Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tu Chân Truyện

Chương 1: Chuyển Sinh

Lách tách, lách tách.

Ào ào.

"Trời lại mưa rồi, dự báo thời tiết dạo này quá không đáng tin" Lục Phong ngước mặt nhìn trời khẽ nói, rất bình tĩnh lấy ra chiếc ô gấp mình mới mua, đem che lên: "May mà mình đã tiên đoán trước việc này"

Lúc đi tạp hoá mua chút quà vặt, Lục Phong liền tiện tay mua luôn chiếc ô này. Đúng thật là quyết định sáng suốt.

"Ông trời, giỏi thì cho mưa lớn hơn hoặc sai thiên lôi tới đánh ta đi!"

Có ô trong tay, cậu dám đối mặt với mọi mưa bão!

Nói vậy cho ngầu thôi, chứ làm ơn đừng oánh thật nha.

"A! Buông ta ra! Các ngươi muốn làm gì!" Đúng lúc này, tiếng của một cô gái từ bên kia đường vang đến.

Nghe tiếng hét, Lục Phong hiếu kỳ nhìn sang liền thấy một cô gái trẻ đẹp bị một đám ba thằng đàn ông vây quanh. Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Người qua đường lác đác không có mấy, thấy chuyện này liền lờ đi, giả vờ không biết, hoặc là do vội vã tránh mưa, hoặc là không muốn lo chuyện bao đồng.

Không có ai đến can ngăn.

"Bọn này không thể đợi lúc trời quang mây tạnh mới làm chuyện mờ ám sao? Đâu nhất thiết phải chọn trời mưa chứ."

Lục Phong thở dài.

Lục Phong đương nhiên cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng khổ nỗi cô gái trẻ đẹp kia cậu có quen biết. Hơn nữa còn rất thân, không cứu không được.

Hít sâu một hơi, Lục Phong hướng phía bọn họ chạy đến, nét mặt trở lên dữ tợn, cậu thét lên: "Ê bọn chó kia, chúng mày đang làm mẹ gì đấy hả?! Đừng hòng động tới bạn gái ông!!"

"Khôn hồn cút mau!!"

Cơ mà thực ra cũng chỉ là một bạn học cùng lớp.

Đúng lúc này, một tiếng "Kít" vang lên.

"A?" Phía bên kia đường đám người kinh ngạc, Lục Phong thì trợn tròn mắt: "Mẹ nó... Không thể cho ta ra oai một chút sao?"

Trước mắt cậu là một chiếc xe tải lấy tốc độ vô cùng nhanh đang lao thẳng đến.

Rầm! Tiếng va đập vang lên, kéo theo là "Rắc" , "Rắc" tiếng xương gãy.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa.....!!!!!!" Tiếng hét của người qua đường.

"Có người bị xe đụng!!"

"Mau gọi cứu thương đi!"

"Mau!!"

"..." Tràng diện trở lên vô cùng hỗn loạn.

Lục Phong nằm lăn lóc trên đường phố, ánh mắt cậu mê mang, nhìn lấy máu của mình từ từ chảy ra.

"Phải chết sao? Không cam tâm a...."

Lục Phong lấy cuối cùng sức lực giơ lên cánh tay: "Nếu có kiếp sau... Mình nhất định sẽ...."

Bộp.

Tay không nhận khống chế rơi xuống, cậu chết.

. . .

Tại một nơi rừng hoang núi thẳm nào đó.

"Nếu có kiếp sau.... Mình nhất định sẽ.... Nhất định!"

Nhỏ bé nắm tay giơ lên.

"A?" Lục Phong kinh hô.

"Mình chưa chết? Chuyện gì xảy ra!? Sao bàn tay mình nhỏ thế này???"

"..."

Mất một đoạn thời gian để hồi phục tâm tình.

"Mình... Sống lại rồi" Gương mặt nhỏ bé bên trên tràn ra hai hàng nước mắt.

