Miền Tây Vương Quốc Anh
Ánh mắt Anna Winslet ngập tràn căm phẫn, trong tức thì liền lao đến giật mạnh nắm tóc của Rachel, tát liên tiếp mấy cái vào mặt đến đỏ tía sưng vù, giọng gào lên:
“Chị tốt nhất cút khỏi xứ Wales đi, đừng cứ lẩn quẩn trong tầm mắt của cha mẹ tôi nữa.”
Rachel ngã quỵ dưới đất, tóc tai rối bời, thê lương bao trùm lấy cô. Chỉ là, cô không hề vì đau khổ trong lòng chảy giọt nước mắt nào.
Bao nhiêu năm nay, cô khóc còn ít nữa sao.
“Yên tâm, tôi không đủ sức tranh giành cha mẹ với em đâu. Họ là máu mủ thân tình với em, cho dù có mười Rachel xuất hiện cũng không thể cướp họ đi được.”
“Nhưng mẹ mỗi đêm đều ôm khung hình của chị và khóc. Tôi thật sự muốn xé xác chị ra từng mảnh. Chị là cái thá gì chứ? Lại được sống trong hào quang của gia tộc Winslet, được trưng cầu những thứ tốt nhất, học ở trường danh giá nhất... Còn tôi, từ khi chào đời phải sống chen chúc ở Cô nhi viện giành từng miếng ăn thức uống với đám trẻ con khác. Bị chúng giật tóc, cào cấu... bất công đến nhường nào. Chị ngang nhiên chiếm dụng những thứ thuộc về tôi, sống vẻ vang hống hách suốt mười lăm năm qua.”
“Sự bất hạnh của em... không phải do tôi gây ra, tôi cũng giống như em, tôi không có sự chọn lựa.”
“Nhưng chị thì được sống tốt gấp vạn lần! Thứ hèn hạ, sao chị không chết đi.” Anna lại tức giận lao đến tát thật mạnh vào mặt Rachel, lần này ra đòn hết sức mạnh bạo.
Khóe môi Rachel chảy máu, nhưng cô không thể phản kháng vì hai tay đã bị Anna trói lại từ sớm.
Không biết vì chuyện gì khiến Anna phát điên tìm người bắt cô đến đây đánh mắng. Mười năm nay, cô đã cố gắng tạo bức ngăn với người nhà Winslet, nhưng cô không cần làm gì cũng khiến Anna khinh ghét đến cực độ.
Đây là lần trút giận hiện thực mà Anna chịu khó phát tiết suốt mười năm ròng đóng giả một cô bé bất hạnh và nhẫn nại gọi cô là ‘chị’, bao dung san sẻ tình thương của người nhà Winslet đối với cô.
Còn cô trong mắt mọi người chính là minh chứng sống cho những bất hạnh mà em ấy phải chịu.
“Suy cho cùng, điều em muốn là tôi cần rời khỏi xứ Wales có đúng vậy không? Được, tôi đi.” Rachel thều thào.
Rachel mang hết bi thương dồn nén hòa mình nổi loạn trong âm nhạc Latin thời thượng, mặc kệ quá khứ và những ánh mắt dè bỉu bủa vây.
Trong thế giới này, chỉ có mỗi mình cô đắm chìm.
Nam sinh ở dưới khán đài vì màn khiêu vũ nóng bỏng và thời thượng của Rachel không ngừng hò hét phấn khích, cả khán phòng của Câu lạc bộ như muốn nổ tung. Đối với Rachel mà nói, đấy cũng chỉ là bầu không khí quen thuộc cô trải qua.
Thanh xuân của cô từng rất rực rỡ, cô luôn nhận được sự chào đón, biết bao nam sinh ngây ngô theo đuổi và si mê.
Nhưng sau này chính điều đó khiến cô ám ảnh và muốn trốn chạy.
“Steve! Hiếm khi cậu về trường cũ thăm mọi người, hay là nán lại miền núi xứ Wales cắm trại hè với bọn mình.”
“Hôm sau mình phải đến Hong Kong quản lý chi nhánh công ty thay cô út.”
“Nhưng không cần gấp gáp quá, đúng chứ?”
Nhóm đàn ông ba người dừng lại bước chân hướng về khán đài, bị giai điệu Latin cuồng nhiệt thu hút. Vài người ngân nga nhịp chân như muốn nhảy nhót theo.
“Xem kìa, chưa từng trông thấy con búp bê lai Tây nào xinh xắn như vậy.”
