Truyện này mình viết không có đụng chạm, khích bác đến bất kì ai. Đặc biệt là ý tưởng trong truyện là tự biên tự diễn không ăn cắp sao chép của tg nào. Mặc dù thì có thể sẽ có sự trùng hợp bởi truyện ngôn tình thì 10 phần có đến 8 phần na ná.
Có sai chính tả hay nội dung luộm thuộm có thể góp ý nhưng phải tinh tế đừng có bình luận tiêu cực nhé. Tại đây là bộ truyện đầu tiên mình không muốn có rào cản bởi sự nhận xét sẽ ảnh hưởng đến sau này.
Đọc xong mỗi chap nhớ tim nhé !
Yêu các bạn độc giả của mình, dù chả biết các bạn là ai đâu nhưng nếu đã ghé qua thì hãy cùng mình đến chap cuối nhé.
Hiện tại đang là giờ cao điểm thi tốt nghiệp của 2k4, nên chap ra hơi chậm. Nhiều tim mình sẽ có động lực ra nhanh hơn .
Bắt đầu nè !
****************
Trước căn nhà kín cổng cao tường sơn màu vàng nhạt, luộm thuộm đâu đó mấy nhành hoa hồng đã tàn bị người qua lại dẫm nát. Phía trên lắp chiếc bảng to tướng, dán trên mặt là chữ Hỉ đỏ đậm. Tấm lụa đang tơ phất phơ theo gió cũng người ta bị giật mạnh .Giàn hoa giả trưng bày cũng chất chồng lên xe đưa về công ty dịch vụ.
Lễ cưới trở nên hoang tàn vài tiếng trước đó, thực khách ăn xong cho có lệ cũng bỏ về hết. Họ cảm thấy bản thân đến dự cái lễ này hay không cũng bằng thừa. Bên nhà chồng không một cái bóng, hàng ghế trắng sạch đẹp một dãy không một ai chạm đến, cô dâu chỉ biết im bặt cầm hoa cưới cúi đầu cùng cha xứ nói ba câu thề thốt.
Lặng người, cô cười tự giễu cũng tự đeo nhẫn cho bản thân . Nhà bọn họ xem cô là dâu gạt nợ không đáng một xu nên coi khinh vậy sao ?
Một tiếng sau...
Phía trong căn phòng nhỏ, Giang Tiểu Đình xếp ngay ngắn từng cái váy cái quần vào vali, hai mắt ướt đẫm tràn đầy uất ức ghét bỏ. Trên người vẫn mặc bộ váy seri trắng phủ đầy bụi bẩn, hai má phủ dày một lớp trang điểm đậm chuẩn bị tư trang sang nhà mới.
Chị gái Giang Hình Ân thường ngày hay chạnh choẹ chua ngoa cũng đứng bên ngoài cửa nói khoáy đôi ba câu. Tính ra hôm nay, Giang Tiểu Đình mới thấy chị mình tuôn ra nhiều nước lã mùi thuốc độc như vậy.
- Làm như đi tù ấy, đừng đem cái mặt bí xị đấy đến nhà chồng, họ lại ghét cho. Lấy được con trưởng nhà Địch lão gia phải phước lắm đấy.
Giang Tiểu Đình đưa tay khịt mũi, liếc mắt ấm ức ngàn lần muốn nói một câu đanh thép nhưng miệng lưỡi không đủ linh hoạt.
- Có nghe không đấy ? ...Thái độ với chị mày à ?
Sắp làm phu nhân nên kâng cái mặt lên nhìn đời đúng không ? Mang cái mặt mày ra xem cha mẹ kìa, xem họ có cho mày một bạt tai ?
Giang Hình Ân hếch mặt mang từng lời sắc nhọn muốn đâm chết em gái. Dường như hai mươi năm nay, cô ta chẳng hề xem Giang Tiểu Đình là người một nhà, thà như mọi hôm khinh bỉ chán ghét em đi thì chả nói, hôm nay hễ buông ra lời nào là khiến em đau muốn thắt tim.
