Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thoát Khỏi Địa Phủ

Chương 1: Ngọn nến linh hồn bừng sáng.

Âm Giới được chia làm ba khu, Địa Thành, Ma Thành và Hung thành, thông thường công việc tại ba thành là như nhau, nhưng dạo gần đây do tình hình dịch bệnh cùng chiến tranh lan tràn trên nhân gian nên Địa Thành trở nên bận rộn, lượng linh hồn đi xuống tăng theo từng giây, đứng chật kín điện xét xử.

Mẫu Địa Phủ ngồi trên bàn cao nhìn hàng dài linh hồn kéo hút tầm mắt thở dài, sắc da trên mặt vì làm việc với cường độ cao mà ảm đạm đi nhiều.

“Mẫu Địa Phủ nếu ngài quá mệt có thể nghỉ ngơi đôi chút.” một nữ nhân đứng bên cạnh tiến lại nói nhỏ vào tai bà.

Bà gật đầu, đứng lên nói: “Thánh cô (1) ngươi canh chừng ở đây ta vào trong nghỉ ngơi một lát, chốc nữa sẽ ra xét xử tiếp.”

Mẫu Địa Phủ rời khỏi đình, đi vào một căn phòng nhỏ phía sau, ngồi xuống ghế uống trà, đôi mắt đen láy trầm tư nhìn nước trà sóng sánh trong chén.

Thông thường mỗi ngày Địa Phủ sẽ nhận một lượng linh hồn cố định dựa theo sổ sinh tử, nhưng cách đây ba năm thì sổ sinh tử đột nhiên thay đổi, hàng loạt cái tên bị gạch, bất kể già trẻ lớn bé, thậm chí là bào thai vừa thành hình.

Sự tình quái lạ Mẫu Địa Phủ liền vội vã chạy lên nhân gian kiểm tra, sát khí bao trùm khắp mọi nơi, cuối chân trời một mảng huyết sắc đỏ rực, đây chính là dấu hiệu cho thấy Huyết Trường Trận được mở ra. Huyết Trường Trận một khi được mở, nhân thế sẽ rơi vào cảnh lầm than ly tán.

Bà lẩm bẩm: “Không biết đến bao giờ Huyết Trường Trận mới đóng lại được đây?”

“Mẫu Địa Phủ.” Có tiếng gọi lớn.

Bà quay đầu nhìn lại liền thấy một Cậu Hầu (2) mười tuổi, tóc dài buộc hờ còn vương đôi sợi trên khuôn mặt tròn, vận trang phục áo dài màu đỏ, chân mang hài đỏ bay vào, cúi đầu, giọng thanh lãnh báo cáo: “Thưa bà ngọn đèn linh hồn của Phạm Thạch đột nhiên sáng bừng lên.”

Mẫu Địa Phủ đứng bật lên, hỏi vội: “Ngươi nói thật?”

Cậu Hầu gật đầu. “Con đã làm việc canh chừng các ngọn đèn linh hồn bao nhiêu năm rồi, sao có thể nhận sai.”

“Mau mang ta tới nhìn xem.” Bà đi tới bên cạnh Cậu Hầu.

Cậu nhanh chóng dẫn đường. Đi xuyên qua sân đình lớn, băng qua hồ sen đen, cả hai tới trước một ngôi nhà ba gian, bên trong thắp hàng ngàn ngọn nến, bên trên trước cửa ra vào có đề bảng ‘Điện Đèn Linh Hồn’ đây chính là nơi cất chứa dấu hiệu linh hồn của những kẻ chết vì phạm tội trọng.

Linh hồn của họ được thể hiện bằng một ngọn nến, nếu như ngọn nến tắt thì cơ hội chuộc tội của kẻ đó đã hết, linh hồn được thuyên chuyển vào khu thứ hai của Âm Giới là Ma Thành, nơi đây tùy theo tội trạng đã phạm mà bị giáng làm các loại ma khác nhau. Nếu quá ác sẽ đi đến tầng thứ ba gọi là Hung Thành, ở đây sẽ được hai vị hung thần là Vong Vị Hung Ương, chuyên canh giữ bách quỷ, cùng Cô Lư Khô Kháo hung thần chiến tranh và đau khổ sẽ chọn làm quân lính dưới trướng họ.

Ngược lại nếu ánh nến đột nhiên sáng bừng, thì cơ hội chuộc tội của kẻ đó đã tới, chỉ cần chuộc được tội thì hắn sẽ có cơ hội đầu thai chuyển kiếp.

Mẫu Địa Phủ đi tới trước một ngọn nến sáng lung linh trong phòng, trên thân nến màu đỏ ghi tên Phạm Thạch.

Bà nở nụ cười nhớ tới linh hồn đặc biệt này. Ở kiếp người hắn làm thầy pháp, nhưng không dùng năng lực bùa chú của mình vào việc xấu ngược lại giúp đỡ không ít người, tống tiễn vô số vong hồn về cho Địa Phủ, công lao không nhỏ. Đáng tiếc chính hắn lại tự tay phá phong ấn Huyết Trường Trận, đưa tới sát khí hại chết bao nhiêu người trên nhân gian mà phạm vào trọng tội, khi chết bị đày xuống địa ngục, chịu nham thạch địa ngục thiêu đốt.

