Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thánh Cô Xuất Đạo

chương 1: Đạo, Phật song tu

Trên một ngọn núi sương mù quanh năm bao phủ, đường xá hẻo lánh, có một tòa đạo quan uy nghi như ẩn như hiện.

Ở một thác nước đổ phía sau núi có một cô gái đang ngồi thiền nhập định trên một tòa hoa sen lớn giữa dòng nước đổ xuống.

*Ầm...ầm...* Một tiếng nổ lớn vang lên khắp núi rừng\, tiếp theo là chín cột nước bắn cao mười mấy mét cùng một luồng ánh sáng vàng bắn lên dần dần ngưng tụ thành hình hoa sen tỏa sáng rực rỡ...

Ở một ngôi chùa lớn phía xa xa trụ trì chống quải trượng nhìn lên ngọn núi, khẽ thở ra một hơi.

"Nhóc con kia đã đột phá cảnh giới rồi... haizzz.... mong là sau này nó sẽ thuận buồm xuôi gió, một đường đi tới..."

Một chú tiểu đứng ở bên cạnh, không hiểu liền thắc mắc.

"Trụ trì... người là nói đến Liên Hoa sao ạ?"

Trụ trì ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía ngọn núi xa, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

Chú tiểu lại nhíu nhíu mày khó hiểu, nói. "Trụ trì... Tại sao người đối với Liên Hoa kia lại quan tâm đến vậy. Con thấy ngay cả đệ tử nội môn của thầy, thầy cũng không quá quan tâm như vậy a..."

Trụ trì thu hồi ánh mắt, nhìn đến chú tiểu mỉm cười, rồi xoay người bước đi vào trong, ngồi xuống nhấp một ngụm trà.

"Liên Hoa là một đứa nhỏ rất tốt, là một thiên tài tu đạo trăm năm mới có một người. Năm đó là Long Đường Tiên với nó hữu duyên. Ta năm đó một lần vô tình gặp con bé thấy nó đối với phật pháp cũng là thập phần yêu thích, nghĩ đến từ trước tới nay đạo phật song tu trong giới pháp thuật cũng không hiếm, nên nhận nó làm thủ tịch đệ tử, truyền cho nó phật pháp. Liên Hoa cũng coi như là đệ tử đích truyền của ta... Ta đối với nó quan tâm như vậy cũng là..."

Trên đạo quan. Long Đường Tiên đang ngồi uống trà. Ngồi đối diện là một nam thanh niên tuổi chừng hai năm hai sáu tuổi, ngũ quan thanh tú, mặc một bộ vets trang nhã.

"Con chờ một chút cô nhỏ sẽ về, nó sẽ đi giúp cha con. Con trở về nói với cha con là ta rất khỏe, ta nhờ các con chú ý chăm sóc cô nhỏ một chút giùm ta... Còn về chuyện kia cứ theo lời ta dặn trước đó mà làm..."

"Vâng..."

Long Đường Tiên còn muốn dặn dò mấy điều nữa thì bên ngoài cửa một giọng nói trong trẻo van tới, kèm theo đó là tiếng bước chân ngày càng gần, có thể nghe ra trong giọng nói kia mang theo thập phần vui vẻ.

"Sư phụ... sư phụ... con đã thành công rồi... Mau tới khen con nào..."

Long Đường Tiên bất đắc dĩ cười lên một tiếng, trong mắt hàm chứa nuông chiều.

"Con nhỏ này bao nhiêu lớn rồi mà còn như vậy chứ, không nhìn thấy có khách sao?"

Long Liên Hoa nghe sư phụ nói mới khựng lại một chút, điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn trong phòng khách, thấy có một người đang ngồi ở đó. Rất nhanh đã biến hóa biểu hiện thành một người cao cao băng lãnh lạnh lùng đi vào.

