Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ngôi Nhà Trên Ngọn Đồi Phía Bắc

năm tôi 10 tuổi và bí mật giữa tôi với bà năm tôi 7 tuổi

Bạn đã từng nghe về hai từ ‘phù thủy’ bao giờ chưa? Chắc hẳn đã từng nghe qua rồi nhỉ. Nếu nhắc đến phù thủy thì ai cũng sẽ nghĩ rằng, phù thủy là những người biết sử dụng ma thuật.

Đặc điểm nhận dạng là.. Họ sẽ đội một chiếc mũ đen cao và kích thước lớn hơn nhiều so mũ chúng ta đội hằng ngày. Luôn mặc những bộ đồ đen, quần áo luộm thuộm. Có phần hơi cổ quái, chủ yếu họ đều là phụ nữ.

Phương tiện di chuyển chỉ là một chiếc chổi cũ kĩ, họ có thể bay. Và cuối cùng là họ thường đem đến những thứ xui xẻo cho mọi người xung quanh.

Điều đó cũng đúng một phần. Tại sao tôi lại khẳng định đó là đúng? Bởi có vài thứ miêu tả khá giống với phù thủy đen hay còn được gọi là ma thuật đen. Còn tôi lại muốn kể về phù thủy trắng hoặc là ma thuật trắng.

Ma thuật trắng là một loại sức mạnh được lấy từ thiên nhiên được sử dụng và đem lại các nguồn năng lực tích cực. Kể ngắn gọn thì họ là các phù thủy tốt. Biết chữa bệnh, giải hạn, thực hiện được điều ước của người khác. Không làm hại con người.

Mà nè.. Lại đây tôi kể cho cậu nghe. Nghe đồn vài chục năm trước, có một phù thủy trắng đến đây xin ở lại với người trong thôn này đấy. Diễn biến cụ thể cái này thì tôi chịu. Nhưng may mắn tôi nghe ngoại kể lại. Rằng bà tôi có một cuốn nhật ký xưa của họ hàng cũ.

Nhờ ngoại tôi giữ giùm, trong đó có ghi về phù thủy. À không, đó là cuốn nhật ký của phù thủy trắng từng đến làng của người mà bà tôi giữ hộ cuốn nhật ký. Cũng là ngôi làng ngoại đang ở đây.

Càng nghĩ tôi càng để ý có khá nhiều chỗ quái lạ, phù thủy trắng tuy tốt bụng hay là con người. Nhưng nhật ký lại là thứ ta muốn giữ làm của riêng nhất. Là vật mà ta không muốn bất cứ ai đụng vào, hay cho người lạ mở ra xem.

Tạm gác qua những thắc mắc này , giờ thì nghe ngoại kể thêm thì tôi mới biết, khi ngoại đã có nhận thức được mọi thứ xung quanh.

*Là tầm sáu, bảy tuổi ta chỉ có thể nhớ được những ký ức lúc đó. Còn khi nhỏ hơn thì ta không nhớ được, đại khái là thế.*

Ngoại tôi kể, rằng chính mắt ngoại đã thấy cô phù thủy trắng kia đã bị thiêu chết.. Cô ấy còn nở một nụ cười như đang tạm biệt bà tôi vậy. Trước khi chết cô phù thủy còn lẩm bẩm gì đó, khi đang nhìn ngoại nữa.

Thật sự thì câu chuyện ngoại kể khiến tôi rất buồn. Dù nó chứa kha khá nhiều khuất mắc. Tôi ngứa miệng hỏi ngoại tại sao không thắc mắc gì, ngoại trả lời..: "Cô North đã quyết định thứ gì thì tất cả đều sẽ có lý do riêng của nó. Bà biết con đang thắc mắc gì, nhưng con không nghĩ nếu bà nói ra tất cả thì sẽ hết thú vị sao? Wei bé nhỏ, ngoại nhờ con giữ cuốn nhật ký này được chứ?"