Giữa núi rừng hoang vu, không ngừng có tiếng "Oa oa" vang vọng.

Một lát sau, Lục Phong bình tĩnh lại. Còn sống là một niềm hạnh phúc, nhưng cậu cần phải thật tỉnh táo, điều quan trọng bây giờ là làm sao để tiếp tục sống kìa!

Trước hết đây là đâu? Tại sao cậu còn sống? Tại sao cậu ở đây? Tại sao lại trong bộ dáng một đứa trẻ như này?

Trong đầu cậu có mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng lại không có một lời giải đáp, khó chịu.

Lục Phong bây giờ cảm thấy vô cùng lo lắng, lo lắng cho mình tương lai sau này.

Không nói đâu xa chỉ riêng sinh tồn vấn đề cậu cũng không biết nên làm gì, cũng chẳng thể làm gì.

Mặc dù vậy cũng tuyệt không thể chờ chết, phải nghĩ cách!

"Hửm?"

Sột soạt.

Đúng lúc này từ bụi cây trước mặt đi ra một ông lão. Ông lão đi vào Lục Phong trước mặt, thở dài nói: "Đây là con cái nhà ai, sao lại đem bỏ rơi giữa nơi núi rừng hoang vu thế này"

"Đúng là đứa trẻ đáng thương"

Ông lão đem Lục Phong bế lên khẽ cười nói: "Không sao cả, sau này con đi theo ta đi, cùng ta cùng một chỗ hành y cứu người"

"Ta về sau chính là ông nội của con rồi, còn con chính là cháu trai của ta"

"À phải, lấy cho con một cái tên... Ta tên Lục Đam, vậy sau này gọi con Lục Phong! Ha ha, tên hay, tên hay..."

Xem ra không cần phải lo nghĩ nhiều nữa rồi.

Nằm trong Lục Đam vòng tay, Lục Phong thả lỏng toàn thân, cậu bỗng nhiên có cảm giác an toàn lạ thường, mọi lo lắng phiền muộn đều tan biến.

. . .

Lục Đam đem Lục Phong về sống ở một căn nhà tranh nhỏ ở sâu trong núi. Ông nuôi cậu khôn lớn, dạy bảo cậu y thuật của mình.

Thời gian cứ thế dần trôi qua, 6 năm sau.

Trong căn nhà tranh thường ngày, hai ông cháu ngồi đối diện nhau cùng đánh cờ.

Bầu không khí hơi có vẻ ngưng trọng.

Cạch!

"Cháu thắng!" Đặt xuống quân cờ, Lục Phong cười nhe răng nói.

Lục Đam cau mày, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Nhìn như đơn giản nhưng lại phức tạp, không phức tạp thì đơn giản. Mỗi bước đi đều cần phải suy tính kỹ càng, cần tiên đoán trước ý đồ của đối phương, lựa chọn đúng đắn nước đi tiến hành ngăn chặn, nếu chặn không đúng sẽ ảnh hưởng toàn bộ thế trận, thật cao minh, thật cao minh.... Không ngờ cháu có thể nghĩ ra loại cờ này, quả thật là thiên tài!"

"À ha ha" Lục Phong gãi gãi đầu ngượng cười.

Kiếp trước trò này cậu đã chơi đến chán chê rồi, làm trùm luôn, đơn giản vì nó chính là môn thể thao duy nhất mà cậu chơi được, không cần vận động mạnh.

Lục Đam hỏi: "Cờ này gọi gì nhỉ?"

Lục Phong đáp: "Cờ ca ro"

Nghe vậy, Lục Đam gật gật đầu cười nói: "Thì ra là là thế, tên hay, rất có ý nghĩa. Có hình bóng cờ vây nhưng đã nhảy ra khỏi lĩnh vực đó, hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Nó có thể diễn..."

"Ông ơi, cháu muốn xuống núi bắt cá!" Lục Phong đột nhiên chen ngang nói.

