(Kookmin)Bẫy Tình 1
Chapter_1
" Part 1: Quá_Khứ_Là_Những _Chuỗi_Ngày_Đau_Thương "
Chu Tuyết Nhàn
Tiểu Mẫn, sau này chúng ta sẽ dọn về đây sống.../Đôi mắt đượm buồn/
Chu Tuyết Nhàn
( Chu Tuyết Nhàn_34 tuổi )
Chu Tuyết Nhàn
Con có thích nơi này không ?
Tiểu Mẫn
Tại sao mẹ lại làm như vậy với ba ?
Tiểu Mẫn
( Tiểu Mẫn_8 tuổi )
Tiểu Mẫn
Ba chỉ vừa mới mất, vậy mà mẹ đã vội chạy đến đây để làm vợ lẻ người ta rồi sao ?/Vẻ mặt lạnh tanh, không cảm xúc/
Tiểu Mẫn
Đừng tưởng tôi không biết những gì mà mẹ và ông ta đã làm sau lưng ba tôi.
Chu Tuyết Nhàn
Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả ?...cái chết của ba con là do ông ta sợ tội tự sát, hoàn toàn không liên quan đến mẹ và chú Hứa...
Hứa Hào Kiện
Hai mẹ con đến rồi sao ?
Ông Hứa từ trong nhà bước ra làm gián đoạn đi cuộc nói chuyện giữa bà Chu và cậu.
Hứa Hào Kiện
( Hứa Hào Kiện_38 tuổi )
Tiểu Mẫn
" Là ông ta. Trước đây tôi thường xuyên thấy ông ta qua lại ở nhà tôi vào mỗi khi ba tôi đi công tác "
Chu Tuyết Nhàn
/Ngồi xổm xuống, nắm tay cậu/
Chu Tuyết Nhàn
Tiểu Mẫn từ giờ mẹ cấm con không được ăn nói linh tinh nữa, con đã nghe rõ chưa ?/Nói nhỏ với cậu/
Kỳ Kỳ
Mau cút ra khỏi phòng tôi ngay !/La hét, ném đồ/
Hứa Hào Kiện
Kỳ Kỳ con lại phát điên gì nữa vậy ?/Bên ngoài chạy vào/
Kỳ Kỳ
Ba đến đúng lúc lắm, ba mau đuổi cổ hai người bẩn thỉu này ra ngoài đi.
Hứa Hào Kiện
Hứa Giai Kỳ !/Gằn giọng/
Hứa Hào Kiện
Con không được hỗn láo, sau này cô Chu đây sẽ là mẹ con, còn Tiểu Mẫn chính là anh trai của con.
Kỳ Kỳ
Không chịu, con không muốn những kẻ thấp hèn này làm mẹ và anh trai con./La hét, khóc lóc/
Hứa Hào Kiện
Ba cảnh cáo con, nếu sau này con còn dám ăn nói xấc xược với cô Chu và anh Tiểu Mẫn thì ba sẽ cắt hết tiền tiêu vặt và bỏ đói con. Đã nghe rõ chưa ?/Lớn tiếng/
Kỳ Kỳ không nói thêm lời nào, dậm chân một cái tỏ vẻ uất ức rồi chạy ra khỏi phòng
Hứa Hào Kiện
Kỳ Kỳ mất mẹ từ nhỏ, là anh đã luôn nuông chiều nó nên mới thành ra như vậy...
Chu Tuyết Nhàn
Anh cũng đừng buồn, sau này em sẽ thay chị Lý chỉ dạy, yêu thương và chăm sóc thằng bé.
Cậu không ngờ những lời này lại có thể thốt ra từ mẹ cậu, ấy vậy mà cậu cứ ngỡ từ trước đến nay nó chỉ dành cho riêng cậu, có lẽ người đau buồn nhất giờ đây chính là Tiểu Mẫn, chỉ vì có những biến cố không đáng xảy ra nhưng nó đã làm ảnh hưởng đến đứa trẻ vô tội là cậu.