- Làm ơn ! Cha mẹ nợ nần sang bên đó biết điều một chút. Họ không xoá nợ đều là cha mẹ vô phúc khi nuôi đứa con như mày đấy.
- Dù gì cũng chẳng phải nợ của tôi.
Giang Tiểu Đình đau khổ ngoảnh mặt lẩm bẩm vài câu.
Nhà họ Giang chẳng may kinh doanh thua lỗ đến hơn hai tỷ, đã quá năm năm chưa trả nổi một đồng. Đến nước này ...căn nhà thế chấp chuẩn bị vào tay nhà họ Địch, họ cũng đã quá cùn đành làm càn.
To nhỏ thế nào với Địch lão gia bên đó, Giang Lâm lại xin gả được một đứa trừ nợ. Thế nhưng lại phải gả con gái trưởng, sợ rằng Tiểu Hình Ân nhà mình lấy phải một tên ác ma đáng sợ, hắn nói dối với Giang Tiểu Đình mới là đứa phải gả đi. Nhất quyết chia cắt mối tình đầu của cô với một anh chàng tên Tịch Pháp.
Ngày xưa Giang Lâm - cha của Giang Hình Ân vô tình làm bạn thân chết ,vì ngày đêm ám ảnh bàn tay rướm máu nên đã dập đầu quỳ gối trước mộ bạn thân nói rằng sẽ quan tâm chăm sóc con gái là Lan Tiểu Đình đến khi con bé lớn và lấy cho nó tấm chồng tốt.
Không ngờ vì khoản nợ của gia đình đã bỉ ổi đến mức gả bán con gái thân cho nhà người ta. Mà nhà họ Địch đâu phải gia đình văn minh tốt đẹp, sống đến mấy chục năm hốt trọn ngàn tiếng vang xấu .Địch Lão gia cưới đến ba lần vợ tận bốn con gái hai con trai. Hầu như ăn chơi đàn đúm toàn là lũ nghiện đỏ đen, đem của nhà cho thiên hạ, anh em nhiều lúc chôm được một vố liền tẩu tán.
Được đứa con trai trưởng...lại bị gán cho là ác ma ,Địch Ngạn Thần tiếc rẻ sĩ diện có thể làm nhiều điều kinh tởm, đi tù bảy năm vừa im hơi vài tháng lại bị đồn đại này nọ. Đến tận bây giờ chưa thấy tăm hơi mặt mũi ,vẫn còn chui rúc trong ngục tù lại có thể đường đường chính chính quất ngay đứa con gái xinh đẹp về làm vợ. Em trai hắn chết 7 năm trước chưa hay kẻ sát nhân, chỉ biết rằng tham gia vụ gì đó chết không nhắm mắt.
Tiểu Đình biết mình sắp bị gả cho hắn đâm ra suy sụp tinh thần, chỉ biết ngày đêm ôm hai đầu gối sụt sùi mong rằng cha mẹ nói lời từ hôn để cô không phải sống những kiếp ngày tàn tạ.
Mới chớm tuổi hai mươi xuân xanh ,đẹp như hoa mới nở mang nhiều ước mơ hoài bão. Mối tình đầu còn đó vẫn ngày ngày vun vén hạnh phúc ,cô đành phải nặng lời chia tay bạn trai.
Địch Ngạn Thần - Hắn đáng sợ lắm ! Bất kể ai là dân xã hội đen không làm vừa ý hắn, đưa tay tát một phát cổ đã vuông góc với cột sống, không thì hai bàn tay chỉ còn tám ngón. Cô cưới hắn có được xem là may mắn không, hay nhà họ Giang lại sắp phải trải hoa thêm lần nữa kèm theo cái hòm cùng di ảnh ghi tên Giang Tiểu Đình?
Cha mẹ làm vậy khác nào đem cô gán cho quỷ dữ . Nhà họ Địch tồi tệ thối nát , người thân chia rẽ ngóng chông chia chát tài sản ,ngẩng lên bằng con mắt khinh đời ,có thêm người dưng nước lã họ sẽ dìm cô chết đẫm. Thôi thì kiếp này đầu thai làm phù du , kiếp sau cố làm con cá hay cái cây cho khỏi vướng bận.
