Ngoài trời, mưa đang rơi hối hả. Từng dòng nước ở trên mái nhà tranh chảy xuống mặt đất ào ạt. Cạnh bên khung cửa sổ có bóng dáng của một vị phu tử đang đọc sách cùng một tiểu thư đồng đang ngồi cẩn trọng pha trà
" Phu tử, ngài nói xem, trên đời này việc khó khăn nhất là gì ? "
Một giọng điệu trong trẻo pha lẫn một chút đáng yêu cất lên. Cũng phải, năm nay cậu chỉ mới 14 tuổi thôi, không đáng yêu sao cho được
Mùi hương của lá trà vừa toả ra, Đông Khanh cẩn thận nhấc ấm trà lên rót một ly. Cậu khom lưng lại một chút, hai tay kính cẩn dâng ly trà lên cho Tử Phương
Tử Phương đặt quyển sách lên mặt bàn, đưa tay đưa ra đón lấy tách trà từ Đông Khanh. Ngài đứng dậy, nâng ly trà lên ngang tầm khứu giác của mình, hít một hơi thật dài để cảm nhận mùi hương đang lan toả, một tay lại để ra sau lưng, hướng ánh mắt ra ngoài phía cửa sổ. Mái tóc đen mượt của ngài nằm yên vị trên mặt lưng cùng bộ y phục trắng muốt. Từng đường nét trên cơ thể ngài như càng toát lên khí chất nho nhã của một vị phu tử
" Thứ nặng nề nhất là hồi ức
Lời chúc lớn lao nhất là bình an
Việc khó khăn nhất... " Khoé môi ngài mỉm cười một chút. Ngài tiếp lời
" Việc khó khăn nhất... Có lẽ chính là chờ đợi "
Giọng Tử Phương trầm lặng lại. " Việc khó khăn nhất là chờ đợi " . Cũng phải, bởi chính ngài cũng đang ở đây để chờ đợi ngày được tương phùng với một người mà ngài chẳng hề hay biết được ngài phải chờ đợi thêm bao nhiêu thời gian và liệu có kết quả hay không. Trái lại với sắc thái ung dung bình thản, có lẽ trong lòng ngài đang sôi sục như biển lửa. Ngài chỉ hận, thời gian sao lại không thể trôi thật nhanh như cách dòng nước ở trên mái nhà này chảy xuống mặt đất
Ngài đã dùng nửa đời của mình để học thuật tu tiên đắc đạo có thể đi trên mây, ngồi trong gió, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể đứng đây bất lực trông mong, thật là một thật bại !
Tử Phương vừa nhâm nhi tách trà, vừa đưa mắt ra nhìn hòn Phù Sa ở giữa dòng nước. Ngài ở đây cũng đã ngót 5 năm nay rồi. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy ngài là một vị phu tử, ẩn danh trong mái nhà tranh nơi sâu hẻo lánh này để giảng dạy chữ nghĩa. Nhưng, duy chỉ có mình ngài mới biết ngài ở đây chỉ mong đến ngày được trùng phùng với A Tình mà thôi
Tử Phương xoay người lại, đặt tách trà lên trên mặt bàn được đóng lại từ thân tre đã cũ kĩ. Để ý mà xem, mọi thứ trong căn nhà này đã dần ngả màu cả rồi. Chỉ là từng thứ ở đây đều là do một tay ngài và Ninh Tình gây dựng nên. Ninh Tình thích mọi thứ như vậy, Tử Phương cũng thích như vậy. Ngài không muốn thay đổi bất kì một món đồ dùng nào
Ngài đưa tay cầm lấy cuốn sách vẫn đang dở trang của mình lên vừa ngẫm nghiến vừa phàn nàn
" Tay nghề của ngươi vẫn là kém xa A Tình lắm "
Đông Khanh chau mày lại
" Ba năm nay rồi. Ta theo ngài đã ba năm nay rồi, đã khi nào ta được nghe một lời khen nào từ ngài đâu. Ta cũng quen rồi, chẳng thèm hơn thua với ngài làm gì nữa. Có phải những người tu tiên như ngài đều nhàm chán như vậy không ? " Đông Khanh vừa rót lại tách trà cho Tử Phương vừa không thuận tình đáp