Cách đây hơn 1 tháng công ty Phác Thị do ông Phác Chí Hạo cầm quyền. Chính là ba của cậu, ông bị tình nghi về tội ăn hối lộ có dính đến pháp luật nên đã bị tịch thu toàn bộ tài sản.
Xin nói một chút về ông Phác Chí Hạo, ông ta là một người tài giỏi năm ông 28 tuổi đã có sự nghiệp ổn định và có một công ty công nghệ cho riêng mình, và cho đến năm ông 37 tuổi thì ông đã là chủ tịch của tập đoàn Phác Thị có tiếng tăm nhất nhì thành phố. Đối với gia đình ông là người chồng, người cha luôn chăm sóc và yêu thương vợ con hết mực.
Nhưng rồi chỉ sau một đêm ông đã mất hết tất cả, từ sự nghiệp cho đến vợ và đứa con trai duy nhất của mình. Chính cái ngày mà công ty của ông bị phá sản cũng là lúc mà ông đã phát hiện người vợ mà mình hết mực thương yêu, đã ngoại tình với người bạn thân nhất của mình.
Tiểu Mẫn
" Hôm nay là sinh nhật lần thứ 8 của tôi, tôi còn nhớ ngày hôm đó có một trận mưa rất to. Lúc đó mẹ đang trên đường chở tôi về nhà sau khi tan học, ngoài trời mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn từng đợt sấm chớp như thi nhau đánh vang cả trời. Tôi định quay sang hỏi mẹ rằng hôm nay mẹ sẽ nấu gì cho tôi và ba ăn, nhưng khi quay sang thì tôi bỗng thấy sắc mặt mẹ trông cứ đờ đẫn cứ như người mất hồn. Tôi nghĩ mẹ đang gặp vấn đề gì đó nên tôi quyết định không hỏi nữa vì tôi không muốn làm phiền mẹ. "
Bà Chu đỗ xe trước nhà vội bước xuống chạy vòng ra ghế chỗ cậu đang ngồi, tay vội vén chiếc áo khoác của mình sang một bên để cho cậu có chỗ trú vào.
Chu Tuyết Nhàn
Tiểu Mẫn con nép vào áo mẹ để không bị ướt.
Tiểu Mẫn
Hôm nay mẹ phải gấp đi rước con lắm sao mà quên luôn cả việc theo ô vậy ạ ?
Chu Tuyết Nhàn
Mẹ.../Lúng túng/
Nghe con mình hỏi bà Chu như có tật giật mình, vội đánh trống lảng.
Chu Tuyết Nhàn
Có gì vào nhà rồi nói, mưa ướt hết rồi nhanh lên con.
Sau đó bà ta ôm lấy cậu vội chạy nhanh vào nhà.
Cậu chạy vào tới trước cửa ngồi bệt xuống, hai tay tháo giày miệng thì không ngừng gọi ba.
Tiểu Mẫn
" Khi đó tim tôi như chết lặng khi thấy ba đang nằm bệt dưới sàn khắp người ba chỉ toàn là máu và máu, ngoài những vết thương do bị ai đó hành hung thì trên ngực ba, tôi còn thấy có một con dao được cắm sâu ở ngực "
Tiểu Mẫn
" Tôi không biết là tên cầm thú đó đã đâm ba tôi bao nhiêu nhát nhưng điều tôi có thể biết là hắn ta chỉ vừa mới rời khỏi đây không lâu, vì những dấu giày dính đất mà hắn để lại pha lẫn chút nước mưa vẫn còn chưa kịp khô trên sàn "
Tiểu Mẫn
Ba ơi ba hãy tỉnh lại đi mà, ba đừng làm con sợ...
Tiểu Mẫn
Ba ơi.../Gào khóc/
Tiểu Mẫn
Mẹ ơi, mẹ mau gọi cấp cứu đi.
Tiểu Mẫn
Đi mẹ, con xin mẹ đó...