Giang Lâm với vợ ngồi nhấp nhát chút trà sáng, thấy Giang Tiểu Đình xách chiếc vali nặng trịch hơn chục cân xuống cầu thang không nỡ đến giúp một tay. Họ vẫn nhởn nhơ nhìn từng bước chân chậm chạp vướng víu chân váy ,họ tiếc xót vì cái váy mua đến mấy chục ngàn bạc lại để cho đứa con nuôi bận, nó đắt đỏ đến vậy...lại phải lê lết giẫm đạp.
- Nhớ đem hết, mất công lại về nhà tìm.
- Con đem hết rồi...chắc nhà họ đã đến đón, con đi đây.
Giang Tiểu Đình gặm môi cố tình khiến động tác mình chậm lại vài giây xem cha mẹ còn gì khuyên bảo, hoặc khích lệ như : cố gắng sống tốt hay nhớ chăm sóc bản thân. Nhưng đợi mãi họ lại quăng vào mặt Giang Tiểu Đình một cái tát đau đớn.
- Đừng có phá phách kẻo nhà họ trả về, nhà này không chứa nổi nữa đâu, bị đuổi thì đi đâu thì đi.
Nhà này không có chuyện con gái trả về đâu.
Giang Lâm vẫn thản nhiên xơi sạch cốc trà tay bấm bấm điện thoại tra chứng khoán mới đầu tư, chẳng hề quan tâm đến cảm nhận Tiểu Đình lúc này.
- Hình như lại rớt nữa rồi, đúng là xúi quẩy!
Cô cười như vả vào mặt bản thân, họ đem cô đi gạt nợ mà một câu an ủi cũng không có nốt ư ?
Làm người sao phũ vậy ?
Giang Tiểu Đình hằn học ,từng bước chân cố giậm thật mạnh cho cả thế giới biết là mình đang rất đau đớn. Gạch sân còn vang lên cả tiếng cục cục ,bánh xe vali mắc vào khe cũng bị cô giật phăng lên hỏng cả chốt.
Giang Hình Ân đứng trên ban công tầng hai khẽ cười khểnh một cái giễu cợt. Hoá ra đây là lợi ích của việc nuôi một đứa con ngoài huyết thống. Nếu không có nó thế mạng, e rằng cô sẽ phải ngồi vào cái nhà đó.
- May quá, nó gánh giúp mình trận này.
Ả cười thầm, điệu nhếch môi chứa đầy mưu mô
gian sảo.
...
Trước cổng nhà, mười ba chiếc xe thể thao hai chỗ màu đỏ tươi gừm gừm vài ba tiếng rồi dừng hẳn trước cổng nhà . Ba chàng trai phù rể chính từ trong xe bước ra chạm mắt cô tiểu thư xinh đẹp nhà họ Giang đang cầm vali, anh ta cười khoáy từ từ nâng bàn tay xinh đẹp dìu vào xe nhưng bị cô hất ra phũ phàng, cô ghét đụng chạm .
Anh chàng kia búng tay một cái đám gia nhân phía sau đã khênh lần lượt mấy chiếc giương phủ lụa mịn đến trước mặt cha mẹ Giang Tiểu Đình.
Anh ta đại diện những người trong nhà họ Địch đến nói vài câu.
- Đây là chút sính lễ nhà họ Địch chúng tôi, đa tạ hai vị đây đã nuôi nấng Giang tiểu thư thành thiếu nữ xinh đẹp như bây giờ. Chuyện gia đình bên rể không thể đến dự đám cưới cũng là có lí do riêng, mong hai vị thông cảm cho.
Giang Lâm hoa cả mắt khi từng nắp giương mở phanh, đông trùng hạ thảo, tổ yến hoàng kim, đến cả từng mẩu vàng thỏi nhẵn hín xinh đẹp...đầy đủ chả thiếu thứ quý giá gì. Kể từ nhà họ Giang mắc nợ ngập đầu thì họ chẳng thể chạm thử nó nữa.