Tử Phương lắc đầu cười đứa trẻ. Không phải ngài kiệm lời không cho Đông Khanh một lời khen. Chỉ là trong lòng ngài, ngài đã lấy Ninh Tình làm tiêu chuẩn cân đo mọi việc. Trong mắt ngài, trong tim ngài chỉ có Ninh Tình mới có thể khiến ngài bận tâm
" Chẳng hiểu vì sao năm xưa, A Tình tỷ tỷ lại thích ngài nữa "
Giọng điệu Đông Khanh nhỏ lại. Cậu thắc mắc nhưng lại sợ Tử Phương trách cậu nhiều chuyện. Bao năm vừa qua, cũng may có Tử Phương thu nhận cậu, để cậu ở lại đây để pha trà bưng nước. Nếu không bây giờ không biết cậu đang lang bạt ở ngõ ngách nào rồi
Vì sao lại thích ? Câu hỏi này có lẽ ngay cả Tử Phương cũng không biết, cũng chẳng có ai có thể biết được đáp án. Tình yêu mà, đâu ai nói trước được. Mới ngày nào, Tử Phương còn cho rằng tìm cảm của ngài đối với Tiểu sư muội chính là chân ái. Nhưng đến khi gặp Ninh Tình ngài mới biết hoá ra khi yêu ngài có dáng vẻ như vậy
" Ta cũng muốn biết, rốt cuộc vì sao năm xưa A Tình lại không tiếc hy sinh bản thân mình như vậy, muội ấy không sợ ta một mình ở trên thế gian này sẽ buồn chán hay sao ? "
Tử Phương lại đưa mắt ra nhìn tháp Cửu Thiên trên hòn Phù Sa. Ánh mắt ngài chứa đầy nỗi buồn. Bao năm qua, cũng nhờ có Đông Khanh ở lại hàn huyên cùng ngài mỗi ngày ngài mới cảm thấy có chút mùi vị cuộc sống
" Ngài còn tâm trí lo sợ bản thân ngài buồn chán hay sao ? Ta chỉ đang lo cho tỷ tỷ ta ở trong đó. Ba năm nay rồi, cũng không biết tỷ tỷ như nào rồi. Bình thường tỷ ấy luôn thích mấy chỗ náo nhiệt, nay lại phải một mình ở trong tháp Cửu Thiên lạnh lẽo ấy, làm sao có thể chịu đựng được "
Đông Khanh đứng dậy ra tựa gần khung cửa sổ. Tay cậu nắm chặt lại như uất ức thay cho Ninh Tình. Rốt cuộc thì Ninh Tình đã gây ra tội lỗi gì mà phải ở trong tháp Cửu Thiên hứng chịu sự trừng phạt như vậy ?
Nhiều năm về trước...
Tại địa phận Hắc Mộc của Nguyệt giáo. Giáo chủ Chu Hành ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế ở vị trí cao nhất, vẻ mặt hắn sắc lạnh một cách sợ hãi. Nình Tình đứng bên dưới đang chú tâm nghe lời căn dặn của cha
" Con ở bên ngoài nhớ hành sự cho thật cẩn thận, một khi có được tung tích của Nhất Tịnh kiếm pháp thì lập tức trở về Hắc Mộc không được chậm trễ. Nên nhớ, con là Phó giáo chủ của Nguyệt giáo, cũng là Giáo chủ tương lai mà Nguyệt giáo đã ấn định, tuyệt đối không được phép mềm lòng "
Chu Hành nhắc nhở Ninh Tình trọng trách của mình. Hắn sợ vào lúc quan trọng Ninh Tình sẽ không đủ tàn bạo
Ninh Tình sinh ra là thân nữ nhi nhưng lại gánh vác trên mình cả Nguyệt giáo. Số phận không cho phép cô được yểu điệu nhu mì như những nữ tử bình thường. 15 năm nay rồi, Ninh Tình luôn phải sống dưới thân phận của một đại nam nhi sức dài vai rộng. Cô chưa từng biết, cũng chưa từng giám nghĩ đến dáng vẻ của mình khi khoác lên người một bộ y phục nữ nhân, tô son điểm phấn sẽ như thế nào
Người của Nguyệt giáo không một ai biết cô là nữ nhi. Người ngoài Nguyệt giáo càng không có ai biết. Đời này, chỉ có Chu Hành và cô biết và luôn giữ kín bí mật này, bởi Nguyệt giáo đội trời đạp đất sẽ chẳng bao giờ muốn cúi đầu trước một nữ nhi mềm yếu cả
