Điền Viên Cẩm Tú
Chương 1: Khởi đầu mới.
Đổng Tử La hôn mê tỉnh lại, phát hiện ba đứa trẻ yếu ớt vây quanh mình.
Một đứa trẻ thấy vậy liền chạy ra cửa hô.
Tử Hiên
Đại ca, đại tỷ, tiểu muội tỉnh lại rồi!
Ngay sau đó có hai tiểu cô nương cùng một người con trai chạy vào.
Tử Thụ
Tiểu muội, muội không sao rồi, tốt quá, tốt quá rồi!
Tử La nhìn qua, đánh giá một lượt, phát hiện quần áo trên người họ cùng quần áo trên người mình có chút lạ.
Hình như đã xuyên không!!!
Tử Thụ
Đại tỷ, hình như Tử La đói rồi, tỷ bưng cháo vào cho muội ấy đi.
Tử Vi
Được rồi, đợi ta chút, ta quay lại liền.
Nói là cháo, thực ra chỉ là bát cháo loãng, số hạt gạo trong bát còn có thể đếm được.
Tử Đào
Đại tỷ, đem ta, ta đút cho muội ấy.
Tử Đào
Tiểu muội, tỷ đút cho muội.
Tử La nhận ra mọi người đều đói.
Tử La
Mọi người cùng uống đi. Ta không uống nhiều vậy được.
Tử Hiên
Tiểu muội, muội cứ uống, ca ca, tỷ tỷ và đệ đẹ cùng uống rồi.
Tử Vi
Tiểu muội, giờ cơ thể muội đang suy yếu, uống nhanh đi.
một đứa bé tầm bảy, tám tuổi cũng nói chen vào.
Tử Hãn
Tam tỷ, tỷ mau uống đi, Tiểu Lục không có đói.
Tử La
Mọi người cùng uống mới ngon, ta uống không hết.
Tử Hãn
Tam tỷ mau uống đi mà. Tiểu Lục không muốn tam tỷ ngủ mãi. Tiểu Lục muốn chơi cùng tam tỷ.
Đại ca thấy Tiểu Lục và Tử La nói vậy lòng thêm chua xót, nghĩ tại mình vô dụng mới để tam muội rơi xuống nước.
Tử Thụ
Được, vậy chúng ta cùng uống đi.
Đại ca bưng lấy chén cháo cho mỗi người húp một ngụm, còn lại nhường cho Tử La cùng Tiểu Lục.
Ngày hôm nay, họ nhớ mãi, đến tận nhiều năm sau khi không còn thiếu ăn thiếu uống, hương vị của chén cháo hôm nay họ vẫn nhớ mãi trong lòng.
Chương 2: Nhà mới ấm áp
Ban đêm, Tử La tỉnh dậy thấy mình nằm trong căn nhà tranh cũ kĩ, trên chiếc giường, đại tỷ và nhị tỷ còn nằm say giấc.
Nàng bây giờ càng chắc chắn là mình đã xuyên qua.
Sau những lần nói chuyện cùng người nhà, Tử La biết được nơi này có tên là thôn Hòe Hoa, tên thôn bắt nguồn từ cây Hòe cổ thụ trước cổng thôn.
Nhà nàng có 6 chị em, nàng là người em thứ 5, trên nàng có hai vị tỷ tỷ và ca ca, còn có một tiểu đệ. Cha nàng qua đời vài năm trước, vài năm sau mẹ nàng chèo chống không nổi cũng qua đời.
Họ còn có mộ Nhị bá, sau khi mẹ nàng qua đời, Nhị bá không giúp đỡ còn vơ cét hết của cải trong nhà. Vì tranh chấp mà nàng còn bị Nhị bá đẩy xuống sông.