“Phạm Thạch vốn không nên bị đày đọa như thế, thật may cơ duyên chuộc tội của hắn cũng tới.” Cậu Hầu đứng bên cạnh cảm thán.

“Ta cứ tưởng phải mất vài chục năm mới có cơ duyên này cho hắn, thật không ngờ mới ba năm đã có.” Mẫu Địa Phủ quay đầu nhìn cậu, đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn.

“Nếu hắn có thể đóng được Huyết Trường Trận, nhân gian sẽ thoát khỏi đại hạn, công việc của ngài cũng giảm bớt.” Cậu Hầu tươi cười.

Mẫu Địa Phủ gật đầu, đây chính là điều bà đang mong, nhân gian với Âm Giới vốn không thể tách rời, nếu trên đó bị hủy diệt thì Âm Giới cũng rơi vào nguy hiểm, nên Huyết Trường Trận phải được đóng lại. Bước chân nâng lên bà di chuyển nhanh ra ngoài.

“Ngài tính tới địa ngục hay tới đình phán xét?” Cậu Hầu vội chạy theo.

“Tới địa ngục.” Mẫu Địa Phủ nói. “Không ai có thể đóng lại được Huyết Trường Trận trừ kẻ mở ra nó, cơ hội tới rồi ta phải nhanh để Phạm Thạch lên đường.”

Bà bay nhanh tới hồ đen, vung tay. Ánh sáng màu vàng hạ xuống mặt hồ, chẻ nước làm đôi, mở ra một lối đi tối tăm dẫn xuống bên dưới.

Cậu Hầu đứng im nhìn theo bóng Mẫu Địa Phủ cho tới khi nước hồ đen đóng lại, những bông hoa sen màu đen trôi tới lấp vào vị trí vừa có dị động, tiếp tục tỏa hương.

...

Mẫu Địa Phủ đi xuyên qua hành lang dài tối tăm, bóng tối nơi đây không thể làm khó bà. Rất nhanh bên tai liền vang lên tiếng xèo xèo như thịt bị nướng trên than hồng, ánh sáng đỏ nhàn nhạt xuất hiện phía trước, nhiệt độ trong không khí tăng cao.

Dù khoác trên mình kiểu áo Nhật Bình (3) nhiều lớp, đầu vấn khăn cầu kì nhưng trông bà vẫn rất thoải mái, không một chút mồ hôi nào chảy xuống hai bên thái dương, lẫn các phần da lộ ra bên ngoài. Dù đã đi vào giữa hai bức tường đỏ nóng bỏng như dung nham núi lửa, tư thế bước chân vẫn không thay đổi, ung dung tiến lên.

Tiếng kêu gào, la hét thảm thiết vang lên, từng bóng người bị xích sắc đỏ treo giữa các bức tường dung nham nóng bỏng xuất hiện. Bà không quan tâm đến họ, đi thẳng tới cuối con đường, bước lên năm bậc thang đá màu đỏ tỏa ra khói trắng, nhìn xuống hồ dung nham đang sôi sùng sục.

Bên trong đó là một linh hồn giữ nguyên hình dạng con người đang bị xích, dung nham thiêu đốt khiến toàn thân hắn vặn vẹo, nhưng khác những linh hồn còn lại ở nơi đây, hắn cắn răng chịu đựng, không gào thét thảm thiết.

“Phạm Thạch.” Bà gọi.

Đôi mắt nhắm nghiền của người trong hồ mở ra, con ngươi mệt mỏi phản chiếu hình bóng một người phụ nữ độ ba mươi mấy, tóc đen như gỗ mun, da trắng, sắc môi hồng hào, vận đồ sang trọng.

Đôi môi khô khốc của hắn chuyển động, đáp lại bằng tông giọng khản đặc: “Mẫu Địa Phủ... bà tới đây... có việc gì?”

“Phạm Thạch thời điểm chuộc tội của ngươi đã tới, ta tới báo để ngươi chuẩn bị tinh thần đi đền tội.”

Hai mắt thẫn thờ đột nhiên sáng lên, Phạm Thạch cười hỏi: “Bà nói thật?”

Mẫu Địa Phủ gật đầu. “Ngọn đèn biểu hiện cho linh hồn của ngươi sáng rực rỡ, đây là dấu hiệu cho thấy cơ hội của ngươi đã tới.”

“Vậy là tôi có thể trở về thời điểm cái chết của các bạn đồng môn diễn ra để cứu họ đúng không?” Phạm Thạch hào hứng.

Mẫu Địa Phủ trầm mặt, bà biết Phạm Thạch luôn canh cánh trong lòng chuyện bản thân hại chết những người đồng môn của mình, nhưng những linh hồn đó đã bị Huyết Trường Trận nuốt chửng làm sao có thể cứu được.

Bà thẳng thắn đáp: “Không phải, người chết rồi thì không cứu được, hơn nữa tội của ngươi không nằm ở đó, mà là ở việc mở ra Huyết Trường Trận.”

Khuôn mặt gầy gò của Phạm Thạch xụ xuống, đôi mắt vừa lấy lại sức sống ảm đạm đi. Hắn cười nhạt nói: “Nếu không thể cứu được những người bị tôi hại chết vậy thì bà đi đi, tôi không muốn chuộc tội, cứ để dung nham địa ngục thiêu tôi muôn kiếp thì hơn.”