Chu Tuyết Nhàn
/Im lặng, khóc/
Tiểu Mẫn
" Tôi còn nhớ khi ấy mẹ tôi chỉ biết nhìn tôi rồi im lặng và bật khóc thút thít, bà ấy đứng bất động không nói bất cứ lời nào, mặc cho sự van xin trong bất lực của tôi. Tôi thầm nghĩ liệu những giọt nước mắt đó có phải là vì đang thương xót cho người chồng xấu số khi lấy phải một người vợ độc ác như bà ta...hay là thương xót cho một thằng nhóc không thể làm gì hơn ngoài việc ôm lấy xác ba mình mà gào khóc "
Tiểu Mẫn
" Tôi nhớ khi ấy chỉ tôi và mẹ ở bên ngôi mộ mới đắp đất của ba, tôi đoán là bà ấy không cho bất cứ ai hay về cái chết bất đắc kỳ tử này, tôi cũng không chắc điều tôi đang đoán là đúng. Nhưng có một điều mà tôi dám khẳng định là nó không sai, rằng cái chết của ba tôi không phải là một sự Ngẫu Nhiên "
Tiểu Mẫn
* Ba...Tiểu Mẫn biết là ba sẽ không ăn hối lộ càng không phải sợ tội mà tự xác. Xin ba hãy yên tâm, con xin hứa sau này nhất định sẽ trả thù và đòi lại công bằng cho ba, nếu không làm được con thề sẽ không mang họ Phác *
Tiểu Mẫn
/Gập đầu trước mộ/
Tiểu Mẫn
/Nghiến răng/căm hận/
Chapter_2
" Tối đến, phòng ngủ của Kỳ Kỳ "
Kỳ Kỳ
/Ngồi trên giường, lườm Tiểu Mẫn/
Cậu vẫn thản nhiên ngồi ở ghế cạnh cửa sổ để đọc sách mặc cho Kỳ Kỳ cứ đưa đôi mắt liếc hái mà nhìn về phía cậu.
Sau một lúc đọc sách đến mỏi cả mắt thì cậu cũng quyết định đi ngủ, nhưng khi vừa mới định trèo lên giường thì...
* Bịch */Chiếc gối bay thẳng vào mặt cậu/
Tiểu Mẫn
/Im lặng, vẫn là nét mặt không cảm xúc/
Tiểu Mẫn
Làm gì vậy ?/Cái nhìn sắc lạnh/
Kỳ Kỳ
Anh không thấy sao còn hỏi.
Kỳ Kỳ
Anh không có tư cách ngủ trên giường của tôi, nằm dưới sàn đi./Lớn tiếng/
Tiểu Mẫn
Vậy mày có tư cách gì mà bắt tao ngủ trên sàn ?
Giọng nói quả quyết của cậu khiến Kỳ Kỳ có chút run sợ nhưng cậu ta vẫn cố tỏ ra mình ổn rồi lớn giọng đáp...
Kỳ Kỳ
Đây là nhà của tôi, như thế đã đủ tư cách chưa ?
Tiểu Mẫn
Nhà mày ?/Bật cười/
Tiểu Mẫn
Nhà mày thì sao ?
Tiểu Mẫn
/Cuối xuống nhặt chiếc gối lên/
Tiểu Mẫn
Ba mày cũng từng ngủ trên giường nhà tao đó./Giọng nói thản nhiên nhưng chất chứa rất nhiều sự căm phẫn/
Kỳ Kỳ
/Giật mình, có chút sợ/
Tiểu Mẫn
/Trèo lên giường/
Tiểu Mẫn
Tránh qua một bên...hộ !
Kỳ Kỳ
/Giật mình/thụt lùi lại/
Sau đó cả hai không còn nói lời nào với nhau nữa, còn riêng về phần Kỳ Kỳ cậu bắt đầu có sự dè chừng và hơi sợ trước biểu cảm điềm tĩnh tựa như không nhưng lại vô cùng sắc lạnh của Tiểu Mẫn.
Đêm khuya có một cậu nhóc đáng thương đang cuộn mình lại, hai hàng lệ không ngừng tuôn dài trên má.
Tiểu Mẫn
* Ba, Tiểu Mẫn nhớ ba quá */Thút thít/
Cậu lên cơn sốt cao, mê sảng người cậu bắt đầu đổ rất nhiều mồ hôi.