Lục Đam lời nói làm cậu cảm thấy tội lỗi quá, phải tìm cách chuồn đi thôi.

"Hả? Ờ được, cháu đi đi nhưng nhớ về trước khi trời tối đấy" Lục Đam hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quá để ý.

"Vâng ạ" Lục Phong ứng tiếng chạy đi.

Nhìn xem Lục Phong rời đi bóng lưng, Lục Đam nhẹ lắc đầu, ông tiếp tục chăm chú thế cờ.

"Thì ra còn có thể như vậy, tuyệt, thật tuyệt, quả nhiên bác đại tinh thâm..." Lục Đam giống như có điều hiểu ra, vỗ đùi cười nói.

. . .

Chương 2: Thiếu nữ

Lục Phong bước đi chậm rãi, hướng xuống phía dưới chân núi.

"Núi này có gì đó hơi lạ, không giống như tự nhiên hình thành."

"Thôi kệ đi, giờ không phải lúc để ý chuyện này."

Lục Phong lần này đi ra cũng không phải vì bắt cá, tìm lý do xuống núi thôi. Mục đích thực sự của cậu là tìm tới nơi có người sinh sống.

Bình thường ông nội cứ cách một khoảng thời gian lại đi ra ngoài, nói là đi hành y. Nên cậu đoán hẳn là gần đây có chỗ có người sinh sống, muốn đi xem xem.

Ông nội tuổi tác đã cao, leo núi thôi cũng mệt đứt hơi, không thể nào đi quá xa. Lại thêm ông lúc nào cũng có thể về sớm trước khi trời tối nên Lục Phong mới suy đoán rằng gần đây có chỗ có người sinh sống.

An toàn xuống dưới chân núi sau đó, Lục Phong liền phát hiện ra một vấn đề: Cậu không biết đường.

Xung quanh ngoại trừ cây vẫn là cây, đang trong rừng mà.

"Nên chọn hướng nào?" Lục Phong xoắn xuýt: "Chẳng lẽ quay về?"

"Không, không được! Đã đi rồi thì phải đi cho trót!"

Nghĩ như vậy, Lục Phong không do dự nữa, hướng thẳng phía trước đi thôi. Nếu lầm cũng chẳng sao cả, để lần sau lại xin ông ra ngoài chơi thôi. Còn về phần có thể hay không lạc đường..... Để sau rồi tính.

Đi được một đoạn dài, Lục Phong bỗng nghe thấy có tiếng thác nước chảy. Đời trước chưa từng tận mắt thấy qua thác nước chảy như nào, thành tựu hai đời người nhà quê Lục Phong vô cùng tò mò muốn biết. Cậu quyết định đi trước xem hình dáng thác nước ra sao.

Lục Phong hướng nơi có tiếng nước chảy phát ra đi đến. Mất một khoảng thời gian sau cuối cùng cũng tìm được.

Thác nước mắt thấy cùng tranh ảnh hơi khác, cảm giác hoành tráng hơn rất nhiều. Nó không lớn lắm, cao trăm mét khoảng chừng. Nước chảy xiết vô cùng, liên miên không dứt, tạo thành một cái hồ rất rộng, tiếc là không có cá. Dưới chân thác có lởm chởm những hòn đá bề mặt bị mài nhẵn nhụi, giống được người điêu khắc mà thành...

"Tiếc là không có máy ảnh" Lục Phong thở dài.

"Hửm?" Lục Phong đột nhiên phát hiện đằng trước có người. Đó là một cô bé, năm hoặc sáu tuổi khoảng chừng. Quần áo rách tươm, trên thân lấm lem bùn đất.

Một số chỗ còn có vết máu.

Lục Phong do dự một chút liền đi đến gần bên cạnh cô bé ấy. Cậu có vẻ hơi rụt rè, ngượng cười nói: "Ch... Chào em!"