Mẫu Địa Phủ nhăn mặt, tỏ ra không hài lòng với thái độ hờ hững với Huyết Trường Trận của hắn, nặng giọng hỏi: “Ngươi có biết Huyết Trường Trận là gì không?”

Phạm Thạch im lặng.

Mẫu Địa Phủ giải thích cho hắn: “Đó là nơi phong ấn toàn bộ sát khí của nhân loại, những thứ được sinh ra trong các trận đại dịch và chiến tranh từ khi con người xuất hiện. Một khi nó được mở ra nhân gian sẽ rơi vào lầm than, chiến tranh xảy ra khắp nơi, dịch bệnh hoành hành, gia đình ly tán, con người khổ đau, đến cửa sinh của Địa Phủ cũng bị đóng lại.”

Phạm Thạch cúi gằm mặt nhắm chặt mắt, lờ đi mọi lời bà nói.

Mẫu Địa Phủ càng tức hơn, gắt: “Ngươi có biết, chỉ vì mở ra Huyết Trường Trận, ngươi đã đưa người nhà của mình vào nguy hiểm!”

Lần này Phạm Thạch nâng đầu lên mở mắt nhìn bà. Mẫu Địa Phủ lập tức mở ra một khung hình chiếu cảnh một nhà ba người đang nằm trong bệnh viện, sức khỏe yếu ớt không ai chăm sóc cho hắn xem.

“Cha… mẹ… em gái!” Phạm Thạch hét lớn, xúc động kéo mạnh dây xích phát ra tiếng kêu leng keng.

“Thấy không, nhờ công mở Huyết Trường Trận của ngươi mà họ phải vào bệnh viện dã chiến nằm, ở đây thì chỉ có thể chờ chết.” Mẫu Địa Phủ thêm vào.

“Nói!” Phạm Thạch gào lên. “Cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với họ?”

“Họ nhiễm phải dịch bệnh hô hấp, hiện tại trên nhân gian căn bệnh này lây lan rất nhanh và chưa có thuốc đặc trị, nên cứ vài giây qua đi sẽ có hàng trăm người nhiễm bệnh, hàng chục người tử vong. Bệnh viện không đủ chứa nên họ phải mở các khu dã chiến, người bệnh đưa vào đây đa số đều không thể mang người thân đi cùng, cũng chẳng ai chăm sóc vì lực lượng y bác sĩ quá ít, nên sống hay chết phải dựa vào vận may và sự tự lực của họ.”

“Tất cả là do tôi mở Huyết Trường Trận sao?” Giọng Phạm Thạch run run.

“Đúng vậy.” Mẫu Địa Phủ đáp.

Chú thích:

1. Thánh cô là các cô hầu của Mẫu.

2. Cậu hầu là các cô cậu trẻ em rất thông minh nhưng mất sớm ở tuổi vô tư trong sáng nên được cho phép ở bên cạnh thần linh hầu hạ.

(Hai chú thích trên dựa theo cuốn Điện thần và nghi thức Hầu Đồng Việt Nam của Maurice Durand)

Xưng hô trong tác phẩm, do nhân vật chính là người hiện đại nên xưng ‘tôi’ còn thần linh ma quỷ thì xưng ‘ta/ngươi’ (nếu trong quá trình đọc có gì khó hiểu hoặc lộn xộn xin bình luận bên dưới giúp mình)

Áo Nhật Bình.

Chương 2: Linh hồn âm dương.

Nhìn cảnh tượng người nhà mang một thân bệnh tật nằm trong ô vuông nhỏ bé không ai chăm sóc, Phạm Thạch gật đầu đáp ứng: “Nói đi, làm thế nào để đóng Huyết Trường Trận?”

“Trước tiên ta sẽ mang ngươi khỏi địa ngục để hồi phục sức khỏe trước đã.” Dứt lời bà thu lại hình ảnh, vung tay mở xích sắt, kéo Phạm Thạch lên.

Quần áo trên thân bị dung nham nóng bỏng thiêu cháy từ lâu, toàn thân hắn trần trụi, gầy gò đứng trước mặt Mẫu Địa Phủ. Bà lại phất tay, một kiện quần áo dài phủ lên người hắn.

Bà quay lưng ra lệnh: “Đi theo ta.”

Mẫu Địa Phủ mang hắn lên mặt hồ, đi ra sân đình. Phạm Thạch ngơ ngác nhìn xung quanh, gió mát dịu nhẹ thổi qua mặt hắn, bầu trời trên cao xám xịt, trăng bạc thả ánh sáng trắng xuống khắp nơi.

Mắt hắn hấp háy, thứ ánh sáng này quá ôn hòa so với dung nham địa ngục. Hắn cúi đầu một mảng nước sóng sánh đập vào mắt hắn, mặc cho chất nước màu đen hắn vẫn lao tới, cúi rạp người bên bờ hồ, vung tay múc nước lên uống liên tục, cho tới khi đã khát mới ngồi thẳng lưng ngửa mặt lên trời liếm môi đầy thỏa mãn.

Ở địa ngục kẻ chịu tội không được cung cấp dù chỉ một giọt nước, bọn họ luôn trong tình trạng khát đến khô cổ họng.

