Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đền Ta Một Vương Phi

Chương 1: Ám sát tân lang (1)

Bên trong tân phòng, tân lang giấu trọn tân nương trong lồng ngực rắn rỏi.

Y phục sắc đỏ viền vàng mới đó đã buông lơi.

Cả gian phòng xuân sắc bủa vây.

Ngoại trừ tiếng trút bỏ xiêm áo, chỉ còn tiếng thở dốc dập dồn.

Cánh tay trắng nõn choàng lên bả vai thô chắc đang nhấp nhô, cả gương mặt như chôn vùi trong cần cổ màu mật.

Mà bàn tay đang lưu luyến trên đầu ngực của tân lang chợt ánh lên tia sáng bạc, phi thường lạnh lẽo.

Trong một sát na.

Ngay khi chủy thủ chỉ còn cách vị trí tim nửa phân, Chiến Bắc Thần lật người sang trái, một chưởng đánh lên thanh chủy thủ.

Năm ngón tay xương khớp rõ ràng hướng đến cần cổ trắng mềm.

“Hảo tân nương!”

Tiếu Tiếu nhếch môi, thân thủ nhanh nhẹn thoát khỏi cẩu thủ của hắn.

Mũi chân nhấc lên lộ mũi dao sáng bạc nhắm thẳng về phía hông hắn.

Đương nhiên hung khí đã tẩm độc, găm vào bất cứ đâu trên cơ thể cũng khiến đối phương chật vật không ít.

Chiến Bắc Thần nhìn cũng không thèm, như mấy trò múa dao kia chẳng khác gì lông gà vỏ tỏi.

Song thủ linh hoạt phá đi các chiêu tấn công của Tiếu Tiếu.

Một luồng kình lực bất chợt chạy quanh phòng, đèn đuốc sáng trưng.

Trong chớp mắt, Tịch Tà xuất vỏ, mũi kiếm sắc lạnh chĩa trước ngực Tiếu Tiếu.

Thân kiếm phản quang ánh lên gương mặt góc cạnh lãnh liệt, sống mũi cao dài thẳng tắp, song mâu đen thẳm mà ngay ngắn.

“Thật là một mỹ nhân!” Tiếu Tiếu cười khẩy để lộ cái răng nanh tinh nghịch.

Nhưng hành động tiếp theo thì hoàn toàn trái ngược.

Chủy thủ trong tay phải vung lên chắn ngang đầu kiếm.

Tay trái linh hoạt phóng một chiếc đinh nhọn về phía trước.

Đinh nhọn vừa phóng ra lập tức nổ tung.

Không gian thoáng chốc bị bao phủ bởi luồng khí vàng hăng hắc.

Tiếu Tiếu chớp thời cơ tránh khỏi mũi kiếm, thần không biết quỷ không hay áp sát phía sau hắn.

Chiến Bắc Thần hừ lạnh.

Thân kiếm linh hoạt như rồng lộng mây xanh.

Dù bị bao phủ bởi lớp khói vàng dày đặc lại giống như có ngàn đôi mắt.

Mấy đạo kiếm khí liên tiếp bắn về phía Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu gặp chiêu phá chiêu.

Y nhanh nhẹn tránh từng đòn tấn công của hắn.

Nhưng linh hoạt cách mấy, lại chẳng thể chịu được kình lực cường hãn phát ra từ hắn.

Mới hơn mười chiêu, Tiếu Tiếu đã có chút chật vật, bị hắn bức đến bên giường.

“Hảo tướng công, đêm còn dài, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?”

Chiến Bắc Thần đáp cũng không màng.

Mới hơn mười chiêu, hắn đã cảm nhận được người này nội lực mỏng manh mà tán loạn, chỉ đủ hộ thân không đủ tấn công.

Nhưng, nếu người hôm nay y giết không phải Chiến Bắc Thần.

Chắc chắn kẻ ấy đã chết dưới song thủ xảo diệu đến độ quỷ mị này rồi!