Long Đường Tiên nhìn Liên Hoa vẫy vẫy tay. "Lại đây chào hỏi một tiếng đi. Đây là Minh, con trai của Bách sư huynh. Hôm nay nó theo lời Bách sư huynh của con tới tìm ta giúp đỡ. Con thay ta đi đi, nhân thể cũng đúng lúc con cũng nên xuống núi rồi, ta ở bên kia đã sắp xếp cho con ổn thỏa cả rồi. Con chỉ cần chọn nghành muốn theo học là được."

Đào Cảnh Minh ở một bên vội vàng đứng dậy hướng Long Liên Hoa, chào hỏi. "Chào cô nhỏ... cháu là Đào Cảnh Minh..."

Long Liên Hoa nhìn người trước mặt khẽ ho khan một tiếng lúng túng. "Cái đó... haha... nhìn anh còn hơn tuổi tôi, không cần gọi như vậy đâu..."

Đào Cảnh Minh vội vàng nói " Không được đâu ạ, ba con nói vai vế không thể lộn xộn được, cô nhỏ  hay là cô gọi con là Minh đi..."

Đào Cảnh Minh cũng vô cùng bất đắc dĩ a, anh năm nay hai sáu tuổi vậy mà phải gọi một cô gái mới hai mươi tuổi đầu là cô thật có chút khó nói thành lời. Nhưng bối phận này lại chẳng thể thay đổi, tuy họ không phải là ruột thịt có quan hệ huyết thống, nhưng có lẽ còn bền chặt hơn huyết thồng. Ba anh Đào Hoàng Bách đối với vị tiểu sư muội này của mình coi trọng vô cùng, xem như em gái nhỏ mà để trong lòng.

Long Đường Tiên ngồi một bên uống trà, xua xua tay, nói. "Liên Hoa con đừng ở đó mà vờ vịt nữa, đều là người nhà cả, hừ... Minh à... con đừng để ý đến con nhóc này, sau này con sẽ thấy cái bộ dáng bất hảo của nó nhanh thôi..."

"Sư phụ... người... người sao có thể nói con như vậy chứ... Con vốn là hiền lành, dịu dàng đáng yêu mà..." Long Liên Hoa bất mãn phản bác lại.

"Ừm... xem ra đột phá bình cảnh mặt mũi cũng dày hơn rồi..."

"Sư phụ..."

"Thôi... thôi... nhanh đi thu dọn đồ đạc rồi biến nhanh đi, sư phụ còn phải thanh tu..."

Long Đường Tiên phất phất tay đuổi Long Liên Hoa đi thu dọn đồ đạc, thấy cô đi rồi ông đi đến vỗ vỗ vai của Đào Cảnh Minh.

"Đứa nhỏ này... Sau này nhờ ba con và con quan tâm đến nó nhiều hơn một chút giúp ta..."

(Còn tiếp)

chương 2: Say xe

Trên đường núi gập nghềnh sỏi đá, len dưới những tán cây um tùm, hai người một nam một nữ theo sau còn có hai con chó một con màu đen tuyền là giồng chó mực cỏ thuần chủng. Một con thân hình to lớn là giống chó ngao tây tạng thuần chủng.

Đào Cảnh Minh trên vai đeo một ba lô hành lý nặng nề, cẩn thận từng bước mà đi. Nhìn đến hai con chó mà da đầu có chút tê dại.

"Cô nhỏ... cô xuống núi còn mang theo bọn chúng sao?"

Long Liên Hoa trên vai khoác một cái ba lô da kiểu dáng đặc biệt, vừa đi vừa ngậm kẹo, hai con chó đi hai bên trái phải, tạo thành tổ hợp khó nói.

"Ây... Tôi nghĩ xuống núi không có bạn bè gì cả, chúng nó đi theo vừa vặn a..."

"Gâu... gâu.." Hai con chó nghe Long Liên Hoa nói xong liền đồng thanh sủa lên hai tiếng, rồi cọ cọ vào chân cô vài cái.

Long Liên Hoa chẳng thèm để tâm đến chúng dơ chân đá cho chúng mỗi con một cái.

"Biến... Vướng chân quá... làm tao ngã tao liền ăn thịt bọn mi..."