Chu Hành là đại ma đầu của Nguyệt giáo. Số người chết dưới tay hắn có lẽ đã có thể lấp đầy cả mặt hồ bao bọc Hắc Mộc rồi. Sự độc ác của hắn đã bao trùm khắp giang hồ, các phe chính phái luôn nuôi ý định tiêu diệt Nguyệt giáo để trừ mối hoạ cho chúng sinh các phái
Ninh Tình là con gái của hắn, há có thể giữ bản thân trong sạch được. Ý định nhất thống giang hồ của cô, có lẽ còn kiên định hơn cả Chu Hành nữa. Cô muốn chứng minh cho người đời thấy rằng, nữ nhi cũng có thể làm nên đại sự. Nữ nhi chưa chắc sẽ yếu đuối. Cha cô là đã lo xa rồi
" Con biết rồi, thưa Giáo chủ "
Xưa nay, thuộc hạ của Nguyệt giáo nghe Ninh Tình gọi cha cô là Giáo chủ còn nhiều hơn cả tiếng cha. Ngữ điệu mạnh mẽ ấy, có nói cô là nữ nhi thì cũng chẳng ai muốn tin
Trời vừa mờ sáng, Ninh Tình tức tốc rời khỏi Hắc Mộc. Cô không muốn chậm trễ thêm một ngày nào
***
Một canh giờ sau, Ninh Tình đã có mặt ở thôn Đồng Ngưu. Thuộc hạ truyền tai nhau rằng, gần đây trên giang hồ đồn đại có thấy người sử dụng chiêu thức của Nhất Tịnh ở đây. Dù chỉ là một tia hi vọng Ninh Tình cũng muốn đến đây kiểm chứng
Ninh Tình ngồi lại quán trà để nghe ngóng chút tình hình. Ở bàn bên cạnh, có một nhóm kiếm khách đang bàn tán xôn xao
" Ta nghe nói Vân Mộng đang hợp sức nhau để mở đại hội tỉ võ chiêu sinh, không biết có đúng không "
" Đúng rồi, mấy năm gần đây chính phái luôn mưu tính tiêu diệt Nguyệt giáo. Thân là môn phái đứng đầu, Vân Mộng hẳn là muốn chiêu sinh để bổ sung thêm người tu luyện rồi "
" Phải phải, ta nghe nói mấy ngày hôm nay có một nhóm đệ tử của họ đã xuất hiện ở đây rồi, ngươi nói xem Vân Mộng liệu có làm nên trò trống gì không ? "
" Chỉ có tên Chu Hành ấy thì cần gì đến Vân Mộng. Huynh nói xem Nhất Tịnh kiếm pháp của chúng ta có gì thua Vân Mộng đó chứ. Chỉ cần tên Chu Hành đó chui đầu ra khỏi Hắc Mộc ta nhất định sẽ để hắn biết kiếm pháp của chúng ta lợi hại như nào ". Tên kia cầm chặt thanh kiếm trong tay lên, mặt vênh váo thách thức
Ninh Tình nhấc ly trà lên uống một ngụm. Cô nhếch mép cười nhạo. Mấy tên này lại giám ngang nhiên nhắc đến Nguyệt giáo trước mặt Ninh Tình. Quả là chán sống rồi
Ninh Tình vận một chút công nhẹ, nhắm thắng đến mấy tên kia mà ra tay
Cả nhóm vừa lúc nãy mới tám chuyện rôm rả nay đã nằm lăn lóc kêu la trên mặt đất. Ninh Tình đứng dậy chế giễu
" Ta còn tưởng Nhất Tịnh kiếm pháp cao siêu như nào, hoá ra cũng chỉ bại dưới một chưởng của ta mà thôi "
" Ngươi, ngươi là kẻ nào " . Mấy tên vừa rồi vẫn còn mạnh miệng châm chọc Nguyệt giáo nay tay chân đã lẩy bẩy run sợ
Ninh Tình bước từng bước về phía đám tiểu tốt ấy. Cô ghé sát vào tai của tên vừa nói muốn tiêu diệt Nguyệt giáo mà thủ thỉ
" Ta là Phó giáo chủ của Nguyệt giáo Chu Ninh Tình "
Vừa dứt lời, Ninh Tình dùng chính thanh kiếm hắn đang cầm kết liễu cuộc đời của hắn. Hai tên còn lại chạy bạt mạng. Cái tên Chu Ninh Tình cùng Chu Hành đã chẳng còn lạ lẫm gì trên giang hồ nữa rồi. Nếu biết người ngồi cạnh bàn là Ninh Tình, mấy tên kia đã chẳng dám hênh hoang rồi