Giang Hình Ân tay chân không yên cũng chạy xuống hóng hớt.
Không ngờ chỉ cưới một đứa để gạt nợ cũng chịu chơi đến vậy.
- Con rể tôi không dự lễ cưới cũng chả sao, đến việc đón dâu cũng không miễn cưỡng ép, nhà bên đó muốn sao thì tùy vậy....
- Giang lão gia đây thông cảm , Địch thiếu gia bây giờ vẫn đang vướng mắc bận việc chưa về, còn làm vài thủ tục cũng khá phức tạp. Nay mai sẽ sang cúi đầu đáp lễ.
Giang Hình Ân ban đầu thấy độ giàu có của họ bắt đầu cảm thấy ghen tị, bỗng chốc lại bản thân cười không ra hơi. Thảm thật, chồng còn chưa ra tù hèn chi lễ cưới cô độc...Cô ta đánh mắt ra cái đám bông trắng xoá phùng phình trong xe, nghĩ lại cảm thấy bản thân may mắn vì nhân vật chính không phải mình.
Ba chàng phù rể cúi chào, ra hiệu cho đám gia nhân thu dọn đồ đạc của Tiểu Đình đem vào cốp xe. Trước khi đi, Giang Tiểu Đình còn nghe tiếng cha mẹ nói lớn phía sau :
- Đi mạnh khoẻ.
Họ cười túm tít vẫy lấy vẫy để khi sắp chia xa cô. Nụ cười bây giờ tươi rói đang hạnh phúc khi sắp ôm trọn cái đống sính lễ kia.
- Con biết rồi, con đi đây, sau này sẽ thường xuyên về thăm nhà .Cha mẹ giữ gìn sức khỏe.
- Không cần đâu, ở Địch gia mà chăm cha mẹ chồng.
Cô ngoảnh mặt đi, nước mắt vỡ đê cũng từ đó mà tuôn ra nhiều vô kể. Cô thúc dục tài xế lái đi ,để không phải chịu thêm dù chỉ một chút tủi thân .
Qua cổng trào một hồi lâu , xe rước dâu chạm chân tại một dinh thự màu trắng nằm cách xa trung tâm thành phố khoảng nửa cây số . Lập tức, quản gia phía bên ngoài bắt chéo tay mời nàng dâu mới. Gia nhân trong nhà xếp ngay ngắn thành hàng ,thấy Giang Tiểu Đình bước ta lập tức cúi gập người chào lớn.
- Phu nhân Giang, chào mừng về nhà.
Giang Tiểu Đình bất thần có chút hoang mang về độ giàu có nhà họ Địch. Liếc sơ qua gia nhân cũng không ít hơn hai chục người, chưa kể phía trên cửa nhà đứng nghiêm trang vài ba vệ sĩ cầm hoa cải. Cửa dinh thự cao đến ba mét, dát lá vàng khảm ngọc trai đá quý, sơ qua kiến trúc toà nhà này cũng khoảng vài tỷ.
Nhưng có điều là nơi này chẳng có đến một lẵng hoa trang trí đám cưới. Đều trở nên tầm thường... lạnh lẽo.
- Gia đình chồng tôi ...?
- Giang phu nhân, đây là dinh thự riêng của Địch thiếu gia, còn dinh thự gia đình chồng ở một nơi khác, mai này thiếu gia trở về sẽ dẫn người đến dâng trà đáp lễ sau.
Giang Tiểu Đình cười bất lực ,bất ngờ hụt hẫng tâm trí nên phải vịn tay vào xe khỏi ngã. Chồng còn chưa ra tù nữa à ?
- Sao không chờ anh ta thêm ít lâu, để tôi một mình ở lễ cưới với hai cái nhẫn...chả phải đem tôi ra làm trò đùa à ? Ít nhất cũng cho tôi chút sự tôn trọng từ phía họ chứ.
Cô mở miệng trách cứ vài câu cũng chẳng thấy lòng nhẹ nhõm là bao. Ai nấy đứng im như pho tượng trông vẻ mặt đáng thương của nàng dâu mà trong lòng cũng hơi nhức nhối tội nghiệp.
