Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

HẠNH PHÚC NÀO CHO EM.

HOAN LẠC (H nhẹ).

Trên dãy hành lang tầng ba của khách sạn Vạn Xuyên, người đàn ông với thân hình cao lớn cùng gương mặt điển trai đang loạng choạng bước đi. Hôm nay là ngày tiệc mừng đầu năm của tập đoàn Hứa thị, anh vậy mà lại bị người khác tính kế. Nếu như để anh tra ra được kẻ giở trò thì chắc chắn là kẻ đó chỉ có một chữ CHẾT."

Nhưng mà trước khi tìm kẻ kia, anh phải làm sao để giải quyết ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể của mình đây? Nếu chẳng may để người kia thừa cơ hội mà xảy ra chuyện gì đó há chẳng phải là vừa đúng ý của hắn rồi sao.

Trong mơ màng hỗn loạng, Hứa Hàn Vũ lại va phải một cô gái khi cô ta vừa mới bước chân ra khỏi một căn phòng. Cơ thể anh nóng như lửa đốt lại vô tình chạm vào cơ thể mát lạnh của cô gái đó khiến lớp tường phòng bị của anh hoàn toàn sụp đổ.

Cánh tay rắn chắc ôm lấy bờ eo nhỏ, tay còn lại mở cửa, anh cứ thế mà ôm lấy cô vào phòng. Cánh cửa bị đóng lại rồi khoá trái, cả căn phòng tối om không có lấy một chút ánh sáng, chỉ có mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô kích thích đến khứu giác của anh. Trước khi cô kịp hét lên thì đôi môi đỏ mọng đã bị ai kia chiếm lấy. Cô gái nhỏ mở to mắt nhìn nhưng lại chỉ có một màu đen đặc nên cô cũng chẳng biết người trước mặt là ai.

Nụ hôn của anh mạnh mẽ chiếm đoạt hết những hơi thở của cô, cơ thể cô gái nhỏ mềm nhũn trong vòng tay anh. Cảm nhận được sự khác thường trong nhịp thở của cô, anh mới buông ra, trước khi rời đi còn tham lam cắn nhẹ một cái vào bờ môi mỏng.

Cô gái nhỏ há miệng ra hớp lấy không khí, cô sắp bị người đàn ông này hôn đến chết đi sống lại rồi. Anh ta cứ ôm chặt lấy cơ thể cô mà không chịu buông, bàn tay lại không chịu để yên mà cứ sờ soạng khắp nơi trên cơ thể.

"A...anh buông tôi ra đi."

"Tôi...bị hạ thuốc rồi!"

"Cái gì? Thuốc gì cơ?"

"Thuốc k*ch d*c."

"Không phải chứ! Anh...anh mau buông tôi ra!"

"Ngoan! Giúp tôi giải quyết tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!"

"Không... Ưm..."

Câu nói bị cắt ngang khi anh lại bất ngờ hôn xuống. Hai cánh tay cứ mò mẫm ve vuốt cơ thể mềm mại của cô. Vài tia sáng của ánh trăng len lỏi qua rèm cửa kính, trong bóng tối mờ ảo, cô gái nhỏ nhìn thấy gương mặt người đối diện. Anh thật đẹp, nét đẹp lạnh lùng và cương nghị của một vị thần. Gương mặt hoàn hảo không góc chết, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi mắt đen lạnh lùng lại pha thêm chút phong trần mạnh mẽ chiếm lấy linh hồn cô. Trong ánh sáng mờ ảo, hai cánh tay rắn chắc nhấc bổng cô đặt lên chiếc giường rộng lớn, bàn tay anh lần mò khéo léo cởi từng chiếc cút áo sơ mi trên người cô.

Chẳng mấy chốc, cơ thể hai người đều đã không còn mảnh vải che thân. Cơ thể anh nóng bỏng nằm trên cơ thể mảnh mai của cô, đôi môi mỏng cứ hôn xuống, tham lam để lại những dấu vết ái muội. Cơ thể cô cứ run rẩy bên dưới thân anh, hai cánh tay không tự chủ mà vòng qua ôm lấy cổ người bên trên.

"Chịu đau một chút..."

