Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Bác Quân Nhất Tiêu] Xuyên Không Thành Anh Trai Tổng Tài

Chapter.1

Binh Lính
Binh Lính
Bệ hạ, đã bắt được tên phản quốc.
Một đám lính áp giải một nam nhân đến trước mặt vua. Tuy rằng nam nhân này có bị thương thế nào, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng đẹp trai, tuấn tú. Vị hoàng đế nhìn anh rất lâu mới lên tiếng hỏi
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Bây giờ ngươi có nhận tội không?
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Ta không làm gì sai. Chẳng có gì phải nhận tội cả.
Hoàng Đế
Hoàng Đế
TIÊU CHIẾN!
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Trẫm tin tưởng ngươi, vậy mà cuối cùng ngươi cấu kết với bọn phản quốc, hại đất nước này suýt rơi vào tay giặc.
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Ngươi còn chối tội à?
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Ta không làm.
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Ngươi... Được, giam hắn vào ngục.
Đám lính sau khi nghe lệnh thì nhanh chóng áp giải anh đến ngục giam.
Hoàng đế thở dài, thật sự anh là người ông tin tưởng nhất. Thế nhưng ông trời lại trêu ngươi, người mình luôn tin tưởng lại là người khiến đất nước này suýt vào tay giặc.
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Ngô tướng quân, ngài nói xem... Ta phải làm gì với hắn đây?
Ngô Tướng Quân
Ngô Tướng Quân
Bệ hạ.
Ngô Tướng Quân
Ngô Tướng Quân
Thần nghĩ người nên xử tử hắn, nếu để lâu sẽ có người đến cứu hắn, rồi hắn sẽ tiếp tục cấu kết với bọn người kia mất.
Hoàng Đế
Hoàng Đế
Nhưng...
Ngô Tướng Quân
Ngô Tướng Quân
Bệ hạ, người quên rồi sao? Những kẻ phản quốc phải bị chém đầu công khai.
Ngô Tướng Quân
Ngô Tướng Quân
Người tính tha cho hắn?
Hoàng Đế
Hoàng Đế
.. Được rồi, tuần sau sẽ bắt đầu xử tử hắn.
Ngô tướng quân sau khi nghe câu nói của hoàng thượng thì nhếch môi cười, Tiêu Chiến, rồi ngươi sẽ chết, ta sẽ là người được bệ hạ tin tưởng.
Tiêu Chiến ngồi nhìn ra ngoài song sắt, anh nhớ rõ những kẻ đang canh gác ngoài kia, họ trước đây đã từng là người luôn giúp đỡ anh, nịnh bợ anh. Vậy mà cuối cùng cũng vì chuyện chưa có chứng cứ rõ ràng mà đã phản bội lại rồi.
Trịnh Phồn Tinh
Trịnh Phồn Tinh
Tiêu tướng quân.
Anh nhìn về phía người vừa gọi anh, thì ra là tên nhóc luôn theo sau anh, một tiếng Tiêu tướng quân, hai tiếng Tiêu tướng quân. Đứa nhóc này là lính mới, có hơi ít nói, nhưng lại rất trung thành. Trong suốt quá trình anh bị triều đình dò la tin tức, cậu là người đã bí mật thông báo cho anh để anh trốn thoát. Nhưng anh không muốn một đứa trẻ như này lại bị anh cuốn vào nên đã tự mình ra mặt.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Có chuyện gì?
Trịnh Phồn Tinh
Trịnh Phồn Tinh
Tiêu tướng quân... Bệ hạ vừa ra lệnh... Tuần sau... Người sẽ bị xử tử công khai...
Tiêu Chiến cười khinh, vậy là tên Ngô gì đó cuối cùng cũng ra tay rồi à?
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Cảm ơn cậu, Phồn Tinh.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Trận đấu này... Tôi đã thua...
Trịnh Phồn Tinh
Trịnh Phồn Tinh
Chiến ca....
Trịnh Phồn Tinh nhào đến ôm anh, thật sự cậu nhận ra rằng mình là người vô dụng, không giúp được gì cả.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng đứa trẻ, căn dặn
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Phồn Tinh, sau này có chuyện gì xảy ra cũng phải sống thật tốt. Nhớ không?
Trịnh Phồn Tinh gật đầu, nước mắt thi nhau tuôn ra, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy mình thất bại đến thế.
_________________________
Cuối cùng, ngày đó cũng đến...
Tiêu Chiến bị lôi đến pháp trường, xung quanh có rất nhiều người. Anh có thể nghe thấy tiếng cười khinh bỉ của họ, cũng có người tiếc cho anh.
Tiêu Chiến không quan tâm. Anh nhắm mắt, thật sự không muốn nhìn những con người giả tạo kia nữa.
Ngô Tướng Quân
Ngô Tướng Quân
Tiêu tướng quân, ngươi còn muốn nói gì không?/ Hắn hỏi với giọng điệu khinh thường
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Đừng gọi tên ta từ miệng ngươi, thật bẩn thỉu
Hắn điên lên, đạp anh ngã xuống đất, tay nắm tóc anh giật mạnh, gằn giọng
Ngô Tướng Quân
Ngô Tướng Quân
Ngươi nhẹ nhàng không muốn, lại muốn bạo lực.
Ngô Tướng Quân
Ngô Tướng Quân
Được, chính ta sẽ là người tiễn ngươi xuống mồ.
Vừa nói xong, hắn ta giơ cao thanh kiếm, anh chỉ cười, cuối cùng cũng được giải thoát...