Trong lúc bị thiêu đốt, họ phải nhìn lại quá khứ tội ác của mình, còn phải chịu cảnh tra tấn của nhiệt độ cùng cảm giác thèm nước tới điên cuồng, thống khổ chồng chất nhau tới mức chỉ muốn chết đi nhưng không được.

“Ngươi mang hắn vào phòng, cho hắn tắm nước giải nhiệt, cung cấp chút linh khí để hắn hồi phục.” Mẫu Địa Phủ dặn dò Cậu Hầu vẫn đứng chờ trên sân từ lúc bà đi cho tới giờ.

Cậu Hầu gật đầu, đi tới nhỏ giọng mời Phạm Thạch: “Ngươi theo ta vào trong nhà.”

Phạm Thạch đứng lên đi theo Cậu Hầu. Mẫu Địa Phủ vội vàng quay lại đình phán xét, mở ra sổ sinh tử, truy tới tên của Phạm Thạch. Quả nhiên bên cạnh hắn hiện lên một cái tên khác – Cao Quân Khương.

Bà đứng lên, nhìn đám linh hồn nhốn nháo bên dưới, hét lớn: “Yên lặng!”

Lập tức toàn bộ linh hồn đều ngoan ngoãn đứng im, khuôn mặt người chết tím tái nhìn bà chằm chằm. Mẫu Địa Phủ đảo mắt một vòng, nói: “Ai tên là Cao Quân Khương bước lên đây.”

Ngay lập tức có khoảng năm người bước lên, trong đó có hai ông già, sắc mặt xanh xao, quần áo trên thân khá mới, dấu hiệu này cho thấy họ chết vì bệnh tuổi già. Tiếp đó là một cậu bé khoảng năm tuổi, trên người dính đầy máu, cụt mất một tay, mùi thuốc súng vờn quanh cậu ta, bà nhận ra đây là đứa trẻ chết vì bom đạn chiến tranh.

Tiếp đó là một người đàn ông độ bốn mươi, thân thể gầy gò, trên người đầy vết kim tiêm, hắn chết vì hút chích. Cuối cùng là một cậu thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, trạng thái linh hồn rất kì lạ, da thịt hồng hào, sức sống tràn trề trên khuôn mặt.

Bà hít vào một hơi thật sâu, kinh ngạc nói trong lòng: đây là linh hồn âm dương.

“Cậu đi theo ta.” Bà chỉ vào ‘Quân Khương hồng hào’ ra lệnh.

Quân Khương đi theo bà rời khỏi đình phán xét náo nhiệt, tiến vào một khoảng sân vắng người. Người trước mặt cậu đây rất trẻ, nhưng biển báo trên cổng lúc cậu đi vào đình phán xét có ghi hai chữ Địa Phủ, vậy thì thân phận của người phụ nữ này chắc chắn không tầm thường, cậu nên xưng hô như thế nào đây?

“Xin hỏi ngài là?” Quân Khương lên tiếng.

“Ta là Mẫu Địa Phủ, cậu có thể gọi ta là bà hoặc Mẫu Địa Phủ.”

Quân Khương mở miệng, gọi chữ: “Bà.” Thế nhưng khi nhìn khuôn mặt độ ba mươi của bà, cậu lại thấy khá ngượng miệng.

Mẫu Địa Phủ cười. “Đừng ngại, đây là cách các linh hồn gọi ta.”

Rồi bà nói vào vấn đề chính: “Cậu thật ra vẫn chưa tận số.”

Quân Khương ngạc nhiên.

Bà nói tiếp: “Trong sổ sinh tử tên cậu vẫn chưa bị gạch ngang, điều đó thể hiện cậu chưa chết hoàn toàn. Có khả năng trên nhân giới thân thể cậu đang hôn mê, linh hồn thì bị cuốn xuống đây.”

“Vậy bà có thể đưa tôi về lại nhân gian không?” Quân Khương vội hỏi, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.

Mẫu Địa Phủ cúi mặt trầm ngâm, lát sau mới nói: “Đáng lý trường hợp của cậu ta nên đưa tới cửa hồi sinh gửi về nhân gian. Đáng tiếc từ khi Huyết Trường Trận mở ra cửa sinh đã bị đóng lại, không thể hoạt động được nữa.”

Quân Khương hốt hoảng, nói gấp: “Không thể nào, bà là Mẫu Địa Phủ sao có thể bị một thứ Huyết Trường Trận đó làm khó?”

Mẫu Địa Phủ cười nhạt, đúng bà là Địa Mẫu chủ nhân của địa ngục, đáng tiếc Huyết Trường Trận không nằm trong sự quản lý của bà, hơn nữa nó là tổng hợp sát khí hàng vạn năm, tuổi đời còn lớn hơn cả bà, đến gần thôi sát khí bên trong nó đã chém bà thành trăm mảnh, không một vị thần nào quản được nó, ngoại trừ con người.

Bà nhìn chằm chằm Quân Khương chán nản nói: “Ta tuy cai quản địa phủ, nhưng đứng trước Huyến Trường Trận toàn sát khí mạnh mẽ cũng không thể làm gì.”