Xử lí đám vô danh kia xong, Ninh Tình dạo bước ngoài đường chợ nghe ngóng chút tình hình. Dù không biết được tung tích của Nhất Tịnh kiếm pháp nhưng cô lại nghe được hành động sắp tới của Vân Mộng, chuyến đi này, coi như cũng không phí công sức
" Tránh đường nào, tránh đường nào "
Có giọng nói vọng lại từ phía sau. Là một vài đệ tử của phái Đại Sơn đang cưới ngựa như bay trên đường. Những môn tử này xưa nay vẫn luôn ngang ngược hống hách như vậy
Ninh Tình đứng gọn sang một bên đường hoà lẫn vào cùng đám thôn dân. Cô không muốn thân phận của mình bị chú ý nên nhẫn nhịn
Ngựa lao đến ngày càng gần, vó ngựa đến đâu mọi người chạy toán loạn đến đó. Một bé gái nhỏ trong lúc tháo chạy vô tình lạc mất người thân đứng gào khóc ở giữa đường. Xung quanh ai cũng nhìn thấy nhưng chẳng dám mạo hiểm chạy ra cứu giúp cô bé
" Tránh ra, tránh ra mau "
Tiếng hét gần lại, tiếng khóc thất thanh của đứa trẻ như đã trạm đến lòng Ninh Tình. Đứa bé đó đã làm gì nên tội chứ ? Tay cô nắm chặt lại. Hành sử như vậy mà cũng tự xưng là danh môn chính phái hay sao ? Không biết cái gọi là chính đạo này có đáng để chúng sinh dựa dẫm vào hay không ?
Ninh Tình ngập ngừng đấu tranh tư tưởng, cứu, hay không cứu. Nếu cô cứu thì chính là đã mềm lòng, nhưng không cứu thì đứa trẻ đó thật quá đáng thương rồi...
Ninh Tình nhắm mắt lại, cô chạy lao ra thật nhanh, ôm chặt đứa bé vào lòng mình
" Hay, hay quá "
Mọi người xung quanh vỗ tay tán thưởng cô. Chỉ chậm trễ một chút thôi, có lẽ đứa trẻ đó đã chẳng còn cơ hội nhìn ngắm cuộc sống này nữa rồi
" Tiểu tử thối, ngươi là muốn chặn đường đi của ta sao "
Hai tên cưỡi ngựa vừa rồi quay lại quát nạt Ninh Tình
Ninh Tình không muốn để tâm đến hai gã đó, cô bế đứa bé trên tay rời đi
" Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao ? " Một tên chĩa mũi kiếm về phía Ninh Tình. Hắn ta lại muốn kiếm chuyện với Ninh Tình thật là không muốn sống nữa rồi
Ninh Tình đặt bé gái xuống, cô nắm chặt lòng bàn tay lại muốn cho hai gã hung hãn này một bài học. Nhưng từ phía sau lưng cô,một giọng điệu mỉa mai cất lên
" Đường đường là đệ tử của Đại Sơn lại ở đây gây chuyện với một thôn dân, thật là nực cười mà "
Tử Phương đặt thanh kiếm lên trên bả vai mình, nghênh ngang đi tới cạnh Ninh Tình. Hắn đứng trước mặt Ninh Tình đầy khí thế nói
" Tiểu huynh đệ đừng sợ, có ta ở đây rồi "
Chỉ là hai tên vô danh, Ninh Tình há lại để vào tầm mắt. Nhưng cảm giác có người nguyện ý đứng ra bảo vệ mình làm Ninh Tình có chút bận lòng. Cô lén nhìn Tử Phương từ phía sau. Khuôn mặt khôi ngô lãng tử của cậu, Ninh Tình đã ghi nhớ rồi
" Ngươi là kẻ nào mà dám xía vô chuyện của ta " . Hai tên kia vẫn không ngừng hung hãn quát tháo
" Chuyện ta thích nhất chính là xía vào chuyện của mấy tên vô lại các ngươi đấy "
Tử Phương đưa tay hất vạt tóc của mình lên, mặt đầy thách thức
" Hai ngươi nghe cho rõ, ta là Tử Phương, đại đệ tử của Vân Mộng. Chuyện ngày hôm nay ta nhất định phải xía vào "
Tử Phương vừa dứt lời, hai bên xông ra giao chiến với nhau. Tử Phương mạnh miệng là vậy, nhưng võ công của hắn cũng chỉ tầm thường. Ninh Tình vẫn là cảm phục cho tấm lòng hành hiệp trượng nghĩa của hắn mà ra tay giúp đỡ.