Quản gia phẩy tay ra hiệu cho gia nhân mang hành lí tư trang của cô đưa vào nhà. Rồi đích thân ông thay chồng mới cưới dẫn phu nhân vào nhà nghỉ ngơi.
Giang Tiểu Đình vẫn mặc bộ seri trắng nồng nặc mùi rượu vang, ngồi thần thờ giữa căn phòng tối.
Kim đồng hồ trùng nhau đã chạm đến số 12, cô cũng nên đi ngủ .
Tiếng động cơ xe từ phía nào đó gầm vang, ánh sáng đèn mờ ảo chớp chớp trên khung cửa sổ.
- Thiếu gia, người về nhanh vậy sao ?
Tiếng gia nhân đồng thanh hô lớn làm Giang Tiểu Đình bỗng trở nên hốt hoảng.
Từ bên trong, cô áp tai vào cạnh tường nghe thử động tĩnh, tiếng bước chân cộp cộp tiến về phía phòng lúc càng lớn ,âm thanh man rợn chết chóc cứ lấn át lấy tâm trí. Và dường như cô sợ đến mức chẳng cảm nhận được tim mình có đập hay không.
Hai bàn tay run bần bật ướt át mồ hôi, cố bám lên thành tường nhiều lần trượt xuống.
Sau đó, tiếng cạnh cửa chớp nhoáng mở ra cái đùng, nó lập tức bị đóng sập rất mạnh như ai đó mới dùng chân thúc .
- Quản gia, lấy tôi vài bộ đồ ngủ.
Giọng nói thâm trầm chứa đầy quyền lực và sức mạnh. Cũng chứa nhiều sự mệt mỏi dài ngày.
- Được được thiếu gia, chờ tôi chút.
Bắt đầu tâm trí Giang Tiểu Đình có chút rối bời liền chạy lại chốt cửa phòng tắm. Lập tức vào chỗ sàn khô thay ngay bộ đồ thật kín đáo chắc chắn.
Cô bây giờ ngoài nghĩ ra tội lỗi hắn sắp làm với mình thì chẳng có gì nữa, hắn trước kia đi tù vì giết người...rửa tiền hay buôn mai thúy ?
- Đồ của cậu đây thiếu gia !
- Phá chốt cửa phòng tắm cho tôi, nó kẹt rồi.
- Để tôi đến xem thử.
Ông quản gia nhẹ nhàng xoay nắm cửa bắt đầu nhớ ra, có thể là phu nhân Giang đang ở trong.
- Phu nhân Giang...cô đang dùng phòng tắm ?
Giang Tiểu Đình giọng bập bẹ nói :
- Phải phải...tôi đang dùng phòng tắm, lát tôi ra .
Ông mỉm cười quay lại định nói với Địch Ngạn Thần thì anh ta chặn họng :
- Nghe rồi, không cần lặp lại, ra ngoài làm việc của ông đi.
Hắn vừa nói vừa phì phèo điếu thuốc trên tay, khoé miệng nhấc lên thích thú, đồng tử bỗng chốc giãn nở như thấy vàng, ban đầu có người thông báo rằng sắp lấy vợ, hắn cũng thờ ơ cho qua vì đây chỉ là chuyện tầm phào. Nào ngờ, lúc nãy nghe gia nhân thì thào rằng phu nhân rất đẹp mới chỉ ở tuổi hai mươi, hắn lại nổi hứng muốn gặp mặt.
Hắn đứng dậy tắt điện chỉ để ánh sáng đèn ngủ mờ mờ, hắn vốn ở lâu trong đó nên khá ưa bóng tối, sáng lạ chưa quen mắt.
Từ lúc quản gia gõ cửa ,Giang Tiểu Đình vẫn đứng áp tai vào tường nghe nghóng cũng không thấy hắn ta than phiền tiếng nào. Ngược lại còn yên tĩnh êm đềm như đang ở cùng cừu non.
