Sân bay TX, hai giờ chiều, trong một đoàn người vừa xuống máy bay, đang háo hức tìm người thân của mình, thì có một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp, dáng người thướt tha, gương mặt thanh tú, tay xách hai chiếc vali to, đang nở một nụ cười tỏa nắng.
Thật ra cô không mang nhiều đồ đạc cá nhân về, vì số quà cô mang về đã chiếm hết một vali rồi. Cô nhìn quanh ai cũng có người thân đến đón, chỉ có cô đứng đó cô đơn một mình. “Cũng đáng đời thôi, ai bảo mình không chịu báo trước cho người thân, để giờ tự thân vận động thế này!”
Diệp Tư Hạ nhủ thầm. Tuy có chút thất vọng nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô luôn là người lạc quan, vui vẻ, dù có thế nào đi nữa cũng nhanh chóng quay lại trạng thái tràn đầy năng lượng.
Đang nghĩ ngợi có nên gọi cho chú Lục - Lục Khải Trạch, tài xế riêng của gia đình cô đến đón không, lâu rồi không gặp cô không biết chú Lục dạo này thế nào rồi. Chú cùng với chú Lý quản gia, vú Tịnh là người gắn bó thân thiết với gia đình cô, cô cũng rất quý mến chú.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan dòng suy nghĩ của cô. Nhìn dòng tên hiện trên màn hình, cô vô thức tặc lưỡi, nuốt nước miếng ừng ực, chuẩn bị tinh thần đối phó.
- Diệp Tưuuuuuuuuu Hạaaaaaaa! Cậu vẫn dám bắt máy của mình sao hảaaaa?
Tư Hạ biết ngay là sẽ thế này, cô vội vàng đưa điện thoại ra xa tai mình, đầu dây bên kia bạn thân của cô - Hạ Hi Văn vẫn không ngừng la lối. Cô dùng giọng điệu con mèo nũng nịu, hòng dập tắt lửa giận của Hi Văn.
- Mình làm sao dám không nghe máy của cậu được chứ, Hi Văn tiểu thư đáng yêu xinh đẹp của mình hì hì!
- Cậu đừng có mà nịnh nọt mình, nói đi, tại sao cậu về trước bỏ mình lại, đã nói là chúng ta cùng về, nhưng mình đang có việc nên hai ngày nữa mới về không phải sao?
- Xin lỗi, đừng giận mình mà! Mình đương nhiên muốn đợi cậu cùng về, không có cậu suốt cả đường đi mình chán muốn chết luôn đây này! Nhưng mà cậu cũng biết rồi, mình phải về sớm chuẩn bị kế hoạch nữa mà! - Tư Hạ cố gắng giải thích một cách hợp lý để bạn thân của mình nguôi giận.
- Cậu đừng có mà giải thích dông dài với mình, chứ không phải cậu nhớ người ta quá đến nỗi chờ thêm hai ngày cũng không được sao? - Hi Văn vẫn chưa thể hạ hỏa, giọng điệu còn pha chút châm chọc.
- Cậu… cậu nói bậy! Mình… có nhớ ai đâu chứ! Mình về sớm chuẩn bị chu đáo để đến Thiên Phong chứ bộ!
Nghe nói đến đây Hi Văn càng thêm không nhịn được mà bóc mẽ Tư Hạ việc cô vô duyên vô cớ đường đường là Diệp nhị tiểu thư của Diệp Trình mà lại đến Thiên Phong làm thư ký cho người ta. Còn không phải do có ý đồ khác sao chứ?
Tư Hạ viện cớ rằng công việc đó thích hợp, mà lương cũng ổn nên muốn thử sức thôi. Ai ngờ lại bị Hi Văn dập lại không nói được thêm lời nào. Đường đường là tiểu thư tập đoàn đa quốc gia lớn nhất nhì nước cũng cần chút tiền đó sao? Hi Văn còn bảo cô thôi chống chế vì người chị em này của cô đã đi guốc trong bụng cô rồi!
- Mình… không nói với cậu nữa… mình cúp máy đây!
Không thể phản bác, Tư Hạ đành giả vờ giận dỗi rồi nhanh chóng cúp máy, nói thêm chút nữa chắc cô xấu hổ chết mất. Bên kia thì Hi Văn đang nghiến răng nghiến lợi vì bị bỏ rơi, cô thề hai ngày nữa về đến sẽ cho Tư Hạ biết tay, cho chừa cái thói mê trai bỏ bạn.
