Tối đó Mẫn Nhi ngủ lại phòng trọ của một người em cùng lớp, hai người trò chuyện một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ, hôm nay Mẫn Nhi đã quá mệt mỏi rồi, dù chìm sâu vào giấc ngủ nhưng một giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má, ngay cả trong giấc mơ cô cũng nhớ tới.
Mẫn Nhi dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa ăn sáng. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp phòng khiến bụng của Linh Chi biểu tình bật dậy đi xuống giường, mò ra phòng bếp. Cô tựa đầu vào cửa bếp cười nói:
" Mẫn Mẫn, chị nấu món gì mà thơm thế? Em đói lắm luôn rồi nè"
Mẫn Nhi đang xào nấu trên bếp thì nghe tiếng Linh Chi liền cầm cả chảo đồ ăn quay ra cười trừ: " Chị chỉ biết nấu món cơm chiên này thôi"
" Không sao, trông hấp dẫn quá đi. Em đi vệ sinh cá nhân rồi ra ngay". Linh Chi nói rồi chạy biến vào phòng, Mẫn Nhi cười nhẹ rồi xoay người tiếp tục nấu nướng.
Linh Chi loay hoay trong phòng một lúc rồi bước ra, trên tay cầm một bộ váy tiến về phía phòng ăn, Mẫn Nhi đang dọn bàn ăn lên, Linh Chi liền đi tới kéo tay Mẫn Nhi:
" Chị vào thay bộ này đi, nó hơi rộng với em nên chắc chị có thể mặc vừa. Để em dọn nốt, chị vào thay đồ rồi còn ăn cơm "
Mẫn Nhi đưa tay đón lấy rồi cười nhẹ: " Chị cảm ơn". Sau đó đi vào trong thay đồ. Bộ đồ ngủ trên người cô cũng là đồ của Linh Chi, bây giờ cô cũng phải tới trường, chiều nay mới có thể về kí túc xá lấy đồ được.
Chu Mẫn Nhi thay bộ đồ Linh Chi đưa cho rồi đi ra, chiếc đầm trắng baby doll chun eo dài qua đầu gối rất dễ thương.
Linh Chi nhìn Mẫn Nhi rồi nhìn xuống ngực mình, cùng là con gái với nhau vậy mà ông trời đối xử bất công quá. Nhìn vóc dáng cuốn hút của Mẫn Nhi, Linh Chi cảm thán:
" Chiếc đầm này mặc lên người em cứ như hai bức tường trắng, chị mặc lên nó khác liền chứ, hự!"
" Thôi đi cô, ăn nhanh còn đi học". Mẫn Nhi cười nói với Linh Chi rồi ngồi xuống đối diện với cô.
Linh Chi liền ngỏ ý: " Chị, hay chị chuyển đến ở cùng em đi, em ở đây một mình cũng buồn, nếu chị chưa tìm được chỗ ở thì chuyển đến ở cùng em cho vui"
" Được không?" Mẫn Nhi chần chừ khó nói.
" Được, được, rất được. Nhờ chị hướng dẫn mà em đã đánh đàn tốt lên rất nhiều. Nhiều lúc em còn thấy chị giỏi hơn cả ông thầy của mình ấy chứ, em ngưỡng mộ chị lắm á, chị đồng ý đi mà". Linh Chi đưa hai tay lên đón lấy tay Mẫn Nhi lay nhẹ.
Mẫn Nhi cười cười vỗ tay cô:" Thời gian này chị phải làm phiền em rồi, chị chỉ là tạm chuyển tới đây thôi. Nhưng tất cả chi phí ăn ở phải share nhé, nếu không là chị sẽ chuyển đi đấy "
" Được, được. Chị ở bao lâu cũng được, tiền phòng thì coi như tiền học phí chị dạy đàn cho em. Ngày thường chị giúp đỡ em nhiều rồi, bây giờ phải để em trả ơn chứ " Linh Chi nói nhanh như chớp vì sợ Mẫn Nhi cướp lời:" Thôi được rồi, ăn ăn thôi, còn phải đến trường nữa "
Mẫn Nhi bật cười nhẹ rồi đón lấy bát cơm Linh Chi đưa cô, hai người vui vẻ ăn hết chảo cơm chiên trứng rồi mới lên đường tới trường.