Tiểu Mẫn
Ba...là ba thật sao ?
Phác Chí Hạo
Là ba đây con trai.
Tiểu Mẫn
/Chạy đến ôm chặt lấy ba/
Tiểu Mẫn
Ba ơi Tiểu Mẫn nhớ ba nhiều lắm./Òa khóc/
Phác Chí Hạo
Tiểu Mẫn ngoan ba phải đi xa không thể chăm sóc con, con là con trai thì nhất định phải mạnh mẽ, có như vậy con mới có thể tự bảo vệ mình được.
Tiểu Mẫn
Vâng, ba yên tâm con hứa sẽ không để bất kỳ ai có thể ức hiếp con.
Phác Chí Hạo
Giỏi lắm, như vậy mới là con trai của ba.
Chu Tuyết Nhàn
Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn...
Chu Tuyết Nhàn
/Lay người, sờ trán cậu/
Chu Tuyết Nhàn
Lạ nhỉ...đã hạ sốt rồi cơ mà.
Chu Tuyết Nhàn
Con tỉnh rồi à ?
Chu Tuyết Nhàn
Con dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc đi, con sốt cao cả đêm qua đó.
Chu Tuyết Nhàn
/Bưng tô cháo lên, thổi thổi/
Tiểu Mẫn
/Giựt lấy tô cháo/
Tiểu Mẫn
Để tôi tự ăn, mẹ ra ngoài đi.
Chu Tuyết Nhàn
/Chạnh lòng/
Chu Tuyết Nhàn
Vậy con ăn rồi nhớ uống thuốc đó, mẹ ra ngoài đây.
Bà Chu vừa đi đến cửa thì sực nhớ ra điều gì đó liền quay lại nói...
Chu Tuyết Nhàn
Mẹ đã xin chuyển trường cho con, ngày mai là có thể đi học.
Tiểu Mẫn
* Chuyển trường. */Trừng mắt/
Tiểu Mẫn
Sao lại phải chuyển trường ?
Chu Tuyết Nhàn
Vì để tiện việc đưa đón con...có vấn gì với con sao ?
Tiểu Mẫn
Tôi có thể tự đi xe buýt về nhà.
Chu Tuyết Nhàn
Nhưng mẹ không nghĩ là nó sẽ an toàn.
Tiểu Mẫn
Sao mẹ biết là nó không an toàn ?/Cái nhìn sắc lạnh/
Tiểu Mẫn
Chẳng phải trước đây mẹ cũng từng cho anh Minh Viễn đưa tôi đi học mỗi ngày sao ?
Chu Tuyết Nhàn
/Không biết phải trả lời sao/
Tiểu Mẫn
Nói tóm lại là tôi không muốn chuyển trường.
Chu Tuyết Nhàn
Mẹ đã quyết định rồi, cũng đã làm thủ tục chuyển trường, con có muốn thay đổi cũng không được nữa.
Tiểu Mẫn
Tại sao chuyện gì mẹ cũng muốn làm theo ý mình vậy ?
Tiểu Mẫn
Ngay cả lúc ba còn sống...cũng chính gì những quyết định này của mẹ nên mới khiến ba có kết cục như ngày hôm nay đó/Lớn tiếng/
* Chát */Tát vào mặt cậu/
Chu Tuyết Nhàn
Từ khi nào mà con lại ăn nói xấc xược với mẹ như vậy hả ?
Tiểu Mẫn
Từ khi nào sao ?/Giọng nhỏ, rưng rưng/
Tiểu Mẫn
/Ngước mặt lên nhìn bà Chu/
Tiểu Mẫn
Từ cái ngày mà tôi ôm lấy xác ba...cầu xin bà trong sự tuyệt vọng.
Tiểu Mẫn
Lúc đó tôi đã tự nói với chính mình là sẽ không có người mẹ ác độc như bà./Nghiến răng, bỏ chạy ra ngoài/
Chu Tuyết Nhàn
Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn...
