Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mộng Luyến

Chương 1

Năm An Quốc thứ hai mươi ba, Diệp gia có công nhiều đời nay nổi lòng mưu phản, Tân Đế khai ân chỉ điểm lưu đày toàn gia đến biên ải, suốt đời làm nô vĩnh viễn không được trở lại kinh thành. Diệp lão tướng gia hổ thẹn bệnh nặng qua đời, toàn gia lao đao, vạn người chỉ trích.

Lòng dân cảm thán, đế vương nặng tình lại nhân từ.

Lúc này, vị hoàng hậu họ Diệp được người người ngưỡng mộ ghen tị kia lại thất thần ngồi uống rượu trong Cảnh Nghi Cung, khuôn mặt xinh đẹp nay chỉ còn sự tiều tụy, đôi mắt vô hồn mang đậm bi thương, nàng nâng bình rượu uống một ngụm lớn rồi khàn giọng, cười chua chát:

"Nhân từ...? Haha."

Buồn cười, đúng là buồn cười. Thân hình nhỏ nhắn lảo đảo ngã xuống đất, nàng không khóc, nàng cười, một nụ cười vô hồn.

"Nương nương..."

Tì nữ Thu Cúc nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì đau lòng vô cùng, nàng vừa định nói gì đó thì bên ngoài đã truyền tới khẩu dụ:

"Hoàng thượng giá đáo!"

Rất nhanh, nam nhân cao ráo khoác long bào liền bước vào, khí phách cả người hắn làm mọi người đều sợ tới mức cúi thấp đầu, mà đều làm họ càng thêm hoảng sợ hơn hết chính là hoàng hậu nương nương vẫn còn đang bình tĩnh cầm bình rượu.

Sự to gan của nàng, làm cả cung không một ai dám thở mạnh, chỉ biết cắn răng mà chờ đợi cơn thịnh nộ của đế vương.

Thịnh Minh Cẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô hồn của nữ nhân ngồi dưới mặt đất, hắn nắm chặt tay cố gắng áp chế cơn tức giận của mình mà trầm giọng hạ lệnh:

"Lui ra hết cho trẫm."

Người cả cung giống như được giải tỏa, nhẹ thở mà ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Bỗng chốc, chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng.

Hắn phất tay áo, giận dữ nói vời nàng:

"Dáng vẻ của nàng bây giờ còn ra thể thống gì nữa! Mau đứng lên cho trẫm!"

Diệp Vân Vũ không để ý đến lời oán trách của hắn, mà chỉ thản nhiên hỏi một câu:

"Vậy nên bây giờ hoàng thượng muốn phế thần thiếp sao?"

"Diệp Vân Vũ! Đừng tưởng trẫm không dám phế nàng, nàng còn như vậy thì đừng trách trẫm vô tình!"

Hắn tức giận chỉ tay vào nàng mà nói. Diệp Vân Vũ tựa như nghe được chuyện gì buồn cười nhất trần đời, nàng không kiềm được mà bật cười thành tiếng:

"Hoàng thượng, ngài là vua một nước, có chuyện gì mà ngài không dám làm, mưu hại trung thần, lấy oán báo ân. Thịnh Minh Cẩn, ngài chưa đủ vô tình sao?"

*Chát*

"Hỗn xược!"

Thịnh Minh Cẩn không chút chột dạ trước sự chỉ trích của nàng, ngược lại còn tức giận tát nàng một cái. Nhìn bóng hình nhỏ nhắn kia ngã xuống mặt đất, tay hắn nắm thật chặt, cũng không đỡ nàng mà phất tay áo, xoay người bước đi.

Bên ngoài liền truyền tới tiếng rống giận của hắn:

"Truyền lệnh của trẫm, hoàng hậu nghỗ nghịch bất đạo, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ, nay trẫm phế làm dân thường, đày vào lãnh cung, không có lệnh của trẫm, không được thả nàng ta ra!"

"Tuân chỉ."

Thu Cúc vừa nghe liền không kiềm được bật khóc, đau xót cho phận chủ tử của mình.

Chỉ có Diệp Vân Vũ bên trong là bình tĩnh đến lạ thường, có lẽ khi đủ thất vọng, người ta sẽ không còn biết đau là gì nữa.

