“Xin nhường đường! Xin nhường đường!”
Giản Tích Nhu ngồi trên cáng đẩy, cố gắng hết sức hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân nằm trên đó, miệng vẫn không ngừng hô to xin mọi người xung quanh nhường đường. Những bác sĩ, y tá bên cạnh cũng đang dốc sức đẩy nhanh xe cáng về phía phòng cấp cứu nhanh nhất có thể, ai nấy đều toát mồ hôi hột bởi bệnh nhân này có gia thế không hề tầm thường, chỉ cần có một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bệnh viện xong đời!
Cánh cửa phòng cấp cứu cứ thế đóng lại, đèn bên trên sáng lên báo hiệu một ca cấp cứu chính thức bắt đầu.
Phòng cấp cứu cứ đóng như vậy cho đến gần 4 tiếng sau, một y tá mở cửa bước ra.
“Phong tổng sao rồi?” Một vệ sĩ thân cận của Phong Thừa Trạch đứng lên khỏi hàng ghế chờ, mở miệng hỏi nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến đổi.
“Phong tổng đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ bác sĩ Giản đang khâu miệng vết thương lại là hoàn thành ca phẫu thuật rồi.”
Cô y tá sắc mặt xanh mét, 24 năm sống trên đời của cô chưa từng chứng kiến bệnh nhân nào trúng 5 viên đạn cùng lúc mà vẫn có thể giữ được cái mạng như vậy. Vì quá hoảng sợ cô ta đã xin ra ngoài chuẩn bị phòng bệnh.
Nghe y tá nói xong Sở Minh cũng không mở miệng hỏi thêm gì, lẳng lặng ngồi xuống tiếp tục chờ đợi.
Anh đi theo làm trợ thủ đắc lực của Phong Thừa Trạch đã gần 10 năm, đây không phải lần đầu tiên chứng kiến hắn bị thương như vậy nhưng lần này hắn lại có chút sợ hãi bởi trong số 5 viên đạn kia có 1 viên ở gần tim hắn.
Khi nghe cô y tá kia nói hắn đã vượt qua cơn nguy hiểm, anh đã âm thầm thở phào một phen.
Một khi mà Phong Thừa Trạch nằm xuống, anh thực sự không dám tưởng tượng đến cảnh hắc đạo và bạch đạo sẽ náo loạn đến mức nào, chưa kể hắn nằm xuống cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến chính phủ và nền tài chính đất nước.
Mà bác sĩ phẫu thuật chính cho hắn cũng có tài năng đáng phục, lại có thể giành được mạng sống của Phong Thừa Trạch từ tay thần chết trở về!
Sau gần 30 phút chờ đợi, cuối cùng Phong Thừa Trạch cũng được đẩy ra từ phòng cấp cứu. Sắc mặt hắn lúc này rất nhợt nhạt, đôi mắt nhắm chặt, trên người được quấn rất nhiều băng vải kìm máu, đủ các loại dây được cắm lên người hắn để có thể theo dõi sát sao tình trạng của hắn.
Lúc này Phong phu nhân lập tức chạy lại, lo lắng hỏi Giản Tích Nhu: “Con trai tôi sao rồi bác sĩ Giản, còn vấn đề gì nghiêm trọng không?”
Ngược lại với thái độ lo lắng của Hàn Tích, cô chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Phong tổng đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa, chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm 2 tuần là đã có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng rồi thưa phu nhân.”
Trước đây cô đã từng nghe đến gia thế của người đàn ông này, viện trưởng lại chỉ đích thân cô làm bác sĩ phẫu thuật chính, xem ra nếu vừa rồi cô không giật được cái mạng hắn về có lẽ cả cái bệnh viện này cũng sẽ phải bồi táng theo!
Nói xong cô trực tiếp đẩy Phong Thừa Trạch về phòng hồi sức, sắc mặt vẫn bình tĩnh không có chút dao động.
[Sáng hôm sau]
Ánh nắng sớm dịu nhẹ xuyên qua ô cửa nhỏ trên tường, chiếu thẳng vào gương mặt điển trai khiến Phong Thừa Trạch phải cau mày lại vì chói.
