“A…a…a…”
Máu chảy thành sông, nước mất nhà tan, dân chúng lầm than. Nàng – Tam công chúa của Vệ Quốc – Vệ Nguyệt Lan, được đưa đến Lâm quốc hòa thân cùng Thái tử đương triều. Nàng tuy là một công chúa nhưng lại bị ghẻ lạnh,
bị cho là sao chổi, mang mệnh cô sát tinh. Nàng vừa chào đời, ngạch nương liền qua đời. Ai cũng xa lánh nàng, ai cũng không muốn bồi bên cạnh nàng ngoài một cung nữ theo nàng từ nhỏ đến lớn rồi theo nàng xuất giá.
Nàng đến Lâm quốc hòa thân, Lâm quốc đánh chiếm Vệ quốc, thành đổ nước mất, dân chúng chết xác chồng lên nhau, máu đổ thành sông. Nàng bỗng chốc trở thành tội nhân thiên cổ. Người đời đều cho rằng nàng phản bội mẫu quốc, là nàng dẫn binh Lâm quốc đồ thành nước Vệ. Nhưng đâu ai biết, nàng chả làm gì, nàng cuối cùng cũng chỉ là con cờ trong tay người nàng yêu, Thái tử Lâm quốc – Lâm Bách Thành. Hắn ta dùng lời đường mật dụ dỗ nàng nói ra những điều ngỡ như vô hại nhưng lại gián tiếp giúp hắn đánh chiếm mẫu quốc của nàng. Nàng đau, nàng hận, nàng khóc, nàng cười. Cười cho đời chính tà bất phân, đen trắng bất minh.
Cả đời này cuối cùng chỉ là một chữ “sai”. Sai từ lúc sinh ra đến lúc được gả đi, đến chết nàng vẫn sai. Nàng chết mang theo nỗi hận của tình ái bị lãng phí ngần ấy thời gian. Nàng ra đi mang theo nổi hận mất nước nhà tan, dân chúng lầm than. Nếu có kiếp sau, nếu kiếp sau được làm lại, nàng thề với trời rằng, đời nàng sẽ không sai nữa, đem từng kẻ khinh thường nàng dẫm đạp dưới chân, khiến họ trở thành đá lót đường cho nàng, mãi mãi không siêu sinh.
\- Công chúa, công chúa người tỉnh lại đi! Người đừng ngủ nữa mà. Người tỉnh lại đi được không? Coi như A Ngọc cầu xin người… Huhu…huhu...huhu…
A Ngọc? Nàng không nghe nhầm chứ? Nàng đang nằm mơ phải không? Không phải A Ngọc đã chết trước cả nàng sao? Sao nàng lại nghe được giọng của nàng ấy? Có phải ông trời thương nàng không? Trước khi chết có thể nghe được giọng của người một người một đời vì nàng, trung thành, bảo vệ nàng. Nàng muốn mở mắt ra nhìn khuôn mặt đó, muốn chạm vào khuôn mặt đó nhưng đôi mắt nàng cứ nặng trĩu. Nàng cố gắng mở mắt, lúc đầu chỉ là một mảng mờ, dần dần những ảnh trong mắt nàng được rõ ràng hơn. Trước mắt nàng, căn phòng này rất đỗi quen thuộc, đây là Nguyệt Lam Điện, nơi nàng sống khi còn là Tam công chúa của Vệ quốc. Nàng nhìn A Ngọc, khóe mắt nàng ướt ướt, có phải nàng đã sống lại không? Có phải ông trời thương nàng cho nàng cơ hội để làm lại? Ngồi trên giường, cố trấn tĩnh bản thân, nàng mới cất tiếng hỏi A Ngọc, chất giọng khàn khàn có lẽ là do ngủ quá lâu.
\- Hôm nay là mồng mấy rồi?
A Ngọc mặc dù đã nín khóc, nhưng A Ngọc vẫn còn thút thít, nghe chủ tử hỏi mới nhỏ tiếng đáp lại.