Sau một hồi đắn đo, Tư Hạ quyết định sẽ tự bắt taxi về nhà, để tạo bất ngờ cho mọi người. Nghĩ đến việc sắp được găp lại gia đình của mình, Tư Hạ vui vẻ phấn khích, nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
Dọc đường đi cô đều dán mắt nhìn xung quanh, mọi thứ cũng không thay đổi quá nhiều so với lúc cô đi, ừm cũng phải chỉ mới bốn năm thôi mà.
Cũng không biết người ta như thế nào nhỉ? Có thay đổi nhiều không, bốn năm nay cô đều chặt đứt liên lạc với người đó, chỉ vì muốn buông bỏ tình cảm của bản thân.
Nhưng càng muốn quên thì lại càng nhớ thêm, khắc sâu thêm hình ảnh đó. Cô chỉ biết nén nhớ thương mà chăm chỉ học hành để có thể tiến gần hơn một bước với người ta. Thỉnh thoảng cũng chỉ dám hỏi thăm tình hình người đó qua những người thân khác.
Lần này, cô quyết định theo đuổi người đó một lần nữa, cô không muốn phần đời sau này của mình phải sống trong hối hận. Thà sống hết mình một lần, còn hơn hối tiếc cả đời.
Nhân tiện biết tập đoàn Thiên Phong đang tuyển thư ký chủ tịch, cô quyết định chớp lấy cơ hội này. Nghĩ ngợi miên man một lúc, cô cũng về đến nhà.
Đứng trước cổng một căn biệt phủ rộng lớn, gồm có một căn nhà chính và một căn nhà nhỏ ghép lại. Một căn là gia đình cô, một căn dành cho người làm. Tư Hạ vô cùng bồi hồi. Đây là nơi cô sinh ra và lớn lên.
Cô run run nhấn chuông nhà, đợi một lúc sau có bóng người quen thuộc ra mở cửa. Đó là Lý Minh Viễn, quản gia lâu năm của gia đình Tư Hạ, rất được gia đình cô coi trọng và tin tưởng.
Năm đó ông là trẻ mồ côi, được ông nội cô nhận về nuôi dưỡng. Ông đối với ba cô như anh em ruột thịt. Con trai ông cũng như anh em thân thiết với anh em cô. Anh ấy là một người có tài, đi lên từ chính năng lực của mình, hiện đang là tổng giám đốc chi nhánh con của tập đoàn nhà cô.
Nhìn thấy ông, cô vô cùng vui mừng, ôm chầm lấy ông hét lớn.
- Chú! Con nhớ chú quá! Chú có khỏe không ạ?
Quản gia Lý bị cô làm cho bất ngờ, đứng hình vài giây rồi mới trấn tĩnh lại được, cũng vui mừng không kém, xoa xoa đầu cô.
- Nha đầu này! Đi bốn năm nay, mọi người ai cũng nhớ con chết được! Chú và mọi người vẫn khỏe, con có khỏe không... Hừm, chú xem nào… hình như con gầy đi rồi! Nhất định là bỏ bữa đúng không?
Chú Lý buông Tư Hạ ra, hai tay nắm chặt vai cô, nhìn ngó kỹ lưỡng, buông giọng trách yêu.
- Con khỏe mà chú! Con cũng ăn nhiều lắm đấy, chỉ là con không mập nổi thôi! - Tư Hạ nũng nịu phân trần.
- Được rồi, lần này về phải bồi bổ con lại mới được! Quên mất, xem ta kìa! Vào nhà đi, vào rồi nói tiếp! Nào đi thôi!
Đóng cổng lại, chú Lý nhanh chóng dắt tay cô vào nhà, miệng vẫn không ngừng nở nụ cười.
- Là ai vậy anh Lý?
Mẹ cô, Diệp phu nhân - Mặc Họa Y đang ngồi đọc sách ở phòng khách.
Bà là người tài giỏi, thông minh, xinh đẹp, góp công không ít cho tập đoàn nhà chồng. Nhìn bà vô cùng quý phái, trang nhã và dịu dàng ở tuổi năm mươi. Tư Hạ cũng là được sở hữu vẻ đẹp của bà.
Kế bên là chị dâu của cô Triệu Lộ Khiết - thiên kim của tập đoàn điện tử Hào Thiên, vốn dĩ chị dâu và anh hai của cô ở nhà riêng, nhưng vì Lộ Khiết có thai nên ba mẹ cô bắt phải về nhà ở cùng để tiện săn sóc.
