Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Sách: Vị Hôn Thê Bị Từ Hôn Của Tổng Tài

Chap 1

...Chap 1: Xuyên sách rồi...

Vừa mở mắt, đập vào mắt tôi là một cái đèn chùm vô cùng sang trọng. ố ô ố ô! Tôi nhìn chung quanh, đây đâu phải là cái phòng ngủ nhỏ chật chội có vèn vẹn mấy mét vuông của tôi đâu nhỉ? Yo lại còn có chiếc giường mềm mại dưới mông này nữa?

Mẹ nó! Tôi đang ở đâu thế này? Sau một hồi thưởng thức vẻ đẹp đậm mùi tiền của căn phòng này, tôi cũng nghĩ tới một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Hơn thế nữa, tôi còn nghĩ tới một vấn đề còn nghiêm trọng hơn: Tôi méo còn cận thị nữa rồi???

Há ha ha aha.... Tuy rằng hiện giờ tôi rất là vui, cơ mà khối óc kiệt suất của tôi luôn bật thông báo bảo tôi phải bình tĩnh lại, làm rõ tình cảnh của mình lúc này. (trên lý thuyết thôi, chứ thực tế thì tôi không thể kìm chế được những cảm xúc lẫn lộn của mình)

Lúc này đã sáng rồi, trời có chút se se lạnh, ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng hơn, tôi đang được đặt mông lên trên một chiếc giường vô cùng êm ái sảng khoái. Tôi dùng cảm giác này để khuyên nhủ bản thân hay là đừng bò ra khỏi tổ ấm này nữa! Cho dù đây có là một giấc mơ đi chăng nữa cũng khiến tôi có cảm nhận đến chân thật như vậy ư?

Ngon đấy chứ, ngủ trong mơ cũng thú vị đấy chứ?

"Trịnh tiểu thư, nên dậy rồi! Hoắc tiên sinh đang đợi cô cùng dùng bữa sáng đó"

Tôi vẫn đang chìm đắm trong hơi ấm của chiếc chăn, bên tai cứ không ngừng vọng lại tiếng ồn như tiếng vo ve của lũ ruồi nhặng vậy! Nó khiến tôi khó chịu y như mỗi sáng bị mẹ kéo dậy đi học vậy! Như phản xạ không điều kiện tôi không thèm mở mắt ra, cứ như vậy ngái ngủ tiếp lời:

"Mẹ, cho con nằm thêm 5 phút nữa thôi! Năm phút nữa.."

Sau đó, tôi cuộn tròn mình trên chiếc giường đã rộng lại còn mềm với thơm tho nữa chứ, haizz, sao lại có thể dễ chịu đến như vậy nhỉ?

"Trịnh Như Oản, cô vẫn còn nằm được cơ à, định ngủ tới bao giờ nữa đây?"

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên quanh quẩn bên tai tôi, cảm giác cứ như khi ngồi học online mà điện thoại vẫn cứ để vậy, bản thân thì ngủ say như chết, rồi đột nhiên bị thầy gọi đến nửa cái tên thì bật dậy như một phản xạ tự nhiên có điều kiện vậy.

Vì thế, tôi buộc phải tỉnh lại từ trong sự ấm áp đến tột cùng đó, vừa mặt mắt ra, á đù, bên cạnh giường cứ như vậy xuất hiện thêm một con người! Cái này không quan trọng! Quan trọng là một đại mĩ nam, tuyệt sắc phong độ ngời ngời không biết từ nơi nào đang đứng bên tôi! Oh my god!

Nhìn khuôn mặt vuông vức cương nghị kia đúng kiểu tôi thích, mắt to mày đậm, da lại còn trắng như vậy, hoàn toàn là vượt ra ngoài cái gọi là quan niệm thẩm mĩ mà!

Lúc mà bản thân tôi đang ngây ngất ngắm nhìn vị đại mĩ nhân này, có vẻ như tôi cũng không có phát hiện ra vẻ mặt anh ta ngày càng đen như đít nồi thì phải? ... Đúng, là, đen, như, đít, nồi.

