Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi

Chương 1:Xuyên sách trong thân phận nữ phụ

Tiểu thuyết kiểu gì vậy nè, thật là cẩu huyết mà. Nam phụ trong truyện thì si tình với nữ phụ, còn nữ phụ thì lại mù quáng cố chấp với nam chính, cuối cùng vẫn là vì hãm hại nữ chính mà phải chịu kết cục thê thảm!

Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, Triệu Tuyết Kì với khuôn mặt sắc nét ngồi trên chiếc giường ôm chiếc điện thoại mà mang vẻ mặt bực tức, khó chịu.

Triệu Tuyết Kì cô là một sinh viên mới ra trường, hiện đang là một nữ biên tập trẻ tuổi mới vào nghề. Vì chuyện hôm qua cô edit một văn bản không như ý muốn của tổng biên tập nên hiện tại cô đang bức bối tìm cách chỉnh sửa.

Để trau dồi thêm văn phong cho mình nên cô đã lên mạng tìm kiếm nhiều cuốn tiểu thuyết đa dạng các thể loại. Trong lúc tình cờ cô liền lướt thấy một cuốn tiểu thuyết với lối viết rất hay, chỉ có điều nội dung có phần hơi cẩu huyết mà thôi.

Vẫn là một môtip tổng tài bá đạo quen thuộc.Không hiểu kiểu gì mà trong truyện cô lại không hề cảm thấy ấn tượng với cặp đôi nam nữ chính mà ngược lại cô lại có cảm tình với nam phụ trong truyện- Triệu Tư Hàn. Anh ta là anh trai nuôi của nữ phụ Triệu Tuyết Kì. Đúng vậy, nữ phụ trong truyện này vậy mà lại trùng họ tên với cô, cô thật là có chút muốn độn thổ. Triệu Tư Hàn này yêu Triệu Tuyết Kì sâu đậm nhưng không dám bày tỏ, khi biết người cô yêu là nam chính thì lùi bước, âm thầm ở phía sau quan sát cô, bảo vệ cô ấy.

Nhưng nữ phụ thì đương nhiên chỉ là gạch lát đường cho nữ chính mà thôi, Triệu Tuyết Kì khi thấy nữ chính ở bên nam chính thì nhiều lần tìm cách hãm hại cô ta nhưng không thành, kết cục đương nhiên là bị nam chính cho người xử lí, trở thành một người tàn phế, không chịu được đả kích mà cuối cùng chọn cách tự tử.

Đáng thương hơn là, sau khi biết cô chết, nam phụ Triệu Tư Hàn liền đau lòng mà trở nên mất hết lí trí, anh ta sẵn sàng tìm cách lật đổ công ty nam chính nhưng thất bại, cuối cùng là thân bại danh liệt, phải bỏ sang nước ngoài.

Nhưng điều khiến cho cô xúc động muốn chảy nước mắt chính là trước khi rời đi, nam phụ còn đến trước mặt bia mộ của Triệu Tuyết Kì mà nói một câu: " Tuyết Kì, cả đời này anh lại để bỏ lỡ em. Em đợi anh, rất nhanh thôi chúng ta sẽ được gặp lại ở nơi đó ".

Có lẽ cũng vì cô có cùng họ tên với nữ phụ trong truyện mà cảm động với nam phụ chăng.

Triệu Tuyết Kì thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu:

- Haiz, nữ phụ trong truyện này thật quá ngu ngốc đi. Người bên cạnh thì lại không biết trân trọng lại đi theo đuổi một người không yêu mình. Nếu mình mà là cô ấy mình sẽ chọn nam phụ chứ không phải là nam chính.

Triệu Tuyết Kì vừa nói xong, bỗng căn phòng đột nhiên tối om, đèn điện đều bị ngắt hết. Cô loay hoay đi xuống giường mang theo tâm trạng bực dọc mắng một câu.

- Ai lại ngắt điện giờ này chứ! Thật là..

Lại nghe thấy có tiếng động mạnh phát ra từ nhà tắm nhà mình, Triệu Tuyết Kì liền bật đèn pin điện thoại vào trong kiểm tra.

- Meo meo...

- Thì ra là mày à Bảo Bảo.

Đó là tên con mèo nhà cô. Nó vừa nghịch ngợm nên đã làm đổ chậu hoa trong nhà tắm nên mới phát ra tiếng động lớn như vậy, còn làm cho cô tưởng là có trộm đột nhập nữa chứ.

Thấy không có gì đáng ngại, Triệu Tuyết Kì bèn nhặt chậu hoa lên đặt lại chỗ cũ sau đó mới xoay người định ra ngoài. Đèn nhà tắm lúc này cũng vừa lúc hoạt động trở lại. Cô hơi khựng chân lại ngẩng mặt lên nhìn vào chiếc bóng đèn, có chút giật mình khi đèn bật lên. Một giây sau cô mới thu hồi tầm mắt, ngay khi sắp đặt chân ra ngoài Triệu Tuyết Kì liền cảm nhận được một nguồn điện giật giật từ dưới chân đi lên lan ra toàn thân thể cô, cô cảm giác được rất rõ sự tê dại trong cơ thể, thần kinh của cô giống như bị lan đến một dòng điện cực mạnh.