Vừa nhìn thấy chú Lý đi vào, mẹ cô ngước đầu nhìn lên, hỏi.
Tư Hạ đang nấp sau lưng chú Lý, tinh nghịch nhảy ra chạy đến ôm chầm lấy mẹ mình.
- Mẹ ơi, con gái nhớ mẹ chết mất thôi! Hu hu! - Cô vừa ôm chầm lấy mẹ vừa thút thít như con nít.
Nhìn thấy cô, bà Diệp và Lộ Khiết vô cùng bất ngờ, mẹ cô sau đó vui sướng ngân ngấn nước mắt ôm chầm lấy con vỗ về. Vừa ôm con bà vừa trách yêu.
- Trời ơi! Con bé này, con về bất ngờ vậy? Sao không nói trước để ta cho người đi đón con hả?
- Phải đó, em về làm mọi người bất ngờ quá! Đi đường có mệt không?
- Em không mệt đâu chị. Em muốn tạo bất ngờ cho mọi người nên mới về sớm. Đáng ra hai ngày nữa em mới về cùng Hi Văn, nhưng em nhớ mọi người quá nên lén cậu ấy về trước, vừa rồi còn bị cậu ấy mắng cho một trận! - Tư Hạ giả vờ đáng thương nói.
- Được rồi, được rồi, về là tốt rồi! - Chú Lý xen vào, chú vẫn mỉm cười nhìn cô, sau đó như nhớ ra điều gì, vội vàng nói. – Đúng rồi, suýt thì ta quên mất, ta sẽ nói với chị Tịnh Nhã dặn dò đầu bếp làm những món con thích ăn.
- Đúng rồi, đúng rồi! - Mẹ cô cũng tán đồng, rồi cất tiếng gọi vú Tịnh Nhã.
Vú Tịnh Nhã nhanh chóng bước lên nhà trên theo tiếng gọi của mẹ Tư Hạ.
Nhà này có ba người được đặc quyền trong cách xưng hô là vú Tịnh, chú quản gia Lý và chú Lục tài xế có thể chỉ kêu tên một cách thân thiết, không phải câu nệ, một tiếng phu nhân, hai tiếng tiểu thư.
Vừa dứt tiếng, vú nhìn theo tay của Diệp phu nhân, chỉ về hướng của Tư Hạ, nét vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt.
- Vú ơi, vú có nhớ con không?
Chưa đợi vú kịp phản ứng, Tư Hạ đã chạy đến ôm chầm lấy vú, bà là người vô cùng thân thiết trong gia đình, đã vào nhà này được hai mươi lăm năm, là người chăm sóc cho Tư Hạ và anh trai của cô - Diệp Tử Sâm bao nhiêu năm qua. Bà vô cùng thương yêu hai anh em cô. Cô cũng đặc biệt yêu quý và kính trọng bà.
- Tiểu thư bé bỏng của vú, vú nhớ con lắm chứ! Sao con về mà không báo trước cho mọi người đi đón con!
Bà ôm chặt lấy Tư Hạ giọng thút thít, đây là bảo bối bà cưng yêu hết mực, vì bà không có con cháu, nên luôn xem hai anh em cô như con của mình.
- Mẹ cũng vừa trách con đấy! Con là muốn cho mọi người bất ngờ mà! - Cô nũng nịu trong vòng tay vú.
Sau một màn hỏi han thâm tình, Tư Hạ sực nhớ ra việc tặng quà cho mọi người. Cô vui vẻ mởi vali ra, bên trong đầy ắp quà. Từ nhỏ cô đã sống tình cảm thế, dù đi đâu về cũng sẽ không quên mua quà tặng mọi người.
- Đây đây quà của mọi người, ai cũng có phần hết ạ! Đây là của mẹ, đây là của ba, của anh hai và của ông nội nữa, lát con sẽ đưa sau, đây là của chị dâu nhé! À đây là của vú, của chú Lý… à chú Lý đưa cho dì Sở Nguyệt và anh Minh Triết nhé ạ!
- Cảm ơn con, con có lòng rồi. Con mua nhiều quà thế!
- Không có gì ạ, đây là vòng tay thông minh có thể theo dõi sức khỏe của chúng ta ạ, đeo vừa đẹp vừa tiện ích!