Cô bé nhìn thấy Lục Phong có vẻ hơi ngạc nhiên, cũng không nói gì, giữ im lặng nhìn lấy cậu

Kế hoạch làm quen bắt đầu từ lời chào thân ái, thất bại.

Cô bé không hề tỏ ra ngại ngùng, sợ hãi hay có chút biểu lộ khác thường nào.

Thấy vậy, Lục Phong hơi kinh ngạc, suy nghĩ đôi chút cậu cười hỏi: "Em... Em gái, em đang làm gì vậy?"

Cô bé không trả lời.

"Nhà em ở đâu? Có phải ở gần đây đúng không?"

"..." Mặc cho Lục Phong hỏi đủ loại chuyện trên trời dưới đất, cô bé vẫn giữ im lặng, không cảm xúc.

Lục Phong vò đầu, không nói nữa. Cậu đặt mông ngồi bên cạnh cô bé.

Cậu không tin rằng cô bé có thể ngồi đây suốt mà không cần về nhà.

. . .

Trời sắp tối.

Lục Phong nhìn chằm chằm cô bé bên cạnh, bất đắc dĩ hỏi: "Trời sắp tối rồi, em không cần về nhà sao? Bố mẹ em có thể đang lo cho em lắm đấy..."

"Lạc nhi không có nhà để về..." Âm thanh yếu ớt vang lên: "Không có cha... Không có mẹ..."

Lục Phong sững sờ.

Thì ra là vậy, cô nhi à...

Trầm mặc một hồi lâu, Lục Phong đặt tay lên đầu của cô bé, cậu cười nói: "Không sao cả, từ nay em đi theo anh đi, còn có ông nội nữa, về sau chúng ta chính là một gia đình. Em là em gái anh, còn anh là anh trai em. Thế nào?"

Không đợi cô bé trả lời hay làm ra phản ứng gì, Lục Phong liền nắm lấy tay cô dắt đi, cười to nói: "Nào, về nhà thôi!"

Cô bé có vẻ còn hơi ngỡ ngàng, mặc cho Lục Phong tùy ý dắt tay mình, bước chân chậm rãi bước theo phía sau cậu.

Cô bé nhìn lấy cậu bé, trong ánh mắt đột nhiên có tia sáng kỳ dị lướt qua.

. . .

Đi trên đường, Lục Phong hỏi: "À đúng rồi, tên của em là gì vậy?"

"Lạc... Nhi..." Cô bé trả lời.

"Hừm, Lạc Nhi à, vậy sau này gọi em là Lục Linh đi!" Nghe vậy, đắn đo một chút Lục Phong liền cười nói.

"Thế nào, hay không?"

Trải qua cậu suy đi tính kỹ thì đây chính là cái tên hay nhất rồi.

Không còn tên nào hay hơn được nữa!

Còn về tại sao tên em ấy có chữ "Lạc", nhưng cậu lại đặt là "Linh" thì... Sở thích đấy.

"..." Lục Linh không nói gì, lựa chọn giữ im lặng.

Anh trai của cô có vẻ... Rất thú vị!

. . .

Rầm!

Đem mục nát cánh cửa nhà đá bay, Lục Phong chạy vào đối với đang ngồi chơi cờ Lục Đam hét lên nói: "Ông ơi, xem cháu mang ai về nè!"

Nghe tiếng hét, Lục Đam giật mình nhìn ra, định mắng Lục Phong một trận thì thấy cậu liên tục nháy mắt ra hiệu, ám chỉ cô bé bên cạnh. Lục Đam nhanh chóng phản ứng cười nói: "Cháu dâu ông đây chứ ai!"

Thằng ranh con này cũng tài thật, đi bắt mấy con cá thôi mà lại đem về cho mình đứa con dâu.

Lợi hại, rất có ta lúc còn trẻ mấy phần phong độ.

Lời Lục Đam nói làm cho Lục Linh sững sờ, ngây người tại chỗ. Lục Phong thì ngay lập tức phản ứng: "Đúng rồi! Từ giờ em ấy chính là một thành viên trong gia đình chúng ta!"