“Không nhầm thì người đó chính là Rachel Winslet, hoa khôi trường chúng ta.”
“Cho mình mượn chiếc mặt nạ này.”
Đối phương còn chưa kịp đồng ý Steve đã cướp lấy chiếc mặt nạ mạ vàng của cậu bạn thân và đeo lên.
Không ai quá ngạc nhiên, cứ tiếp tục theo Quản lý đưa đến phòng VIP riêng.
“Mình không hề quên, cậu ấy chính là một trong số nam sinh si mê Hoa hồng lai Winslet.”
Rachel bị hơi men ngấm vào người, loạng choạng rời khỏi sàn nhảy, phớt lờ hết thảy những gã đàn ông tiến tới gạ gẫm làm quen.
Đúng lúc này một giọng nói trầm ấm vang lên, đối phương dùng tiếng Pháp để xã giao, Rachel ngay lập tức bị thu hút.
Cô yêu thích nhất là thứ ngôn ngữ tao nhã này, ngày trước chính vì nghe Tô Hoàng Phong diễn thuyết bằng tiếng Pháp, nên đã bị xiêu lòng.
Cô đón lấy ly rượu của đối phương không hề e dè nhấp một ngụm.
“Hoàng Phong! Em rời đi thì anh có đuổi theo hay không?”
Rachel thều thào, choáng váng ngã vào lòng của Steve, trong khoảng cách rất gần, cô cảm nhận được sự bài xích của đối phương đối với mình, cho nên cô cố ý nghịch ngợm trêu chọc:
“Đi cùng em không, chàng trai? Sẽ không bạc đãi anh đâu, em có rất nhiều tiền.”
Steve cười lạnh, bao năm qua người con gái này không hề thay đổi. Vào những lúc anh rung động đánh mất chính mình, cô ấy luôn có những câu nói làm anh thức tỉnh.
Vẻ mặt lạnh như hố băng, oán hận nhen lên phủ lấy toàn bộ đôi mắt phượng dài, Steve vòng tay bế bổng người con gái trước mặt, sau đó phối hợp uống cạn ly rượu mà cô vừa tinh nghịch kề lên miệng anh.
Đợi khi anh uống xong cô lại tươi cười buông chiếc ly trong tay xuống đất.
Tiếng nhạc xập xình điên đảo, chẳng vì chút âm thanh vụn vặt này gây náo động. Nhưng lại khiến Steve rất kích động, anh chưa từng trông thấy Rachel buông thả như đêm nay, đôi mắt cô khi nhìn anh vô cùng sáng rực. Khi cô muốn đưa tay lên tháo mặt nạ trên mặt anh xuống, Steve liền ngoảnh mặt về hướng khác tỏ ra từ chối.
Anh bế cô ra ngoài Câu lạc bộ, rời xa tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Anh ném cô vào trong xe, tháo chiếc mặt nạ xuống... Anh muốn nhắc cho cô nhớ tên của mình...
“Hoàng Phong! Có phải là anh không?”
Steve khóa chặt hai khuỷu tay của Rachel lên đỉnh đầu, trong không gian mờ mờ, ánh mắt như thiêu đốt. Tay còn lại di chuyển xuống dưới vén thân váy lên, không hề có màn dạo đầu, cường bạo khống chế và thu phục đối phương.
Rachel run rẩy, nước mắt chảy xuống. Cô không phối hợp nhưng cũng không dùng sức phản kháng.
***
Hong Kong năm 2000.
Trong căn phòng phỏng vấn, tiếng ngón tay chạm gõ máy tính, âm thanh lật xem tài liệu, mọi thứ phối hợp khiến không khí đặc biệt trở nên căng thẳng
Đối phương nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của Dĩ Ninh mất một lúc lâu mới khẽ khàng lên tiếng:
“Cô họ Winslet sao? Ở Anh Quốc?”
Rõ ràng trong profile đã có thông tin ghi chú rất rõ ràng, đối phương vốn không cần hỏi lại để xác minh.
Nhưng Dĩ Ninh hiểu được vì sao đối phương phải nhấn mạnh bật hỏi như thế, chẳng qua muốn từ miệng của cô chứng thực xem, cô rốt cuộc có phải tiểu thư nổi tiếng của gia tộc Winslet trong truyền thuyết ở xứ Wales hay không.
Ở Hong Kong, người mang họ Winslet vô cùng hiếm, gần đây Tập đoàn CC Winslet đặt trụ sở phát triển ở Hồng Kông, tiếng tăm rất lẫy lừng.