Chapter.2

Tiêu Chiến mơ màng tỉnh dậy, nhận ra anh không còn ở pháp trường nữa. Nhưng chuyện đó không quan trọng, cái quan trọng hơn chính là... Anh vẫn còn sống.
Tiêu Chiến không thể nào tin được, rõ ràng là tên Ngô gì đó đã chém anh rồi cơ mà. Vậy thì tại sao anh còn sống?
Mà nơi này cũng thật lạ, phòng ốc thật to, còn có cả cái gì đang phát sáng trên trần nhà, rồi tay anh còn cắm sợi dây gì đó, rồi còn...
Nhiều quá, kể không hết. Tóm lại, anh không biết mình đang ở đâu cả. Cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào, thấy anh đã tỉnh thì chạy đến xem anh ra sao, rồi ôm anh thật chặt.
Trình Tiêu
Trình Tiêu
Tiêu Chiến, anh không sao rồi. May quá.
Cô ấy ôm anh, liên tục nói anh không sao. Mà anh không quen biết cô ấy. Anh đẩy cô ra, nhìn cô với ánh mắt đề phòng
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Cô là ai?
Cô ấy vừa nghe anh hỏi thì bật khóc khiến anh giật mình. Cô chạy ra khỏi phòng, một lát sau cô ấy quay lại, theo sau là một đám người mặc áo trắng tinh. Họ cứ lấy cái gì đó áp vào tim anh, rồi còn hỏi đủ thứ hết.
Tiêu Chiến không trả lời, tại sao phải trả lời những người mình không quen chứ, đúng không?
Người kia quay về phía cô gái, nói với cô ấy:
Bác sĩ
Bác sĩ
Đây có lẽ là di chứng của vụ tai nạn, bệnh nhân có thể bị mất trí nhớ.
Bác sĩ
Bác sĩ
Tôi khuyên cô nên bình tĩnh nói chuyện với anh ấy.
Trình Tiêu
Trình Tiêu
Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Khi bác sĩ đi rồi thì anh mới lên tiếng
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Cô nương, cho ta xin miếng nước.
Cô ấy đưa nước cho anh, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, cô nghẹn ngào hỏi anh
Trình Tiêu
Trình Tiêu
Anh Chiến, anh thật sự không nhớ ra em sao?
Anh liếc nhìn cô ấy, khi nãy không nghe những người kia nói gì à? Tiêu Chiến định hỏi thế, nhưng nghĩ lại người ta là con gái, nên nói chuyện nhẹ nhàng
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Xin lỗi, tôi không nhớ.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Chúng ta là gì của nhau vậy?
Trình Tiêu
Trình Tiêu
Em tên Trình Tiêu, là người yêu của anh.
"Phụt..." Anh phun hết đống nước vừa mới uống ra ngoài, ngồi trên giường ho sặc sụa. Trình Tiêu lo lắng, chạy đến vuốt lưng cho anh.
_____________________
Ở bên ngoài, một cô gái sau khi nghe xong cuộc nói chuyện kia thì gọi điện cho một người
?????
?????
Vương tổng, xem ra anh ta bị mất trí nhớ.
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
Cái gì!!?/❄
?????
?????
Khi tỉnh lại anh ấy không nhớ gì cả.
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
.....Đón anh ta về đây/❄

