Ngoài trời gió mùa xuân và ánh nắng đang xen vào căn phòng, bà Thanh Thanh đang đứng nhìn qua khung cửa sổ, tay cầm tách trà nhâm nhi thưởng thức.
Có tiếng chuông điện thoại đang gọi, bà vội đặt tách trà xuống, nhấc điện thoại.
- Dạ alo, khi nào anh về ạ. Hôm nay em có chuẩn bị những món anh thích.
Đầu dây bên kia một người đàn ông trả lời.
- Hôm nay tôi không về, ngày mai tôi muốn em và Thiếu Vũ cùng tôi đến thăm một người .
- Anh muốn đưa em và Thiếu Vũ đi đâu? Anh à, anh biết Thiếu Vũ…
- Hãy nói với nó nếu không đi thì đừng hòng nhìn mặt tôi. Ngày mai tôi sẽ về đón thế nhé.
- Ông Mẫn Thân cúp máy ngắt ngang lời Bà Thanhh Thanh .
Bà Thanh Thanh liền nhìn vào điện thoại khi cuộc gọi kết thúc, bà thở dài. Bao năm rồi anh vẫn như vậy….
Thay bộ quần áo , bà xuống lầu dùng bữa, xuống lầu Bà Thanh Thanh đã thấy Thiếu Vũ vừa về nhà.
- Cuối cùng con cũng chịu về nhà rồi đó hả. Sao bao lâu nay cứ đi đi về về mẹ chẳng được gặp con.
- Con ra ngoài ở cho gần trường, với lại ở đây chỉ gây nhau với ông ta.
Thiếu Vũ quăng cặp xách rồi ngồi trên ghế sofa trả lời.
- Ngày mai đi cùng mẹ đến thăm một người bạn của cha con nhé.
- Đi cùng ông ta à.
- Sao con phải đi với ông ta, con không đi đâu. Ngày mai con bận rồi.
- Con trai à,
- Con đã bảo không thích ngày mai con bận rồi mẹ đi cùng ông ta đi.
- Chỉ là đi thăm một người bạn ..,,
- Con không đi đâu , con lên nghỉ ngơi đây.
- Thiếu Vũ … con….
- Thôi được nhưng đây là lần cuối con đi cùng ông ta.
- Được mẹ biết.
Thiếu Vũ chàng trai 18t con của một gia đình có tiếng trong giới giải trí, rất ngông cuồng , lạnh lùng nhưng với vẻ ngoài điển trai anh lại thu hút rất nhiều cô gái.
Ông Mẫn Thân vốn là chủ tịch của Công ty “ Giải trí Ngôi Sao”, trên thương trường ông là người luôn nghiêm nghị, chưa một ai bên ngoài thấy nụ cười của ông cả. Cả ông và Thiếu Vũ cả hai không hòa hợp với nhau.
Sáng hôm sau,
- Chào Ông chủ, Quản gia Phúc chạy từ trong nhà ra đón , mở cửa xe cho ông Mẫn Thân
- Bà chủ và Thiếu Vũ đã chuẩn bị xong chưa ?
- Dạ em và Thiếu Vũ xong rồi ạ. Chúng ta đi thôi.
- Không ngờ hôm nay con lại chịu đi với ta.
- Cũng vì mẹ thôi, ông nghĩ vì ông chắc. Nói rồi Thiếu Vũ lên xe ngồi..
- Cái thằng này mày,…
- Thôi mà anh à, trễ rồi chúng ta đi thôi.
- Anh lái xe đi đi. Ông Mẫn Thân bực mình, vào xe và nói với trợ lí Thành.
Ngoại ô thành phố S,….tại khu chợ nhỏ trong thôn….
Niệu Niệu hôm nay em bán được nhiều không. Mẫm Mẫn hỏi:
Niệu Niệu quay sang .
- Hôm nay em bán hết rồi ạ. Bây giờ em mua thức ăn mang về, chị có về chung với em không.