Ngoại khi nhắc tới chuyện này, lời nói khác hẳn mọi ngày, tôi cũng không cố thăm dò nữa đành chấp nhận lời nhờ vả từ ngoại: "Ngoại đã nhờ thì con không thể từ chối được ạ"

"Haha, Wei bé nhỏ nói chuyện thật giống người lớn"- Bà tôi bật cười thành tiếng. Tôi lại láu cháu cái mỏ, khẳng định: "Chắc do con xem phim và đọc sách nhiều nên vậy á ngoại"

Tôi cười vui vẻ đáp lại ngoại. Cuộc trò chuyện đang vui vẻ thì mẹ gọi tôi và ngoại vào nhà ăn cơm tối. Trong bữa cơm tối đó có ngoại, ba, mẹ, em gái tôi tên ở nhà hay gọi là ‘bé Na’ và tôi.

Trong lúc đã ăn tối xong, tôi đi lại giúp mẹ tiện thể hỏi mẹ luôn về chuyện quá khứ: "Mẹ ơi, con mới được bà kể cho nghe chuyện về phù thủy á mẹ"

Vẻ hờ hửng của mẹ khi nghe về hai từ phù thủy hiện rõ rành rành, chậm chặp đáp.

"Ừm. Mà Wei này, con nên nhớ ở gần đây có ngọn núi ở phía bắc. Nhất là căn nhà ở đó, con tốt nhất là đừng nên đến nhiều. Có nhiều ma thuật đen ở nơi đó, con đến nhiều không tốt đâu"- mẹ dặn tôi rất cẩn thận. Tôi cũng vâng lời gật gật gù gù trả lời.

"Vâng ạ. Nhưng mẹ cũng tin phù thủy có thật ạ?"- Tôi thắc mắc. "Mẹ không tin, nhưng mẹ từng xém mất con nên.."

Mẹ tôi nói đến đó rồi chợt dừng lại, tôi đoán mẹ không muốn phủ nhận điều mẹ tin phù thủy có thật nên đã im lặng. Bỗng chốc mẹ lại lên tiếng, sau khi thấy sự im lặng lạ thường của tôi:

"Mẹ chỉ có Wei và bé Na thôi, con đừng hiểu lầm.. Chuyện là hồi nhỏ, cái khi con còn bằng tuổi bé Na. Thường hay đến căn nhà ở phía bắc chơi. Vô tình bị một phù thủy tiếp cận, định đem con đi ngay sân trước của căn nhà kia. may mà mẹ đến kịp, chạy lại ngăn nên con vẫn còn ở đây với mẹ đấy."

Nghe mẹ kể, nước mắt tôi bất chợt chảy dài. mẹ thấy thế cũng bắt đầu hoảng loạn mà ôm tôi vào lòng. Liền thì nói không sao đâu không sao đâu, như thể đang dỗ dành tôi vậy.

Bên này tôi vừa khóc vừa nói.. "mẹ..ơi. con xin lỗi.."- Vì khi đó tôi còn quá nhỏ, chuyện ham chơi xém nữa là gây chuyện lớn rồi. Tôi thấy có lỗi với mẹ, và khóc đến khi mệt rồi thì thiếp đi khi nào không biết.

Lúc tỉnh dậy tôi thấy trời đã khuya, mặt trăng đã lên cao. Người đang vừa vỗ nhẹ lên lưng tôi, vừa hát ru như hồi tôi còn nhỏ kia chỉ có thể là ngoại thôi. Khi ngoại thấy tôi đã tỉnh, khuôn mặt trầm tư kia đã nhanh chóng được cất giấu, ngoại lên tiếng trêu chọc: "Wei bé nhỏ thật mít ướt. Con dễ khóc vậy thì khó mà tìm được lời giải đáp cho những thắc mắc kia lắm đấy"

Tôi chu môi như đang dỗi ngoại, còn ngoại chỉ cười nhẹ. Nói rằng bà đùa, đừng giận bà nữa. À! Hiện tại tôi đang ở với ngoại, và một dì út nữa. Bé Na thì ở với ba mẹ, lâu lâu mới có dịp về ngoại chơi. Tôi lại thích ở với ngoại, cũng là vì..

Bé Na còn nhỏ nếu ba mẹ dành hết tình yêu thương cho tôi, thì bé na sẽ buồn, tủi thân nữa. Và ngược lại. Mà tôi cũng muốn về ngoại ở, để ngoại không thấy tủi thân. Ngoại bỗng nói với tôi.. "Ngoại của con đã già, cũng không còn nhiều thời gian để có thể kể cho con nghe được tất cả. Nên đành để con tự đi tìm câu trả lời rồi."