Hắn thu kiếm vỗ một chưởng lên người Tiếu Tiếu khiến y ngã sõng soài lên giường.

Ngón trỏ bắn một đạo lực vừa đủ vào thân giường khởi động cơ quan.

Tiếu Tiếu bất lực nhìn xích sắt rơi xuống trói chặt hai tay của y vào góc giường.

“Phi, thứ rắm chó tân lang nhà ngươi, ngày đại hôn lại giấu xích sắt trên giường sao?”

“Cũng không bằng tân nương ngươi giết phu quân ngay đêm tân hôn đâu.”

Chiến Bắc Thần chầm chậm đi tới, lời nói ra vô hỉ vô bi, lãnh mâu thâm thúy như bóng đêm u ám bao trùm đối phương.

Tiếu Tiếu hồng hộc giật xích sắt, miệng cũng không rảnh rỗi mà cãi tiếp:

“Ha ha, ta thèm làm tân nương của ngươi sao, ta chính là nội tổ nhà ngươi.”

“Thứ cẩu vương gia nhà ngươi, mấy cô nương si tình với ngươi liệu có biết ngươi có sở thích quái đản này không.”

Tiếu Tiếu hít vào một hơi, cố gắng phun uế khí khắp phòng.

“Ánh mắt thối tha đó là ngươi định làm gì, muốn giết cứ giết, bằng không ta thoát ra liền bố cáo khắp thiên hạ Chiến Bắc Cửu vương gia chính là một tên biến thái hạ lưu, sở dâm sở dục, ở ngoài là chính nhân quân tử, bên trong lại tà dâm phóng túng…”

“Ngươi mắng đủ chưa? Nữ nhân tâm ngoan miệng độc như ngươi quả khiến ta mở mang tầm mắt.”

Lúc này, lớp trang điểm nùng diễm đã trôi đi hơn nửa.

Một đôi mắt hồ ly yêu dã thấp thoáng ẩn hiện nhưng đủ để câu hồn đối phương.

Chiến Bắc Thần thoáng thất thần.

Ma xui quỷ khiến, mũi kiếm như thế nào lại rạch nát trung y của người đang bị trói.

Tiếu Tiếu há miệng định mắng tiếp, chợt phát giác lớp vải cuối cùng che chắn người y cứ thế mà không còn.

Y nhìn cái bụng trắng nõn trơ ra giữa không trung thì trở nên lắp bắp:

“Ngươi… ngươi định làm gì?”

Chiến Bắc Thần bị lời nói kéo về thực tại.

Ánh mắt trốn tránh nhìn xuống lại vô tình chạm đến cái eo nhỏ không chút mỡ thừa, vừa nõn vừa mềm.

Hắn cảm thấy cổ họng khan khát, chỉ nói:

“Chi bằng… hai ta tiếp tục chuyện dang dở khi nãy? Ta sẽ dạy ngươi cách trở thành một thê tử hiền lương thục đức.”

Hắn nói xong liền dán môi xuống cái miệng nhỏ đang dẫu ra.

Hắn cắn lấy cánh môi mọng, còn thuận tiện luồn đầu lưỡi vào trong khuấy đảo một hồi.

Tiếu Tiếu lần đầu bị người ta cướp hôn, lại còn hung hăng như sói đói chỉ còn biết há mỏ, “ưm a.”

Đôi mắt trợn ngược như cá chết.

“Ực,” một tiếng.

Lúc này, Tiếu Tiếu mới phát giác hắn đang làm gì thì đã muộn.

Y cố sức nôn ra lại càng khiến đan dược trôi tuột vào trong.

“Chỉ là chút dược giúp ngươi ngoan hơn mà thôi.”

Hắn híp mắt thổi nhẹ bên tai Tiếu Tiếu khiến cả người y run rẩy, toàn bộ lông tơ đều dựng đứng.

Kể cả con nít cũng biết thứ hắn cho y nuốt vừa rồi, tám chín phần chính là độc dược.