Đối với một bé gái 10 tuổi như nàng, sự cố này đúng là trí mạng, khiến nàng đi gặp Diêm Vương, nhưng Tử La hiện lại xuyên vào người nàng. Nàng suy nghĩ hồi lâu lại thấy căm ghét Nhị bá. Nếu mấy huynh muội họ mà biết rằng nguyên chủ của thân thể này chết thì sẽ thế nào đây.
Nghĩ tới đây nàng quyết tâm sống tiếp thật tốt, cố gắng thay nguyên chủ.
Nàng suy nghĩ lung tung đến nửa đêm, cho nên phải đến hơn chín giờ ngày hôm sau, Tử La mới tỉnh lại. Nàng suy nghĩ một lúc lâu mới mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng, không khí trong lành bủa vây khiến cho lòng người thoải mái.
Tử La không khỏi cảm khái môi trường sống thời xưa thật tuyệt biết bao nhiêu. Nghĩ vậy, có lẽ trải qua một cuộc sống điền viên không buồn không lo ở nơi này cũng không tệ lắm, ở đây không có quá nhiều tính toán như thời hiện đại, đâu đâu cũng tội lừa anh gạt.
Nhiệm vụ bức thiết nhất bây giờ của Tử La là phải cải thiện hoàn cảnh gia đình, để mọi người được trải qua những tháng ngày không phải lo toan cơm áo. Tuy rằng Tử La không có nhiều tham vọng, nhưng chí ít nàng cũng cần ấm no.
Hôm qua còn chưa kịp ngắm nghía căn nhà mới cẩn thận, hôm nay nàng mới có dịp nhìn kỹ căn nhà từ trước đến sau.
Chương 3
Thấy Tử La tỉnh dậy, lại đi đi lại lại ngoài sân ngắm nghía. Nhị tỷ đi từ nhà bếp ra cũng vui vẻ.
Tử Đào
Tiểu muội, tình rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?
Tử La
Nhị tỷ, mấy ca ca đâu?
Tử Đào
À, họ đi hái rau, đến trưa mới về, ta ở nhà trông muội và Tiểu Lục.
Tử Đào
Tiểu Lục lười quá, giờ còn chưa chịu dậy. Tiểu muội rời giường sao không gọi ta mặc quần áo cho.
Tử Đào
Để ý mới thấy, muội tự mặc đồ được rồi, sắp thành một tiểu cô nương rồi.
Tử La cũng không biết nguyên chủ này 10 tuổi rồi mà còn chưa biết mặc đồ, sợ bị nghi ngờ nên nàng bèn kiếm cớ.
Tử La
Muội thấy muội cũng lớn rồi, nên muốn tự mặc.
Tử Đào
Được, được muội muội của ta là giỏi nhất.
Tử La
À, nhị tỷ, năm nay muội cũng 10 tuổi rồi nhỉ, muội có tên không?
Tử Đào
Sao muội lại hỏi vậy?
Tử La
Muội muốn biết mà ~~~
Tử Đào
Nói cho muội biết cũng tốt, tới tháng Chạp năm nay là muội tròn mười tuổi, giờ mới tháng Chín. Cả sáu tỷ đệ chúng ta đều có tên riêng, năm đó cha mời người về đặt. Trong thôn mình ai cũng nói tên chúng ta rất hay đấy. Tên của muội là Đổng Tử La, đại tỷ là Đổng Tử Vi, đại ca là Đổng Tử Thụ, nhị ca là Đổng Tử Hiên, ta là Đổng Tử Đào, Tiểu Lục là Đổng Tử Hãn. Muội hiểu không?
Tử La cũng ngạc nhiên, ở kiếp trước, tên nàng cũng là Đổng Tử La, có lẽ vì thế mà sau khi chết đi nàng lại xuyên vào cơ thể này.
Tử La
Vậy ca ca, tỷ tỷ và Tiểu Lục mấy tuổi rồi ạ?
Tử Đào
Đại tỷ năm nay 15 tuổi, đại ca 14 tuổi, nhị ca và ta 12 tuổi, còn Tiểu Lục mới 7 tuổi.
