Buổi sáng cuối mùa hè, ánh nắng lung linh dần lên cao. Căn biệt thự nguy nga tráng lệ nằm giữa cánh đồng cỏ xanh mướt gió bay thoang thoảng mùi hương của cỏ dại phả vào khung cửa sổ.
Bên trong là một khối kiến trúc sang trọng mang vẻ cổ đại pha chút kì bí. Người trong nhà nhiều vô số kể mỗi người một việc im lặng không chút ồn ào.
Một cô gái có mái tóc vàng khói đang say giấc trên một chiếc giường xung quanh toàn là gấu bông, căn phòng rộng lớn được trang trí đầy màu hồng.
Đó là Tử Yên đại tiểu thư của nhà họ Vương vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sở hữu một nụ cười duyên dáng khiến ai cũng phải siêu lòng ngoại trừ anh hai của nhỏ.
Tử Yên có một người anh trai tên là Vương Quân Tư, max lạnh lùng, đẹp trai thì vô đối, học giỏi thì không ai sánh bằng, lớn hơn nó hai tuổi. Ngoài là học sinh năm cuối của trường anh còn là Trợ lý giám thị Trung học Chuyên khoa với công việc là giúp nhà trường quản lý trật tự trong hai khu kí túc xá và dẫn dắt học sinh mới đi vào nề nếp.
Tử Yên đã tốt nghiệp trung học cơ sở và đang chuẩn bị vào cánh cửa trường THPT. Hôm nay là cuối cùng của mùa hè mà nhỏ vẫn chưa có dự định vào trường nào.
Ba mẹ có dự định cho nhỏ học cùng anh trai, điều mà nhỏ không hề thích chút nào.
Quân Tư lúc nào cũng là học sinh nghiêm túc, ngoài việc ép học ra còn trêu chọc đứa em gái bé bỏng này.
- Tiểu thư đến giờ ăn sáng rồi!
Người làm mở cửa bước vào nhẹ nhàng gọi cô chủ nhỏ dậy. Tử Yên còn đang ngáy ngủ lăn qua, lăn lại đắp chăn phủ lên mặt.
- Dì Hoa để cho con ngủ đi, người ta nói trời đánh tránh bữa ngủ mà...khò khò.
Nói xong, nhỏ tiếp tục lăn ra ngủ. Người làm đành bất lực thở dài, đóng cửa lại đi ra ngoài.
Bà ấy vừa đi, nhỏ nằm lăn lăn hết phía này của góc giường, lại đến phía kia của góc giường. Hai tay dang rộng, chân ưỡn người ngồi dậy mắt nhắm mắt mở nhìn ngó xung quanh.
- Mới sáng sớm cũng gọi dậy cho được đành.
Trước khi rời khỏi giường, nhỏ không quên gãi gãi đầu phàn nàn rồi đứng dậy làm vài động tác thể dục cơ bản mới đi súc miệng, rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong còn phải ngồi trước gương để người khác chăm sóc da, trang điểm. Ai nói làm con nhà giàu là sướng đâu, lúc nào cũng phải chăm chút để bản thân phải đẹp trước mặt mọi người.
Ngay cả quần áo cũng không được mặc theo ý thích phải qua con mắt của người kiểm duyệt Nhã Hân. Lần này cô Hân cho nhỏ mặc bộ váy trắng lấp lánh những viên pha lê tím.
Đường đường là đại tiểu thư đầy quyền quý lại không được làm theo ý mình thà nhỏ làm người nghèo còn hơn.
- Xong chưa, tôi có thể xuống chào buổi sáng Nương Nương yêu dấu của tôi rồi chứ?
- Dạ, được rồi!
Được sự đồng ý của Nhã Hân, Tử Yên trưng bộ mặt ủ dột đi xuống lầu. Dưới phòng khách, Đình Chiêu má mì của nhỏ đang ngồi nhâm nhi ly trà nóng với bản tin thời sự buổi sáng.
Bà ấy rất đẹp và rất nghiêm khắc Tử Yên lúc nào nhỏ cũng tự hào khi thừa hưởng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mẹ mình.
Nhỏ không bao giờ gọi bà là mẹ, lúc nó vui thì gọi bằng Nương Nương, buồn thì gọi bằng " má mì", còn lúc nó có chuyện gì nhờ vả thì ôi thôi gọi bằng đủ từ nịnh nọt.