Niệu niệu cô gái 17 tuổi nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc vàng hoe và giọng hát ngọt ngào , cô được mẹ Hery nhặt trước cửa cô nhi viện khi cô còn đỏ hỏn. Cứ vào cuối tuần cô sẽ mang rau từ cô nhi viện ra chợ bán để kiếm tiền mua thức ăn cho tụi nhỏ ở đây.
- Chị vẫn còn một ít ráng bán cho xong rồi về, em về trước đi nhé. Cho chị gửi ít trái cây cho Mẹ Hery và tụi nhỏ nhé! Vừa nói cô vừa dúi vào tay Niệu Niệu túi quýt.
Đôi mắt cô sáng rỡ lên khi thấy túi quýt món yêu thích của cô.
- Hihi em cảm ơn chị, cái này em sẽ mang về cho tụi nhỏ.
- Ừ, cho chị gửi lời hỏi thăm cả mẹ Hery nhé.
- Dạ, vậy em về trước chị nhé.
Trên đường về cô ghé mua thêm ít bánh kẹo cho tụi nhỏ ở cô nhi viện rồi quay về, trên con đường mòn đôi chân nhỏ của cô sải bước đi hai bên là cánh đồng cỏ đầy hoa gạo, cô cất giọng hát của mình.
Trên chiếc xe của gia đình Thiếu Vũ, Ông Mẫn Thân và Bà Thanh Thanh đều im lặng, Thiếu Vũ dường như không quan tâm đến không khí trong xe nên hạ cánh cửa xe xuống ngắm nhìn đường.
Xe đi đến cánh đồng cỏ xanh chen chút là hoa đủ màu . Anh nghe được mùi cỏ thoang thoảng, không khí mát rượi, trên một đoạn đường anh nghe giọng hát và nhìn thấy một cô gái với mái tóc vàng hoe đang hái hoa và nhảy múa giữa cánh đồng. Anh thầm nghĩ lại là con nhỏ dở hơi nào đây.
Chiếc xe chạy khuất đám cây anh không nhìn rõ cô gái ấy.
Trên cánh đồng Niệu Niệu đang vừa hát vừa hái hoa, bất giác cô quay lại nhưng chiếc xe của Thiếu Vũ đã chạy đi xa. Cô thì thầm thật may không ai thấy mình , về thôi trễ rồi.
Đến nơi rồi thưa ông Chủ, xe dừng bánh bà Thanh Thanh mới nhận ra là Ông Mẫn Thân muốn về nơi cũ, nơi mà ngày xưa mối tình đầu của ông đã từng ở. Sau bao nhiêu năm anh ấy vẫn chưa quên được ư.
- Thanh Thanh em đang nghĩ gì thế. Xuống xe thôi nào.
- Bước xuống xe anh nhìn thấy khung cảnh có rất nhiều đứa nhỏ đang chơi đùa ở đây. Vốn là người không thích sự ồn ào nên anh cảm thấy không hứng thú.
Mẹ Hery ra đón mọi người vào trong,
- Con chào mẹ, rất lâu rồi con mới ghé thăm mẹ. Con mang ít quà về cho mẹ và mấy đứa nhỏ.
- Con về là ta vui rồi, lâu lắm các con mới về thăm ta. Vào trong đi nào.
- Bà Thanh Thanh bất giác nghĩ tại sao hôm nay ông ấy lại muốn về đây.
- Mẹ à, con ra ngoài đi dạo đây, khi nào xong mẹ gọi con nhé.
- Cái thằng nhóc này, mày không biết chào bà à.
- Con chào bà, nói xong Thiếu Vũ bước đi xung quanh , muốn tìm một góc vắng để ngồi.
Mọi người đều vào trong trò chuyện, tình cờ lúc Thiếu Vũ đi là lúc Niệu Niệu trở về. Tay xách túi quà, tụi nhỏ háo hức chạy ra.