" Cuối cùng vẫn là ta tự giải quyết hai tên này mà thôi "
Ninh Tình thầm nghĩ trong bụng
Ninh Tình nhặt lấy hai hòn đá nhỏ nhỏ trên đường, cô vung tay, phi vào chân hai tên gạo mạn kia. Chỉ là cái vung tay nhẹ, nhưng nội lực cô phát ra không hề tầm thường
Hai tên kia đau đớn, vừa lê đôi chân của mình đi vừa doạ nạt Tử Phương
" Ngươi cứ chờ đấy "
Hai người nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy đi
Tử Phương đắc ý cất thanh kiếm của mình lại. Hắn lại hất vạt tóc của mình lên hãnh diện đi về phía Ninh Tình để khoe chiến tích
" Tiểu huynh đệ, không sao rồi, hai tên kia chẳng đáng để ra tay "
Tử Phương đặt tay lên vai Ninh Tình như để trấn an. Đúng là đạo hạnh chẳng bằng ai nhưng lại rất thích thể hiện. Nếu không phải Ninh Tình ra tay, hắn đã sớm bại dưới tay hai tên kia rồi
Ninh Tình hất tay Tử Phương ra khỏi người mình. Thân thể của cô xưa nay là thứ mà bất kì ai cũng không thể chạm đến. Tử Phương này cũng thật lớn gan quá
" Ngươi cũng là đệ tử của chính phái mà, sao lại giúp ta mà gây hấn với hai kẻ kia ? "
Ninh Tình thắc mắc hỏi hắn
" Ta chỉ là thấy chuyện bất bình nên giúp đỡ thôi. Ta khổ công tập luyện cũng chỉ là muốn ra tay tương trợ những lúc thế này. Những tiểu huynh đệ mềm yếu như cậu nếu không có những người như ta giúp đỡ thật không biết sẽ thế nào ? "
Tử Phương chắp tay ra sau lưng, mặt đầy hãnh diện nói. Với chút võ công mèo cào đấy của hắn bây giờ, đến cả sư phụ hắn là Trương Quân Nhuệ còn cảm thấy thấp kém thì hắn sẽ cứu giúp được cho ai
Ninh Tình cười chế nhạo hắn. Những lời nhảm nhí hắn nói, Ninh Tình chẳng muốn nghe thấy
" A Liên, A Liên con đây rồi ". Một nương tử đứng tuổi lớn tiếng kêu gọi đứa trẻ. Vừa gọi, vừa khóc. Hẳn là cô đã hoảng sợ lắm
Đứa trẻ cúi người cảm ơn Ninh Tình rồi chạy thật nhanh về phía mẹ. Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nhìn dáng vẻ hai mẹ con vui mừng đoàn tụ, Ninh Tình có chút động lòng. Nếu vừa rồi cô bỏ mặc đứa trẻ ấy thì có lẽ cô sẽ ân hận cả một đời. Người đời đồn đại cô hung ác, làm chuyện tàn bạo. Đúng, cô không phủ nhận, nhưng cô chưa từng bao giờ xuống tay với một đứa trẻ cả
Đứa trẻ vừa rời đi, Tử Phương đau đớn ôm lấy cánh tay trái của mình. Trong lúc giao chiến vừa rồi có lẽ hắn đã bị thương
" Tiểu huynh đệ, vừa rồi ta ra tay cứu giúp huynh hao tổn không ít công sức rồi, huynh xem có phải nên báo đáp ta không ? "
Tử Phương ấy vậy mà mặt dầy muốn được Ninh Tình trả ơn mình. Thật là đáo để !
