Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Xuyên Nhanh ] Nghịch Xuyên

Chương 1

Rầm !
Tiếng vang oanh động cả một con phố đông đúc người qua lại, khi thanh âm ấy vang lên, tất cả như bị tạm dừng trong chốc lát. Theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại, một đoá hoa máu nở rộ rực rỡ trên mặt đất, toé lên đầu xe ô tô như một tác phẩm nghệ thuật dưới ánh đèn pha sáng chói.
Aaaaaaaaaaaaa !
Những khuôn mặt trắng bệch sợ hãi, những người phụ nữ ôm đầu thét chói tai. Cũng có những ánh mắt đang thương hại cho sinh mệnh tội nghiệp đó.
"A ! Mau gọi cấp cứu !"
"Mấy người đang làm gì ? Không thấy xảy ra tai nạn sao !! "
"M-máu...Là máu kìa..."
"Bà lão ngất mất rồi!"
Thật ồn ào...
Đau...
Thiếu niên mới nãy còn đang nở nụ cười với bà lão bên cạnh, giờ đã nằm trên một vũng máu lớn, bị bánh xe của chiếc ô tô tải thô kệch đè lên, dường như đã vỡ nát toàn thân, không thể cử động, không thể cảm giác được những gì, chỉ thấy đầu óc văng vẳng chói tai, đau đớn đến mức cậu chỉ hận không chết luôn ngay bây giờ.
Cơ thể như bị chặt ra thành từng khúc, da thịt bị xé toạc ra. Thần trí đã không còn rõ ràng, tầm mắt sắp mất đi ánh sáng nhìn đôi tay dính đầy máu của mình.
Nếu biết như vậy, sao không bất tỉnh nhân sự rồi lao ra nhỉ, như vậy sẽ không phải chịu đau đớn nữa. Khì, thiếu niên trong lúc chỉ còn một hơi tàn vẫn rảnh rỗi suy nghĩ những điều hoang tưởng buồn cười tới vậy.
"Hoá ra mình sẽ chết bây giờ."
"Vậy cũng được..."
Đúng lúc này, trong tầm mắt bỗng xuất hiện thân ảnh một con mèo màu trắng, nó tiến lại gần và chạm nhẹ vào bàn tay đó.
"Tiến hành trói buộc...Tích..."
Thiếu niên dần chìm vào bóng tối, mất đi hơi thở trước sự chứng kiến và hoảng hốt của bao nhiêu người.
...
[ Đã xác nhận có 259 sinh mệnh mới đã hết thời hạn, tiến hành rút linh hồn. ]
[ Xin chào người chấp hành mới đã đến với không gian của Tinh Hà, hy vọng rằng bạn sẽ thích những chuyến đi xuyên thời không của mình. ]
[ Đã đến giờ khởi tạo, bắt đầu load thông tin người chấp hành mang tên Mạc An. ]
[ Hệ thống được nhận ký kết thần hồn: E9 ]
Trong một không gian trắng thuần hình vuông 20 mét vuông, có một chiếc giường đơn và một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, bất chợt vang lên giọng nói máy móc lạnh lẽo không hàm chứa một tia cảm xúc.
Trên chiếc giường có một bóng người, dường như đang ngủ rất say, không thể nghe thấy những lời nói vừa rồi.
Da thịt trắng hồng láng mịn. Phản chiếu ánh sáng, vài tia lấp lánh trên mí mắt như giọt sương bám lấy cánh hoa vào sớm mai, cánh mũi được gọt một cách xinh xắn, đôi môi mỏng hồng nhạt như nụ hoa.
Ngũ quan hài hoà, bình dị đến lạ.
Mạc An
Mạc An
... /Ngẩng dậy/
Thiếu niên ấy từ từ mở mắt, đôi mắt màu xanh dương nhạt mơ hồ ánh nước.
Đập vào mắt chính là trần nhà trắng tinh, cậu nhổm người dậy, tinh thần hoảng loạn lại như cảm thấy được sự đau đớn của linh hồn, cậu bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh.
Mạc An
Mạc An
Đây là ? /Nhăn mày bởi ánh sáng chói mắt/
Giọng nói trong trẻo, dịu dàng ôn nhu như cơn gió nhẹ mùa thu, khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Cậu nhìn chính mình, thấy bản thân vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng dài tay với quần bò màu đen.
Trong đầu cậu loé lên một chút.
Mạc An
Mạc An
Chậc, không phải mình đã bị chiếc xe tải đâm vào sao ?
Cái cảnh đầu xe tải bật đèn pha tông thẳng tới chỗ cậu và sự đau đớn, tiếng thét chói tai lúc ấy vẫn lảng vảng trong đầu khiến cậu choáng váng.
Bỗng từ trong không gian vang lên một giọng nói máy móc nhưng lại pha chút độ ấm.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Xin chào cậu Mạc. Hệ thống E9 của "Vườn địa đàng", hay còn gọi là Tinh Hà rất hân hạnh được phục vụ cho cậu. ]
Từ trong không gian hiện lên bóng dáng con mèo trắng lông xù, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp với cái mũi hồng phấn trông rất đáng yêu. Mạc An cũng không quá khích với việc nhìn thấy một con mèo biết nói, mỉm cười thân thiện chào hỏi.
Mạc An
Mạc An
Xin chào.
Mạc An
Mạc An
Nếu ngươi xưng là hệ thống ?
Mạc An
Mạc An
Vậy đây là không gian hệ thống sao ?
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Đúng vậy. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Thưa ký chủ, cậu đã chết và linh hồn của cậu được trói buộc với E9. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Thật sự rất xin lỗi, lúc E9 phát hiện ra chỉ thấy ký chủ còn 1 hơi tàn, nếu còn sống thì cũng chỉ có thể nằm liệt giường suốt đời, vậy nên E9 chỉ đành ép buộc kéo linh hồn ký chủ ra khỏi cái thân thể máu me be bét đó. ]
Mạc An
Mạc An
Ra là vậy.
Mạc An
Mạc An
Không sao đâu.
Mạc An
Mạc An
Dù sao thì ta cũng biết mình sẽ chết.
Mạc An
Mạc An
Nếu đã trói buộc với ngươi thì ta sẽ phải làm gì ? Không có gì là miễn phí, hay không làm mà đòi có ăn cả.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ E9 sẽ giải thích tỉ mỉ cho ký chủ ngay đây, xin mời ký chủ nhìn vào bảng trạng thái trước mặt. ]
Dứt lời, E9 liền nâng móng vuốt đằng trước của mình nhẹ nhàng động vài cái, trước mặt Mạc An liền hiện lên một cái bảng màu xanh.