Cô cắn răng lảo đảo người nhìn xuống dưới chân mình phát hiện ra có dây điện từ máy sấy tóc còn đang cắm trên bồn rửa mặt. Bất giác, tim cô như muốn ngừng đập, cả người cô trực tiếp ngã quỵ xuống sàn nhà. Lúc này trên tay cô còn đang cầm chiếc điện thoại với một màn hình văn bản rất dài hiện ra trên đó.

Triệu Tuyết Kì dần mất đi ý thức, trước khi trực tiếp ngất đi cô còn không quên bổ sung một câu trong đầu.

" Chết tiệt! Mình còn chưa có mối tình đầu nữa mà...thiếu nữ trẻ trung như mình..lại phải chết do bị điện giật sao!..". Có chút không can tâm...

Cứ ngỡ rằng bản thân đã sang thế giới bên kia nhưng không. Một điều thần kì nào đó đã xảy ra hay nói một cách khác thì đó là kì tích xuất hiện. Ông trời không cho cô chết đi mà lại cho cô xuyên không vào thế giới trong tiểu thuyết. Nhưng vấn đề là ở chỗ, hình như cô không phải được xuyên thành nữ chính như mấy bộ phim xuyên không, mà hình như cô đã xuyên nhầm vào nữ phụ số nhọ trong truyện rồi!!

Triệu Tuyết Kì vừa mở mắt liền phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường, trong một căn phòng vô cùng xa lạ, nhưng được ở chỗ là rất sang trọng, rất phong cách, có vẻ như nơi này là một căn biệt thự.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh phát hiện xung quanh phòng không có ai thì liền đi lại chỗ gương. Khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu trong chiếc gương khiến cho cô có chút cả kinh một phen.

" Khuôn..khuôn mặt này đâu phải là mình ".

Gương mặt này so với cô ở thực tại có thể nói là xinh hơn, diễm lệ hơn, thậm chí là khuynh đảo nổi bật khiến cho người ta nhìn vào đều phải mê mệt. Tuy nói cô ở thực tại là một khuôn mặt sắc sảo, ở thế giới thực cô đã được coi là một mỹ nhân. Nhưng cái vẻ đẹp bây giờ của cô nó còn kinh diễm hơn rất nhiều. Đôi mắt sắc sảo, sâu thẳm, hàng lông mày cong đậm, hàng mi cong khẽ rung, sống mũi thẳng thanh mảnh cùng đôi môi hồng mềm mại quyến rũ, mái tóc đen dài được thả ra còn có chút hơi xoăn nhẹ.Khuôn mặt hình trái xoan cùng làn da trắng nõn của cô tổng thể mà nói chính là vẻ đẹp sánh ngang với vẻ đẹp của một đại minh tinh.

Triệu Tuyết Kì đưa tay chạm khẽ khuôn mặt của mình. Lúc này ngoài cửa liền phát ra tiếng bật cửa làm cho cô giật mình, cô quay đầu nhìn ra thì thấy một dáng người xa lạ đi vào. Một người phụ nữ lớn tuổi mặc quần áo quản gia bước đến chỗ cô nhẹ giọng lên tiếng:

- Tuyết Kì, cháu tỉnh rồi sao? Thật may quá!

Người đàn bà vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm.

Tuyết Kì nhìn bà ta một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt đề phòng sau đó mới bình tĩnh mở miệng:

- Bà..là ai?

Người đàn bà nghe vậy thì ánh mắt nhìn cô có phần phức tạp, khó nói. Phải một lúc sau bà ta mới trả lời:

- Tuyết Kì, cháu không nhận ra ta ư? Ta là dì Trương, quản gia của nhà này.

Nghe dì Trương nói vậy, Tuyết Kì trong lòng liền có chút nghi ngờ mà hỏi lại:

- Quản gia? Nhà tôi làm gì có thuê quản gia chứ?

Miệng vừa lẩm bẩm , đột nhiên cô nhớ đến chuyện gì đó liền nhìn dì Trương mà hỏi thẳng:

- Khoan đã, dì nói dì là..quản gia của cái nhà này. Vậy tôi là ai?

- Cháu là Tuyết Kì, tiểu thư nhà họ Triệu.

Sau khi liên kết một hồi mọi thông tin, Tuyết Kì cuối cùng cũng hiểu ra tình huống của bản thân lúc này là gì. Cô liền giật giật khóe mắt, nói không thành tiếng:

- Là..là Triệu..Tuyết Kì của tập đoàn Triệu thị.

Dì Trương nghe vậy liền gật đầu lên tiếng:

- Đúng vậy, cuối cùng cháu cũng nhớ ra rồi sao? Cháu cũng thật là..dù gì đi chăng nữa thì cũng phải ăn uống đầy đủ chứ, cháu bỏ bữa hai ngày cho nên mới bị ngất đi như vậy, dì phải mời bác sĩ đến để khám cho cháu đó.