- Chị Niệu Niệu về rồi, chị có mua bánh cho e không, Tiểu Miu hỏi với giọng nũng nịu.
- Có chị mua cho mấy đứa mang vào chia nhau đi nhé. Chị vào Thưa mẹ.
- Niệu Niệu con về rồi à. Vào đây nào có Chú Thân và Cô Thanh ghé thăm chúng ta này.
- Thưa mẹ con về rồi. Cháu chào Chú Thân Cô Thanh ạ.
- Hôm nay cuối tuần nên ta ghé thăm mọi người, dạo này cháu hơi gầy đấy nhé.
- Dạ, cháu vẫn ăn rất nhiều đấy ạ. Hihi
- Hôm nay mấy đứa ở lại đây ăn trưa nhé. Niệu Niệu nấu ăn rất giỏi đó.
- Ôi thế thì phải xem tài năng của con bé rồi ạ. Ông Mẫn Thân nói:
- Dạ vậy để con đi chuẩn bị ạ. Niệu Niệu nhanh nhảu xin phép đi xuống nhà bếp.
Sau khi Niệu Niệu quay đi bà Thanh Thanh bất giác thấy Niệu Niệu rất quen thuộc hình như là gặp đâu đó.
- Thanh Thanh con sao vậy , không khỏe ở đâu à.
- À dạ không chắc do đi đường xa thôi ạ.
Đi dạo quanh khu vườn Thiếu Vũ đi góc khu vườn nơi tỏa ra mùi thơm của hoa sen , trước mắt anh là khu vườn nhỏ đủ loại rau và có cả hoa, được chăm sóc rất chu đáo và gọn gàng. Phía xa xa còn có một nơi để ngồi nhìn ngắm khu vườn cạnh cây quýt đang ra quả.
Thiếu Vũ bước đến ngồi trên chiếc ghế tựa ngắm khu vườn, ngửi thấy mùi thơm của hoa xen lẫn mùi thơm của cây quýt bên cạnh. Ngồi một lúc anh chợt ngủ quên đi, anh nghe tiếng của một cô gái:
- Này anh kia , anh là ai sao ngồi ở vườn nhà tôi thế này.
- Trong mơ màng anh mở mắt , vậy cô là ai ? Sao tôi phải trả lời cô.
- Tôi là chủ khu vườn này là Niệu Niệu, anh là ai, là trộm à.
- Cô có bị điên không tôi thế này mà trộm à.
- Thiếu Vũ, Thiếu Vũ con có đó không, chúng ta phải về rồi, Cha con có việc gấp cần giải quyết chúng ta phải đi rồi. Mẹ anh gọi:
- Làm mất cả giấc ngủ của tôi đồ điên.
- Anh….. anh……đứng lại.
Niệu Niệu chạy theo kéo áo Thiếu Vũ lại thì sơ ý ngã, Niệu Niệu cười :
- Kkkk anh muốn tắm lắm à,
- Cô có nhanh kéo tôi lên không biết tôi là ai không hả?
- Không thì sao ,anh cứ ở đó tận hưởng đi. Nói rồi Niệu Niệu quay lưng đi
- Vậy tui phá hết đám hoa này của cô xem cô có kéo tôi lên không.
- Này anh kia, được rồi tôi kéo anh lên.
Vừa đưa tay Niệu Niệu đã bị Thiếu Vũ kéo ngã nhào xuống . Nhưng lại trượt chân ngã nhào lên đè trên người anh.
- Cô thích tôi hả, có tính xuống khỏi người tôi không.
- Anh nghĩ anh là ai, tránh ra. Vừa nói Niệu Niệu vừa đứng xuống khỏi người Thiếu Vũ nhưng lại trượt chân ngã nhào lên người Thiếu Vũ.
