"Hôm nay nghe nói có bác sĩ mới đến, là từ nước ngoài trở về đó, Đại học Y khoa Stanford (Mỹ), ra trường với bằng loại xuất sắc, 18 tuổi đậu đại học, đã xong 6 năm đại học, dành 2 năm học lên thạc sĩ, bây giờ 26 tuổi trở về nước" Trịnh Tú Nghiên ngồi cắn hạt dưa tám chuyện cùng mấy chị em đồng nghiệp.
Mao Trạch Tú cũng láp táp theo "Thật ngưỡng mộ, tôi bằng 1 góc của người ta thôi cũng mãn nguyện, mà có biết được người đó tên gì không?"
Trịnh Tú Nghiên "Vẫn chưa nghe ngóng được, viện trưởng với các giáo sư đang họp, nghe nói là nhiều bệnh viện nổi tiếng trên thế giới mời về lắm, mà người đó lại chọn bệnh viện quốc tế Bắc Kinh mình ấy chứ"
"Gì chứ, bệnh viện mình cũng nổi tiếng, cũng chuyên nghiệp mà." Lý Băng cũng gia nhập cuộc trò chuyện "Không biết người đó có ngang hàng với Bác Sĩ Lưu ở khoa tim mạch không nhỉ? Dù sao Bác sĩ Lưu cũng học từ chuyên ngành Đa Khoa ở ĐH Hoàng gia London (Vương quốc Anh) về đó. Ôiiii, thật ngưỡng mộ quá đi, vừa giàu có, đẹp trai, tài giỏi, ai qua mặt được chứ"
Đang ngồi tám chuyện, bỗng từ đâu có một người chạy đến "Biết tin gì chưa, tin gì chưa".
"Ôi chết tim, Trần Hào, mày làm bác sĩ thì đừng có dọa người như vậy" Mao Trạch Tú ôm ngực, hậm hực nhìn vị bạn trai của Trịnh Tú Nghiên.
"Có chuyện gì vậy anh yêu?" Trịnh Tú Nghiên kéo Trần Hào ngồi lại, nhẹ nhàng nũng nịu hỏi chuyện.
"Bớt cơm chóa lại, cảm ơn" Lý Băng lạnh nhạt nói.
"Chuyện là tôi vừa nghe ngóng tình hình từ bác sĩ Hạ, người sắp chuyển đến bệnh viện chúng ta tên là Tống Á Hiên, là học chuyên ngành Đa Khoa, một chín một mười với bác sĩ Lưu đó. Giàu có, tài giỏi đặc biệt gương mặt cực kì cực kì đẹp" Trần Hào nhiệt tình kể, 3 người kia hóng hớt cũng không tin lắm.
"Không thể nào, một người như bác sĩ Lưu đã khó tìm, ở đâu xuất hiện thêm một vị thần tiên như bác sĩ Lưu được nữa chứ" Mao Trạch Tú nói
"Hơn nữa, lời nói của bác sĩ Hạ có đáng tin không vậy? Bác sĩ Hạ lúc nào cũng phóng đại sự việc lên thôi" Lý Băng nhìn xung quanh dò xét, rồi nói nhỏ đủ cái nhóm nghe.
"Không đâu, một lời bác sĩ Hạ nếu không đủ tin, thì lúc đó còn có cả vị bác sĩ Nghiêm ác quỷ công nhận nữa mà" Trần Hào kể "Lúc đó bác sĩ Nghiêm đứng bên cạnh bác sĩ Hạ, hai người nói chuyện, là tụi anh ngồi bên cạnh nghe được"
"Nếu mà như vậy thì đúng thật rồi, ôii lại xuất hiện thêm một con người hoàn hảo nữa ư" Trịnh Tú Nghiên cảm thán "Đúng là hy sinh tuổi xuân để học y cũng vẫn xứng đáng, được làm ở nơi này, ngắm trai đẹp qua ngày thì còn gì tuyệt hơn"
"Em....em có bạn trai rồi đó" Trần Hào câm nín....