- Chiếc vòng này đẹp đấy!
- Dạ đương nhiên rồi ạ, là con chính tay thiết kế, rồi nhờ một người bạn của con chế tác đấy ạ! Con và Hi Văn cũng có một cái!
Vừa nói cô vừa chìa tay cho mọi người xem. Ai cũng vui vì có quà, mà còn là một món quà ý nghĩa nữa, có thể dễ hiểu lý do vì sao Tư Hạ luôn được lòng mọi người. Đó là vì cô tình cảm, gần gũi, trong sáng, đặc biệt là không mắc bệnh tiểu thư.
Đã xong một màn tặng quà, chú Lý vội nhắc vú Tịnh chuẩn bị thức ăn ngon để chào đón cô.
Vú xoa đầu cô một cái rồi nhanh chóng đi dặn dò mọi người chuẩn bị bữa ăn chào đón nhị tiểu thư Diệp gia về nhà.
Sau khi vú Tịnh đi làm việc, chú Lý cũng có việc rời đi, cô quay về ngồi bên cạnh mẹ, tâm sự đủ thứ trên trời dưới đất. Bốn năm ở nước ngoài, rời xa vòng tay gia đình, cô thật sự nhớ họ chết được. Những ngày đầu, cô còn mắc bệnh nhớ nhà đến không ăn ngủ được. Mãi một thời gian mới có thể thích nghi.
Một lúc sau, cô nhớ ra gì đó, vội hỏi.
- Mẹ ơi, ông nội và ba, còn có anh hai đâu ạ?
- Ông nội con chắc đang ở biệt uyển đánh cờ với hội bạn thân rồi. Còn ba và anh con từ sớm đã đến công ty xử lý chút công việc, chắc cũng sắp về rồi đấy!
- Dạ, con nhớ mọi người quá đi mất!
Tư Hạ ra vẻ nũng nịu với mẹ, sau đó lại quay sang trò chuyện hỏi han chị dâu và cháu của mình. Tình cảm của cô và chị dâu Lộ Khiết này rất tốt. Chị dâu là người dịu dàng, nhẹ nhàng, làm gì cũng toát lên được vẻ thanh lịch của thiên kim tiểu thư.
- Ừ nhóc con khỏe lắm, nó còn hành chị mệt mỏi với nó đấy! – Lộ Khiết nở nụ cười ngọt ngào khi nhắc đến con.
Tư Hạ gật gù, cũng biết là chị dâu mang thai đến tháng thứ sáu rồi, cơ thể cũng trở nên nặng nề hơn nhiều.
- Chị vất vả rồi… nè bé cưng, con phải ngoan đừng làm mẹ mệt nhé! - Cô vừa nói vừa vuốt ve lên bụng chị dâu.
Diệp phu nhân cũng vui vẻ nói mấy lời, bảo rằng bé con biết có cô út về thì vui lắm, sẽ không quấy đâu. Một đoạn, lại bảo Tư Hạ mau chóng đi tắm rửa rồi tìm ông nội.
Tư Hạ đáp dạ, không quên hôn mẹ cô một cái rồi mới đứng lên.
- Đi đi, còn hành lý của con cứ để đó, mẹ sẽ nhờ người mang lên cho con! – Diệp phu nhân nói với theo.
Tư Hạ ra hiệu oke rồi nhanh chóng chạy lên lầu, về phòng mình. Mở cửa phòng, cô cảm thấy có sự quen thuộc, ấm áp. Mọi thứ vẫn đâu vào đấy, gọn gàng ngăn nắp, chắc hẳn phòng cô vẫn được quét dọn sạch sẽ hàng ngày. Cô mỉm cười nằm lên chiếc giường được thiết kế và trang trí như giường công chúa, tông trắng và hồng là chủ đạo, phía bên trên được lắp một cái mùng bằng vải tuynh lạnh màu hồng nhạt được buộc lên gọn gàng bằng hai chiếc nơ, khi ngủ sẽ bung ra như một tấm màn che chắn cho cả chiếc giường.
Từ bé cô đã giống như công chúa, mơ mộng, thích những thứ dễ thương, được cả nhà cưng yêu, chiều chuộng. Mặc dù thế, cô vẫn luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không giống như nhiều cậu ấm, cô chiêu khác bướng bỉnh và ra vẻ kiêu kỳ, chảnh chọe.
