Khang Minh Trạch ngồi trên ghế lớn trong phòng làm việc. Tay lật các trang hợp đồng, gương mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
- Chủ tịch, Trần Tổng nói muốn mời ngày đến một nơi
Khang Minh Trạch: 25 tuổi, chủ tịch tập đoàn Khang Thị, tiếp quảng tập đoàn năm 22 tuổi sau khi ba mẹ mất. Có bệnh sạch sẽ, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Tính chiếm hữu cao!
- Đi đâu?
Nam thư ký đứng ở một bên, tay cầm máy tính bảng, không ngừng cập nhật lịch trình và thông tin các cuộc gặp gỡ, báo:
- Dạ là cô nhi viện ở ngoại ô thành phố ạ!
Khang Minh Trạch mặt vẫn không biến sắc, đóng sắp tài liệu trên tay lại. Bắt đầu chuyển sang dùng máy tính. Tay không ngừng gõ bàn phím
- Đã mời, vậy thì đi thử cũng không thành vấn đề...
- Vâng, tôi sẽ báo lại với bên Trần Tổng ạ. Tôi xin phép!
Nam thư ký cuối đầu, sau đó luôi ra ngoài. Khang Minh Trạch cũng dừng lại việc làm trên máy tính. Trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi dùng tay xoa xoa nguyệt thái dương, tay cầm lấy cốc cafe trên bàn uống một ngụm.
Buổi chiều hôm đó, Khang Minh Trạch cùng thư ký và Trần Tổng ra ngoài. Đến với cô nhi viện ở ngoại ô thành phố. Nơi đây không quá lớn, nhưng lại mang một cảm giác ấm cúng của gia đình. Bên trong có hơn 500 đứa trẻ từ lớn đến nhỏ, độ tuổi nào cùng có.
Kiến trúc đã có dấu hiệu của thời gian, các mảng tường đều bị rong rêu phủ kín. Khang Minh Trạch mắc chứng sạch sẽ, khi bước vào, có chút cảm giác khó chịu. Nhưng một lúc sau, khi các bạn nhỏ từ trong chạy ra anh đã cảm thấy thoải mái hơn.
Những đứa nhỏ hồn nhiên, lạc quan. Mang trong mình một tinh thần yêu đời bất diệc bước đến.
Trần Tổng có lẽ khá quen với những đứa nhỏ này. Những đứa nhỏ ùa ra đều quay quanh ngài ấy. Thảo nào từ lúc đầu ngài ấy đã mua rất nhiều bánh kẹo để trên xe, thì ra chính là mang qua đây cho trẻ nhỏ. Nơi đây không thuộc trung tâm thành phố, rất ít cửa hàng. Nếu muốn mua đồ chắc chắn sẽ rất khó khăn. Chưa kể là có rất nhiều trẻ con, muốn mua thì phải tốn rất nhiều tiền!
Trong số đó có một cậu bé nhỏ đi đến trước mặt Khang Minh Trạch, một tay ôm gấu bông, một tay cầm kẹo đưa cho anh.
Khang Minh Trạch ngồi sỗm xuống nhìn cậu bạn nhỏ này, rất dễ thương. Gương mặt nhỏ như mèo con vậy. Anh nhận lấy viên kẹo từ trong tay cậu bé, xé ra sau đó đúc vào miệng cậu.
- Chú chú, thật thương con...
Dư Mạo Nhiên: 5 Tuổi, ba mẹ mất sớm, từ lúc còn ẩm trên tay đã ở cô nhi viện. Hiền lành, hoạt bát, dễ thương hay bị bắt nạt. Muốn được nhận nuôi, không cần giàu có, chỉ cần thương cậu là được!
Giọng nói non nớt vang lên khiến con tim anh lỡ mất một nhịp, anh xoa đầu cậu. Trong đầu nghĩ đến việc gì đó...
- Có muốn về sống với ta không?
Câu nói này vừa nói ra, thư kí đứng kế bên liền bất ngờ, tay siết chặt chiếc máy tính bảng. Ngay cả Trần Tổng đang đứng cũng phải quay đầu nhìn Khang Minh Trạch. Anh ngồi đó đợi câu trả lời của cậu bé, sau một lúc, cậu gật đầu! Khang Minh Trạch ẩm cậu lên
- Chủ tịch, bệnh sạch sẽ của ngài.....