"Ừm, vậy tối nay ta sẽ làm món cá.... Hửm? Thằng kia, cá đâu?"

"Cháu hôm nay không bắt được con cá nào" Lục Phong lúng túng trả lời.

Kỳ thật có đi bắt cá đâu.

"Đành vậy, cơm canh đạm bạc thôi. Cháu không chê chứ?" Lục Đam lắc lắc đầu thở dài, đối với Lục Linh cười hỏi.

"Không ạ" Cô bé khe khẽ đáp.

Cô làm sao có thể chê được.

. . .

Chương 3: Luyện Võ

Khoảng cách nhặt được em gái Lục Linh về nhà đến bây giờ đã được nửa năm rồi.

Vẫn là dưới mái nhà tranh hàng ngày, trong phòng của Lục Phong.

"Luyện võ? Thật sao?" Lục Phong hớn hở hỏi.

Lục Đam nhẹ gật đầu, ông nói: "Ừm, cháu cũng sáu tuổi rồi. Đây là thời điểm thích hợp cho việc tập luyện võ thuật."

Lúc đầu Lục Đam hề có ý định dạy Lục Phong học võ, học y là được rồi. Nhưng Lục Phong từ nhỏ đã thông minh hơn người, học một biết mười, trong vòng hai năm đã đem toàn bộ kiến thức y học của ông học hết. Trừ việc thực hành chữa bệnh ông chẳng còn điều gì để dạy cậu cả.

Tình cờ thời tuổi trẻ du ngoạn khắp nơi, nhặt được một cuốn thần bí bí kíp võ công, ông không luyện được thôi thì truyền cho thằng cháu vậy.

Nghĩ đến đây, Lục Đam lấy ra một quyển sách để ở sau lưng, ông đưa cho Lục Phong xem.

Lục Phong tiếp nhận lấy quyển sách, phát hiện phía trên bìa sách có ghi bốn chữ: Địa Mẫu Âm Kinh.

Nghe có vẻ rất ngầu đó.

Mang theo tâm trạng háo hức Lục Phong đem « Địa Mẫu Âm Kinh » mở ra xem. Nhìn một hồi lâu cậu đem sách gấp lại, nhìn lên trần nhà thở dài.

Một chữ cũng éo hiểu.

"Ông nội, quyển sách này..."

Không đợi Lục Phong nói tiếp, Lục Đam ngay lập tức đứng dậy, ông vỗ vai cậu và nói: "Đừng hỏi ta, ta cũng không hiểu. Chỉ là lúc trước vô tình nhặt được nó thôi. Nghe thiên hạ đồn thổi rằng nó chính là tuyệt thế thần công đấy, chăm chỉ luyện tập đê."

Nói xong nhanh chóng bỏ đi.

Lục Phong: "..."

Ừ thì, khả năng cao nó là tuyệt thế thần công đấy, tối nghĩa khó hiểu thế cơ mà.

Nhưng đọc không hiểu, không luyện được thì biết làm sao bây giờ.

Để làm cảnh à?

Lục Phong ngó nghiêng khắp phòng, cậu đang tìm một chỗ nào đó đủ phong thủy để trưng bày quyển sách này lên.

. . .

Buổi tối hôm đó.

Cộc cộc.

"Anh à, ông gọi anh ra ăn cơm kìa" Lục Linh gõ gõ cửa phòng Lục Phong.

"Chờ chút, anh ra ngay đây! Sắp xong rồi" Âm thanh từ trong phòng truyền ra.

Anh ấy làm trò gì vậy nhỉ?

Lục Linh tò mò.

Cạch.

Cửa phòng đẩy ra, Lục Phong nhanh chóng chạy ra ngoài, kéo tay em gái cười nói: "Nhanh đi ăn cơm nào"

Lục Linh khẽ "Ừm" một tiếng.