Quân Khương không cam lòng, vội quỳ xuống van xin: “Mẫu Địa Phủ, xin bà hãy giúp tôi, ở nhân gian tôi còn mẹ và em thơ, họ cần có người chăm sóc. Hơn nữa trần gian bây giờ quá hỗn loạn, kinh tế khó khăn, tôi không thể bỏ mặc họ được.” Cậu dập đầu xuống. “Mong bà hãy giúp tôi!”

Thấy vậy bà vội vàng nâng cậu lên, nói: “Ta có cách đưa cậu về nhà, nhưng cần phải có cậu hỗ trợ.”

Quân Khương thúc dục: “Cách gì, xin bà hãy nói.”

“Đó là đóng lại Huyết Trường Trận.”

Quân Khương do dự, Huyết Trường Trận đó nghe có vẻ rất lợi hại, ngay tới vị thần âm phủ như Mẫu Địa Phủ còn bó tay, thì một linh hồn tầm thường như cậu sao có thể đóng lại được.

“Mẫu Địa Phủ, tôi chỉ là một linh hồn bình thường, hơn nữa Huyết Trường Trận là gì tôi cũng không biết.” Cậu ái ngại nói.

Bà lắc đầu. “Cậu là linh hồn âm dương chứ không phải linh hồn bình thường. Về Huyết Trường Trận đó là nơi giam giữ oán niệm của những binh lính cùng bao con người chết oan từ xa xưa, nó liên kết mật thiết với nhân thế, nên người có thể chạm vào nó phải là linh hồn thuộc tính âm dương giống như cậu; thân xác thì ở nhân gian, linh hồn lại ở âm giới.”

Quân Khương chỉ có thể nhìn bà, không biết nên nói gì. Thấy cậu đang hoang mang, bà liền chốt một câu quan trọng: “Hiện tại ở nơi này chỉ có mình cậu là linh hồn âm dương.”

Quân Khương nuốt nước bọt. “Thật sự không còn ai khác?”

Bà lắc đầu. “Trường hợp như cậu cực kì hiếm.”

Không để Quân Khương nói thêm, bà tiếp: “Cậu có quyền không tham gia nhưng phải chấp nhận, nếu sau một năm cửa sinh không mở ra, linh hồn cậu sẽ hoàn toàn thuộc về địa phủ, thân xác trên nhân thế tự động hoại tử. Cậu buộc phải kết thúc sinh mạng của mình trước thời hạn, đến tòa phán xét như bao linh hồn khác.”

“Nếu trong vòng một năm chờ đợi cửa sinh mở ra tôi có thể về?” Quân Khương hỏi lại, cậu rất hy vọng vào cơ hội mỏng manh này.

Bà gật đầu, không chần chừ dập tắt mong muốn kia của cậu: “Nhưng hy vọng đó quá thấp, bởi Huyết Trường Trận muốn đóng lại thì cần hút đầy sát khí, nhưng khi nào đầy ta cũng không tính được, có thể là trăm năm, hoặc ngàn năm.”

Nếu vậy thì cơ hội rời khỏi địa phủ trong năm của cậu là không thể. Quân Khương nghĩ tới hoàn cảnh của mình, cha cậu chết trong đợt dịch bệnh, giờ mẹ sức khỏe yếu, trong nhà ngoài cậu có sức lao động ra chỉ còn lại cô em gái mười lăm tuổi, con bé quá nhỏ để làm việc nặng, hơn nữa cả nhà vừa mới chuyển về quê vẫn chưa ổn định cuộc sống, đã thế cậu còn hôn mê chắc chắn phải nằm viện tốn một đống tiền, cậu không thể để mẹ và em gái thêm khổ.

Quân Khương siết tay thành đấm nhìn Mẫu Địa Phủ gian nan gật đầu, nói: “Tôi sẽ tham gia đóng Huyết Trường Trận, nhưng tôi cũng có điều kiện.”

“Cậu nói đi.”

“Bà phải cho người đi theo bảo vệ, hướng dẫn tôi cách đóng Huyết Trường Trận.”

Mẫu Địa Phủ đáp ứng ngay. “Cậu yên tâm, tôi sẽ cho người đồng hành cùng cậu.”

Bà vỗ vai cậu, dịu dàng nói: “Cảm ơn Quân Khương, nếu đóng được Huyết Trường Trận chính là thành công loại bỏ đại hại cho nhân gian, đưa cuộc sống trên đó trở lại nhịp sống bình thường như xưa.”

Nghe vậy Quân Khương cảm thấy vui mừng vì quyết định của mình, nếu đúng như lời Mẫu Địa Phủ nói, vậy khi cậu trở về nhân gian sẽ có được cuộc sống bình yên, không còn lo chiến tranh lan tới, bệnh dịch hoành hành.

“Được rồi theo ta, ta dẫn cậu đi gặp người bạn đồng hành với mình.” Mẫu Địa Phủ quay lưng bước đi.

Quân Khương vội chạy theo. Khối kiến trúc ở Địa Phủ khác hoàn toàn những gì cậu từng nghĩ, được thiết kế theo lối cổ xưa, chia thành từng khu khác nhau, kiến trúc nhà ba gian dựng từ gỗ, ngói vảy rồng, đỉnh khắc rồng chầu nhật nguyệt, sân ngõ sạch bóng. Tuy không có cây xanh, nhưng có hồ nước và hoa sen đen lạ mắt, ánh trăng chiếu xuống bàng bạc trông vô cùng bình yên.

