"May chạy!!Là tang thi triều. "
Sống trong thời mạt thế, gặp phải tang thi là một điều rất đỗi bình thường. Nhưng đây là tang thi triều, nó giống như một cuộc bạo động, tang thi tụ họp lại một chỗ, càn quét qua các căn cứ, khiến cho con người không kịp trở tay.
Diệp Nhiên, gia nhập vào một căn cứ hạng trung ngay buổi đầu mạt thế. Cậu thức tỉnh dị năng tốc độ, tuy là loại gần yếu nhất, nhưng chạy thoát khỏi tang thi lại không vấn đề gì.
Ngay lúc cậu thoạt khỏi đám tang thi đó, cậu thấy một người trong tổ đội sắp bị tang thi cào trúng. Cậu nhanh tay, kéo người đó lại, nhìn kĩ mới thấy đó là đồng đội thường ra ngoài làm nhiệm vụ với cậu.
Ngay lúc tưởng chừng như thoát khỏi tử thần, thì tên cậu cứu đó lại lấy ân báo oán đẩy cậu vào tang thi. Cậu nhìn hắn, chỉ hỏi một câu "Tại sao?".Hắn như một kẻ đứng trên cao nhìn xuống cậu, chỉ nhếch môi cười nhạt một tiếng rồi quay đi.
Sống gần mười năm tại mạt thế, cậu vốn hiểu được cái gọi là nhân tính không còn tồn tại nữa rồi. Con người ở mạt thế không còn giống như trước đây. Nếu là trước đây, ngươi có tiền có quyền họ sẽ nịnh hót ngươi, sẽ tâng bốc ngươi. Nhưng đây là mạt thế, ở mạt thế chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót, kẻ yếu chỉ có thể làm hòn đá kê chân cho kẻ mạnh.
Con người ở mạt thế ích kỉ lắm cũng thật độc ác, tàn nhẫn biết bao. Diệp Nhiên biết mềm lòng vào lúc này chính là tự hại mình. Nhưng cậu lại không cách nào làm ngơ được. Đến bây giờ, cho đến lúc bị tang thi cào cấu, cắn xé, cậu mới chợt hiểu ra, thì ra trước giờ chỉ có mình cậu là tự nguyện, thì ra là cậu ngu ngốc đến cực điểm. Đến khi bị bọn họ bỏ rơi mới nhận ra được bản thân từ trước đến giờ hoàn toàn sa rồi.
Cảm giác tang thi cào cấu còn không đau bằng bị đồng đội phản bội. Cậu hận !!!Hận con người vô tình, hận bản thân ngu ngốc !!!Nếu có kiếp sau, cậu khiến chúng trả giá gấp trăm lần nỗi đau mà cậu phải chịu đựng.
...........................................................……………………
Cậu mơ màng tỉnh dậy, trước mắt cậu là một trần nhà trắng tinh. Cậu giật mình, không phải cậu đã chết rồi sao. Ngồi dậy nhìn xung quanh nhà, đây không phải là căn nhà trước mạt thế của cậu hay sao. Không có cảm giác đâu đớn khi bị tang thi xé xác. Không lẽ là mơ. Không thể nào, cái cảm giác đó quá đỗi chân thật.
Cậu chạy nhanh vào nhà tắm, nhìn vào trong gương, một khuôn mặt quen thuộc nhưng cũng rất đỗi xa lạ. Không biết tự bao giờ cậu không còn soi gương, cũng không nhìn thấy khuôn mặt này.
Khuôn mặt trong gương có nước da trắng như em bé, đôi mắt phượng hẹp dài, con ngươi màu đỏ càng làm tăng phần yêu mị cho gương mặt,sống mũi cao, thẳng tắp, đôi môi đỏ hơi mím lại. Cả gương mặt toát lên vẻ yêu mỵ không thể cưỡng lại. Khuôn mặt góc cạnh không góc chết càng khiến người ta thêm yêu thích.
Bất chợt, cậu khóc. Đã bao lâu rồi cậu mới cảm thấy yên bình đến vậy. Nhưng ngay lập tức cậu lấy lại tinh thần. Cậu ra khỏi nhà tắm, nhìn thời gian trên điện thoại.