Trước khi cô kịp phản ứng thì vật thể nóng bỏng của anh đã xâm chiếm vào bên trong nơi tư mật *m ư*ơt. Cô kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể cũng vì cơn đau mà trở nên cứng nhắc. Người đàn ông cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến cô bỗng nhiên rùng mình.

"Thả lỏng một chút sẽ không đau nữa."

"Anh...Anh là tên khốn kiếp."

"Đừng tức giận! Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em."

"Tôi không muốn..."

"Ngoan một chút! Nếu không thì tôi sẽ khiến cho em không thể bước xuống giường được nữa."

Khoé miệng ai đó cong lên một nụ cười xấu xa. Nơi thân dưới bắt đầu vận động ra vào một cách nhịp nhàng. Ở bên dưới tầng, tiếng nhạc du dương mở đầu cho những điệu khiêu vũ. Ở trên này, trong căn phòng mờ ảo, bầu không khí lại nóng như thêu đốt. Người đàn ông ra sức dày vò cơ thể cô gái nhỏ, hai bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô ấn xuống giường.Ở dưới thân, thứ vật thể nóng bỏng cứ ra vào mỗi lúc một nhanh hơn, vài giọt mồ hôi đã túa ra trên gương mặt anh tuấn kia.

Cô gái nhỏ bất lực để mặc cho anh chiếm đoạt lấy cơ thể mình mà không thể phản kháng. Việc duy nhất mà cô có thể làm là cắn chặt môi để không phát ra những tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt. Thế nhưng mà người đàn ông kia đê tiện hơn cô nghĩ, anh cúi xuống cắn nhẹ bầu ng*c đầy đặn của cô.

"Á đau..."

"Tôi muốn nghe em r*n r* dưới thân tôi."

"Anh mắc bệnh biến thái sao?"

"Có lẽ vậy!"

Vừa nói, thứ vật thể nóng bỏng kia vừa đ*m mạnh vào nơi tư mật *m ướt khiến cô không nhịn được mà kêu lên.

"A...ưm...anh là đồ khốn nạn..."

"Em nói tôi khốn nạn sao...hả!"

"Ưm...đau quá..."

Người đàn ông xấu xa cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô. Nụ hôn lần này lại dịu dàng đến nỗi khiến cô cảm thấy có chút lưu luyến. Môi nhỏ hé mở đón lấy chiếc lưỡi tinh quái của anh đi vào, cổ họng không tự kiềm chế mà phát ra những âm thanh vô cùng k*ch th*ch.

Hai cơ thể cứ quấn lấy nhau không rời. Cả căn phòng ngập trong mùi hoan ái, tiếng da thịt va chạm vào nhau, tiếng kêu khe khẽ của cô gái nhỏ khiến cuộc hoan ái cứ kéo dài mãi không thôi.

"Có thích không?"

"Ừm...anh xấu xa...a..."

"Nói tôi nghe em có thích không?"

"Ưm...th...thích..."

Một đêm hoan lạc đi qua, cô gái nhỏ bị anh dày vò đến mức đáng thương...

Hứa Hàn Vũ tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Anh đưa tay xoa xoa mi tâm, cảm giác vẫn có chút đau đầu. Nhìn sang bên cạnh, cô gái đêm qua đã đi mất, chỉ còn lại một vết máu đỏ tươi trên tấm ga trải giường. Đêm qua là lần đầu tiên của cô, cũng là lần đầu tiên của anh. Thật là...

Tiếng chuông điện thoại reo lên kéo anh ra khỏi những kí ức của đêm qua. Anh nhấc máy, người bên kia là trợ lý của anh, Lâm Tú.

"Hứa tổng! Anh đang ở đâu vậy?"

"Lấy một bộ quần áo lên lầu ba khách sạn Vạn Xuyên gặp tôi."

Cuộc gọi bị ngắc. Lâm Tú ngớ người cố gắng tiêu hoá lời nói của Tổng giám đốc nhà mình. Anh ấy đang ở tầng ba khách sạn Vạn Xuyên, lẽ nào...

"Nhị thiếu...đã... Ôi mẹ ơi!"

Nhị thiếu gia của cậu đã gần phụ nữ rồi. Vậy là anh không có bị bất lực... Mừng quá...