Dĩ Ninh điềm tĩnh đáp: “Vâng, Rachel Winslet. Còn ‘Dĩ Ninh’ chỉ là tên gọi thường dùng của tôi khi giao lưu với các bạn người Hoa.”
“Trong phần đề tên cha mẹ, cô để trống.”
“Tôi là trẻ mồ côi.”
“À.”
Người nọ giấu lại ý mỉa mai.
Một người khác sau khi xem xong CV xin việc của cô thì lên tiếng:
“Profile của cô rất nổi trội. Mười lăm tuổi thi đỗ vào Đại học Cambridge, mười chín tuổi tốt nghiệp. Ba năm làm tiếp viên hàng không ở hãng Hàng không quốc gia. Thi đỗ CPA Kiểm toán viên cao cấp, làm việc ở Cục kiểm toán hai năm. Cô rất ưu tú, chỉ là tôi thắc mắc, vốn dĩ sự nghiệp công chức của cô đang rất ổn định ở Cambridge, tại sao lại chọn đến Hong Kong công tác ở MG?”
Dĩ Ninh điềm tĩnh trả lời: “Tôi thích làm việc ở môi trường có tính cạnh tranh. MG là Tập đoàn quốc tế ở Mỹ, thời gian này vì dự án Đô thị Ngàn Hoa mà tham gia đấu thầu đất, đặt trụ sở phát triển ở Hong Kong. Tôi nhìn ra được cơ hội của mình khi đến đây. Còn một lý do cá nhân, tôi hy vọng mình tìm được người thân của mình ở đây.”
Đúng lúc này cửa văn phòng chợt mở, người vào một cách ngang nhiên không hề gõ cửa báo trước, cho thấy địa vị ở đây không hề nhỏ.
“Jay! Sao đúng lúc vậy?”
“Lần trước thông báo với anh rồi, chỗ tôi đang cần một người, đang lúc Phó Chủ tịch vừa ra ngoài, anh giới thiệu lại cho tôi luôn đi.”
“Nhưng chúng tôi đang...”
“Cô này...” Jay nhìn Dĩ Ninh thất thần vài giây, sau đó đưa tay cho đồng nghiệp, ngụ ý muốn xem hồ sơ xin việc của cô ấy.
Giám đốc rất chần chừ giao CV cho Jay xem, không ngại nói thẳng: “Chúng tôi đã chọn cô ấy rồi. Anh xem người khác vậy, còn rất nhiều.”
Nhưng Jay vẫn dứt khoát muốn xem CV của Dĩ Ninh. Quả nhiên vừa mở hồ sơ ra xem thì vẻ mặt lộ ra tia ưng ý.
“Dứt khoát, tôi chọn cô ấy. Được rồi, em theo tôi lên tầng 66.”
Dĩ Ninh kinh ngạc, thẳng thắn từ chối:
“Anh không nghe rõ sao, tôi đã trúng tuyển vị trí Chuyên viên Phân tích tài chính.”
Khó khăn lắm cô mới qua ải này, sao có thể để tên đàn ông lạ mặt từ trên trời rơi xuống dắt đi.
Nhưng Jay vẫn mặt dày nói: “Em theo tôi tham quan tầng 66 đi đã, cũng không mất miếng thịt nào của em.”
Dĩ Ninh không tiện từ chối đành gật đầu chào ba vị giám đốc rồi rời đi.
“Tôi là Jay, Trưởng phòng thư ký văn phòng Phó chủ tịch.”
Hóa ra chỉ là Trưởng phòng Thư ký, vừa rồi cô còn lầm tưởng là CEO (Giám đốc điều hành).
“Ở đây Phó chủ tịch là lớn nhất?”
“Đúng vậy. Phu nhân Dawson chính là Chủ tịch Tập đoàn MG trụ sở chính ở Mỹ.”
Jay đưa Dĩ Ninh đi một vòng tầng 66, giải thích các công việc cụ thể của thư ký, còn chân thành thuyết phục cô: “Em là lính mới, đến phòng Tài chính - Đầu tư thì chỉ làm chân sai vặt và chịu bị cấp trên cướp đi số liệu, phải mất nhiều năm mới có được chỗ đứng trong môi trường khắc nghiệt đó.”
“Cảm ơn anh đã xem trọng, nhưng tôi không thích công việc này.”
“Sắp tới tôi chuyển sang vị trí Giám đốc dự án, thường xuyên bay qua bay lại từ đây sang Trụ sở chính ở Mỹ, cần người có chuyên môn thay thế vị trí này. Em đừng chê bai công việc Thư ký, lương cơ bản lấy Giám đốc làm chuẩn, hơn nhân viên bình thường một con số 0.”