Thư kí bất ngờ hỏi anh, chẳng phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Thường ngài không có bất kỳ ai có thể động vào anh, vậy mà nay lại trực tiếp đem nhóc con ôm vào lòng
Sau khi nghe thư kí hỏi, anh mới chợt nhớ ra mình còn có bệnh sạch sẽ. Nhưng anh cảm giác bé con không giống người khác, nó không gây ra cảm giác ghê tởm cho anh. Mà tạo cho anh cảm giác muốn chở che, muốn bao bọc.
- Không sao, Nhóc con là ngoại lệ!
- Khang Tổng thật sự muốn nhận nuôi bé con sao? _Trần Tổng hỏi_
Khang Minh Trạch gật đầu sau đó ôm bạn nhỏ đi thẳng vào trong gặp hiệu trưởng và một số thầy cô khác. Trong hôm nay anh nhất định phải mang nhóc con về!
- Thư Ký Quách, anh lo thủ tục nhận nuôi giúp tôi nhé!
- Dạ, vâng!
Sau khi xong chuyện Khang Minh Trạch, dẫn nhóc con về khu kí túc xá nhỏ để lấy các đồ của nhóc. Cậu bé từ đầu đến cuối đều ôm gấu bông. Để anh ẩm đi đến đi lui đủ chổ. Về đến kí túc xá, cậu bé lấy vài bộ quần áo cậu có. Sau đó là thêm 3 con gấu bông nhỏ. Đây là quà các bạn tặng cậu khi nghe cậu được nhận nuôi, sau này cậu sẽ dùng chúng để gặp lại bạn bè
- Em chỉ có vài bộ quần áo này à?
Cậu nhóc không trả lời, chỉ gật đầu. Sau đó lấy thêm một viên kẹo đưa cho Khang Minh Trạch. Anh lại bóc vỏ kẹo rồi đưa đến miệng cậu. Nhưng cậu lại không ăn, mà cầm lấy kẹo nhét vào miệng anh
- Cô nói, thương người nào, thì cho người đó ăn kẹo.....
Cậu bé nhỏ, nói chuyện vẫn không rành lắm. Ấp a ấp úng một lát mới nói được cả câu. Đây là viên kẹo cuối của cậu, cũng là viên cậu có vị cậu thích nhất. Vậy mà cậu lại cho anh ăn. Khang Minh Trạch ôm bạn nhỏ vào lòng vuốt lưng, xoa đầu
- Về với ta, ta thương em có được không?
- Thương thương ngài lắm....
...______________________...
*Hello chào mọi người mình là tác giả (Ni) đây. Hôm nay đổi gu, đổi phong cách không viết fanfic nữa mà đổi hẳn sang viết truyện luôn rồi. Mong là mọi người sẽ ủng hộ Tác giả nhé.
Bộ này là ngọt sủng nha, nuôi bạn bot từ bé ý
Like + tặng quà + vote để ủng hộ con tác giả nha mọi người 😼*
Khang Minh Trạch đưa cậu ra khỏi cô nhi viện, để cậu ngồi lên xe rồi mới quay lại bàn với Trần Tổng một số việc. Có lẽ nhờ cậu nhóc mà hợp đồng lần này của cả hai tiến triển rất tốt, Tập đoàn Khang Thị và Trần Thị sáp nhập hợp tác, sau này sẽ là một cơ hội đầu tư hoàn toàn mới. Mở ra một bước ngoặc lớn trong giới làm ăn.
Khang Minh Trạch sau khi ra xe liền bảo tài xế đưa đến shop quần áo, hắn muốn mua cho cậu một chút quần áo mới. Lúc nảy những bộ quần áo cậu mang theo hình như đều được mai vá khá nhiều lần, có lẽ phải bỏ đi rồi.
- Được nhận nuôi rồi, có vui không?
Khang Minh Trạch hỏi bạn nhỏ đang nhìn ra cửa sổ, có lẽ đây là lần đầu tiên sau năm năm cậu ra ngoài, vậy nên cái gì cũng lạ lẵm, cái gì cũng muốn được nhìn thấy. Dư Mạo Nhiên quay qua nhìn Minh Trạch rồi chống tay lên đùi anh
- Con muốn ngồi bên đó!