"Rảnh quá đúng không? Có cần tôi tìm thêm hồ sơ bệnh nhân cho cô cậu không, hửm?" Lưu Diệu Văn từ đâu đi đến, nhìn đám bác sĩ thực tập nháo nhao liền cắt ngang.
4 người kia thấy thế liền lúi húi cúi đầu rời đi ngay.
"Tớ quên mất, Bác sĩ Lưu cũng ác quỷ không kém bác sĩ Nghiêm chút nào, người nào cũng lạnh lùng, nghiêm khắc" Mao Trạch Tú suýt đứng tim, bợ vai Lý Băng than thở.
"Bác sĩ Nghiêm từ khi có bác sĩ Hạ cũng bớt hành hạ thực tập như mình đi, chỉ còn bác sĩ Lưu thay trời thay cả bác sĩ Nghiêm hành hạ thực tập tụi mình, huhuuuuuu"
Lưu Diệu Văn nhìn theo đám thực tập kia ôm nhau chạy liền lắc đầu ngán ngẩm. "Bây giờ được mang danh Bác sĩ Lưu ác quỷ rồi có vui không?"
"Cũng đâu hơn kém ai đâu" Lưu Diệu Văn nhếch miệng, quay lưng kéo Nghiêm Hạo Tường "Đi cf nói chút chuyện đi"
"Chuyện bác sĩ sắp chuyển đến à?"
"Đi"
---------
Truyện mới của tui, mọi người nhớ ủng hộ nhennn.
Lần đầu tui viết thể loại y khoa như này, có sai sót mong lượng thứ.
À để tránh nhiều cái thắc mắc, hoặc tưởng phi logic thì mọi người tìm hiểu khung chương trình đào tạo và các môn học chuyên ngành đa khoa nhé.
Chuyên ngành Đa Khoa được coi là ngành học khó ở các trường đại học y, nói chung là khoa tim mạch, khoa thần kinh, khoa ....... gì cũng học vì nó bao gồm nhiều khoa bệnh khác nhau, nhưng học trong 6 năm cũng có thể hợp lí.
Học bằng cử nhân trong vòng 6 năm, 18 tuổi vào ĐH, học chuyên ngành 6 năm thì hết 24 tuổi, thêm 2 năm thạc sĩ là hoàn toàn có thể xong vào năm 26 tuổi, không sớm cũng không muộn nhen.
"Cảm ơn cậu vì đã lựa chọn bệnh viện quốc tế Bắc Kinh, sau nay hi vọng cậu sẽ giúp đỡ bệnh viện" Viện trưởng Lê vui mừng bắt tay, giọng tràn ngập phấn khởi nói.
"Bệnh viện có được một người xuất sắc như cậu Tống đây, à không, bác sĩ Tống là một niềm vinh hạnh" Phó viện trưởng Tần cũng đáp theo, cũng vui mừng.
"Không dám đâu ạ, xin phép viện trưởng cùng phó viện trưởng, tôi đến nhận phòng và tham quan bệnh viện trước"
"À được được, mời"
Tống Á Hiên vừa rời đi liền có không ít tiếng nói xì xào, người thì khen ngợi khí chất của cậu, người thì cảm thán vẻ đẹp của cậu, người thì ngưỡng mộ sự tài giỏi của cậu.
Và cũng có người thì "Hứ, nhìn cậu ta cũng chỉ được cái đẹp trai cùng bằng cấp nổi trội, ẵm bằng cử nhân với thạc sĩ về đây mà không có kinh nghiệm cũng chẳng thấm vào đâu"
"Giáo Sư Khiêm nói chí phải, nhìn cậu ta trẻ măng như thế chắc gì đã có kinh nghiệp lão làng 10 năm như ngài, ngài bớt giận. Hôm nay còn có ca phẫu thuật."
---
Tống Á Hiên vừa tách được sự chào đón nồng nhiệt của viện trưởng thì thở phào một hơi, ung dung đi tham quan quanh bệnh viện một lúc lâu rồi mới đến nhận phòng.
'Cốc...cốc cốc...cốc cốc cốc....'