Chiến Bắc Thần nhìn cái mặt rũ rượi, ngũ quan thảm thê như muốn chảy tuột xuống giường của y thì bật cười.

Cánh tay rắn rỏi màu mật ong di chuyển từ cần cổ nhỏ mềm xuống dưới bầu ngực lép đến mức như một cánh đồng phẳng.

“Vương phi ngươi chưa dậy thì hay sao?”

Hắn nói xong, cánh tay đã lướt một đường dài xuống cái eo chỉ hơn một gang tay, rồi không ngừng ma sát.

“Nhưng ta không chấp nhặt chuyện này đâu.”

“Ngươi… ngươi…”

Tiếu Tiếu tức tối không cách nào phản kháng, liền há miệng cắn một cái lên vai hắn rõ đau.

“Đậu má chó điên, ngươi buông ta ra mau!”

“Buông ra sao…”

Chiến Bắc Thần luồn cánh tay xuống bờ mông khe khẽ nhấp nhô như hai cái bánh bao trắng trắng mềm mềm.

Xúc cảm mang lại quả khiến hắn thập phần lưu luyến.

Chiến Bắc Thần nhanh chóng xé rách khố hạ.

Nhưng thứ đập vào mắt lại đánh hắn xuống chín tầng địa ngục -

Một thằng em tuy nhỏ hơn hắn, nhưng không hề khác hắn!

Vạn kiếp bất phục.

Vĩnh viễn không siêu sinh.

Còn Tiếu Tiếu bị người ta cởi hết y phục.

Cả cơ thể trần như nhộng, không cách nào che chắn hay thoát khỏi.

Y mắng lớn đến bật ra nước mắt:

“Đậu má! Ta phỉ nhổ tổ tông nhà ngươi, ông đây chính là nam nhân!!!”

Chương 2: Ám sát tân lang (2)

“Đậu má! Ta phỉ nhổ tổ tông nhà ngươi, ông đây chính là nam nhân!!!”

Đường đường là một sát thủ lại bị mục tiêu dễ dàng đánh hạ.

Như vậy còn chưa tính, lại còn bị lột trang phục rồi thị dâm hết sạch sành sanh.

Cả đời ông đây chưa từng bị sỉ nhục như này đâu.

Con mẹ ngươi Chiến Bắc Thần. Đồ quái thai lai chó!

Ta trù ngươi cả đời không ngóc nổi!

Đoạn tử tuyệt tôn!!!!!!!

Mà Chiến Bắc Thần chưa thoát khỏi kinh hoảng.

Hắn chỉ kịp “a” lên một tiếng, không biết nên tiến hay lui đây.

Có ai nói cho hắn biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không?

Vương phi của hắn là nam nhân sao?

“Ngươi… cái đồ cặn bã! Tử tù trước khi hành hình còn được ăn cơm, ngươi muốn xử ta thế nào cũng đắp cho ta một cái chăn đi chứ!”

Cho ta chút tự tôn cuối cùng đi mà.

Nếu không…

Lạnh lẽo thê lương lắm biết không?

Chiến Bắc Thần hồi thần mới vứt cho y một cái chăn.

Nhìn gương mặt trung trinh liệt nam tựa như ngươi tiến một bước ta chết cho ngươi coi.

Hắn không muốn bỡn cợt thêm nữa.

Gương mặt tuấn lãnh đanh lại, nhàn nhạt lộ ra sát khí.

“Nói! Ngươi do ai sai đến?”

Không khai có được không?

Tiếu Tiếu nhìn hắn chớp chớp.

Nếu là lúc trước y còn có thể dùng nữ sắc để mê chết hắn.

Nhưng bây giờ bại lộ thân phận, y còn là thẳng nam trong thẳng nam.

Thà chịu chết chứ, không chịu để cúc hoa anh liệt bị người ta chọc thủng đâu.

“Ha ha, thì… là…”

Chiến Bắc Thần như hết kiên nhẫn, hắn gằn từng chữ:

“Nói mau, vương phi của ta đâu?”