Triệu Tuyết Kì giờ làm gì còn tâm trạng mà nghe nữa chứ, cô thực sự là chưa thể tiếp nhận cái sự thật này. Cô đây là.. xuyên sách rồi sao???

Dì Trương thấy cô còn ngớ người ra đó thì vội thúc giục:

- Tuyết Kì, lát nữa ba mẹ cháu sắp về tới, cháu mau chóng phục hồi lại tinh thần nghe chưa, đừng có làm càn khiến ba mẹ cháu không vui. Dì xuống bếp chuẩn bị đồ ăn đây, cháu cũng sửa soạn rồi xuống ăn tối đi.

Tuyết Kì nghe vậy thì gật đầu trong vô thức.

Dì Trương thấy vậy cũng an tâm hơn, không làm phiền cô nữa mà trực tiếp đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lúc này Tuyết Kì tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh, thời khắc này cô không thể để mất kiểm soát bản thân.Cô xuyên không rồi! Mà hình như còn xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình tổng tài lúc tối cô đang đọc. Không, phải nói là chắc chắn một trăm phần trăm. Ngoại trừ cái tên ra thì mọi thứ từ gương mặt cho đến hình dáng này đều khác hoàn toàn so với cô.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô là xuyên không vào nhân vật nữ phụ pháo hôi trong truyện, làm bia đỡ đạn cho nữ chính, là vật cản giúp tăng thêm tình cảm giữa cặp đôi nam nữ chính trong truyện.

Nhưng vấn đề quan trọng là, cô sẽ phải nhận cái kết cục thê thảm kia. Đúng vậy, kết cục của nữ phụ số một trong truyện, bị hại cho tàn phế, công ty phá sản, cuối cùng là uất ức đến tự tử mà chết.

Thật là một cái kết cục thảm hơn cả thảm.

Nghĩ đến đây, khóe miệng cô không chủ động được mà khẽ giật. Đây là ông trời đang trêu đùa cô sao?

Chẳng qua là cô chỉ vô tình đọc phải cuốn tiểu thyết này thôi mà, chẳng qua là cô chỉ lỡ miệng nói nữ phụ này ngu ngốc thôi mà, chẳng qua là trong lúc không để ý bị điện giật rồi bất tỉnh nhân sự đi thôi mà!

Được rồi, cô thừa nhận đây là cô nghiệp quật đi. Ai bảo cô to giọng nói nữ phụ ngu ngốc, mù quáng cơ chứ, kết quả là hại bản thân trở thành nữ phụ luôn rồi.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng Triệu Tuyết Kì cũng chấp nhận sự thật rằng bản thân cô hiện tại là nữ phụ Triệu Tuyết Kì trong truyện. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chịu cái kết cục đáng sợ kia do tác giả đại nhân sắp đặt.

Cô nhất định phải thay đổi số mệnh, phải nghịch thiên cải mệnh.

Suy nghĩ xong mọi chuyện, Tuyết Kì liền tìm trong tủ đồ một bộ váy đen dài đến chân rồi bước ra khỏi cửa, đi xuống tầng dưới. Quả nhiên là Triệu gia có khác, căn biệt thự thực sự rất to và rộng.

Ngay khi cô vừa bước xuống phòng ăn liền không để ý mà va đầu vào một thứ gì đó rất cứng cáp. Lúc cô ngẩng đầu lên liền đập vào tầm mắt cô là khuôn mặt tuấn soái, khí chất của một nam nhân. Mà nam nhân này cô vừa nhìn liền có một linh cảm đặc biệt cảnh báo cô.

Nam phụ trong lòng của cô xuất hiện rồi!!!

Chương 2: Gặp được anh rồi

Sau khi rời khỏi lồng ngực cứng rắn của người đàn ông xa lạ, Tuyết Kì liền hướng mắt lên nhìn thân hình cao lớn hơn cô cả một cái đầu. Vẻ mặt thăng trầm cùng gương mặt lãnh khốc, lạnh lùng, thập phần hoàn mỹ..Cái khí thế vừa nhìn đã bức người của nam nhân này thật sự khiến cho Tuyết Kì cô có cảm giác hứng thú, nói đúng hơn là yêu thích. Cô thích cái kiểu khí thế vừa lãnh khốc vừa bá đạo này.

Tuyết Kì cảm thấy bản thân thực sự là rất may mắn nha, vừa mới xuyên không mà đã gặp được một mỹ nam ngời ngời soái khí như này rồi, coi ra thì việc cô bị xuyên vào trong đây cũng không phải là chuyện xấu cho lắm. Ít ra thì vừa nhìn thấy nam nhân này cô liền cảm giác ngay được chính là anh, nam phụ số một trong truyện, cũng là nhân vật mà cô yêu thích nhất, trùng hợp còn là anh trai nuôi của nữ phụ như cô nữa chứ. Nghĩ đi nghĩ lại thì ông trời cũng cho cô một đãi ngộ rất lớn nha.

