Người già trong thành Sương Mai luôn kể chuyện cho bọn trẻ nghe về ngoại thành xa xôi không bóng người.
Ở nơi đó cây cối rậm rạp, đường đất hiểm trở và những tiếng gió rít nghe sao thật rợn người. Đi qua cánh rừng ẩm ướt, một lối đi trải gạch đỏ nổi bật và treo lồng đèn tròn dẫn đến một dinh thự cổ kính. Người ta nói đó là biệt thự của những kẻ đã chết từ lâu, biệt thự đó từng xảy ra vụ thảm án cướp đi sinh mạng của cả một gia đình sáu người.
Mười năm sau, một thương nhân giàu có đã tới mua lại dinh thự ấy làm chốn ở lánh nạn đậu mùa. Nơi ở đó dù được chủ nhân tân trang lại nhưng vẫn lạnh lẽo vô cùng vì thế người dân trong thành gọi nơi đó là "dinh thự quỷ dữ" bởi vì họ chưa bao giờ thấy những người trong gia đình đó và cũng chẳng bao giờ nghe tin những người hầu từ nội thành vào làm sẽ trở về đoàn tụ bên gia đình.
Hôm nay trời bắt đầu trở rét. Tuyết phủ kín mặt đất khiến cho việc đi lại buôn bán trở lên khó khăn.
Ngôn Tô mặc chiếc áo dạ ép đã sờn dài qua gót chân, nó mang dép đan từ thân cây dâu dại trong dừng khiến bàn chân rộp đỏ.
Ngôn Tô kéo xe lương thực qua làn tuyết trắng. Tuyết cao đến cổ chân làm nó khó khăn kéo xe, nó nghiến răng dùng hết sức đẩy bánh xe di chuyển trong màn tuyết cứng.
Ông chủ tiệm vải ngóng mãi mới trông thấy bóng nó liền quở trách:
"Sao ngươi đi lâu thế? Có biết gấm này rất đắt không? Tuyết dày như thế làm ướt hết gấm của ta rồi."
Ngôn Tô cười xòa, gương mặt đỏ rát vì cái lạnh tái tê. Nó vâng dạ và cúi đầu xin lỗi ông chủ hàng vải. Sau khi nhận được ba đồng bạc, nó vui vẻ đút vào túi rồi lại đi đến tiệm sửa đồng hồ trên đường lớn.
Ngôn Tô đổ ra mặt bàn một đống ốc vít, vài bộ máy cơ của đồng hồ mà nó lấy được từ các cửa hiệu trên phố. Ông chủ già trông thấy nó đến liền chạy ra xem hôm nay có được món hàng ngon thơm nào không.
"Hửm, hôm nay chỉ có tưng đây thôi sao?" Ông ta hỏi.
Ngôn Tô gật gật, nó thật thà trả lời:
"Bọn phố đã biết chúng ta lấy cắp bộ phận của chúng vì thế thay vì vứt những chiếc đồng hồ nguyên vẹn thì chúng sẽ đập vỡ tất cả bộ phận rồi ném ra đống rác."
Ông chủ nghe thấy vậy liền thở dài, thời buổi khan hiếm đồ đạc như này thật khó kiếm miếng cơm manh áo. Ông ta bắt đầu rặn ra nét mặt buồn bã rồi nói với Ngôn Tô:
"Tô Tô, ta cũng đã già lại còn không vợ không con. Ngươi cũng biết khó khăn lắm ta mới mở được chiếc quán tồi tàn này để nương tựa, trời dạo này cũng lạnh ta cũng chẳng còn kiếm được bao nhiêu tiền nữa. Vậy nên..."
Ngôn Tô giơ tay ra hiệu ông ngừng nói. Nó mỉm cười ranh mãnh rồi chỉ vào chiếc túi tiền nhỏ treo lủng lẳng bên hông của ông. Nó nói:
"Đừng nhiều lời, ông mau trả tiền hàng cho tôi bao gồm cả tháng trước lẫn tháng này. Tất cả là ba mươi hai đồng bạc và một đồng vàng."