“Thì… ha ha… ngại quá…”

Tiếu Tiếu nuốt một ngụm nước miếng, lời nói ra thong dong khôn tả.

“Ta giúp ngươi hưu nàng ấy rồi.”

Hưu nàng ấy rồi.

Một câu nói ra phong cách làm việc vừa đoảng vừa ngốc của y, lại định ra một tương lai cực bĩ cho y.

Chiến Bắc Thần nghe rõ mồn một mấy từ kia.

Vốn dĩ hôn sự do song thân định đoạt, đích thân hoàng đế chỉ hôn, lại có một tên ất ơ nào đó phóng đến, liền hủy hôn bởi một tờ hưu thư.

Thực quá nực cười!

Chiến Bắc Thần giận đến hóa cười.

Một chưởng mạnh mẽ vỗ xuống giường.

“Rầm!”

“Răng rắc.”

“Á á… ái!”

Chân giường gãy nát.

Tiếu Tiếu như cá nằm trên thớt, còn bị chân giường vì gãy khiến sàn giường đổ ập xuống.

Chân theo đà rớt xuống, hai tay lại bị xích sắt treo hững hờ trên không trung, tạo thành một tư thế nửa nằm nửa ngồi.

Động tĩnh lớn như thế không khỏi truyền ra ngoài.

Ngay lập tức, một đám thị vệ từ bốn phương tám hướng lăn vào.

“Vương gia, có chuyện…”

Xích Kha rất nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc trước mắt.

Hắn không khỏi nuốt nước miếng, thầm nghĩ bản thân phi vào đây thật không đúng lúc.

Ai đời… chủ nhân bọn hắn đang cùng thê tử cá nước hòa duyên.

Hạ nhân bọn hắn lại vào đây làm cái gì chứ!

Lại còn đúng lúc cao trào như thế này!

Rất không đúng lúc!

Liệu vương gia ngài ấy có lột da bọn họ không?!

Hay đày bọn họ ra biên ải cùng lừa xay lúa?!

Đám thị vệ phía dưới khóc ròng trong lòng.

Bọn chúng rất biết điều đồng loạt cúi đầu nhìn xuống sàn, nhắm chặt mắt.

Chiến Bắc Thần thở dài, không biết bọn họ đã phóng não đến tận đẩu tận đâu rồi!

Tiếu Tiếu trố mắt, rất muốn lên tiếng.

Hỏi đi, cầu xin các ngươi mau hỏi đi!

Chí ít ta còn được giải thích!

Hu hu hu…

Cúc hoa đau đớn siết chặt theo từng tiếng nấc nghẹn trong lòng y.

Chiến Bắc Thần nhìn một lượt đám thị vệ, trách không phải mắng cũng không phải, đành nho nhã phất tay bảo họ thối lui.

Đám thị vệ như được ân xá, thở phào nhẹ nhõm lăn ra ngoài.

Còn rất biết điều mà đóng các ô cửa thật kín kẽ.

Chiến Bắc Thần xoay người nhìn y.

Đôi con ngươi đen láy giờ phút này có chút u lãnh khiến người khác không rét mà run.

“Được.”

Hắn túm lấy trường bào khoác hờ lên người, lãnh mâu thu lại đăm đăm nhìn y, nói:

“Được lắm, vậy dùng ngươi đền ta một vương phi.”

Cái gì?

Ngươi muốn ta đền ngươi một vương phi?

Lại còn dùng chính bản thân ta?!

Phi!

“Ngươi… thật sự là đoạn tụ sao?”

Tiếu Tiếu không dám tin nhìn hắn hét lớn.

“Hoàng thất các ngươi hoang dâm vô độ còn không nói, lại còn thịnh hành cả thói nam phong sao?”

Gương mặt nùng trang diễm mạt giờ mướt mồ hôi, phấn bong ra từng mảng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Ngươi câm miệng!”

