Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nỗ Lực Phấn Đấu: Hành Trình Phản Công

chap 1

Anh đưa mắt lạnh nhìn xung quanh xem căn phòng rỗng tuếch, chỉ duy nhất một chiếc giường cùng một kệ sách to lớn, căn phòng được nối với phòng tắm, đồng thời chứa một chiếc tủ đựng quần áo, nhìn chung trông lạnh lẽo lại đơn độc.

Ánh nắng chiếu qua khe cửa nhỏ, rọi xuống người anh làm lộ ra dáng vẻ quạnh quẽ. Anh vốn dĩ nên ở Mỹ chứ không phải trong căn phòng nhàm chán này.

Anh là Dịch Dương Kình Hiên, là đại thiên tài của trường trung học Thanh Hoa, được trường Đại học Harvard chủ động trao học bổng toàn phần và mời đến học tập, tương lai đang rộng mở cuối cùng lại bị vây hãm bởi chính người bạn duy nhất của anh.

Xuất thân của anh không tốt, ba mẹ bỏ rơi anh, tuổi thơ anh đều sống ở cô nhi viện Ước Mơ, anh không trách ba mẹ, không trách số phận, anh vẫn luôn nỗ lực phấn đấu. Dịch Dương Kình Hiên được biết đến là cậu học sinh luôn xuất sắc toàn thành phố, có lẽ do anh tài năng nên mới dễ bị người ta ganh ghét nhưng anh không để tâm, bởi lẽ anh có một cô bạn, một cô bạn mà anh luôn tin tưởng, cô là An Mộ Hy.

Cô dù là tiểu thư được sủng ái nhất của An gia nhưng chưa hề ghét bỏ anh, vì vậy anh mới toàn tâm toàn ý tim tưởng cô.

Dịch Dương Kình Hiên không tin được, chỉ vì câu nói anh phải đến Mỹ học liền bị An Mộ Hy cầm tù...

Hỏi anh có hận cô không?

Hận!!

Đương nhiên anh hận. Anh hận người đã phá hủy cả tương lai của anh, hận người đã cho anh niềm tin rồi dập tắt, hận người cướp đi tự do của anh.

Anh ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn cái bóng đen của mình, anh chưa từng cam tâm bị giam cầm ở nơi tẻ nhạt này, anh đã từng lập kế hoạch bỏ trốn nhưng chưa lần nào thành công.

Thậm chí anh còn bị cô treo dây xích vào cổ chân, đầu kia của dây xích nối với chân giường. Dây xích màu bạc, sấn đến khiến da anh càng trắng nõn, bởi vì bị giam trong căn phòng, tiếp xúc với ánh nắng ít ỏi đến mức khiến da anh dần mơn mởn, cánh tay lộ rõ những dây gân xanh tím, đẹp đến kì dị.

Bất chợt cửa phòng mở ra, An Mộ Hy mặc một chiếc váy hoa nhí trắng tinh khôi, trên tay là ly sữa còn mang hơi ấm, cô khép cửa phòng lại, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Dịch Dương Kình Hiên, mỉm cười nói:

- Hôm nay, anh đã yêu em chưa?

Dịch Dương Kình Hiên nghiến răng, anh căm phẫn nhìn cô gái trước mắt, lạnh giọng nói:

- Cút.

An Mộ Hy si mê nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh, gương mặt anh quả là món quà của tạo hóa, đường nét gương mặt tinh tế đến hoàn mĩ, ánh mắt phượng sắc lạnh nhìn cô, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại.

Cô yêu anh, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đã yêu anh nhưng cô che giấu tình cảm, muốn bên cạnh anh với tư cách là bạn trước, nào ngờ anh lại muốn rời khỏi cô.

Cô không thể cùng anh đến nước Mỹ nên đành giam cầm anh ở cạnh mình. An Mộ Hy biết mình nợ anh một lời xin lỗi nhưng hãy để cô ích kỷ vì tình yêu một lần, chỉ một lần thôi...

An Mộ Hy bước đến gần anh, cô đưa ly sữa ấm cho anh, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của anh, khóe mắt cô bỗng dưng ửng đỏ, cô khịt khịt mũi tỏ vẻ đáng thương.