Ông lão lườm nó một cái rồi phải cắn răng nôn hết tiền trong túi trả cho nó. Ngôn Tô hí hửng vì hôm nay nó đã kiếm được kha khá tiền, nó vui vẻ đếm từng đồng trong túi vải rách.
Nó vui đến nỗi quên đi cái lạnh và vết chân đau do đôi giày cứa vào chân. Ngôn Tô đi không chú ý liền va phải một người đàn ông cao lớn khiến nó ngã đập mặt xuống đường.
Ngôn Tô ngước lên nhìn ông ta liền thấy chiếc mũ phớt đen che một nửa gương mặt. Phong cách giản đơn nhưng vẫn quyền quý của một đại gia nhiều tiền, Ngôn Tô sợ hãi cúi gập người rồi xin lỗi rối rít:
"Xin ngài hãy tha cho kẻ thấp hèn như tôi, tôi có mắt như mù mà làm bẩn chiếc áo lông của ngài."
Người đàn ông đưa tay phủi đi vết bẩn dính trên áo, ông ta không nói gì chỉ bước qua người Ngôn Tô mà rời đi.
Khi trở về nhà, Ngôn Tô mở cửa liền thấy ba đứa em của mình đang luộc sắn dại để ăn no bụng. Nó trông thấy thế liền vô cùng thương ba đứa bèn lôi trong người một túi bánh bột cho các em ăn. Ba đứa trẻ vui sướng rồi reo lên, Ngôn Tô ẵm đứa nhỏ nhất rồi đút cho nó ăn.
"Thành Thành, ăn ngoan nha."
Ngôn Tô và Thành Thành là hai đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Hai anh em sống nương tựa vào cái nghề sai vặt của Ngôn Tô trong nội thành khắc nghiệt. Ngôn Tô không ít lần bị đánh nhừ đòn vì tội ăn trộm đồ ở các tiệm thuốc Tây cho Thành Thành uống. Đứa trẻ này bị bệnh lao, một loại bệnh dễ trở nặng khi gặp trời lạnh.
Ngôn Tô nhìn hai đứa lớn còn lại đang ăn rất ngoan bèn ôm vào lòng. Dù hoàn cảnh nghèo đói và thiếu thốn tiền bạc nhưng tấm lòng thiện lương của Ngôn Tô là vô bờ. Nó nhận nuôi hai đứa trẻ bị bỏ rơi ở bãi rác trong làng và chăm sóc tận tình cho chúng đã được hơn ba năm.
"Anh Tô, Thành Thành đau quá."
Đứa trẻ Thành Thành kêu lên một tiếng rồi lịm dần trong vòng tay của Ngôn Tô. Chiếc bánh rán cũng rơi xuống nền đất lạnh lẽo, Ngôn Tô đưa tay sờ lên trán em trai liền thấy độ nóng rát. Nó vội vã cõng Thành Thành trên lưng rồi chạy khỏi nhà.
Ngôn Tô hoảng hốt, lớp tuyết dày đặc nuốt trọn đôi chân trần khiến nó buốt giá. Nó nhìn thứ ánh sáng ở bệnh viện đang lập lòe trong đêm đông mà mừng rỡ, Ngôn Tô ngoái đầu ra sau nói với Thành Thành:
"Thành à, đừng bỏ anh. Chúng ta đến bệnh viện rồi, ở đó sẽ có bác sĩ cứu em."
Sau khi được đưa đến bệnh viện, Thành Thành được chuyển đến phòng nghỉ để tiện theo dõi sức khỏe. Bác sĩ nói với Ngôn Tô:
"Em trai cháu bị bệnh bao lâu rồi?"
"Được gần một năm rồi ạ." Nó đáp.
Bác sĩ giật mình, đứa bé vừa rồi mắc bệnh lao quá nặng nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Bác sĩ nói với nó về tình hình bệnh của Thành Thành, phí điều trị cũng không rẻ nhưng nếu không chữa khỏi thì Thành Thành sẽ mất.
Ngôn Tô rút trong túi còn đúng năm mươi đồng bạc và hai đồng vàng để trả viện phí lẫn tiền thuốc men. Nó lê thân xác trên đường làng, đôi chân đỏ ửng vì bị bỏng lạnh dưới lớp tuyết trắng chẳng còn cảm giác đau đớn nữa.