Cô đối xử chan hòa với mọi người, tuyệt đối không có chuyện phân biệt chủ tớ hay khinh khi một ai. Việc gì có thể làm được, cô cũng sẽ hiểu chuyện mà không phiền hà mọi người. Ai ai cũng đều bảo hiếm có khó tìm một tiểu thư nhà quyền quý nào lại được như cô. Chẳng những không mắc bệnh tiểu thư mà còn được lòng người người, từ nhỏ đến lớn.
Nằm nghĩ ngợi hồi tưởng lung tung về những chuyện khi còn nhỏ, kể cả chuyện liên quan đến người đó. Cô bất giác nở nụ cười bẽn lẽn, rồi như nhớ ra điều gì, cô bật dậy tìm điện thoại rồi bấm số gọi. Vài hồi chuông vang lên, đầu dây bên kia đã có một giọng nữ dịu dàng lên tiếng.
- Alo, Tư Hạ, em về nước rồi sao? - Vương Giai Kỳ, hai mươi lăm tuổi - nhị tiểu thư của tập đoàn đa quốc gia lớn nhất nước Thiên Phong nghe máy, giọng vui vẻ.
- Dạ, chị Giai Kỳ, em cũng vừa về thôi, chị có khỏe không ạ? - Tư Hạ lễ phép đáp lại.
- Chị khỏe, người ấy cũng khỏe hì hì!
Vương Giai Kỳ vốn dĩ biết trong lòng Tư Hạ có anh trai mình - Vương Ảnh Quân, cũng biết được mục đích lần này về của Tư Hạ, nên lên tiếng chọc ghẹo, cô khúc khích cười trong điện thoại.
- Chị… chị này… em có hỏi đến người đó đâu chứ! Chị cứ chọc ghẹo em! - Tư Hạ xấu hổ đỏ mặt bèn lắp bắp chống chế.
- Ha ha em với chị còn phải ngại ngùng gì nữa sao? Mặc dù chị không cam lòng, nhưng nếu là em, chị chấp nhận gọi một người nhỏ hơn chị những năm tuổi hai tiếng “chị dâu”!
- Chị…!!!!! Chưa chi hết mà chị, là em đơn phương thôi, chị đừng nói như thế! Nhưng… chuyện em nhờ chị ổn hết chứ chị?
Dù ngại ngùng trước những lời Giai Kỳ nói nhưng Tư Hạ không quên hỏi đến chuyện chính. Thấy vậy Giai Kỳ liền bĩu môi nói với giọng châm chọc rằng cô vừa bảo không hề quan tâm mà lại sốt sắng như thế, còn về sớm hơn dự định để làm gì?
Tư Hạ xấu hổ van nài Giai Kỳ đừng trêu ghẹo mình nữa. Giai Kỳ thấy cũng không nên làm cô ngượng quá nên đành thôi.
- Được, được, không đùa nữa! Mọi chuyện ổn thỏa hết, em cứ yên tâm! Chị là người duyệt và thông qua những hồ sơ đó. Anh trai chị thời gian này ra nước ngoài công tác nên giao hết cho chị xử lý rồi.
Tư Hạ nghe vậy trong lòng coi như nhẹ đi gánh lo, không quên nói tiếng cảm ơn Giai Kỳ.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên một giọng nói đáng yêu trong trẻo cất lên.
- ...a… mẹ… mẹ ơi, mẹ đang nói chuyện với ai thế ạ?
- A! Hân Nghiên sao chị?
Nghe giọng nói bé gái, Tư Hạ trở nên phấn khích, mặc dù từ lúc bé gái sinh ra tới giờ, đã được ba năm, Tư Hạ chưa được gặp trực tiếp chỉ toàn là nói chuyện qua điện thoại và gọi video call cho con bé thôi.
- Ừ, con bé lại đến quấy chị rồi… - Giai Kỳ đáp rồi quay sang nói với bé con. - Ừ mẹ đang nói chuyện với dì Tư Hạ, dì Tư Hạ về rồi đó!
- A… a… dì Tư Hạ, Nghiên Nghiên nhớ dì, dì về rồi đến chơi với Nghiên Nghiên đi ạ! - Bé con đáng yêu nũng nịu với Tư Hạ.
- Được rồi Nghiên Nghiên đáng yêu của dì, dì cũng nhớ con, dì sẽ đến chơi với con sớm nhé! Đến rồi dì mua cho con nhiều đồ chơi nữa, nhé!