Lúc này cô đang kiểm tra thân nhiệt cho hắn, đột nhiên hắn mở to mắt sau một giấc ngủ dài, bàn tay to lớn nhanh chóng bắt lấy cổ tay của cô, nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo.
Cô giật mình quay đầu lại nhìn Phong Thừa Trạch, nở nụ cười nghề nghiệp: “Anh tỉnh rồi à? Anh không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như thế đâu. Mạng của anh là do tôi giành về đấy, anh nên ngoan ngoãn nằm im kẻo vết thương lại nứt ra đó!”
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, đang định mở miệng hỏi cô thì mẹ hắn đã đẩy cửa bước vào.
“Con bỏ ngay ánh mắt hung dữ đó đi cho mẹ, hôm qua chính bác sĩ Giản đã giật được cái mạng chó của con từ tay thần chết về đấy. Con còn không biết điều mà lại còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt đó, có tin ta cho con nhịn đói luôn không?” Phong phu nhân vừa đến đã không vừa mắt với hành động của con trai, thao thao bất tuyệt một hồi cuối cùng cũng dừng lại.
“Ồ, hóa ra cô là bác sĩ Giản, nghe danh đã lâu.” Khóe môi hắn nhếch lên đôi chút nhưng lại mau chóng hạ xuống, nhàn nhạt mở miệng nói thuận tiện liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái bên cạnh, lực ở cổ tay cô cũng được giảm đi đôi chút nhưng vẫn không hề buông ra.
Giản Tích Nhu trong giới Y học được coi là thiên tài Ngoại khoa, năm 20 tuổi cô đã tốt nghiệp Y đa khoa, 26 tuổi đã hoàn tất việc học Tiến sĩ và trở về nước làm việc tại bệnh viện hàng đầu nước M. Giới Y học cũng ưu ái gọi cô với cái tên “Thần y”.
“Con lập tức bỏ tay ra khỏi cổ tay của bác sĩ Giản, người ta còn phải đi khám cho các bệnh nhân khác chứ đâu phải khám cho một mình con.” Phong phu nhân vẫn không thuận mắt với cái tay đang giữ chặt cổ tay của cô, lên tiếng ra lệnh cho hắn bỏ tay ra.
Phong Thừa Trạch trực tiếp phớt lờ lời mẹ, mặt dày mày dạn nâng tầm mắt nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Vậy chính là nói, hôm qua bác sĩ Giản đã nhìn hết thân thể tôi từ trên xuống dưới sao?”
“Vậy chính là nói, hôm qua bác sĩ Giản đã nhìn hết thân thể tôi từ trên xuống dưới sao?”
Nghe thấy hắn nói vậy, mặt cô cũng không có chút biến đổi, bình tĩnh trả lời: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy thân thể của bệnh nhân nam.”
Khóe môi Phong Thừa Trạch giật giật, hắn thực sự không ngờ tới cô nàng bác sĩ này lại có thể bình tĩnh đến vậy.
“Vậy cô nói xem ‘cái đó’ của tôi hay của các bệnh nhân khác to hơn?” Hắn nhếch khóe miệng lên nở một nụ cười xấu xa.
Sở dĩ hắn hỏi được cô câu này bởi hắn dính một viên đạn ở ngay phần đùi, vị trí cách đầu gối khoảng 1 gang tay. Ở vị trí này muốn lấy viên đạn ra một cách dễ dàng chỉ có thể mạo phạm mà cởi quần hắn ra thôi.
Lời nói của hắn lọt vào tai cô làm cô có chút chấn động nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh hỏi lại anh, tai cô lúc này hơi hơi đỏ lên: “Anh… không có liêm sỉ sao?”
Khi nhìn thấy vành tai cô hồng lên, như đạt được ý muốn, hắn nhếch khóe môi lên đáp: “Liêm sỉ của tôi đã bay đi mất từ khi nhìn thấy bác sĩ Giản rồi!”