Chapter.3

Tiêu Chiến ngồi trên một chiếc xe đắt tiền để trở về nhà.
Anh có nghe Trình Tiêu nói qua, cậu em trai khác họ Vương Nhất Bác đòi đón anh về nhà của hắn. Trước đây quan hệ của hai người không tốt chút nào cả.
Sau khi đến nhà, người giúp việc mở cửa và mang hành lí của anh vào trong. Tiêu Chiến ngồi trên ghế sofa, hai chân khoanh lại để lên ghế. Anh ngồi đó ngẫm nghĩ, vậy là anh đã mượn xác hoàn hồn, hơn nữa người này cũng tên Tiêu Chiến, vậy xem ra đây là kiếp sau của anh...
Đang suy thoái thì một giọng nói mà theo anh là vừa nghe giọng đã ghét vang lên
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
Này, anh không biết cởi giày ra à?
Tiêu Chiến ngước lên nhìn, ôi cha, đẹp trai đấy, nhưng cái giọng vừa nghe đã ghét, bây giờ thêm cái bản mặt này nữa, ghét toàn tập.
Anh hừ một tiếng rồi cởi giày ra để lại ngay ngắn trên kệ. Hành động này khiến mọi người rất ngạc nhiên, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ.
Cậu chăm chú nhìn từng hành động của anh, mắt không rời người kia dù chỉ một chút.
Tiêu Chiến sau khi để giày lên kệ thì xoay người lại hỏi hắn
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Vị công tử kia, phòng tôi ở đâu?
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
Trên tầng hai.
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Đa tạ.
Không đợi Vương Nhất Bác nói gì, Tiêu Chiến tự mình đi lên phòng. Nhưng có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra...
Anh chính là không biết mở cửa này a... Đó giờ quen đẩy một phát là cửa mở rồi, nay cái cửa này đẩy mãi không ra. Tức chết mất.
Đang loay hoay thì Vương Nhất Bác lên đây, thấy anh như vậy thì thầm mắng anh ngốc rồi mở cửa cho anh.
Tiêu Chiến vui sướng, quay qua cảm tạ người kia rồi nhanh chân chạy vào trong. Cậu cứ đứng đó nhìn anh, cảm thấy người này dù mất trí nhớ nhưng cũng quá khác rồi. Nhưng quyết định đón Tiêu Chiến về nhà của Vương Nhất Bác là một sai lầm...
Anh vốn là người thời xưa, vậy nên những thứ đồ xa lạ như ở đây thật sự dọa anh sợ. Chẳng hạn như...
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Aaaaaaa VƯƠNG NHẤT BÁC....
Tiếng hét vang dội cả một nhà khiến cậu giật mình, làm rơi cái máy tính xuống đất, lòng thầm mắng anh ta ồn ào rồi đi xuống.
Vừa bước xuống thì thấy anh đang cầm một xô nước đổ vào cái bếp lửa, cậu la lớn
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
Anh làm gì vậy hả?
Tiêu Chiến
Tiêu Chiến
Nó... Nó cháy...
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
.....
Sau khi ngồi nói cho anh về cái bếp, cuối cùng anh cũng hiểu được, anh gật đầu rồi hứa với cậu sẽ học nấu ăn cho cậu ăn. Và cậu đã cầu xin anh ngồi yên một chỗ là cậu mừng rồi.
Một ngày khác...
Vương Nhất Bác rảnh rỗi nên đưa anh đi siêu thị mua đồ. Vừa đến thang máy thì anh khựng lại, không bước vào. Cậu thắc mắc, anh cứ nói là nó rất đáng sợ...
Vương Nhất Bác bỏ ngoài tai, kéo anh vào trong, nhưng cậu hối hận rồi...
Anh cứ la hét um sùm lên khiến lỗ tai cậu bị bùng hết cả. Và cậu tự hứa với lòng sẽ không bao giờ dắt anh đi trung tâm mua sắm nữa.
Một ngày khác...
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác đưa cho cái điện thoại, và cậu phải ngồi đó cả buổi trời vì anh cứ hỏi mãi. Đến khi anh hiểu rồi, cậu đã nghĩ là mình được giải thoát.
Nhưng không...
Anh ta tối đến gọi điện cho cậu, gì mà chúc ngủ ngon, rồi còn nói đủ thứ chuyện. Cậu tắt máy, và anh cứ gọi mãi, cậu quyết định chặn luôn số của anh.
_______________
Có rất nhiều thứ xảy ra nữa. Nói chung những ngày chung sống với anh giống như địa ngục đối với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác
*Biết thế để anh ta ở nhà Trình Tiêu luôn cho rồi!!*💢

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play