Cậu bé nhẹ giọng cầu xin, bên kia rõ ràng có nhiều xe hơn. Sau hắn lại không cho cậu ngồi bên đó chứ, mặc dù là vậy nhưng Mạo Nhiên vẫn lễ phép xin hắn. Khang Minh Trạch ẩm cậu ngồi lên người
- Em ngồi như này thì xem bên nào cũng được hết!
- Em nên gọi ngài là gì ạ?
- Gọi anh, ta chỉ lớn hơn nhóc có 20 tuổi thoi!
Mạo Nhiên gật đầu, đột nhiên ngáp dài một cái rồi nằm lên ngực anh. Cậu bé với lấy con gấu bông đang nằm ở một góc muốn ôm ngủ. Khang Minh Trạch thấy tay cậu ngắn liền chủ động giúp đỡ.
- Nói cảm ơn!
- Em cảm ơn, Chú.
Sau đó cậu bé nhanh chống chìm sâu vào giấc ngủ, bỏ lại Khang Minh Trạch thở dài. Rước cái của nợ này về, sau này có khi lại tức chết không chừng!
Sau khi trải qua rất nhiều con đường. Cuối cùng họ cũng đã vào khu vực trung tâm thành phố, chuỗi cửa hàng nằm trên con đường này, anh đều đã có ghé qua, riêng shop quần áo cho trẻ em trước giờ anh lại chưa từng vào.
Tài xế lái xe dừng lại trước một cửa hàng lớn do anh yêu cầu, vệ sỉ bước xuống xe mở cửa cho anh. Khang Minh Trạch nhẹ giọng gọi Mạo Nhiên dậy, bạn nhỏ vương vai sau đó leo xuống khỏi người anh đi ra ngoài. Rụt rè đứng đó đợi anh
Minh Trạch bước xuống xe, đưa tay chỉnh lại cà vạt sau đó nắm lấy tay Mạo Nhiên dẫn vào trong. Sau khi vào, anh đi một vòng bắt đầu lựa quần áo cho cậu. Mạo Nhiên từ đầu đến cuối đều nhìn về phía kệ gấu bông, không chuyên tâm đến việc anh lựa quần áo cho cậu
Minh Trạch gọi cậu, hỏi cậu thích cái nào, muốn mặc đồ ra sao. Đợi một lúc vẫn không có hồi đáp, anh liền nhìn xuống cậu rồi nhẹ giật tay, Mạo Nhiên giật mình nhìn về phía anh. Minh Trạch hỏi cậu đang nhìn gì, Mạo Nhiên chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu, sau đó muốn rời đi nhưng bị anh nắm tay lại
Anh ngước nhìn về hướng lúc nảy, thấy bên kia là kệ gấu bông. Anh thấy cậu rất thích gấu bông, con trên tay cũng cũ rồi. Các con khác được bạn tặng còn te tua hơn, liền hỏi.
- Em muốn mua gấu bông, đúng không?
- Không ạ....
Mạo Nhiên cuối đầu, cậu thấy anh đã rất tốt khi nhận nuôi cậu. Nếu bây giờ cậu đòi hỏi nhiều thứ, có khi anh thấy cậu không ngoan sẽ mang trả cậu về cô nhi viện, mặc dù ở đó có rất nhiều bạn bè, các cô cũng rất thương yêu cậu. Nhưng ở một mình nhận tình yêu thương của anh thì tốt hơn nhiều.
Minh Trạch quỳ một chân xuống ôm Mạo Nhiên vào lòng, anh dùng một tay vuốt lưng cậu một tay xoa xoa đầu. Rất cưng nựng, cũng rất chiều chuộng
- Mạo Nhiên, khi ở với anh. Đừng dè dặt có được không? Anh muốn em ỷ lại vào anh hơn là tự lập, anh là đang muốn bảo vệ em!
- Nếu em không ngoan, chú sẽ trả em về cô nhi viện....
Mạo Nhiên núp vào hổm cổ anh, cậu bé nhỏ đứng dựa lên đùi anh, tay ôm gấu bông. Giọng nói có chút nghẹn.
- Nhiên Nhiên ngoan, anh đã nhận nuôi em thì tuyệt đối không mang em trả lại. Anh nhận nuôi em là vì em rất dễ thương gây cho anh cảm giác muốn bảo vệ. Điều em làm bây giờ đó chính là ỷ lại vào anh, cho dù bên ngoài có gì đi chăng nữa anh cũng sẽ bảo vệ em!