“Tới nơi rồi, người bạn đồng hành của cậu đang chờ bên trong.” Mẫu Địa Phủ vừa mở cửa vừa nói.

Chương 3: Cậu biết tôi?

Quân Khương rất tò mò không biết người đồng hành với mình là nam hay nữ, cậu không nhịn được nhón người ngó vào phòng. Bên trong được thắp sáng bằng hai ngọn nến đặt trên bàn, ánh sáng hơi mờ nhưng vẫn đủ để cậu thấy ở đó có hai người, một cậu bé vận áo dài màu đỏ và một người nam mặc áo dài tím đậm.

“Ta đưa người đồng hành với ngươi tới rồi.” Mẫu Địa Phủ bước về phía người nam kia.

Quân Khương nhanh chân theo vào, tiến lại gần. Người nam ngồi trên ghế thân hình hơi gầy, mái tóc dài chấm eo được buộc hờ bằng một sợi vải trắng, khuôn cằm thon gọn, mũi cao thẳng, mắt hai mí, đồng tử màu nâu hổ phách sắc lạnh nhưng cực kì cuốn hút.

Môi Quân Khương mấp máy bật ra một cái tên: “Thầy pháp Phạm Thạch.”

Nghe vậy đôi mắt hờ hững của Phạm Thạch chuyển động nhìn về phía cậu đôi môi nhạt màu mở ra rồi khép lại, không phát thành tiếng cũng không để người đối diện đọc được ý đang giấu trong đôi môi lạnh nhạt ấy.

Quân Khương mỉm cười, nét mặt đầy hưng phấn như thể gặp lại người quen, nói lớn: “Là thầy thật sao?”

Phạm Thạch nghiêng đầu quan sát Quân Khương, khuôn mặt vẫn giữ nét bình thản không đáp lời cậu. Quân Khương hơi ái ngại gãi đầu, nói tiếp:

“Không biết thầy có phải là Phạm Thạch thầy pháp của Kha Tông Hội hay không? Nếu tôi nhận nhầm mong thầy bỏ quá cho.”

“Đúng vậy.” Phạm Thạch trả lời, giọng trầm trầm không để lộ cảm xúc. “Nhưng đó chỉ là trước kia thôi, bây giờ...”

Lời nói lấp lửng của hắn khiến Quân Khương bất an, hình như cậu đã chạm vào một điều gì đó không hay của hắn.

“Cậu vì sao lại biết tên tôi?” Phạm Thạch ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi. “Chúng ta đã từng gặp nhau sao?”

Quân Khương gật đầu đáp: “Năm mười tám tuổi, lúc tôi nhập học tại trường kinh tế, trong trường xảy ra một vụ tự tử vì tình, một nam một nữ cùng nhảy lầu, nhưng bạn nữ chết, bạn nam may mắn sống sót. Sau đêm đó trong trường thường xuyên xảy ra chuyện lạ, nên mời người của Kha Tông Hội về, lúc đó tôi có tới xem mọi người trừ tà và gặp được thầy.”

“Tôi nhớ có tới trường kinh tế, nhưng không hề nhớ là đã gặp cậu.” Phạm Thạch đáp.

Quân Khương cúi đầu, lúc đó người này đã ôm cậu vậy mà hắn lại không nhớ. Cậu ấp úng đáp: “Thầy biết tôi bị vong theo… nên giúp tôi xua đuổi nó… còn không lấy tiền.”

Mẫu Địa Phủ đứng bên cạnh mỉm cười. Duyên chuộc tội dành cho những linh hồn phạm tội trọng được hình thành bởi những việc tốt họ từng làm khi còn sống, nhưng cũng phải tùy vào tội và việc tốt họ làm được.

Nếu tội của họ nặng gấp đôi việc tốt họ làm thì duyên chuộc tội rất mỏng manh, ngược lại nếu việc tốt vượt qua tội cơ hội sẽ nhanh hơn. Phạm Thạch là người có việc tốt nhiều nên duyên chuộc tội của hắn mới tới nhanh như vậy.

“Vì sao cậu lại xuống đây?” Phạm Thạch hỏi, biểu cảm dửng dưng cứ như thể tiện miệng chứ chẳng quan tâm lắm tới đáp án.

Quân Khương chỉ về phía Mẫu Địa Phủ. “Cái này nên hỏi bà ấy.”

Bà cười đáp: “Quân Khương là duyên chuộc tội của ngươi, nên cậu ấy mới được đưa xuống đây để đồng hành với ngươi trên chặng đường đóng lại Huyết Trường Trận.”

Quân Khương ngạc nhiên. “Bà nói gì vậy? Tôi là duyên chuộc tội của thầy pháp ư? Rõ ràng bà bảo tôi vô tình bị kéo xuống đây mà?”

Mẫu Địa Phủ cười duyên. “Thông cảm cho ta, ta không thể nói thật khi cậu chưa gặp được Phạm Thạch.” Bà nhìn qua lại hai người. “Hơn nữa đây là chuyện cậu không thể chối bỏ được, bởi vì cậu mang ơn Phạm Thạch số phận đưa cậu xuống đây là để trả ơn.”