Nghe nói đến nhiều đồ chơi, hai mắt của cô bé sáng lên lấp lánh, vui vẻ đáp.
- Dạ, dạ, dì nhớ đến nhé!
Tư Hạ nở nụ cười đáp nhất định sẽ giữ lời đến thăm bé con. Được một lúc, Giai Kỳ bảo phải cho bé ăn nên phải tắt máy trước.
Tư Hạ bảo dạ rồi cúp máy. Cô thở hắt ra nhẹ nhõm. May mà mọi chuyện vẫn đang diễn ra êm đẹp như tính toán của cô, cũng may cô còn có sự trợ giúp đắc lực của “em chồng”.
- Vương Ảnh Quân, chú cứ chờ đó, Tư Hạ này nhất định sẽ cho chú vào tròng! - Tư Hạ lầm bầm một mình, rồi nhanh chóng đứng dậy tắm rửa để còn đi tìm ông nội.
Còn lúc này tại tập đoàn của ai đó, có người đang hắt hơi liên tục mà không rõ nguyên do!
Tư Hạ ngâm mình trong bồn tắm, cảm giác vô cùng thư thái và dễ chịu. Cả chặng đường dài đã làm cô quá mệt mỏi, người ngợm thì cứ cảm thấy rít rít khó chịu, giờ được tắm mát, nên cô vô cùng thích thú hưởng thụ.
Tắm xong, cô chọn một bộ váy mặc ở nhà màu xanh nhạt với chất liệu lụa. Chiếc váy không hở hang nhưng khi Tư Hạ mặc vào lại vô cùng ra dáng, vòng nào ra vòng đó.
Hai mươi tuổi, thân hình cô đã đẫy đà và quyến rũ không kém ai, làn da trắng hồng, vòng một căng tròn, vòng eo con kiến cùng với vòng mông cong vút, cộng thêm khuôn mặt thanh tú với đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao và đôi môi hồng hào căng mọng. Nói cô là tiểu mỹ nhân cũng không hề ngoa.
Xong xuôi hết, cô bước xuống nhà.
Vừa xuống tới cầu thang, Tư Hạ đã nhìn thấy ba và anh cô đang ngồi ở sofa phòng khách, mặt nhìn có vẻ căng thẳng, có lẽ công việc ở tập đoàn gặp chút trục trặc rồi.
Lúc này ba cô đang nhìn sấp tài liệu, còn anh cô đang nghe điện thoại, mắt nhìn ra phía trước cửa. Cô âm thầm đi vòng qua sau lưng hai người, không gây ra chút tiếng động, sau đó đặt hai tay lên vai của hai người, ghì chặt hai người lại gần mình, rồi mỉm cười tinh nghịch.
- Là ai làm cho soái lão gia và soái thiếu gia của chúng ta không vui vậy?
Bất giác có người ôm vai mình lại nghe giọng nói quen thuộc đáng yêu, cả hai cha con Diệp lão gia nhanh chóng quay đầu lại. Nhìn thấy Tư Hạ, cơ mặt hai người giãn ra, nụ cười lúc này mới nở trên môi.
- Tiểu Hạ, tiểu bảo bối của ta! Chỉ là chút chuyện ở tập đoàn, không sao bọn ta giải quyết được! Con về lúc nào thế? Mau mau lại đây ngồi với ba nào!
Diệp lão gia - Diệp Lập Tân, chủ tịch tập đoàn đa quốc gia Diệp Trình - chuyên về lĩnh vực tiêu dùng, một trong tứ đại tập đoàn cùng làm mưa làm gió trong và ngoài nước cùng với tập đoàn Thiên Phong.
Ông vô cùng cưng chiều, thương yêu cô công chúa nhỏ này của ông, bốn năm cô đi du học, ông nhớ cô vô cùng, chỉ cần sắp xếp được thời gian là bay sang Mỹ để gặp cô.
Tư Hạ nghe lời ba, chen vào chính giữa ba mình và anh trai để ngồi.
Anh trai cô - Diệp Tử Sâm cốc nhẹ lên đầu cô một cái, giọng cưng chiều:
- Con bé này, lớn rồi mà vẫn như con nít thế hả? Mà về lúc nào sao không nói trước để anh cho người đến đón hả?
- Ai da, anh vẫn cứ thích cốc đầu em như thế hả? Ba, ba xem anh lại ăn hiếp con! Hic! - Tư Hạ nũng nịu nắm lấy cánh tay ba cô.