Ninh Tình khó chịu gạt tay Tử Phương ra một lần nữa. Nói gì đi nữa thì cô cũng là thân nữ nhi. Xưa nay nam nữ thụ thụ bất thân, cô đâu thể thân thiết với một nam nhân mà cô chỉ mới gặp được
" Ta đưa ngươi đi tìm đại phu " . Ninh Tình cố giữ bình tĩnh đáp hắn. Dù sao thì vừa rồi hắn cũng là có ý tốt giúp cô mới bị thương, không có công thì cũng có lòng. Có ơn thì phải trả ơn. Cô không thể bỏ mặc hắn được
" Chút vết thương này tìm đến đại phu chỉ hại ta càng thêm đau đớn thôi. Ta có thứ này còn lợi hại hơn "
Hắn lại đưa tay hất vạt tóc của mình, vẻ mặt tươi tỉnh lên. Mỗi lần hắn có ý định ba hoa lại như vậy. Nhìn bộ dạng này của hắn đâu có giống bị trọng thương một chút nào
Ninh Tình có chút tò mò. Thứ gì mà có thể thần kì như vậy
Ánh trăng vừa nhô lên, trước cửa của một quán rượu có bóng dáng của hai nam nhân đang gọi cửa
" Mở cửa, mở cửa nào "
Ninh Tình cứ ngỡ Tử Phương sẽ đưa mình đi lấy một thứ thần dược nào cho hắn, hoá ra hắn lại kéo cô đến tìm rượu. Đối với một kẻ phong lưu như hắn, hắn chỉ cần có một vò rượu là có thể quên hết sự đời. Nhưng, lúc bấy giờ đã là đêm muộn rồi, làm gì còn ai chịu mở cửa bán rượu cho hắn nữa
" Ngươi xem muộn vậy rồi ngươi có gọi khàn cả cổ cũng chẳng có ai mở cửa bán rượu cho ngươi nữa đâu "
Ninh Tình vừa nói vừa cười chế nhạo hắn
Tử Phương thở dài thất vọng. Hắn cũng biết đấy chứ nhưng vẫn muốn thử
Ninh Tình quan sát xung quanh một hồi. Cô cầm vào bả vai của Tử Phương vận công mang theo hắn vượt qua bức tường cao
Vừa chạm chân xuống nền sân, Tử Phương chất vấn Ninh Tình
" Huynh, rõ ràng là huynh biết võ công, sao lúc trên chợ lại nhún mình trước hai tên phái Đại Sơn đó "
" Ta có nói là ta không biết võ công sao ? Là ngươi nhiều chuyện muốn giúp ta đấy chứ "
" Ta... Ta là thấy chuyện bất bình nên đâu thể trơ mắt nhìn được. Hôm nay gây hấn với hai tên kia đến khi trở về Vân Mộng ta lại bị sư phụ trừng phạt rồi "
Tử Phương thở dài. Hắn sợ bị trừng phạt nhưng vẫn ra tay giúp đỡ. Tấm lòng của hắn chắc gì mấy bậc quân tử đã làm được
Tử Phương chạy lại phía bình rượu, hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật dài cảm nhận mùi vị. Đã lâu lắm rồi hắn mới được chìm mình trong mùi vị mà hắn thích
" Huynh thấy ngồi trên kia thế nào ? "
Tử Phương chỉ lên trên mái nhà. Chỉ có rượu không hắn vẫn còn chưa vừa ý nữa
Ninh Tình hiểu ý của hắn. Cô nhấc theobmột bình rượu cùng hắn lên
Hai người cùng nhau nhâm nhi một bình rượu. Vừa có rượu ngon, vừa có người bầu bạn dưới ánh trăng mờ ảo. Đúng là mĩ vị nhân gian
" Ta tên là Tử Phương, còn huynh "
" Tên sao ? Cứ gọi ta là A Tình là được rồi "
Tử Phương gật đầu ghi nhớ tên của Ninh Tình. Có lẽ có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến người đang ngồi bên cạnh hắn lại chính là ma đầu của Nguyệt giáo mà chính phái của hắn muốn tiêu diệt
Download MangaToon APP on App Store and Google Play