Hai con chó rất nhanh đoàng hoàng lại, nghiêm chỉnh đi về phía trước.

*Ọe... ọe...* "Mẹ nó... say xe thế này biết sống sao..."

"Cô nhỏ, cô thế này thì làm sao có thể đi được đến nơi đây. Phía trước rất nhiều đèo, còn toàn là khúc cua gấp thôi đấy..."

Đào Cảnh Minh nhìn thấy Long Liên Hoa say xe đến độ khuôn mặt gần như không còn một giọt máu nào nữa, nôn đến chỉ toàn là mật xanh mật vàng thì có chút không yên lòng.

Long Liên Hoa mệt lả hết cả người, không nhúc nhích, cũng không mở miệng đáp lời của Đoàn Cảnh Minh, cô cảm thấy nửa cái mạng của mình sắp mất rồi.

Đi thêm một đoạn đường nữa thì bất chợt phía trước xe của bọn họ có một chiếc xe hợp đồng du lịch không hiểu vì lý do gì mà cứ loạng choạng vắt vẻo trên đường, nhiều lúc như cố muốn đâm xuống vực sâu vậy.

*Gâu...Gâu...* Hai con chó bỗng nhiên sủa lên liên tục\, hướng về đằng trước\, cào cào Long Liên Hoa như muốn gọi cô vậy.

Long Liên Hoa đã mệt đến độ cả người chẳng còn chút sức lực nào nữa, cảm thấy phiền phức muốn nổi cáu. Nhưng rất bi thảm là hiện giờ cô chẳng còn sức mà nổi nóng nữa rồi.

Hai con chó ở bên vẫn sủa lên không ngừng, điều này làm Long Liên Hoa bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không đúng ở đây, cố gắng nâng mí mắt nhìn về phía trước.

Shits... Âm khí nồng đậm như vậy... Ôi... cái thân tàn của tôi. Ông trời, ông chêu con sao, giờ con thành cái dạng này rồi ông còn để con gặp chuyện nữa, thì con biết sống sao đây... Minh... Dừng xe lại đi, không thể đi tiếp..."

Đào Cảnh Minh đang chăm chú lái xe, bỗng nhiên bị hô dừng thì có chút ngơ ngác nhìn Long Liên Hoa.

"Có chuyện gì vậy cô nhỏ... Cô khó chịu quá hay sao ạ. Cô cố chịu một chút, một lát nữa là đến một khu nghỉ dưỡng rồi chúng ta vào đó nghỉ mai lại đi tiếp..."

"Bảo anh dừng thì anh dừng đi... Muốn đi tiếp e rằng là tìm chết đó..."

Xe vừa dừng lại Long Liên Hoa xuống xe, lấy ra hai tấm linh phù đưa đến cho hai con chó. Hai con chó dường như rất hiểu chuyện nhận lấy linh phù nhanh chóng chạy về phía trước nhảy lên dán linh phù lên chiếc xe hợp đồng du lịch kia. Chiếc xe sau khi bị linh phù dán lên thì từ từ chậm lại sau đó thì dừng hẳn.

Đào Cảnh Minh ở một bên há hốc mồm nhìn một màn quỷ dị như vậy, mãi mới lắp bắp mấy câu.

"Cái này... không có khoa học... Cô nhỏ hai con chó kia của cô..."

"Chúng đi dán linh phù thôi, chuyện nhỏ ấy mà..."

"Chó mà cũng biết dán linh phù sao?"

"Vậy anh cũng không nhìn đấy là chó của ai nuôi chứ. Sau này còn nhiều chuyện mà hai chúng nó có thể làm khiến anh ngạc nhiên nữa cơ... Đi thôi... lên xem là chuyện gì đang xảy ra nào."