\- Dạ, hôm nay là mồng hai rồi. Chủ tử, người đã hôn mê một ngày một đêm rồi.
Nghe câu trả lời của A Ngọc, Nguyệt Lan càng chắc chắn hơn. Nàng vậy mà lại trùng sinh lúc nàng 14 tuổi. Nguyên nhân khiến nàng hôn mê chính là bị Trưởng công chúa Vệ Ngân Bình, nàng công chúa được hoàng thượng sủng
ái nhất, đẩy ngã từ trên cao xuống. Xem ra ông trời là đã cho nàng cơ hội làm lại là thật. Những người đã hại nàng, từng người một, từng người, nàng sẽ đem đến dưới chân mà chà đạp, khiến họ sống còn khổ hơn chết. Đời này, mệnh nàng, nàng định, không có mệnh nàng sẽ tự đoạt.
“Ầm”
Một cung nữ ăn vận khá xinh xắn bước vào, trên gương mặt treo nét kiêu ngạo tự đắc, cho thấy chủ tử của nàng ta có quyền lực không hề nhỏ. Đúng rồi, cung nữ của Trưởng công chúa đương nhiên phải kiêu ngạo, nếu như
Nguyệt Lan nhớ không lầm thì nàng ta đến đây để gây khó dễ. Nhưng đó là chuyện kiếp trước, kiếp này đừng hòng.
A Ngọc thấy cung nữ của Trưởng công chúa thô lỗ như vậy liền khó chịu lên tiếng:
\- Cô là ai? Sao dám đến đây làm loạn? Người đâu?
“Bốp”
\- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta là cung nữ thiếp thân của Trưởng công chúa, một nô tì như người có thể vấn tội ta sao?
\- Vậy ta thì sao? – Nguyệt Lan lên tiếng, trong lời nói phần nào mang hơi lạnh.
Cảm giác có gì không đúng nhưng ả cung nữ kia rất nhanh lấy lại phong thái kiêu ngạo ban đầu.
\- Người à? Cũng chỉ là một công chúa thất sủng thì có gì phải sợ.
“Bốp”
Ả cung nữ kia té xuống nền lạnh, tay ôm một bên má, ngẩng mặt tay chỉ vào Nguyệt Lan. Đôi mắt nàng thoáng lạnh thêm vài phần, ra lệnh cho A Ngọc.
\- Bẻ tay!
Lập tức, A Ngọc liền nhào tới bẻ ngược ngón tay của cung nữ kia ra sau. Tiếng la oai oái, nàng ta đau đến phát khóc.
\- Các người dám ức hiếp ta. Ta sẽ mách Trưởng công chúa.
“Bốp”. Một cái bạt tai nữa lại giáng xuống mặt ả. Ả đau đến nỗi không nói nỗi thành lời. Giọng nói lạnh như băng của Nguyệt Lan vang lên:
\- Nơi này là hoàng cung. Ta là công chúa, ta là chủ tử. Người là nô tài. Thất sủng? Ta có thất sủng cũng là chủ tử của ngươi. Ngươi to gan phạm thượng tội đáng chết. Người đâu, đem ra ngoài đánh chết. Đánh không
chết, các người thế chỗ nàng ta.
Bọn thị vệ bên ngoài nhìn Nguyệt Lan hoảng sợ bởi trong mắt họ, nàng là một công chúa thất sủng, tùy ý đối xử, khiến bọn hắn quên nàng cũng là công chúa, mà động đến công chúa chính là phạm thượng. Bọn họ kéo cung nữ
kia ra ngoài sân, dùng roi đánh nàng ta, toàn thân nàng ta đẫm máu, thịt cũng rách ra, nhưng vẫn không thấy Nguyệt Lan ra lệnh dừng tay. Không phải là đánh chết thật chứ? Nhưng nếu không đánh, bọn hắn sẽ thế chỗ nàng ta. Bọn họ không muốn chết, tay vẫn tiếp tục đánh. Nguyệt Lan ngồi đó nhìn cung nữ kia bị đánh cho đến chết. Trước khi chết còn đe dọa nàng Trưởng công chúa sẽ không tha cho nàng.