Quân Khương bối rối, cậu không biết phải nói gì vào lúc này.

Phạm Thạch đứng lên, hướng về phía cậu, lời nói lúc này đã ra dáng một cuộc đối thoại với con người hơn không còn thờ ơ như lúc nãy: “Xin lỗi, nếu biết sẽ kéo cậu xuống đây hồi xưa tôi nhất định sẽ lấy tiền để chúng ta không nợ nần gì nhau. Bây giờ chuyện đã lỡ, đành làm phiền cậu cùng tôi lên đường.”

Quân Khương ấp úng: “À… vâng.”

Cậu đâu nỡ từ chối Phạm Thạch, bởi không đơn giản chỉ vì trả ơn mà còn vì con tim cậu, nó đang đập loạn xạ khi Phạm Thạch muốn cùng cậu lên đường.

Mẫu Địa Phủ tươi cười, lên tiếng nói với Phạm Thạch: “Quân Khương là một linh hồn âm dương, thân xác của cậu ấy vẫn còn sống nên trạng thái linh hồn rất yếu không giống những linh hồn đã rũ bỏ hoàn toàn kiếp sống con người. Trên đường đi làm nhiệm vụ ngươi phải bảo vệ cậu ấy cẩn thận, bởi những oan hồn rất thích kiểu linh hồn của Quân Khương, nếu ăn được linh hồn âm dương này bọn họ có thể thay thế Quân Khương trở về nhân gian sống trong thân xác của cậu ta.”

Quân Khương lo lắng gắt nhẹ: “Sao bà không nói với tôi điều này ngay từ lúc đầu?”

Mẫu Địa Phủ lại cười hiền, đáp: “Nếu ta nói ngay từ đầu cậu còn dám đi không?”

Quân Khương im lặng, cậu không dám đi thật, thậm chí còn tình nguyện ở lại đây chịu kết quả tệ nhất là tới tòa phán xét chứ không mạo hiểm để kẻ khác chiếm lấy thân xác mình, thay bản thân làm con của mẹ.

“Cậu yên tâm đi, năng lực của Phạm Thạch rất cao hắn có thể bảo vệ cậu an toàn.” Mẫu Địa Phủ thản nhiên nói, mắt nhìn Phạm Thạch, nhấn giọng. “Đúng không Phạm Thạch?”

Phạm Thạch không làm theo như ý bà, ngược lại nói: “Nếu quá khó khăn, bà nên để cậu ấy ở đây.”

“Không được.” Mặt Mẫu Địa Phủ sượng ngắt. “Chìa khóa của Huyết Trường Trận chỉ có linh hồn âm dương mới cầm được, nếu không có Quân Khương ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ.”

“Chúng ta có thể chờ một linh hồn âm dương khác tới, tôi nghĩ là Địa Phủ không thiếu trường hợp như cậu ấy.” Phạm Thạch nhàn nhạt đáp lại.

Quân Khương nhìn hắn, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi hụt hẫng, nếu để một linh hồn khác đồng hành cùng với Phạm Thạch, nghĩ thôi cậu liền cảm thấy khó chịu bứt rứt trong người.

Mẫu Địa Phủ lắc đầu. “Linh hồn âm dương rất hiếm, hơi nữa không phải linh hồn nào cũng có thể là duyên của ngươi. Ngọn nến biểu tượng cho linh hồn của ngươi sáng lên, trên sách sinh tử kế tên ngươi hiện lên tên Cao Quân Khương, thì chỉ có Quân Khương mới có thể giúp người đóng Huyết Trường Trận.”

Quân Khương nhìn Mẫu Địa Phủ rồi lại nhìn qua Phạm Thạch, lời của bà khiến cảm xúc khó chịu trong cậu tan đi, cứ nghĩ tới bên cạnh tên Phạm Thạch có tên mình nhịp tim trong lồng ngực Quân Khương lại tăng lên, đôi tai từ từ đỏ lên.

Cậu dịu giọng: “Nếu vậy bà có thể cho thêm người đi theo bảo vệ chúng tôi không?”

Mẫu Địa Phủ hừ lạnh nhìn Phạm Thạch. “Ngươi đã từng là một pháp sư có thể đánh được ma quỷ sao lại không bảo vệ được cậu ấy? Hơn nữa cuộc hành trình này không được phép cho người của Âm Giới tham dự, nếu không sẽ thành công cốc.”

Phạm Thạch nhíu mày nhìn Quân Khương hơi đắn đo, không có cậu hắn không đóng được huyết trường trận, không giúp được cho gia đình. Lát sau hắn đành gật đầu nói với Quân Khương: “Tôi sẽ cố gắng bảo vệ cậu trong khả năng của mình.”

Rồi hắn chuyển lời qua Mẫu Địa Phủ, yêu cầu: “Trong quá trình làm nhiệm vụ nếu tôi không thể áp chế được ma quái muốn hại chúng tôi, bà phải tìm cách đưa Quân Khương về Địa Phủ.”

Mẫu Địa Phủ tươi cười đồng ý.