Những lời mà nhỏ nói ra như rót mật vào tai nhưng chỉ có tác dụng một lần duy nhất. Một khi bà đã quyết định thì dù có cho bà hàng triệu lít mật ong vào tai cũng không bao giờ lay chuyển.
- Good morning Nương Nương yêu dấu.
Nhìn thấy mẹ, Tử Yên như thấy cả bầu trời rực rỡ. Nhỏ vội vàng đi xuống chỗ bà đang ngồi nhảy bổ vào người ôm lấy cổ bà nhõng nhẽo giọng điệu đáng yêu. Thế nhưng đáp lại là một câu mắng cùng thái độ bất cần.
- Thôi đi, tôi sắp bị cô dọa chết rồi nè.
- Ưm.... Mẹ khó chịu quá à!
Tử Yên phụng phịu buông tay ra, nghiêm túc nói:
- Nương Nương triệu tập thần xuống để làm gì Nương Nương cứ nói, thần sẽ một mực tuân theo.
Nhỏ tưởng chuyện gì hay, nhanh nhảu rót nước trà ra ly tự uống tự nhăn mặt.
- Đắng quá...đắng quá!
- Ngày mai con chính thức đuổi ra khỏi nhà.
Tử Yên vừa uống một ngụm ngược lọc, nghe mẹ nói sốc quá nên bị sặc hoảng hốt quay lại hỏi:
- Phụt...Nương Nương nói gì vậy...sao thần lại đuổi ra khỏi nhà?
- Mẹ đã đăng kí con vào học tại trường của anh con. Ngày mai con sẽ dọn đến kí túc xá ở lại đó và học tập, không có lệnh của mẹ không được để lộ thân phận là em gái của Quân Tư.
- Nghe như sét đánh ngang tai... Sao mẹ nỡ giao đứa con gái bé bỏng của mẹ cho một người vô vị như anh hai? - Tử Yên nháo nhào lên không chịu.
- Ngồi ngay ngắn lại coi, con gái con lứa mà giãy đàm đạch lên thế còn ra thể thống gì nữa hả?
- Con không muốn học cùng anh hai mà mẹ.
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, đừng cãi.
- Muốn tốt cho con mà bắt con sống trong thân phận nhà quê, muốn tốt cho con lại...hic..hic...
- Tập đoàn chúng ta đang trên đà phát triển nếu đứng một mình nhất định sẽ không vững. Liên hôn là điều cần thiết, mẹ thì không muốn con lâm vào cảnh cả đời sống chung với người mình không yêu. Che giấu thân phận tiểu thư là điều tốt nhất cho tương lai của con.
Những lời vừa rồi đã đi sâu vào tìm thức, Tử Yên cũng hiểu ra phần nào. Với chuyện này nhỏ bắt đầu nhìn nhận một cách nghiêm túc ngưng nhõng nhẽo, nhưng vẫn còn mếu máo:
- Hic...hic...nếu như vậy má mì có thể cho con học trường khác mà...sao lại là trường của anh hai?
- Con gái ngốc này... Nếu con học chung trường với anh con lỡ có chuyện gì anh sẽ đứng ra bảo vệ con. Nhất là nạn nhân của bạo lực học đường.
- Vì tình yêu của con, cũng coi như trải nghiệm của cuộc sống con sẽ làm tốt vai diễn này.
Tử Yên nhanh chóng bị mẹ thuyết phục, vẻ mặt rạng rỡ hơn hẳn, nắm tay ra hiệu cố gắng. Hai người nói chuyện thêm nửa tiếng thì ở ngoài cửa có đám người hùng hổ bước vào. Tử Yên cầm miếng trái cây ăn dở đặt xuống đĩa thắc mắc hỏi mẹ:
- Họ tới đây làm gì vậy Nương Nương?
- Họ tới đây để hóa trang cho con trở thành một cô nữ sinh nhà quê chính hiệu.
-Ồ?
Tử Yên gật nhẹ, đứng dậy đi theo đám người mà mẹ đưa đến. Họ chỉ cho nhỏ ngồi trước gương, trước tiên là mái tóc. Nhìn những sợi tóc mà nhỏ chăm bẵm, dưỡng dụa bấy lâu nay lần lượt rơi xuống, lòng đầy chua xót tiếc thương.
- Tạm biệt tóc bé bỏng của chị...