Ngày 26 tháng 3 năm XX
Đây là... một năm trước mạt thế. Cậu có một suy nghĩ điên rồ...Cậu sống lại. Nhưng chuyện này quá sức phi lý, làm sao có thể. Nhưng lại không có bất kì giả thuyết nào có thẻ giải thích vấn đề này được.
Đọt nhiên, trong đầu cậu vang lên tiếng máy móc.
[Đinh... kết nối thành công. ]
Cậu giật mình lên tiếng, có hơi hoảng sợ. "Ai?"
Ngay lập tức, tiếng nói đó lại vang lên, lần này là tiếng của một đứa trẻ, có hơi mền mại.
[Xin chào kí chủ, tôi là hệ thống mang số hiệu 080 ,xin được phục vụ kí chủ 24/7.]
"Mày nói mày là hệ thống. "
Sống trong thời mạt thế, được sống lại lần nữa, có gì mà chưa thử qua, nói chi, giờ là hệ thống.Cậu cũng không còn hoảng hốt như trước nữa .
[Vâng, thưa kí chủ. ]
"Vậy sao mày lại ở đây. "
[ À vâng, tôi xin giới thiệu lại một lần nữa. Tôi là hệ thống 080 ,là hệ thống sinh tồn tại mạt thế. Vì cậu có nỗi oán hận với thế giới khá nặng nên tôi đã được triệu hồi đến đây để giúp cậu vượt qua thời kì mạt thế, còn cậu chỉ cần nghe tôi chỉ dẫn nhất định sẽ tung hoành nơi mạt thế này. ]
Vừa nói hệ thống vừa tự đắc, cứ nghõ chắc chắn kí chủ nhà nó sẽ tuyệt nhiên nghe theo sắp xếp của nó. Nhưng Diệp Nhiên chỉ nhìn liếc qua nó như nhìn một kẻ thần kinh.
Cậu đi xuống nhà bếp, mở tủ lạnh ra thấy trong đó có một miếng bánh còn giở lấy ra ăn, kèm theo đó là một cốc sữa tươi. Lâu rồi, rất lâu về trước cậu mới có thể ăn uống tùy thích thế này. Ở mạt thế, lương thực là cực kì khan hiếm. Dù chỉ là một mẩu bánh cứng nhưng vẫn phải ăn.
Hệ thống nhìn lại không thấy kí chủ nhà nó đâu vội chạy ra ngoài, thấy kí chủ đang ngồi ăn ngấu nghiến miếng bánh. Đến bên kí ,nó hơi bực dọc hỏi.
[ Kí chủ, sao cậu không để ý đến tôi vậy, tôi là hệ thống vạn năng đó. ]
Cậu chỉ qua loa ừ một tiếng cho có rồi bắt đầu tiếp tục công cuộc ăn uống.
Hệ thống bực mình rồi đó, nó bay đến trước mặt kí chủ, lần này, Diệp Nhiên nhìn thấy rõ hệ thống. Nó có ngoại hình là một cục bông tròn tròn, còn rất mềm, có màu trắng sữa nhìn rấy đẹp.
[Kí chủ, cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được mà, nha, coi như tôi cầu xin cậu luôn đó. ]
"Không. "
Cậu dứt khoát trả lời. Không phải cậu không tự tin vào bản thân mà là cậu lười. Làm nhiệm vụ gì chứ ,cậu chỉ muốn sống sót ở mạt thế mà thôi.
Hệ thống vẫn cứ kì kèo mãi, nếu không phải đột nhiên linh hồn cậu liên kết với nó, nó cũng không muốn làm việc với kí chủ vô lương tâm này đâu. (hệ thống khóc ròng ).
[ Kí chủ, cậu chỉ cần làm nhiệm vụ thôi mà, chỉ cần cậu làm nhiệm vụ việc gì tôi cũng nghe theo cậu hết. ]
"Được,nhưng cậu phải hoàn toàn nghe lời tôi. "
[Được, được, tôi nghe theo cậu hết. ]
Cậu dời tầm mắt, ngước lên nhìn hệ thống hỏi.
"Này hệ thống,cậu không có tên à?"
[Thì tôi tên là 080 còn gì ]
"Chả nhẽ tôi cứ gọi cậu là 080,hay để tôi đặt cho cậu một cái tên?"