Ngôn Tô về đến nhà, nó trông thấy hai đứa em đang ngồi ôm nhau ở ngoài hiên đợi nó về. Thấy anh trai từ xa, chúng liền chạy tới ôm chặt anh trong sự sợ hãi.
Ngôn Tô vào trong phòng trút hết mọi ngóc ngách to nhỏ để kiếm tìm chút tiền mong cứu được em trai ruột. Nó kiếm mãi, lục tung cả nhà cũng chỉ có ít bạc vụn và vài chiếc cúc quần nhựa.
Ngôn Tô ôm đầu rồi gục xuống dưới nền đất lạnh lẽo. Nó không biết mình phải làm gì để kiếm được số tiền lớn cứu mạng em trai mình đây, Ngôn Tô nhớ tới chuyện sẽ quay lại con đường ăn cắp vặt như ngày xưa nhưng nó nào muốn bị người ta bắt, nhốt rồi đánh đập nữa đâu.
Ngôn Tô ngửa mặt lên trời nhìn mái nhà lụp xụp, đầu óc nó cứ ong ong không tài nào ngủ nổi.
Nó nhìn ra ngoài cửa liền thấy trời đã sáng. Ngôn Tô khoác áo rồi rời khỏi nhà, đêm hôm qua nó không ngủ được chỉ để suy nghĩ thấu đáo một số chuyện. Nó sẽ đến tiệm đồ cũ của lão Vừng chột để nhờ vả một vài chuyện chắc chắn lão sẽ giúp nó thôi.
Vài căn nhà cạnh nhà Ngôn Tô đã biết tin Thành Thành bị bệnh nặng. Người ta giúp Ngôn Tô bằng cách gửi một ít thuốc Tây để coi như có lòng lo cho Thành Thành. Ngôn Tô cảm kích những vẫn muốn kiếm việc nhiều tiền để làm vì em trai nó không còn nhiều thời gian để chờ nữa rồi.
Ngôn Tô ngồi chầu chực ở trước cửa tiệm đồ cũ của lão Vừng chột từ sáng sớm. Cái lạnh tái tê làm cơ thể nó run lên từng đợt, chân tay đông cứng không tỏa ra hơi ấm khiến nó chật vật cắn răng chịu đựng.
Lão Vừng chợt mở cửa, Ngôn Tô đi vào trong đuổi theo lão tới tận nhà vệ sinh. Lão thấy thế vội hét:
"Thằng quỷ, ngươi tính vào đây nhìn hết hàng họ của ta hay gì!"
Lão đạp vào người Ngôn Tô một cái rồi đóng rầm cửa lại. Ngôn Tô ngồi đợi lão, nó thấy lão ra bèn vội quấn lấy.
"Lão Vừng, cháu muốn làm việc cho lão." Ngôn Tô đề nghị.
Lão Vừng nghe thấy vậy hơi ngạc nhiên, lão híp mắt lại rồi hỏi:
"Làm việc? Chẳng phải ngươi nói sẽ không bao giờ động tay vào nghề trộm vặt nữa à?"
Ngôn Tô cười xòa, nó bóp vai cho lão rồi nịnh nọt:
"Không, hồi đấy cháu buột miệng nên nói bừa. Lão đừng tin lời người tức giận, thiếu suy nghĩ chứ."
Lão Vừng xua tay, lão không muốn thu nạp một đứa khó bảo như Ngôn Tô. Lão biết Ngôn Tô là đứa to cao, nhanh nhẹn lại được việc nhưng tính tình đôi khi khờ khạo nhiều lúc lại thông minh nên rất khó quản. Nó cũng là đứa hay nóng giận vì thế nên nhiều lần bị bọn chủ bắt lại nó đã liều mình đánh nhau với mấy tên bảo vệ khác.
Lão Vừng nghe tin em trai của nó bị bệnh phải cần tiền để cấp cứu vì thế lão cũng đắn đo. Ngôn Tô nài nỉ lão đến sùi bọt mép, nó còn xung phong bê thùng trữ nước ra sân sau cho lão nhưng có vẻ lão không vừa lòng.