Lúc này mới trổ tài làm người con gái bạo gan mở cửa dón rén bước ra. Quang cảnh trước mắt làm cô có hơi bỡ ngỡ...roi da...súng ngắn... còng tay đến rùi cui để chất đống ngổn ngang trên ga đệm , không hề thấy người...cô mới bước đến xác nhận.
Một tù nhân đã gây ra chuyện kinh khủng lại có thể chứa những thứ tra tấn đáng sợ thế này.
- Em là vợ tôi à ?
Cánh tay vươn dài từ phía sau ôm trọn cái eo nhỏ của Giang Tiểu Đình. Cô giật mình lùi về sau lại càng xích gần hắn ta hơn, mặc lớp áo dày cô vẫn còn cảm nhận được da thịt hắn đang hầm nóng bỏng. Mùi cơ thể nồng nặc hương thơm riêng biệt không giống bất cứ một ai. Hắn xà xuống đặt chiếc cằm nhọn của mình lên vai cô thủ thỉ vài câu trầm bổng :
- Thơm...cơ thể em có mùi mùa thu này.
Cô gượng gạo cạy từng khớp ngón tay đang bấu chặt lấy mình đồng thời thở dốc, mồ hôi vã ra như tắm chảy ròng trong lồng ngực. Hắn còn cố chấp đặt môi lên hôn sau ót cô một cái nồng cháy sau đó mới buông ra, chưa muốn dừng lại...tên cầm thú này xoay ngược siết cô vào lòng.
- Sợ gì chứ ?
- A...aaaaaa
Cô sợ hãi hét to, hắn cũng không miễn cưỡng nữa mà thả lỏng cơ tay ra chút. Rõ ràng hắn có làm gì đâu .
- Giang Hình Ân...cô điên hay sao ?
- Tôi không phải Giang Hình Ân...tôi là Tiểu Đình... Tiểu Đình...
Hắn cười thờ ơ đặt lên môi cô nụ hôn đầu giữa hai người đồng thời trấn an phu nhân mất trí. Hắn đá lưỡi cuốn nuốt lấy những thứ chất lỏng trong miệng cô lại đưa vào miệng mình nếm mùi vị. Sự mê luyến ngoài sức tưởng tượng ,cô nàng này không tệ đâu.
Nước mắt nhoè ướt một khoảng khiến mọi thứ chung quanh trở nên mờ đục hẳn, cô bị hắn cưỡng ép trong vòng tay không có nổi chút sức vùng vẫy. Bắp tay hắn lớn lại vô cùng rắn chắc, chỉ cần cô cố gắng nới lỏng lại bị hắn dí sát vào khuôn ngực vạm vỡ.
Đợi khi cho Giang Tiểu Đình chống cự vỗ mạnh vào sau gáy hắn mới biết rằng cô suýt nữa tắc thở. Cô bất ngờ ngã khuỵ cố gắng hít thở thật sâu để sống lại, hắn ngồi nhổm đặt bàn tay hơi thô ráp lên bờ môi đã tê dại ấy mà xoa nhẹ.
- Cô mới nói...mình không phải Giang Hình Ân, vậy cô là ai ?
Lúc này, cô mới bình tĩnh cho hắn câu trả lời :
- Con thứ, tôi là Giang Tiểu Đình em gái chị ấy. Vừa lòng anh chưa ?
Cô chỉ nhận được cái điệu cười nhạt nhẽo chả giống ai của hắn.
Địch Ngạn Thần vê vê gọn tóc bé xíu ,mi tâm khép hờ trông lấy cơ thể đang run rẩy trước mắt.
Anh không hiểu...cô sợ anh ?
- Cô cướp chồng của chị mình ?
Giang Tiểu Đình đực mặt, hai con mắt đảo tròn ám muội.
- Người anh cưới là chị tôi ?
Địch Ngạn Thần gật nhẹ lại đưa tay lên vén xương quai xanh quyến rũ ,là phụ nữ...ai chả giống ai. Quan trọng là ai mới khiến hắn hài lòng, mới tiếp xúc vài phút điểm hắn chấm cô khá cao, cưới lộn cô dâu chẳng thành vấn đề.
- Tránh xa tôi ra. Anh điên à ?