Chiến Bắc Thần cười như không cười nhìn y.

Hắn vốn dĩ không ưng thuận cuộc hôn nhân này.

Đó chỉ là lời đính ước mười mấy năm trước của trưởng bối mà thôi.

Vừa hay, từ đâu chạy đến một con thỏ ngốc!

Mà Tiếu Tiếu chạy một vòng ngựa quanh não mới buồn bã xác thực.

Có lẽ…

Hắn chính là đoạn tụ!

Nếu không, tại sao bắt được y còn không giết, lại xé rách quần áo của y làm chi!

Đậu má!

“Ngươi không những biến thái thích xích sắt, mà còn là một tên đoạn tụ biến thái thích xích sắt?”

Tiếu Tiếu cả kinh.

Y tưởng tượng hắn dùng dây xích quấn khắp người y, rồi chừa đúng nơi đó để điên cuồng xâm chiếm.

Cúc hoa căng thẳng đến mức siết chặt.

Tiếu Tiếu lặng lẽ nhìn theo chuyển động của hắn.

Chiếc vòng bạc nơi cổ tay trái lấp lóe thứ ánh sáng rợn người.

Đó là một thanh chủy thủ làm từ nhuyễn sắt.

Lưỡi đao chia hai, hệt như lưỡi độc xà, lại xoắn lượn quấn quýt vào nhau.

Tuy mềm dẻo, nhưng có thể chém sắt như chém bùn.

Tiếu Tiếu bất thình lình nhấc chân tung một cước về phía đỉnh đầu của Chiến Bắc Thần.

Thành công đánh lạc hướng hắn.

Một tiếng “phựt” đồng thời vang lên!

Xích sắt bị cắt vỡ toang!

“Ha… ha.”

Không để hắn kịp phản ứng, Tiếu Tiếu một tay quơ tấm chăn mỏng quấn lại hạ thân.

Tay trái làm động tác vỗ chưởng, phóng liên tiếp ba chiếc đinh nhọn về phía Chiến Bắc Thần.

“Lần này xem như ngươi may mắn, tên đoạn tụ chết dẫm!”

Tiếu Tiếu nhắm cửa sổ một đường lao tới.

Rất sợ bản thân muộn một khắc liền bị hắn bắt lại phá cúc.

Chiến Bắc Thần thong thả phất tay, dễ dàng tránh khỏi ba chiếc đinh nhọn ấy.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.

Ngay khi chân phải của Tiếu Tiếu vừa chạm đến bục cửa để lấy đà khinh công, y chợt nghe giọng hắn âm u như truyền đến từ địa ngục hoang lãnh.

“Phải vung Diễm Huyết, trái đeo Liễm Xà.”

Chiến Bắc Thần dừng một lát, hắc mâu nhìn chằm chằm vào bóng lưng bên cửa sổ, hắn nói:

“Bách Diện Song Sát, ngươi không muốn biết đan dược ngươi nuốt khi nãy là gì sao?”

Thân thể của Tiếu Tiếu thoáng mất đà.

“Bịch,” một tiếng.

Y ngã ngửa xuống sàn, ánh mắt tan rã nhìn lên trần nhà.

“Vị hảo hán này, nể tình ta không giết ngươi, ngươi có thể cho ta biết giải dược là gì không?”

Chiến Bắc Thần nhìn y mạnh miệng đến vô lý, nhưng không thèm đếm xỉa đến câu nói điên khùng của y.

Mũi chân gõ từng bước trên sàn nhà lạnh lẽo, hắn mở cửa bước ra ngoài.

Mà lúc này, Tiếu Tiếu chợt cảm thấy thân thể ngứa râm ran.

Trong thoáng chốc chìm vào mê man.

Sự đời khó lường.

Đi trộm gà không những mất nắm thóc, còn bị sai khiến như một con gà con.

Chương 3: Có thêm nhi tử (1)

Tiếu Tiếu mơ hồ cảm thấy thân thể đang trôi trên sông băng.