Nó thở dài, buông chiếc mũ nồi rách xuống ghế rồi nói:
"Lão không nhận cháu thì em trai cháu chết mất. Cháu cần tiền để chữa bệnh cho em trai, lão giúp cháu với."
Ngôn Tô vừa dứt lời liền quỳ xuống khẩn thiết cầu xin. Lão Vừng thấy thế liền xông ra đỡ nó, lão khó xử vô. Ngôn Tô cứng đầu cứng cổ không chịu rời tiệm làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của lão nên lão đành đồng ý.
Ngay chiều hôm ấy, Ngôn Tô có đợt trộm đồ cổ ở bãi thu lượm phế liệu trong thành. Nơi này vốn là nơi nhập lậu các loại đồ cổ quý hiếm từ nhiều nơi. Chúng thu mua nhưng món hàng này với giá rất rẻ và bán ra với giá cực đắt thế nên lời lãi rất cao.
Ngôn Tô được giao việc trộm chiếc bình ngọc bích cổ của nước Anh. Nó nhìn kỹ tấm ảnh mà lão Vừng đưa rồi nhanh chóng trà trộn vào trong. Nó đóng giả là một tên thư sinh vào ngắm nghía đồ cổ. Chiếc áo sơ mi trắng và áo khoác da nâu đã khiến nó giống như một tên thiếu gia khá giả đam mê đồ cổ.
Một tên bán hàng tiến tới rồi vui vẻ giới thiệu đồ đạc cho nó xem. Ngôn Tô trở thành một vị khách rất khó tính, nó chê ỏng chê eo mấy thứ đồ mà lũ lừa đảo này giới thiệu.
Tên nhân viên kia cảm thấy khó chịu nhưng vẫn nặn ra nụ cười niềm nở để chiều lòng khách. Hắn hỏi:
"Vị thiếu gia đây không thích đồ gỗ, đồ bạc, vàng hay hồng ngọc. Người thích đồ làm từ chất liệu gì mới được ạ?"
Ngôn Tô đi dạo một vòng trong căn lều lụp xụp, nó giả vờ suy nghĩ rất lâu rồi mới đáp:
"Không phải không thích chỉ là không vừa mắt thôi. Mấy món đó không có gì đặc sắc lắm nên ta không muốn mua chúng."
Tên nhân viên mặt quắt tai dơi nghe xong liền hiểu ra, hắn mang trong góc tủ một chiếc hộp bọc giấy rất kỹ. Hắn mở nắp, lôi từ bên trong một chiếc bình cổ cao thon dài làm từ ngọc bích.
Ngôn Tô biết đây chính là món hàng nó cần phải đoạt được vì vậy liền suýt xoa khen ngợi:
"Bảo vật này thật đẹp. Nó trông khác biệt và rất hiếm gặp ở những tiệm đồ cổ."
Tên nhân viên gật gù, hắn biết vị khách bên cạnh kia đã mê mẩn chiếc bình này vì vậy thuận miệng nêu giá:
"Thưa thiếu gia, chiếc bình này là loại hiếm từ nước Anh. Ta cá với người là rất khó có thể tìm thấy chiếc thứ hai trong thành Sương Mai này."
"Giá bao nhiêu?" Ngôn Tô hỏi.
"Năm trăm đồng vàng." Tên kia nhanh nhẹn đáp.
Ngôn Tô suy xét một lúc rồi định giá lại:
"Ba trăm đồng vàng, bán không?"
Tên kia đang vui cười hớn liền xị mắt, hắn khó chịu nói:
"Chỗ chúng tôi chưa bao giờ có khách hạ giá chỉ có nâng giá mà thôi. Thiếu gia muốn rẻ thì mời đi chỗ khác."
Ngôn Tô nhất thời bị người ta đuổi cổ mà hơi xấu hổ. Nó vội gọi tên kia lại rồi chữa cháy:
"Ta trêu ngươi một chút thôi. Bốn trăm đồng vàng giá cuối."