Họ cắt ngắn tới ngang vai uốn cong lại, cắt xong rồi lại tới khâu trang điểm. Tử Yên nhắm mắt cả thân thể thả lỏng cảm nhận và tưởng tượng gương mặt tương lai sẽ ra sao.
Một lúc sau cuối cùng cũng xong, Tử Yên hít một hơi dài, thở ra từ từ hàng mi cong dần mở. Nhỏ không tin vào mắt mình nữa, so với lúc trước như một người hoàn khác vậy.
Nước da vẫn trắng như xưa nhưng đổi lại vài vết nám li ti từ sống mũi đến hai má. Dù có hơi khác thật nhưng không thể không công nhận tài hóa trang của mấy người này vô cùng đỉnh. Nhìn mặt mình bây giờ phải nói là phèn ơi là phèn.
Tử Yên phải đứng hình mất năm giây để suy nghĩ cuộc sống sau này sẽ bế tắc như thế nào khi không có nhan sắc.
Hóa trang xong bây giờ tới khâu chọn đồ, mấy bộ quần áo sang chảnh đều vứt hết thay vào đó là mấy bộ đồ ngủ đơn sơ cùng với đồng phục trong trường.
Mỹ phẩm cũng thay thế bằng những loại học sinh bình thường dùng, dầu gội cũng loại mười mấy nghìn một dây.
Mới đầu Tử Yên cảm thấy thất vọng tràn trề với cuộc đời đầy u tối mà bản thân sắp trải qua. Nhưng khi thử xong đồ bản thân lại cảm thấy rất thích phong cách này. Người mẹ Đình Chiêu cũng ngồi bên cạnh cũng gật đầu hài lòng.
Tuy nhìn có vẻ quê mùa nhưng sự phối hợp về màu sắc của quần áo vẫn toát lên vẻ đẹp và sang trọng thường ngày. Mọi người thu dọn đồ lại cho bỏ vào chiếc vali to tổ chảng.
Tử Yên xà vào lòng mẹ, thở dài buồn bã:
- Ngày mai thần sẽ xa Nương Nương, không được ở bên cạnh chăm sóc người, chắc thần nhớ người lắm huhu.
Nhỏ cố gắng không khóc nhưng sao nước mắt cứ tuôn trào. Đây là lần đầu tiên nhỏ phải xa nhà, xa vòng tay của gia đình. Không kìm nén được nữa bật khóc bù lu bù loa, Đình Chiêu phải hạ giọng dỗ dành.
- Con yêu đừng khóc nữa! Xa con mẹ cũng nhớ lắm, nhưng biết làm sao bây giờ. Đó là cách duy nhất và tốt nhất đối với hạnh phúc của con. Với lại thời buổi công nghệ mà, nhớ là gọi Video call có thể gặp mặt nhau thường xuyên mà.
Được mẹ dỗ dành bằng những lời dịu ngọt, Tử Yên ngưng khóc, lấy chiếc điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đánh dấu bước quan trọng trong cuộc đời mình.
Cả hai cùng cười tươi một bức hình rất đẹp và đầy cảm xúc. Sau đó bà đi ra ngoài cần làm một số chuyện.
Nhỏ cũng chụp ảnh hiện tại của mình post lên face với dòng tâm trạng “Em họ tui đó”.
Sau một phút đăng tải bài viết đã được hàng tá người like và cmt.
- Sao chị em họ gì mà chả giống nhau? Sao chị không chụp chung luôn. Em của chị trông đen mà cũng có nét xinh đấy chứ?
Nhận được lời khen bởi bức hình hiện tại như tiếp thêm động lực. Đang vui mừng thì thông báo có tài khoản thả phẫn nộ. Nhỏ nhanh chóng vào xem rồi mếu mặt mỉa mai:
- Tưởng ai, hóa ra là anh trai yêu dấu của mình.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bài tim với like mà bỏ phẫn nộ vào nhìn tức sao đâu mà. Không thể để yên chuyện này được, Tử Yên quyết làm một trận linh đinh.
- Này... Phẫn nộ cái gì?
Nhỏ gửi đi một lát sau Quân Tư nhắn lại.
-Xin chào... Em họ tôi đó!
- Anh bớt xàm lại đi... Ngày mai em sẽ tới quấy rầy anh rồi đó... Lo mà chuẩn bị chỗ kí túc xá nào sạch sẽ một chút.
- Trường chỉ còn mỗi chuồng nuôi heo, em ở không anh dành chỗ cho.