Hàn Vũ bước xuống giường đi vào phòng tắm lại nhìn thấy trên sàn có một tấm hình của cô gái. Trên đó có để tên là Liễu Hinh Hinh...

ĐỨA CON NGOÀI GIÁ THÚ.

Hứa Hàn Vũ một thân tây trang chỉnh tề từ trong phòng tắm bước ra. Anh ném cho cậu trợ lý của mình một cái nhìn hờ hững. Những ngón tay thon dài với lấy tấm hình trên bàn, giọng nói nhạt nhẽo.

"Điều tra về Liễu Hinh Hinh cho tôi!"

"Hả!"

"Cậu điếc sao?"

"Không... Không có! Tôi sẽ đi làm ngay!"

Hứa Hàn Vũ chăm chú nhìn cô gái trong ảnh, nhan sắc của cô ta cũng chỉ nằm ở mức tầm thường, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng sắc sảo. Cô gái này chắc chắn cũng rất là tâm kế.

Tốc độ làm việc của Lâm Tú vô cùng xuất sắc, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, toàn bộ thông tin về Liễu Hinh Hinh đều đã được sắp xếp gọn gàng trong tập tài liệu đặt trước mặt anh. Hứa Hàn Vũ mĩm cười hài lòng, tặng cho cậu trợ lý này một ánh nhìn khen ngợi.

"Tháng này tăng một nửa tiền lương!"

"Ôi! Hứa tổng, anh thật là quá đỉnh!"

"Cậu ra ngoài được rồi!"

Cánh cửa đóng lại, Hứa Hàn Vũ mở tập tài liệu ra xem. Đôi mắt lạnh lẽo nhíu lại đầy nguy hiểm, người có lối sống bừa bãi như vậy thật sự là cô gái đêm đó sao? Nhưng mà...cũng có thể là cô ta.

Nói sao thì anh cũng đã lấy đi sự trong sạch của Hinh Hinh nên nhất định phải chịu trách nhiệm.

"Lâm Tú!"

Nghe tiếng gọi, Lâm Tú vội vã chạy vào. Hứa Hàn Vũ trầm mặc một lúc rồi hỏi.

"Hủy hết tất cả cuộc hẹn! Theo tôi đến Liễu gia!"

"Hứa thiếu, anh đến đó làm gì?"

"Tìm người!"

Lẽ nào anh muốn tìm cô gái kia sao? Nhưng mà theo như những thông tin mà Lâm Tú nắm được thì đời sống riêng tư của cô ta khá lộn xộn. Thật sự chính là người đã qua đêm với Tổng giám đốc nhà anh sao?

"Còn đứng đó..."

"Tôi làm, làm ngay đây."

_________

Một tháng sau...

Tin tức hai nhà Hứa- Liễu liên hôn lập tức trở thành tin nóng hổi trên mặt lớn của các trang báo. Cả Thành Châu này ai ai cũng biết Nhị thiếu của Hứa gia có quan hệ yêu đương với Đại tiểu thư nhà họ Liễu. Hai người họ đúng là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh. Thế nhưng mà tin tức hai người kết hôn vẫn khiến cho vô số các tiểu thư khuê các hết sức đau lòng. Bởi lẽ, Nhị thiếu của Hứa gia chính là người trong mộng của không ít các cô gái ở Thành Châu này. Giờ hay tin anh kết hôn, bọn họ đều đau lòng đến kêu khổ, vậy là anh đã trở thành hoa có chủ, bọn họ hết cơ hội rồi.

Hứa Hàn Vũ là Nhị thiếu của Hứa gia, người nắm trong tay toàn bộ quyền lực điều hành Hứa thị. Anh chỉ mới hai mươi chín tuổi, lại có thể trở thành kẻ cầm đầu trong ngành kinh doanh ở Thành Châu. Những người lão luyện trong giới đều vô cùng nể phục bởi tài năng và trí tuệ hơn người của Hứa nhị thiếu.

Nói về ngoại hình thì anh có thể nói là đứng top đầu trong bảng xếp hạng. Sở hữu gương mặt điển trai không góc chết với đôi mắt lạnh lùng, sóng mũi cao thẳng tắp cùng khí chất lạnh lùng khiến anh trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ những tiểu thư khuê các. Ấy thế nhưng mà anh lại có mối quan hệ yêu đương với Liễu Hinh Hinh, đại tiểu thư nhà họ Liễu.