Dĩ Ninh thật sự kinh ngạc.
“Jay! Tôi chỉ sợ anh sẽ thấy hối hận với quyết định nóng vội ngày hôm nay, thật ra tôi còn có lý do quan trọng khác...”
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, Dĩ Ninh đang nói thì đột nhiên ngừng lại, Jay mất tập trung hướng mắt nhìn qua.
“Anh ta... anh ta là Phó Chủ tịch sao? Steven Dawson?” Dĩ Ninh bàng hoàng bật hỏi.
Người đàn ông đang di chuyển đến gần hoàn toàn khác với hình dung trong đầu của Dĩ Ninh. Anh ta là người ngoại quốc… dáng vẻ này còn có chút quen thuộc.
Quen thuộc, chính là nỗi ám ảnh trong từ điển sống của cô.
Cô không muốn gặp lại bất kì người quen nào có trong quá khứ.
Jay mặc kệ vẻ mặt hoảng hốt của Dĩ Ninh, lập tức bước lên và đưa tay giới thiệu như một lẽ đương nhiên:
“Steven! Đây là Thư ký mới đến. Cô ấy thạo Anh ngữ và tiếng Pháp, xuất thân Kiểm toán viên cao cấp.”
Ánh mắt Steven Dawson dừng lại trên người Dĩ Ninh nhưng vẻ mặt lại không hề gợn sóng, càng không biết là đang suy nghĩ gì. Dĩ Ninh chủ ý đưa tay ra, lễ độ nói lời chào với đối phương trước:
“Chào ngài Dawson! Tôi tên Dĩ Ninh.”
“Rachel Winslet!?”
“Anh biết tên tôi... Chúng ta từng quen biết nhau?”
***
“Rachel Winslet!?”
“Anh biết tên tôi... Chúng ta từng quen biết nhau?”
Steven bắt lấy tay của Dĩ Ninh theo phép lịch sự. Mặc dù Dĩ Ninh là người chủ động đưa tay ra trước, nhưng cũng là người nhanh nhạy rụt tay về trước.
Cô run nhẹ cặp vai, môi mấp máy muốn hỏi rồi lại thôi.
“Vừa rồi Giám đốc nhân sự có nhắc đến.”
“À...” Dĩ Ninh giống như thở phào nhẹ nhõm.
“Vào văn phòng rồi nói.”
Nói rồi Steven quay lưng hướng về văn phòng riêng của Phó Chủ tịch, Dĩ Ninh dõi theo tâm trí có hơi rối loạn.
Steven nhìn CV xin việc của Dĩ Ninh hiển thị trên máy tính, ngón tay vô thức gõ xuống mặt bàn. Đợi khi hai người vào ngồi, mới hướng mắt đánh giá Dĩ Ninh thật kĩ càng và nói:
“Em cứ theo trình tự báo danh với Phòng nhân sự, trao đổi công việc cụ thể cứ gặp Jay. Để kiểm tra chuyên môn của em, trước mắt làm một bản báo cáo đánh giá thị trường nhà cấp 4 ở Cửu Long Thành. Làm tốt thì không cần thử việc ba tháng mới ký hợp đồng chính thức. Em còn trao đổi gì khác không?”
Dĩ Ninh hơi ngỡ ngàng trước thái độ dứt khoát và lạnh nhạt của đối phương, cô bình tĩnh nói ra trăn trở của chính mình:
“Tôi có lòng tin sẽ làm tốt công việc được phân phó, chỉ có điều... tôi e ngại mình không thích hợp xuất hiện ở tầng 66, thân cận với anh, Phó Chủ tịch! Thật ra, bạn trai của tôi đang làm việc ở Huấn Gia, là một trong những tập đoàn cạnh tranh số một của MG.”
“Cái gì?” Jay kích động, lập tức chỉ trích: “Thế thì còn cả gan mang hồ sơ đến MG ứng tuyển làm gì? Sau này đấu thầu hay đầu tư dự án, số liệu bị rò rỉ, em sẽ bị lôi ra hạch tội trước tiên.”
Dĩ Ninh bắt đầu lo lắng. Điều tối kỵ trong các công ty đầu tư tài chính chính là nhân viên nắm giữ số liệu quan trọng có mối quan hệ ngoài luồng với công ty cạnh tranh. Cô đến đây, có khi lại là một sai lầm.