Không để hắn nói thêm bất cứ một lời nói vô lại nào nữa, Phong phu nhân không chút thương tiếc giơ tay lên gõ một phát vào đầu hắn, lườm hắn một cái đe dọa.
“Bác sĩ Giản thông cảm, chắc thằng Thừa Trạch nhà tôi hôm qua trúng đạn chắc đầu đập vào đâu đó chập mất dây thần kinh nào nên hôm nay mới thành ra thế này.” Vừa nói bà vừa đưa tay véo mạnh vào eo hắn.
“Mẹ, đau con!” Hắn bị đau kêu oai oái, làm gì có ai ngờ rằng tổng tài cao cao tại thượng của tập đoàn Phong Thịnh lại có bộ mặt khó coi như bây giờ chứ.
“Không phải mẹ muốn tìm con dâu sao, giờ con tìm cho mẹ mẹ lại véo con đau như thế, thật vô lí.” Hắn vừa nói vừa gỡ tay mẹ ra khỏi eo mình.
“Mẹ muốn có con dâu nhưng mà cũng không bắt con phải làm mẹ mất mặt với bác sĩ điều trị của con như thế!” Không hề nương tay với hắn, Hàn Tích ngay lập tức đặt bát cháo xuống bàn bên cạnh, đưa tay lên véo tai hắn.
Cô nhìn một màn dở khóc dở cười như này thực sự không biết nên làm gì chỉ đành cười trừ, khuôn mặt vô cùng miễn cưỡng.
Đợi cô rời đi, Hàn Tích mở miệng nói: “Con thật sự có hứng thú với bác sĩ Giản sao?”
Hắn lúc này đã ngồi dậy ngay ngắn, tao nhã dùng thìa đem cháo mẹ hắn mang đến nhẹ nhàng đưa lên miệng thưởng thức.
“Con chỉ là cảm kích cô ấy đã cứu con mà thôi, ngoài ra con không có một chút tình cảm nào quá phận đối với cô ấy cả.”
Thái độ của Hàn Tích vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng nhâm nhi tách trà, nhàn nhạt mở miệng: “Thế sao lúc nãy mẹ thấy con trêu con bé vui vẻ lắm mà?”
“Con chỉ là làm cô ấy thoải mái đầu óc một chút mà thôi, cả đêm làm việc chắc hẳn cô ấy mệt rồi.” Hắn không tỏ thái độ gì khác thường, vẫn giữ khuôn mặt lạnh như thường ngày đáp lại Hàn Tích.
“Ồ! Trước đây mẹ chưa từng thấy con trêu đùa với cô gái nào mà nhỉ?”
“Mẹ đâu phải không biết tính con, đối với con phụ nữ chỉ là vật ngoài thân, có hay không cũng chẳng quan trọng và cũng chẳng liên quan đến con.” Hắn chau mày nhìn mẹ, sao hôm nay mẹ hắn lại rảnh rỗi đi quản chuyện nữ nhân xung quanh hắn vậy?
Hắn xưa nay chẳng mấy khi bận tâm đến phụ nữ xung quanh hắn, kể cả người theo đuổi hắn xếp hàng dài không đếm xuể hắn cũng mặc kệ. Dù sao, đối với hắn bây giờ quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp!
“Cẩn thận nói trước bước không qua đó con trai, bác sĩ Giản không như những cô gái bình thường bên cạnh con đâu.” Bà Phong chỉ nhẹ nhàng hớp một ngụm trà sau đó đem tách trà đặt xuống bàn rồi đứng dậy.
“Mẹ còn có việc đi trước đây, con ngoan ngoãn ở đây suy nghĩ kĩ lời mẹ nói đi.” Nói xong Hàn Tích cầm túi xách tao nhã rời đi.
[Buổi chiều]
Hắn đang nhàm chán ngồi đọc sách trong phòng, Sở Minh gõ cửa 3 tiếng, sau khi nghe được giọng nói lạnh lùng của hắn cất lên cho phép anh vào phòng anh mới từ tốn bước vào.
“Lão đại, dự án của chi nhánh bên Mỹ gặp một chút vấn đề, ngài muốn xử lí như thế nào ạ?” Sở Minh cung kính trưng cầu ý kiến của hắn.