Ngày tổ chức hôn lễ mau chóng được định. Báo chí rầm rộ đưa tin khiến vô số những nhà đầu tư tìm đến Liễu Minh để móc nối quan hệ. Liễu Minh cũng từ đó mà càng thêm yêu chiều Liễu Hinh Hinh. Thế nhưng mà đêm trước ngày diễn ra hôn lễ, Liễu Hinh Hinh lại đột ngột bỏ trốn. Liễu Minh tức đến điên người, ông sai đám vệ sĩ đi tìm cô ta khắp nơi nhưng lại không có chút tin tức...

Sáng hôm sau...

Chiếc xe đón dâu của Hứa gia dừng lại trước cổng, Hứa Hàn Vũ bước xuống xe, quay người đi về phía sau đỡ lấy Tô Ý Uyển- bà nội của anh, cũng là người làm chủ Hứa gia. Liễu Minh đứng ở trong nhà nhìn ra, mắt thấy đoàn người bước vào thì trong lòng lại nóng như lửa đốt. Ông ta vội vã chạy lên tầng đi vào phòng trang điểm của cô dâu.

Thợ trang điểm vừa hoàn thành xong bước cuối cùng là giúp cô dâu mặt váy cưới. Thấy Liễu Minh đi lên còn tưởng rằng ông quyến luyến con gái nên cũng biết điều mà tránh mặt. Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Liễu Minh và cô con gái nhỏ.

"Mày phải diễn thật tốt vở kịch này cho đến khi tao tìm được Hinh Hinh. Nếu không thì...đừng có trách tao tàn nhẫn."

Lời nói nặng nề không chút lưu tình. Cô dâu mới chỉ khẽ cúi đầu, đôi môi nhỏ kéo ra một nụ cười nhạt.

"Vâng! Con biết rồi."

Ninh Ninh lặng người nhìn theo bóng lưng của Liễu Minh đi ra khỏi phòng. Trái tim cô đã đau đến mức không còn cảm giác. Cô tự hỏi, người này thật sự là cha ruột của cô sao? Tại sao ông ấy lại chưa từng dành cho cô chút tình thương nào hết vậy? Có phải vì cô là đứa con ngoài giá thú...

Liễu Ninh Ninh chính là kết quả ngoài ý muốn trong một cuộc vui qua đường của Liễu Minh. Mẹ của cô- Mộ Dung Tịch trước kia là một ca nữ trong vũ trường. Sau khi gặp được Liễu Minh thì trở thành tình nhân của ông.

Ngày ông ta hay tin mẹ cô có thai thì liền phủi bỏ trách nhiệm, một mực bắt bà phải bỏ cái thai trong bụng. Mộ Dung Tịch không đồng ý nên đã trốn đi. Trải qua hơn mười năm, đến khi bà sức cùng lực kiệt, cơ thể yếu ớt chỉ còn lại chút hơi tàn thì mới đưa cô đến nhận lại Liễu Minh.

Cứ tưởng rằng cô sẽ có được cuộc sống hạnh phúc bên cha của mình nhưng không...thứ mà cô nhận được chính là những chuỗi ngày đầy nước mắt.

Hơn hai năm sống ở Liễu gia, cô giống như một con ở không hơn không kém. Cô phải làm hết tất cả công việc nhà và tùy ý để mẹ con của Liễu Hinh Hinh sai bảo. Hai năm qua, chưa một lần nào Liễu Minh để mắt đến cô...

Đêm hôm đó, ông ta lừa cô đến khách sạn Vạn Xuyên để bắt cô lên giường với Lý tổng, một người đáng tuổi ba cô. Mục đích chính là dùng cô để trao đổi lợi ích. Nhưng mà may thay, đêm hôm đó, cả khách sạn Vạn Xuyên bị người ta bao trọn nên lão Lý kia không đến được. Cứ tưởng là thoát thân rồi nào ngờ lại bị một kẻ xa lạ cướp đi trinh tiết. Nhưng như vậy cũng tốt...Thà ngủ với một người xa lạ còn hơn là bị người ta tính kế

Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Ninh Ninh vội vã đưa tay lau đi. Cô Khóc cái gì chứ? Cô sắp được rời khỏi đây rồi, cô phải vui mừng mới đúng...