Niệu Niệu ngã nhào lên và hôn Thiếu Vũ cả hai đứng hình mất mấy giây, Niệu Niệu liền đứng dậy nhưng lãi ngã vào Thiếu Vũ. Thiếu Vũ liền nói:
- Này cô tính ngã bao nhiêu lần đây, có biết cô nặng lắm không.
Niệu Niệu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn cảm thấy hơi sợ , nên nằm im. Thiếu Vũ đứng dậy tay bám vào cây cọc kế bên đứng dậy, tay còn lại giơ ra đưa cho Niệu Niệu. Niệu Niệu đưa tay cầm lấy vừa đứng lên đã trượt , tay cô cầm vội áo của Thiếu Vũ khiến nút áo của Thiếu Vũ bung ra . Anh vội cầm tay cô kéo lại thì ngã đè lên cô và …. Môi anh chạm môi cô….
- Á á….anh anh làm gì vậy. Nụ hôn đầu của tôi,….vừa hét cô vừa đẩy anh ra.
- Cô làm gì hét toáng lên thế chứ. Bây giờ có muốn lên hay là nằm ở đây.
- Anh anh….
- Thế cô ở đây nha tôi lên trước đây.
- Không không kéo tôi lên với.
Ngay lúc này Anh Thành đi dạo nên thấy Thiếu Vũ đang cố gắng đứng lên thì vội chạy lại.
- Cậu chủ , cậu sao vậy. Cô Niệu Niệu sao hai người lại ở đây.
- Mau kéo tôi lên , ở đấy mà còn hỏi lắm lời như vậy.
- Dạ cậu chờ tôi,
Sau khi kéo Thiếu Vũ lên, anh quay sang nói với Niệu Niệu.
- Có lên hay ngây người ra đấy, chưa thấy thân hình anh đẹp như tôi à. Nói rồi Thiếu Vũ đi thẳng vào trong , nói vọng lại chú Thành chuẩn bị cho tôi bộ đồ mới nhanh lên.
Niệu Niệu đang còn ngây người vì nụ hôn của mình liền bất giác trả lời:
- Đẹp ….đẹp ….chỗ nào chứ, cảm ơn chú Thành đã kéo cháu lên. Cháu bị trượt chân nên ngã xuống nên kéo cả Thiếu Vũ xuống đây.
- Dạ không có gì đâu tiểu thư, hai người vào thay đồ đi ạ.
- Dạ cảm ơn chú.
Nói rồi Niệu Niệu cúi đầu chào chú Thành rồi quay người vào trong . Vừa đi vừa nhẩm:
- Không vì anh ta thì mình đâu có như giờ, vừa hôi vừa bẩn, lại còn nụ hôn của mình…. Tức chết đi được.
Bên Thiếu Vũ chú Thành đã chuẩn bị cho anh trang phục mới, chiếc áo sơ mi trắng làm anh đã điển trai với vẻ lạnh lùng lại càng chuẩn soái ca hơn.
Niệu Niệu thay một bộ váy xinh đẹp bước tới chạm mặt ngay Thiếu Vũ đang bước ra, va vào nhau.
- Bộ cô không có mắt nhìn à, vừa nói vừa đưa tay để Niệu Niệu cầm lấy.
- Anh…anh…. Đừng có quá đáng như vậy.
- Nhanh lên tay tôi mỏi rồi.
- À à…
- Cậu chủ chúng ta phải đi rồi.
- Tôi biết rồi tôi tới đây.
Bên ngoài mẹ Hery đang tiễn ông Mẫn Thân và Bà Thanh Thanh đứng chờ Thiếu Vũ ở cổng .
- Tụi con xin lối mẹ , không thể ở đây dùng cơm vì có việc gấp cần quay lại công ty.
- Thiếu Vũ à , con nhanh lên nào.