Nàng cầm bình rượu, uống một ngụm lớn, cười thế sự quá bi ai.

---

"Ca ca... mẫu thân..."

Diệp Vân Vũ bừng tỉnh từng cơn ác mộng, cả người nàng toàn là mồ hôi, thân thể vốn gầy nay càng thêm ốm yếu, khuôn mặt nhỏ thấm đẫm nước mắt. Thu Cúc ngủ bên cạnh cũng bừng tỉnh theo, nàng ấy dường như đã quen mà chạy đến ôm lấy nàng vào lòng, thủ thỉ:

"Nương... tiểu thư, đừng khóc, là mơ thôi!"

"Thu Cúc, ta mơ thấy ca ca ta người đầy máu, huynh ấy không ngừng, không ngừng cầu xin ta cứu huynh ấy!"

Diệp Vân Vũ hoảng loạn mà nói.

Đây không phải lần đầu nàng nằm mơ, nhưng giấc mơ lần này chân thật đến lạ lùng, làm lòng nàng dậy sóng không yên. Trong đầu không ngừng hiện lên cả người chằng chịt vết thương của huynh trưởng, cùng đôi mắt ai oán của hắn.

Hắn hẳn là oán nàng tin lầm người, oán nàng dẫn sói vào nhà.

"Tiểu thư, là mơ, nhất định là mơ thôi!"

"Nhưng mà..."

Diệp Vân Vũ không yên mà nhìn Thu Cúc, nàng ôm ngực, cảm giác sợ hãi không ngừng bao vây làm nàng không cách nào yên lòng.

Thu Cúc nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đau lòng an ủi:

"Mai nô tì sẽ ra ngoài thăm do tin tức của thiếu gia, bây giờ người an tâm ngủ đi, người như vậy thiếu gia biết được sẽ lo lắng đấy."

Thu Cúc dịu dàng nói, sau đó lấy khăn lau mồ hôi cho nàng, trấn an thật lâu Diệp Vân Vũ mới có thể đi vào giấc ngủ. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của tiểu thư, Thu Cúc chỉ biết đau lòng thay nàng.

Một cô nương tốt như thế, đáng tiếc, đáng tiếc, quân vương quá vô tình.

Từ nhỏ, nàng đã theo hầu Diệp Vân Vũ, người Diệp gia thế nào nàng là người rõ nhất, người đời đều nói Diệp gia phản quốc, riêng nàng có chết cũng không tin. Lão gia cả đời anh minh, trong tay nắm binh quyền thống lĩnh vạn quân, nếu muốn tạo phản, e rằng An Quốc đã đổi chủ từ lâu.

Đáng tiếc, lòng quân khó đoán, gần vua như gần cọp, xưa nay mấy đời đế vương tay không nhuốm máu?

Chương 2

Lãnh Cung, tiêu điều xác xơ lạnh lẽo tựa như cái tên mà nó được ban, càng tựa như lòng người nơi này, tuyệt vọng đến cùng cực. Diệp Vân Vũ khép hờ mí mắt, tận hưởng chút gió nhẹ thổi qua mái tóc nàng, thầm ước giá như, giá như lòng nàng cũng có thể nhẹ tựa cơn gió.

Lúc này, một ả cung nữ đi vào, ả đập mạnh mâm cơm lạnh lẽo lên bàn. Thái độ cực kỳ ngang ngược và xấc xược, nhưng Diệp Vân Vũ lại chẳng hề để ý, có lẽ nàng đã sớm quen với tình cảnh này. Nhưng ngược lại, ả cung nữ lại cực kỳ mất hứng đối với thái độ hờ hửng này của nàng, không kiềm được mà châm chọc lên tiếng:

"Bản thân khắc phụ, khắc huynh mà ngươi có vẻ bình thản an nhàn quá nhỉ?"

Vừa nghe đến huynh trưởng, mí mắt Diệp Vân Vũ khẽ giật, nàng mở choàng mắt, lạnh giọng:

"Ngươi có ý gì?"

Ả ta hừ lạnh một cái, rồi ác độc mà nói:

"Kiêu ngạo gì chứ? Còn tưởng mình là hoàng hậu cao cao tại thượng à? Đáng thương cho ca ca ngươi, chết không toàn thây, hiện giờ nói không chừng thịt của hắn còn đang trong bụng con thú hoang nào đó!"