Họ tên: Mạc An Tuổi: 17 Giới tính: Nam Trí lực: 5/10 ( Bạn có trí tuệ và khả năng bình tĩnh hơn người thường, thật đáng tự hào) Thể lực: 4/10 ( Bạn thuộc về thể lực người bình thường ) Vũ lực: 5/10 ( Một cú đấm của bạn có thể làm người ta rụng răng ) Mị lực: 5/10 (Good, vẻ đẹp của bạn khiến người ta đỏ mặt, hãy cố gắng trở thành đoá hoa kiều diễm khiến người ta điên cuồng ) Kĩ năng cá nhân: ? Kĩ năng học tập: không có ( Hãy vào cửa hàng để lựa chọn sách kĩ năng cho bản thân nhé !) Điểm tích lũy: 0 Túi đồ: quà người mới, một vé quay may mắn.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Theo như trên, nhiệm vụ của cậu là xuyên vào các thân thể có kết cục thảm trong các thế giới nhỏ, thay thế họ hoàn thành tâm nguyện. Hoàn thành nhiệm vụ mỗi thế giới sẽ được cộng điểm tích lũy, tùy thuộc vào điểm đánh giá hoàn thành hoặc nhiệm vụ đột ngột. Hơn nữa ở hệ thống có cửa hàng, cậu có thể dùng điểm để mua một số vật phẩm, cũng có thể dùng tăng chỉ số. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Theo như đánh giá tổng quan của hệ thống, ký chủ được đánh giá ở mức D. ]
Mạc An
Mạc An
A là mức cao nhất, hay là ?
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Chỉ cần mọi chỉ số của cậu max thì cậu sẽ được đánh giá A, nhưng S thì có chút khó. Cho tới nay ký chủ có đánh giá cao nhất cũng chỉ tới mức A. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ E9 đang thấy kỳ lạ ở chỗ kỹ năng của ký chủ. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Số liệu hệ thống không sai sót gì cả nhưng lại không phân tích được kỹ năng của ký chủ, chẳng lẽ cậu là vạn năng_er sao ? ]
Mạc An
Mạc An
Sao có thể, chỉ là biết mỗi thứ một ít thôi.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Trời ạ, thế cũng đã rất tuyệt vời rồi. /Mặt mèo kinh ngạc/ ]
Mạc An
Mạc An
Haha, ngươi thật là một con mèo máy đáng yêu. /Đưa tay ôm lấy con mèo/
Mạc An
Mạc An
Ta không thể gọi ngươi là E9 suốt được.
Mạc An
Mạc An
Ta có thể gọi ngươi là Miêu Miêu không ? /Xoa đầu nó/
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Được nha, được ký chủ gọi bằng tên thân mật thật sự rất vui vẻ. ]
Mạc An
Mạc An
Ừ, Miêu Miêu.
Mạc An lại tiếp tục nhìn chằm chằm bảng trạng thái.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Cơ mà, ký chủ, cậu không cảm thấy hoảng sợ sao, ký chủ của tôi lúc trước là một đám nhát gan, la hét ầm ĩ á, họ chối bỏ sự thật rằng bản thân họ đã chết. Họ còn cho rằng tôi là vật thể lạ giết chết họ, đòi giết tôi xong còn bứt hết lông của tôi nữa. Ài, làm hệ thống cũng vất vả gian nan lắm ! ]
Mạc An
Mạc An
Phụt, haha, lúc đầu có hơi hoảng sợ nhưng mà ta cũng đã bình tĩnh lại rồi.
Mạc An
Mạc An
Chết thì chết, có gì đâu ?
Mạc An
Mạc An
Được rồi, mau mở cho ta gói quà người mới.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Rõ ! ]
Tèng téng teng
Xin chào, "Vườn địa đàng" xin gửi tặng người mới một món quà: 5.000 điểm + 1 ở chỉ số bất kỳ 1 sách kỹ năng bất kỳ Vòng hộ thân xài 1 lần
Mạc An
Mạc An
Hmm...Tăng điểm thể lực cho ta, còn lại giữ nguyên.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Được. ]
Họ tên: Mạc An Tuổi: 17 Giới tính: Nam Trí lực: 5/10 ( Bạn có trí tuệ và khả năng bình tĩnh, thật đáng tự hào) Thể lực: 5/10 ( Bạn chỉ hơn người bình thường một tí ) Vũ lực: 5/10 ( Một cú đấm của bạn có thể làm người ta rụng răng ) Mị lực: 5/10 (Good, vẻ đẹp của bạn khiến người ta đỏ mặt, hãy cố gắng trở thành đoá hoa kiều diễm khiến người ta điên cuồng ) Kĩ năng cá nhân: ? Kĩ năng học tập: không có ( Hãy vào cửa hàng để lựa chọn sách kĩ năng cho bản thân nhé !) Điểm tích lũy: 5.000 Túi đồ: 1 sách kỹ năng bất kỳ, vòng hộ thân xài 1 lần, một vé quay trúng thưởng.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Ký chủ còn có một vé quay free, cậu có quyết định dùng không ?]
Mạc An
Mạc An
Giờ ta chưa cần, chúng ta bắt đầu làm nhiệm vụ luôn được không ?
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Được, nhiệt tình làm công. Fighting! ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Có một điều nữa, ký chủ nên nhớ, chúng ta không chỉ là người chấp hành hoàn thành nguyện vọng, còn là cứu rỗi những linh hồn đáng thương. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Cảm nhận sự đau đớn và tuyệt vọng của những linh hồn đấy, người chấp hành mới được xác nhận xuyên vào. Chỉ là một vài thế giới thôi, thường thì bọn họ sẽ sẵn sàng đưa ra linh hồn mình, còn nếu không, cậu sẽ không được phép OOC, rất ít khi gặp nên không cần gò bó, cậu cứ là chính cậu thôi. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Nên lưu ý tránh vào không gian, ý chí thế giới sẽ nhanh chóng phát hiện thiếu hụt sự sống, cậu là kẻ ngoại lai. ]
Một điểm sáng đột nhiên xuất hiện ở giữa căn phòng, ngay sau đó như một quả bom sáng mà nổ tung, hai thân ảnh cũng biến mất trong ánh sáng đó, một luồng sáng nuốt chửng lấy cả không gian.
[ Vườn Địa Đàng - nơi tượng trưng cho tình yêu và dục vọng của con người. ]
[ Chúng tôi sẽ đưa bạn tới thế giới hạnh phúc mà bạn mong muốn. ]
[ Chúng tôi là sự hiện hữu tối thượng, là những điều hư hư ảo ảo, là ánh sáng mà bạn không thể chạm tới. ]
[ Một sự tồn tại khổng lồ vô hình trong không gian vũ trụ rộng lớn, không thể khám phá ra được. ]
[ Là thứ ẩn nấp khỏi sự điều khiển của Thiên Đạo, cuối cùng trở thành vật song song với Thiên Đạo. ]
[ Thiên Đạo - là bậc Tối Thượng đầy Quyền Năng, là tồn tại bất tử bất diệt, nắm giữ quy luật và pháp tắc của vạn vật sinh linh. ]
[ Dâng hiến thần hồn, vận hành dây chuyền sản xuất sự sống và cái chết. ]
___
Self hatred của Pie
Self hatred của Pie
Vì sao MA không thắc mắc về tính hướng của mình ? Bởi vì ẻm yêu là yêu, nam nữ không quan trọng, tôi sẽ không biện câu "Không thể nào...Rõ ràng mình là thẳng !" cho MA.