“Giao cho Mạc Lâm Thành bay sang đó xử lí đi, với tình huống bây giờ tôi tự mình đi e là chỉ tạo thêm cơ hội cho tổ chức sát thủ kia mà thôi.” Hắn vẫn nói với giọng lạnh băng không chút hơi ấm, chỉ là ánh mắt lóe lên một tia tà ác.
“Tổ chức sát thủ kia điều tra đến đâu rồi?” Hắn cúi xuống tiếp tục đọc sách, nhàn nhạt hỏi Sở Minh.
“Một trong ba tên sát thủ chúng ta bắt được đã khai ra rồi thưa lão đại, tổ chức Thiên Vân đã thuê bọn chúng lấy mạng ngài.” Nói đến chuyện này ánh mắt Sở Minh cũng dần trở nên lạnh lẽo.
“Xem ra anh họ của tôi đã không chờ thêm được nữa rồi.” Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu lên, khóe môi hắn nở một nụ cười, nụ cười này của hắn là biểu hiện cho sự chết chóc.
Sở Minh nhìn thấy nụ cười này của hắn chỉ im lặng, dù hắn có làm gì thì anh cũng sẽ ở bên ủng hộ và giúp đỡ anh vô điều kiện.
Phong Thừa Trạch thực sự có khả năng hồi phục rất tốt, sau khi nhập viện hơn một tuần đã có thể xuống giường đi lại như bình thường nhưng vì miệng vết thương vẫn chưa khép nên vẫn phải ở lại trong viện để tiện theo dõi thêm.
Hắn vì việc này mà cảm thấy nhàm chán, thà rằng để hắn đi luyện súng hay boxing may ra còn vui vẻ hơn là cả ngày ở trong phòng đọc sách.
Nghĩ gì làm nấy, hắn lập tức bước xuống giường đi tìm Giản Tích Nhu trêu ghẹo giết thời gian.
“Bác sĩ Giản, tự dung tôi thấy đau vết khâu quá, em có thể xem qua dùm tôi được không?” Hắn trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của cô mà kiếm chuyện, không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào phòng làm việc của cô.
Hắn thực sự không ngờ tới bên trong cô lại đang thay áo!
“Anh! Cút ra ngoài cho tôi!” Nhìn thấy anh bước vào mặt cô bỗng chốc đỏ ửng, gằn giọng lên quát anh.
Cô thật quá sơ suất mà!
Sau khi sửa sang lại quần áo, cô bước đến bàn làm việc và ngồi xuống.
“Nói đi, anh… anh tìm tôi có việc gì?”
“Vết khâu của tôi có chút đau, muốn tìm em kiểm tra một chút.” Trái ngược hoàn toàn với vẻ lúng túng của cô, hắn lại rất bình thản đi thẳng vào vấn đề, khóe môi còn treo một nụ cười cợt nhả.
“Anh cởi áo ra tôi xem nào.” Khi nghe thấy anh nói đến vết thương bị đau, vẻ mặt cô ngay lập tức trở nên nghiêm túc, đứng dậy vòng sang chỗ anh đang ngồi.
“Không phải vết thương trên lưng tôi mà là vết thương ở đây cơ!” Hắn nở một nụ cười xấu xa, nhanh tay kéo tay của cô xuống vết thương ở đùi mình, sượt qua thứ gì đó của hắn, cố tình áp sát mặt hắn vào mặt cô, lại thổi nhẹ một hơi vào vành tai nhỏ xinh của cô. Tư thế này của hai người thực sự rất ái muội nha.
“Anh… anh cố tình phải không?” Cô đỏ bừng mặt ngay lập tức đứng thẳng người lại nhưng hắn đâu có cho cô toại nguyện, ngược lại còn giữ chặt tay cô hơn.
“Tôi chính là cố tình đấy, em làm gì được tôi?” Anh nhẹ nhàng nói ra những lời khiêu khích ở bên tai cô làm cho mặt cô càng đỏ hơn.