- Cái thằng này, đánh như thế em con nó bị ngốc đi thì ai dám lấy nữa? Lúc đấy chúng ta phải tốn cơm nuôi nó nữa đấy! - Diệp lão gia lên tiếng trêu chọc cô.
- Ba, ba… Ba chọc con! - Tư Hạ bĩu môi, ra vẻ hờn dỗi, bên đây thì Tử Sâm đang ngồi cười khúc khích.
Đúng lúc đó, Diệp phu nhân từ dưới bếp đi lên, mang theo ba ly nước cam cho ba cha con cô, bà cất giọng như đang trách yêu.
- Ba cha con nói gì mà vui vẻ náo nhiệt vậy hả? Tính cho mẹ ra rìa sao?
- Đâu có, nào dám cho em ra rìa, anh và Tử Sâm đang chọc ghẹo Tiểu Hạ thôi.
Diệp lão gia nịnh nọt vợ mình, ngoài con gái ra thì vợ ông là người ông thương yêu, cưng chiều nhất. Vừa nói, ông vừa đón lấy đi nước cam trên tay bà, nhìn bà trìu mến.
- Ha, xem ra mấy năm nay cực khổ cho anh rồi, cứ ăn cẩu lương suốt thế này! - Tư Hạ vỗ vỗ vai anh trai, ra vẻ an ủi.
- Đúng vậy, từ giờ có em cùng ăn với anh rồi, anh cũng đỡ bội thực hơn! - Tử Sâm phụ họa theo, làm hai bậc phụ huynh phải lườm nguýt.
Nói chuyện một hồi, Tư Hạ nhớ ra phải đưa quà cho ba và anh trai. Cô liền lấy ra hai chiếc vòng tay gia đình đưa cho hai người họ.
- Cái gì thế con? – Diệp lão gia cầm món đồ trên tay ngắm nghía rồi hỏi.
- Vòng tay thông minh đấy ba. Nó có thể kiểm soát được sức khỏe của ba thông qua việc đo lường huyết áp, tim mạch, đặc biệt là khi ba tức giận hoặc ở trạng thái cảm xúc cao, nó sẽ tự động sáng đèn lên để nhắc nhở ba.
- Ồ hay đấy, em cũng làm được việc nên trò nhỉ? – Tử Sâm ra vẻ gật gù.
- Anh này, sao cứ trêu em thế! Nói cho anh biết, cái này là do em thiết kế đấy nhé, không có ai đụng hàng được đâu!
Thấy con trai cứ một tiếng là trêu chọc con gái cưng, Diệp lão gia vội lên tiếng.
- Cái thằng kia, suốt ngày trêu em con, con bé nó giỏi giang thế kia!
- Ba đúng là thiên vị, lúc nào cũng mắng con! – Tử Sâm ra vẻ không phục.
- Cái thằng… có tin ta đánh con không… - Nói rồi, ông lại quay sang con gái bảo bối. - Nhưng bảo bối, con về sớm hơn dự định à? Ta nghe nói hai ngày nữa con về cùng Hi Văn mà? - Diệp lão gia vừa uống một ngụm cam vừa hỏi.
Đáp lại lời ba, Tư Hạ vừa nói vừa nháy mắt, ra vẻ đáng yêu, bảo rằng do quá nhớ mọi người và muốn gây bất ngờ nên về sớm chút.
- Được rồi, về là tốt rồi, nhưng em đã gặp ông nội chưa? - Diệp Tử Sâm vừa xoa đầu cô em gái bé bỏng vừa hỏi.
- Em định tắm rửa xong chạy đi tìm ông thì gặp ba và anh về đấy! Bây giờ em đi tìm ông đây, sẵn gọi ông vào ăn tối luôn! Anh hai có muốn đi với em không?
- Anh phải lên xem chị dâu em đã, sẵn tiện tắm rửa, công việc ở tập đoàn khiến anh bù đầu rồi đây! Em cứ đi gặp ông đi! À hôm nay em mới về chắc là mệt rồi, nghỉ ngơi ở nhà đi, vừa hay mai là cuối tuần anh sẽ sắp xếp đưa em đi chơi.
- Dạ oke anh hai! - Tư Hạ giơ tay lên làm ký hiệu oke rồi nháy mắt với anh trai, sau đó nhanh chóng chạy đến biệt uyển.