Self hatred của Pie
Self hatred của Pie
Truyện nhiều chữ, cân nhắc trước khi đọc.
Self hatred của Pie
Self hatred của Pie
Đầu tay, ngòi bút chưa tốt.
Self hatred của Pie
Self hatred của Pie
Cũng không đủ thông minh để diễn tả em, cũng không thể nghĩ ra được những câu chuyện mưu tính và sắc sảo.
Self hatred của Pie
Self hatred của Pie
Hy vọng sẽ nhận được đánh giá góp ý của các cậu.
Self hatred của Pie
Self hatred của Pie
Đừng quên cho tớ những chiếc like và món quà đáng yêu nhaa.

TG 1: Vườn trường

Tích....tích.....tích
Trong một căn phòng khách nhỏ, bên trong là một mảnh bừa bộn, trên bàn dưới đất chất đống giấy tờ, những trang sách vở chi chít nét chữ nghiêng ngả đậm mùi tri thức, có thể thấy người nào đó đã có một đêm thức trắng đầy vất vả, mệt nhoài. Căn phòng lặng lẽ chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng và tiếng tíc tắc từng bước chuyển của kim đồng hồ.
Soạt -
Một tờ giấy trượt theo viền bàn mềm mại rơi xuống dưới đất, với hàng chữ tên người lộ ra - "Mạc An". Mạc với mộc mạc và chân chất, an của an lành, bình an, liệu rằng, đó có thật sự là một con người như vậy không ?
Chuyển hướng đến chiếc ghế sô pha bên cạnh, thân ảnh của chàng trai đang trong cơn say giấc nồng, lộ rõ sự mệt mỏi của một thời học sinh. Nhưng đứng giữa một ngôi nhà không khí lạnh lẽo trống trải như thế, ấy vậy, khiến người ta gợi ra một cảm giác cô đơn và lạc lõng đến từ chàng trai này.
Bên dưới ghế sô pha dần dần xuất hiện thân ảnh một con mèo trắng. Với một đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp mà sắc sảo nhưng chẳng thể nào giấu đi được sự vô cảm, máy móc đến từ vật thể được gọi là hệ thống như nó, và nó có thể dùng số liệu để thay đổi kết cấu theo những gì nó muốn.
Miêu Miêu nhìn Mạc An một cách đánh giá, điều đầu tiên khi nó nhận được một ký chủ mới, thứ nó tò mò chính là năng lực và thứ mà họ sẽ mang đến cho nó là gì. Đóng vai trò là một hệ thống, nó đương nhiên sẽ giúp đỡ thật nhiệt tình để mang lại lợi ích cho cả hai, và ngược lại, việc loại bỏ một ký chủ vô dụng đối với nó là một điều dễ dàng.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Ký chủ, tới giờ tỉnh dậy rồi. ]
Nghe thấy tiếng gọi vừa xa lạ vừa quen thuộc, Mạc An chậm rãi hé mí mắt, nhận thấy trước con mắt hơi mờ nhạt của mình là một trần nhà lạ lẫm, chắc chắn rằng bản thân đã thoát ly khỏi thực tại vốn có và bắt đầu một khởi đầu khác. Cậu từ từ ngồi dậy, đây là một cơ thể hoàn toàn mới lạ, Mạc An nheo mắt một cách tăm tối, thoáng qua Miêu Miêu ngồi bên cạnh, có thể khiến linh hồn xuyên vào thân thể người khác, đúng là một điều khá huyễn tưởng.
Miêu Miêu như nhận ra được suy nghĩ của Mạc An, chà chà, có vẻ ký chủ lần này của nó là một người khá là nhạy cảm đây. Để đáp trả ánh nhìn của Mạc An, mèo trắng cong cong mắt, dường như còn thấy được trên môi nó đang nở nụ cười nhạt thân thiện.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Đừng lo, thân thể này cũng sẽ trở thành chính cậu thôi. ]
Đồng thời, Miêu Miêu ngoạm cái kính cận ở bên cạnh bàn đưa đến tay Mạc An, tỏ vẻ mình là một hệ thống rất ân cần, chu đáo. Hùa theo ý muốn của nó, cậu đeo chiếc kính lên, tùy tay vuốt ve bộ lông mượt mà của nó rồi ngắm nghía xung quanh căn phòng này.
Mạc An
Mạc An
Sao cũng được, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây...
Khung cảnh cũng giống như một ngôi nhà sinh hoạt bình thường, chỉ có dấu hiệu sinh sống của một người, có lẽ là cơ thể này. Mạc An vươn tay cầm lấy một sấp giấy tờ trên bàn, ngay khi vừa đọc được một lúc lại thoáng nhăn mày, từ khi nào học sinh phải học mấy thứ khó hiểu này vậy, dựa theo chuyên môn cậu đọc qua thư viện, này cũng phải là kiến thức thiết kế công nghệ gì gì đó. Lại xem xét qua một vài bài kiểm tra, cho thấy kết quả của nguyên chủ không khá khẩm là bao, điều này làm Mạc An cảm thấy rất kỳ lạ.
Mạc An
Mạc An
Có vẻ ta cần sớm quen với việc này hơn rồi.
Tạm thời bỏ qua vấn đề này, chẳng rõ là do chưa có sự quen thuộc với thân thể này hay gì mà Mạc An cảm thấy đầu rất choáng váng và một vài thứ khó kiểm soát, mấy việc như chiếm đoạt thân thể gì đó, thứ lỗi, lính mới còn gà mờ. Vừa mới đứng dậy, đi được vài bước đã cảm thấy bước chân của mình loạng choạng khó vững, kèm theo đó là cơn đau rát nóng bỏng truyền đến từ bụng, cậu hơi mím môi, cái thân thể này trông như bệnh tật sắp chết rồi ý.
Mạc An
Mạc An
Cơ thể của ta còn chưa yếu ớt đến như vậy bao giờ.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Chà, làm sao đoán được cuộc sống của người ta như thế nào chứ. ]
Mạc An lết bước tới phòng vệ sinh, chỉ khác lạ với cuộc sống thường ngày của nguyên chủ là có một con mèo trắng lẽo đẽo theo sau. Chưa cần biết cuộc sống này thế nào nhưng nhìn nguyên chủ cũng quá tàn tạ rồi đấy.
Một đầu tóc đen dài che khuất mắt, cặp kính cận to, thân hình thiếu niên gầy yếu, làn da tái nhợt.
Mạc An
Mạc An
Phong cách kiểu gì đây?
Mạc An đưa tay vuốt mái tóc ra đằng sau, gỡ cặp kính cận, cậu tới gần sát gương để nhìn.
Thiếu niên có khuôn mặt rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, tròng mắt đen láy lấp lánh, cánh mũi nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, à, và một chiếc răng nanh đáng yêu, khi cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, đủ để khiến trái tim bao thiếu nữ tan chảy. Cớ sao phải để cái mái dài che khuất hết thảy ?
Nhưng có vẻ cơ thể này không được khoẻ mạnh nên làn da trắng một cách tái nhợt. Ngắm cho đủ, cậu liền trở về căn phòng khách bừa bộn, vận động thân thể bắt đầu dọn dẹp hết thảy.