Vừa bước đến cổng chính của trường, Linh Chi vội đứng lại kéo tay Mẫn Nhi:" Mẫn Mẫn, kia có phải người yêu chị không? "
Cô bé cũng có vẻ không biết giữ ý tứ gì, nói rất lớn khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều quay lại nhìn, trong đó có cả Thiệu Phong và An Nhiên đang đứng cách hai người chừng bốn, năm bước chân.
Lúc nãy, Thiệu Phong và An Nhiên vừa đi vừa cắm mặt vào tập tài liệu nêm không nhìn thấy Mẫn Nhi, Mẫn Nhi thấy bọn họ nên cố tình rẽ phải ai ngờ Linh Chi còn kéo cô lại lớn tiếng gọi như thế.
Thiệu Phong và An Nhiên đã bắt đầu chú ý đến hai người, Mẫn Nhi vô thức nhìn Thiệu Phong, anh cũng nhìn lại cô, hai ánh mắt chạm nhau trở nên xa lạ khác thường.
Mẫn Nhi lắc nhẹ đầu nói: " Không phải!"
Đáy mắt Thiệu Phong đã có chút mơ hồ, còn An Nhiên khỏi phải nói, mắt sáng lên như bóng đèn 500W ngước đầu lên nhìn Thiệu Phong. Còn Thiệu Phong vẫn dán chặt ánh mắt lên người Mẫn Nhi.
" Linh Chi... Đi thôi". Mẫn Nhi quay đầu đi kéo theo Linh Chi đang ú ớ, cô đang bức xúc vì nghĩ An nhiên cướp người yêu của Mẫn Nhi, đang tính lên tiếng đòi lại công bằng cho chị gái thì bị kéo đi.
Thiệu Phong ánh mắt đã tối lại, đưa tập tài liệu cho An nhiên rồi bước nhanh theo Mẫn Nhi, anh cầm lấy tay cô kéo mạnh lại khiến cô có cảm giác bàn tay đã đứt ra rồi:
" Chu Mẫn Nhi, ánh mắt của em như vậy là sao?". Thiệu Phong không che dấu được sự phẫn nộ trong giọng nói khiến Mẫn Nhi kinh ngạc, cô không nghĩ anh lại bị mất bình tĩnh đến mức này. Đôi đồng tử màu nâu lạnh có chút tức giận lại có chút mong chờ khiến trái tim Mẫn Nhi như bị bóp nghẹn.
" Không phải em bảo tất cả chỉ là..."
Mẫn Nhi gương mặt lo lắng vội cắt ngang lời Thiệu Phong :" Im miệng. "
Cô bị nghẹn họng một lúc rồi mới nhìn anh: " Thiệu Phong, anh là người đã lựa chọn không tin tưởng em. Anh không có tư cách để hỏi em những chuyện khác. Em muốn quên anh, em muốn quên tất cả những gì liên quan đến anh, xin anh, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt em nữa!". Mẫn Nhi đau khổ nhìn Thiệu Phong, cảm xúc này là thật, lời nói này là thật nhưng trong lòng cô nghĩ gì lại là một chuyện khác.
Thiệu Phong lặng người nhìn sâu vào ánh mắt cô sau đó lạnh lùng gật đầu rồi buông tay Mẫn Nhi ra một cách bất ngờ khiến cô cảm thấy hụt hẫng. Người ngoài nhìn vào lại nghĩ cô tự cao, cho rằng Thiệu Phong quá yêu cô mới nói những lời đó. Nhìn thấy Thiệu Phong biểu hiện như vậy, bọn họ ai cũng cho rằng đáng đời cô, An Nhiên thì nhếch mép nở một nụ cười nham hiểm. Ở gần đó, Kim Linh cũng đang nở một nụ cười, hôm nay cô được người khác đưa đón, cảm thấy thực sự nên trở về rồi.
Ở đây chỉ có Linh Chi là thực sự bức xúc thay cô, anh ta thậm chí không níu kéo nửa lời, đẹp trai thì làm sao? Cô cũng là một trong những fan hâm mộ của anh, hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi.
Thiệu Phong nhìn Mẫn Nhi một lần cuối rồi quay đầu đi về phía An Nhiên.