Biệt uyển này vô cùng rộng lớn, trồng đủ các loại hoa và cây trái, còn có hồ nuôi đủ các loại cá. Tư Hạ và anh trai vô cùng thích nơi này, hai anh em thường xuyên ra đây chơi và chụp ảnh. Tất nhiên người chụp ảnh là anh trai cô và mẫu chụp ảnh là cô rồi.
Cô nhanh chóng nhìn thấy ông nội mình đang ngồi trong khuôn viên.
Nơi này là chỗ để ngồi chơi, đọc sách, thư giãn, có mái che, có bày ra nhiều bộ ghế gỗ. Cô rón rén đi về phía ông, cố gắng không để phát ra tiếng động, ai dè cô bị vấp phải một nhành cây, may mà cô không té, nhưng lại tạo ra tiếng động khiến ông cô nhìn lên.
Ông nội rất nhạy bén, liền nhìn về phía tiếng động. Ông vô cùng bất ngờ, sau đó chuyển sang mừng rỡ khi nhìn thấy cô cháu gái yêu quý của mình.
Không kiềm được vui sướng, ông la lớn khiến mấy ông bạn đang chơi cờ cũng ngước lên nhìn theo.
- Tiểu Hạ, tiểu bảo bối của ta! Tiểu bảo bối của ta về rồi!
Tư Hạ nhìn thấy bạn bè của ông nội, lễ phép cúi đầu chào, sau đó mới quay sang nũng nịu với ông nội.
- Ông ơi, cháu gái về rồi đây! Lần này con không đi nữa đâu! Hic hic!
- Ha ha tốt, tốt lắm, cháu gái của tôi đã về! Cho mấy ông biết đây là cục cưng của Diệp gia tôi đó! – Ông nội hào hứng khoe với mấy ông bạn.
Mấy ông bạn chơi cờ của ông nội cũng là những người có máu mặt trong giới kinh doanh cả. Họ từng đến chơi với ông nội nhiều lần, nên cũng biết mặt Tư Hạ. Chỉ là bốn năm rồi không gặp, cô bé nhỏ năm nào đã trở thành thiếu nữ trưởng thành rồi.
- Chà hôm nay lão Diệp vui rồi! Có bảo bối về cơ mà!
- Đúng vậy, dịp vui của gia đình, thôi thì chúng ta về trước để ông cháu họ còn sum họp!
Nói rồi mấy ông bạn của ông nội Diệp xin cáo từ trước. Tư Hạ thấy vậy cũng choàng tay ông nội, nhắc ông vào nhà dùng cơm.
- Dạ, chúng ta cũng vào nhà thôi ạ! Sắp đến giờ ăn tối rồi, chúng ta vào nhà nói tiếp nhé ạ!
- Được, được, vào nhà thôi! Chúng ta còn nhiều thời gian để nói chuyện mà! Nào đi thôi! - Ông nội Diệp gật đầu đồng ý rồi cùng cô vào nhà.
Khi Tư Hạ và ông nội vào nhà thì đã thấy phòng bếp đang bận rộn sắp xếp đồ ăn lên bàn. Cả một bàn đồ ăn toàn những món cô yêu thích thôi.
Cô nuốt nước miếng ực, nhìn một cách thèm thuồng, mấy năm nay ở nước ngoài, mặc dù cô và Hi Văn vẫn luôn tự nấu ăn, nhưng có một số thức quà quê nhà, nước ngoài dĩ nhiên không có bán. Vậy nên cô rất thèm đồ ăn ở nhà, đầu bếp nhà cô luôn làm hợp khẩu vị cô nhất.
Buối tối đó cả nhà cô cùng quay quần bên nhau đầm ấm, kể cho nhau nghe bao nhiêu là chuyện, tựa như không hề có sự chia xa nào trong mấy năm qua. Ngay lúc này đây, cô thấy mình thật hạnh phúc vì đã được trở về với gia đình, được cùng những người thân yêu ăn bữa cơm, được chuyện trò cùng ông nội, ba mẹ và anh chị.
Nhưng cô cũng nhận ra ông nội đã già hơn nhiều, ba mẹ cô cũng sắp bị thời gian bào mòn rồi. Có lẽ, bốn năm qua cô đã bỏ qua rất nhiều thứ. Cô tự nhủ sau này sẽ dành nhiều thời gian hơn nữa cho gia đình, sẽ cùng mọi người trải qua những chuyện vui buồn thường ngày.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play