- Thật sao ạ?
- Thật, nói cho anh biết. Em muốn gấu bông mới có đúng không?
Mạo Nhiên gật đầu nắm lấy tay anh dẫn lại kệ gấu bông, cậu nhìn qua một lượt chọn một con y hệt con cậu đang cầm trên tay. Thì ra là muốn mua một con mới! Anh ẩm cậu lên hỏi cậu còn muốn con nào nữa hay không. Mạo Nhiên lần này không như lần trước mà cười rất tươi, anh với lấy con gấu bông trên kệ đưa cho cậu sau đó có ý định mang con cũ vức đi, nhưng cậu không đồng ý
- Con này do cô tặng, Nhiên Nhiên không muốn bỏ. Có thể mang về không ạ?
- Được anh mang về cho em!
Minh Trạch đem con gấu bông cũ đưa cho vệ sỉ bên cạnh mang ra xe cho cậu. Mạo Nhiên ôm con gấu bông mới trong lòng, núp vào người anh, bây giờ cậu thật sự ỷ lại vào anh rồi!
- Người đâu, mang kệ gấu bông này gói lại hết cho tôi. Còn có số quần áo lúc nảy tôi chọn, lấy size của em ấy rồi gói lại đi
Minh Trạch thanh toán xong liền ẩm Mạo Nhiên ra khỏi cửa hàng đi thẳng vào xe, nhưng ngay lúc này từ đằng xa đã có paparazzi theo dõi nhất cử nhất động của anh
‼️Chú Thích:
Paparazzi \=> Thợ săn ảnh
Khi về đến căn biệt thự rộng lớn, Mạo Nhiên nắm lấy tay anh, lay vài cái. Cậu như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đi theo chủ nhân, rất ngoan, rất hiền, rất dễ bắt nạt!
- Chú ơi, chúng ta sẽ ở đâu ạ?
Mạo Nhiên ngây thơ cất giọng hỏi, cậu không biết cả căn biệt thự rộng lớn hơn 1000m² này là của Khang Minh Trạch, bên trong bao gồm hồ hơi, vườn hoa, 3 tòa nhà gồm 2 tòa phụ và một tòa chính. Nó giống như một cung điện lộng lẫy xa hoa của thời xưa!
- Cả căn này đều là của ta! Nhưng em không được phép gọi ta là chú, nếu không ta sẽ phạt em.
- Em biết rồi ạ....
Khang Minh Trạch ẩm Mạo Nhiên lên, đi vào tòa nhà chính của anh. Anh ẩm cậu bước vào cửa, Mạo Nhiên nhìn thấy cảnh vật xung quanh có chút không tiếp thu được. Nó thật sự quá hoành tráng so với tưởng tượng của cậu, chiếc đèn chùm treo bên trên sofa trong phòng khách thật sự quá lấp lánh. Cả căn phòng được thiết kế chủ đạo theo màu vàng, bởi vậy nhìn vào sẽ hơi chối mắt!
- Em ở chung phòng ngủ lớn với ta, hay là ở riêng?
- Em muốn ở chung...với anh
Minh Trạch chỉ cười sao đó mang bé con lên phòng ngủ lớn, Căn phòng theo phong cách chủ đạo là trắng đen trong rất sang trọng.
Người hầu mang hành lý vào cho cậu sau đó cũng lui ra ngoài. Khang Minh Trạch lấy quần áo mới ra, xếp gọn để vào tủ cho cậu rồi cẩn thận cho người đem quần áo cũ cất đi, ngay cả gấu bông cũ cũng được đem đi dẹp.
- Em lấy quần áo, đi tắm sau đó đi ngủ. Anh qua thư phòng bên kia làm việc nhé!
Mạo Nhiên gật đầu cầm lấy quần áo bước vào nhà tắm. Minh Trạch theo sau, giúp cậu mở bồn nước nóng, thử độ ấm rồi mới ra ngoài. Lúc về anh còn cẩn thận cho người chuẩn bị một ít đồ dùng cá nhân mới, sau đó là một ít sữa tắm cho trẻ con.