Anh liếc mắt nhìn cô, tâm anh có chút mềm, anh quả thật không đành lòng nhìn cô khóc, dù sao cô cũng là người bạn tốt nhất của anh, đắn đo một hồi anh vẫn giữ vững kiên định, quay đầu làm ngơ cô.

An Mộ Hy cúi thấp đầu, lúc trước khi cô khóc anh liền nghe theo lời cô nhưng từ khi cô xích chân anh lại, anh liền làm ngơ cô.

Bị người mình yêu ghét bỏ, cảm giác đó đau đớn đến cỡ nào kia chứ...

Dịch Dương Kình Hiên thấy cô không nói gì, anh đưa mắt nhìn cô, nhấp môi hỏi:

- Rốt cuộc cô muốn giam tôi bao lâu?

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đáng thương, mím môi đáp:

- Đến khi anh yêu em.

Anh siết tay thành nấm đấm, lạnh lùng chối bỏ:

- Không có khả năng!

Mắt An Mộ Hy chợt nhòe, tuyến lệ đem nước mắt chảy ra, cô vừa uất ức lại khó chịu lên tiếng:

- Tại sao không thể?

Anh càng lúc càng trấn định, thực chất trong tâm anh đã loạn thành một nùi:

- Bởi vì tôi sẽ không yêu kẻ giam cầm mình. Với tôi cô chỉ là kẻ ích kỉ, đáng ghét.

Ly sữa trên tay cô rơi xuống sàn nhà tạo thành tiếng vang lớn, sữa loang thành một vũng lớn, mảnh thủy tinh cứa vào chân cô nhưng cô không để tâm:

- Dịch Dương Kình Hiên, anh đừng nói nữa.

Ánh mắt cô nhìn anh, có say đắm, có chiếm hữu và có sợ hãi...

An Mộ Hy lắc lư cơ thể mong manh rời khỏi căn phòng, vết xước trên chân cô rỉ máu, từng giọt từng giọt rơi trên sàn, anh cũng đã chú ý đến vết thương của cô nhưng anh không nói.

Mỗi cuộc gặp gỡ của anh và cô đều là cãi vã, nhiều đến mức khiến anh quen thuộc. Dịch Dương Kình Hiên nhàm chán căn phòng này, nhàm chán cuộc sống tẻ nhạt này, nhàm chán với những cuộc cãi vã.

Anh muốn rời đi, không cần đến Mỹ, chỉ cần có thể rời khỏi căn phòng này, anh muốn tự do nghiên cứu sinh vật học, tự do thiết lập các phần mềm thú vị.

Lát sau liền có người giúp việc đến mau dọn sàn nhà. Ánh mắt anh dừng lại ở vết máu đỏ sẫm trên sàn, không ai biết anh đang nghĩ gì.

chap 2

Một buổi tối tẻ nhạt tiếp tục diễn ra, Dịch Dương Kình Hiên cảm thấy cuộc đời anh bây giờ như một vòng luân hồi quanh quẩn, ăn, ngủ, đọc sách, ngồi ngẩn người và gặp mặt cô.

Anh bước chân đến kệ sách, tiếng xích sắt lần nữa vang lên, cũng may là dây xích đủ dài để anh đi khắp căn phòng. Cầm cuốn sách thiên văn học trên tay, anh bất chợt bật cười ra tiếng, ánh mắt lạnh nhạt như trời đông, khóe môi lại cong lên. Anh nhớ ra ước mơ lúc nhỏ của mình, anh từng muốn trở thành nhà du hành vũ trụ, khám phá những hành tinh kì bí.

Chuyển mắt nhìn căn phòng được thắp sáng bởi những ánh đèn, anh tự giễu cợt bản thân, anh thà bị trôi dạt ở hố đen vũ trụ chứ không muốn ở đây nhưng hiện thực luôn đối nghịch anh.

Căn phòng bị khóa kín, chỉ có một khe hở nhỏ để ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Trong căn biệt thự này lại có hàng chục người tuần tra, quyết không để anh chạy thoát.