Nhưng... Steven rất điềm tĩnh lên tiếng: “Không sao, nếu như bạn trai em ở Huấn Gia chỉ giữ một chức vụ nhỏ.”
“Nói đi, anh ta làm gì?” Jay nôn nóng hỏi.
Dĩ Ninh đan chặt hai tay với nhau, nói như muỗi kêu: “Phó Tổng...”
Jay há hốc mồm. Cô ta như thế, xác thực phải mạnh tay ném khỏi MG ngay lập tức. Hiện tại MG đang cạnh tranh quyết liệt với Huấn Gia, cô ta cho dù làm lao công ở đây cũng không thể.
“Tô Hoàng Phong?” Steven ngắn gọn xác minh với Dĩ Ninh.
Cô thành thật gật đầu.
“Vậy tại sao không đến làm cho Huấn Gia?”
Dĩ Ninh biết trước anh ta sẽ hỏi câu này, cho nên điềm tĩnh trả lời: “Mẹ anh ấy không thích tôi, tôi cũng tự nói với mình không dựa dẫm vào nhà họ Tô.”
Jay lập tức bĩu môi và nói: “Cái khí phách này thôi dẹp đi vẫn hơn. Dĩ Ninh! Chỉ bằng vào mối quan hệ yêu đương với Tô Hoàng Phong, ở Hong Kong em đừng mơ xin được việc trong cái ngành này...”
Steven gõ tay xuống bàn nhắc nhở Jay im lặng, “Tôi không chấp nhất, đợi xem em làm xong bản báo cáo. Được rồi, hai người ra ngoài đi.”
Jay rất kinh ngạc. Nhưng Dĩ Ninh ngược lại rất hoang mang. Lúc cô đứng lên khỏi ghế, thì ngưng đọng trực nhìn vào ánh mắt của Steven Dawson, cố chấp hỏi thêm một lần nữa:
“Có phải chúng ta từng quen biết nhau?”
“Hằng năm đều có vô số người nói mấy câu tương tự như thế để nhận làm người quen với tôi. Nếu như là bạn bè mà em cũng không nhận ra, hỏi câu này kỳ thật nhàm chán! Còn thắc mắc gì nữa không?”
Dĩ Ninh lạnh buốt sống lưng, không thể không cùng Jay rời khỏi văn phòng làm việc.
Xuyên qua cửa kính một chiều, Steven Dawson chăm chú quan sát thân ảnh quen thuộc trong ký ức. Giọng nói thanh mảnh đầy chua ngoa năm nào lại vang lên trong đầu.
“Anh có biết hằng ngày đều có các nam sinh nói những câu tương tự này với tôi hay không? Nhàm chán! Vô vị! Thích tôi sao? Thước đo là gì? Có thể đong đếm bằng cả gia tài của anh chứ hả? Anh không xứng với tôi đâu, cũng như hiện tại, anh tên gì chính tôi cũng không hề nhớ. Đừng phiền tôi nữa, okay!”
Steven cười lạnh. Rachel Winslet! Tôi còn chưa chủ động đi tìm cô, cô đã dám tự mình mò đến, tháng ngày sau này... thật khó bảo đảm.
...
“Dĩ Ninh! Mấy ngày qua em làm việc ở MG thế nào, đều thuận lợi chứ?”
“Thời gian này em chủ yếu tham gia lớp bồi dưỡng nhân viên mới, chưa tiếp xúc công việc chính. Nhưng môi trường ở đây làm việc năng nổ, em rất thích.”
“Ừ hử! Anh thì đang xem lý lịch của Steven Dawson kia, cảm giác rất không an tâm khi em làm thư ký cho hắn ta.”
Dĩ Ninh bật cười.
Bên kia điện thoại Tô Hoàng Phong có vẻ giận dỗi nói: “Em không được động lòng trước vẻ ngoài của hắn ta đâu đấy!”
“Anh đang lo cho hắn sẽ bị em sàm sỡ hay sao?” Dĩ Ninh lại bật cười thành tiếng, ngưng một lúc, cô nói: “Còn anh, khi nào anh về lại Hong Kong?”
“Anh vừa xuống máy bay liền điện thoại cho em đây.”
“Ây! Vậy thì tốt quá, em muốn mời anh ăn bữa tối.”
“Xem kìa, gần đây tâm trạng em có vẻ rất tốt. À, mẹ cũng đến... Dĩ Ninh! Cả nhà ba người chúng ta cùng ngồi xuống thoải mái ăn một bữa cơm nhé!”