Thiếu Vũ quay người đi để Niệu Niệu đứng đó, quay đi đến chỗ cha mẹ anh đang đợi với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
Chiếc xe lăn bánh đi Niệu Niệu vẫn đứng đó , có chút gì đó luyến tiếc cũng hơi hụt hẫn. Cái cảm giác khó tả, cô trấn an bản thân:
- Điên rồi điên rồi tỉnh lãi đi Niệu Niệu, sao mày lại nhìn chiếc xe của người dở hơi đó chứ. Cô quay vào trong chuẩn bị cơm nước cho tụi nhỏ.
Trên chiếc xe ấy có một chàng trai đang ngẩn người nhớ lại nụ hôn đầu của mình, và cũng nhớ lại ánh mắt của cô gái với bộ váy hồng dầy vẻ trong sáng ấy. Mà quên mất đang trên xe cùng cha và mẹ anh.
- A điên mất sao lại nghĩ đến con nhỏ dở hơi đó chứ.
- Hả , con đang nói gì thế Thiếu Vũ. Mẹ anh hỏi:
- Dạ không, không có gì.
- À sao con lại thay trang phục khác thế này,
- Dạ cậu chủ….
- E hèm, con lm đổ nước nên ướt đồ nên con thay bộ mới thôi ạ.
- À ra là vậy…. Cười với giọng nhẹ nhàng…
****Ủng hộ mình nhé****
Một năm sau …..
Niệu Niệu cô có thư báo từ trường Đại học K. Người chuyển phát nhanh giao cho Niệu Niệu bao thư đề người nhận:
- Dạ cảm ơn anh.
- Yeah, mình đậu đại học rồi…. nhưng mà…
- Ai vừa đến đó Niệu Niệu. Giọng mẹ Hery nói vọng ra:
- Dạ không có ai ạ.
Vừa quay người chiếc xe sang trọng đã dừng trước cổng, bước xuống xe là Ông Mẫn Thân. Ông gọi :
- Niệu Niệu con đang làm gì đó?
- A, Chú Mẫn Thân , chú về thăm mẹ Hery ạ.
- Mẹ ơi…. Chú Mẫn Thân về thăm mẹ này… vừa nói cô vừa chạy vào đỡ mẹ Hery.
- A, Mẫn Thân con đã chịu về thăm ta rồi đó hả.
- Dạ mẹ con xin lỗi , thời gian qua con bận quá. Để con đỡ mẹ , Thành cậu mang quà vào nhà giúp tôi.
- Chúng ta vào trong nào, Niệu Niệu lấy trà giúp ta với nhé.
- Dạ thưa mẹ… Niệu Niệu vào nhà bếp pha ấm trà , nhưng tâm trí cứ nghĩ đến ngôi trường Đại học cô mơ ước, giờ đây cầm thông báo nhập học nhưng cô không nỡ rời xa mẹ Hery. Nước đã đầy ấm trà và tràn cả ra ngoài trúng vào chân cô. Á….á…
- Niệu Niệu …. Niệu Niệu con làm sao đấy? Ông Mẫn Thần nghe tiếng cô nên đã chạy vào nhà bếp xem .
- Dạ con không sao tại con bất cẩn ạ.
- Để đấy cho ta con mau lên thoa thuốc đi, Thành cậu xử lý nhé. Tôi đưa Niệu Niệu lên trên.
- Dạ , ông chủ.
Khi quay đi vì vừa đâu vừa hoảng thì Niệu Niệu làm rơi tờ thông báo đậu Đại học của mình. Sau hồi xử lý vết thương ở chân, Niệu Niệu muốn cất tờ thư báo nhập học thì lại không tìm thấy. Cô vội chạy xuống bếp sợ để mẹ Hery thấy thì Ông Mẫn Thân xuất hiện..
- Con tìm cái này à…
Niệu niệu giật bắn người,
- Dạ, sao chú nhặt được vậy ạ.
- Cháu làm rơi khi ta đưa cháu lên trên bôi thuốc đó.