Ha, Trưởng công chúa Vệ Ngân Bình sao? Được, nàng chờ, từng người sẽ cảm nhận những đau khổ nàng từng chịu. Nàng tự thề với lòng mình, kiếp trước nàng đã sai, kiếp nay có cơ hội, nàng sẽ khiến họ phải thống khổ không
nguôi.
Nguyệt Lan nhìn cái xác chết đầy máu ngoài sân viện, môi nhẹ nhàng cong lên một đường tuyệt đẹp, chỉ mới là dạo đầu thôi.
- Đem cái xác trả về Thanh Mai Điện (nơi ở của Trưởng công chúa Vệ Ngân Bình). Ta nghĩ Hoàng trưởng tỷ của ta sẽ thích món quà này đấy.
Nói rồi nàng đứng dậy bước đi, nàng dặn dò A Ngọc chuẩn bị y phục cho nàng thay. Nói sao nhỉ? Phải chuẩn bị gì đó để đón khách chứ nhỉ? Nàng mặc một thân y phục màu hồng nhạt, ở vạt áo có thêu hình chim khổng tước quyền quý. Điều đó cho thấy mặc dù là thất sủng nhưng đãi ngộ của một công chúa bình thường nàng vẫn có. Vậy mà kiếp trước nàng lại ngu ngốc không nhận ra, để những người kia trèo đầu, cưỡi cổ. Đúng như Nguyệt Lan dự đoán, khi nàng vừa thay y phục xong thì Vệ Ngân Bình cũng đã dẫn người sang tới.
- Hoàng thượng giá đáo.
Hoàng thượng? Ở kiếp trước, mặc kệ Vệ Nguyệt Lan nàng có nguy kịch ra sao, vị Phụ hoàng này cũng chưa từng ngó đến nàng. Vậy mà kiếp này lại vì Vệ Ngân Bình mà tới nơi này. Vậy mà nàng lại từng ngốc nghếch chờ đợi dù chỉ từ cái nhìn của vị đế vương kia.
Vệ Ngân Bình nhanh chân đi thẳng vào tư phòng của Vệ Nguyệt Lan, có vẻ là rất tức giận. Làm sao mà không tức giận được. Cung nữ thiếp thân bị đánh chết, đã vậy còn quăng cái xác chết ấy đến điện của nàng ta. Điều đó chẳng khác nào tát vào mặt nàng ta cả. Nếu không tức giận mới là chuyện lạ đấy.
- Bình Nhi, không được lỗ mãng.
Hoàng đế Vệ quốc Vệ Trung Nguyên lên tiếng nhắc nhở hoàng nữ của mình. Nói là nhắc nhở nhưng trong giọng nói chẳng hề mang một ý trách cứ mà thay vào đó là cưng chiều nhiều hơn. Cùng là công chúa nhưng thật sự là rất
khác biệt a.
- Phụ hoàng vạn phúc kim an. Thứ lỗi hoàng nữ không thể đón tiếp từ xa.
Vệ Nguyệt Lan quỳ gối hành lễ với Vệ Trung Nguyên, không thấy ai nói gì, nàng tiếp tiếp tục nở nụ cười thật tươi nhìn Vệ Ngân Bình.
- Hoàng trưởng tỷ vạn phúc kim an. Được người ghé thăm là vinh hạnh của hoàng muội.
“Bốp”
Vệ Ngân Bình hung hăng tát Vệ Nguyệt Lan một bạt tai mà người làm Phụ hoàng bên cạnh chẳng hề lên tiếng, đến cái liếc nhìn cũng không. Tia sát ý thoáng qua mắt nàng nhưng nhanh chóng được giấu đi. Vệ Nguyệt Lan bày ra
vẻ mặt ủy khuất.
- Không biết đã đắc tội gì với Hoàng trưởng tỷ. Thứ lỗi cho hoàng muội ngu muội không biết làm gì khiến hoàng tỷ nổi giận như thế.