Nhận thấy ánh mắt như đánh giá mình của cô, Triệu Tư Hàn vẻ mặt lạnh lùng hơi hơi nhíu mày khó hiểu, nhìn vẻ mặt còn đang ngây ngốc của cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, sau đó vẫn là anh lên tiếng trước:

- Tỉnh rồi sao? Ba mẹ chuẩn bị về tới, mau ngồi xuống đi.

Thấy cô không có động tác gì mà còn trợn tròn mắt nhìn mình, Tư Hàn không khỏi có chút nghi hoặc, hôm nay anh ta có bày ra vẻ gì khác thường hay sao, vẫn là cái bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như ngày thường mà thôi.

Anh đưa tay lên ho " khụ" một tiếng làm cho cô cuối cùng cũng hồi thần lại. Lúc này đôi mắt của cô đã sáng rực lên khi nhìn anh, cô thật sự không kìm chế được cảm xúc lúc này của mình, cảm giác như muốn nhảy dựng lên vì sung sướng. Bất giác trong lúc mơ hồ cô liền không suy nghĩ mà nói:

- Anh..là Triệu Tư Hàn.

Triệu Tư Hàn nghe được câu nói này của cô thì ngây ra, sắc mặt thoáng chốc liền biến sắc, trong lòng anh không hiểu sao có chút khó chịu. Câu nói của cô thực sự khiến cho anh vô cùng khó chịu.

Lời của cô giống như đang khẳng định với anh, đang nhắc nhở anh rằng giữa anh và cô chỉ là quan hệ anh em, dù là anh em trên danh nghĩa không có quan hệ huyết thống nhưng chung quy lại thì anh vẫn mang họ Triệu, anh và cô không thể có khả năng, huống chi người cô thích lại là cái tên họ Lăng kia nữa. Nghĩ đến đây, sắc mặt anh trở nên kém sắc, anh không trả lời cô mà trực tiếp ngồi xuống bàn ăn, anh còn không quên nhắc nhở bản thân mình.

" Phải, mình họ Triệu, mình chỉ mang thân phận là một người anh trai nuôi mà thôi, mình và cô ấy vốn không có kết quả... "

Nhận thấy biểu tình lạnh nhạt của anh dành cho mình, Tuyết Kì liền thu hồi vẻ mặt vui mừng mà nhanh chóng cau mày một cách khó hiểu nhìn về phía anh.

" Tư Hàn này bị làm sao vậy? Chẳng phải anh ấy là người yêu Triệu Tuyết Kì sâu đậm sao? Tình yêu của anh dành cho cô còn được ví như biển dài vô tận, núi sâu thăm thẳm cũng không thể đo được, vậy tại sao anh ấy lại bày ra biểu cảm xa cách với mình chứ. Hay là anh ấy hiện tại..vẫn chưa có tình cảm với mình ".

Nếu Triệu Tư Hàn nghe được những lời trong lòng này của cô chắc sẽ bị chọc cho cười mất. Anh sao có thể không có tình cảm với cô cho được chứ, phải nói là có rất nhiều là đằng khác, thậm chí anh còn có tình cảm với cô từ rất lâu nữa kìa.

Không đợi cô có cơ hội suy nghĩ thêm, ba mẹ Triệu đi bàn chuyện làm ăn với đối tác liền trở về nhà, xe của bọn họ đỗ ở trước cửa biệt thự. Khi vừa bước xuống xe bọn họ đã chạy thẳng vào trong chỗ cô và anh. Mẹ Triệu là người lên tiếng làm phá tan bầu không khí trong phòng ăn.

- Kì Kì, con tỉnh rồi sao? Mẹ cùng ba con về rồi đây, mau lại đây cho mẹ xem nào.

Mẹ Triệu bộ dáng hớt hải đi đến chỗ cô lay người cô xoay bên này xoay bên kia, nhìn một lượt cô từ trên xuống dưới xem cô như nào. Nhìn vào vẻ mặt của bà cũng đủ thấy bà quan tâm lo lắng cho đứa con gái này nhiều cỡ nào.

Mẹ Triệu tuy đã là một người phụ nữ trung niên nhưng nhìn dáng người của bà vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt trắng mịn không tỳ vết khiến cho người tầm tuổi này phải ghen tỵ. Phải công nhận rằng bà bảo trì nhan sắc rất tốt.

Tuyết Kì bị xoay một vòng đến độ chóng mặt, cảm giác không ổn, cô liền nhẹ giọng lên tiếng:

- Mẹ! Con..con không sao, mẹ đừng lo lắng.

- Mẹ sao không lo lắng cho được. Mẹ nghe dì Trương nói, con hai ngày nay không ăn uống gì nên mới ngất đi. Sao con lại không biết chăm sóc bản thân gì hết. Cũng tại ba của con, mấy ngày nay bảo là có mối làm ăn lớn, phải bàn bạc mất mấy ngày, nếu ông ấy chịu về sớm hơn thì mẹ đã không để con xảy ra chuyện gì rồi!