[Được. ]
Có sự cho phép của hệ thống, cậu mới nghiêm túc suy nghĩ cho hệ thống một cái tên.
"Hừm... vậy gọi là tiểu bạch đi, nhìn cậu trắng vậy mà. "
[Tiểu bạch... nghe rất hay, cảm ơn cậu. ]
"Không có gì. "
Cậu lại tiếp tục vùi đầu vào ăn. Ăn xong cũng đã gần tối, cậu đến siêu thị mua đồ về nấu ăn. Bình thường cậu rất ít ra ngoài, tính tình cậu hơi lạnh lùng ít nói nên không mấy có bạn bè. Mà ra ngoài thực phiền a. Cậu có gương mặt thoạt nhìn khó gần, nhưng nhiều người vẫn lại gần bắt chuyện với cậu .
Lần này ra ngoài cậu còn đeo khẩu trang nhưng vẫn không qua mắt được mọi người. Ai bảo trời sinh cậu đã có nhan sắc nghịch thiên cơ chứ.
Hệ thống chậc lưỡi nhìn kí chủ nhà nó nghĩ. ['Kí chủ quá tự luyến rồi'.]
Tuy nói thì nói vậy thôi nhưng hệ thống cũng không khỏi cảm khái trong lòng. Nói đi cũng phải nói lại quả thật kí chỉ nhà nó cực kì đẹp a. Nó rất tự hào a.
Cậu đi một vòng quanh siêu thị mua hết mấy thứ cần dùng rồi đến quầy thu ngân để tính tiền.
Cậu là con riêng của Diệp lão gia tử, trước khi bị đuổi ra khỏi nhà bọn họ cũng cho cậu một số tiền khá lớn đủ để cậu tiêu xài phung phí cả đời.Sau khi Diệp lão gia tử qua đời một năm trước, bọn người trong gia tộc liền lấy cớ đuổi cậu đi. Cậu cũng không muốn ở trong gia tộc đó, toàn là mấy kẻ hám danh lợi. Có lẽ, chắc cũng chỉ có anh ấy mới xem cậu là người nhà.
Nhắc đến người đó cậu không khỏi đau lòng. Anh ấy là Diệp Hàn Thiên, sau khi Diệp lão gia tử mất, anh ấy lên trở thành gia chủ đời kế tiếp. Anh ấy đối xử với cậu rất tốt, lúc trước, ở nhà chính cậu nhận ra anh không phải đối xử vớ cậu tốt mà là qua tốt. Không còn là tình anh em đơn thuần nữa mà là một thứ tình cảm khác. Lúc đó, cậu nhận ra tình cảm của anh, nhưng cậu không dám đối mặt. Thế là cậu lựa chọn rời đi.
Mấy năm nay,anh và cậu không liên lạc gì vớ nhau. Có lẽ, anh nhận ra cậu biết tình cảm của anh dành cho cậu nên mới trốn tránh anh. Vào mấy dịp lễ tết cậu cũng về đó một lần, dù sao tiền cũng là anh cấp cho cậu hàng tháng, không thể cứ ăn mà không có trả có trả cho người ta được.
Sau mạt thế cậu cũng không gặp lại anh, nên cũng không biết trong mạt thế anh sống ra sao. Nhưng dù sao thì, Diệp gia cũng có quan hệ với chính phủ, chắc là được chính phủ đưa đi rồi.
Cậu vốn không biết, kiếp trước anh đi tìm cậu khắp nơi lập một căn cứ lớn lấy tên là Thiên Long, nhưng đợi mãi cậu vẫn không đến. Trước khi tang thi triều đến, anh tìm thấy cậu lúc đi làm nhiệm vụ. Anh định về căn cứ một chuyến sau đó trở lại đón cậu đi. Nhưng thật không ngờ lại có tang thi triều diễn ra khiến việc đón cậu chậm trễ. Khi đến nơi, căn cứ mà cậu sinh sống lúc mạt thế đến, lúc ấy anh như một kẻ điên, điên cuồng tìm người. Khi nghe thấy cậu chết trong biển tang thi, anh hận, hận bản thân sao lúc đó không đón cậu về.