Lời bà nói mang đến nhiều sự hụt hẫn. Nhưng sao tôi lại cảm thấy như đây là lời từ biệt của bà đối với tôi thế này?

Tôi vội xui tan mọi thứ, không hẳn là khẳng định, cũng chả phải phủ định. Tôi nói: "Ngoại cứ nói như ngoại sẽ mất vào ngày mai vậy. Con muốn ở với ngoại thật lâu thật lâu cơ. Ngoại phải tận mắt nhìn con mặc chiếc áo dài cấp Ba. À không, đến khi con mặc bộ áo cưới cho bà xem luôn cơ. Thế nên bà đừng nói vớ vẩn nữa"

Câu này là tôi học trên phim ảnh, đâu ngờ giờ lại có thể áo dụng được vào thực tế đâu cơ chứ..

Bà ngoại nghe xong cũng chỉ cười nói: "Ừm, bà sẽ đợi."

Hai bà cháu tôi ngồi ngắm trăng chưa được bao lâu bà ngoại trả lời như thể tôi đang hỏi bà vậy: "Ngoại chưa từng mở cuốn nhật ký kia ra"

Tôi đã bất ngờ, ngoại nói lại không cho tôi được phép ý kiến. Vội nói thêm..: "Bởi cuốn nhật ký bị yểm một loại bùa, người xấu cố gắng mở để với một đích xấu, chữ sẽ biến mất, cuốn sổ cũng sẽ không tùy tiện mở ra. Còn khi bà mở bà lại thấy chữ"

"Vậy sao ngoại lại bảo bà chưa từng mở cuốn nhật ký kia ra ạ?"- Tôi hỏi ngoại.

"Là do chữ đó loại ngôn ngữ của phù thủy. Có mở mà không đọc được thì cũng như chưa từng mở nó ra vậy."

Tôi.. tôi vẫn chẳng hiểu ý ngoại muốn nói là gì.. Đúng lúc tôi định hỏi ngoại thì mẹ vào và nhắc tôi về phòng ngủ. Bất đắc dĩ tôi phải đi tạm biệt bà rồi về phòng ngủ.

Lúc đang nằm trên giường, mẹ bảo tôi..

"Bà già rồi, trí nhớ kém. Con đừng cố hỏi nhiều làm phiền bà. Ba và mẹ sẽ lên thành phố ở, sau ba ngày nữa nên con ở lại nhớ lo cho bé Na. Nhớ dẫn em đi chơi xung quanh. Hay chăm em đi, đừng làm phiền bà nhé, Wei con yêu?"

Tôi nghe rồi khó chịu, chỉ dạ một tiếng rồi mẹ an tâm đi tắt đèn. Chuyện sẽ rất bình thường như mọi ngày cho đến sáng sớm ngày mai. Khi tôi nghe mẹ bảo rằng ngoại đã mất..

Tối qua khi đi xuống lầu ngoại đã trượt chân ngã. Đến bệnh viện thì ngoại đã mất. Lời nói đùa của ngoại tối qua, đã thành sự thật.

7 năm sau

Kể từ khi ngoại mất đến giờ cũng đã bảy năm rồi. Tôi chuyển về nhà ở với ba mẹ, dì út cũng phải thuê phòng trọ gần công ty dì đang làm để thuận tiện cho việc đi lại.

Nên nhà ngoại hiện giờ không có ai ở cả. Tính ra năm nay tôi tròn mười bốn tuổi, cũng đã bảy năm tôi không được ở cạnh bà ngoại rồi..

Khi ngoại mất tôi vẫn còn giữ cuốn nhật ký mà ngoại nhờ tôi giữ giúp. Và giờ cũng vậy. Chỉ có điều tôi không mở ra đọc thôi. Ông ngoại thì đã mất khi tôi còn rất nhỏ. Nên tôi rất thương bà, sợ bà ở một mình sẽ cô đơn buồn tủi.

Hè năm nay tôi nhận được tin dì út về nhà ngoại ở, dì còn nhắn riêng với tôi: "Nếu Wei muốn, con có thể về đây ở với dì như bảy năm trước".

Mới nghe đến đây tôi đã rất vui, hớn hở mà không nghi ngờ, không nghĩ ngợi gì nhiều cả. Chỉ muốn về nhà ngoại càng nhanh càng tốt. tuy ở với ba mẹ và bé Na vui lắm, nhưng tôi muốn buộc phải về đó để giải đáp những thắc mắc bấy lâu nay.