Linh Chi tức tôi gào lên: " Này, anh có phải đàn ông không hả? Người ta vừa nói vài câu thì anh lập tức bỏ đi, anh có xứng đáng với chị ấy không hả?" Gào đến khản cổ mà Thiệu Phong cũng không quay đầu nhìn lại, bóng dáng cao lớn của anh vẫn hiên ngang bước đi, khiến Linh Chi vừa xấu hổ vừa tức giận liền đổ lên đầu những người xung quanh :" Nhìn gì mà nhìn, hay ho lắm sao hả? Mấy người bớt lo chuyện bao đồng đi. Rảnh rỗi quá thì nhặt rác đi, có thấy trái đất đang dần nóng lên vì sự vô ý thức của các người không hả?... Ưm.. Ưm..."
Cảm thấy Linh Chi càng chửi càng hăng, càng chửi càng đi quá xa vấn đề, Mẫn Nhi vội bịt miệng cô lại rồi kéo đi, Linh Chi đang tức giận không nhìn thấy nhiều người đang kéo tới, bọn họ chỉ muốn dùng ánh mắt khinh bỉ để tấn công cô. Trước đây vì có Thiệu Phong nên bọn họ không dám, bây giờ thì tốt rồi, Thiệu Phong rời xa cô, bọn họ lại thoải mái mà đàm tiếu về cô, nhưng quan trọng là thần tượng của bọn họ lại độc thân thì thiên hạ lại thái bình))
" Chị, chị để em chửi cho bọn họ biết, cái thứ gì đâu". Linh Chi gỡ tay Mẫn Nhi gào lên.
" Được rồi, em đừng tức giận nữa. Chị không sao!". Mẫn Nhi can ngăn.
" Nhưng mà hai người làm sao vậy?".Linh Chi bây giờ tỉnh táo hơn, hỏi một câu rất nên hỏi.
" Anh ấy có cuộc sống của anh ấy, chị không muốn vì chị mà ảnh hưởng đến anh ấy. Hơn nữa... Anh ấy vốn không tin tưởng chị! "
Mẫn Nhi thở nhẹ ra một cái rồi nhìn bầu trời xa xăm. Linh Chi cắn cắn môi, trước đây cô rất ngưỡng mộ Mẫn Nhi vì được một người giỏi giang như Thiệu Phong yêu, không ngờ, người như Thiệu Phong cũng thiếu chín chắn đến vậy!
Kết thúc buổi học, Mẫn Nhi bảo Linh Chi về trước còn mình thì quay về kí túc xá để dọn đồ. Đứng trước cửa phòng, Mẫn Nhi đưa tay lên giữ lấy tay cầm, chần chừ một lúc rồi định mở ra thì bên trong đã có người kéo cửa vào.
Mẫn Nhi trừng mắt ngạc nhiên không thể tin nổi, người đứng trước mắt cô lại là Thiệu Phong.
Thiệu Phong cúi đầu xuống nhìn, gương mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, biểu cảm trong đôi mắt anh khiến Mẫn Nhi chùn bước. Cô vội cúi đầu xuống không dám tiếp tục nhìn, ánh nắng từ bên ngoài cửa chiếu xuống một nửa gương mặt tuấn tú của anh chứa đầy tâm tư. Biểu cảm của anh đã có chút thay đổi, không lạnh lùng như lúc vừa nãy nữa. Anh khẽ liếc mắt nhìn cô một cái rồi bước đi.
Thiệu Phong bước ngang qua người cô, đôi tay vô thức nắm lấy tay Mẫn Nhi khiến cô tròn mắt kinh ngạc, rất nhanh chóng anh đã buông tay ra rồi mất hút sau lưng cô, trái tim cô lại đập rộn ràng vì anh.
Thực ra, trái tim cô có bao giờ không thổn thức vì anh đâu?
" Thiệu Phong, anh quên tập tài liệu này...". Kim Linh vui vẻ chạy tới thì bắt gặp Mẫn Nhi ở trước cửa, nụ cười cô vụt tắt, đanh mặt nhìn Mẫn Nhi:" Chị còn về đây làm gì? "
" Dọn đồ ". Mẫn Nhi trả lời cho có rồi bước lên, nhìn thấy vali của Kim Linh đã đặt ở giữa phòng, cô chỉ nở một nụ cười nhạt tiến vào nhưng bị Kim Linh giữ tay lại: " Hi vọng chị sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa!"