- Ngươi còn nói là ngươi không biết sao. Ngươi vậy mà lại dám đánh chết cung nữ thiếp thân của ta.
- Tại sao lại không dám? – Vệ Nguyệt Lan tựa tiếu phi tiếu ngẩng đầu hỏi Vệ Ngân Bình.
“Bốp”. Lại một cái tát xuống khuôn mặt của Vệ Nguyệt Lan. Cơn sóng tức giận đang nổi lên nhấn chìm con tim của nàng. Người ra tay lần này là người vừa rồi nàng gọi một tiếng Phụ hoàng.
- Đánh chết cung nữ thiếp thân của trưởng tỷ, ngươi còn không biết lỗi. Đây là bộ dáng của một công chúa đáng có sao? Ngươi thế mà lại là một người lòng dạ sắt đá như vậy?
Vệ Nguyệt Lan trong lòng tự giễu, tâm cũng có chút khó chịu,rốt cuộc nàng còn hi vọng gì nơi người Phụ hoàng này đây?
- Công chúa? Người vẫn còn nhớ con là công chúa sao?
- Ngươi nói vậy là ý gì? – Vệ Trung Nguyên vậy lại mà dời mắt nhìn Vệ Nguyệt Lan.
- Người đi hỏi cả cái thành này đi, có ai xem con là công chúa không? Câu hỏi này con nghĩ, lòng người tự rõ. Đường hoàng là một công chúa của một nước lại bị bọn nô tài khinh khi, bắt nạt. Là một công chúa nhưng chẳng ai ngó ngàng tới. Nếu không phải tại người hết lần này lần khác nhắm mắt coi như không thấy gì, thì chỉ với thân phận của kẻ nô tài bọn chúng dám làm thế sao? Vậy con hỏi người có tư cách gì mà trách con hả? Ngươi tư cách gì? Hả? – Giọng của nàng từng câu từng chữ như đang trách móc cùng vấn tội người Phụ hoàng của nàng.
- Trẫm…. – Vệ Trung Nguyên thoáng kinh ngạc trước lời nói của Vệ Nguyệt Lan, vì lời nói của nàng sự thật nên Vệ Trung Nguyên nhất thời không biết trả lời làm sao. Vệ Nguyệt Lan từ đứng dậy, đến trước mặt của Vệ Trung
Nguyên. Nàng nhìn thẳng vào mắt người mà nàng từng rất tôn trọng.
- Con là công chúa ấy vậy mà lại không bằng một tên nô tài. Thật nực cười làm sao. Một kẻ nô tài lại dám giẫm đạp công chúa, lại dám phạm thượng thì chủ tử của kẻ đó cũng phải nên xem lại. Ai cho ả cung nữ đó cái lá gan đó, Phụ hoàng tất rõ. Đến cả một tên nô tài mà còn không dám xử phạt thì cái danh vị công chúa này của hoàng nữ hóa hư không rồi. Hay là người muốn để bọn nô tài giẫm đạp công chúa của người, giẫm đạp danh dự của hoàng tộc? Hửm?
Vệ Trung Nguyên nhìn Vệ Nguyệt Lan trước đây không như vậy, hoàng nữ này trong mắt hắn luôn luôn cam chịu, không trách cứ, yếu đuối, mong manh, hay khóc, chưa từng có cái bộ dáng chất vấn người khác, càng không nói ra những lời nói sắc bén như thế này. Rốt cuộc là trước mặt hắn là ai? Hắn đã bỏ lỡ rồi chăng? Hắn nào biết, hắn đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, thật sự rất nhiều.
Vệ Nguyệt Lan chính là căm phẫn như vậy. Nếu có thể nàng ước rằng mình không sinh ra trong hoàng tộc. Tranh tranh đấu đấu đến khi gả đi cũng vì đất nước nhưng chẳng ai nhớ đến. Càng căm hận hơn là một công chúa như nàng lại phải sống trong dè bỉu từ khi chào đời đến khi nhắm mắt. Nàng nhìn người cả đời nàng gọi là Phụ hoàng rồi nhìn kẻ là trưởng tỷ của nàng. Đều là tỷ muội với nhau tại sao lại đối xử với nàng như thế. Thế gian này thật có nhiều hiếm lạ quá a~.