Giang Tiểu Đình mạnh dạn xốc hẳn cánh tay vạm vỡ khỏi cơ thể mình, đồng thời quật cường hất mắt nhìn. Cô mới nhận ra bản thân mình vừa bị cha mẹ lừa gạt.
Cô chạy đến tủ giường lấy điện thoại gọi cho cha mẹ hỏi rõ sự tình, máy o e vài tiếng cũng bị người bên kia cúp mất. Chốc lát lướt danh bạ dừng ngay chỗ Tịch Pháp - người yêu của cô, giờ anh nhớ em...sau khi em chia tay không ?
- Tịch Pháp...
Tút...
Địch Ngạn Thần giằng lấy điện thoại ném nó bay xuống gầm giường. Hắn chưng đôi mắt quỷ giữ lại hằm hằm nhìn cô.
- Đêm tân hôn...em gọi người nhà cầu cứu à ?
- Tôi không phải cô dâu anh muốn.
Hắn hếch cằm liếm môi, nở một nụ cười đắc ý.
- Muốn hay không là ở tôi. Giờ thì ngoan ngoan tự leo lên giường hay để tôi ném lên. Tân hôn sao lại để kẻ khác chen vào ?
- Tên điên nhà anh... tôi không chấp nhận một tên đầu gấu làm chồng ,càng không muốn có chồng từng có tội đi tù.
Hắn thở dài cúi xuống nhặt chiếc giày, vừa hay không biết hắn định làm cái chi thì...
Phăng...
Hắn ném bụp một cái vào công tắc điện, ánh sáng phụt lên mạnh mẽ thắp sáng trưng. Hắn lười dùng chân nên ném thẳng.
Đến đây, hai người một nam một nữ đứng bốn mắt nhìn nhau hạnh hoẹ. Cổ áo lúc nãy bị hắn kéo ra hở chút dây áo trong, cô vội vàng kéo lại đóng cúc.
Địch Ngạn Thần đứng chống tay ngang hông muốn nói gì đó nhưng chưa thành lời. Hắn đang bất lực...
- Hình như có sự hiểu lầm ở đây .Tôi chỉ vào tù chứ không đi tù.
- Như nhau. Giải thích với tôi thì có nghĩa lí gì ?
Địch Ngạn Thần cười nắc nẻ ,bỗng nhiên biểu cảm khó đỡ của cô làm hắn phải dùng tay che miệng.
Ôi chao cô gái này có suy nghĩ thật thú vị !
Giang Tiểu Đình xì môi, trong đầu đã chuẩn bị vài câu mắng nhiếc.
Hắn bắt đầu cởi hai cúc áo trên đã khiến cô giật thót.
- Này không được.
Nhưng đâu có đơn giản là hắn có đồ chơi chất đống, bên trong áo còn có thứ khiến cô choáng ngợp hơn.
Địch Ngạn Thần móc ra chiếc card ép kim loại cứng chìa ngay trước mắt, còn nhấc khuy ngực cho cô gái ngốc mở mang tầm mắt.
- Tôi là giám thị...
- Anh là thầy giáo hửm ?
- Nói gọn là quản giáo nhà tù. Nắm quyền lực nhà tù ...
Xem nó như thứ chứng minh sự trong sạch ,hắn gạt phắt tất cả những thứ đồ trên giường sang một bên chìa hai tay mời cô lên nằm. Trong ánh mắt si tình, Địch Ngạn Thần nháy mắt muốn chơi cùng cô hết buổi tối đêm nay để bù lại sự vắng mặt của mình lúc diễn ra lễ cưới.
Giang Tiểu Đình há hốc, khoé môi nhấc lên ngạc nhiên ,cô bắt đầu nhích chân về phía sau ... đường đi nước bước tính toán đến tận chi tiết hòng thoát khỏi cặp mắt tràn đầy dục vọng.
Giang Tiểu Đình chạy lại giật nắm cửa ,đầu quay lại xem hắn có muốn bắt mình.
- Đồ khốn nhà anh ! Mở cửa để tôi đi.
- Bấm cái nút nó tự mở thôi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play