Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mặc Tổng, Trao Anh Một Tình Yêu

Chương 1: Đêm Mưa Gió

Bầu trời là một mảng màu tối đen, ánh sáng vàng thưa thớt ở những cột đèn điện bên đường, cây cối bên đường nghiêng ngã đại diện cho một đêm mưa gió lớn. Thế ấy mà có một người con gái bất chấp mưa gió nguy hiểm, từng bước chân chạy đi hối hả đến một nơi nào đó, tìm một người nào đó.

Nước mắt hòa vào nước mưa, trái tim của cô gái này dừng như đã vỡ tan ra như những hạt mưa trút xuống đường. Không ai khác, cô gái này chính là Châu Lạc Thanh, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp mong manh kiều diễm, năm nay chỉ mới 18 tuổi, ở một độ tuổi quá mức đẹp đẽ của cuộc đời.

' Cộc cộc '

Châu Lạc Thanh đứng trước cửa phòng trọ, bàn tay liên lục đập cửa, cả người ướt sũng, toàn thân run rẩy bần bật do nhiễm lạnh, kèm theo đó là tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.

Cánh cửa phòng trọ được mở ra, cả người của Hoàng Thiệu Viễn chết lặng, khóe mắt cay cay khi nhìn thấy người con gái trước mắt.

Châu Lạc Thanh thấy anh, lập tức nhào đến ôm chặt lấy thắt lưng, nấc lên từng cơn:

- Thiệu Viễn....em ... em...xin lỗi... hức...

Tiếng khóc thảm thương vang vọng, trái tim của Hoàng Thiệu Viễn thắt chặt, sắc mặt đau khổ. Anh đưa tay lên định ôm cô, nhưng rồi lại hạ xuống cuộn tròn thành nắm đấm, quyết tâm từ bỏ.

Hít lấy một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Sau đó, anh gỡ tay cô ra khỏi người mình, nhìn cô với ánh mắt chứa đầy sự lạnh lùng.

- Em về đi, tôi không muốn tiếp tục bị ba em sỉ nhục. Tôi nghèo, không tiền, không địa vị, nhưng tôi có lòng tự trọng của mình.

- Xin lỗi... hức...

Đáy mắt của Hoàng Thiệu Viễn đỏ au nhìn cô, tâm can của anh như xé nát nhưng anh không còn cách nào khác. Để Lạc Thanh phải đứng giữa Châu Thị và anh là tại anh vô dụng, bất tài. Đúng như ba cô nói, anh chẳng thể vực dậy được Châu Thị đang trên đà phá sản, nhưng họ thì có thể. Anh cũng chẳng thể cho cô một cuộc sống sung sướng, nhưng họ thì dư sức có thể.

Anh chính là một kẻ vô dụng!

Một kẻ vô dụng thì làm sao xứng đáng với một tiểu thư cành vàng lá ngọc như cô.

Ở độ tuổi 23, anh đã cố gắng rất nhiều, vừa học vừa làm để cố gắng vượt lên số phận, cho Châu Lạc Thanh một cuộc sống tốt nhất. Nhưng cố gắng không bằng may mắn, họ sinh ra đã ở vạch đích, nắm trong tay nhiều thứ mà cả đời này dù anh có cố gắng bao nhiêu cũng không có được.

- Lạc Thanh, từ đầu chúng ta không nên yêu nhau. Tôi yêu em, nhưng tôi quên rằng mình chẳng có gì trong tay.

- Hức... hức....

Tiếng khóc của Châu Lạc Thanh ngày càng lớn hơn. Cô không cần, cô không cần những thứ đó, cô chỉ cần có anh bên cạnh, nhưng hoàn cảnh bây giờ bắt cô phải rời xa anh. Châu Thị là tâm huyết cả đời của ba cô, cô không thể đứng trơ mắt nhìn nó sụp đổ trong khi cô có khả năng vực dậy, chỉ cần cô kết hôn với Hàn Quân Thụy, tổng giám đốc tập đoàn Y thì mọi chuyện đã được giải quyết.

Và cô cũng đã đồng ý kết hôn, quyết định chia tay với anh. Chỉ còn một tuần nữa cô đã là vợ của người khác và sẽ sang Mỹ sinh sống cùng chồng. Nhưng đêm hôm nay nhìn vào màn mưa, trái tim cô không tài nào chịu đựng được, cô nhớ anh tha thiết và thế là cô đã trốn ba cô chạy đi tìm anh.

- Mau gọi ba em đến đón.

Kéo nhẹ Châu Lạc Thanh ra khỏi người mình lạnh lùng nói, quay lưng đi vào trong cắt đứt mọi sự lưu luyến. Nhưng khi anh vừa quay lưng, cô đã nhào đến ôm anh từ phía sau. Bàn tay ôm anh rất chặt, dường như cô sợ buông ra sẽ mất anh mãi mãi.