- Phụ hoàng! Người có từng nghĩ người sai không? Hoàng trưởng tỷ là hoàng nữ của người. Còn con thì không phải sao? Hoàng trưởng tỷ là công chúa của Vệ quốc còn con thì không phải sao?
- Ta là do Hoàng hậu thân sinh, ngươi chẳng qua được sinh ra bởi một cái Huệ Phi thì có gì là ghê gớm. Ngươi chẳng qua là con của thiếp thất mà thôi.
Vệ Trung Nguyên thoáng chau mày khi Vệ Ngân BÌnh nhắc đến “Huệ Phi”, sau đó nộ khí quát lên một tiếng:
- Câm miệng. Bình Nhi con đang nói cái gì con có biết không hả?
Ngay thời khắc Vệ Trung Nguyên lại muốn lên tiếng thì có tiếng một nữ tử vang lên, theo đó là một hình hài thướt tha bước vào. Nàng mặc một thân bạch y, trên đai áo là màu lam khâu hình hoa mẫu đơn. Vẻ mặt nàng ta mang
một nét buồn làm cho người ta nao lòng.
- Phụ hoàng, phụ hoàng! Hoàng muội không cố ý mạo phạm Hoàng trưởng tỷ đâu. Mong Phụ hoàng suy xét.
Đây chính là Nhị công chúa của Vệ quốc, Vệ Lâm Thư, nàng là công chúa được sinh ra bởi một trong Tứ phi – Phương Phi. Với nàng công chúa này, Vệ Nguyệt Lan không có nhiều ấn tượng. Nàng ấy từ trước tới giờ không
tranh giành với bất kỳ ai, mẫu phi của nàng cũng vậy. Hai người trước giờ không có giao tình gì đặc sắc, hà cớ gì nàng lại giúp Vệ Nguyệt Lan. Vệ Trung Nguyên nhìn Vệ Lâm Thư, không biết nên nói gì, suy nghĩ gì đó mới nói.
- Thôi được rồi. Chuyện này bỏ qua đi. Bình Nhi về sau quản lí tốt người của mình hơn. Lan Nhi sau này nên hành xử cho phù hợp với danh phận công chúa. Chuyện đến đây thôi, ta còn bận phê tấu chương. Ta đi trước.
- Cung tiễn Phụ hoàng.
Vệ Trung Nguyên nói rồi rời đi, khuôn mặt Vệ Ngân Bình vặn vẹo tức giận. Lần đầu tiên bị Phụ hoàng dạy bảo, mà thực ra cũng chả dạy bảo gì, chỉ là nhắc nhở qua loa, nhưng đối với nàng ta lại là sỉ nhục. Trước khi rời đi còn nói bốn chữ “Người hãy đợi đấy!”. Đợi sao? Vệ Nguyệt Lan luôn sẵn sàng đợi. Lúc này, Vệ Lâm Thư mới lấy từ nô tì đi theo một lọ thuốc đưa cho Vệ Nguyệt Lan. Nhìn lọ thuốc này có chút quen mắt, kiếp trước nàng đã từng nhìn thấy lọ thuốc này. Ở kiếp trước, khi tỉnh dậy nhìn thấy lọ thuốc này Vệ Nguyệt Lan đã hỏi A Ngọc nhưng không nói, A Ngọc không nói nàng cũng không hỏi nhiều, thì ra là của Vệ Lâm Thư.
- Ta là một công chúa thất sủng. Giúp ta không được lợi ích gì đâu. Người đừng phí tâm vô ích.
- Lan Nhi, ta … Lan Nhi, nhất định phải cẩn thân với Hoàng trưởng tỷ. Ta… không biết nói sao cho muội hiểu nhưng nên nhớ rằng muội chỉ được tin bản thân, bất kì ai cũng không được tuyệt đối tin tưởng.