"Mẹ! Con gái sắp gả đi rồi...Mẹ có thấy không?"

MUỐN EM LÀM MỢ CHỦ NHÀ HỌ HỨA.

Hứa Hàn Vũ nắm tay cô, dìu cô bước lên chiếc xe hoa lộng lẫy. Ninh Ninh khẽ cười, vậy là bây giờ cô đã là vợ người ta nhưng với tư cách là đại tiểu thư nhà họ Liễu - Liễu Hinh Hinh. Rồi một ngày không xa, khi cô ta trở về, cô sẽ phải trả lại vị trí này cho cô ta. Nhưng mà như vậy cũng tốt, cô sẽ có được tự do.

Hôn lễ được tổ chức ở một nơi sang trọng bậc nhất của thành phố Thành Châu. Những người đến dự lễ cưới đều thuộc hạng gia đình quý tộc, giàu có và quyền lực. Cũng bình thường thôi, với quyền thế của Hứa gia, thì những người này vẫn chỉ được tính là thấp hơn một bậc.

Lễ cưới được diễn ra theo đúng trình tự. Khi người dẫn chương trình công bố đến lúc trao nhẫn cưới, trái tim của Ninh Ninh bỗng đập loạn cả lên. Cô đứng đối diện với Hàn Vũ, đôi mắt lo lắng không dám ngước lên nhìn anh. Nhìn chiếc nhẫn đang được anh đeo lên tay mình, trong lòng cô lại cảm thấy có chút vui vẻ. Chẳng hiểu vì sao nữa, cứ xem như đây là một đoạn duyên phận của cô và anh vậy.

Mọi nghi thức được hoàn thành, Hứa Hàn Vũ đưa cô đến chào hỏi một vài người quan trọng rồi liền đưa cô vào phòng trang điểm. Cánh cửa đóng lại ngăn cách hai người với bầu không khí náo nhiệt ngoài kia, anh nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng ánh lên một tia phức tạp.

"Tôi cho người đưa cô về trước! Tối nay chúng ta sẽ nói chuyện sau."

"Vâng!"

Cánh cửa vang lên tiếng gõ, Lâm Tú bước vào, anh ta đưa cô ra ngoài bằng cửa sau. Chiếc xe sang trọng lăn bánh đưa Ninh Ninh rời đi rồi dừng lại ở một căn nhà sang trọng nhưng lại không quá lớn. Đây...sẽ là nơi mà cô gọi là nhà chồng.

"Thiếu phu nhân! Cô vào trong nghĩ ngơi đi, thiếu gia sẽ về sớm thôi."

"Anh đừng gọi thiếu phu nhân, tôi nghe không quen. Cứ gọi tôi là cô Diệp."

"Sao được chứ! Thôi thì gọi là mợ chủ có được không?"

"Tùy anh vậy."

Lâm Tú xuống xe mở cửa cho cô. Anh mở cổng rồi giúp cô mang hành lý vào trong. Trước khi anh rời đi, anh còn nhận được một cái cúi đầu cảm ơn của người mà anh gọi là mợ chủ. Cô gái này sao lại không giống lắm so với những thông tin mà anh biết nhỉ.

Căn nhà rộng lớn còn lại một mình Ninh Ninh, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi khẽ thở dài. Cô sẽ ngủ ở đâu đây?

__________

Sáu giờ chiều...

Hứa Hàn Vũ trở về, cả căn nhà lại tối tăm không có lấy một chút ánh sáng. Chẳng phải cô gái đó đã về rồi sao, tại sao lại giống như là không có người vậy? Đôi chân dài thẳng tắp sải những bước chân thật vững vàng đi vào trong nhà. Xuất hiện trong mắt anh là hình ảnh một cô gái vẫn đang mặc trên người bộ váy cưới trắng tinh, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt say ngủ đang co ro nằm trên ghế sofa...