- Anh tự đi mà ở hứ!
Đang rap battle cực ngon đột ngột chơi không trả lời nữa khiến nhỏ tức ói máu. Muốn đập điện thoại mà sợ hư nên dùng bình hoa thay thế. Cơn giận nhanh chóng vơi đi, tử nằm ườn xuống háo hức suy tư lấy điện thoại lên tik tok ngắm trai đẹp.
- Wow... Anh này thật là cute, phải tim để ngắm cho đã mới được.
Nhìn thấy trai đẹp là nhỏ ôm hôn liên tục vào màn hình điện thoại hí hửng, lướt lướt lên thì thấy video của anh trai. Nhỏ lập tức không nhịn được cười nên cười ha hả đập tay liên tục xuống giường ôm bụng đến chảy nước mắt.
- Về nhà ăn Tết..tu bí..lúm..bi..tu..tu... Không ngờ anh trai lạnh lùng của mình làm mấy trò này, lưu vào máy mới được.
Nhỏ vừa lưu vào máy thì video đã bị xóa thì ra ông anh chỉ đăng cho có nhưng không ngờ bị nó lưu lại được. Nhỏ không nhịn được mà bấm vào Messenger nhắn tin với anh.
- Về nhà ăn Tết..haha_
Lúc nãy còn xem không rep, bây giờ nhỏ vừa gửi video qua là rep nhanh như chớp.
- Xóa nó ngay lập tức.
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ qua tin nhắn làm nhỏ cười hả hê hơn.
- Ngu sao xóa... Sau này còn có cái để uy hiếp anh nữa chứ?
- Con nhóc kia muốn gì nói đi!
- Em muốn...muốn...muốn...
Nhỏ kéo dài từng câu từng chữ khiến anh bực mình.
- Được rồi mai nay, tới trường anh sẽ thực hiện cho em.
- Chỉ có anh trai là tâm lý nhất...
- Fuck
- “... ”
Sau khi chọc ghẹo Quân Tư xong, Tử Yên tiếp tục nằm sấp xuống giường lướt tik Tok cười nghiêng ngả. Đang xem vui vẻ thì có tin nhắn gửi đến, nhỏ lật người lại bấm mạnh vào màn hình một đống chữ hiện ra làm mắt lóa cả lên. Phải chụp lấy chiếc kính trên giường đeo vào mới đọc rõ được.
- Không ngờ anh trai mình nhanh thật.
Nằm sấp đau bụng quá Tử Yên chồm người ngồi dậy dùng gối kê lưng đọc không sót chữ. Chuyện mà nhỏ nhờ, nói đúng hơn là uy hiếp anh trai làm là điều tra tất cả thông tin của từng thành viên trong lớp mà nhỏ sắp học. Ngoài ra, còn có thông tin về anh chị đại và drama trong trường.
Tử Yên lướt một lúc chả có ai làm nhỏ thích thú cả, đang sắp bỏ cuộc thì bỗng nhiên dừng lại. Lần tay nhỏ mở to mắt ra nhìn những cái tên trong nhóm được ghi bằng chữ in đậm nổi bật nhất.
- Tứ Vương? Lớp 10A1 và 11A1... Á có người học cùng lớp với mình luôn.
Tử Yên bất ngờ hét lớn, vội bịt miệng tránh động đến tai mẹ mình tiếp tục lướt xuống chăm chú nhìn từng chi tiết.
- Hoàng Nhật Khang 17 tuổi đại thiếu gia của tập đoàn vật liệu xây dựng Nam Dương. Hồ Minh Duy 17 tuổi, đại thiếu gia của tập đoàn nội thất Khổng Thi... Dương Vũ Kha 17 tuổi, đại thiếu gia của tập đoàn thiết bị năng lượng Hàng Sơn. Cuối cùng là Đoàn Gia Khải, người thừa kế tập đoàn Sơn màu Li-Ai
Sau khi đọc xong những cái tên trong danh sách Tử Yên phát hiện điều thú vị. Khi xâu chuổi từ các tập đoàn của Tứ Vương gì đó thừa kế.
- Mình biết vì sao gọi bọn họ là Tứ Vương rồi! Người thì vật liệu xây dựng, người thì thiết bị năng lượng, người thì nội thất còn lại thì là sơn... Cả bốn kết hợp lại là xây được cái nhà...haha.