Cửa phòng mở ra, An Mộ Hy rón rén bước vào, cô thay một chiếc váy ngủ hồng phấn, nhẹ bước lại gần anh. Dịch Dương Kình Hiên để quyển sách thiên văn lại tủ, anh lên tiếng:

- Dọn toàn bộ sách này đi.

An Mộ Hy liên tục gật đầu đáp ứng, chỉ chốc lát sau liền có người đem tất cả sách rời đi, thay vào đó là những quyển sách hoàn toàn mới.

Anh đưa mắt nhìn quyển tập khổ lớn trên tay An Mộ Hy, nhíu mày nhìn cô.

An Mộ Hy gượng cười, cô vội chạy lại phía Dịch Dương Kình Hiên. Anh ngồi trên giường, cô đứng trước mặt anh, nhẹ giọng nói:

- Có bài tập nhờ anh giúp.

Bất giác Dịch Dương Kình Hiên nhớ về thời cấp ba, anh cũng từng giảng giải lại kiến thức trên trường cho cô, không những thế còn chỉ dạy cho cô những kiến thức thực tế, kí ức lại lần nữa quay trở về.

Dịch Dương Kình Hiên không học đại học nhưng anh đã đọc hết những giáo trình cơ bản của trường đại học Thanh Hoa. Một phần nhờ ơn của An Mộ Hy, cô thi đỗ trường Thanh Hoa, một trong những trường top đầu, do nhàm chán nên anh thuận tiện xem kiến thức ở trường cô. Rảnh rỗi thì anh lại tìm hiểu thêm vài thứ, qua một năm bị giam giữ anh cũng đã học xong kiến thức của trường rồi.

Dịch Dương Kình Hiên lấy cuốn tập trên tay cô, nhìn đề toán cao cấp từng gây ám ảnh cho anh một một thời gian ngắn, anh thở dài lên tiếng chỉ dạy cô.

An Mộ Hy mỉm cười, cô ngồi xuống cạnh anh, nghe anh giảng bài thì liên tiếp gật gù. Cô không ngốc, nếu cô ngốc đã không đỗ vào Thanh Hoa rồi, chỉ là khi ở cạnh thiên tài như Dịch Dương Kình Hiên, cô có chút thua thiệt.

Đang giảng đến bước cuối của bài, anh bất giác cảm thấy đầu vai nặng trĩu, nghiêng đầu thấy cô đang dựa vào vai anh, nhắm nghiền mắt ngủ say. Ánh mắt Dịch Dương Kình Hiên trầm xuống, anh chăm chú nhìn An Mộ Hy, người bạn của anh không xấu, thậm chí là nói nhan sắc cô rất hút mắt.

An Mộ Hy là nữ thần của trường cấp ba, cô thông minh nho nhã, trong mắt người khác là nữ thần ôn nhu, trong mắt anh lại có chút nghịch ngợm.

Dịch Dương Kình Hiên buông tiếng thở dài, cô khi ngủ quả thật trông ngoan hơn lúc cãi vã. Nếu cô không làm ra những việc này, có lẽ anh đã thử yêu cô.

Nhan sắc An Mộ Hy khá thu hút, nước da trắng mịn, gương mặt với đường nét mềm mại, đôi mắt tam bạch sắc sảo cùng với đôi môi đỏ mọng.

Anh đưa mắt nhìn mái tóc nâu sữa của cô, ánh mắt anh lần nữa trầm xuống, anh thích cô trong mái tóc đen mềm mại, bây giờ mái tóc đó cũng đã thay đổi theo chính chủ nhân của nó.

Dịch Dương Kình Hiên nâng tay đẩy đầu cô ra khỏi vai mình, An Mộ Hy cũng vì thế mà tỉnh giác, cô ngơ ngác nhìn anh:

- Kình Hiên, có chuyện gì sao?

Dịch Dương Kình Hiên quăng cuốn tập vào tay An Mộ Hy, trầm giọng nói:

- Giảng xong rồi, cô rời đi được rồi đấy.

An Mộ Hy cầm chặt quyển tập, cô đưa mắt nhìn ánh mắt sắc lạnh của Dịch Dương Kình Hiên, lòng cô chợt hụt hẫng.

