Một cô gái có bước đi mạnh mẽ tiến thẳng về phía trước, nhanh sắc xinh đẹp chết người đang bước đi qua một đám đàn ông tràn đầy ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô như một vị thần tối cao.
Cô cứ bước đi mạnh mẽ qua bao nhiêu người, cái khí chất có một không hai, không lẫn tạp của cô làm người ta nhìn là ấn tượng.
Cô chính là Mộc Tiểu Kiều, hai mươi sáu tuổi, con gái nuôi của ông trùm, nữ sát thủ số một trong thế giới ngầm trên toàn thế giới, ở đây không ai là không biết đến cái tên Mộc Tiểu Kiều, khi nghe tới tên cô, run sợ có, ganh tị có, chiếm phần đa thì vẫn là sợ hãi nhiều hơn. Nhưng chẳng ai biết đến diện mạo của cô, nhan sắc cô ra sao vẫn còn là một ẩn số lớn với thế giới ngầm.
Bước đi mãi, cuối cùng cô dừng lại trước cửa của một căn phòng nằm ở vị trí sâu nhất của một tòa nhà hoa lệ và hào nhoáng, cô gõ cửa ba tiếng, bên trong truyền ra một chất giọng khàn khàn ghê rợn, nghe rất khủng bố:
"Vào đi."
Cô mở cửa bước vào:
"Ba." cô cất giọng chào người đàn ông tuổi trung niên to cao phong độ, ăn mặc lịch sự, màu da rám nắng, đôi mắt sắc lẹm khiến người nhìn vào sợ hãi tột độ, nhìn vào là muốn tránh xa.
Ông ta tên Đình Khôi nhưng người ta biết đến ông ta bởi cái danh Khôi Sói-ông trùm khét tiếng và đứng đầu trong thế giới ngầm, quyền lực tối cao không khác gì một vị hoàng đế máu lạnh, nắm mọi quyền lực trong tay.
"Về rồi." Khôi sói nói.
"Ba." Cô gọi ông một cách tha thiết.
Khôi Sói nghe tiếng ba này, gương mặt khó ở kia bỗng tan biến, lúc này ông mới ngẩng đầu lên nhìn cô con gái xinh đẹp trước mặt, gương mặt tràn đầy sự yêu thương:
"Nhiệm vụ thế nào rồi." ông hỏi.
"Thưa ba, hoàn thành tốt ạ." Tiểu Kiều vui vẻ nói.
"Tốt." ông tán thưởng.
"Có nhiệm vụ mới cho con đây." ông nói rồi đưa cho cô một tập hồ sơ.
Cô nhận lấy mở ra xem, bên trong ghi thông tin của một người đàn ông.
[Hạ Chính Du, ba mươi tuổi, là người đứng đầu tập đoàn vang danh thế giới Hạ thị, là con cháu độc nhất của Hạ gia, bố tên Hạ Phàm, mẹ tên Lục Xuân Hoa.
Hạ Chính Du, là người có tính tình cổ quái, lạnh lùng, xa cách, bị người đời đồn là vừa bị câm, mù, điếc, nhưng rất có tài, đưa Hạ thị lên đỉnh cao nhất trước nay chưa từng có.
...]
"Ba, nhiệm vụ lần này là..." cô nói có phần thăm dò.
"Con chỉ cần lấy được tài liệu mật của Hạ thị, là xong nhiệm vụ." Khôi Sói nói thẳng.
"Lần này ta làm cho ai vậy ba, bình thường tổ chức của ta không bao giờ nhận việc như vậy." cô nói thẳng ra thắc mắc trong lòng.
"Đây không phải là việc của con, biết nhiều quá không tốt." ông nói.
Nghe đến đây, cô biết đây là ông đang nhắc nhở cô không được quá nhiều chuyện, có những chuyện không nên biết thì tốt hơn.
"Vậy, con chào ba." Cô chào ông.
Khôi Sói phẩy tay hai cái ra hiệu cho cô, cô cất bước ra ngoài, cô thật không ngờ, cô là một sát thủ mà lại phải làm việc này, trước đến nay, việc cô nhận được không là ám sát thì cũng là trà trộn vào tổ chức khác và tiêu diệt tổ chức đó và rất nhiều nhiệm vụ phải nhuốm máu đỏ đôi tay.