Chậc... quay lại vấn đề chính. Cậu thanh toán xong thì trở về chung cư mà mình đang sống, đi trên đường có có cặp đôi cùng nhau đi dạo, có những đứa trẻ vui đùa hò hét, có những ông cụ bà cụ lớn tuổi ngồi bồi trẻ con chơi, hay ngồi đánh cờ... lại có những gia đình vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
Tất cả những thứ này, một năm sau sẽ chẳng cìn lại gì. Đang đi thì cậu nghe thấy tiếng hệ thống.
[ Kí chủ, có nhiệm vụ. ]
"Nói. "
[Cậu đi thẳng rồi quẹo trái, trong hẻm đó, nhanh lên không người đó sẽ chết mất đó. ]
Nghe theo lời hệ thống, cậu đi vào một con hẻm, trong đó, bây giờ mới chỉ lờ mờ tối nên cũng thấy đôi chút. Trong hẻm, một người đàn ông mặc đồ đen đang nằm trên đống cát tông, trên người toàn là máu. Cậu nhanh tay lại đỡ người đàn ông đó dậy.
"Cậu là ai?Mau buông... "
"Chậc, anh bị thương rồi, tôi chỉ giúp đỡ thôi, không có ý gì khác. "
Cậu đưa người đàn ông đó về nhà, cởi áo anh ta ra thấy trên bả vai có một vết thương lớn do trúng đạn. Cậu hỏi hệ thống.
"Này Tiểu Bạch, có thuốc trị thương không. "
[Bây giờ vật phẩm của cậu chưa có, cậu có muốn mở quà cho người mới không.? ]
"Có cái này luôn à, sao lúc trước không thấy cậu nói ?"
Tiểu Bạch bộ mặt lẳng tránh ang mắt của cậu nói.
[Cậu đâu có hỏi đâu mà tôi phải nói. ]
Cậu nhìn Tiểu Bạch ngán ngẩm, chả còn gì để nói.
"Được rồi, mau mở đi. "
Một tiếng 'tinh 'vang lên.
[Chúc mừng kí chủ đã mở được phần thưởng là hai viên hoàn phục đan ,một viên thuốc kháng bệnh độc, 1000 tích phân ]
[ Kí chủ, cậu may mắn thật đó. ]
"Ta mà lại. "
Nói rồi cậu lấy một viên hoàn phục đan cho vào miệng của người đàn ông. Lúc này, hệ thống lại tinh lên một tiếng.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được 200 tích phân. ]
"Tiểu Bạch, ta nói này, tích phân là để dùng làm gì vậy. "
[Tích phân có thể dùng để thăng cấp cho hệ thống ,cũng có thể đổi các vật phẩm như tièn vậy. Hệ thống có cửa hàng nên khi kí chủ cần dùng, có thể vào cửa hàng hệ thống để đổi lấy vật dụng cần thiết. ]
"Ta hiểu rồi. "
Cậu lấy nước thấm vào khăn rồi lau người cho người đàn ông đó. Sau khi lau xong khuôn mặt, cậu giật mình, khuôn mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này không ai khác chính là người anh cùng cha khác mẹ của cậu -Diệp Hàn Thiên.
Đúng là hơi bất ngờ, không phải kiêos trước khoảng thời gian này cậu không có gặp lại anh, không lẽ cậu sống lại nên tạo ra hiệu ứng hồ điệp. Cậu lắc lắc đầu ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Nói cũng lạ, tại sao Diệp Hàn Thiên lại ở thành phố S này, không phải anh ta nên là ở B thị sao. Cậu nghiêng đầu khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cậu lười để ý. Dù sao qua một kiếp cậu cũng suy nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần anh ta không đi quá giới hạn, cậu vẫn có thể chấp nhận người này.
Cậu cũng không để ý nữa, đi xuống bếp làm đồ ăn rồi nấu một ít cháo cho Diệp Hàn Thiên. Cậu từ nhỏ đã biết tự nấu ăn, lại qua mạt thế nên món ăn do cậu nấu cũng được xem là khá ngon, tuy không ngon bằng nhà hàng năm sao nhưng vẫn gọi là ăn được đi.