Tử La có để ý là căn nhà của họ xây trên một mảnh đất hoang, phía trước không xa là một rừng trúc nhỏ, cách khoảng năm sáu trăm mét mới có một hộ gia đình. Ở bên trái, cách nhà họ mấy trăm mét là một con sông lớn. Bên kia bờ sông có rất nhiều hộ gia đình.
Tử La
Nhị tỷ, sao nhà chúng ta lại ở lệch thế này?
Tử Đào
Hình như là vì cha muốn tránh nhà Nhị bá. Nghe nói trước kia khi cha vẫn còn sống, Nhị bá tới nhà đòi tiền, cha không còn cách nào nên phải xây nhà ở đây. Hơn nữa cha lại biết đi săn, chỗ này khá gần núi, cũng tiện.
Tử La
Nhị bá xấu tính lắm sao?
Tử Đào
Đương nhiên, cả nhà họ đều xấu xa. Rõ ràng lúc trước đại ca đã đưa cho họ hai lượng bạc để họ làm hậu sự giúp mẹ. Thế mà sau đó họ lại nói là nhà họ bỏ tiền ra lo, muốn mang đồ nhà chúng ta đi gán nợ. Đại ca, đại tỷ thì dễ nói chuyện, nhưng tỷ nhớ rõ, ngay cả hạt gạo cuối cùng họ cũng lấy đi. Đáng hận nhất là còn suýt hại chết muội.
Tử La
Nếu chúng ta có thể lấy lại được những thứ Nhị bá đã mang đi thì tốt nhất. Chúng ta sẽ không phải đói bụng nữa.
Tử Đào
Lấy được về thì tốt, nhưng lấy về thế nào? Nhà họ cũng không phải dạng ăn chay, chúng ta đến chắc chắn sẽ bị đánh.
Tử La
Nhị tỷ, có phải nhà Trần thẩm đối xử với chúng ta rất tốt không?
Tử Đào
Đúng, trước kia Trần thẩm khá thân với mẹ, hậu sự của mẹ may có nhà họ giúp đỡ mới thuận lợi như vậy. Mấy hôm trước còn cho chúng ta mượn một túi gạo nhỏ nữa.
Tử La
Vậy ngoài Trần thẩm ra, còn ai đối xử tốt với chúng ta không?
Tử Đào
Có chứ! Chẳng hạn như nhà Đại Phong thức này, nhà Xuyên Tử này, bọn họ đều là người tốt. Còn có cả thôn trưởng gia gia nữa, muội nhớ không? Trước đây không lâu, tỷ, muội và Tiểu Lục chơi dưới tàng cây hòe, thôn trưởng gia gia còn cho chúng ta kẹo ăn đấy.
Mắt củ Tử La sáng lên, có lẽ nàng nghĩ được cách lấy đồ về rồi.
Đại ca và đại tỷ trở về thấy hai tỷ muội Tử La đang phơi đồ.
Tử Vi
Tiểu muội, muội mới khỏe lên một chút, sao không nghỉ ngơi đi?
Tử La
Đại tỷ, muội khỏe hơn nhiều rồi, không một chút nào cả.
Tử Vi
Được, vậy Tử Đào đi làm cơm với tỷ, đại đệ và nhị đệ đi lấy củi về đây.
Cơm trưa là rau dại và một ít gạo nấu cháo, mỗi người chỉ được chia một bát, phần lớn gạo đều múc vào bát Tử La và Tiểu Lục.
Lúc mới ăn, rau dại vừa đắng vừa chát, khó nuốt vô cùng, Tử La không ăn nổi, nhưng thấy ca ca tỷ tỷ đều cố gắng dành phần ngon cho mình và Tiểu Lục thì nàng cũng không nỡ lãng phí tấm lòng của họ, cắn răng nuốt xuống, mong muốn vượt qua thời gian khó khăn này trong lòng càng kiên định.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play