Đây là lúc nghiêm túc, không thể đùa giỡn vậy được. Tử Yên bắt đầu đi sâu hơn và có vài thắc mắc:
- Không cùng tuổi mà có thể làm bạn với nhau?
Tử Yên vốn là người thích rõ ràng, mập mờ như vậy thực sự không chịu nổi. Để giải đáp câu hỏi của mình, nhỏ tiếp tục lướt lên xem nhưng không có thông tin rõ ràng về quá trình thi tuyển và năng lực học tập cũng tính cách của bốn người họ.
Người có thể giải đáp mọi thắc mắc mà nhỏ đặt ra chỉ có thể anh trai. Nhỏ nhắn qua mess cầu xin sự trợ giúp thì nhận được tin mình bị chặn. Tức tối đến mức ném luôn điện thoại lên giường giãy đành đạch.
- Ay...yo... Mệt ông anh trai này ghê, lúc nào cũng nhằm cái lúc quan trọng rồi chặn. Tức sao đâu mà.
Đột nhiên Tử Yên nghĩ đến chuyện nếu tiếp cận được một trong bốn thành viên của Tứ Vương. Lúc đó nhỏ sẽ trở thành một bà hoàng được mọi người trong trường kính trọng và tôn sùng. Nghĩ tới chuyện đó nó vui không tả nổi cười tít cả mắt.
- Con về rồi mẹ...
Đang trên chín tầng mây Tử Yên chợt nghe tiếng anh trai ở dưới nhà liền vội vàng bật dậy lao nhanh như tên bắn xuống lầu.
Quân Tư mới vừa đi học tới nhà chưa kịp ngồi xuống uống chút nước đã nghe thấy tiếng chạy đùng đùng trên lầu. Anh vừa ngước lên nhìn, nhỏ em đã chạy tới ôm lấy cổ lắc lư hôn chụt chụt liên tiếp vào mặt:
- Anh trai yêu dấu của em, có mệt không để em đấm bóp cho anh nhé!
Nhỏ chòm dậy miệng cười tươi rói, tay xoa bóp vào vai anh. Quân Tư lạnh lùng gạt tay nó ra khỏi người của mình, nói:
- Cô nương định nhờ bổn thiếu gia cái gì đây?
- Hà... Hà chỉ có anh là hiểu em nhất. Không biết anh có thể cho em xin ảnh của Tứ Vương gì đó không?
Tử Yên dựa người vào vai, tay sờ mó cà vạt của anh trai nũng nịu, Quân Tư từ chối đẩy nó ra lắc đầu.
- Rất tiếc công việc của anh không cho phép tiết lộ bất cứ thông tin gì về học sinh ở đây. Với bộ dạng nhà quê của em bây giờ, anh khuyên em đừng dính vào chúng làm gì. Chỉ rước họa vào thân thôi.
Lời khuyên của Quân Tư càng khiến Tử Yên tò mò hơn. Một băng nhóm Tứ Vương tự xưng có gì uy quyền mà đến đại thiếu gia nức tiếng như Quân Tư phải e dè.
- Nếu như vậy anh càng phải đưa hình bọn họ cho em xem nữa. Có thế mới biết mặt mai nhập học mà né.
Nghe Tử Yên nói cũng có lí vài phần, Quân Tư liền mềm lòng không quên ra điều kiện.
- Cho xem thì cho xem, vì bọn họ đi theo nhóm nên anh chỉ cho em biết thông tin một trong bốn thành viên thôi đó.
- Dạ, vậy cũng được.
Quân Tư lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra mò mẫm tìm thông tin. Tử Yên rất háo hức muốn xem được vẻ đẹp của những người bí ẩn.
Quân Tư đưa điện thoại cho nhỏ xem, bên trong là một bức hình của người thanh niên vẻ mặt thanh tú ánh mắt dấy lên niềm kiêu hãnh, dáng người chuẩn ngầu đang trong tư thế chuẩn bị úp bóng vào rỗ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiền Tử Yên đã cảm thấy có cái gì đó xiu xiu lòng trước vẻ lạnh lùng của người đấy. Nhỏ tiếp tục đắm chìm trong thế giới đầy thơ mộng khi nhỏ được làm quả bóng trong hình. Quân Tư giật lấy điện thoại không quên cú cho nhỏ tỉnh.
- Tật mê trai không bỏ, có anh trai đẹp trai lại không ngắm đi ngắm người khác.