Cô nhớ lúc hai người là bạn, ánh mắt anh nhìn cô bao giờ cũng mang theo chút ôn nhu sủng nịch, còn bây giờ lại hoàn toàn trái ngược.

An Mộ Hy nói thanh cảm ơn liền lưu luyến rời đi.

Dịch Dương Kình Hiên buông lỏng người, ban nãy người anh vẫn luôn căng chặt phòng ngự, anh ngã ngửa người xuống giường, ánh mắt chăm chăm nhìn trần nhà.

Đã bao lâu rồi anh chưa trở về viện mồ côi Ước Mơ nhở?

Dịch Dương Kình Hiên không nhớ, anh đưa tay đặt lên ngực trái, nơi trái tim ngự trị đang phát ra tiếng động, nó cho biết anh đang hi vọng, hi vọng được trở về, hi vọng gây dựng sự nghiệp, hi vọng thực hiện ước mơ.

Anh nhớ anh đã từng chạy trốn ba lần trong suốt một năm bị giam giữ nhưng chưa lần nào thành công. Nhìn dây xích trên chân, anh đăm chiêu suy nghĩ, liệu anh có nên bỏ trốn lần nữa?

Dây xích vì anh cử động mà cạ vào chân anh khiến cổ chân có chút trầy xước nhẹ, những vết trầy ửng đỏ nổi bật trên nước da trắng của anh.

Dịch Dương Kình Hiên khinh miệt, một đứa con trai lại trắng, cơ thể thì yếu đuối như một người con gái, coi có trớ trêu không kia chứ...

chap 3

Anh nhớ đến ba lần bỏ trốn của mình.

Lần thứ nhất là do bồng bột, quá ức chế khi phải ở trong căn phòng nhàm chán, anh muốn tự do nên liều mình bỏ trốn, cuối cùng bị một tên vệ sĩ lực lưỡng bắt lại.

Lần thứ hai là rút kinh nghiệm từ lần thứ nhất, anh khi bỏ trốn liền né chỗ có nhiều vệ sĩ, nào ngờ vừa chạy một đoạn ngắn liền bị phát hiện, thậm chí còn bị mấy tên vệ sĩ gây thương tích.

Lần thứ ba là lần anh bị thương nhiều nhất, vốn đã thoát rồi nào ngờ lại bị người xung quanh phát hiện, họ nộp anh cho đám vệ sĩ để lãnh tiền, cũng chính là lần này anh vừa bị đánh vừa bị xích chân lại.

Dịch Dương Kình Hiên nhắm nghiền mắt, chân mày vẫn nhíu lại, anh ngủ, trong tư thế phòng ngự...

Anh chưa từng có một giấc ngủ ngon, cho dù là lúc nhỏ hay là hiện tại.

Khi ở viện mồ côi Ước Mơ, chỉ cần anh ngủ say liền sẽ bị đám người ở đó trêu chọc, cũng may đám người đó bây giờ đã rời đi.

Dần lớn, anh không dám say giấc vì sợ các em nhỏ trong viện xảy ra chuyện. Nhất là từ khi cô nhi viện có kẻ trộm đột nhập, kể từ hôm đó trở đi, anh chưa từng ngủ say.

Cho đến bây giờ, anh cũng chẳng dám ngủ say, anh sợ trong lúc anh ngủ liền có chuyện xảy ra.

Dịch Dương Kình Hiên thả nhẹ hơi thở, cuộc sống anh không hạnh phúc nhưng chưa có ngày nào là anh không cố gắng, chỉ cố điều mọi cố gắng của anh lại dừng lại vì An Mộ Hy...

Trưa ngày hôm sau anh mới tỉnh giấc, tắm rửa xong liền đọc sách, dạo gần đây anh ăn uống không ngon nên cũng chẳng muốn ăn trưa. Từng có một thời gian An Mộ Hy vì nghi ngờ anh tuyệt thực mà đã ép anh ăn, cuối cùng anh bất tỉnh, vài ngày sau anh vẫn luôn truyền dịch dinh dưỡng.

Ngẫm lại những chuyện xảy ra giữa mình và cô ấy, vẻ mặt anh càng lúc càng không vui.