" Chị biết người lấy cắp giấy tờ của chị và tư liệu trong máy Gia Bảo là em, ngày hôm đó gọi chị tới nhà hàng chính là muốn bỏ những bằng chứng kia vào túi chị để bọn họ nghi ngờ chị, đúng không?". Mẫn Nhi nghiêng mặt sang nhìn Kim Linh. Kim Linh có phần chột dạ lúng túng:" Chị... chị đừng ngậm máu phun người, chị làm thì chị nhận sao phải đổ tới đổ lui cho người khác chứ? "
" Hôm đó trong phòng chỉ có chị và em, trong lòng chúng ta đều biết rõ! ". Mẫn Nhi lùi một bước nhìn chính diện Kim Linh.
" Tôi không làm! Chị đừng hòng ép tôi nhận tội thay chị! ". Kim Linh vẫn bướng bỉnh cãi.
" Tùy em thôi ". Mẫn Nhi nhún vai rồi đi vào.
" Còn nữa, chị hãy tránh xa Thiệu Phong ra, chị làm anh ấy tổn thương đủ rồi". Kim Linh dứt khoát.
Mẫn Nhi dừng chân lại, nhíu mày quay ra: " Em vẫn còn tình cảm với Thiệu Phong?"
" Tất nhiên, tôi sẽ không từ bỏ anh ấy!". Kim Linh cũng quay người lại nhìn Mẫn Nhi đắc ý, cục diện bây giờ thế nào cả hai đều hiểu.
" Vậy còn Khắc Vỹ? Hai người không phải đang quen nhau sao?". Mẫn Nhi càng khó hiểu hỏi lại.
Kim Linh không ngần ngại chia sẻ:" Anh ấy có tiền, có quyền, có thể giúp tôi đạt được những điều tôi muốn! Còn Thiệu Phong mới là người tôi yêu thực sự "
Mẫn Nhi nghe vậy thì tức giận cực độ, giơ tay lên định đánh Kim Linh, Kim Linh nhếch mép:
" Đánh đi, chị dám?"
Một giọng nói lạnh lùng vang ra từ phía cửa, Thiệu Phong có lẽ đã phát hiện quên tập tài liệu đã quay trở vào. Nhìn thấy cảnh tượng này, anh nghiêm mặt nhìn Mẫn Nhi lạnh lùng nói:
" Chu Mẫn Nhi, em làm gì vậy? ".
Kim Linh đang đứng quay lưng lại với anh, Mẫn Nhi đang đứng đối diện nhìn anh. Kim Linh đã thấy Tú Anh và Hạ Mỹ từ bên trong đi ra nên cố ý nhìn Mẫn Nhi khiêu khích.
Mẫn Nhi tất nhiên không bị cô làm cho mất bình tĩnh mà cái tát này, Kim Linh đáng bị.
Mẫn Nhi tát thật mạnh vào mặt Kim Linh trước tất cả sự chứng kiến của mọi người. Cô lạnh lùng lên tiếng:
" Có những người như cô mới tạo ra những kẻ như Khắc Vỹ! Kim Linh, tôi đã cho cô quá nhiều cơ hội nhưng cô không nắm lấy. Sự ngu ngốc của cô đang làm hại chính cô đấy!"
" Chị... Chị đang nói gì vậy hả? Chẳng lẽ em không nhận tội ăn cắp thay chị nên chị tức giận như vậy? ". Kim Linh nước mắt lưng tròng ôm lấy một bên má đã hằn lên mấy dấu vấn tay của Mẫn Nhi.
Tú Anh tức giận bước lên nắm lấy cánh tay Mẫn Nhi kéo ngược lại:" Đủ chưa hả? Chị còn muốn gây rắc rối bao nhiêu cho Kim Linh nữa? "
Mẫn Nhi không nói không rằng hất tay Tú Anh ra tiến về phía tủ đồ của mình, kéo vali ra rồi dọn đồ vào.