Chu Tuyết Nhàn
/Bật khóc, ngồi bệt xuống/
Cậu đi bộ đến một công viên nhỏ gần nhà rồi ngồi xuống ghế đá.
Cậu cho tay vào túi quần lấy ra một con gấu bông nhỏ.
Tiểu Mẫn
Cà rốt, cà rốt...
Khi đó cậu đang cố với tay để nhặt chú gấu bông của mình nó bị rơi xuống hồ và đang từ từ trôi ra xa hơn.
Minh Viễn
Nhóc con em đang làm gì vậy ở đây nguy hiểm lắm đó.
Minh Viễn
( Minh Viễn_9tuổi )
Tiểu Mẫn
/Đứng hình mất 5 giây, nhìn anh/
Tiểu Mẫn
/Giật mình, quay lưng lại/
Khi cậu quay lưng lại thì đã quá muộn, dòng nước khá xiết nên đã cuốn cà rốt trôi đi mất.
Tiểu Mẫn
Này anh kia, anh là ai ?
Tiểu Mẫn
Tại anh mà cà rốt đã trôi đi mất rồi đó./Giọng hằn học/
Minh Viễn
Cà rốt là thứ gì ?
Minh Viễn
Củ cà rốt sao ?!!
Tiểu Mẫn
Hứ, không thèm nói với anh./Quay mặt bỏ đi/
Minh Viễn
/Chạy theo, giữ tay cậu lại/
Minh Viễn
Khoan đi đã, em phải nói cho anh biết cà rốt là thứ gì chứ ?
Tiểu Mẫn
Là một chú gấu bông mà ba em đã tặng nó làm quà sinh nhật lúc em 5 tuổi.
Minh Viễn
Àaaa./Gãi đầu, cảm thấy có lỗi/
Minh Viễn
Anh không biết, anh xin lỗi.
Tiểu Mẫn
Thôi bỏ đi, dù sao thì cà rốt cũng đã không còn nữa./Buồn bã/
Minh Viễn
Vậy anh sẽ đền chú gấu mới cho em.
Tiểu Mẫn
Gấu bông mới ?/Ngạc nhiên/
Minh Viễn
Đúng vậy, đi theo anh./Nắm tay cậu kéo đi/
Minh Viễn
Em ngồi đây đợi anh một lát.
Minh Viễn
Đã vui hơn chưa ?
Tiểu Mẫn
/Mỉm cười, gật đầu/
Tiểu Mẫn
Anh lấy chúng ở đâu vậy ?
Minh Viễn
Máy gắp thú bên kia đường./Vừa nói vừa chỉ tay/
Cậu cuối xuống nhìn hai con gấu bông một lần nữa rồi chọn lấy một con, con còn lại thì nhét lại nào tay anh.
Minh Viễn
/Nhìn cậu với vẻ không hiểu/
Tiểu Mẫn
Cho anh một con đó, anh cũng bỏ công gắp chúng mà.
Minh Viễn
Cảm ơn em./Cười tươi/
Minh Viễn
À quên mất, em tên gì ?
Minh Viễn
Anh tên Điền Minh Viễn.
Tiểu Mẫn
Trông anh lạ nhỉ ?
Tiểu Mẫn
Anh vừa mới đến đây sao ?
Minh Viễn
Ừ. Nhà anh vừa mới chuyển đến đây.
Minh Viễn
Hay chúng ta đặt tên cho nó đi.
Minh Viễn
Con của em thì gọi là Socola trắng...
Minh Viễn
Còn con của anh thì là Socola đen, tên này được không ?
Minh Viễn
Vậy thì em muốn sao ?
Tiểu Mẫn
Con của em thì gọi là Socola trắng còn con của anh thì gọi là phân em bé đi.
Tiểu Mẫn
/Bật cười, bỏ chạy/
Minh Viễn
Em dám gọi Socola đen của anh là phân em bé sao ?/Đuổi theo/
Minh Viễn
Vậy anh sẽ gọi Socola trắng của em là phân chim.