Nghe mẹ Triệu nói một hồi dài mà cô cũng cảm thấy phiền không tả nổi, thì ra cảm giác được mẹ yêu thương chăm sóc là như thế này sao. Khi cô ở thế giới thực, còn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, là cô nhi không cha không mẹ, không người thân bên cạnh nên hẳn sẽ không cảm nhận được hơi ấm tình thân. Nhưng cô không thể phủ nhận, cái cảm giác được nâng niu này thật thích.

- Bà làm gì mà phải vội vã như vậy, con nó cũng lớn rồi, nó tự biết chăm sóc bản thân mình, có phải là còn con nít đâu.

Thanh âm khàn vang của một người đàn ông trung niên vọng từ bên ngoài vào. Ông có dáng người cao lớn, chững chạc, dù đã bước sang tuổi trung niên nhưng trông ông vẫn rất có phong độ. Ông nhìn về phía Tuyết Kì, tuy mang vẻ mặt nghiêm khắc nhưng trong lời nói lại ẩn chứa tình thương đặc biệt.

- Kì Kì, con cũng đừng vì cái thằng nhóc kia mà làm khổ bản thân như vậy chứ, nó không yêu con thì vẫn còn nhiều người đàn ông khác, con sao phải dày vò bản thân như vậy.

Cô nghe vậy, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy mẹ Triệu vội vàng cắt ngang:

- Ông nói như vậy là sao? Người khác là người nào, làm gì còn ai thích hợp với Kì Kì nhà mình hơn thằng nhóc họ Lăng kia chứ. Nhưng Kì Kì à, lần sau nếu con thấy cậu ta ở bên người phụ nữ khác thì cũng không nên làm ầm lên như vậy, phải bình tĩnh xử trí, có biết không?

Tuyết Kì nghe hai người này nói qua nói lại, đến cuối cùng là đang nói chuyện gì đây.

Cô liếc mắt nhìn sang biểu hiện của Tư Hàn, phát hiện anh vẫn tỏ ra bình thường thì hơi có chút thất vọng. Cô biết thằng nhóc họ Lăng mà ba mẹ Triệu đang nhắc đến là ai. Còn ai khác ngoài nam chính trong truyện- Lăng Trạch Thiên. Nhưng khi thấy anh tỏ ra không mấy quan tâm chuyện này, trong lòng cô đúng là có chút buồn phiền. Cô còn đang nghi ngờ không biết cốt truyện có thực sự là nam phụ Tư Hàn yêu em gái nuôi của mình đây không.

Thực ra lúc cô không để ý đến, trên nét mặt anh khẽ biến động, trong lòng anh mặc dù rất khó chịu nhưng anh không để lộ ra. Không biết từ lúc nào mà bàn tay đặt dưới gầm bàn của anh đã siết chặt thành nắm đấm, lúc nghe thấy những lời mẹ Triệu nói anh chỉ muốn phát hỏa nhưng anh lại sợ bị bọn họ nhìn ra biểu hiện không nên có của mình.

Lúc này ba Triệu quay sang nhìn thấy Tư Hàn liền mở miệng đổi chủ đề mà nói với anh:

- Tư Hàn, con mới về nước, đã quen với công việc trong công ty chưa?

Tư Hàn nghe thấy vậy liền ngẩng đầu, vẻ mặt điềm tĩnh chính chắn nói:

- Con đã quen rồi. Không có gì đáng ngại.

- Vậy thì tốt.

Mẹ Triệu liền mở miệng bổ sung.

- Phải rồi Tư Hàn, con có gì khó khăn thì cứ nhờ ba con chỉ bảo. Việc quản lí Triệu thị bây giờ cũng có con đứng ra gánh vác một phần rồi.

Anh lãnh đạm trả lời.

- Vâng.

Dì Trương khi này cũng mang đồ ăn ra, cả nhà họ Triệu cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm.

Ăn tối xong, Tuyết Kì liền trở về phòng mình.

Cô bắt đầu hồi tưởng lại cốt truyện trong đầu.

Hiện tại thì cốt truyện đang là lúc nam chính Lăng Trạch Thiên, tổng giám đốc của Lăng thị, anh ta gặp được nữ chính Hạ Liên Tình- là một nữ nhân viên bình thường trong công ty. Một lần gặp gỡ, cô ta lỡ đổ cốc cà phê lên người anh ta nhưng lại tỏ ra không mấy hứng thú với anh ta khiến cho anh ta cảm thấy cô ta là người phụ nữ rất khác biệt. Mọi người phụ nữ đều điên đảo vì anh ta nhưng riêng cô ta lại không bị tiền tài vẻ bề ngoài của anh ta lay động. Từ đó Lăng Trạch Thiên bắt đầu thích nữ chính, còn cùng cô ta dây dưa hết lần này đến lần khác ở trong công ty.