Xong việc, Mạc An liền nằm dài trên sô pha, mệt bở hơi tai, cậu nhắm măt lại dưỡng thần.
Mạc An
Mạc An
Miêu Miêu, câu chuyện của thế giới này như nào?
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Truyền tải ngay bây giờ, xin hãy nắm bắt tuyến thế giới. ]
Một loạt dữ liệu chạy thẳng vào trong đầu cậu khiến cậu phải khựng lại một chút.
Thân thể này cũng tên Mạc An, hiện đang là sinh viên đại học năm hai, bố mẹ đều đã mất một vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, một vài người vẫn sống sót sau vụ tai nạn, trong số đó chính là thân chủ, khi đó cậu đã được 15 tuổi, may mắn thay số tài sản do bố mẹ tích lũy đủ để cậu sống tới 20 tuổi, Mạc An từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, nhưng một đứa trẻ đang chập chững bước trên con đường trưởng thành lại thiếu vắng tình yêu thương.
Cậu không còn người thân, họ hàng coi như vô hình, cái tâm hồn trẻ thơ ấy rồi cũng bị nỗi đau đớn mất mát làm biến chất. Mạc An bắt đầu trở nên trầm lặng, ít nói, ít tiếp xúc, để tóc dài, đeo kính cận che kín khuôn mặt, dần dà các bạn học cũng dần dần xa cách cậu, coi cậu như kẻ lập dị.
Ở trên lớp, lúc cha mẹ còn sống, Mạc An như là niềm tự hào của cha mẹ, cậu nhóc luôn cố gắng đạt điểm cao, chiếm vị trí top đầu và những giải thưởng khác khiến cha mẹ vui vẻ. Hai người họ đều là lập trình viên tài giỏi, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc đã hun đúc lên một Mạc An ưu tú, là dáng vẻ của đứa trẻ lớn lên trong gia đình tốt đẹp, thừa hưởng niềm hứng thú với tin học, thiết kế. Nhưng khi họ rời đi, việc học tập với Mạc An như trở thành một thời gian biểu nỗ lực máy móc một cách vô nghĩa, trống rỗng, không còn là sự xuất sắc đến ngưỡng mộ, không còn tình yêu tò mò với ước mơ thuở trước cậu ấp ủ trong lòng.
Những năm tháng đen tối ấy kéo dài đến năm nhất đại học, cậu gặp được một cô gái, như gặp được một tia sáng cứu rỗi cuộc đời mình.
Mạc An
Mạc An
Anh thật sự đã rất tuyệt vọng nhỉ ? Một chiếc khăn tay nhỏ lại như ánh sáng cứu rỗi tâm hồn.
Bởi vì cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, thành tích xuất sắc lúc mới vào trường, vừa có dung mạo vừa có tài hoa, không quá đáng khi được xưng danh đoá hồng của trường. Phải, chính là nữ chính của thế giới này - Mộc Ly
Nguyên chủ cũng từ đó mà điên cuồng học tập, nỗ lực muốn được làm quen, được xứng đáng xoay quanh cô ấy. Cậu mang theo sự ngưỡng mộ và tình cảm thầm mến còn non nớt của tuổi trẻ, mang theo sự sạch sẽ và ngây ngô nhất như một đứa trẻ hằng khao khát có được sự ấm áp ấy giữa khoảng không xám xịt không màu, lại không dám vươn tay nắm lấy giấc mộng đẹp đẽ đến mức không thuộc về mình.
Mạc An
Mạc An
Vô vị thật
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Nghe cũng đáng yêu đấy mà? ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Theo số liệu tôi biết thì điều con người sợ nhất chính là cô độc. ]
Hệ thống chỉ ở một bên nhìn Mạc An chìm trong kịch bản, đôi lúc lại mở miệng độc thoại như một nhà phê bình đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, khi nhân vật là những con người thật được sử dụng và điều khiển tinh xảo, một bàn cờ đang được bày sẵn, cậu ấy sẽ làm gì đây? Mạc An chỉ hé hờ mắt nhìn nó một cái rồi vẫn dồn sự tập trung vào chuỗi dữ liệu trong đầu mình.
Mạc An
Mạc An
Thế à, hay cậu thử với một hệ thống khác đi, tôi cũng muốn xem xem tình yêu máy móc trông như thế nào?
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ À... ]
Hệ thống rơi vào im lặng, nó cảm thấy người này nói chuyện rất biết suy diễn ra vấn đề mà nó không thể hiểu nổi, lại càng không nhìn thấu bên trong con người này, mà thôi kệ, miễn là cậu ấy chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ thì nó sẽ có năng lượng tồn tại.
Còn về nam chính - Thiệu Bắc, hắn được miêu tả là chàng trai trong mộng của nhiều cô gái, sinh ra trong một gia đình quyền thế nên hắn có sự ngạo mạn, cao quý được rèn giũa. Hắn là ánh nắng thiêu đốt của ngày hè, là ánh lửa kiêu ngạo sẵn sàng thiêu rụi những thứ đi ngược với mong muốn của hắn, chẳng kẻ nào dám ngang nhiên chặn đường hắn nếu muốn xương cốt vụn nát thành đống tro tàn.
Mộc Ly và Thiệu Bắc, một người là đoá hoa nở rộ rực rỡ và kiêu hãnh, một kẻ lại đắm mình trong thế giới quyền lực tiêu khiển, như hai loại dung dịch hoá học trong suốt khi đứng riêng, nhưng một khi hòa vào sẽ tạo ra phản ứng bốc khói, sôi sục, tan chảy, và đốt cháy cả cái lọ chứa định mệnh của họ, cho tới khi chỉ còn thứ dung dịch im lìm lặng lẽ hoà quyện với nhau.
Phản ứng hoá học giữa hai nhân vật chính thì sao có thể thiếu thứ gọi là chất xúc tác đẩy nhanh quá trình tiến độ được?
Và Mạc An chính là đá kê chân cho nữ chính bắt đầu toả sáng.
Dường như mọi bi kịch, mọi khổ đau u ám đều đổ sập lên cuộc sống của cậu ấy. Mạc An đứng giữa ranh giới nơi hai sắc màu chẳng thể va chạm lẫn nhau, hoàn toàn chẳng giống nhau, một bên là nỗi mất mát cô độc, về tình thương từng có nay hoá thành giấc mộng êm ru khi say ngủ, kéo cậu xuống cảm giác tội lỗi để rồi sợ hãi, mất niềm tin vào bản thân - một khoảng trống sâu thẳm chẳng có cách nào lấp đầy, một bên là ánh sáng hào nhoáng phù hoa toả ra hương thơm mê hoặc đến vô thực, là thứ hy vọng cháy bỏng mà chỉ cần nghĩ đến cậu cũng phỏng tay.