Tiểu Mẫn
" Tôi và anh chỉ mới quen biết nhau cách đây hơn 1 năm ấy vậy mà chúng tôi lại rất hiểu tính nhau. Anh thường xuyên qua nhà tôi ăn cơm, ngủ lại, ngày nào chúng tôi cũng đi học cùng nhau, gia đình hai bên từ đó cũng dần trở nên thân thiết. Từ khi có anh tôi không còn bị bạn bè ghẹo là đứa tự kỷ chỉ biết chơi một mình nữa. Vì từ trước đến giờ tôi không thích giao du với bất kỳ ai, cũng chẳng muốn có bạn bè vì đám bạn học cùng tôi chúng nó đều là những đứa trẻ hư không chịu học hành chỉ giỏi ức hiếp bạn bè. Nhưng anh Minh Viễn thì khác, anh ấy rất chăm học, ngoan ngoãn, hiền lành và rất hiểu chuyện. "
Tiểu Mẫn
" Và đó là cách mà chúng tôi gặp nhau, Điền Minh Viễn người bạn thân duy nhất của tôi. "
Chapter_3
" Part 3: Quá_Khứ_Là_Những _Chuỗi_Ngày_Đau_Thương "
" Trường Tiểu Học Bách Hoa "
Cậu chấp nhận nghe theo mẹ mình và bắt đầu đi học lại, vì đằng nào cũng không thể thay đổi được. Những chuỗi ngày đi học sau đó, đối với cậu nó là một nỗi nhàm chán tựa như bất tận. Khác xa so với ngôi trường cũ, mặc dù ở đó cậu không có bạn nhưng ít ra là vẫn còn có anh Minh Viễn.
* Reng reng */Tiếng chuông tan học/
Sau khi tan học tài xế đến đón cậu và Kỳ Kỳ quay về Hứa Gia, vừa đến trước cửa Kỳ Kỳ đã vội ném chiếc cặp sang sofa chạy đến ôm lấy ba mình, còn cậu chỉ biết lẳng lặng đi thẳng lên phòng.
Kỳ Kỳ
Ba ơi hôm nay con lại được điểm 10 nè.
Hứa Hào Kiện
Đâu, đưa ba xem.
Kỳ Kỳ
Đây nè ba/Đưa tập cho ba/
Hứa Hào Kiện
Con trai ba giỏi quá/Bế cậu lên/
Hứa Hào Kiện
Tối nay ba đưa con đi ăn nhà hàng nhé ?
Tiểu Mẫn
" Mỗi ngày tôi phải gồng mình lên để chứng kiến cảnh cha con họ thế này, trông thật buồn nôn. Nhưng tôi chẳng quan tâm vì điều tôi cần làm bây giờ là chờ ngày có cơ hội để tôi có thể rửa đi mối hận này cho ba "
Tiểu Mẫn
" Tôi cứ ngỡ là chỉ cần lờ đi và nhịn nhục thì tôi sẽ được yên ổn sống qua ngày...nhưng không..."
Tiểu Mẫn
" Cho đến một ngày..."
Tiểu Mẫn
" Hôm đó cũng như mọi khi, sau khi nghe tiếng chuông tan học thì tôi bỏ sách vào cặp và bước xuống hành lang để ra về. Nhưng hôm nay lại có sự xuất hiện của một người mà có vẻ như là đã đứng đợi tôi từ trước."
A Lý
Kỳ Kỳ, cậu ta có phải là tên bẩn thỉu mà cậu hay nhắc đến không ?
Kỳ Kỳ
Đúng vậy, chính là nó.
Kỳ Kỳ
Cha của nó chết đi, nên nó phải ăn nhờ ở đậu ở nhà của mình, còn mẹ của nó thì cứ như là bà giúp việc cho nhà mình vậy.
A Lý
Đáng thương vậy sao ?/Bật cười/
A Lý
Tại sao tất cả chúng ta đều có ba nhưng cậu ta thì không nhỉ...?!!/Chế giễu/
Kỳ Kỳ
Tại sao nhỉ ?!!/Cười lớn/
Kỳ Kỳ
Liu liu, kẻ không có ba !!