" Trịnh Như Oản, rốt cuộc cô muốn làm gì? Tôi là người đã có 2 con rồi, cô vẫn còn trẻ, tôi không muốn cô vì tôi mà bỏ lỡ thanh xuân của mình. Từ nay đừng đến quấy rầy tôi nữa, mong cô nhanh nhanh thu dọn một chút rồi rời đi đi"

Ôi cái giọng chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta muốn vì anh mà sinh bảo bảo, bảo... bảo.... từ từ...??? Trịnh Như Oản , 2 con. Tôi xin thề nếu đây không phải cái bộ sủng văn bá đạo tổng tài tên "Tổng tài lạnh lùng cực sủng tiểu kiều thê" mà hôm trước tôi mới đọc xong, thì thôi đi đầu xuống đất?

Haizz, lấy kinh nghiệm hay lướt web của tôi mà nói, tôi nhất định đã xuyên vào tiểu thuyết rồi!

Chap 2

...Chap 2: Kí ức của nữ phụ não tàn độc ác...

Ok, I'm fine. Nhưng mà vì lý do gì tôi lại xuyên vào vai nữ phụ não tàn trong sủng văn? Vì lý do gì người ta hoa hoa lệ lệ xuyên vào vai nữ chủ hoặc nữ phụ IQ ngất trời trong ngược văn! Tôi không cam lòng! Tôi lại xuyên vào vai nữ phụ não tàn trong sủng văn? Vì lý do gì người ta hoa hoa lệ lệ xuyên vào vai nữ chủ hoặc nữ phụ IQ ngất trời trong ngược văn! Tôi không cam lòng! Tôi lại trở thành một người đàn bà vừa não tàn vừa ngu ngốc điển hình cho vai diễn nữ phụ trong sủng văn cơ chứ?

Trong khoảnh khắc bản thân đang chìm vào suy nghĩ riêng của mình, nhờ vào sự lập luận logic và sắc đáng của mình, tôi đã rút ra được kết luận rồi! Vị đại mĩ nhân đang đứng trước mặt tôi... không phải gọi người ta là nam chủ chứ. Anh ta tên là Hoắc Thiên Trầm. Ccmn??? Anh ta làm cái gì thế này??? Anh ta đột nắm lấy cổ áo tôi xách như một con gà rồi quăng tôi cho người hầu bên cạnh một cách không thương tiếc, lạnh lùng cao giọng nói:

"Không cần cùng cô ta lãng phí thời gian nữa, người phụ nữ này bình thường thích nhất là quấy rầy người khác cơ mà! Nhanh chóng thay quần áo cho cô ta rồi đưa xuống lầu đi"

Dứt lời, anh ta đóng cửa cái rầm một cái rồi mất hút con mẹ nó luôn.

Trước mặt tôi là một bác gái rất chi là hiền hậu, nhu mì với nụ cười mềm mại như Dung ma ma trong Châu Hoàn Truyện. Á đù! Tôi liều mạng nói:

"Để tự tôi thay! Cho tôi 15 phút"

Khi tôi bước chân xuống giường thì đầu tôi cmn đau, kí ức từ đâu cứ truyền vào đầu như một thước phim tua nhanh tóm tắt về cuộc đời của một cô gái, nói trắng ra chính là nữ phụ đó.

Khi cô load xong những kí ức đó không còn cảm thấy nữ phụ não tàn và độc ác nữa mà cảm thấy cô ấy thật đáng thương. Từ nhỏ cô ấy rất là hồn nhiên, trong sáng, đơn giản là thanh mai trúc mã với Hoắc Thiên Trầm. Ông cố của cô và Ông cố của hắn là hai bạn thân đã lập lời thề khi có con họ sẽ kết thông gia với nhau. Nhưng hai người họ đều sinh ra là con trai nên không thực hiện được lời thề này họ quyết định chuyển sang đời cháu của mình chính là cô và hắn. Từ nhỏ cha mẹ cô đã cho cô biết về mối hôn sự này nên cô mặc định mình sẽ là vợ tương lai của hắn. Cô ấy nghĩ hắn đã biết về mối hôn sự này nhưng chẳng qua hắn không quan tâm thôi. Và dần dần cô và hắn lớn lên, cô rất thích hắn và muốn làm cho hắn cũng thích cô nên cô luôn đi theo hắn để tặng đồ hoặc làm cơm cho hắn dù cô biết lần nào hắn cũng vứt vào thùng rác. Cô rất buồn và khóc cũng rất nhiều nhưng cô tự động viên mình phải cố lên. Cô nghĩ chỉ cần chân thành sẽ đổi lấy chân thành.