Cái lạnh như đang thấm đến lục phủ ngũ tạng.

Lại như có con gà con đang không ngừng “chíp chíp” bên tai y.

Mà gà mẹ, có lẽ đang đi tìm xích sắt rồi.

Gà mẹ tha đến một sợi xích sắt to đùng, quấn lên người y, còn lật người y lại để…

Phi a phi!

Tiếu Tiếu giật mình tỉnh lại.

Y nhìn thấy một nha hoàn dáng người cao chắc như đại hán.

Nhưng giọng nói phát ra chỉ có ú ớ.

Hắn ra hiệu.

‘Chủ tử, tên vương gia đó bắt ngươi cả đêm nằm dưới sàn lạnh lẽo như thế này sao? Quá nhẫn tâm rồi! Nào, ta đỡ ngươi dậy.’

Tiếu Tiếu một tay vỗ cái lưng đau nhức, một tay vịn lên vai hắn lấy trớn đứng dậy.

Miệng cũng không rảnh rỗi, nói:

“A Manh, ngươi muốn bại lộ hay sao. Ở đây, ta chính là Lương Thiên Diên, mà ngươi chính là nha hoàn Khiết Xuân nha!”

‘Biết, đương nhiên là ta biết. Ngươi mau mau thay y phục đi.’

A Manh chỉ tay về phía bàn để y phục.

Hắn thấy y chỉ quấn một chiếc khăn, nhưng không biết đêm qua y đã trải qua những gì.

Lúc đến bên giường, nhìn thấy mấy mảnh xích rải rác trên giường gãy nát, hắn không khỏi ớn lạnh.

‘Ngươi… tên vương gia đó… Hắn không làm gì ngươi chứ?’

“Ôi, tức chết ta! Ngươi đừng nhắc tới hắn. Mấy lời đồn hắn tuấn lãnh bất phàm, ôn khiêm hữu lễ đều là lừa người. Ta nói ngươi nghe… Hắn chính là một tên biến thái, đoạn tụ biến thái, vương bát đản biến thái!”

Tiếu Tiếu cả người trần như nhộng.

Y vừa nói vừa bước ra sau trướng, nhặt lấy y phục mà A Manh đem đến rồi nhanh chóng mặc vào.

Nhớ tới đêm qua, bản thân có bao nhiêu chật vật, không khỏi hận hắn càng nhiều.

Vận xong y phục liền vươn vai một cái, Tiếu Tiếu cảm thấy ngoại trừ có chút lạnh thì thân thể không có gì khác lạ.

Xem ra thuốc kia không phải hạng kịch độc.

Miệng lại không ngừng lên án hắn:

“Nhưng võ công của hắn không chỉ là lời đồn, xem ra nhiệm vụ lần này quá cam go rồi.”

Còn phải nói sao, chủ tử?

Ngay từ đầu, đây xác định là nhiệm vụ cấp SSS.

Ngươi xác định ngươi đến đây là để ám sát hắn, chứ không phải để nộp mạng cho hắn?

A Manh lòng nghĩ vậy, mà miệng không dám nói, mấy ngón tay đảo qua đảo lại.

Bất chợt ngoài phòng có tiếng gõ vang.

Tiếng nha hoàn vọng vào lanh lảnh:

“Bẩm vương phi, tiểu chủ tử muốn thỉnh an người.”

Tiếu Tiếu liếc sang A Manh, ngụ ý:

Ngươi mau tới xem có chuyện gì?

Y nhìn vào gương, xem tóc và trang phục đã chỉn chu hết chưa.

Làm xong một lượt, y mới đi tới ghế chủ vị, giả vờ vương giả mà phất tay cho A Manh mở cửa.

A Manh nghiêng người cung kính, một tay dang ra ngụ ý mời họ vào phòng.

Cửa vừa mở, liền trông thấy một đứa nhóc khoảng chừng năm sáu tuổi, gương mặt khôi ngô, ánh mắt sáng ngời, người vận thanh y thêu nhã vân tinh tế.