- Xì... Em không thích ngắm tản băng di động! Mà người trong ảnh tên gì vậy anh.
- Cậu ta là Hoàng Nhật Khang, người đứng đầu Tứ Vương. Học lực đặt vào hàng xuất sắc không những thế còn chơi thể thao giỏi.
- Em còn có một thắc mắc nữa, tại sao bốn người mà chỉ có ba người cùng lớp, còn Đoàn Gia Khải thì sao?
- Đoàn Gia Khải là em trai của Hoàng Nhật Khang.
- Anh em họ à?
- Không, là anh em ruột.
- Nhưng rõ ràng hai người khác họ mà.
- Đoàn Gia Khải theo họ mẹ, cậu ta cũng có tập đoàn riêng để thừa kế.
- Hai anh em ruột, thừa kế hai tập đoàn khác sau. Xem ra khó lựa chọn nên theo ai bỏ ai.
- Tốt nhất em nên an phận thì hơn.
Quân Tư sớm đoán được ý định của em gái nên cảnh báo trước. Mà với tính cách thích làm gì làm của nhỏ coi bộ khó để bản thân an phận.
Thời gian một ngày thấm thoắt trôi nhanh, thời khắc quan trọng cũng đã dần đến. Trước khi ngủ, Đình Chiêu có gọi Tử Yên đến phòng nhắn nhủ vài điều. Nào là mỗi ngày phải ăn uống đúng giờ đúng giấc, hạn chế xem điện thoại lại và hơn nữa chuyên tâm học tập.
Tử Yên cứ ỷ có anh trai thừa kế gia sản nên không cần phải lo gì hết. Nhưng gia sản nhà này đâu chỉ ở trong nước mà còn có chi nhánh ở nước ngoài nữa. Một mình Quân Tư thì sao có thể quản lý hết.
Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện tương lai, nhỏ lại tìm đủ mọi cách để trốn tránh, viện cớ tùm lum. Mẹ cho nhỏ chọn một công ty để quản lý cũng là của hồi môn. Mặc dù bản thân không thích việc đó chút nào nhưng buộc phải chọn.
Nơi Tử Yên muốn đến nhất là Pháp, đơn giản vì ở đó có tháp Eiffel một khung cảnh tốt để tạo nên một bộ ảnh để đời. Quay đi quẩn lại chỉ mỗi nghĩ đến việc chơi và du lịch.
Sau khi được mẹ giáo huấn một trận Tử Yên vẫn chứng nào tật nấy. Mẹ vừa đi ra ngoài là cầm ngay điện thoại trên tay.
Nhỏ có thói quen lạ lắm, mỗi khi buồn thì lên tik tok ngắm trai đẹp hoặc chơi game. Còn có chuyện gì đó vui vui là y như rằng bật những bộ phim tình cảm lâm bi bi đát xem.
Xem xong bộ phim, nhỏ khóc cả lít nước mắt rồi nghĩ vu vơ về chuyện tình yêu sau này của mình. Trong khi người ta mong tìm được tình yêu một cách tốt đẹp nhỏ lại muốn mình có một chuyện tình bi thảm giống như nữ chính trong tiểu thuyết SE. Tính nết chả giống ai bảo sao mẹ không lo lắng.
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao tám sào mà nhỏ vẫn còn nằm ngủ trương thây. Tối qua nhỏ dặn lòng sẽ dậy sớm. Nhưng khi chuông reo đúng năm giờ lại tắt đi. Đã vậy còn ôm khư khư cái đồng hồ để dễ dàng tắt hơn. Cứ thế canh từ năm giờ đến tận bảy giờ vẫn còn nằm lì trên giường. Đồng hồ cứ reo rồi lại tắt giận quá không reo đến lượt chiếc điện thoại reo lên.
- Con nhóc kia mày có nghe máy không...nếu không nghe thì đừng có trách anh.
Hồi chuông điện thoại vang vọng khắp phòng, đây là bài nhạc mà Quân Tư đặc biệt sáng tác dành riêng cho đứa em gái lì lợm này.
Tử Yên ngẩng ngơ chòm dậy mắt nhắm nghiền mò mẫn điện thoại, tay lướt lướt màn hình đặt lên tai nói với một giọng mệt mỏi.
- Alo...đại tiểu thư nghe đây.
- Tử Yên cậu dậy chưa hôm nay là ngày nhập học đấy...còn không mau...