Một ngày của anh lại lần nữa trôi qua trong buồn chán.

Buổi chiều anh dùng chút thức ăn liền tiếp tục đọc sách, anh đang có hứng thú với quyển sách Giáo Trình Kỹ Thuật Lập Trình C Căn Bản & Nâng Cao và quyển Kỹ Thuật Lập Trình Cơ Sở Với Ngôn Ngữ C/C ++.

Dịch Dương Kình Hiên chăm chú lật từng trang sách, anh ngày càng cảm thấy việc lập trình khá thú vị, nếu được tự do, có lẽ anh sẽ trở thành một lập trình viên.

Cửa phòng mở ra, anh ngay cả mí mắt cũng chẳng ngước nhìn, căn phòng rơi vào yên tĩnh, giác quan anh cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

Dịch Dương Kình Hiên lúc này mới ngẩng đầu nhìn phía cửa phòng, anh thấy An Mộ Hy, cạnh cô là hai vệ sĩ vẻ mặt cau có nhìn chằm chằm anh.

An Mộ Hy quăng túi xách xuống sàn, cô từng bước tiến lại gần anh, vẻ mặt dần mất bình tĩnh:

- Anh có biết hôm nay em gặp ai không?

Dịch Dương Kình Hiên nhíu mày nhìn cô, anh bình tĩnh lắc đầu.

Hành động của anh càng làm cô thêm táo bạo, ánh mắt vốn đẹp đẽ của cô dần âm u:

- Em gặp Trịnh Niệm, cô ta nhắc đến anh đấy, cô ta nói bây giờ gặp anh cô ta sẽ theo đuổi.

Dịch Dương Kình Hiên ngẩn người, anh chợt nhớ lại kí ức, Trịnh Niệm hình như là một trong những người theo đuổi anh nhưng anh nhớ anh đã từ chối thẳng thừng, bây giờ thậm chí mặt cô ấy anh còn không nhớ.

Giọng nói của An Mộ Hy tiếp tục vang lên, mang theo chút ganh ghét chiếm hữu:

- Cô ta nói với em rằng anh từng mời cô ta đi uống nước. Dịch Dương Kình Hiên, rốt cuộc anh đã lừa dối em bao nhiêu chuyện?

Anh nhìu mày nhìn cô, anh không ngờ Trịnh Niệm lại đem chuyện đó kể cho cô nghe.

Anh mời cô ta uống nước vốn chỉ để nhờ vả.

Phải!

Lúc đó là khi anh vừa nhận tháng lương đầu tiên, muốn mua một món quà tặng sinh nhật cho An Mộ Hy nhưng anh không biết con gái sẽ thích quà gì nên mới quyết định tìm đến Trịnh Niệm.

Dịch Dương Kình Hiên nheo mắt nhìn đăm đăm An Mộ Hy, anh không lên tiếng giải thích. Anh nghĩ với mối quan hệ hiện tại giữa anh và An Mộ Hy cũng đâu cần phải nói ra.

An Mộ Hy bất chợt rợn người, sâu trong đôi mắt khi anh nhìn cô, cô cảm giác có chút nguy hiểm, cô lùi về sau vài bước, vươn tay ra hiệu.

Hai người vệ sĩ ban nãy tiến đến giữ chặt lấy người anh, họ xích cả tay lẫn chân anh vào bốn góc giường, cả người anh bị trói lại thành hình chữ X.

Dịch Dương Kình Hiên cảm nhận sắp có chuyện không hay xảy ra, anh quay đầu nhìn An Mộ Hy, ánh mắt như thể muốn xé xác cô ra.

Hỏi anh có sợ không?

Một chút...!

Thử hỏi bị trói lại, ngay cả cử động cũng khó khăn, lại có một ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào cơ thể mình, anh vừa sợ, vừa muốn đánh những người chạm vào cơ thể anh.

Nhưng anh làm được gì kia chứ? Với cơ thể yếu ớt này, vì bị giam giữ lâu mà tâm lý anh dần dần không ổn, ngay cả dinh dưỡng cũng nạp vào không đủ thì sao có thể chống chọi lại đám người vệ sĩ này.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play