Sau khi xong việc anh rời khỏi phòng, Mạo Nhiên đi tắm ra lau khô đầu tóc rồi cầm gấu bông ra khỏi phòng ngủ lớn. Cậu chạy một mạch đến thư phòng, trên đường đi anh đã có chỉ cậu rồi nên cậu nhớ rất rõ. Vừa đưa tay lên muốn mở cửa đi vào thì bị người hầu ngăn cản
- Em đừng vào, đây là thư phòng của thiếu gia. Chỉ có một mình ngài ấy được vào thoi. Mau về phòng ngủ đi
- Dạ.....
Mạo Nhiên nghe nói không được vào thì liền không vào nữa. Cậu ngồi bệt xuống đất trước cửa thư phòng bắt đầu chơi với gấu bông
Cậu cứ đợi như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa. Bây giờ đã là hơn 11h rồi, Mạo Nhiên thật sự đã rất buồn ngủ nhưng cậu vẫn đợi anh. Không có ý định quay về phòng.
Cạch một tiếng cửa thư phòng mở ra, Minh Trạch nhìn Mạo Nhiên ngồi dưới đất liền cuối người ẩm cậu lên theo kiểu công chúa. Mạo Nhiên thấy anh ẩm liền trực tiếp dựa vào người anh ngáp dài
- Anh ơi, đi ngủ.....
- Sao em lại ngồi dưới đất, bên dưới lạnh rất dễ bệnh biết không?
- Chị người hầu nói không được vào thư phòng...em muốn đợi ngài nên đã ngồi ở đây....
- Chúng ta về phòng đi ngủ có được không?
Mạo Nhiên rất nhỏ, nằm gọn trong lòng anh, Khang Minh Trạch đặt cậu nằm trên chiếc giường lớn sau đó đi tắm, cả cười anh bây giờ đều là mồ hôi cực kỳ khó chịu.
Minh Trạch ra khỏi phòng tắm nằm lên chiếc giường lớn. Mạo Nhiên thấy bên cạnh lún xuống liền lăn qua nằm trong lòng anh, ngay cả con gấu bông cũng bị cho ra chuồng gà.
Ngày hôm sau, sáng sớm thư kí Quách đã chạy đến tìm anh. Bây giờ trên tất cả các trang báo đều có mặt của anh. Bảo anh là ông bố trẻ, không biết mẹ đứa nhỏ là ai.
Minh Trạch vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo rồi mới gọi Mạo Nhiên dậy, mặc dù rất buồn ngủ nhưng cậu vẫn nghe lời. Rời khỏi giường đi thay quần áo
Mạo Nhiên theo chân anh ra khỏi nhà cùng anh đến công ty. Minh Trạch quyết định công khai chuyện nhận nuôi Mạo Nhiên, để cho giới truyền thông không xâm sôi ảnh hưởng đến bé con nữa.
Ngay trong chiều hôm đó, hộp báo đã được mở. Minh Trạch dõng dạc tuyên bố Dư Mạo Nhiên là anh mang từ cô nhi viện về. Anh muốn để cho cậu có một cuộc sống tốt hơn, đồng thời sau khi lớn lên Dư Mạo Nhiên sẽ là Khang Thiếu Phu Nhân của nhà Họ Khang. Bây giờ anh chính là đang "Nuôi vợ từ bé".
Bài vừa đăng lên đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ, cặp đôi "chú cháu" Khang Minh Trạch và Dư Mạo Nhiên nhanh chống chiếm trọn spotlight. Cách nhau hai mươi tuổi, có nhiều người nghĩ anh là đang ép buộc trẻ con, nhưng anh lại thẳng thắng đáp trả, nếu Mạo Nhiên không đồng ý anh chắc chắn không ngăn cảm việc cậu tìm đến hạnh phúc mới
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua. Dư Mạo Nhiên lớn lên trong sự yêu thương và bảo bọc của Khang Minh Trạch, mới đây mà đã 6 tuổi, đã phải đi học lớp một rồi. Căn trường anh chọn học phí hàng tháng lên đến 5000 nhân dân tệ, tương đương với 175.000.000 đồng. Chất lượng giảng dạy phải gọi là cực kỳ tốt, Mạo Nhiên cũng không phụ lòng mong đợi của anh, thành tích phải gọi là xuất sắc
Download MangaToon APP on App Store and Google Play