Đầu dây bên kia hét vào điện thoại, Tử Yên giật mình mở mắt ra nhìn xem là ai.
- Mới sáng sớm mà réo quá à!
Tử Yên ngáp ngắn ngáp dài nhìn ra khung cửa kính thấy Hiển Lam đang đứng trước cổng với trạng thái bực dọc. Hiển Lam là một cô gái cá tính, dáng người khá cao hơn hẳn Tử Yên một cái đầu. Cả hai lớn lên cùng nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Tử Yên tinh nghịch, quái gỡ còn Hiển Lam dịu dàng, mỏng manh. Hiển Lam đứng trước con xe Lamborghini màu đỏ nhìn lên với một vẻ mặt đen xì, Tử Yên trên lầu cười vẫy tay nói lớn:
- Đợi mình xíu.
Nhỏ nhanh chóng đứng dậy đi thay đồ, vì mấy đóm tàn nhang quá đậm có phần xấu. Tử Yên quyết định rửa đi bớt nhưng không được. Vết mực đã bám chặt trên da chẳng khác nào tàn nhang thật.
- Mẹ có cần phải ác với con thế không?
Tử Yên lau đến bất lực tuyệt vọng xách vali ra khỏi nơi không có tình người này. Vali khá nặng từng bước, đi xuống lầu một cách khó khăn.
Mọi người trong nhà đã có mặt đầy đủ để đưa tiễn cô tiểu thư bé bỏng sắp rời đi. Ai nấy cũng rất buồn khi phải tạm biệt cô chủ nhỏ, những người làm chăm sóc nhỏ từ khi mới lọt lòng đều rơi lệ.
Người buồn nhất chính là Đình Chiêu, tuy bà không biểu hiện ra ngoài nhưng đôi mắt rưng rưng thấy rõ.
Tử Yên đi lại ôm mẹ một cái thân thương, lần này nhỏ không khóc vì bây giờ cuộc sống của nhỏ là hoàn toàn tự lập không có chỗ cho sự yếu đuối và những giọt nước mắt.
Tử Yên mỉm cười lần lượt ôm tất cả mọi người và chúc sức khỏe. Nhỏ kéo vali đi một lát rồi lại nhìn vào trong nhà một lần nữa rồi lặng lẽ quay đi. Bước ra khỏi nhà, nhỏ đi về phía Hiển Lam đang đứng, Hiển Lam tiến về phía Tử Yên phán một câu.
- Em là cái người hôm qua Tử Yên đăng đúng không? Em đây còn cậu ấy đâu?
- Em cái đầu cậu! Bạn bè chơi mười mấy năm mà không nhận ra nhau à?
Tử Yên tỏ ý giận dỗi, mặt phụng phịu đáp trả lời Hiển Lam bực dọc hất tay Hiển Lam. Hiển Lam nghe giọng nói mới tá hỏa.
- Hả... Cậu... Cậu là Tử Yên sao?
- Nghe giọng không thấy quen na còn hỏi.
- Cậu trông thê thảm quá mà! Ai nhận ra cho được chứ? Haha... Nhìn cậu phèn ơi là phèn...
Chưa chí đã bị con bạn thân cười thẳng mặt, Tử Yên giận dỗi hết sức lườm một cái rồi kéo vali bỏ vào cốp xe. Sau khi lên xe Hiển Lam vẫn chưa hết cười cợt.
- Sao nào? Có phải cậu không phải là con ruột nên bị đuổi ra khỏi nhà.
- Đuổi cái gì mà đuổi, chuyện như thế này nè.
Sau nghe kể hết sự việc Hiển Lam không còn cười nữa và thông cảm cho cô bạn xấu số của mình.
- Thì ra là như vậy! Tội bạn tôi quá đi!
- Với bộ dạng như thế này trai nào thèm mình nữa chứ?
Ở trong xe, Tử Yên không ngừng than vãn, biết không giải quyết được gì nhỏ quyết định lấy điện thoại làm con game cho thư giãn.
- Hiển Lam lấy ra đấu solo với mình nào!
Học hành có thể bét nhưng chơi game là phải best. Ngồi không thì thời gian trôi qua lâu, nhưng chơi game lại trôi qua rất nhanh. Vừa mới kết thúc một ván game thì cũng đã tới trường. Cả hai cùng bước ra đứng trước cổng trường. Tử Yên hít một hơi thật sâu rồi thở vào.
- Cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi đây.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play