Trước ngày nộp kết quả 1 tuần, Mộc Ly đột nhiên báo cáo có việc bận, chỉ đành nhờ nguyên chủ cố gắng nhiều thêm một chút, còn mình sẽ trở về làm nốt phần còn lại. Thấy vẻ mặt Mộc Ly rất khẩn trương vội vàng, nguyên chủ cho rằng Mộc Ly thật sự có chuyện nghiêm trọng, bèn đồng ý. Cậu ngày đêm ngâm mình trong phòng thí nghiệm, không ăn không uống, tới lúc hoàn thành xong, Mộc Ly vẫn không trở lại.
Tới đêm trước hôm nộp kết quả, nguyên chủ do quá mệt mỏi nên đã ngủ quên trong phòng thí nghiệm, Mộc Ly trộm vào phòng và đánh cắp hết tất cả tư liệu cậu đã làm.
Tới ngày hôm sau, nguyên chủ thấy được phần báo cáo của mình nằm ở trên tay Mộc Ly và cô ả đấy được hiệu trưởng ca ngợi, thành công lấy được vị trí thay mặt trường đi dự thi, hơn nữa, trên bản kết quả lại không có tên của cậu.
Một thời gian tiếp xúc sau đó, nguyên chủ gần như ngộ ra điều gì đó, nguyên chủ đã quyết định cắt đứt phủi sạch với nữ chính, cậu đã từ bỏ việc tố cáo, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu một dự án mới của riêng bản thân. Cậu không nói cho Mộc Ly, hàng đêm yên lặng trong phòng nghiên cứu.
Nhưng tới một hôm, nguyên chủ phát hiện bản thảo của mình đã biến mất không còn dấu vết. Song, Mộc Ly lại tham dự kì thi quy mô toàn quốc, và thứ đã mở ra cuộc đời hào nhoáng tựa sao trời ấy cho cô ta, chính là báu vật nhuốm những giọt máu nóng còn sót lại của thân xác chênh vênh bên vựa thẳm tuyệt vọng, cô ta đã đẩy, đẩy cậu ấy xuống vực sâu tận cùng, khi trong miệng vẫn nhấm nháp vị ngọt giả tạo từ viên kẹo tẩm kịch độc.
Đánh mất dự án tâm huyết của bố mẹ, mang danh "kẻ ăn cắp" xấu hổ, mọi lưỡi dao sắc bén đều hướng đến đứa trẻ mới tuổi trưởng thành, mang trong mình những vết thương lòng chưa lành, những cảm xúc không trọn vẹn, là tâm trí rối ren đan xen giữa quá khứ đẹp đẽ và thực tại trống trải đơn độc.
Mạc An
Mạc An
Mạc An
Mạc An
Nếu tội ác không bị phơi bày ra ánh sáng, đã có thứ gì đó đủ lớn để ngăn cản nó.
Mạc An
Mạc An
Vậy...Thiệu Bắc có gì chứ ? Cậu nghĩ thử xem ?
Nhận thấy ánh mắt Mạc An đang hướng về mình, tựa như một luồng khí hắc ám đến ngạt thở xông đến, tuy chỉ là chút thoáng qua, nhưng khiến Miêu Miêu phải lặng im một lúc, con người là loài đứng đầu chuỗi thức ăn, đôi lúc phải tự hỏi rằng bên trong chúng có những gì mà khiến nó trải nghiệm được nhiều điều mới lạ đến như thế. Giờ nó rất tò mò, bên trong của Mạc An là gì, lại khiến cậu toả ra sức hút kỳ lạ như vậy.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Gã có... ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Tiền. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Rất nhiều tiền. ]
Mạc An
Mạc An
Ừ, giỏi lắm.
Tinh thần của nguyên chủ hoàn toàn trở nên điên loạn, cậu cắt cổ tay tự tử trước di ảnh của cha mẹ, lấy cái chết để tạ lỗi vì sự yếu đuối vô dụng của bản thân.
Mạc An lấy tay che mắt lại, im lặng trong chốc lát, một thế giới trông thật nhàm chán và phiền phức.
Mạc An
Mạc An
Điều cuối cùng anh ấy muốn, là gì ?
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Hoàn thiện dự án dang dở tâm huyết của bố mẹ...Hy vọng ký chủ sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt. ]
Cuộc đời cậu ấy thật nghiệt ngã biết bao, một con sâu chưa kịp phá kén để trở thành bướm đã vĩnh viễn nhàu nhĩ nát bấy trong thứ hơi ấm tưởng như bến đỗ bên ngoài chờ nó vươn mình, đó là ánh lửa bập bùng đang thiêu đốt lớp vỏ bọc của nó, để những mộng tượng đẹp đẽ đang sống tàn nhẫn hoá thành tro bụi vương vấn thứ chấp niệm khó phai. Cõi lòng này đang run rẩy, như chính nỗi hận thù bất cam của linh hồn đang gào thét những tiếng khóc thê lương, những tiếng nói chẳng có chỗ chứa.
Mạc An rũ mắt xuống như đang suy tư gì đó. Cậu cố nén lại những cảm xúc nhấp nhô bên trong lòng mình, hay cho cái gọi là nhân vật chính của thế giới, tất cả mọi thứ sinh ra đều trở thành bậc thang để nâng chúng lên ánh hào quang vĩ đại. Mạc An cúi thấp đầu, cảm nhận được một cuộc đời máu chó như thế này, mà tâm tư của những đứa trẻ ấy, lại xấu xí thối rữa đến cực điểm, tốt đẹp phấn đấu gì đấy chỉ là nói suông, đây mới là bóng tối che giấu bị hệ thống đào xới lên. Mạc An nở nụ cười chế giễu, bắt đầu đếm ngược những ngày chúng tự tìm đường chết.
Mạc An
Mạc An
Chắc chắn rồi, anh ấy đáng yêu như thế, vậy thì chúng mới là những kẻ không đáng sống.
Thanh âm trầm thấp vang lên một cách quyết đoán. Mạc An cậu sẽ hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, và còn hơn thế nữa...Vậy, trò chơi để chơi cùng đám trẻ là gì đây nhỉ ?
____
Self hatred của Pie
Self hatred của Pie
Thế giới này phi logic vì đầu tay, xin cảm ơn :3

TG 1 - 2

Mạc An đứng dậy, bước vào trong phòng ngủ, mở tủ lấy bộ đồng phục ra mặc, nhìn bản thân mình trong gương, vẫn là những ngày tháng học tập đến kiệt sức, nỗ lực đến mức quên bản thân mình, chỉ đặc biệt là ở thân xác khác thôi. Trong thế giới này, khi số phận đã được quyết định sẵn là người lót đường nâng những kẻ mang vận mệnh hào quang gọi là nhân vật chính lên cao, vậy thì cậu càng phải cố gắng hơn, cứu lấy bản thân, như cứu nguyên chủ khỏi xiềng xích chấp niệm giam cầm.
Mạc An
Mạc An
May thay, anh ấy không mù quáng với sự quan tâm hư ảo đấy.
Mạc An
Mạc An
Không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tâm huyết của bố mẹ mình.
Mạc An
Mạc An
Nhưng lại nguyện ý dùng linh hồn mình để đổi lấy tồn tại thay anh ấy đối mặt với hoang tàn mục nát.