Trên chiếc xe hợp đồng du lịch, mười năm người đang run cầm cập, sợ hãi ôm lấy nhau, la hét không ngừng. Tài xế cả người gục trên vô lăng. Một người đàn ông ngoài năm mươi nhìn như là thầy pháp tay đang run run một thanh kiếm gỗ đào, chỉ về phía trước. Trên cửa xe rất nhiều linh phù bay phấp phới, ông thầy lẩm nhẩm đọc thần chú, sau đó quát lên.

"Yêu nghiệt to gan... còn không mau chịu phục. Nếu không ta sẽ đánh cho mày hồn phi phách tán..."

Bên cạnh có ba bóng người như ẩn như hiện là là bay trên hành lang giữa hai hàng ghế ngồi, cả người toàn là màu máu đỏ, tóc dài xõa ra, che khuất nửa khuôn mặt,cười lên khành khạch, nhìn vị thầy pháp kia như một thằng hề vậy. Một trong ba người lên tiếng.

"Haha... nực cười... chỉ bằng mày mà cũng đòi khiến cho chúng tao hồn phi phách tán... haha..."

"Hừ... vậy chúng mày nhìn một chút bản lĩnh của tao... chịu chết đi..."

*Ầm...ầm... Lão thầy pháp trong lòng cũng có chút run sợ nhưng ngẫm đến ban nãy lão đã có thể khống chế không để chiếc xe lao xuống vực\, lại bắt nó dừng lại\, thì cũng có thể đánh bại mấy con quỷ trước mắt này\, lão tin mình có thể làm được... Lão tay bắt pháp\, tay múa lên không trung\, điều khiển linh phù đánh về phía ba con quỷ kia...

(Còn tiếp)

chương 3: Ba lệ quỷ đáng thương

Nhưng mọi chuyện không có như lão nghĩ, ba con quỷ thấy hành động của chúng bị phá hoại thì càng tức giận hơn. Một luồng âm khí cùng sát khí vô cùng mạnh mẽ nhanh chóng đánh tới lão thầy pháp, một kích này đánh cho lão ta bắn ra đập vào cửa xe, một ngụm máu phun ra, đau đến muốn ngất đi.

Long Liên Hoa sau một hồi nôn mửa đã gần như chẳng muốn cử động thân thể gì nữa, cô lục trong ba lô nhỏ của mình ra một chiếc bình nhỏ, lấy ra một viên thuốc nhỏ màu xanh nhanh chóng nuốt vào, vận khí điều tức một vòng miễn cưỡng chống đỡ cơ thể mà đứng dậy đi về phía chiếc xe kia.

Cửa xe mở ra, âm khí nồng đậm bao phủ trên xe, trong xe tất cả những người có mặt đều đã bị dọa sợ, mặt mày ai nấy đều tái mét cắt không còn một giọt máu nào cả. Có cả những người vì sợ quá mà đã ngất đi, có người đã đại tiểu tiện luôn tại chỗ. Âm khí thì nồng đậm, mùi xú uế thì hôi thối bốc lên như muốn ngạt chết người ta.

Long Liên Hoa kéo kín khẩu trang đưa mắt nhìn qua một vòng, tầm mắt nhìn tới ba con ủy kia. Đây là ba con nữ quỷ, đã đạt tới cấp bậc lệ quỷ mắt đỏ, oán khí xung thiên.

Ba con quỷ cũng đưa tầm mắt nhìn mà dò xét Long Liên Hoa, bọn chúng biết người mà ngăn cản lại được hành động vừa rồi của bọn chúng chính là người này chứ không phải là cái lão thầy pháp nửa mùa kia.

“Cô là ai, tại sao lại muốn xen vào chuyện của chúng tôi. Biết điều, muốn sống thì mau biến đi, còn nếu không thì đừng trách.” Một trong ba con nữ quỷ lên tiếng.

Long Liên Hoa cười nhẹ một tiếng. “ Các người tưởng là tôi muốn xen vào chuyện linh tinh này lắm sao, nhưng mà đều tại các người ra tay lộ liễu, tàn độc như vậy, rêu rao trước mặt của tôi thôi. Tôi là chướng mắt đó có biết không hả.”