Nhiệm vụ lần này rất nhẹ nhàng, hà cớ gì phải là cô làm, thật muốn biết người thuê và đích danh chỉ cô làm nhiệm vụ này là ai, mà thôi kệ, ba nuôi đã nói rồi, biết nhiều quá không tốt, thôi thì chi bằng đặt ra vô số nghi vấn, thì bây giờ cô nên về nhà riêng của mình nghĩ cách làm sao để tiếp cận Hạ Chính Du trước đã.
Nghĩ là làm, cô về nhà riêng, mọi thông tin về Hạ Chính Du được cô thu thập lại không thiếu bất kì một thông tin nào dù chỉ là một thông tin nhỏ nhất.
Cô bắt đầu chọn lọc tất cả các cách thức, suy đi tính lại thì cũng chỉ còn một cách mà thôi.
Hạ thị đang tuyển dụng thư ký mới, vì tính cách không giống ai của Hạ Chính Du, trên dưới 100 người được tuyển dụng làm thư ký trước đây, người trụ lâu nhất thì được một tuần, người tự động rời đi sớm nhất thì chính là ngay trong ngày làm việc đầu tiên.
Bây giờ không ai dám đi ứng tuyển làm thư ký riêng của Hạ Chính Du, xem ra, con đường bắt đầu này là rất khó khăn, nhưng đây là giải pháp tốt nhất. Thôi thì đầu xuôi đuôi lọt, bây giờ cô sẽ nộp hồ sơ giả, một thân phận mới ra đời. Ngày mai, cô sẽ đến Hạ thị phỏng vấn.
Ngày hôm sau, cô dậy từ rất sớm, sửa soạn trang phục, cô chọn mặc một bộ vest trắng, đi đôi giày cao gót cùng màu, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dày, dài suôn mượt hằng ngày nay được uốn xoăn sóng nhẹ nhàng buông thả thoải mái, tiện tay cô cầm thêm một chiếc túi xách trắng luôn. Trông cô vừa thanh lịch, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần quyền lực.
Rất nhanh cô đã đến trụ sở chính của Hạ thị, bước vào, mọi nhân viên cả nam lẫn nữ đều nhìn cô đến ngơ ngác, đây là lần đầu tiên họ thấy một người đẹp đến như vậy, vừa đẹp một cách nhẹ nhàng tinh tế vừa quyền lực. Họ nhìn cô còn tưởng cô là một đối tác lớn đến tập đoàn.
Cô đến quầy lễ tân, chất giọng quyền lực của cô cất lên:
"Cho hỏi, phòng phỏng vấn ở đâu?"
Nữ nhân viên vẫn ngơ ngác nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, một nhân viên lễ tân khác đánh nhẹ vào vai nữ nhân viên lúc này mới tỉnh lại nói:
"Dạ thưa cô, cô phỏng vấn vị trí nào ạ?"
"Thư ký riêng của chủ tịch." cô trả lời ngay.
Nữ nhân viên sốc nặng khi nghe cô nói là cô phỏng vấn ở vị trí thư ký của chủ tịch, không những là nữ nhân viên lễ tân sốc đâu, mà những người ở đó nghe cô nói như vậy cũng sốc không kém.
Chủ tịch của họ, Hạ Chính Du, có ai mà không biết anh tính tình kì quái, chỉ cần một việc nhỏ không vừa ý anh, anh lập tức trừng trị người đó ngay.
Tính từ trước đến nay, trên dưới một trăm người ứng tuyển làm thư ký riêng cho anh, có ai là trụ được quá một tuần.
"Cô...cô không nhầm đó chứ?" nữ nhân viên kia hỏi lại cô.
Cô nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh mà trả lời:
"Tôi không nhầm, phiền cô dẫn tôi đến phòng phỏng vấn."
Nữ nhân viên kia cũng không biết nói gì hơn, thôi thì trong lòng thầm chúc cho cô bình an.
Cô được đưa tới một căn phòng, bên trong có hai người đàn ông, cả hai người đều có nhan sắc đẹp như tạc tượng, nhưng người mặc vest đen, đeo đôi kính râm kia đẹp nhỉnh hơn một chút thì phải.