- Thiệu Viễn, đừng đuổi em về...

- Lạc Thanh, sau này em nhất định phải hạnh phúc có biết không.

Đặt tay lên bàn tay của cô ở phía trước mình. Anh cũng chẳng muốn mất cô!

Cả hai yêu nhau đã được một năm, tình yêu trong sáng nhưng vô cùng đẹp đẽ. Hiện tại anh đang làm việc tại một tập đoàn lớn, tương lai có thể được thăng chức. Rõ ràng anh có thể cho cô một cuộc sống không thiếu thốn, nhưng để vực dậy Châu Thị thì tất nhiên là không thể.

- Thiệu Viễn, chúng ta rời đi được không?

- Em suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Hoàng Thiệu Viễn nhanh chóng hỏi lại, cô không đáp gì, đi vòng ra phía trước nhón chân lên ôm lấy cổ anh, áp đôi môi mềm mại của mình lên môi anh rồi trả lời :

- Em nghĩ kỹ rồi.

Hai đôi mắt đắm chìm vào nhau thật lâu, chẳng biết từ lúc nào bàn tay của anh đã đặt lên chiếc eo của cô, ghì chặt vào lòng.

- Em không hối hận?

- Em yêu anh thì làm sao có chuyện hối hận chứ.

Dụi mặt vào ngực anh tìm mùi hương say đắm, ánh mắt của Châu Lạc Thanh trở nên mông lung, rõ ràng là cô đang rất khó xử.

Ba mẹ ly hôn năm cô tám tuổi, từ đó cô sống với ba cho đến hiện tại.

Ba cô vì cô mà không đi thêm bước nữa, chẳng lẽ cô vì bản thân mà để cho Châu Thị phá sản, chắc chắn lúc đó ba cô sẽ không chịu đựng được.

Nhưng anh, Hoàng Thiệu Viễn, người cô yêu sâu đậm và hết lòng. Một năm yêu nhau cho đến hiện tại cô vẫn luôn nguyện ý bên anh cả đời, nhưng hoàn cảnh bây giờ không được nữa rồi, nhưng cô vẫn mong anh là người đàn ông đầu tiên của mình.

Một đêm thôi, một đêm cô được hạnh phúc bên người cô yêu.

18 tuổi, độ tuổi non nớt chẳng suy nghĩ sâu xa, trong lòng muốn gì thì sẽ làm đó, mặc kệ tương lai phía trước là một màu tối đen.

- Thiệu Viễn...

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Chương 2: Cậu Không Xứng!

Nhìn đồng hồ chỉ năm giờ sáng, Châu Lạc Thanh đang gối đầu trên cánh tay của Hoàng Thiệu Viễn tham lam quyến luyến nhìn anh, chắc có lẽ đây là lần cuối cả hai gặp và có nhau.

Cô biết rõ Hoàng Thiệu Viễn là con người như thế nào. Dù cả hai yêu nhau, cô cũng đã bước sang tuổi 18 nhưng anh chưa một lần ngỏ lời muốn quan hệ nam nữ, thậm chí có nhiều lúc cô đã bật đèn xanh nhưng anh cũng ngó lơ. Không phải anh không yêu cô, nhưng anh muốn giữ gìn cho cô, anh thấy mình vẫn chưa xứng đáng có được điều quý giá đó của cô và cô hiểu rõ điều đó.

Nhưng đêm qua cả hai đã vượt quá giới hạn, cô phải nói như vậy anh mới đồng ý, nếu không anh sẽ lạnh nhạt vô tình đuổi cô về. Chắc chắn sẽ không cùng cô có những giây phút hạnh phúc tuyệt vời.

Cho anh, cô không hối hận!

Đêm qua, cô rất hạnh phúc và mãn nguyện!

Giọt nước mắt nóng nổi vừa rơi xuống, Châu Lạc Thanh đặt lên gò má của Hoàng Thiệu Viễn một nụ hôn rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, rón rén nhặt chiếc váy còn ẩm ướt của mình lên mặc vào.

Quay lại nhìn anh lần cuối, Hoàng Thiệu Viễn vẫn còn say sưa trên giường sau một đêm nồng nhiệt. Lòng của Lạc Thanh như vỡ vụn, cô đưa tay lên miệng ngăn tiếng nấc nghẹn của mình sau đó bỏ chạy đi về.

Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Hoàng Thiệu Viễn thức giấc vì cảm nhận bên cạnh không có Châu Lạc Thanh. Anh ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh phòng trọ, cảm thấy có điều không đúng, anh mất bình tĩnh xuống giường vào phòng tắm xem cô có đang ở trong đó không.

Nhưng kết quả là không!

Hoàng Thiệu Viễn đảo mắt nhìn ra ngoài, anh dừng như đã hiểu chuyện gì đó.