“Nói nhiều làm gì, nếu cô ta muốn chết thì chúng ta cũng đâu có ngại mà lấy thêm một mạng nữa chứ.” Một con quỷ hung hăng mà hô lên.

Chúng hành động cũng vô cùng nhanh, con quỷ kia vừa dứt lời thì chúng đã ra tay, một trận âm khí cùng sát khí bắn tới chỗ Long Liên Hoa.

Long Liên Hoa cũng chỉ nhếch khóe môi cười nhẹ một tiếng, hai tay đưa lên bắt một pháp quyết, miệng lầm rầm đọc chú. Chỉ quyết biến đổi đánh về phía luồng âm sát khí kia, hô lên một tiếng. “Phá…”

*Ầm… ầm…*

Ba con nữ quỷ đồng loạt bị đánh lui về phía sau. Biết mình không phải là đối thủ của Long Liên Hoa thì liền đồng loạt mà quỳ xuống, khóc lên những tiếng bi ai, uất nghẹn, nghe vô cùng não nề tang thương.

“Cô cô tha mạng, chúng tôi là có nỗi oan.” Một con quỷ sụt sịt lên tiếng.

“Đúng vậy, bọn họ là những kẻ lòng lang dạ sói đó cô cô…” Một con quỷ nữa cũng lên tiếng tiếp lời, bàn tay trắng bệch chỉ về phía những người đang ôm nhau ở trên xe.

Long Liên Hoa khẽ nhíu nhíu chân mày. “Oan gì? Các người nói nhanh lên cho ta nghe xem nào.”

Như nhận được ân xá, ba con quỷ nhanh chóng kể lể, kêu khóc. Qua lời của họ thì họ là ba người bạn chơi thân với nhau, do có dung mạo xinh đẹp nên được rất nhiều người theo đuổi trong đó có một nhóm cậu ấm, lắm tiền nhiều của. Sau một thời gian dài theo đuổi mà không thành công có được người đẹp trong tay nên nhóm cậu ấm này nảy sinh hận ý, mưu đồ bất chính.  Họ vung tiền thuê người giả danh làm bên một hãng du lịch đến nói với ba cô gái là họ đã trúng thưởng một chuyến du lịch bên công ty du lịch nọ.

Ba cô gái nhẹ dạ cả tin nhanh chóng tin tưởng lên đường đi du lịch. Không ai có thể biết rằng chuyến du lịch này đã khiến họ lâm vào hố đen vạn kiếp bất phục. Đêm thứ hai của chuyến đi chơi ba cô gái đã bị bắt cóc rồi cưỡng hiếp tập thể, trong lúc chống cự đã bị đám người kia sát hại, chết một cách vô cùng tức tưởi và tủi nhục. Sau khi họ chết, những người kia đã mang họ ném xuống vực sâu, ở đó âm khí vô cùng nồng đậm vậy là họ tu luyện. Vì họ chết trẻ, lại là chết oan nên oán khí ngút trời, cộng thêm âm khí thịnh vượng rất nhanh tu thành lệ quỷ và trở lại báo thù.

Nhưng vì một lý do nào đó mà khi họ rời xa nơi tu luyện thì tu vi bị suy giảm đi rất nhiều không cách nào ra tay nên họ đành phải quấy  phá rồi dẫn dụ bọn người kia tới nói này để ra tay. Những kẻ kia sau nhiều ngày bị họ hù dọa đã tìm tới tên thầy pháp kia tới muốn hắn đối phó với bọn họ. Nhưng tên kia pháp lực quá yếu nên mới có một màn như vừa rồi xảy ra.

Long Liên Hoa nghe xong câu chuyện thì vô cùng phẫn nộ, cô trừng mắt nhìn mấy tên đang ôm nhau run cầm cập một chỗ kia. Lúc này cô cảm thấy biết vậy lúc nãy không thèm ra tay nữa cứ để cho bọn cặn bã này chết đi cho đỡ chật đất.

 

 

( còn tiếp )

 

 

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play