Hạ Mỹ đứng tựa mình ở cầu thang lên giường trên buồn bã nhìn Mẫn Nhi : " Mẫn Mẫn... Tớ thực sự thất vọng về cậu "
Mẫn Nhi có khựng lại, cô chớp chớp đôi mắt để lệ không phải rơi, thu dọn đồ xong, cô kéo vali đi ra. Thiệu Phong vẫn đứng chắn ở cửa, Kim Linh vẫn đứng đó úp mặt khóc.
Mẫn Nhi mệt mỏi luồn qua Kim Linh kéo vali đi ra phía cửa, cô đưa mắt nhìn Thiệu Phong, Thiệu Phong nhìn cô một lúc rồi lạnh lùng tránh đường. Hạ Mỹ và Tú Anh đã đi tới ôm lấy Kim Linh an ủi.
Mẫn Nhi không chần chừ đi khỏi nơi này lập tức, ra đến cửa, nước mắt cô mới chảy dài, cô thực sự không thể tin nổi Kim Linh có thể là người như vậy. Vậy mà cô lại mạnh miệng nói đối đầu với Khắc Vỹ chỉ vì một người như thế, cô đúng là ngu ngốc mà! Càng nghĩ cô lại càng thêm tức, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không thể bỏ mặc ai!
7:15PM
Mẫn Nhi gội đầu xong đứng ở trước cửa sổ, chống tay lên thành cửa sổ cho gió thổi vào, làn gió mát làm cho tinh thần cô cũng trở nên phấn chấn hơn.
Mấy ngày rồi Mẫn Nhi sống với Linh Chi ở đây, mỗi ngày chỉ tới trường đi học rồi lại về học nấu ăn cùng Linh Chi, buổi chiều lại tới giảng đường nhạc cụ hướng dẫn cho các em, tối đến lại cùng Linh Chi và Thiên Khôi tới phố đi bộ biểu diễn cho mọi người xem, cứ tới giờ mọi người lại tập trung ở đó, nồng nhiệt chào đón hai người.
" Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, chị đâu rồi".
Tiếng Linh Chi gào lên ở bên ngoài phòng, Mẫn Nhi quay đầu lại đúng lúc Linh Chi mở cửa nhìn vào: " A chị đây rồi, mau đi theo em"
" Làm gì?". Mẫn Nhi khó hiểu nhìn Linh Chi chạy tới kéo lấy cô đi một hơi.
Linh Chi kéo cô ra phòng khách rồi đẩy cô ngồi xuống ghế sofa chỉ vào màn hình máy tính cô đang xem:
" Chị nhìn đi, có một tài khoản YouTube quay lại tất cả video của hai người đăng lên YouTube chỉ mới có mấy ngày mà đã đạt triệu view rồi đấy". Linh Chi ngồi xuống kéo xuống phần bình luận " Còn nhận được cơn mưa lời khen luôn này, chị xem đi, hai người bây giờ nổi lắm luôn ý, em được ghi hình ké này, trời đất ơi em xinh quá thể". Linh Chi cười lên mấy tràng cười khả ố. Mẫn Nhi bật cười với thái độ của cô em mình rồi kéo chiếc vi tính lại, nghiêm túc đưa lên xem.
Tinh
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Linh Chi quay sang nhìn Mẫn Nhi đang chăm chú xem vi tính nên cô chạy nhanh ra bên ngoài mở cửa.
Thiên Khôi đeo sau lưng cây đàn đứng ở trước cửa vẫy tay cười nói: " Chào cậu"
Linh Chi hớn hở mở rộng cửa cho Thiên Khôi đi vào: " Cậu tới rồi hả? Vào bên trong đi, có điều bất ngờ cho cậu đấy"
Thiên Khôi vẫn nở nụ cười tươi, đi vào bên trong phòng khách, Mẫn Nhi đã nghe giọng nói của Thiên Khôi ở ngoài cửa nên không quay đầu nhìn lại mà lên tiếng:
" Thiên Khôi, em liên hệ bọn họ gỡ video xuống đi."
" Chị cũng xem rồi hả? Tất nhiên phải bảo họ gỡ xuống rồi vì công ty giải trí Thịnh Phát muốn mời chúng ta về làm việc cho họ". Thiên Khôi đặt cây đàn xuống dựng ở bên cạnh ghế rồi ngồi xuống vui vẻ nói.