Ngây ngốc đứng nhìn một lúc, Hàn Vũ thở dài đi lên tầng rồi vào phòng tắm. Cả ngày bận bịu tiếp khách, giờ trên người anh dính toàn mồ hôi vô cùng khó chịu. Anh thay bộ đồ ngủ tay ngắn được may bằng lụa tơ tằm, mặc vào vô cùng thoải mái. Mái tóc vẫn còn chưa khô, vài giọt nước chảy dọc xuống gương mặt điển trai đầy mê hoặc của anh.

Đi xuống dưới tầng, cô gái kia vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Sao lại có thể ngủ say vậy chứ...

"Liễu Ninh Ninh..."

Hàn Vũ vừa gọi tên cô vừa dùng tay lay lay gọi cô dậy. Nghe tiếng ai đó gọi tên mình, Ninh Ninh nhíu mày, đưa tay dụi dụi mắt nhìn anh. Người này...

"Anh là ai?"

"Cô nhìn xem tôi là ai!"

Chết! Xém chút nữa là quên mất. Anh ấy là Hứa Hàn Vũ, là chủ nhân của ngôi nhà này và là...chồng của cô.

"Xin...Xin lỗi!"

Ninh Ninh vội vàng đứng dậy, cơn tê ở chân khiến cô khó chịu mà nhíu mày. Hứa Hàn Vũ nhìn thấy lại có chút bất mãn.

"Cô nhíu mày cái gì chứ?"

"Không phải... tôi bị tê chân rồi."

"Ngồi đi."

Vẫn là anh rất biết cách đối xử với phụ nữ a...

Ngồi đối diện với Ninh Ninh, Hứa Hàn Vũ cẩn thận quan sát cô thật tỉ mỉ. Quả thật là rất giống Liễu Hinh Hinh. Chỉ có điều...Đôi mắt của cô lại nhìn khá ngây thơ và có một chút nét buồn. Còn đôi mắt của Liễu Hinh Hinh lại nhìn sắc sảo và có chút giả tạo.

"Ninh Ninh..."

"Hả..."

"Quả nhiên cô không phải Liễu Hinh Hinh."

"Sao...sao anh biết?"

"Cô cho rằng tôi là ai? Một kẻ ngốc để người khác tùy ý tính kế sao?"

"Tôi không có ý đó."

Ninh Ninh cắn chặt môi dưới, điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là thân phận đã bị anh vạch trần. Nếu như anh đưa cô trở về nhà họ Liễu thì Liễu Minh chắc chắn sẽ khiến cô sống không bằng chết. Mới nghĩ đến đây thôi mà đôi mắt cô đã đỏ hết cả lên rồi.

"Cô sao vậy?"

Ninh Ninh bất ngờ quỳ xuống trước mặt anh, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người trước mặt.

"Hứa thiếu gia, tôi... tôi...cầu xin anh đừng trả tôi về nhà họ Liễu được không? Anh giữ tôi lại, tôi sẽ...sẽ làm theo mọi yêu cầu của anh."

"Nếu tôi nói không được thì sao? Liễu Ninh Ninh, người có hôn ước với tôi là đại tiểu thư nhà họ Liễu, là Hinh Hinh chứ không phải là Liễu Ninh Ninh."

Trong mắt Ninh Ninh hiện rõ sự thất vọng. Nếu như... Nếu như bắt cô trở về nhà họ Liễu vậy thì...cô chẳng thà chết đi cho rồi.

"Chỉ là tôi thắc mắc, Liễu Hinh Hinh đâu, tại sao không xuất hiện mà lại để cô thay thế?"

"Chị ấy... Đêm trước ngày diễn ra hôn lễ, chị ấy bỏ đi rồi."

Ninh Ninh kể lại mọi chuyện cho anh nghe. Người đàn ông trầm mặc không nói, môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

"Nếu như cô ta đã chê bai cuộc hôn nhân này vậy thì tôi cũng không cần nữa."

"Hứa thiếu! Anh...đừng trả tôi về đó có được không? Anh muốn thế nào cũng được, muốn tôi làm gì cũng được. Chỉ cần đừng trả tôi về cái địa ngục đó thì điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý."

"Thật là tôi muốn gì cũng được sao?"

Ninh Ninh gật đầu như giã tỏi. Hàn Vũ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Bàn tay to lớn bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, anh cúi mặt xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

"Tôi muốn em làm mợ chủ nhà họ Hứa..."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play