Diệp Vân Vũ vừa nghe liền không kiềm được kích động đứng dậy tiến tới lôi cổ áo ả cung nữ nọ, chất vấn:

"Ngươi nói lại ta xem, ca ca ta thế nào?"

Ả cung nữ dùng tay đẩy mạnh nàng ra, làm nàng ngã nhào xuống đất, tiếp đó còn hả đá vào chân nàng, mắng nhiếc:

"Tiện nhân ngươi phát điên cái gì đấy! Diệp gia nhà các ngươi lòng lang dạ sói, đáng đời tuyệt hậu!!"

Nói rồi ả ta liền ghét bỏ phủi áo xoay người bỏ đi, Diệp Vân Vũ thất thần nhìn theo bóng dáng to con của ả, trong đầu không ngừng vang lên lời nói vừa rồi.

Ca ca ngươi chết không toàn thây.

Nói không chừng thịt của hắn còn đang trong bụng con thú hoang nào đó.

Đáng đời tuyệt hậu...

"Á!!!"

Diệp Vân Vũ ôm đầu hét lên một tiếng.

Thu Cúc vừa từ bên ngoài trở về nghe thấy tiếng hét của nàng kèm theo đó dáng vẻ vô cùng chật vật. Nàng ấy tiến đến đỡ nàng dậy, lo lắng mà dò hỏi:

"Tiểu thư có chuyện gì vậy? Có phải ả cung nữ kia lại ức hiếp ngài không?"

Bây giờ, họ chính là chuột chạy ngoài đồng, người đi đường gặp đều một giẫm một phen, thân cô thế cô không cách nào phản kháng, Thu Cúc buồn bã mà nghĩ. Diệp gia là dòng dõi tướng gia, quanh năm đánh giặt, chữ nghĩa không nhiều, cuối cùng vẫn là dũng thua mưu, nếu không cũng chẳng rơi vào tình cảnh hôm nay.

Diệp Vân Vũ tựa như được đánh thức khỏi cơn ác mộng, nàng ôm lấy cánh tay của Thu Cúc, hoảng loạn lên tiếng:

"Thu Cúc, ca ca ta không có việc gì đúng không?"

Vừa nhắc đến Diệp Vân Hoài, Thu Cúc đã không kiềm được hốc mắc đỏ hoe, hôm nay nàng vừa ra ngoài dùng ít tiền còn lại của bọn đi dò hỏi tin tức, mới biết trên đường đến biên ải xa xôi, đoàn người gặp phải sơn tặc, Diệp Vân Hoài vì bảo vệ lão phu nhân mà trọng thương gặp nạn mất tích giữa rừng, hiện tại sống chết không rõ.

Thu Cúc không kiềm được nước mắt, chẳng đành lòng giấu nàng mà nức nở kể lại mọi chuyện mà mình nghe được.

Diệp Vân Vũ gần như khóc róng, lồng ngực nóng ran, cổ họng khô khốc phun ra một ngụm máu đỏ, tiếp đó trước mắt liền tối sầm trực tiếp mất đi ý thức mà ngã xuống.

"Tiểu thư!!!"

Thu Cúc hoảng sợ hét lên một tiếng, đỡ lấy thân hình nhẹ như tơ của nàng.

---

Kể từ ngày đó, nàng hôn mê đã 2 ngày 2 đêm.

Thời tiết ban đêm se lạnh, điều kiện ở lãnh cung lại tệ vô cùng, thân thể vốn yếu ớt của Diệp Vân Vũ sau trận kích động càng thêm suy yếu, cả người nàng nóng rang, người toàn mồ hôi, đôi môi khô khốc đến mức sắp rỉ máu, đôi mắt nhắm chặt, miệng lại không ngừng lẩm bẩm:

"Ca ca... ca ca..."

Thu Cúc bên cạnh vừa giúp nàng lau người, vừa nén lệ.

Mắt thấy sợi dây sinh mệnh của chủ tử ngày một mỏng, nàng cắn răng ra một quyết định.