Tiểu Mẫn
/Ám ảnh, điên loạn/
Nỗi ám ảnh về 3 từ " Không có ba " như thúc giục cậu tiến đến và bóp chết đi người đang chế nhạo cậu.
Tiểu Mẫn
Mày nói ai không có ba ?/Đè Kỳ Kỳ xuống, bóp cổ cậu/
Kỳ Kỳ
Ba ơi cứu con.../Giẫy giụa/
Tiểu Mẫn
Tao sẽ giết chết mày !
Hứa Hào Kiện
Kỳ Kỳ./Hốt hoảng chạy đến/
Ông ta tát một cú trời gián vào mặt cậu khiến cậu té lăn sang một gốc.
Kỳ Kỳ
Ba ơi con sợ./Khóc lớn/
Hứa Hào Kiện
Đừng sợ, có ba ở đây rồi.
Tiểu Mẫn
" Bây giờ khi nghĩ lại thì tôi mới nhận ra là mình quá ngốc. Rằng tại sao hôm đó ông ta lại có mặt ở trường, tại sao Kỳ Kỳ lại có mặt ở trước lớp tôi, tất cả chẳng phải là một cái bẫy mà cha con họ đã dựng lên sao ?"
Chu Tuyết Nhàn
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, Tiểu Mẫn sao con lại làm như vậy với em ?
Tiểu Mẫn
/Quỳ gối, im lặng/
Hứa Hào Kiện
Đây là cách mà cô dạy con đó sao ?/Đập bàn/
Chu Tuyết Nhàn
Chắc là có hiểu lầm, anh.../Vừa nói vừa nắm tay hắn/
Hứa Hào Kiện
/Hất mạnh ra/
Hứa Hào Kiện
Nếu khi nãy tôi không đến kịp thì nó đã bóp chết thằng bé rồi./Xông đến định đánh tiếp/
Chu Tuyết Nhàn
Xin anh hãy bình tĩnh./Khóc lóc, van xin/
Chu Tuyết Nhàn
/Chạy đến chỗ cậu/
Chu Tuyết Nhàn
Tiểu Mẫn, con mau nhận lỗi rồi xin lỗi dượng đi con.
Tiểu Mẫn
Sao tôi phải xin lỗi ?
Tiểu Mẫn
Tôi còn đang hận mình vì khi nãy còn chưa kịp bóp chết nó./Nhấn mạnh từng chữ, trừng mắt/
Hứa Hào Kiện
MÀY !!!/Tức giận/
Hứa Hào Kiện
Thằng chó, tao cho mẹ con mày ăn nhờ ở đậu, đây là cách mà lũ chó hoang chúng mày trả ơn tao sao ?/Xông đến/
Chu Tuyết Nhàn
/Ôm, cản lại/
Chu Tuyết Nhàn
Tiểu Mẫn, chạy đi con.
Hứa Hào Kiện
Con chó cái, mày dám cản tao sao ?
Hứa Hào Kiện
Tao phải đánh luôn cả mày.
Tiểu Mẫn
" Cứ như thế tôi và mẹ bị ông ta đánh đến mặt mày biến dạng, khắp người toàn là vết bầm. Sau khi đánh xong ông ta còn nhốt tôi và mẹ vào nhà kho rồi bỏ đói. "
Chu Tuyết Nhàn
/Đi lại chỗ cậu/
Chu Tuyết Nhàn
Tiểu Mẫn...
Tiểu Mẫn
/Quay sang chỗ khác/
Chu Tuyết Nhàn
Mẹ xin lỗi...