Cái đầu nhỏ thò vào nhìn dáo dác, đoạn nhìn thấy Tiếu Tiếu liền nhấc chân chạy tới, cười rộ nói:

“Bái kiến vương phi nương nương, ta là Chiến Bắc Phong Ly, nhưng người cứ gọi ta là tiểu Lỵ nha.”

Mang họ Chiến Bắc, lại ở trong Chiến Bắc phủ.

Chẳng lẽ nó chính là… nhi tử của Chiến Bắc Thần sao?

Hừ… thật không biết trước khi cưới ta, à không, là cưới Lương Thiên Di, hắn đã có bao nhiêu thiếp thất rồi!

“Ngoan, ngươi lại đây mà ngồi, năm nay tiểu Lỵ ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tiếu Tiếu nhìn nó đầy thích thú, rót cho nó một chung nước ấm.

“Tiểu Lỵ ta năm nay tròn sáu tuổi nha.”

Tiếu Tiếu nhìn nó.

Một con quạ ọ ọ bay qua não.

Chiến Bắc Thần năm nay hai mươi tuổi, lại có nhi tử sáu tuổi.

Chả lẽ mười bốn tuổi hắn đã có con?

Quá sớm rồi đó!

Mà khoan đã…

Không phải hắn là đoạn tụ sao?!

Tiếu Tiếu càng nghĩ càng thấy rối tinh rối mù.

Tiểu Lỵ uống xong chung nước, bàn tay mũm mĩm đặt chung lại chỗ cũ, ánh mắt to tròn nhìn sang Tiếu Tiếu, miệng nhỏ thỏ thẻ gọi:

“Nương…”

Dường như sợ không đủ thành ý, Tiểu Lỵ nhảy xuống ghế, chân nhỏ chạy loắt choắt tới bên Tiếu Tiếu.

Thân trên chồm lên người y, hai tay chống lên đùi y, đôi mắt như hai viên bi tròn thiết tha tiến đến:

“Nương… ta gọi người là nương được không nhaaa~”

Tiếu Tiếu phụt một tiếng.

Y cố gắng nuốt ngụm trà xuống họng, cả người ngơ ngác mặc cho Tiểu Lỵ trèo thẳng lên ngồi vào lòng.

Y không biết làm sao, chỉ đành nhìn nó hỏi:

“Ngươi gọi ta như vậy, không sợ mẫu thân ngươi buồn sao?”

“Ta… từ nhỏ ta đã không có mẫu thân rồi.”

Cái gì? Ngươi chưa từng gặp mẫu thân.

Lẽ nào…

Là hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mà sở sinh ra ngươi.

Thật đáng thương thay!

Chưa từng gặp mẹ, lại có một người cha là ngụy quân tử bại hoại cầm thú!

Tiếu Tiếu không nén được tâm tình mà thở dài, tay vươn ra vén mấy sợi tóc con của Tiểu Lỵ cho ngay ngắn.

Tiểu Lỵ được đà càng cố gắng dụi đầu vào bàn tay ấm áp mềm mại ấy, dùng đôi mắt ngận nước nói:

“Minh Nguyệt tỷ tỷ nói ta không được nhắc đến mẫu thân, rồi phụ thân sẽ mang mẫu thân về cho ta. Cuối cùng, ta cũng chờ được mẫu thân. Là nương đó nha~”

Tiểu Lỵ chu cái mỏ, thân thể ngắn củn cố gắng rướn lên, hôn trúng gò má của Tiếu Tiếu một cái “chốc.”

Nó nũng nịu nói tiếp:

“Đáng lẽ hôm qua ta đã đến tìm nương rồi, nhưng Minh Nguyệt tỷ tỷ nói nương bận cùng phụ thân sinh em bé, chính là em bé nhỏ nhỏ tròn tròn giống ta đó. Nương ơi, ngươi sinh em bé rồi sẽ hết thương ta sao?”