Ban đêm ả cung nữ hôm nọ lại đem cơm thừa canh lạnh đến với vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn Diệp Vân Vũ trên giường, nói:

"Hừ, chết thì chết sớm một chút đỡ tốn công ta phải đem cơm tới!"

Thu Cúc bấm chặt ngón tay, nén giận nhân lúc ả ta vừa xoay người đi liền cầm lấy cái cây đã sớm chuẩn bị, đánh thẳng vào cổ ả ta. Ả cung nữ không kịp phòng bị, ôm cổ ngã nhào xuống mặt đất, Thu Cúc kéo ả ra vào trong, sau đó cởi y phục của ả ra.

Bình tĩnh mà mặc vào, rồi ra khỏi lãnh cung như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mà lúc này, nơi mà nàng đi đến không chỗ nào khác chính là Ngự Thư Phòng. Mặc dù nàng không hiểu tình cảm nam nữ, nhưng năm xưa đế hậu ở chung thế nào nàng đều xem rõ trong mắt, cho nên nàng cược, cược trong lòng hoàng thượng còn có chủ tử, cược hắn không phải kẻ máu lạnh vô tình.

Nàng không dám xa cầu, chỉ hi vọng hắn nghĩ tình nghĩa phu thê mà cứu chủ tử nhà mình một mạng.

Vì vậy, Thu Cúc to gan mà dập đầu quỳ trước Ngự Thư Phòng, lớn tiếng nói:

"Hoàng thượng xin hãy cứu chủ tử của nô tì!"

Chương 3

"To gan! Là kẻ nào dám tới làm loạn!"

Đám thị vệ lớn tiếng quát, sau đó lập tức kéo Thu Cúc đi, nhưng nàng ấy lại không tiếc mạng sống dùng thân hình nhỏ nhắn hết sức vùng vẫy, lớn giọng kêu gào với hi vọng người bên trong sẽ nghe được:

"Hoàng thượng, nô tì là Thu Cúc, cầu xin ngài thương tình cứu mạng chủ tử của nô tì, hoàng thượng..."

"Còn cả gan ồn ào, đúng là không muốn sống!"

"Hoàng thượng, nàng thật sự sắp không được, cầu xin ngài cứu nàng..."

Dưới sự áp bức của thị vệ, Thu Cúc lại không chút lùi bước mà liên tục kêu gào, đáng tiếc mặc cho tiếng kêu càng lúc càng xa, càng lúc càng yếu dần thì cánh cửa kia, vẫn chưa một lần được mở ra.

"Bịch" một tiếng.

Là tiếng bút lông bị bẻ gãy.

Lý công công khẽ liếc qua khuôn mặt âm trầm của thánh nhan sau đó lập tức cúi thấp đầu, không dám thở mạnh một tiếng, tận lực làm giảm đi sự tồn tại của bản thân, Từ trước đến nay, không thiếu phi tần giả bệnh đến cầu lòng thương của thánh nhân, chiêu trò cũ rích và ngu ngốc như thế không thiếu kẻ không có mắt muốn thử chỉ là mỗi lần người đều lựa chọn bỏ qua không quan tâm, lúc không vui còn trừng phạt một trận.

Chẳng qua, vị ở lãnh cung kia lại không giống những người khác.

Lý công công thở dài, cắn răng tiến lên dò hỏi:

"Hoàng thượng hay là... nô tài cho người tới xem thử ạ?"

*Bốp*

Là tiếng vỡ của nghiên mực.

Thịnh Minh Cẩn một tay đạp đỗ nghiên mực, một màu đen sẩm rơi rớt trên mặt đất làm Lý công công sợ tới mức quỳ dập người xuống, run rẩy nói:

"Nô tài đường đột, thỉnh hoàng thượng tha tội!"

Thịnh Minh Cẩn rét lạnh mà liếc qua thân hình không ngừng run rẩy của Lý công công, nhàn nhạt lên tiếng:

"Trẫm không muốn có lần sau, ngươi ra ngoài lĩnh phạt."

"Tạ hoàng thượng khai ân."

Lý công công dập đầu một cái, sau đó kính cẩn mà lui người đi.

Dọa ông suýt chết! Có câu vua như gần cọp, quả thật không sai. Chỉ là, vừa quay người ra ngoài, ông liền phân phó hạ nhân đi thả tì nữ Thu Cúc kia.