Mà Triệu Tuyết Kì vì thích nam chính nên đã nói với Lăng phu nhân là mẹ của anh ta sắp xếp cho cô làm thư kí bên cạnh anh ta. Nhưng điều này lại càng khiến anh ta cảm thấy chán ghét cô nhiều hơn.

Lần gần nhất này là lúc cô vô tình nhìn thấy Lăng Trạch Thiên cùng Hạ Liên Tình dây dưa mập mờ, ôm ấp nhau trong phòng tổng giám đốc. Lúc đó cô đã không kiểm soát được bản thân mà chạy lại tát cho nữ chính một bạt tai. Nam chính thấy vậy liền chửi mắng cô, còn ở trước mặt cô tuyên bố sẽ không bao giờ thích cô. Bởi vậy mà Triệu Tuyết Kì mới tự giam mình trong phòng, không ăn không uống hai ngày trời, cuối cùng dẫn tới ngất sủi, cũng là lúc cô xuyên qua đây.

Mà hiện tại, cô không quan tâm đến đôi cẩu nam nữ đó nữa. Điều mà cô quan tâm bây giờ chỉ có anh mà thôi.

Tư Hàn là vừa mới từ nước ngoài trở về được gần 1 tháng. Không hiểu vì lí do gì mà năm anh 16 tuổi liền ra nước ngoài du học.

Tuyết Kì nằm vùi đầu trong chăn. Mặc kệ, dù có thế nào thì cô đã xuyên qua đây rồi, sẽ không để anh cùng bản thân có kết cục như cốt truyện gốc. Dù sao thì anh cũng chính là...người cô thích.

Chương 3: Gặp mặt nam chính để từ chức

Từ sáng sớm Triệu Tuyết Kì đã thức dậy. Cô sửa soạn lại một lượt, buộc cao kiểu tóc đuôi ngựa nữ tính, chọn lấy một bộ đồ công sở đen tuyền làm tôn lên dáng người thon gọn thanh mảnh của cô.

Hôm nay cô có một việc rất quan trọng cần phải làm, nếu muốn giữ lại cái mạng nhỏ này thì điều đầu tiên cô cần làm là không dính dáng gì đến cặp đôi nam nữ chính kia, phải tránh xa bọn họ, càng xa càng tốt, tốt nhất là không liên quan càng tốt. Bởi vậy mà cô quyết định sẽ làm một việc mà bản thân cho là cần thiết lúc này.

Dù sao thì bây giờ cốt truyện mới là phần đầu của câu chuyện, chưa có phát triển đến những tình tiết cẩu huyết máu chó kia.

Tuyết Kì vừa bước xuống nhà liền nhìn thấy mẹ Triệu đang đứng đợi sẵn ở phòng khách. Bà mang theo vẻ mặt sốt sắng, đi lẹ đến chỗ cô mà lên tiếng:

- Kì Kì, có phải là con đi đến Lăng thị không?

- Vâng ạ!

Cô khẽ nhẹ giọng gật đầu.

Mẹ Triệu nghe vậy thì khẽ vỗ vai cô nói lời động viên an ủi:

- Kì Kì, con đừng có nóng nảy quá. Phụ nữ mà nóng nảy là dễ để vụt mất người đàn ông của mình lắm. Nếu con muốn xử trí cô gái họ Hạ kia thì vẫn còn nhiều cách khác. Nhưng mà con yên tâm, sớm muộn gì thì con cũng là Lăng phu nhân, con dâu tương lai của nhà họ Lăng mà thôi. Nhà họ Lăng sớm đã ưng ý con rồi!

Mẹ Triệu vừa nói vừa cầm tay cô mà nhắc nhở.

Nghe xong lời dạy bảo của mẹ Triệu mà Tuyết Kì không khỏi cảm thấy khó hiểu, nhíu nhíu đôi lông mày.

Mẹ Triệu này thực đúng là bà mẹ số một trên đời. Nhìn thấy con gái mình đi chen ngang vào chuyện tình của người ta mà không những không cản, còn chỉ bảo đủ kế, thực là khiến cho cô phải bái phục trong lòng.

- Mẹ, thực ra con định.....

Triệu Tuyết Kì mở miệng định nói gì đó, đột nhiên cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn của nam nhân xuất hiện từ phía xa, ở sau lưng mẹ Triệu. Cô không chút do dự mà nở nụ cười nói:

- Anh, anh định đi đâu vậy?

Triệu Tư Hàn đứng lặng ở đó từ rất lâu, vừa vặn nghe được hết cuộc nói chuyện của cô và mẹ Triệu. Thoáng chốc nét mặt anh trở nên tối sầm lại, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh hơn.

Vì cô đứng cách xa anh nên không thể nhìn thấy biểu tình lúc này của anh.

Tư Hàn đáp lại cô bằng giọng điệu có vài phần lạnh nhạt:

- Đi đến công ty.

- Ồ, vậy sao?

Cô gật đầu tỏ vẻ như mình đã hiểu.