Tên kia liếc mắt về phía Ngôn Tô một cái, hắn không nghĩ một tên ăn vận đẹp đẽ, gương mặt sáng sủa, cao to khỏe mạnh như thế mà lại bủn xỉn vô cùng. Hắn cứ ngỡ sẽ vớ được con cá chép to hóa ra chỉ là con có ót nhỏ, hắn lắc đầu đáp:
"Ta không bán, mời người về!"
Cùng lúc đó, một vị khách khác cũng tới căn lều lụp xụp để xem mấy món bảo vậy. Anh ta nói được một lão già ở tiệm vàng giới thiệu đến đây vì vậy muốn kiếm tìm thứ gì đó lạ mắt mang về nhà để trưng bày.
Tên bán hàng nhìn thấy vị khách mới trông rất giàu có, phong thái đĩnh đạc này chắc hẳn phải là kẻ có nhiều tiền lẫn địa vị. Hắn lao tới giới thiệu một mạch các loại đồng hồ, đài phát thanh hay băng đĩa quý hiếm mà không thèm đếm xỉa tới Ngôn Tô.
Người đàn ông vừa đến hình như cũng đã để ý tới chiếc bình ngọc bích, anh ta chưa kịp chạm tay vào bình liền bị Ngôn Tô cướp lấy, nó bảo:
"Chiếc bình này có người mua rồi."
Người đàn ông thu tay về, chiếc mũ phớt đen kéo sụp xuống dưới che đi gương mặt bí ẩn. Anh ta hừ lạnh rồi đi tới những tủ kính khác xem đồ đạc, tên bán hàng kia dường như không muốn mất vị khách quý vì thế giở giọng:
"Thiếu gia này, người không đủ sức mua chiếc bình này thì để người khác sở hữu nó. Đồ quý hiếm phải thuộc về người biết cách sử dụng giá trị của nó."
Ngôn Tô híp mắt, nó cương quyết không buông chiếc bình. Nó đáp:
"Thôi được, ta trả giá bốn trăm năm mươi đồng vàng ngươi bán không?"
Tên kia lắc đầu, hắn cười mỉm rồi đáp:
"Bốn trăm tám mươi đồng mới được. Chiếc bình độc nhất vô nhị như này với mức giá ta đề ra là quá lời cho người rồi."
Ngôn Tô gật đầu chốt. Tên kia hí hửng gói ghém món hàng cho khách, Ngôn Tô nhìn hắn rồi hỏi chuyện:
"Ngươi không phải người ở xứ này đúng chứ? Ta thấy ngươi rất lạ lẫm."
"Người nói đúng, ta là người ở đảo Lan Bơn chuyên về nghề cá. Ta mới chuyển đến đây vào đầu năm." Tên bán hàng hồ hởi đáp.
Ngôn Tô đem một túi tiền được bọc kỹ cho hắn. Nó lại hỏi:
"Gia đình ngươi mới có người mất đúng chứ?"
Tên bán hàng kia ngừng động tác đếm tiền, hắn trừng mắt nhìn Ngôn Tô một cách khó hiểu. Lúc sau, hắn mới lắp bắp hỏi lại:
"Sao người biết? Gia đình tôi mới báo tin rằng cha tôi mất sau chuyến đi đánh cá đến giờ chưa tìm thấy xác ông."
Ngôn Tô nhếch mép cười, nó vội che giấu vẻ mặt đắc thắng rồi hỏi:
"Ta nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của ngươi, đôi mắt đỏ gầu và móng tay bị xạm đi rất lạ. Sau lưng ngươi cũng có âm khí nặng, e là người chết bám theo."
Tên kia nghe xong liền run cầm cập, tay chân toát mồ hôi rồi chậm rãi lên tiếng hỏi Ngôn Tô:
"Người có cách nào cứu ta không? Dạo này đêm nào ta ngủ cũng không ngon, ăn uống toàn nôn mửa."
Ngôn Tô thấy đối phương đang vô cùng sợ bèn thuận nước đẩy thuyền, nó dọa:
"Khó lắm. Âm khí này nặng là do cả gia đình ngươi không nhanh chóng đi tìm xác, xác người nằm dưới đại dương lạnh lẽo lắm."