Mạc An
Mạc An
Vừa yếu đuối vừa ngây thơ, khi không chắc chắn rằng kẻ đó có thể thực hiện nguyện vọng ấy không.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Cậu nên lo cho bản thân mình thì hơn, nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ thì cậu cũng sẽ bị xoá sổ thôi. ]
Giọng nói của nó mang theo chút cảm xúc nhưng vẫn là âm thanh máy móc lập trình, vừa cứng ngắc vừa cân bằng đến buồn cười. Mạc An vươn tay áp lên gáy, xoay khớp vang lên tiếng xương răng rắc, giọng nói đều đều.
Mạc An
Mạc An
Cái gọi là cốt truyện sẵn có nghe huyễn tưởng thật đấy, họ đã chết đi một lần, hay hàng nghìn lần khác như một bộ phim chiếu lại không có hồi kết? Chà, tôi có nhiều điều không hiểu rõ lắm đấy.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Cậu đang nghi ngờ hành động của chúng tôi? Ký chủ, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn làm nhiệm vụ của mình, Miêu Miêu cũng không có quyền hạn được biết nhiều hơn. ]
Mạc An
Mạc An
[ Ổn thôi, nếu không có vấn đề gì thì không cần lên tiếng, cậu cứ yên lặng làm một con mèo đi. ]
Mạc An đeo ba lô lên, lại ôm lấy con mèo trắng đang cào cào sàn nhà. Đi ra ngoài đóng cửa, đặt mèo trắng lên giỏ xe đạp rồi rời đi, dựa theo chỉ dẫn bản đồ của hệ thống đến trường. Sau lại dừng trước tiệm cắt tóc, Miêu Miêu mở miệng nhắc nhở.
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Ký chủ, nếu không đến trường sẽ muộn đấy. ]
Mạc An
Mạc An
Không thể mang dáng vẻ này đi học được, phải không?
Mái tóc dài che khuất đôi mắt cũng được cắt bỏ đi, lộ ra ngoài ánh sáng là cặp mắt sắc đen tinh xảo như hai viên ngọc quý được điêu khắc nhét vào, mang theo những đốm sáng linh động như vì sao đang lơ lửng giữa biển trời đêm tuyền. Cậu cũng thay một gọng kính nhẹ nhàng hơn, sống mũi cao thẳng một cách hoàn hảo.
???
???
Em trai à, bộ mặt xinh đẹp thế này mà lại che giấu như vậy, thật là không biết sử dụng.
???
???
Rất đáng yêu.
Mạc An
Mạc An
Cảm ơn ạ.
Mạc An đối diện với gương mặt của người trong gương, một thiếu niên thanh tú, xinh đẹp, không phải là sự xinh đẹp mềm mại như con gái, mà là cảm giác từng đường nét trên gương mặt ấy sinh ra là dành cho nhau, là sự kết hợp hoàn hảo nhất trong những thứ tưởng như đơn giản bình thường.
Mái tóc đen rũ xuống, phản chiếu ánh bạc của đèn huỳnh quang, đôi mắt ấy không phải đen, cũng chẳng hẳn là nâu, mà là màu của tro tàn khi ánh lửa đã tắt, là sự tĩnh lặng nơi mặt hồ long lanh vụn sáng với sâu thẳm bên trong là sóng ngầm quánh đặc. Đến khi kịp nhận ra, họ đã dần bị nuốt chửng bởi thứ đẹp đẽ đến mê hồn này.
Cậu chỉ mỉm cười, khẽ nói cảm ơn trước những lời khen khoa trương đến mức buốt răng của họ. Khí chất quanh thân trầm tĩnh, ngoan ngoãn đến mức gió phải ái ngại khi lướt qua, nắng ban mai lại ưu ái như đang nâng niu bao bọc cậu trong vòng tay ấm áp dịu dàng của mình.
Mạc An
Mạc An
[ Có lẽ tôi cần một thời gian để làm quen với sự thay đổi này trước đã. ]
Mạc An
Mạc An
[ Hừm, nếu người chấp hành từ bỏ và không muốn thực hiện nhiệm vụ thì điều gì sẽ xảy ra? ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Cậu không có nhiều thời gian đâu, cho dù cậu trốn tránh, thế giới này sẽ tái cấu trúc để mọi thứ, diễn biến đều phải tuân theo sứ mệnh của nó, có lẽ mọi thứ sẽ cuốn cậu quay trở về. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ À, dù sao thì dáng vẻ này của cậu rất đẹp trai đấy, người chấp hành mà tôi biết cũng chẳng mấy ai đẹp được như cậu đâu. ]
Con người thích nhất là nhận được lời khen, nó đã ngay lập tức tìm kiếm trong thư viện thông tin trong đầu để đưa ra lời khen trước dáng vẻ mới của cậu, nó tự thấy bản thân là hệ thống tâm lý hoản hảo biết bao. Nghe lời khen ngoặt nghẽo, thương mại xơ cứng của Miêu Miêu, Mạc An bật cười, có vẻ hệ thống này cũng có phần thú vị đấy chứ.
Mạc An
Mạc An
[ Cậu nên đọc thông tin nhiều vào, tôi thích đối mặt với cậu mang theo chút cảm giác con người hơn. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Ồ, vậy tôi sẽ tìm kiếm thông tin về cách để trở thành con người ]
Mạc An
Mạc An
[ ...Được rồi, tùy cậu. ]
Mạc An
Mạc An
[ Dù sao nếu quá nổi bật thì sẽ rất phiền não đấy. ]
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ Nhan sắc cũng chiếm một phần quan trọng đó, cậu biết mà, có nhan sắc dễ sống hơn bình thường, ví dụ như tôi sẽ chọn một ai đấy có vẻ ngoài đáng tin cậy để liên kết. ]
Mạc An
Mạc An
/Mỉm cười/ [ Nếu họ vì nhan sắc mà bỏ quên một nhân tài thì rất đáng tiếc đấy. ]
Mạc An
Mạc An
[ Vỏ bọc con người là thứ đẹp đẽ hoàn hảo để che giấu bản chất và bóng tối bên trong mà. ]
Mạc An đạp xe tới trường học, vừa mới tới cổng trường đã nghe thấy những lời bàn tán xì xào, những gương mặt trẻ trung mang sức sống của một tương lai tươi sáng, rộng mở, có những niềm vui về kì nghỉ ngày hè, về những kỉ niệm xưa cũ và cả những tối tăm u uất bị đào xới lên trong từng lớp đất của thời gian, cái tên "Mạc An" sẵn sàng trơn trượt ra khỏi miệng lưỡi của họ bằng sự trêu chọc và khinh miệt độc ác nhất, bọn họ đủ lớn để hiểu được thứ mình nói, nhưng lại không muốn vứt đi thú vui giải toả ưu sầu này ngay cả khi biết nó giống như một màu mây xám xịt, không biết là đen đúa, cũng chẳng rõ minh bạch.
Học sinh nữ
Học sinh nữ
Ồ, mày nhìn người kia kìa, trông như học sinh cấp 3 ý.
Học sinh nữ
Học sinh nữ
Công nhận đấy, nhưng có ai cảm thấy cậu ta rất quen mắt không ?