Hai người chạy ra sân nhà đã thấy Lục Đam dọn xong bàn ghế, ngồi sẵn chờ họ. Trên bàn có đủ loại thức ăn thịt, rau, cá, canh.

Lục Phong và Lục Linh ngồi vào bàn, đồng thanh nói: "Mời mọi người ăn cơm!"

"Mau ăn đi" Lục Đam cười nói.

"Ăn nhiều vào..."

Một thời gian sau, cơm nước xong xuôi, rửa bát đũa dọn bàn ghế vào sau đó, Lục Phong liền nhanh chân chạy về phòng của mình.

"Vội vàng như vậy, thằng nhóc này làm trò gì không biết" Lục Đam nói.

"Anh ấy bảo đang làm bảng giải mã gì đó đấy ạ" Đứng ở bên cạnh, Lục Linh đáp.

"Bảng giải mã??"

Thằng nhóc này lại nghĩ ra trò gì kỳ quái à?

. . .

Về đến gian phòng của mình, Lục Phong thật cẩn thận khép cửa lại, sau đó nhanh chóng ngồi vào bàn.

Trên mặt bàn đặt một tấm giấy được kẻ năm hàng dọc với tám hàng ngang. Các hàng dọc cùng hàng ngang cắt nhau tạo thành những ô vuông, trên ô vuông lại viết rất nhiều ký tự kỳ lạ.

Những ký tự này chính là những chữ được viết trong « Địa Mẫu Âm Kinh » .

Theo Lục Phong, những chữ này mặc dù nhìn bề ngoài vô cùng khó hiểu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chúng đều có điểm giống nhau. Tất cả có tổng cộng 25 chữ mà thôi. 25 chữ này được đan xen với nhau, lặp đi lặp lại theo một trình tự nhất định.

Tóm lại chỉ cần lập được bảng chữ cái từ những ký tự này là xong. Nói thì hay lắm nhưng quan trọng là lập kiểu giề?

"Nhưng ta không hiểu nghĩa của bất kỳ ký tự nào, một cái cũng không....." Lục Phong vò đầu bứt tai.

"Chẳng lẽ.... Thử từng từ một? Nhưng như vậy thì đến ngày tháng năm nào mới xong..."

Có khi đến hết cả đời cũng chưa chắc giải ra được, chớ nói chi đến việc tu luyện. Càng đừng nhắc đến việc tu luyện có thành tựu, làm đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa gì gì đó...

"Có nên thử không?"

Có hoặc không.

Có, không biết phải chờ đến tháng năm nào. Không, chẳng mất gì cả, võ công thiên hạ có đầy rẫy không nhất thiết cần nó làm gì.

"Không" là phương án được ưu tiên.

Suy nghĩ một hồi lâu sau đó, Lục Phong cầm lên chiếc bút lông được đặt trên bàn bắt đầu loay hoay viết viết.

Lần đầu tiên không cần để ý nhiều cứ viết theo bảng chữ cái bình thường thôi. Lần tiếp theo đổi chữ cái đầu tiên thành chữ cái thứ hai, chữ cái thứ ba... Cứ thế suy ra.

Lượng giấy chắc chắn không đủ, đây là một vấn đề.

"Còn phải học thêm các loại ngôn ngữ khác, có thể loại những ngôn ngữ có bảng có 25 chữ ra ngoài... Mình cũng phải cần các loại sách võ khác nữa...."

Nhiều thật đấy, sẽ mất thời gian lắm đây. Nhưng như thế này, mới đáng để thử chứ.

Lục Phong khoé miệng hơi cong lên.

Thế nào là cố gắng, nỗ lực? Lục Phong éo thèm quan tâm, cậu chỉ biết rằng nếu muốn trở thành đại hiệp thì mình cần phải giải mã được cuốn « Địa Mẫu Âm Kinh » này mà thôi.

Đó là điều đương nhiên rồi.

. . .

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play