Ngôn Tô nói rồi liền đánh tráo túi tiền thật thành túi tiền giả. Tên bán hàng đưa hộp đồ cho Ngôn Tô rồi run rẩy hỏi:
"Liệu ta có bị âm khí đó hại chết không? Thiếu gia có biết trong làng có ai giúp ta chuyện này không?"
Ngôn Tô lắc đầu, nó bước ra cửa rất nhanh rồi quay lại nói:
"Ngươi nên cúng bái thần thổ địa ở nơi ở, lập một bàn thờ ở nơi làm việc và phải giữ tâm thanh tịnh. Ta chỉ có thể nói đến thế."
Ngôn Tô nói xong liền chạy biến mất. Tên bán hàng bị dọa sợ nên chẳng còn đếm xỉa tới túi tiền giả ban nãy, hắn ngồi thụp xuống dưới không ngừng than khóc.
Ngôn Tô đem chiếc bình ngọc về cho lão Vừng rồi được trả một món tiền kha khá. Nó mừng lắm vội chạy đến viện đóng tiền chữa bệnh cho em.
Bà cụ ở đầu ngõ thấy nó về liền hỏi:
"Tô Tô, mày lại đi lừa đảo người ta hở cháu?"
Ngôn Tô gãi đầu, nó chỉ biết cười khì khì. Bà cụ lắc đầu chán nản nhắc nhở nó vài câu:
"Đừng cháu ạ, làm việc đấy kẻo rước họa vào thân. Lũ người bị cháu lừa nếu phát hiện ra sẽ đánh cháu nhừ xương mất."
Ngôn Tô chỉ biết vâng dạ rồi chạy mất hút. Nó lại chạy ít việc vặt cho mấy thương gia để kiếm chút đồng lẻ. Nó không biết trong góc phố nhộn nhịp nọ có người đã để mắt tới từng hành động của nó rồi.
"Ngôn Tô, đem mấy cái thùng phân này đổ ra kia cho ta."
Ngôn Tô mặc chiếc áo vải phong phanh dưới mưa phùn ngày đông rét buốt, nó lao nhanh như tên bắn để chở những thùng phi đựng phân thối của cửa hàng bán cơm.
Nền tuyết trơn trợt nên việc leo lên con dốc làng để đổ phân rất khó khăn, Ngôn Tô không thể chở bằng xe kéo vì nó đã bị bọn người làm lấy hết rồi. Ngôn Tô gánh hai thùng phân một lên dốc, nó đi cẩn thận để khỏi đổ vỡ thùng.
"Tô Tô, làm xong thì đến tiệm của ta rửa bát nhé. Chỗ ta có rất nhiều bát chờ ngươi đến đấy." Một bà chủ đi ngang qua bảo nó.
Ngôn Tô vui vẻ nhận lời, nó hí hửng đặt nốt chiếc thùng cuối xuống gốc cây. Nó toan đi nhưng bị ai đó kéo mạnh lại, Ngôn Tô ngã ngồi trên đất lạnh lẽo mà kêu:
"Ái ui, ai lại mạnh tay vậy hả? Có biết tôi cũng đau không?"
Ngôn Tô xoa lấy cái lưng ê ẩm, nó toan đứng dậy liền bị người ta ấn xuống rồi trùm bao đen lên đầu. Ngôn Tô giật mình gào lên:
"Các người là ai? Tại sao lại trùm đầu tôi thế này?"
Mấy tên to con lực lưỡng không đáp chỉ kéo lê thân thể của Ngôn Tô đi vào sâu trong rừng. Bọn chúng đánh Ngôn Tô rất mạnh mặc kệ nó kêu cứu thảm thiết. Chúng dùng gậy gỗ rồi lại đến gậy sắt đánh vào người nó như đánh một con thu hoang. Chúng muốn đánh chết Ngôn Tô, không chừa cho nó một con đường sống.
"Cứu tôi, tôi không làm gì sai cả!" Ngôn Tô gào lên.
"Mày trộm đồ ở tiệm vàng bọn tao, mạng của mày đến đây là hết rồi." Một tên mắt chột lên tiếng.
Hắn ra lệnh cho đàn em mạnh tay hơn nữa nhằm đánh chết Ngôn Tô.