Nếu như cô đoán không nhầm thì người đeo kính râm này chính là Hạ Chính Du, còn người còn lại kia là bạn thân của anh, tên là Hàn Phong, làm giám đốc của Hạ thị.
Từ lúc cô bước vào, Hàn Phong nhìn cô chằm chằm, nhan sắc của cô quá xuất chúng, khiến cho anh ta nhìn mãi không chớp mắt, đến lúc cô cất lời chào, Hàn Phong mới có phản ứng lại.
"Chào anh, tôi là Mộc Tiểu Kiều."
"Chào cô." Hàn Phong chào lại cô theo phép lịch sự, còn Hạ Chính Du thì vẫn ngồi im bất động.
Hàn Phong mời cô ngồi xuống ghế và bắt đầu buổi phỏng vấn.
Bình thường phỏng vấn một người chỉ mất từ ba mươi phút đến một tiếng đồng hồ, đằng này cô phải phỏng vấn ba tiếng liền, hỏi rất nhiều vấn đề khó, với trí thông minh vượt bậc của mình, cô nhanh chóng trả lời hết các câu hỏi một cách trơn tru làm cho Hàn Phong rất hài lòng.
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, cô đứng lên nở một nụ cười nhẹ nhàng và bắt tay cùng với Hạ Chính Du và Hàn Phong rồi ra về.
Sau khi cô bước ra khỏi căn phòng, Hàn Phong đi đến chỗ mặt kính trong suốt có thể nhìn thấy quang cảnh của thành phố mà nói:
"Cậu còn không tháo cái kính đó xuống."
Hạ Chính Du lúc này mới chầm chậm tháo cái kính râm xuống, để lộ ra giương mặt tuyệt mĩ, cực phẩm, đẹp hơn tạc tượng.
Thật ra anh là một người khỏe mạnh hoàn toàn bình thường, không có chuyện như người đời đồn thổi là vừa mù vừa câm vừa điếc, nhưng chẳng hiểu sao anh lại thấy lời đồn này rất thú vị nên đóng giả như lời đồn luôn, từ đó ai cũng biết anh bị mù câm điếc, rất ít người biết anh là người bình thường, ví dụ như người bạn thân là Hàn Phong và ba mẹ anh.
"Cậu thấy sao? Lần này có vừa ý không?" Hàn Phong nói tiếp.
"Cũng được." Hạ Chính Du nhàn nhạt trả lời.
"Cái gì mà cũng được, người ta trả lời một phát hết một trăm câu hỏi khó cậu đặt ra đó, vậy mà còn bảo cũng được, phải mình, mình về nhà ngủ cho khỏe hay kiếm công việc khác còn hơn, cũng được như thế này thì chịu rồi." Hàn Phong nói.
Hạ Chính Du bỏ lời nói của Hàn Phong đứng lên đi về phía cửa, đi đến cửa căn phòng, anh nói:
"Nhận cô ấy vào đi."
"Không cần cậu nói tôi cũng nhận vào làm, nếu cậu không vừa ý thì đừng sa thải, chuyển xuống làm thư ký cho tôi, người giỏi như vậy mà còn không vừa ý thì tôi cũng đến ạ cậu." Hàn Phong phản pháo ngay.
Hạ Chính Du cũng chẳng nói gì mà đi ra ngoài luôn. Trong suốt ba tiếng ngồi im xem phỏng vấn, anh cũng nhận thấy cô gái này rất thông minh, nhưng năng lực thì cần phải xem xét.
Khi cô vừa về đến nhà lại tiếp tục công cuộc nghiên cứu.
Tối đến, cô nhận được một tin nhắn mail từ Hạ thị, bên trong là thông báo trúng tuyển và được nhận vào làm bắt đầu từ ngày mai.
Cô cũng chẳng mấy bất ngờ, vì với năng lực của cô thì cô biết rõ là mình sẽ được nhận vào làm.
Sáng hôm sau, cô mặc một bộ đồ phong cách, khí chất quyền lực bức người kia của cô vẫn không giảm được tí nào.
Cô đến trụ sở chính của Hạ thị làm việc, Hàn Phong dẫn cô đi một lượt xem trụ sở, giới thiệu cô với toàn bộ nhân viên và dặn dò cô vài việc rồi đưa cô trở về phòng của chủ tịch ở tầng cao nhất của tòa nhà cao chọc trời, rồi rời đi.