"Từ từ mở cửa chứ làm gì mà....hấp tấp....ôi đẹp thế" Nghiêm Hạo Tường vừa cầm li nước vừa cau có mở cửa, vừa nhìn người trước mắt liền thành thật thốt thành tiếng.
"Xin chào, Tống Á Hiên, Bác sĩ đa khoa, hân hạnh" Tống Á Hiên lịch sự gật đầu chào hỏi, nhìn đến chiếc thẻ được gắn trên túi áo blouse 'Nghiêm Hạo Tường, 27 tuổi' liền nhẩm trong miệng ghi nhớ. "Chào anh, bác sĩ Nghiêm"
"À, à chào cậu, cậu vào đi" Nghiêm Hạo Tường tránh qua một bên, đặt ly nước đang uống dở trên bàn rồi nói "À, thật ra căn phòng này là của tên oắt Lưu Diệu Văn, cũng bằng tôi 27 tuổi, thằng đó dẫn mấy bác sĩ thực tập ra ngoài lát sẽ quay trở lại, tôi đến dùng điều hòa ké thôi. Tôi là Nghiêm Hạo Tường, bác sĩ khoa nội thần kinh, hân hạnh"
"Tên Hạo Tường kia, điều hòa bên phòng sao không gọi người sửa, qua đây trốn việc ha"Tiếng mở cửa vang lên kèm theo đó là giọng nói vừa khỏe vừa chắc của Hạ Tuấn Lâm.
"Lâm Lâm, em bình tĩnh. À giới thiệu với em, đây là bác sĩ mới chuyển đến, Tống Á Hiên, chuyên ngành đa khoa, 26 tuổi" Nghiêm Hạo Tường vừa giới thiệu cậu cho Tuấn Lâm xong, chưa kịp nói tiếp đã bị Tuấn Lâm cắt ngang.
"Oii, thì ra là cậu, thật sự là đẹp hơn tưởng tượng của mình. ôi, gương mặt này, làn da trắng, đôi môi hồng, chiếc mũi cao cùng đôi mắt như ánh sao thật khiến trái tim mình loạn nhịp. Vẻ đẹp này thật khiến người ta phải xiêu lòng. Tống Á Hiên, cậu nói đi, bí quyết gì khiến cậu vừa đẹp, vừa giỏi đến như vậy. Ôi còn thơm phức nữa. Ôii Á Hiên, cậu làm người yêu tới điii"
"Hả? À..hả"
"Hạ Tuấn Lâm" Nghiêm Hạo Tường bất lực nhìn Tống Á Hiên vô cùng hoang mang trước Hạ Tuấn Lâm bèn hằn giọng. Cuối cùng thì Hạ Tuấn Lâm cũng trở về trái đất.
"Xin tự giới thiệu, tớ, Hạ Tuấn Lâm, 26 tuổi, bác sĩ khoa thần kinh, là một người yêu thích cái đẹp nhưng cuộc sống đưa đẩy học thần kinh, tớ chung chuyên ngành, chung phòng làm việc, chung nhà cũng chung giường với cái tên Hạo Tường kia. Nhưng mà Á Hiên à, nếu cậu không câu nệ tiểu tiết, tớ, sẵn sàng từ bỏ tên kia, đế đến với người đẹp như cậu" Hạ Tuấn Lâm vừa nói, vừa chỉ trỏ, vừa khoa tay múa chân, đúng là khá thích hợp ở khoa thần kinh theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
"À, cảm ơn, nhưng có vẽ thần kinh chỉ có thần kinh trị, bác sĩ Nghiêm vẫn phù hợp hơn" Tống Á Hiên dứt khoát từ chối, mỉm cười có lệ nhìn Hạ Tuấn Lâm vẫn đang lãi nhãi bên cạnh.
"Ồn ào quá đó Hạ Tuấn Lâm" Từ phía ngoài cửa vang lên giọng nói vừa bực mình vừa nghiêm khắc "Nghiêm Hạo Tường, dẫn người của cậu về phòng nhanh lên, quá ồn ào quá nhức đầu"
"Được rồi Lưu ác quỷ, đi liền là được chứ gì" Nghiêm Hạo Tường khoác cổ, chống tay kéo Hạ Tuấn Lâm ra khỏi phòng.