Tiếu Tiếu nhìn tiểu Lỵ vừa nói vừa quấn lên người y, như hận không thể chui tọt vào lòng y mà mồ hôi đổ đầy người.

Trời đất đảo điên.

Rốt cuộc cái vận rắm chó gì quấn lấy y thế này.

Đêm qua có thêm một phu quân.

Sáng nay lại nhận thêm một nhi tử.

Mà từ lúc đặt chân vào vương phủ, ta vừa vặn gặp đúng hai người này.

Bọn họ… chưa một ai nói những lời bình thường!

Chuyện quái quỷ gì đây?

Một đứa bé mới sáu tuổi, vừa gặp người lạ đã thân thiết gọi nương, lại còn biết cái gì mà… sinh em bé?!

Minh Nguyệt tỷ tỷ, ngươi… chính là ngươi sao?

Tiếu Tiếu sắc mặt xanh như tàu lá nhìn nha hoàn vừa cùng Tiểu Lỵ bước vào phòng.

“Rốt cuộc ngươi đã nói những gì với một đứa nhỏ sáu tuổi vậy?”

Nha hoàn Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt không mấy tốt lành của vương phi mà lòng cả kinh, vội vã quỳ xuống nói:

“Bẩm vương phi, nô tỳ không có, chỉ là tiểu chủ tử một mực muốn đến gặp ngươi, không còn cách nào khác, nô tỳ mới nói, mới nói…”

Nhưng bắt nạt một cô nương thì không có gì hay, cũng không muốn làm lớn chuyện, Tiếu Tiếu phất tay cho nàng ta đứng lên.

Y quay sang nói với Tiểu Lỵ:

“Không đâu, Tiểu Lỵ ngoan, là trẻ con đừng quá hiếu kỳ chuyện người lớn. Mặc dù ta sẽ sinh em bé, phi phi phi, dù ta có sinh em bé hay không.”

Tiếu Tiếu như đầu lưỡi bị con mèo tha đi, nói thế nào cũng thấy thật điên rồ.

Y chần chừ một chút mới vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Lỵ để trấn an, nói:

“Ta sẽ thương ngươi mà!”

Tiểu Lỵ nở nụ cười xán lạn, vầng trán tròn đầy rịn chút mồ hôi đầu ngày, trư trảo béo núc ôm chặt Tiếu Tiếu, miệng thủ tha thủ thỉ gọi mãi:

“Nương ơi, nương à.”

Mà Tiếu Tiếu cũng không còn cách nào, chỉ mặc cho nó ôm.

Y hiểu được trẻ con thiếu mẹ thật đáng thương, lúc nào cũng muốn có mẹ, ôm mẹ rồi gọi mẹ.

Bàn tay bất giác vỗ nhè nhẹ lên lưng nó.

Một làn gió lướt qua.

A Manh đứng bên cạnh trông thấy hết thảy.

Hắn mơ hồ nhìn thấy Tiểu Tinh Ranh như đang vẫy cái đuôi xù đầy đắc ý.

Răng nanh nhỏ đang nhăm nhe về Tiếu Tiếu, còn hai mắt lại nhìn hắn đầy thách thức!

Lẽ nào… hắn sắp sửa bị thất sủng rồi sao!

A Manh nhìn Tiểu Lỵ, càng nhìn càng thấy phiền đến nhức đầu.

Vốn bộc trực, nghĩ gì làm đó, hắn không suy xét tình hình mà theo bản năng tiến lên.

Một phát kéo nó ra khỏi người Tiếu Tiếu.

Tiểu Lỵ đang hưởng tình mẫu tử thắm thiết, bất ngờ bị kéo nó không kịp trở tay.

Thân trên bị ôm đi, nhưng hai chân ngắn cũn cứ bướng bỉnh quấn quanh hông Tiếu Tiếu.

Miệng nhỏ mếu máo:

“A… aii… nô tỳ chết tiệt, ngươi… ngươi buông bổn chủ tử ra mau!”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play