Thấy cô không hỏi thêm gì nữa anh liền trực tiếp đi ra khỏi cửa.

- Mẹ, con đi làm đây.

Nói xong, anh liền bước lên xe mà rời khỏi Triệu gia.

Mẹ Triệu nhìn theo hướng Tư Hàn rời đi, lại quay sang nhìn Tuyết Kì mà nói:

- Thằng nhóc này là vậy đó. Chắc do mấy năm nay xa nhà nên nó mới tỏ thái độ lạnh nhạt với con như vậy.

- Vâng. Thôi con đi đây mẹ.

- Ừ. Đi đi.

Sau đó cô liền lên xe riêng của Triệu gia, bảo bác lái xe đưa cô đến thẳng tập đoàn Lăng Thị.

Triệu Tư Hàn lái xe trên đường đến Triệu thị nhưng tâm trạng anh lại không mấy tốt hơn chút nào, thậm chí anh còn cảm giác được như mình sắp phát điên đến nơi rồi vậy. Khuôn mặt tiêu soái lạnh lùng thập phần của anh lúc này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Nếu bây giờ người trợ lí của anh mà ở đây, chắc anh ta sẽ phải chịu làm vật để anh trút giận mất.

Tư Hàn vừa lái xe vừa nhớ lại những lời vừa rồi mẹ Triệu nói. Nói cô sau này sẽ là vợ của tên kia, cô sẽ lấy hắn ta. Người cô ở bên sẽ là hắn ta chứ không phải là anh.

Đúng vậy, sự thật thì luôn luôn tàn nhẫn, người cô yêu thực sự không phải anh mà là tên họ Lăng kia. Đến cuối cùng thì cô sẽ phải thuộc về người khác, nhưng người đó lại không phải là anh!

Nhưng anh thực sự không can tâm. Anh đã chờ đợi cô mười bốn năm. Chờ đợi cho đến ngày anh có đủ năng lực có thể đủ tư cách ở bên cô, bảo vệ cô. Kể từ lúc anh trở thành thiếu gia nhà họ Triệu thì anh đã thích cô rồi. Khi anh mới lên mười tuổi, anh còn là một đứa trẻ bị bỏ rơi ở cô nhi viện, nhưng một ngày nọ đột nhiên có cặp vợ chồng dẫn theo một đứa bé gái tám tuổi đến nói muốn nhận nuôi một đứa trẻ để làm bạn với đứa bé gái đó. Lúc đó anh vừa nhìn cô bé đó anh đã thích cô, cô trong mắt anh giống như một thiên thần nhỏ giữa hàng vạn đứa trẻ ở đây vậy. Chính vì vậy mà anh đã làm đủ mọi cách để khiến cặp vợ chồng kia chú ý đến mình mà đồng ý nhận nuôi anh.

Anh từ đó liền trở thành một người anh trai luôn bên cạnh cô, bảo vệ cho cô, đánh lại những đứa trẻ dám bắt nạt cô. Nhưng càng lớn lên, anh lại càng sinh ra một thứ tình cảm đặc biệt dành cho cô, nó không còn là cảm giác quý mến ban đầu nữa mà nó đã dần trở thành tình yêu lúc nào không hay, cô đương nhiên là cũng có tình cảm với vị anh trai này của mình.

Nhưng vào năm anh mười sáu tuổi, người mẹ nuôi của anh cũng chính là mẹ Triệu đã đi đến trước mặt anh nói chuyện riêng với anh. Bà chứng kiến hai anh em bọn họ cùng nhau lớn lên, đương nhiên bà sao không thể nhìn ra thứ tình cảm đặc biệt mà anh dành cho cô. Bà cũng thấy được dường như cô cũng có tình cảm với anh. Nhưng bà không muốn để cho con gái mình nảy sinh thứ tình cảm đó. Bởi vậy mà bà đã nói với anh, mà những lời đó giống như một nhát dao đâm sâu vào tim anh khiến cho anh không thể thổ lộ tình cảm của mình dành cho cô, đến bây giờ những câu nói đó vẫn còn ghi nhớ rất rõ trong đầu anh.

" Tư Hàn! Mẹ cảm thấy con nên đi ra nước ngoài du học để phát triển bản thân. Mẹ đã bàn với ba của con rồi. Với lại... con cũng biết Kì Kì nó là tiểu thư của Triệu gia, tương lai sẽ phải gánh vác cả một tập đoàn Triệu thị thay ba nó, bởi vậy mà người xứng vai với nó cũng phải là một người có danh quyền đúng không. Con an tâm đi, sau này ba mẹ sẽ để lại cho con một nửa cổ phần của công ty. Con tương lai sau này, việc hỗ trợ Kì Kì phải đành nhờ cả vào con rồi ".