Nhưng không, hắn không thích cô thậm chí còn cực kì chán ghét, chán ghét mối hôn sự được sắp đặt này. Một hôm cô lấy hết dũng khí để tỏ tình với hắn:

"Thiên Trầm ca ca, em thích anh"

Hoắc Thiên Trầm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng và chán ghét nói:

"Tôi không thích cô, thậm chí còn cực kì ghê tởm cô."

Cô cố mạnh mẽ hỏi:

"Tại sao anh lại không thích em hay em đã làm gì sai với anh sao, anh nói đi em sẽ sửa đổi mà"

Ánh mắt cô rưng rưng nhìn hắn.

"Cô không phải sửa gì hết, tôi ghét cô vì cô suốt ngày đeo bám tôi, rêu rao cái tin tức cô là vị hôn thê của tôi rồi dùng cái danh đấy đi ức hiếp người khác"

Cô muốn giải thích nhưng hắn không nghe mà trực tiếp quay đi. Bỏ cô một mình đứng trôn chân ở đó. Cô muốn nói cho hắn biết là cô không rêu rao mình là vị hôn thê của hắn, tin tức đó làm sao lộ ra cô cũng không biết. Còn chuyện cô ức hiếp người, đánh người là có lí do mà. Người mà cô đánh, cô ta muốn hạ dược anh và làm chuyện đó cùng anh lên cô mới vậy.

"Anh ấy không tin tôi." Cô quay mặt đi nước mắt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, khóc đến thương tâm hoa lê đái vũ. Lí do cô quay mặt đi là vì cô không muốn cho anh thấy cảnh mình khóc, cô không muốn anh thương hại cô.

Hôm đó cô rất buồn, khi cô buồn cô luôn đến quán bar uống rượi để giải sầu. Mọi lần cô đều đi chung với bạn thân vì khi cô say cô bạn sẽ đưa cô về. Nhưng hôm nay cô bạn thân tôi bận đi hẹn hò rồi nên không đi cùng được. Thật ghen tị với cô bạn thân vì có một người bạn trai hết mực cưng chiều yêu thương.

Khi đến ghế quầy bar, cô gọi 5 ly rượu whisky vì cô nghĩ là rượi này nhẹ sẽ không say. Khi cô uống đến ly thứ ba thì thấy một bóng đáng quen thuộc, nhìn bóng dáng đó lòng cô đau đến lạ thường.

Chap 3

...Chap 3: Giải dược cho hắn...

Bóng dáng đó chính là hắn Hoắc Thiên Trầm.

Nhưng sao anh ấy lại ở đây, anh ấy bị sao vậy, sao cứ thở dốc hình như rất mệt mỏi. Cô không nghĩ gì liền chạy đến chỗ hắn hỏi han hắn:

"Hoắc Thiên Trầm, anh bị làm sao vậy. Có cần đi bệnh viện không"

Cô lo lắng cho hắn sợ hắn bị làm sao, mà hình như hắn không nhận ra cô. Mọi lần nếu cô đến gần hắn, hắn sẽ hất cô ra, tránh cô như tránh tà. Mà có quan tâm đến chuyện đó đâu chỉ chăm chăm xem người trước mặt mình có sao không thôi.

"Hay em đưa anh đến phòng nghỉ nhớ, rồi gọi bác sĩ đến khám cho anh."

Anh ta bây giờ chỉ cảm thấy người mình nóng, rất nóng, toàn thân hắn bắt đầu nổi nên một phen hỏa diễm. Hắn biết hắn bị hạ dược rồi.

Cô đưa hắn đến phòng nghỉ vip của quán bar. Khi bước đến vào trong phòng để hắn xuống giường nhưng vì hắn nặng lên đã kéo cả cô gã xuống giường cùng. Lúc đó cô không nghĩ gì định đứng lên để đi lấy điện thoại gọi bác sĩ thì đã bị hắn kéo lại, đè dưới thân hình cao to săn chắc của hắn.