Ban đầu mẹ không cho bởi sợ chuyện quá khứ kia lại xảy ra lần nữa.. Ba tôi cũng vậy, họ như dập tắt hoàn toàn sự hy vọng của tôi trong chốc lát. Nhưng dì út lại thuyết phục họ, 1 cách rất dễ dàng.

"Chị và anh yên tâm, em có nhờ được 1 phù thủy trắng cho 1 lá bùa. Tránh được những ma thuật đen khi Wei vô tình gặp phải, chúng sẽ không thể tiếp cận hay làm hại con bé. Chỉ cần wei luôn đeo bên người."

Và đương nhiên là ba mẹ đã tin, cho phép tôi về đó ở chung với dì. Sơ hở là dặn dò tôi phải đem cái lá bùa đó theo bên người.

Về tới nhà dì, trong lúc dọn đồ của tôi lên căn phòng mà tôi từng ở, tôi đã hỏi dì út: "Dì út, không phải công việc trước của dì đang ổn sao ạ? Mà dì lại về đây ở thế ạ?"

Đến tận bây giờ tôi mới bắt đầu nghi ngờ công việc của dì, hoặc vì dì út muốn ở cùng người khác nên mới làm vậy chăng..?

Nghe tôi hỏi vậy, dì út từ từ tiến tới góc phòng đặt thùng đồ của tôi xuống bàn. Quay qua trả lời tôi: "Bởi dì biết con rất rất muốn về nhà ngoại ở, Wei ở với ba mẹ tuy rất ổn. Cơ mà con không thấy ba và mẹ thương bé Na hơn con sao?"- Dì nói đến đây là nước mắt tôi bắt đầu chảy dài trên má.

Dì út tiến tới ôm chầm lấy tôi, khẽ an ủi: "Wei bé nhỏ tủi thân nhiều rồi"- Bàn tay của dì út khẽ vỗ lên người tôi vài cái như đang đồng cảm với tôi vậy. Dì út nói rất đúng, bé na luôn được ba mẹ quan tâm nhiều hơn là tôi.

Đơn giản vì bé Na còn nhỏ, thường hay bị cảm nên ba mẹ rất lo. Đương nhiên, cứ mỗi khi gặp chuyện như vậy. Trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác ghen tị với bé Na. Thật sự thì về đây ở cũng không phải là ý tồi đâu.

Bởi đồ tôi cũng ít nên dọn dẹp xong nhanh lắm. Khi dọn xong thì trời cũng vừa đầu chiều, dì út mở lời đưa tôi đi ăn ngoài. Mua thêm ít sữa, tiện thể dì muốn mua ít đồ tặng cho tôi nữa nên chúng tôi quyết định ra ngoài ăn sau khi chuyến mua sắm.

Tầm hai mươi giờ mười sáu phút khi đã ăn tối xong thì tôi và dì đi mua ít đồ. Lúc về đến nhà cũng tầm hai mốt giờ, tôi lại không có thói quen ngủ muộn nên đã ngủ quên trên xe của dì út..

Lúc sáng sớm tôi ngủ dậy thì tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường mà tôi từng nằm hồi nhỏ. Xuống nhà bếp, có đồ ăn đã được nấu sẵn kèm theo 1 tờ giấy. Là do dì út viết, dì ấy bảo sẽ đi gặp lại bạn cũ nên chiều tối mới về.

Dì còn hứa sẽ mua quà và bánh ngọt cho tôi nữa. Nhưng điều tôi thắc mắc hiện tại là cuốn nhật ký của phù thủy trắng North. Sao lại ở trên bàn tại phòng khách, mặc dù tôi luôn cất nó ở trong cặp mà giờ lại ở ngoài đây..?

Thoáng chốc tôi nhớ về giấc mơ tối qua.

Tôi đứng ở 1 khu rừng rất rộng, xung quanh toàn cây và cây. Bóng tối bao trùm. Trước mặt tôi dần dần có hình bóng của 1 người phụ nữ. Do có chút ánh trăng mờ nhạt nên tôi nghĩ đó là phụ nữ. Mặc 1 chiếc váy đen, mái tóc đen dài thắt bím.