Khi nghe xong những lời đó, tuy anh có chút tức giận nhưng anh cũng đâu làm gì được chứ. Phải! Bà ấy nói hoàn toàn đúng, anh chỉ là một thằng nhóc mồ côi được nhận nuôi mà thôi, anh sao có thể xứng với cô, bởi vậy mà anh quyết định đi du học, anh phải trở nên có quyền lực hơn để bảo vệ cô. Nhưng điều anh không thể ngờ được là khi anh trở về liền biết được cô đã yêu người khác mất rồi, là tên Lăng thiếu của tập đoàn Lăng thị. Lúc này trái tim anh như tan nát, nhưng anh đau lòng cỡ nào cũng chỉ biết im lặng mà âm thầm bên cạnh cô, bảo vệ cô. Bởi vì..anh yêu cô.

Triệu Tuyết Kì sau khi bảo bác lái xe nhà mình dừng lại trước tập đoàn Lăng thị thì liền xuống xe. Cô mang bộ dáng nghênh ngang bước vào bên trong. Mọi người trong công ty khi nhìn thấy cô đều tỏ ra vô cùng cung kính, hâm mộ có, ghen tỵ có thậm chí là ghen ghét cũng có.

Cô không để ý ánh mắt của bọn họ mà trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất của Lăng thị.

Cô không nói gì mà yên lặng đi một mạch tới phòng làm việc của giám đốc.

Khi cô vừa đi tới thì thấy cửa phòng không hề đóng, không suy nghĩ gì mà cô liền bước vào bên trong. Đập vào tầm mắt cô là cảnh một người đàn ông mặc vest đen mang theo khuôn mặt yêu nghiệt như trêu ghẹo người khác, ngồi trên đùi anh ta là một nữ nhân với vẻ mặt e thẹn ngượng ngùng, có thể nhìn thấy rõ ràng là cô ta đang đỏ mặt.

Tuyết Kì chớp chớp mắt với cái cảnh tượng trước mặt mình. Vài giây sau cô mới kịp định hình được mà lẩm bẩm trong miệng.

- Có phải là mình đang đi vào nhầm phòng không nhỉ.

Xin lỗi, không làm phiền hai vị nữa, hai người cứ tiếp tục đi. Tôi đi tìm phòng khác.

Cô hướng tới chỗ hai người kia mà nói.

Nữ nhân còn đang ngồi trên người nam nhân nghe thấy vậy liền xấu hổ ngồi dậy nhanh chóng, bộ dáng tỏ ra thẹn thùng mà cúi thấp đầu xuống.

Cô đang định quay người đi ra ngoài thì bị giọng nói lãnh khốc của tên đàn ông kia làm cho giật mình dừng lại.

- Triệu Tuyết Kì, cô tới đây làm gì? Không phải tôi nói với cô rồi sao, người tôi thích là Liên Tình, cô còn muốn cố chấp đến bao giờ.

Tuyết Kì nghe ra điệu bộ châm biếm của anh ta dành cho mình liền không nhịn được cục tức này mà quay đầu lại. Bây giờ thì cô không còn nghi ngờ gì nữa, đôi nam nữ giữa ban ngày ban mặt dan díu với nhau ngay chốn công sở này ngoài cặp đôi nam nữ chính trong truyện thì còn ai nữa chứ.

Cô nhếch mép nở một nụ cười khinh miệt rồi mới nói:

- Lăng Trạch Thiên, anh nghĩ anh là ai mà có thể khiến cho bổn tiểu thư đây phải chấp mê bất ngộ chứ. Chẳng qua cũng chỉ là con nhà thế gia, ỉ vào bản thân có chút nhan sắc liền muốn tất cả phụ nữ trên đời này phải thích anh sao? Nói cho anh biết tôi đây..không hề..có..hứng..thú với anh..Còn nữa, mắt nhìn người của anh cũng kém quá đó.

Cô vừa nói vừa liếc sang chỗ nữ chính.

Quả thực mà nói thì Hạ Liên Tình này cũng chỉ thuộc hạng nữ nhân thanh tú, có chút nhan sắc, so với cô thì còn kém xa. Chỉ là vẻ mặt ngây thơ đáng thương của cô ta thật sự khiến cho cánh đàn ông muốn nhảy vào che chở bảo vệ.

Hai người một nam một nữ kia nghe thấy cô nói vậy thì đơ mặt ra ngơ ngác một hồi. Lăng Trạch Thiên vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, một giây sau mới lạnh nhạt lên tiếng.

-Tôi biết rồi. Cô là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi?

Tuyết Kì nghe xong chỉ muốn nhảy bổ vào đánh cho cái tên nam chính một trận. Nam chính này đúng là có bệnh ảo tưởng không hề nhẹ.Cô vẫn cảm thấy nam phụ Tư Hàn của cô là tốt nhất, mọi thứ về anh đều tài giỏi hơn hẳn tên này. Vậy mà không hiểu sao trong cốt truyện nữ phụ Triệu Tuyết Kì này lại bỏ qua nam phụ mà đi thích cái tên nam chính không có đầu óc suy nghĩ này chứ!

Tuyết Kì trưng ra biểu tình chán ghét mà nói:

- Tôi không vòng vo nữa. Tôi đến đây là để đưa đơn từ chức.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play