Lời nói của Phạm Thạch khiến Quân Khương cảm động. Cậu nhớ tới hình ảnh người này vung tay vẽ bùa trục xuất vong linh khỏi người mình trước kia, đó là hình ảnh đẹp nhất mà Quân Khương từng được nhìn thấy trong đời, những cử chỉ lạ mắt hắn tạo ra ám ảnh trong từng giấc mộng của cậu mãi cho tới ngày hôm nay.

Từ ngày đó Quân Khương vô thức áp cho Phạm Thạch một niềm tin rằng: Hắn là người mạnh mẽ, không một thế lực siêu nhiên nào có thể đánh bại được hắn.

Phạm Thạch nhìn cậu. Quân Khương gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi tin tưởng anh.”

Phạm Thạch hất nhẹ đầu về phía Mẫu Địa Phủ, yêu cầu: “Nói thêm về Huyết Trường Trận đi.”

“Huyết Trường Trận tồn tại là do oán niệm của con người trong các cuộc chiến tranh, bệnh dịch lớn… một khi còn con người sinh sống trên trần gian thì Huyết Trường Trận sẽ không bao giờ biến mất.”

“Nếu vậy lần này chúng tôi đóng được nó, thì trong tương lai nó vẫn có thể bị mở ra?” Quân Khương khó chịu, chuyến đi mạo hiểm như thế lại không thể đóng hoàn toàn mà chỉ là tạm thời, cậu cảm thấy hơi mất công.

Mẫu Địa Phủ gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng không phải tự nhiên mà Huyết Trường Trận mở ra. Nó có hai nguyên nhân, một là do tự tay con người mở, người mở được nó phải cảm nhận được linh khí thiên địa, sử dụng được âm và dương khí, nói chuyện được với người cõi âm, tâm thức có thể di chuyển từ dương thế vào âm giới.”

Bà nhìn về phía Phạm Thạch. Hắn cúi đầu quan sát sàn nhà, mọi đặc điểm Mẫu Địa Phủ nói đều đúng với hắn, hắn có thể di chuyển từ dương thế vào âm giới bằng tâm thức của mình, không bị ai hay thế lực nào ngăn cản.

“Trường hợp thứ hai là ngày diệt vong.” Mẫu Địa Phủ nói tiếp. “Ngày này được ấn định trong sổ sinh tử của Địa Phủ, vốn nó nằm rất xa không phải bây giờ, nhưng từ khi Huyết Trường Trận mở ra, ngày tháng diệt vong đột nhiên thụt lùi, có nguy cơ tiến gần mốc thời gian hiện tại.”

“Nếu Huyết Trường Trận không được đóng lại, thì ngày diệt vong có thể sẽ là trong năm nay?” Quân Khương lên tiếng.

“Đúng vậy, nên bằng mọi giá phải đóng lại nó, nếu không con người sẽ hoàn toàn biến mất khỏi mặt đất.”

“Cách đóng nó.” Phạm Thạch cắt ngang.

“Thu thập được đủ bốn mảnh chìa khóa.” Mẫu Địa Phủ đáp.

Bà miêu tả: “Chìa khóa của Huyết Trường Trận là một hình tròn, được kết thành từ oán khí, khi Huyết Trường Trận mở ra, chìa khóa sẽ vỡ thành bốn mảnh, rơi xuống nhân gian. Bốn mảnh này tỏa ra sát khí khác nhau, khi sát khi bốc lên, Ma Thành nơi chuyên làm nhiệm vụ gieo tai ương cho nhân loại nhận được sát khí sẽ đưa tai họa tương ứng theo sát khí xuống khu vực đó. Muốn đóng được Huyết Trường Trận cần thu bốn mảnh về ghép lại đem đặt vào tâm là có thể đóng được.”

“Huyết Trường Trận nằm ở đâu?” Phạm Thạch hỏi.

Mẫu Địa Phủ lắc đầu. “Ta không biết vị trí chính xác nhưng có nghe nói, Huyết Trường Trận sẽ xuất hiện tại nơi có thể phát sinh tà ác đem tới họa diệt vong.”

Phạm Thạch trầm tư, hắn nhớ tới ngôi mộ cổ mà bọn họ được thuê bảo hộ đoàn khai quật. Chỗ đó gần một trung tâm nghiên cứu, khi họ tới gần liền bị hai người trang bị súng ống chặn lại yêu cầu không được đi vào, nếu không sẽ giết không cần giải thích.

Mẫu Địa Phủ nói tiếp: “Huyết Trường Trận có hai cánh cửa, một nằm ở nhân gian, hai nằm ở Âm Giới. Nếu cánh nào bị mở ra thì không thể vào được nữa, vì thế hai người phải tìm được bốn mảnh chìa khóa sau đó quay về Âm giới để tìm cửa vào thứ hai.”

“Vậy bây giờ chúng tôi nên bắt đầu từ đâu để tìm? Trở về nhân gian ư?” Quân Khương lên tiếng.

Mẫu Địa Phủ nhìn hai người, đáp: “Đúng vậy, nhưng không thông qua con đường bình thường được, bởi những con đường di chuyển tới nhân gian dành cho linh hồn lúc này đã hoàn toàn đóng lại, chỉ còn một lối đi duy nhất là tới Ma Thành, trở thành người làm nhiệm vụ gieo rắc tai họa xuống nhân gian.”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play