Ngôn Tô chỉ biết gồng mình chống cự, nó không thể chạy thoát hay bảo vệ bản thân. Ngôn Tô đau đến ngất xỉu, nó cảm thấy xương sườn mình sắp gãy hết. Nền tuyết lạnh khiến Ngôn Tô đau nhức khi di chuyển, nó chỉ còn cách nằm im mặc cho mạng sống bé nhỏ này bị bóp nát.
Trong sự mê man, nó nhận ra phía xa có tiếng xe chạy lại. Hình như có ai đó đang đi đến đây khiến lũ côn đồ này phải dừng tay. Ngôn Tô nghe thấy tiếng đánh nhau rất chói tai, nó sợ co người lại không dám động đậy.
"Mở bao bịt mắt ra cho hắn."
Giọng điệu uy nghiêm của gã đàn ông nào đó ra lệnh. Ngôn Tô được cởi bịt mắt, ánh sáng chói lóa làm nó mờ cả mắt. Ngôn Tô thở hồng hộc, nó gấp gáp hỏi:
"Ngài là ai? Ngài cũng là người định lấy mạng tôi ư?"
Người đàn ông mặc áo choàng đen, đội mũ phớt che nửa gương mặt kia hừ lạnh. Hắn ngồi xổm xuống nhìn gương mặt bị đánh bầm giập của Ngôn Tô, hắn nói:
"Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đến mức sẽ lấy mạng hèn của ngươi ư?"
Ngôn Tô không đáp, nó nuốt nước bọt cái ực. Nó nhớ ra rồi, người đàn ông này chính là người nó va vào lần trước trong khi đi chạy việc vặt và hắn ta cũng là vị khách trong túp lều bán đồ cổ hôm nọ.
Ngôn Tô tròn mắt nhìn hắn, người đàn ông dường như nhận ra biểu hiện bất thường của cậu thanh niên trước mặt bèn mỉm cười quái dị. Hắn hỏi:
"Sao, ngươi nhớ ra ta rồi à? Trí nhớ ngươi sau trận đánh vừa rồi vẫn tốt đấy."
Ngôn Tô muốn bỏ chạy nhưng cơn đau khắp người chợt ập tới khiến nó điếng người. Người đàn ông kia cởi chiếc mũ phớt ra để lộ gương mặt góc cạnh rắn rỏi, ngũ quan trông rất hài hòa, dáng dấp cao lớn cả người toát lên sự quyền lực.
Ngôn Tô không thích động vào bọn có quyền thế, quan chức vì lũ người này ra tay tàn ác khiến nó không thể trốn thoát được. Ngôn Tô vội bò tới chân của người đàn ông này mà cầu xin:
"Thưa ngài, tôi không biết ngài là ai nhưng tôi biết lỗi của mình rồi. Tôi sẽ không bén mảng tới địa bàn của ngài nữa, tôi thề."
Ngôn Tô ôm lấy chân của hắn mà khẩn thiết van nài, người đàn ông kia cầm lấy đôi tay bị thương của nó rồi vỗ về. Hắn đáp:
"Không phải sợ, ta cứu ngươi là vì có chuyện cần dùng đến ngươi. Để trả ơn cho sự cứu mạng này, ngươi phải nghe lời của ta."
Ngôn Tô nhìn hắn, ánh mắt của nó từ sợ hãi dần chuyển sang sự nghi ngờ. Đến tối, Ngôn Tô đem theo một chiếc túi hành lý nhỏ. Nó gửi gắm hai đứa trẻ cho lão Vừng rồi rời đi ngay trong đêm.
Chiếc xe nhỏ tới đón hắn ở ngay bìa rừng, Ngôn Tô leo lên xe rồi rời khỏi nội thành yên bình.
Người tài xế đưa cho hắn một chiếc giỏ đựng đầy bánh ngọt, Ngôn Tô mấy hôm nay đói mờ cả mắt liền ăn liên tục. Nó ăn xong liền cảm thấy buồn ngủ nên lăn ra ghế đánh một giấc thật say.