Khoảng cách xa quá nên tôi không thấy được mặt. Trên tay có cầm cuốn nhật ký của North. Cô ta biết tôi đang nhìn chằm chằm liền ngước lên nhìn lại, chúng tôi chạm mắt. Trong khoảnh khắc đó tôi đã tuột miệng nói ra thành lời. "Chị ấy xinh quá"

Khi tôi nhận ra bản thân đã nói ra những từ đó, mới vội lấy lại nhận thức. Lập tức đưa tay lên che miệng. Cô gái kia nghe vậy liền cười nhẹ, khẽ nói: "Cảm ơn"

Vừa dứt câu, tôi liền chạy lại, vừa nói lớn: "Chờ đã! Cuốn nhật ký đó là do ngoại nhờ tôi giữ giùm!"

Cô ta đứng im đó như chờ tôi chạy lại, khi đã đến trước mặt cô ta thì.. Thì cô ta đã cúi người xuống, lấy tay nâng cằm tôi lên và hôn. Cô ấy nói nhỏ: "Được. Chị sẽ trả lại cho em nhé, wei bé nhỏ"

Giờ thì tôi mới nhìn thấy kỹ được dung mạo của kẻ mạo danh, mắt trái bị che lại. Có vẻ như người này bị thương ở trái. Còn mắt phải có màu xanh lục. Nhưng sau khi trải qua chúng, bây giờ nhớ lại, nó lại khiến tôi nổi da già.

Rõ ràng là dì út đưa mình lá bùa rồi mà, sao tôi lại mơ thấy phù thủy đen vậy.. Tôi vẫn luôn đeo nó bên người mà nhỉ.

Thêm cả, bộ đồ đen đó. Đảm bảo đó là phù thủy đen. Nhưng lỡ là phù thủy trắng thì sao nhỉ.. Đầu tôi bắt đầu quay cuồng cả lên, khi nghĩ đến chuyện mình bị 1 người lạ hôn trong mơ. Thật sự là tôi bậy bạ quá rồi, mơ toàn mấy thứ vớ vẩn.

Nguyên cả ngày hôm đó tôi chỉ dành thời gian để học và làm bài tập hè mà cô giao. Học lực cũng bình thường thôi, chỉ là tôi hay đọc những quyển sách thể loại kinh dị. Nên không có nhiều bạn. Họ đều tự cho tôi là người kỳ lạ, có 1 số bạn học lại thích thể loại kinh dị như tôi nên cũng không thể nói tôi không có bạn được.

Đa số thời gian tôi dành cho học, đọc sách và ăn bánh ngọt.

Không ăn nhiều lắm đâu, chỉ là 1 món ăn yêu thích. Để thỏa mãn cơn thèm như bao người thôi.

Tầm đầu giờ chiều là dì út về, có lẽ do dì sợ tôi ở nhà buồn nên đã cố gắng về sớm. Lúc dì đưa bánh ngọt và 1 đôi giày cho tôi, dì bảo.

"Con thử giày đi, không vừa hay chật, hoặc không thích thì cứ nói dì. Để dì đi đổi đôi khác cho. Tí dì chở con đi chơi coi như bù cho cả ngày nay nhé?"

"Đôi giày vừa chân con và nó đẹp lắm ạ, mà dì cũng đi cả ngày chắc mệt rồi. Dì nghỉ ngơi đi ạ. Con đi cắt bánh đây"- Tôi từ chối lời mời của dì. Cũng không đòi hỏi gì nhiều, ngoan ngoãn cầm đồ rồi lặng lẽ đi vào bếp.

"Con thích là được. Vậy dì đi tắm đây nhé"- Tôi chỉ dạ 1 tiếng rồi đi ra bắt bánh ngọt.

Và tôi đã dấu chuyện tôi mơ gặp 1 phù thủy đen. Sở dĩ là do cô ta hôn tôi, tôi lại ngại nói ra nữa.. Nên mới im lặng. Sự ngập ngừng của tôi khi đó đã khiến tôi sau này phải rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.

vậy là hết hè rồi sao..?

Lúc chuyển về nhà ngoại cũng là gần cuối hè năm lớp tám. Vài tuần nữa là tôi sẽ đi khai giảng, và đi học. Học xong lớp chín tôi chính thức vào ngôi trường cấp ba.