Học sinh nam
Học sinh nam
Không nhớ nữa. Trông mặt lạ hoắc !
Vừa bước vào cửa lớp, tất cả như bị bấm nút dừng lại. Mọi người nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt dò hỏi, nghi hoặc, tò mò.
Là buổi học đầu tiên của học kì mới, hầu hết mọi người đều đã đến rất sớm, trong trí nhớ của cậu, gương mặt của đám sinh viên này như bị làm mờ, chẳng biết ai, cũng chẳng nhận ra ai, mà có vẻ như nguyên chủ cũng chẳng quen biết với ai. Mạc An nhìn quanh một vòng chỉ thấy còn bàn trống cạnh cửa cuối lớp, một vị trí như được định sẵn là dành cho ai đó. Cậu từ tốn bước đến vị trí đấy và ngồi xuống.
Mạc An
Mạc An
*Cảm giác lớp học vẫn vậy, nhưng lên đại học thì môi trường khác biệt rất nhiều.*
Suốt khoảng thời gian đến trường, Mạc An cũng đánh giá không gian xung quanh, thế giới này cũng chẳng khác biệt gì mấy so với thế gốc của cậu, nhưng về mặt kỹ thuật công nghệ lại kém hơn mấy phần.
Mạc An
Mạc An
*Không còn ai quản thúc, giám sát, cũng chẳng có ai kề cặp tận nơi.*
Ngay cả khi không ngẩng đầu lên cậu cũng cảm nhận được vô số tầm mắt như dao găm phóng về phía mình, soi xét, đánh giá, mù mịt và nhiều hơn là cảm thấy không thể tin nổi. Cậu không quan tâm tới thứ vô nghĩa như vậy, chỉ nhàn nhã lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, lưng hờ hững tựa bên ghế. Gương mặt điển trai sáng sủa, giờ đây mang theo cảm giác xa cách khó gần, khiến người ta khó mà đặt chung với hình ảnh chàng trai u ám nhút nhát thời gian trước.
Học sinh nữ
Học sinh nữ
Sao có thể ? Đây là...Mạc An ?
Học sinh nam
Học sinh nam
Bây giờ nhìn dáng vẻ của nó đúng với mấy việc đó hơn đấy, haha
Học sinh nam
Học sinh nam
Một đứa như nó thì lấy đâu ra tiền, chúng mày nghĩ là từ đâu?
Học sinh nữ
Học sinh nữ
Haha, cậu biết đùa thật đấy.
Học sinh nữ
Học sinh nữ
Tốt nhất phải trông chừng đồ bản thân cho kỹ vào, nhỡ mất thứ gì giá trị thì ai cũng biết rồi đấy.
Cho dù Mạc An không để trong lòng thì bọn họ vẫn nói chuyện không dứt, cố ý nói to để có thể lọt vào tai cậu. Mạc An chỉ cảm thấy bản thân không hợp với sự ồn ào, đặc biệt là những kẻ gió chiều nào theo chiều đấy, đầu óc đơn giản đến mức bị người ta điều khiển trong lòng bàn tay mà còn sẵn sàng mặc bản thân chìm trong dòng chảy dối trả đấy. Cậu ngẩng đầu, ánh mặt thờ ơ nhìn đám người một cách vô định, bén nhọn đến mức khiến họ phải im lặng.
Mạc An
Mạc An
Vo ve như mấy con ruồi không thấy mệt à, ra đây nói thẳng với tôi xem nào?
Mạc An
Mạc An
Học hành thì tốt mà quên học nói, học cách suy nghĩ à?
Miêu Miêu [ E9 ]
Miêu Miêu [ E9 ]
[ ...Ký chủ, cậu không sợ bọn họ sẽ nhận ra tính cách khác thường sao? ]
Nghe lời Miêu Miêu nói, Mạc An nghiêng nghiêng đầu, khoé môi nhếch lên nụ cười hờ, ánh mắt quan sát biểu cảm động tĩnh của đám sinh viên xung quanh, cảm giác như đang khoác lên cho mình một vòng bảo hộ xung quanh, không dễ dàng để người ta động vào.
Mạc An
Mạc An
[ Từng ấy thời gian đủ để thay đổi một người rồi. ]
Mạc An
Mạc An
[ Nguyên chủ đi học rất áp lực đấy, ngày ngày phải nghe bọn họ chửi rủa, đi đâu cũng bị xa lánh, không một ai tin tưởng, không bị điên thì quả thật là phép màu. Có thể nói bọn họ đã gián tiếp hại chết một người không đây? ]
Ai ai cũng chưng ra vẻ mặt lúng túng, kinh ngạc trước thái độ cứng rắn sắc sảo ấy của cậu, không một ai nghĩ rằng Mạc An của từng ấy thời gian nay đã nói những lời phản kháng như cỏ dại mọc lên trên mảnh đất hoang vu cằn cỗi, sinh động mà rõ nét. Lúc này, một cô gái bước ra từ đám người, cô ấy có dáng người cao ráo thon gọn, gương mặt non nớt có thể coi là xinh đẹp thanh tú, mang theo nụ cười khẽ bên môi trông càng thêm rực rỡ dễ mến. Mái tóc đen dài được buộc lên thành đuôi ngựa, lọn tóc tung bay theo từng bước đi như để lại một khắc hồng hoa tinh khôi quyến luyến.
Mộc Ly
Mộc Ly
Ôi chào cậu nhé Mạc An.
Mộc Ly
Mộc Ly
Không nghĩ tới trong nghỉ hè cậu đã thay đổi đến thế, đến tôi cũng như không nhận ra luôn.
Mộc Ly
Mộc Ly
Mặc dù tớ rất cảm ơn các cậu vì chuyện hôm qua mà đã bênh vực, bảo vệ cho tớ nhưng tớ cũng không phải là nữ thần gì đó.
Mộc Ly
Mộc Ly
An ơi, học kì này chúng ta là bạn cùng lớp, hãy giúp đỡ nhau tiếp nhé.
Mộc Ly
Mộc Ly
Mong các cậu đừng bàn tán về chuyện này nữa.
Nói xong, ả còn bày ra vẻ mặt rưng rưng như sắp rơi nước mắt. Nhẹ nhàng nắm lấy tay Mạc An.
Mộc Ly
Mộc Ly
Tiểu An, cậu không phải cố ý đâu, đúng không ?
Mộc Ly
Mộc Ly
Tớ với cậu là bạn tốt của nhau mà !
Bên ngoài trông tình cảnh rất cảm động đầy tình cảm bạn bè thân thiết, bên trong thầm rủa, tay ả bóp chặt lấy tay cậu, còn dùng móng tay cấu nữa.
Mộc Ly
Mộc Ly
* Gương mặt này, khí chất này...Đúng là mới lạ thật đấy..*
Mộc Ly
Mộc Ly
*Nhưng Mạc An bé nhỏ à, càng nhìn càng khiến mình thấy hứng thú rồi đấy, liệu cậu còn ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của tôi không đây?*
Cậu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nữ 9 trước mắt.