Dĩ Ninh rất bất ngờ, bước chân đang di chuyển vào đại sảnh bỗng dừng lại. Vài giây sau cô lại tỏ ra thoải mái và nói:
“Được, chỉ cần anh thấy vui.”
Chỉ cần là chuyện Tô Hoàng Phong mong muốn cô sẽ cố gắng thực hiện. Những năm qua, anh ấy vì cô hy sinh rất nhiều, chuyện gì cũng lo nghĩ cho cô. Huống chi, anh ấy chưa từng bắt ép cô làm điều gì vì anh, chuyện ngày hôm nay, vốn dĩ chỉ muốn mẹ anh và cô được hòa thuận, lo nghĩ cho tương lai của hai người.
Dĩ Ninh định nói thêm điều gì đó thì đột nhiên trông thấy người đàn ông tiến về phía cô, liền nói lại với Tô Hoàng Phong: “Anh nghỉ ngơi đi, em có việc rồi, sẽ gọi cho anh sau.”
Dĩ Ninh cất điện thoại vào trong túi xách, hơi mất tự nhiên nhìn đối phương hớn hở lao về phía cô, biểu cảm hết sức xúc động và vui mừng.
“Dĩ Ninh! Vừa rồi tôi còn tưởng bản thân nhìn nhầm. Thật sự không ngờ có thể gặp cậu ở Hong Kong...”
Dĩ Ninh rất miễn cưỡng nở nụ cười.
Đối phương lại vì biểu tình xa cách của cô mà ngại ngần nghi vấn: “Cậu... không nhớ ra tôi hay sao?”
“Kỳ Viễn! Tôi nhớ chứ!”
Kỳ Viễn mừng rỡ, ánh mắt nhìn Dĩ Ninh như được thắp sáng.
“Nhiều năm qua lúc nào tôi cũng hy vọng có thể gặp lại cậu. Năm xưa chọn trường, vì nghe theo cậu chọn học ngành Kiến trúc tôi mới có nhiều thành tích như hôm nay, chứ nếu không, biết chừng sẽ là tên Họa sĩ nghèo khiến cha mẹ lo lắng.”
Nói đến đây Kỳ Viễn vội rút danh thiếp ra đưa đến trước mặt Dĩ Ninh, tựa như có rất nhiều lời hơn muốn nói nhưng lại bị vẻ xa cách của Dĩ Ninh tạo bức ngăn.
Ngẫm nghĩ, Kỳ Viễn không khỏi bật hỏi:
“Nghe nói cậu làm việc ở Cục kiểm toán Cambridge, sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Cậu chuyển đến làm kiểm toán ở Hong Kong ư? Có phải MG đang bị bên trên điều tra sổ sách hay không?”
Dĩ Ninh rất bất ngờ trước loạt nghi vấn này của Kỳ Viễn, cô nhướng mày tỏ ra vu vơ đáp: “Mình đã thôi việc ở đó, hiện tại làm ở MG, nhưng... mình chưa có danh thiếp.”
Dĩ Ninh nói câu này, thì cũng đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp của Kỳ Viễn.
Sau đó nói thêm đôi câu chào hỏi, Kỳ Viễn đành phải rời đi.
Đợi khi Kỳ Viễn khuất dần bên ngoài cánh cửa, Dĩ Ninh mới tiến lại chỗ thùng rác, vò nhẹ tấm danh thiếp trong tay rồi dứt khoát ném vào.
Lúc cô quay qua hướng về chỗ thang máy thì vừa hay chạm mặt với Steven Dawson từ bên trong thang máy nhìn ra.
Vì thiết kế bốn mặt lắp tường kính trong suốt nên mọi động tác của Dĩ Ninh vừa rồi Steven đều thu hết vào trong tầm mắt.
Dĩ Ninh có chút không thoải mái khi bị người ngoài nhìn thấy chuyện của mình nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên đi về chỗ thang máy bên cạnh.
Đúng lúc này thang máy của Steven dừng lại, anh bước ra ngoài, hoàn toàn không chút để ý gì đến Dĩ Ninh.
Điện thoại reo, Steven mở máy, áp sát vào tai:
“Cô út! Con nghe đây ạ!”
“Steven! Có một tin tốt!”
“Ừm hửm! Không phải lại tìm được một cô gái ưng ý cho con xem mắt chứ ạ?”
“Tên quỷ này, quả nhiên thông minh. Nhưng mà cô gái lần này sẽ khiến con thấy bất ngờ và có hứng thú.”
***
Download MangaToon APP on App Store and Google Play