" Công ty Thịnh Phát sao? ". Mẫn Nhi chuyển ánh mắt nhìn lên Thiên Khôi hỏi lại. Đó là một công ty chuyên đào tạo ra các ca sĩ nổi tiếng hiện nay. Công ty này được xem là công ty giải trí lớn nhất hiện nay, có thể đầu quân cho công ty này thì tương lai của Thiên Khôi sẽ rất sáng nếu lựa chọn con đường này. " Em thử đi, chị không thích bị bó buộc nên từ chối thay chị"
" Đâu có được, giọng hát của chị thực sự rất sáng và đặc trưng, vừa cất lên có thể biết ngay là chị. Điều đó rất quan trọng đối với một ca sĩ. Tuy chị chưa trau chuốt về giọng hát nhưng có thể xử lý bài hát tốt như vậy là điều không phải ai cũng làm được đâu. Chị có tố chất trở thành ca sĩ đấy ". Thiên Khôi ra sức thuyết phục.
Linh Chi cũng không thể ngồi yên, leo lên ghế sofa ngồi với Mẫn Nhi lay mạnh tay:" Đó là vinh dự của sinh viên nhạc viện chúng ta đấy, chị không thể bỏ lỡ đâu "
Mẫn Nhi cười nhẹ đặt máy vi tính xuống rồi nhìn hai đứa:" Ước mơ của chị là trở thành một giảng viên âm nhạc, mấy thứ danh tiếng kia thực sự không hợp với chị. Hôm nay chị cũng không tới phố đi bộ biểu diễn cùng em được, ba mẹ và anh hai tối nay bay qua Anh Quốc bây giờ chị phải đến chỗ mọi người rồi."
" Chị suy nghĩ lại đi, không phải ai cũng được Thịnh Phát mở lời đâu ạ, bọn họ phải thực sự nhìn thấy cái lợi từ người khác họ mới đầu tư được tức bọn họ thực sự nhìn ra khả năng của chúng ta! ". Thiên Khôi có chút bất lực nhưng vẫn cố gắng thuyết phục Mẫn Nhi
" Như em cũng đã nói, bọn họ nhìn thấy cái lợi từ chúng ta mới tìm tới, nghiễm nhiên chúng ta sẽ trở thành cái máy kiếm tiền cho bọn họ, cái giá của danh vọng chính là tự do. Đó không phải là cuộc sống mà chị muốn!". Mẫn Nhi cười nhẹ rồi đứng dậy " Chị vào thay đồ đây " sau đó đi tới vỗ nhẹ vào vai Thiên Khôi:" Cố lên "
Thiên Khôi tất nhiên không được vui, cậu rất muốn có một người cùng đồng hành với cậu trên con đường này. Cứ ngỡ đã tìm thấy, lại không cùng chung lối đi.
Linh Chi đi tới ngồi xuống bên cạnh Thiên Khôi ôm lấy vai vỗ nhẹ: " Tớ tin cậu có thể làm được! Cố lên"
Linh Chi cười nhẹ, Thiên Khôi cũng cười nhưng có khá nhiều tâm tư. Ba mẹ đã không ủng hộ cậu vì vậy cậu rất cô độc, mong sẽ có được sự ủng hộ của mọi người. Cơ hội này phần nào cũng là do Mẫn Nhi mang tới, cậu không thể phụ sự kì vọng của Mẫn Nhi.
" Tớ sẽ làm được!"
" Đúng thế! Haha". Linh Chi sảng khoái cười " Sau này nổi tiếng đừng quên tớ đấy"
Mẫn Nhi thay đồ xong bước ra thấy hai người vui vẻ cười nói thì cũng cười theo. Cô bước đến phía sau lưng hai đứa cúi xuống ôm lấy hai đứa một cái rồi nhéo má cả hai lên tiếng: " Chị đi đây, hai đứa tới phố đi bộ cũng nên dạo một vòng, ở mãi chỗ đấy cũng chán"
" Vâng, chị đi vui vẻ nhé". Cả hai cười tươi đồng thanh.
" Phải rồi, hai bác mấy giờ bay ạ?". Linh Chi quay đầu về phía sau hỏi.
" Một giờ sáng. Tối nay chị ngủ lại khách sạn một đêm, em không cần phải để cửa đâu". Mẫn Nhi cúi người đi giày rồi đi ra phía cửa vẫy tay: " Hai đứa đi chơi vui nhé"
" Chị đi cẩn thận ạ!"