Đột nhiên có điểm muốn cười.
Mạc An
Mạc An
/Phụt/ Haha.
Mộc Ly
Mộc Ly
Tiểu An ?
Mạc An
Mạc An
Tránh ra. /Hất tay ả ra/
Mạc An
Mạc An
Cậu nói chúng ta là bạn tốt sao ?
Mạc An
Mạc An
Vậy hôm qua tôi bị mọi người nói oan sao cậu không đứng ra ? Mặc cho tôi bị chỉ trỏ, bị Thiệu thiếu gia đạp vào người sao không thấy can ngăn, đứng im một chỗ cứ nói 'Không có việc gì, không sao đâu', còn nói tôi vu khống cậu, đây là lời giải thích cho tôi à ?
Mạc An
Mạc An
Giờ đứng đây diễn xiếc sao ? Cậu nghĩ họ sẽ theo lời cậu nói sao ?
Mạc An
Mạc An
Từ nay đừng tới gần tôi nữa, bạn học Mộc.
Nói xong cậu liền úp mặt xuống bàn, chôn mặt trong khuỷu tay. Làm lơ nữ 9 đang tím mặt, bộ dáng đáng thương trước mặt.
Một nam sinh nhịn không được đứng dậy, đi tới gần chỗ bàn cậu.
Học sinh nam
Học sinh nam
Mày không quản được cái mồm của mì- /Định giơ chân đạp cậu/
Bỗng một cái chân thon dài từ chỗ ngoài cửa sau đạp thẳng vào người nam sinh kia.
Thiếu niên cao ráo, mái tóc đen để tùy ý, quần áo đồng phục không cân chỉnh trông rất bất cần đời đi vào. Khuôn mặt điển trai mang theo nét trưởng thành hơn đám bạn cùng lứa, miệng lại ngậm một cây kẹo mút.
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Chắn đường rồi đấy.
Nam sinh kia ngã xuống sàn đá lạnh lẽo cứng rắn, phát ra tiếng uỳnh vang dội, gã đau đớn gào lên tiếng khàn đặc, ánh mắt toé lửa nâng lên muốn xem là ai nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh băng của đối phương, như bị điện giật mà ngậm chặt miệng. Cả lớp học cũng vì sự kiện đột ngột này mà quay qua nhìn, im lặng dõi theo mọi chuyện.
Nếu nói Thiệu Bắc là điển hình của đám con ông cháu cha ngỗ nghịch, không ai quản được thì Lạc Hàn lại trái ngược hoàn toàn với tính cách ấy, hắn mang phong thái điềm đạm trưởng thành hơn người cùng trang lứa, khí chất xa cách trầm mặc, trong mắt bọn họ thì hắn khá đáng sợ, tựa như ngôi sao giữa vũ trụ rộng lớn xa vời không thể chạm đến chân thật, bén nhọn đến mức có thể khiến linh hồn người bị xước. Thành tích kiểm tra mỗi năm đều cao, luôn chễm chệ đứng trong top 5 trường. Dần dần các thầy cô cũng chả thèm để ý đến hắn, tùy ý phách lối.
Học sinh nam
Học sinh nam
X-Xin lỗi, mày ngồi đi.
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Đứng lại.
Học sinh nam
Học sinh nam
C-có việc gì ? /Toát mồ hôi/
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Xin lỗi đi. /Đưa ngón tay chỉ vào Mạc An/
Học sinh nam
Học sinh nam
Tao đã làm gì nó đâu ? /Gào lên/
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Không phải mày định đạp cậu bạn này sao ?
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Muốn đánh nhau ở chỗ ngồi của tao, còn không xem tao có đồng ý hay không ?
Dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, nam sinh kia không cam lòng, với giọng nói dữ dằn, cọc cằn:
Học sinh nam
Học sinh nam
Xin lỗi !
Nói xong liền bỏ đi.
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Phiền chết đi được.
Lúc này Mạc An ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía hắn.
Mạc An
Mạc An
Chào, cảm ơn.
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Không có gì
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Cậu là Mạc An à ? Tại sao tôi lại không có ấn tượng gì về cậu nhỉ ?
Mạc An
Mạc An
Bộ dáng của tôi không có gì nổi bật đi ?
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Hửm ? Với cái khuôn mặt như này mà không nổi bật sao ?
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Đến tôi cũng bị cậu hớp hồn này. /Bật cười/
Mạc An
Mạc An
...
Lúc này Lạc Hàn chú ý tới bàn tay cậu, ngón tay thon dài đẹp đẽ, khớp xương tinh xảo, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, trông nhỏ nhắn lại đáng yêu.
Chỉ là ở mu bàn tay có một vệt cào đỏ đậm như muốn rỉ máu. Hắn chỉ liếc một cái rồi quay mặt đi, dáng vẻ lạnh lùng như có thể đóng băng cả không khí xung quanh.
Hắn đột nhiên chộp lấy bàn tay cậu.
Mạc An
Mạc An
Cậu làm gì vậy ?
Mạc An
Mạc An
/Muốn tránh thoát khỏi tay hắn/
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Nào, đừng động. /Nắm chặt lấy tay cậu/
Không chỉ thế hắn còn đưa tay bên kia sờ mó, vuốt ve bàn tay cậu.
Mạc An
Mạc An
... * Cậu ta ngứa đòn à ?*
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Bàn tay xinh đẹp như này sao lại bị thương được chứ. Chờ chút.
Mạc An
Mạc An
À, chẳng có gì đâu. /Giật tay ra/
Hắn liền lấy trong ba lô một cái băng cá nhân màu hồng hình con mèo, lại kéo tay cậu lại, cẩn thận dán lên vết thương trên tay cậu.
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Dù sao tôi cũng thừa một cái bặng dán, cậu dùng hộ đi.
Mạc An
Mạc An
... /Thu tay về/
Mạc An
Mạc An
Cảm ơn.
Nói xong lại úp mặt xuống bàn.
Lạc Hàn nhìn mái tóc mềm mại đen nhánh của cậu, trông ôn nhu ngoan ngoãn đến không chịu được, lòng ngứa ngáy mà đưa tay nhẹ xoa tóc cậu.
Mạc An
Mạc An
...
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Bạn cùng bàn à, trông cậu có vẻ dễ thương đấy !
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Từ bây giờ chúng ta giúp đỡ nhau lại nhé !
Mạc An
Mạc An
...Ừ, chỉ cần cậu không nói những lời như vậy nữa.
Lạc Hàn
Lạc Hàn
Tôi hay làm vậy với mấy huynh đệ của mình mà, thân thiện lên.
Mạc An cũng mặc kệ tay hắn đang sờ soạng tóc cậu, giờ này cậu có chút buồn ngủ, ai bảo nguyên chủ ngày hôm qua thức tới hơn 3h học bài.
Còn 20' nữa mới bắt đầu vào học, Mạc An liền nhắm mắt ngủ một giấc.
_____
Self hatred của Pie
Self hatred của Pie
Truyện viết không có logic, thiếu muối, ngôn từ không đặc sắc, hay thông cảm cho tác giả còn non tay TT.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play