Không dừng lại ở đó, nhân lúc cô đang phân tâm hắn dùng tốc độ ánh sáng hôn lên môi cô một cái, ánh mắt hiện lên sự thỏa mãn.
Mùi vị của cô bác sĩ này thực không tồi nha!
“Anh… anh…” Cô lập tức tỉnh táo, đẩy anh ra lấy tay đem lên che miệng, trợn mắt nhìn hắn.
Nụ hôn đầu của cô cứ vậy mà bay mất sao?!
“Tôi làm sao? Có phải được tôi hôn nên em vui quá nói lắp không?” Nụ cười xấu xa trên môi hắn càng hiện ra rõ hơn, hắn đưa lưỡi ra liếm một chút vết son của cô dính trên môi hắn. Bộ dạng của hắn bây giờ thập phần yêu nghiệt trời ơi!!
“Anh… anh rảnh quá hóa rồ hả? Anh có biết đấy là nụ hôn đầu của tôi không?” Cô nhìn chằm chằm vào hắn, cô thật không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra mà.
“Đó là nụ hôn đầu của em hả? Vậy em cần tôi chịu trách nhiệm không?” Vừa nói hắn vừa đứng dậy tiến về phía cô, ép sát cô vào bức tường đằng sau.
“Ai… ai cần anh chịu trách nhiệm chứ.” Nói rồi cô dùng sức đẩy anh ra, co giò chạy khỏi phòng.
Hắn ở đằng sau nở một nụ cười thỏa mãn, bé mèo hoang này thực sự là một sự thú vị trong suốt 27 năm sống nhàm chán của hắn mà.
[Trưa hôm đó]
“Bà xã, có phải thằng Trạch nhà mình cắn lộn thuốc không? Nó cười như thằng dở hơi từ lúc mình đến đến tận bây giờ đó.” Phong Khải Thịnh nhìn con trai cười cười suốt cứ tưởng bản thân nhìn nhầm, trước nay nó có bao giờ như thế đâu.
Mặc dù ý cười không thể hiện quá rõ ràng nhưng nhìn ánh mắt hắn là biết tâm trạng đang rất vui.
“Ông kệ nó đi, chắc dính vào tí tình yêu ý mà.” Hàn Tích liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại quay lại tiếp tục gọt táo.
“Gì cơ? Bà nói lại tôi nghe xem nào, có phải tôi nghe nhầm không thế?” Phong Khải Thịnh như không tin vào tai mình, ngay lập tức hỏi lại.
“Ông còn nhớ bác sĩ Giản, bác sĩ điều trị chính của thằng Trạch không?” Hàn Tích không ngẩng đầu lên, tiếp tục gọt táo mà nói.
“Nhớ chứ, thần y của nước ta mà.” Ông Phong nhớ ra cô, đáp lại Hàn Tích với vẻ mặt hớn hở như vớ được vàng.
“Thằng con nhà mình chắc hứng thú với con bé, cả tuần nay thấy nó liên tục trêu ghẹo con bé mà. Ông cũng biết tính nó, xưa nay nó có như thế với cô nào đâu.” Bà Phong bình thản nói như đã đoán trước điều này.
“Thế thì tốt quá, cuối cùng mình cũng sắp sửa có cháu nội để bồng rồi.” Mắt ông Phong sáng lên, hào hứng nói.
Không kể đến danh xưng “thần y” nước nhà của cô, ngay cả về gia thế cũng rất môn đăng hộ đối với nhà họ Phong. Nhà họ Giản là một gia tộc làm chính trị lâu năm, chỗ đứng trong chính phủ vô cùng vững chắc, chưa kể họ còn kinh doanh với một chuỗi nhà hàng, khách sạn 5 sao, có nhiều dự án hợp tác với tập đoàn Phong Thịnh.
“Ông đừng vui mừng quá sớm, Tích Nhu không mấy có hứng thú với thằng con nhà mình đâu, nó muốn theo đuổi có vẻ tốn nhiều thời gian đấy.” Bà Phong lúc này cũng đã gọt xong táo, ngẩng lên nhìn ông Phong.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play