"À cái đó, xin chào, Tống Á Hiên, 26 tuổi, bác sĩ đa khoa, sau này sẽ cùng làm việc ở đây, hi vọng giúp đỡ"
Lưu Diệu Văn quay người, quan sát chặt chẽ Á Hiên từ trên xuống dưới, hmmm, sạch sẽ, nhìn cũng cẩn thận, tỉ mỉ.... cũng rất đẹp, rất giỏi.
"Lưu Diệu Văn, 27 tuổi, học chuyên ngành đa khoa, bác sĩ khoa tim mạch" Lưu Diệu Văn thận trọng đáp, sau đó rồi nói "Tôi sẽ nói sơ qua một chút"
"Căn phòng này được sử dụng chung cho các bác sĩ thực tập, một khoa sẽ có 6 thực tập, cũng tại phòng lớn này sẽ tổ chức họp, trao đổi riêng. Mỗi chiếc máy tính trải dài đó đề được sử dụng chung nhưng đã số là các thực tập dùng. Bên kia là tủ hồ sơ và bệnh án của bệnh nhân. Còn tôi và cậu sẽ có một căn phòng riêng ở phía bên kia, đằng sau lưng cậu."
Lưu Diệu Văn chỉ rồi bước đi, Tống Á Hiên cũng bước ngay theo sau " Căn phòng này có hai bàn làm việc, cũng có máy tính và tủ hồ sơ, bệnh án riêng cho từng người. Ở bên trái cậu là cửa kính, kéo rèm sẽ quan sát được các thực tập đang làm việc. Phòng nghỉ ngơi sẽ là phòng phía cuối hành lang. Hết"
"Được, tôi rõ rồi. Cảm ơn anh, bác sĩ Lưu. Nếu không có gì nữa thì tôi xin phép."
"Khoan" Lưu Diệu Văn bắt lại cổ tay ngay khi Tống Á Hiên vừa định quay đi.
"Có chuyện gì sao bác sĩ Lưu?"
"À không, cậu đi làm việc đi"
Tống Á Hiên vừa ra khỏi phòng, Lưu Diệu Văn đã ngồi phịch xuống ghế, trầm ngâm trong chốc lát.
'Cảm giác thật quen thuộc. Hmmmm, Tống Á Hiên à'
-----
Nhớ ủng hộ tui, nhớ cmt, nhớ tương tác với tui kẻo tui buồn nhennnnn.
Ai no yoooooooo
"Cực kì cực kì đẹp luôn, nhìn lướt qua mà tui muốn rụng tim luôn ấy" Mao Trạch Tú ôm ngực cảm thán, đứng ở bàm tiếp tân khoa tay múa chân với đồng nghiệp khiến ai cũng muốn nhìn cậu tận mắt.
"Phải nói là cực kì đẹp cơ, ăn điểm là đôi mắt, mắt to lại còn lấp lánh, lông mi vừa dài vừa cong" Lý Băng cũng hùa theo, bàn tán.
"Thật ghen tị" Mấy nữ đồng nghiệp lao xao rầm rộ, từ đâu xuất hiện giọng nói khác lạ.
"Tập trung làm việc đi, rảnh quá phải không"
Người cất giọng vừa đi xa, một đám bác sĩ thực tập cùng vài điều dưỡng lại tám chuyện.
"Bác sĩ Lệ tuy tài giỏi nhưng chảnh chọe quá đáng. Ỷ tài giỏi, xinh đẹp, ỷ cháu ngoại của viện trưởng nên lúc nào cũng cao ngạo"
"Thật sự, lúc đầu còn ngưỡng mộ, càng sau thấy thất vọng quá" Lý Băng than thở "Nhưng mà đâu thể phủ định sự thông minh của cô ấy, người ta cũng bằng cấp loại giỏi mà ra trường đó"
"Xin hỏi, có thể cho tôi mượn điện thoại bàn liên lạc với giáo sư Mã khoa cấp cứu được không?"