Kể ra thời gian trôi cũng nhanh thật. Chưa gì là chúng tôi đã là đàn anh đàn chị của mấy đứa cấp một, cấp hai cả rồi. Mọi người hay nói tôi lớn hơn tuổi. Bởi tôi có nhiều lúc suy nghĩ như mấy bà cụ non ấy.

Đó là mẹ tôi bảo thế. Mà đôi lúc tôi thấy cũng đúng, tôi hay suy nghĩ nhiều khi có 1 thắc mắc nào đó. Dần dần chuyển sang thích thú với nó, và rồi thành 1 con mọt sách khi nào không hay.

Cái này không liên quan lắm nhưng tôi công nhận tôi như mấy bà cụ non vậy.

Tầm bảy năm trước, tôi bắt đầu có sở thích đọc truyện (tiểu thuyết). Đọc nhiều quá, tôi dần bị nó cuốn hút khi nào không hay. Đôi lúc cứ như nghiện đọc luôn ấy.

À nhắc mới nhớ! Để tôi kể cho nghe, về chuyện cuốn nhật ký của phù thủy trắng north. Lúc tôi đưa nó về nhà ba mẹ, tôi vì bận quá nên không thèm đụng vào nó luôn ấy. Về đây rồi, thì tôi rảnh, có thời gian đọc được.

Tôi lại không có ý đồ xấu gì cả, nên khi mở ra tôi thấy cuốn nhật ký có nét chữ nghệch ngoặc. Cứ như cô phù thủy này có thói quen viết bút chì hơn là cọ và bút máy. Lật ra lật vào thêm lần nữa là tôi nghĩ thế, loại bút viết chủ yếu là chì.

Chữ (viết bằng bút chì) rất đều và đẹp nữa. Còn lại thì tôi chịu.. Nói là chịu vậy chứ tôi vẫn dịch ra thành chữ được. Chữ viết giống với chữ ở nước láng giềng hơn là chữ viết của nước ta.

Tầm vài năm trước, khi tôi học lớp năm hay sáu gì đó. Có quen người bạn từ làng đó. Bạn ấy có dạy tôi nên tôi hiểu sơ sơ.

Và có lẽ do ngoại không hay giao tiếp với người nước láng giềng, nên ngoại mới nghĩ đây là chữ của phù thủy. Mà khẳng định ngay loại ngôn ngữ này chỉ có phù thủy mới hiểu được. Cũng may là tôi có học sơ qua bảng chữ cái của nước láng giềng.

Cũng lâu rồi nhưng chỉ cần học sơ qua là tôi đã hiểu được kha khá rồi đó.

Trang đầu liên quan đến chuyến đi về thị trấn mới, theo như hình vẽ ở cuối trang thì đúng là nơi tôi đang ở đây. Cô phù thủy trắng này có vẻ rất thích đi du ngoại khắp nơi nữa.

*Haizz tôi đã mất tầm ba ngày để thuyết phục người dân của thị trấn này. Hiểu được rằng tôi vô hại, và giờ tôi đã có một căn nhà để sống thoải mái. Trong ba ngày đó tôi đã chữa bệnh cho người bệnh ở thị trấn*

*Đây là một căn nhà kho cũ, người dân đã cho phép tôi sử dụng căn nhà kho này. Nó nằm ở lối kế bên đường đi lên ngọn đồi phía bắc. Tôi không có tên nên họ đã cho tôi 1 cái tên, north. Dịch là ‘phía bắc’.*

*Dù đã ghé thăm nhiều thị trấn rồi, ai cũng đặt cho tôi 1 cái tên. Cơ mà.. North. Nó giống với tên anh trai tôi. Anh ta là một phù thủy đen, luyện về ma thuật đen. Anh ấy hay gọi tôi là xow.*

*Tôi lại chưa bao giờ nghe về mẹ, nhưng mọi người xung quanh đều nói: ‘Tên của mình phải được người thân như ba mẹ đặt cho, nên tôi nghĩ mình không có tên. anh trai gọi như nào tôi nghe vậy. Lúc tôi nói tôi sẽ luyện ma thuật trắng. Anh trai đã một mực ngăn cản.*

*Bởi con người rất nguy hiểm. Anh trai biết tôi rất muốn gặp và giúp đỡ con người nên mới can ngăn. Tôi đã phải từ bỏ ước mơ chỉ để theo anh, luyện ma thuật đen. Học chưa được bao lâu ma thuật đen phản tác dụng. Tôi không thể luyện được nữa nên anh trai chỉ biết thở dài.*