Sau khi nghe Hàn Phong dặn dò, thì cô biết, công việc của cô không hề đơn giản như những thư ký bình thường mà ngược lại vất vả hơn rất nhiều.
Phòng làm việc của cô cũng là phòng của chủ tịch, công việc của cô là làm mọi công việc của Hạ Chính Du theo sự chỉ dẫn của anh và cộng thêm công việc của một thư ký nữa.
Trước khi bước vào phòng chủ tịch, ngoài cửa có treo một cái dây, chỉ cần cô giật nhẹ, cái dây lập tức báo cho anh biết có người ngoài cửa, anh giật đầu dây bên trong người bên ngoài sẽ lập tức đi vào.
Đây là hệ thống dành cho một người vừa mù vừa câm vừa điếc, cũng khá sáng tạo.
Cô bước vào thấy anh ngồi im bất động trên ghế làm việc, trên mặt vẫn đeo kính râm thì cô bước đến, cầm lây tay anh lên viết viết vài chữ lên tay anh:
"Chào anh, tôi tên Mộc Tiểu Kiều, thư ký mới của anh."
Sau khi chào hỏi xong, ngay lập tức cô bỏ tay anh ra, anh thì giao tiếp lại với cô bằng ngôn ngữ kí hiệu ra dấu chào lại cô.
Xem ra về mặt giao tiếp giữa hai người không quá khó khăn.
Cả một ngày làm việc mệt mỏi, anh chỉ ngồi đeo kính râm nhìn cô làm việc. Anh phải công nhận cô rất giỏi, năng lực của cô không thể xem thường được.
Công việc của anh rất nhiều, cô làm theo sự chỉ dẫn của anh làm xong công việc một cách hoàn hảo, đã thế việc của một thư ký cô cũng làm xong ngay trong ngày, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Tối về cô mệt lả cả người nằm vật ra giường thầm than trách tại sao ba lại giao cho cô nhiệm vụ này.
Còn anh thì tối đến đi uống rượu với Hàn Phong trong một phòng VIP cao cấp nhất của quán bar Tân Nhật.
"Thế nào, cô ấy làm việc tốt chứ?" Hàn Phong hỏi.
Anh cầm li rượu lên nhấp một ngụm nhàn nhạt trả lời:
"Cũng được."
"Cậu đùa tôi đấy à, cậu có thể nói câu khác không, cũng được suốt cậu không biết chán à?"
"Ổn." anh đáp lại.
Hàn Phong cạn lời, có một thằng bạn khô khan cũng thật là muốn độn thổ. Hàn Phong không nói nữa tiếp tục uống rượu.
Uống rượu chán chê, rồi ai về nhà người nấy.
Sáng hôm sau vẫn vậy, anh đi làm sớm, cô cũng đi làm sớm, công việc của ngày được bắt đầu sớm hơn.
Nhân viên trong công ty vô cùng kì vọng vào cô sẽ là người thư ký đầu tiên có thể trụ được ở đây, vì họ thấy năng lực của cô, tuổi đời cô còn trẻ mà có thể giỏi được như thế, người ta đặt kì vọng vào cũng không sai.
Một tuần trôi qua, cô vẫn đi làm bình thường, mọi nhân viên trong tập đoàn đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Hôm nay, mọi công việc của anh cô đã làm xong hết, việc của cô, cô cũng đã làm xong.
Do một tuần làm việc miệt mài, khối lượng công việc chất cao như núi, mà cô buộc phải xử lí hết nên cô thường xuyên thức đêm để hoàn thành công việc. Nên bây giờ cô rất buồn ngủ, trong cơn mơ màng, cô gục xuống bàn làm việc trước màn hình máy tính.
Anh thì ngồi ngay đó, thấy cô gái nhỏ kia đã gục, anh suy nghĩ "liệu mình có quá đáng quá không nhỉ, khối lượng công việc của một tháng mà cho cô ấy làm trong một tuần."
Cảm giác tội lỗi dâng lên, chả hiểu ma xui quỷ khiến gì, anh lấy chiếc áo vest của mình đắp lên người cho cô rồi tháo cặp kính râm xuống, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Một lúc sau, cô giật mình tỉnh dậy, trán ướt đẫm mồ hôi, cô lại mơ thấy ác mộng rồi, ác mộng năm đó, cả nhà cô bị người đời giết hại, ánh lửa trong mắt cô cháy rực, bỗng cô được đưa trở về thực tại, phát hiện trên người mình đã có một chiếc áo vest.
