?

Thượng Quan Phong Nguyệt nhếch môi cười lạnh: 

" Chẳng phải chỉ là tới Thành Nam Bắc Hải thôi sao? Có gì phải sợ "

Mục Gia Phong nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của đệ đệ mình, hắn thở dài một cái:

" Ta có nghe nói qua về việc vài ngày trước của đệ, cơ thể ta yếu nên không thể đến đó khuyên phụ hoàng giúp đệ nhưng đi thì đi. Sao đệ lại nguyện ý không cần làm hoàng tử nữa? Đệ có biết hậu quả của việc làm rời khỏi hoàng cung xuống làm dân thường không? "

" Biết " - Chỉ một từ ngắn gọn không nhiều lời, câu nói của Thượng Quan Phong Nguyệt làm Mục Gia Phong bất ngờ trợn tròn mắt.

Có lẽ Thượng Quan Phong Nguyệt đã luôn nghĩ đến việc rời khỏi hoàng cung, rời khỏi cái thân phận hoàng tử từ lâu rồi, chẳng qua chưa có cơ hội để hắn làm mà thôi.

" Vậy sao đệ còn làm? "

Thượng Quan Phong Nguyệt không buồn nhìn Mục Gia Phong một cái, nói đi nói lại cũng chỉ là khuyên hắn không nên có suy nghĩ rời bỏ thân phận của mình.

Suy cho cùng trong cái hoàng cung này ai cũng như ai.

Thượng Quan Phong Nguyệt đáp:

" Trong hoàng cung bao la rộng lớn này quả thật ta không thiếu bất kì thứ gì nhưng huynh nhìn xem, có ai xem ta là hoàng tử hay không? Huynh xem cách phụ hoàng đối xử với ta xem, có giống coi ta là con của người hay không? Ta thà làm một kẻ không danh không phận tự do tự tại còn hơn ngày ngày phải chịu ánh mắt ghét bỏ của người người trong hoàng cung "

Mục Gia Phong lại thở dài thêm một lần nữa, hắn lấy trong tay áo ra một lá bùa nhỏ đưa cho Thượng Quan Phong Nguyệt:

" Không nói chuyện này nữa, đây là lá bùa ta nhờ mẫu phi xin về cho đệ, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, đệ hãy mang theo nó đi. Biết đâu nó có thể giúp đệ đi đường bình an "

Thượng Quan Phong Nguyệt liếc mắt nhìn lá bùa trên tay Mục Gia Phong, hắn dường như không hề để tâm đến lá bùa hay lời nói quan tâm của Mục Gia Phong, lạnh nhạt đáp:

" Không cần lá bùa này ta cũng có thể bình an đến đó, huynh không cần phải thương hại hay giả vờ quan tâm ta. Suy cho cùng các người ai cũng giống nhau "

Mày liễu của Mục Gia Phong bỗng nhíu lại :

" Giả vờ quan tâm? Đệ nói ta thương hại đệ sao? Ta là thật lòng quan tâm, thật lòng lo lắng cho đệ, đệ lại nói ta giả vờ với đệ sao ? Ta có chỗ nào giống họ, kể cả Nhị đệ. Đệ ấy cũng là thật lòng đối đãi với đệ, sự việc xảy ra có lẽ có hiểu lầm ".

Nhắc lại chuyện cũ chỉ khiến Thượng Quan Phong Nguyệt càng thêm tức giận, hắn dùng tay hất bay lá bùa đi, gằn giọng:

" Thật lòng đối đãi? Hiểu lầm? Thế nào là thật lòng đối đãi với ta? Là đâm ta một nhát, là sợ ta cướp ngôi? Là phóng hỏa rồi đổ toàn bộ lỗi lầm cho ta sao? "

Thượng Quan Phong Nguyệt tuy mới chỉ 12 tuổi nhưng hắn lại luôn nhìn thấu sự việc, cách suy nghĩ hay nói chuyện của hắn luôn trưởng thành hơn những người tầm tuổi hắn.

Mục Gia Phong hơn hắn 5 tuổi còn không nói lại được với hắn, tính cách hắn trở lên mạnh mẽ không sợ bất kì điều gì cũng là do Mục Cách Chiêu và mọi người trong hoàng cung tạo ra cho hắn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play