Cậu vui vẻ ăn cơm, lâu rồi cậu mới ăn ngon đến vậy. Ăn xong cậu cũng không quên măng một bát cháo lên phòng Diệp Hàn Thiên, thấy anh chưa tỉnh liền đẻ sang một bên rồi quay trở lại phòng mình. Cậu lấy quần áo rồi vào nhà tắm, mở nước vào bồn, nằm ngâm mình trong bồn nước, cậu không khỏi suy nghĩ mông lung. Không biết từ lúc nào, cậu bất chợt nhớ về quá khứ, cái thời điểm cậu bị vứt bỏ đó, cảm giác thống khổ cùng phẫn uất khiến tim cậu nhói lên từng đợt.
Lúc đó tại sao bọn họ lại phản bội cậu cơ chứ, cậu vốn đối xử với họ rất tốt, có đồ ăn đều chia cho họ, có tinh thạch cũng không giữ lại cho riêng mình. Nhưng bọn họ, cớ sao lại đối xử tần nhẫn với cậu đến vậy. Nói không hận bọn họ là nói dối, nhưng hiện giờ cậu cũng không thể giết bọn họ được, huống chi cậu lại không biết bọn họ ở đâu. Vả lại mạt thế chưa đến, giết người là phạm pháp, cậu không muốn sống trong tù cho đến lúc mạt thế đến đâu.
Nhận thấy cảm xúc của kí chủ hơi bất ổn, tiểu bạch lên tiếng. [Kí chủ, cậu sao vậy?Không khỏe ở đâu à?]
"Không sao "
Cậu chỉ qua loa đáp một câu. Cảm thấy ngâm cũng đã lâu, nước cũng bắt đầu lạnh đi, cậu ra khỏi bồn tắm, nhìn vào trong gương, cậu nhìn thấy một ắn kí kì lạ ở trên ngực trái. Trong vô thức cậu đem tay lên miết ở chỗ ấn kí đó .
Đột nhiên, một ánh sáng lóe lên trong nhà tắm, ngay sau đó cậu con trai trong đó hoàn toàn biến mất.
Lúc này, cậu thấy bản thân đang đứng ở một không gian rộng lớn, tại vì không gian nhìn không thấy điểm cuối, bị sương mù bao phủ, dày đặc. Cậu nhìn xung quanh, nơi đây là một bãi đất trống, khoảng chừng trăm thước chia là bốn mảnh lớn. Phía bên kia là thác nước trong vắt chảy xuống, chảy xuống tạo thành một cái hồ lớn rồi chảy ra tạo thành một khe suối chảy đi không có điểm cuối. Nước ở đây có màu xanh lam nhìn rất đẹp. Cậu cũng không dám tự tiện uống nước liền đi xung quanh thử xem thì thấy một căn nhà gỗ, nhìn cấu trúc bên ngoài có hơi cũ nhưng không gây phản cảm mà còn thấy được sự nhã nhặn tinh tế.
Vào bên trong cậu không khỏi bàng hoàng, ở đây cái gì cũng có, đến bên kệ sách, cậu cầm xuống một cuốn, bên trên có ghi Kinh tâm quyền, nghe có vẻ rất lợi hại.
Cậu gọi hệ thống.
"Tiểu bạch, có đó không. "
[Kí chủ, cần gì ạ. ]
"Nơi này là đâu vậy. "
Nhìn xung quanh, tiểu bạch có hơi thoáng giật mình, sau đó là vui vẻ.
[ Chúc mừng kí chủ nhận được truyền thừa từ không gian tu chân, không chỉ vậy đây còn là không gian cao cấp nha. Kí chủ may mắn thật đó. ]
Cậu chỉ cười trừ cho qua rồi hỏi tiểu bạch.
"Vậy mấy quyển sách này thì sao?"
Mang theo nghi ngờ hỏi hệ thống, tiểu bạch đáp.
[ Đây đều là công pháp tu chân, rất có lợi cho kí chủ đấy ạ. ]
"Ừm. "
Cậu có hơi buồn ngủ nên dùng ý niệm ra ngoài, vừa ra khỏi nhà tắm đã thấy một thân ảnh cao lớn đứng trước mặt, cậu giật mình lùi lại. Ngước mặt lên thì thấy là Diệp Hàn Thiên, nhìn như anh ta có hơi tức giận.
"Lúc nãy em đi đâu. "
Cậu có hơi hoảng, né tránh ánh mắt của anh, nói.