Không biết là do nỗi sợ của nhân viên hay chỉ là vô tình mà cô đã ý thức được mình đã ngủ trong giờ làm việc, cô có hơi hoảng, ngẩng đầu lên nhìn anh thì phát hiện.
Anh đã tháo cặp kính râm xuống, đang chuyên tâm làm việc trước màn hình laptop, nhan sắc cực phẩm mĩ miều đến chết người, tay áo sơ mi trắng anh mặc được xắn lên bắp tay gọn gàng tuyệt mĩ, đôi bàn tay anh nhẹ nhàng điêu luyện di chuyển qua lại gõ gõ trên bàn phím. Thấy anh chuyên tâm làm việc không để ý đến mình, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà khoan đã, không phải anh vừa mù vừa câm vừa điếc à? Sao bây giờ anh lại có thể ngồi làm việc như thế kia, nhất thời não cô không kịp load thông tin, cô ngồi đơ người ra ở đấy.
"Dậy rồi sao?" một chất giọng trầm ấm vang lên nhẹ nhàng chui vào tai cô.
"Anh..." cô phản ứng ngay.
"Không phải anh..." cô nhất thời bị anh làm cho không nói được gì.
"Tôi làm sao?" anh lạnh lùng hỏi lại.
"Không phải anh vừa mù vừa câm vừa điếc à?" cô hỏi thẳng không kiêng dè, và đây cũng là lần đầu tiên anh nhận được câu hỏi thẳng thắn như vậy.
"Tôi đâu có nói tôi vừa bị câm mù điếc."
"Anh..." cô hơi tức giận.
"Thế tại sao ngay từ đầu anh giả vờ làm cái gì, hành tôi một tuần vui lắm à?" cô lên giọng chất vấn luôn làm anh có chút bất ngờ, cô là người thứ ba ngoài bố và mẹ anh ra dám chất vấn anh như vậy.
Nhưng anh lại thấy có chút thích thú với cô gái này, bình thường chỉ cần có người quá phận là kết cục rất thảm, cô hôm nay không chỉ quá phận với anh mà còn lên giọng với anh nhưng anh lại không thấy khó chịu mà còn khẽ cười mỉm, một nụ cười mờ nhạt khó nhận ra.
"Vui chứ." anh nói luôn khiến cô phẫn nộ.
"Anh..." cô tức đến đỏ mặt, nếu không phải anh nằm trong kế hoạch của cô thì cô một là rút súng ra bắn chết anh ngay lập tức hai là xông vào đấm anh cho bõ tức rồi.
Cô nhìn vào đồng hồ đeo trên tay, thấy sắp đến giờ tan làm, cô thu dọn đồ trên bàn, cầm túi xách lên đi đến bàn làm việc của anh đặt chiếc áo vest lên bàn nói với anh:
"Công việc tôi đã làm xong hết, hôm nay tôi xin phép nghỉ sớm." nói xong cô bước ra khỏi cửa phòng làm việc mà đi về luôn không cần anh cho phép.
Anh bật cười, lần đầu anh gặp người khiến anh tò mò nhiều như vậy, một cô gái khá thú vị.
Anh lại tiếp tục chuyên tâm vào làm việc, hết giờ làm, anh ra về, hôm nay Hàn Phong lại gọi điện rủ anh đi bar Tân Nhật uống rượu:
[Rượu không?] Hàn Phong gọi mời.
"Cậu đi một mình đi, tôi không đi." anh từ chối.
[Yo, bạn tôi hôm nay lại từ chối lời mời của tôi, lạ à nhen, có phải kiếm được em chân dài nào đó, có sắc bỏ bạn không?] Hàn Phong chơi nhây nói.
Anh nghe xong lời này đen mặt cúp máy luôn, Hàn Phong thấy Hạ Chính Du cúp máy ngang thì cười ra nước mắt.
Người bạn này của Hàn Phong anh vẫn như vậy, mới trêu có tí đã cúp máy ngang như thế rồi, chẳng biết bao giờ mới lấy được vợ nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play