9:17PM
Khách Sạn Hoàng Gia
Mẫn Nhi tiến vào bên trong quầy lễ tân, đang định mở miệng gọi lễ tân thì tiếng Tuấn Anh đã vang lên sau lưng:
" Tiểu Mẫn"
Mẫn Nhi quay đầu lại bật cười nhìn Tuấn Anh: " Sao hai biết em tới mà xuống đón thế?" rồi chạy nhanh tới ôm chầm lấy anh hai.
" Hừ, em không nhớ hai nhưng hai thì nhớ em chết mất thôi". Tuấn Anh nhéo mũi Mẫn Nhi một cái rồi chợt nhớ ra điều gì nhìn quanh một lượt rồi nói: " Tên quái vật không tới sao?"
" Hự! Gì mà quái vật?". Mẫn Nhi hiểu anh ám chỉ ai nên lườm nguýt anh mấy phát.
" Chỉ có quái vật mới cướp được công chúa thôi. Em là công chúa của hai, không biết sao?"
" Cái thằng bé này, con như vậy mới là quái vật đấy. Không tính để em gái yêu đương còn kết hôn sinh con đẻ cái cho ba có cháu bồng bế nữa hả?". Giọng nam trung niên quyền lực vang lên ở phía sau lưng Tuấn Anh. Mẫn Nhi nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Tuấn Anh rồi chạy đến:" Con nhớ ba mẹ quá "
" Phải rồi Mẫn Mẫn, Thiệu Phong không đến cùng con sao? ". Mẹ Mẫn Nhi cũng thắc mắc lên tiếng.
" Anh ấy... Đang có một bài nghiên cứu quan trọng, không thể tới được. Anh ấy gửi lời thăm hỏi đến ba mẹ ạ". Mẫn Nhi không muốn ba mẹ lo lắng nên tạm thời không muốn nói sự thật, chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện: " A con đói quá, cả nhà mình đi ăn gì nhé "
" Hai gọi đồ lên phòng rồi, có cả món em thích đấy ". Chu Tuấn Anh nghe Mẫn Nhi bảo Thiệu Phong không đến thì vui vẻ ra mặt, còn vài giờ đồng hồ ngắn ngủi sẽ không ai vào đây tranh giành em gái với anh nữa.
" Anh hai vẫn là tuyệt vời nhất ". Mẫn Nhi vừa đưa ngón cái lên vừa vui vẻ gật gật đầu phụ họa.
" Chuyện". Tuấn Anh bật cười ôm lấy vai em gái, ba mẹ cũng bật cười nhìn hai anh em, dù đã lớn nhưng cả hai vẫn như hồi còn bé, rất yêu thương nhau. Lên đến phòng hai anh em lại quấn quýt ăn đồ ăn sau đó lại chọc ghẹo nhau, kể lại những tật xấu của nhau, gia đình bọn họ bốn người vô cùng hạnh phúc.
Kéo Mẫn Nhi ra ban công ngắm cảnh thành phố về đêm trước khi bay sang Anh Quốc, Tuấn Anh đưa tay ôm lấy vai cô, dựa cằm lên đầu cô ngắm nhìn thành phố lung linh ánh đèn. Mẫn Nhi đứng cạnh anh hai cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng cảnh thành phố về đêm thật khiến con người không thể giấu được nỗi buồn.
Cô... Lại nhớ Thiệu Phong nữa rồi!
" Phải rồi, Tiểu Mẫn, em cần luận sư để làm gì vậy?".
Tuấn Anh đột nhiên hỏi làm cô có chút giật mình.
" Em có chút việc riêng, hai nhớ tìm cho em một luật sư giỏi nha"
" Ngày mai luật sư riêng của hai sẽ bay về đây, ông ta sẽ liên lạc với em. Có chuyện gì em có thể làm việc trực tiếp với ông ta"
" Vâng, em cảm ơn hai". Mẫn Nhi cười nhẹ ngẩng đầu lên nhìn anh. Tuấn Anh bật cười hôn lên trán cô một cái, anh lại phải sắp xa cô em gái bé nhỏ này rồi!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play