Lý công công lắc đầu thở dài, hiểu lòng vua là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác, xem ra sau này muốn giữ mạng sống ông nên nói ít đi thì hơn. Đoán đúng bị phạt mà đoán sai... càng phạt nặng hơn, nhưng nếu không đoán lại dễ chết.

Thâm cung tựa như biển lửa, chết dễ dàng, sống mới khó khăn.

---

"Khụ khụ..."

Nữ tử yếu ớt nằm trên chiếc giường cứng ngắc,khuôn mặt tái nhợt , đôi môi khô khô khốc không ngừng mấp máy ho khan. Gió đêm làm thân hình nàng co rút lại, không ngừng run rẩy.

Diệp Vân Vũ mơ màng nằm trên giường, trong cơn mơ tựa như có một ánh nhìn lạnh lẽo  đang dò xét khắp người nàng làm nàng càng thêm rét run, nàng muốn mở mắt ra nhìn người kia, nhưng mí mắt lại vô cùng nặng, đầu đau đớn, cả người lạnh lẽo, nữ tử không nén nổi uất ức mà rên rỉ:

"Lạnh quá..."

Lúc này, một bàn tay ấm áp nhẹ chạm vào má nàng, sự ấm áp làm linh hồn lạnh lẽo của nàng không nhịn được muốn tiến đến, tham luyến mà áp mặt vào nó.

"Ngu ngốc."

Nàng nghe thấy người nọ khẽ mắng một tiếng, một giọng nói lành lạnh, mang theo tức giận và một ít bất lực khó có thể nhìn ra.

Người đến là ai? Là ca ca tới thăm nàng sao?

"Ca ca..."

"Á..."

Đột nhiên cằm của nàng bị bóp chặt, tiếp đó  một giọng nói lạnh tới thấu xương truyền tới:

"Diệp Vân Vũ, mau mở mắt ra nhìn cho rõ, trẫm là ai!"

Thịnh Minh Cẩn dùng lực bóp cằm nàng, làm làn da trắng nõn kia ửng đỏ, Diệp Vân Vũ bị đau tới mức nhập nhòe mở mắt tỉnh dậy từ cơn mê.

Mờ mờ ảo ảo, cuối cùng hiện ra khuôn mặt ám ảnh nàng tận trong cơn mê.

"Thịnh Minh Cẩn...?"

Là hắn, sao hắn lại tới đây? Sao hắn còn dám tới!

Thịnh Minh Cẩn nhìn ánh mắt khó tin của nàng, hắn nheo mắt lại, đẩy ngã nàng qua một bên, nghiến răng:

"Không phải trẫm thì ngươi muốn là ai?"

"Khụ khụ."

Diệp Vân Vũ bị ngã, liên tục ho vài tiếng, sắc mặt tái nhợt ngã ngồi trên giường. Đầu óc nặng nề làm suy nghĩ của nàng chậm đi, lúc này mới phản ứng lại. Nàng nhìn nam nhân trước mắt, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, bất chấp tất cả mà bám lấy ống tay áo của người nọ, hèn mọn cầu xin:

"Hoàng thượng... cầu ngài cứu ca ca của nô tỳ!"

Thịnh Minh Cẩn nhướng mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, sắc mặt càng thêm khó coi, hắn nâng cằm nàng lên, chế nhạo:

"Không phải ngươi hận trẫm sao? Đã hận như vậy, sao còn trăm phương ngàn kế muốn trẫm tới đây để cầu tình?"

Nàng gầy rồi!

Hắn không kiềm được  thất thần nghĩ, nhưng sự thương tiếc còn chưa kịp dâng trào đã bị ánh nhìn nén khuất nhục của nàng làm dậy cơn thịnh nộ.

Nàng, sao dám dùng ánh mắt đó nhìn hắn?

Hắn bỗng nhiên ác ý mà muốn chà đạp nàng, làm nàng còn đau đớn hơn cả hắn, vì thế mà khinh miệt đánh giá:

"Giúp ngươi, ngươi có thể cho trẫm cái gì? Cả người ngươi trừ tấm thân gầy kia ra thì còn gì, hửm?"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play