Tiểu Mẫn
Tôi Nói Là Hãy Để Tôi Yên./Quát/
Tiểu Mẫn
" Cuối cùng thì ông ta cũng đã lòi ra bản chất thật của mình, ông ta thường trở về vào rất muộn khắp người toàn mùi men rượu...nhưng đâu đó...còn có cả mùi nước hoa và cả những vết hôn còn in hằn trên áo. Không dừng lại ở đó ông ta còn thường xuyên đánh đập mẹ và tôi, những lúc như vậy tôi điều chỉ biết chạy sang nhà hàng xóm để lánh mặt "
Tiểu Mẫn
" Nhưng đó chưa phải là đều tồi tệ nhất mà tôi sắp phải kể ra đây. "
Chu Tuyết Nhàn
Tiểu Mẫn mẹ đưa em đi mua sắm ít đồ, con ở nhà có đói thì tự hâm đồ ăn lại, mẹ có nấu một ít cơm để dành cho con đó.
Chu Tuyết Nhàn
Mẹ cũng có chừa phần cho ba đấy, khi nào ba về thì con bảo ba ăn tạm, lúc về mẹ sẽ nấu món khác cho hai cha con.
Chu Tuyết Nhàn
Mẹ đi nhé ?
Cậu không trả lời mà đi thẳng lên phòng thay quần áo để đến thư viện, vì cậu không muốn ở nhà để rồi phải gặp mặt người cha dượng tồi tệ đó.
Bất kể là đi đâu mẹ cậu cũng phải về trước 7h tối để nấu cơm cho ông ta ăn, nghĩ mẹ đã về nên cậu cũng quyết định về nhà vì dù gì so với trẻ con thì giờ này cũng đã khá muộn để ở bên ngoài.
Cậu về đến nhà và mở cửa đi vào.
Cậu vừa mở cửa thì thấy bên trong không mở đèn, cậu thầm nghĩ chẳng lẽ giờ này mà mẹ và ông ta vẫn chưa về sao. Nhưng ý nghĩ đó chợt vụt tắt khi cậu nhìn thấy phòng của ông ta đang sáng đèn.
Trước phòng là đôi giày mà ông ta mang đi lúc chiều nay, nhưng bên cạnh đó còn có cả giày cao gót. Cậu chắc chắn đôi giày đó không phải là của mẹ vì cậu chưa thấy mẹ mang đôi giày đó bao giờ, cậu nhìn những chiếc giày đang nằm rải rác khắp nơi cậu nghĩ chắc hẳn ông ta phải vội lắm, vì phải đến tận phòng ông ta mới mở được nó ra. Nhưng có một điều ắt hẳn còn phải vội hơn cả việc tháo giày đó là ông ta vẫn chưa kịp đóng kín cửa.
Đột nhiên trong phòng phát ra những tiếng la kèm theo đó là những tiếng rên rỉ không ngừng, cậu không biết rằng ông ta đã làm gì với người phụ nữ đó mà lại khiến ả ra rên la đến như vậy, nhưng điều mà cậu có thể biết bây giờ là mẹ cậu bà ấy đang sắp về.
Cậu run run đi đến định nhìn lén vào trong và định nhắc nhở với ông rằng mẹ và Kỳ Kỳ sắp về và xin ông ta hãy dừng lại, vì đâu đó trong thâm tâm cậu lúc này lại không muốn mẹ cậu nhìn thấy và đau lòng.
Tiểu Mẫn
/Run rẩy, từ từ nhìn vào/
( Đây đáng ra là một cảnh trần trụi nhưng vì Manga Toon không cho đăng tải những thứ nhạy cảm quá giới hạn, nên mn hãy tưởng tượng giúp mình nha )
Tiểu Mẫn
/Hốt hoảng, té bệt xuống đất/
Hứa Hào Kiện
/Giật mình, quay lưng lại/
Tiểu Mẫn
" Quả thật ông ta đang cùng với một người phụ nữ khác..."
Sau khi bị cậu nhìn thấy cảnh mà ông ta và một ả đang ân ái thì ông ta chẳng những không hốt hoảng mà còn nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ thích thú, và càng lúc ông ta càng như một con thú hoang điên cuồng thúc lấy ả ta một cách mạnh bạo.
@$×%&!
Sướng quá... suớ..ng...chết mất...thôi...
@$×%&!
Thằng em của anh to quá....á...á....#%&!
Cậu chỉ biết ngồi im bất động một chỗ, tay chân không thể nhất nổi nữa toàn thân như cứng đơ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play