"Là...là bác sĩ Tống, à....à được, đây"
"Cảm ơn" Tống Á Hiên gật đầu mỉm cười nhẹ, lịch sự sử dụng điện thoại 3 4 liền rời đi.
"Oa, thật sự rất đẹp luôn. Giọng nói cũng cực kì ngọt ngào, aaaaa đáng yêu chết mấtt" Mao Trạch Tú ôm tim, đến cả Lý Băng lạnh nhạt cũng ca thán.
"Trời ơi, bệnh viện sau khi có tới 2 ác quỷ thì cũng xuất hiện một thiên thần rồi"
"Nói ai đó" Từ phía sau Nghiêm Hạo Tường bỗng xuất hiện, bên cạnh là Lưu Diệu Văn, hai gương mặt vô cùng lạnh lùng, vô cảm đi đến.
"Tôi...chúng tôi" Một đám người nhiều chuyện bỗng nhiên rụt rè trước hai gương mặt điển trai này, bởi vì cái tính cách kì cục.
"Rảnh quá đúng không? Nếu rảnh quá thì một sấp bệnh án cần hoàn thành đó, mau chóng đi làm đi" Lưu Diệu Văn không một tình thương người, đoán trước tình huống đã chuẩn bị sẵn 43 tập bệnh án.
"Cứu tôi.....cứu tôi....ai đó cứu tôiiiiii....." Mao Trách Tú khóc trong lòng, thầm nhắm mắt niệm thần chú, quả là may mắn Tống Á Hiên lại xuất hiện một lần nữa cứu bọn họ thoát khỏi cảnh vừa trực đêm vừa chạy bệnh án.
"Bác sĩ Lưu, bác sĩ Nghiêm" Tống Á Hiên điềm tĩnh đi đến "Số bệnh án đó để tôi xử lý, tôi mới chuyển đến đây nên có thể làm quen một số công việc thông qua nó, có được không?"
"Vậy tùy cậu" Lưu Diệu Văn nhíu mày trong thoáng chốc rồi cũng mặc kệ, cùng Hạo Tường rời đi.
"Bác sĩ Tống, thật sự cảm ơn anh rất là nhiều, anh vừa cứu tôi một giấc ngủ đó, đã 1 đêm không ngủ tôi thực sự thức không nổi nữa, cảm ơn anh" Mao Trạch Tú cúi đầu cảm tạ ríu rít "Không bằng tôi mời anh ăn cơm coi như cảm ơn"
"À không cần đâu, cảm ơn"
"Aisss, bác sĩ Tồn cũng thật là ít nói, thật là có phép tắc, người gì đâu mà vạch rõ khoảng cách giao tiếp thật sự. Nhưng mà không sao, đẹp trai là đượcccc" Lý Băng ôm lấy Mao Trạch Tú, nhìn bóng lưng đẹp đẽ của cậu đang rời đi mà nức lòng.
Về đến phòng khoa, Tống Á Hiên ngồi trên bàn làm việc nghiêm túc nghiên cứu từng hồ sơ bệnh án của bệnh nhân. Dáng vẻ nghiêm túc, tập trung lẫn lãnh đạm thu hút sự chú ý của Diệu Văn đang ngồi bàn đối diện.
Anh đứng dậy đi ra ngoài cũng không ảnh hưởng đến sự tập trung của cậu. Đến khi một ly cà phê nóng được đặt lên bàn mới gây sự chú ý của Á Hiên.
"Mời cậu" Lưu Diệu Văn đặt ly cà phê xong, cũng liền quay về bàn, chỉ nghe được tiếng vọng cảm ơn nhanh chóng của Á Hiên.
Tống Á Hiên cầm ly cà phê ấm nóng trên tay miệng nhoẻn cười nhẹ, lời đồn Lưu Diệu Văn lạnh lùng, vô cảm cũng không đúng lắm nhỉ?
Chap 3 rồi nhennn
Tranh thủ ý tưởng đang dồi dào nên viết cho lẹ kẻo quên ngang😅
Nhớ ủng hộ tui đóaaaa, nhớ cmt cho tui biết hay or không nghennn🤗
Download MangaToon APP on App Store and Google Play