Chiếc xe băng qua khu rừng tối tăm, đi trên eo biển uốn lượn dạt dào sóng vỗ ở hai bên. Ngôn Tô tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng cổng sắt cót ca cót két mở ra, nó choàng tỉnh rồi lơ mơ hỏi:
"Đến nơi chưa?"
"Từ đây đến dinh thự còn khá lâu, cậu cứ chợp mắt một chút nữa cũng được." Người tài xế lạnh nhạt đáp.
Ngôn Tô nhìn ra cửa kính chỉ thấy một màn đen thăm thẳm, nó chưa bao giờ trông thấy dinh thự nào lại trồng nhiều cây cối rậm rạp thế này. Nó cảm thấy nơi đây có chút ghê rợn vì thế hơi lo lắng.
Chiếc xe dừng lại ở trước sảnh, Ngôn Tô bước xuống xe liền trông thấy một lão già râu tóc đã bạc trắng đứng cầm chiếc lồng đèn đợi mình. Ông lão lên tiếng:
"Ta là quản gia ở dinh thự này, ngươi sẽ ở dưới sự tiếp quản của ta."
Ngôn Tô vâng dạ rồi theo lão quản gia tới phòng ở. Suốt quãng đường đi, lão dặn dò Ngôn Tô rất kĩ:
"Nơi này cấm được tự ý đi lại tùy tiện trừ khi ngươi được cho phép. Và nên nhớ, không được làm phiền tiểu thư khi chưa được gọi vào phòng. Không được tự ý lui tới phòng sách của dinh thự."
Ngôn Tô gật đầu lia lịa, nó được quản gia bố trí chỗ ngủ cùng với những người khác. Căn phòng lớn chứa hơn chục người làm, Ngôn Tô rón rén bước qua họ để tới đệm nằm.
Nó ôm chiếc chăn bông rồi nghĩ đến người đàn ông lạ mặt đã mua mình làm người hầu ở dinh thự cổ kính này.
"Ngươi từng rao bán mình ở khu chợ nô lệ đúng chứ?" Người đàn ông hỏi.
"Đúng vậy, nhưng không ai mua tôi dù mức giá chỉ có ba mươi đồng bạc." Nó đáp.
Người đàn ông rút ra một sấp tiền mới cứng, Ngôn Tô liếc qua liền đoán rằng chỗ tiền đó trị giá hơn sáu mươi đồng. Hai mắt nó sáng lên như pháo hoa, nó biết người đàn ông này định làm gì.
"Ta mua ngươi. Sáu mươi lăm đồng bạc đủ để em gái ngươi yên tâm chữa bệnh trong tháng đầu tiên." Người đàn ông ra giá.
Ngôn Tô mừng quýnh trong lòng nhưng vẫn thận trọng hỏi:
"Ngài mua tôi làm người hầu cho ngài sao?"
Người đàn ông lắc đầu, lúc này hắn đã quay gót trở về xe. Ngôn Tô định bò theo nhưng cơ thể nó không thể di chuyển nổi nữa rồi. Sấp tiền được đặt cạnh nó rồi người đàn ông đó nói:
"Ngươi sẽ làm người hầu cho người khác, một người rất giàu nhưng không biết ngươi có thể an toàn bò lên vị trí ấy được không thôi."
Nói xong chiếc xe ô tô liền rời đi, Ngôn Tô ngồi đó với sấp tiền mới toanh bên cạnh.
Nó trở làng trong tình trạng toàn thân đầy thương tích. Một người đốn củi tốt bụng đã kéo nó về bằng chiếc xe chở hàng, Ngôn Tô đi xuống dưới rồi lê lết vào nhà.
Hai đứa trẻ nhìn thấy anh trai bị thương liền hốt hoảng không thôi, chúng nó ríu rít hỏi han:
"Anh Tô, anh đau lắm sao? Để em đi lấy thuốc bôi cho anh."
Ngôn Tô ngồi trên nền nhà, nó nhìn hai đứa nhỏ mặt mũi lấm lem bùn đất. Trong đầu của nó đã quyết định đi theo người đàn ông kia vào đêm muộn vì vậy liền căn dặn hai đứa nhóc rồi soạn ít đồ cho chuyến rời nhà.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play