"Nãy giờ tôi vẫn ở trong nhà tắm. "
Anh thấy cậu không chịu nói cũng không ép. Diệp Nhiên thấy anh không còn ý định hỏi thì thở nhẹ, quay sang hỏi anh.
"Anh mới tỉnh à, đã ăn cháo chưa. "
"Cháo là em nấu. ".
Thấy cậu gật đầu, anh cảm thấy có hơi vui vui. Lúc nãy anh tỉnh dậy, mơ mơ màng màng thì cũng nhìn ra xung quanh. Lúc anh bị tập kích liền trốn vào một con hẻm, cứ nghĩ lần này tiêu thật rồi nhưng mà lại thấy một thân ảnh đi vào. Vì đứng trước ánh sáng nên nhìn cậu có hơi chói mắt, anh không nhìn thấy rõ được khuôn mặt của cậu thiếu niên đó, nhưng âm thanh từ giọng nói vang ra khiến anh chắc chắn đó là cậu-Diệp Nhiên.
Lúc tỉnh dậy, anh không thấy cạu đâu liền ra ngoài tìm, khắp nhà chỉ có riêng phòng cậu là chưa vào, anh dè dặt gõ cửa nhưng lại không thấy ai mở cửa. Thấy của không khóa, anh nhanh chân bước vào, thấy trong nhà tắm sáng đèn, anh lại gần nhà tắm xem thử thì thấy có ánh sang lóe lên .Anh hoảng sợ gõ cửa nhưng đáp lại là một khoảng không tĩnh mịch. Trong lúc đang rối răm thì cậu bước ra, trên người còn khoác hờ chiếc áo tắm, thấy được rõ xương quai xanh trắng trẻo, từ trên nhìn xuống còn thấy thấp thoáng hai nhú hoa đỏ hồng.
Nếu không phải anh kiềm nén tốt, nói không chừng đã đè cậu ra hung hăng mà gặm nhấm .Khi lấy lại tinh thần anh lại thấy hoảng hốt cùng sợ hãi, sợ cậu lại biến mất như lúc nãy, anh muốn ôm cậu lắm chứ, nhưng anh sợ, sợ cậu ghê tởm anh.
Đi lướt qua anh, cậu đến bên tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ, nhìn lướt qua anh rồi lại cúi đầu tìm kiếm, một lúc sau, lấy từ tủ đồ ra một bộ quần áo màu vàng có hình con vịt roiif đưa cho anh bảo anh đi tắm.
Nhà cậu chỉ có một phòng ngủ nên cậu sấy khô tóc rồi trèo lên giường ngồi, lấy một cuốn sách ra đọc nhưng thực chất là đang ngồi nói chuyện phiếm với tiểu bạch.
"Này tiểu bạch, sao tao thấy anh ấy có vẻ nhìn ra được gì rồi á. "
[ Tôi cũng không biết nữa, hay là kí chủ, cậu tự động nói ra với anh ta đi, dù sao anh ta cũng thích cậu mà, nói ra chắc cũng không sao đâu. ]
"Nhưng tao vẫn thấy không ổn, hay là thôi đi. "
………………………
Ngồi nói chuyện phiếm với tiểu bạch mà cậu không biết Diệp Hàn Thiên đã tắm xong. Ngồi một bên nhìn cậu ngẩn người. Khi ngước mắt lên thâ ta anh đang nhìn mình, cậu nghiêng đầu khí hiểu. Anh quay mặt đi, một mặt vẫn lạnh lùng nhưng thâm tâm gào thét 'Em ấy...đáng yêu quá đi. '.Khuôn mặt lạnh lùng nhưng vành tai đỏ ửng lên đã bán đứng anh, cậu hơi phì cười.
Nhìn anh từ trên xuống dưới, bộ dáng cực kì trẻ con trái ngược với khí chất lạnh lùng cao ngạo của anh, lần này cậu bật cười thành tiếng.
"phụt... ha ha ha ha... anh đáng yêu quá đi. "
Cậu đưa tay lên sờ d đầu anh, tóc vừa tắm xong nên có hơi ướt, cậu kéo anh lại ngồi bên bàn rồi lấy máy sấy tóc ra sấy khô tóc cho anh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play