- Tại sao? – Vệ Nguyệt Lan khó hiểu nhì Vệ Lâm Thư, rốt cuộc nàng muốn nói gì.
Vệ Lâm Thư thoáng bối rối, không nói gì, nhanh chóng rời đi. Kiếp trước nàng bỏ lỡ gì sao? Vệ Lâm Thư tại sao lại quan tâm đến nàng? Nàng nhất định phải tra rõ. Vệ Nguyệt Lan cảm thấy hơi mệt mỏi, vừa tỉnh lại đã phải đối đầu như thế này, thật sự nàng cảm thấy có hơi…
Sau khi ra lệnh cho A Ngọc hầu hạ mình nghỉ ngơi, Vệ Nguyệt Lan liền đánh một giấc đến tối. Đến lúc tỉnh đã là giờ Thân. Uể oải rửa mặt, tắm rửa một lần rồi được A Ngọc hầu hạ dùng thiện xong xuôi nàng rời khỏi tư phòng đến trước sân điện ngồi suy nghĩ. Hiện tại Vệ Nguyệt Lan đã 14 tuổi, còn 2 năm nữa sẽ đến lễ cập kê. Dựa vào trí nhớ của mình, nàng nhớ mình được đưa đến Lâm quốc hòa thân sau đó không lâu. Nếu vậy nàng chỉ còn hơn 2 năm để chuẩn bị, hơn nữa nàng không thể lại để mình trở thành công cụ trong tay kẻ khác một lần nước. Nàng bằng mọi giá phải thay đổi. Suy đi nghĩ lại một hồi, Vệ Nguyệt Lan lại cảm thấy lạnh nên bảo A Ngọc dìu mình vào trong. Sau khi dặn dò vài điều, Vệ Nguyệt Lan cho A Ngọc lui xuống, còn mình thì vẫn ngồi đó. Vệ Nguyệt Lan suy nghĩ đến việc học võ nhưng lại bác bỏ ngay lập tức. Đối với nữ nhi, học võ không phải là việc đơn giản, hơn nữa nàng lại là công chúa, sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Suy đi nghĩ lại, nàng lại chọn việc học y thuật, nhưng đến lý do tại sao lại học nàng lại không biết. Nàng lại tự cười bản thân. Con đường phía trước mờ sương khiến chính nàng cũng không biết sẽ đi về đâu. Nhưng lòng nàng lại muốn mình được tự mình quyết cuộc đời mình. Aizzzzzzz…..
~.~.~.~
Sáng hôm sau, lúc tỉnh giấc, đã là giờ Thìn, suy nghĩ lại chuyện tối qua, Vệ Nguyệt Lan vẫn muốn học y
thuật, có thứ phòng thân còn hơn là không.
- A Ngọc, A Ngọc!
- Công chúa, người gọi nô tì?
- Người đến Thái Y Viện bảo là ta bị phát sốt, rất nặng, cần truyền Thái y.
- Nhưng mà…. Không phải công chúa đã khỏe hẳn rồi sao?
Vệ Nguyệt Lan đưa mắt nhìn A Ngọc, mày khẽ nhíu. Thấy vậy, A Ngọc hơi hoảng, vội đi khỏi. Chỉ còn lại Vệ Nguyệt Lan trong điện. A Ngọc, nàng nhớ kiếp trước nàng ấy luôn vì mình, nhưng đến kiếp này không hiểu tại sao đối với A Ngọc, Vệ Nguyệt Lan luôn cảm thấy phải đề phòng. Rốt cuộc là tại sao? Kiếp trước Vệ Nguyệt Lan nàng đã bỏ lỡ những gì? Từ việc Nhị công chúa Vệ Lâm Thư luôn luôn trầm tĩnh, không tranh đấu lại đứng ra bảo vệ nàng? Rồi cả A Ngọc, tại sao nàng lại luôn cảm thấy nghi ngờ? Đối với Phụ hoàng, tại sao nàng vẫn cảm thấy người không thật sự không để ý nàng? Tại sao?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play