*Miễn cưỡng cho phép tôi thử học ma thuật trắng, đã là phù thủy thì phải biết sử dụng ma thuật nên anh trai không thể ép tôi luyện ma thuật đen mãi được nữa. Định là thử nhưng chưa được bao lâu tôi đã được phép vào nhà trắng (kiểu khá giống với trường học). Anh trai dần trở nên bất lực, mà kệ tôi. Muốn làm gì thì làm. Và đó cũng là lần cuối tôi gặp anh trai của tôi..*

"Wei? Xuống nhà dì bảo cái này nè"- Là giọng của dì út. Tôi liền gấp cuốn nhật ký lại, rồi đi xuống nhà.

Vừa đi vừa gọi ới xuống nhà đáp lại dì: "Dạ? Dì út gọi con ạ?"- "Ừm, dì kêu con đó. Cũng sắp khai giảng rồi phải không?"- Dì út hỏi tôi.

Bước xuống nhà rồi, tôi lười biếng chỉ gật một cái đồng ý. Dì út nói thêm: "Con muốn đi mua đồ cho đầu năm học không? Sắp tới dì bận đi làm sớm về muộn nên có khi không có nhiều thời gian dẫn con đi mua được."

Tôi như đã hiểu được ý của dì. Liền trả lời: "Có ạ!"- Rồi nhanh chân chạy lên phòng thay đồ rồi đi với dì luôn.

..

Nhà sách ở đây rất rộng, và có đầy đủ mọi thứ tôi cần ngay bây giờ. Tôi hay đọc tiểu thuyết lắm, nhưng lại có một sở thích là vẽ tranh bằng màu nước. Liền xin dì mua cho tôi một hộp màu, vừa đủ để tập vẽ.

Đang phân vân giữa loại nào có độ loang màu tốt hơn, hay loại kia rẻ hơn, hợp túi tiền hơn. Thì tôi vô tình chạm mắt vào một cái kệ bán cọ viết. Không hiểu sao nhưng tôi cứ phân vân giữa hộp màu và cây cọ viết.

Dì út chờ lâu quá đi lại hỏi, thì thấy tôi đang cầm cây cọ viết tới quầy thanh toán. Kiểu dáng của nó kha khá giống với cây mà người ta viết thư pháp ấy.

Dì út khó hiểu bèn cất tiếng, hỏi: "Không phải con muốn mua hộp màu vẽ sao? Hay ở đây không có? Nên con mới chọn đại một cái?"

Ngượng ngùng. Tôi đành vớ lấy một lời biện hộ mới lóe lên trong đầu để thuyết phục dì út: "C.. Con chợt nhớ ra hộp màu ở nhà vẫn chưa đụng đến ạ. Vả lại con cũng muốn thử học viết thư pháp nữa ý"- Tôi trả lời dì út.

Dì nghe thế có chút lo lắng, dặn dò: "Ra vậy. Nhưng con đừng học nhiều quá mà đâm đầu lú lẫn đấy nhé. Điểm cao cũng tốt, cơ mà đừng làm quá sức, dì lo đấy"

“Dì út yên tâm ạ~”- Tôi biết ý tốt của dì, khóe môi khẽ cong lên, nhưng tôi sẽ cố gằng kiềm chế lại bản thân. Để không làm phiền đến dì quá nhiều.

Dì út nghe xong thì thanh toán đồ, sau đó dì có chở tôi đi ăn bánh ngọt nữa. Cơ mà dì út đâu biết, tôi mua cọ đó đâu phải để học viết thư pháp.. Tôi chỉ mua về để thử viết theo chữ của cuốn nhật ký kia đâu.

Không phải là học theo cách viết nghệch ngoặc đó đâu. Mà là mắt nhìn nét chì, tay luyện thư pháp. Tôi còn định luyện viết bút máy nữa. Nếu sắp tới tôi rảnh, nhất định sẽ luyện thêm.

Và cái hộp màu ở nhà, tôi đã dùng hết rồi. Chọn cây cọ này liệu có đáng không nhỉ. Phải đến khi về nhà rồi tôi mới nghĩ mua cây cọ liệu có đáng không.. Liệu sau này mình có hối hận hay không đây.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play