- Dạ , cháu cảm ơn, cô đưa hai tay nhận lấy lại bức thư trên thư có dòng chữ người gửi: Trường Đại Học K…
- Chúc mừng cháu, đây là đại học nổi tiếng với số điểm đầu vào rất cao. Cháu định khi nào sẽ nhập học.
- Dạ cháu còn chưa nói với mẹ Hery, cháu không nỡ….để mẹ một mình với tụi nhỏ..
- Cháu định bỏ lỡ cơ hội của mình ư.
- Dạ đây là ngôi trường mơ ước của cháu, nhưng mức học phí cũng rất cao, mẹ Hery và tụi nhỏ ở đây còn thiếu thốn cháu không muốn làm gánh nặng của mẹ ạ.
Vừa nhìn vào lá thư cô vừa tủi vừa buồn, nước mắt cô rơi.
- Cháu có muốn chú giúp cháu không. Ta có một quỹ đầu tư cho những cô cậu học trò muốn tham gia Đại học, cháu có muốn thực hiện ước mơ của mình không.
Mẹ Hery từ trên nhà xuống để gọi mọi người cùng lên ăn cơm, nhưng tình cờ nghe câu chuyện, liền đi vào:
- Con bé ngốc này, sao lại không nói với mẹ chứ. Vừa nói bà vừa cú vào đầu Niệu Niệu.
- Mẫn Thân à, con có thể giúp Niệu Niệu thật không ?
- Dạ, con về lần này cũng muốn đưa Niệu Niệu lên thành phố với con. Bây giờ Niệu Niệu cũng đã vào Đại học rồi, với tài năng của Niệu Niệu chắc chắn sẽ thành tài.
- Niệu Niệu con có muốn thực hiện ước mơ của mình không. Con có muốn làm con nuôi của ta không ?
- Dạ con muốn thực hiện ước mơ của mình, nhưng….
- Ta chỉ có mỗi một đứa con trai , và rất muốn có một cô con gái, cháu có muốn nhận ta làm cha nuôi không.
Niệu Niệu nhìn mẹ Hery. Lúc này trong lòng mẹ Hery như mớ hỗn độn, nếu sau này Mẫn Thân biết được Niệu Niệu là con của Thiên Thiên thì liệu có hận ta không. Nhưng nếu ta không để Niệu Niệu đi thì tương lai của con bé chỉ có thể ở đây. Ta ….phải để Niệu Niệu sống cuộc sống tốt hơn mẹ của nó.
- Con đồng ý đi Niệu Niệu.
- Dạ, …
Từ giờ hãy gọi ta là cha nhé.
- Vậy ta sẽ sắp xếp tuần sau ta sẽ nhờ chú Thành đến đón con vì ngày mai ta có chuyến công tác 3 tháng bên Mỹ. Nói rồi ông Mẫn Thân nhìn Niệu Niệu và bà Hẻy cười:
Chú Thành đi theo ông Mẫn Thân cũng đã rất lâu nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của ông như vậy.
- Bà Hery cầm tay Niệu Niệu cười mừng rỡ.
Khi ra về ông Mẫn Thân cũng không quên dặn dò để Bà Hery và Niệu Niệu yên tâm.
- Con sẽ cho người về đây phụ giúp mẹ để cả mẹ và Niệu Niệu yên tâm hơn. Con đi mẹ nhé.
Ông Mẫn Thân lên xe , chiếc xe khuất dần sau những tán cây. Bà Hery và Niệu Niệu dìu nhau vào trong nhà.
- Ông chủ trước giờ tôi chưa bao giờ thấy ông cười, chỉ khi trở về đây bên Bà Hery mới thấy ông cười.
- Có những việc đến tôi còn cảm thấy lạ, với tôi đâyy là ngôi nhà mà tôi luôn muốn về. Và ….
Nghĩ thầm: Cảm giác như Niệu Niệu rất giống cô ấy…..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play