Hắn hôn cô, điều đó làm cô bất ngờ nhưng đứng trước người mình yêu cô không có phản kháng mà còn hôn đáp lại anh ta. Ai bảo gì cũng được, bảo cô đê tiện thừa lúc anh bị hạ dược trèo lên giường anh cũng được cô chấp nhận. Vì cô muốn trao lần đầu tiên của mình cho hắn nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Qua một hồi căn phòng vang lên tiếng xé quần áo, tiếng rên rỉ yêu kiều dam dang của nữ tử và gầm nhẹ của người đàn ông hòa quyện thành một không khí *** **.

"A... Trầm ca ca điểm nhẹ, chịu không nổi... Ngô ngô ngô"

Nữ tử miệng nhỏ bất lực rên rỉ, thân thể theo nam nhân va chạm một trên một dưới phập phồng, cực độ khoái cảm khiến thân thể của nàng hơi hơi run rẩy.

Nam nhân nắm v* nàng, nặng nhẹ xoa, thô to dưới thân một khắc không ngừng va chạm tiểu h**** nữ tử, tuy rằng ý thức dần thanh tỉnh một chút, nhưng do dược liệu quá mạnh và dục vọng mãnh liệt nên tạm thời hắn không muốn rời nơi xử nữ ấm áp căng chặt kia, miệng không quên an ủi nói: "Đau không?! Chịu đựng, ta muốn em... Hảo muốn." (vẫn chưa nhận ra người dưới thân mình là Oản Oản)

Nói xong lại ngoan ác đụng hai lần.

"Ô ô, Trầm ca ca, anh..an..a.a..nhẹ...thôi... Em đau quá"

Cảm giác được cực đại của nam nhân trong cơ thể cọ xát, cố ý va chạm thịt mềm mẫn cảm, nữ tử kêu trở nên càng thêm thê thảm dày đặc, nũng nịu lộ ra anh anh khóc âm, cầu xin tha thứ.

"A... Trầm ca ca tha Oản Oản đi, em không được không được... Bị anh chơi hỏng mất... Ngô ngô ngô"

Mặc dù cô muốn trao lần đầu tiên cho anh nhưng cô hối hận rồi, cô không nghĩ nó sẽ đau như vậy.

Nữ tử lại vô lực chống đỡ thân thể sớm mềm nhũn, dựa vào quán tính ghé trên người nam tử, tùy ý chính mình không ngừng ma sát lồng ngực hắn, đôi môi bất lực thở dốc bên tai.

Nam nhân nghe nàng vô thức lãng ngữ, chỉ thấy một dòng điện từ lỗ tai một đường truyền khắp toàn thân.

Khoái cảm từ hạ thân gắn kết không ngừng truyền đến, nam nhân khó nhịn gầm nhẹ: "Nga.... Thật thoải mái, tiểu h**** của em muốn cắn đứt ta sao."

Lật người áp trên người nữ tử kiều nhỏ, phân thân thô to như đóng cọc nhanh chóng ra vào nơi cực hạn, theo dũng mãnh va chạm, bắn ra rất nhiều bọt nước, khiến cho hai người chỗ kết hợp truyền đến từng tiếng dam dang 'phạch phạch'

"Ngô ngô ngô... Tha em đi, làm ơn tha em đi, Trầm ca ca"

Hạ thân hắn trở nên càng thêm thô to, nữ tử chỉ cảm thấy mình sắp nứt vỡ .

"A.... Hảo thô a... Em.. Không được, muốn ra ... A a.... Ân..."

**** ***** kịch liệt co rút lại, từng trận kích thích khoái cảm làm người ta hít thở không thông làm cô choáng váng, chỉ thấy trước mắt một ánh sáng trắng chợt lóe, liền cái gì cũng không biết, tùy ý nam nhân trên người cô rong ruổi.

Cho đến hắn gầm nhẹ, dịch thể trắng ngà toàn bộ tưới vào căng chặt hoa h**** cô.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play