Đêm qua, Lạc Thanh lừa anh?

- Lạc Thanh, tại sao em lại làm vậy?

Nhìn vệt máu đỏ đã khô trên drap giường, cảm xúc của Hoàng Thiệu Viễn ngưng lại, đưa tay vò đầu bức tóc.

Đi lại giường sờ vào chỗ Châu Lạc Thanh đã nằm, hơi ấm vẫn còn chứng tỏ cô chỉ vừa mới đi, anh nhanh chóng mặc quần áo vào đuổi theo cô.

Lạc Thanh không thể nói mà không giữ lời!

Tại sao cô lại cho anh lần đầu trong khi lòng đã quyết tâm rời xa anh?

Anh cần thứ đó sao?

Không! Điều anh cần chính là cô, Châu Lạc Thanh!

...----------------...

Một tuần sau.

Ngày kết hôn diễn ra rất long trọng, Hàn Quân Thụy mặc vest trắng chỉnh tề đứng bên ngoài tiếp khách. Năm nay anh đã 25 tuổi, là tổng giám đốc tập đoàn Y, trụ sở chính tại Mỹ. Sau khi kết hôn, anh sẽ đón Châu Lạc Thanh về Mỹ, tất nhiên anh và cô sẽ làm thêm một hôn lễ tại đó.

Ba mẹ cô rạn nứt tình cảm năm cô lên năm tuổi, nhưng lúc đó vì cô còn quá nhỏ nên cả hai quyết định ly thân, hơn ba năm cả hai mới chính thức ly hôn. Sau khi ly hôn, mẹ cô sang Mỹ sinh sống cùng với người chồng hiện tại và Châu Lạc Thanh ở lại với ba.

Ba cô vì thương cô nên quyết định không đi thêm bước nữa, nhưng ông cũng là đàn ông, lại là một người đàn ông độc thân có tiền, nên bên cạnh không thiếu phụ nữ. Dù là như vậy, nhưng ông không bao giờ để những người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt của Châu Lạc Thanh.

Châu Lạc Thanh ngồi trong phòng chờ với bạn thân của cô là Trình Ngữ Lam. Khuôn mặt non nớt nhưng vô cùng sắc sảo với những đường nét thanh tú. Đôi mắt tròn xoe, nhưng trong đó chứa đựng biết bao nhiêu nỗi buồn.

- Lạc Thanh, mình không nỡ xa cậu đâu.

Trình Ngữ Lam mếu máo lay lay cánh tay của Châu Lạc Thanh. Nhìn thật tội nghiệp và xót xa, mới 18 tuổi đã bước vào hôn nhân, còn với một người cô không yêu. Ngữ Lam biết rõ cô yêu Hoàng Thiệu Viễn sâu đậm đến mức nào.

- Khi rảnh mình sẽ về thăm cậu.

*Cạch

Cánh cửa phòng mở ra, người đi vào không phải là chú rễ Hàn Quân Thụy mà là Hoàng Thiệu Viễn.

Hôm đó, anh đã chạy đi đuổi theo cô nhưng không kịp, đến nhà thì ba cô không cho anh gặp cô, thế nên hôm nay anh mới xuất hiện ở đây. Không phải hôm đó cô nói sẽ rời đi cùng anh sao? Sao bây giờ cô lại ngồi đây xinh đẹp rạng ngời trong chiếc váy cưới, sắp sửa cùng với người đàn ông khác lên lễ đường.

- Lạc Thanh!

Châu Lạc Thanh sững sốt, quay nhìn sang người đàn ông cô yêu thương đang đứng ở cánh cửa. Tim cô nhói lên, trong mắt có nước rồi đột ngột rơi xuống chẳng ai có thể ngăn lại được.

Trình Ngữ Lam thấy vậy nên lặng lẽ bước ra khỏi phòng để không gian riêng tư lại cho cả hai.

- Không phải em nói cùng anh rời đi sao? Tại sao... tại sao lại bỏ anh ?

Hoàng Thiệu Viễn kích động đi lại ôm cô đứng thẳng dậy đối diện với anh, lên tiếng:

- Lạc Thanh, đi cùng anh, anh hứa sẽ lo và chăm sóc cho em cả đời.

Đáy mắt của anh cũng có nước, như điên dại níu kéo tình cảm. Giờ phút này khi cô sắp là vợ người khác anh mới biết cô quan trọng với anh như thế nào. Anh từng nghĩ mình sẽ quên được cô, nhưng không, cô đã chiếm hết con người và trái tim của anh rồi.

- Em không thể, xin lỗi anh.

Châu Lạc Thanh gạt tay anh ra. Không phải cô không muốn mà là cô không thể.

- Vậy tại sao đêm đó...

- Đó là sự bù đắp, là điều cuối cùng em dành cho anh. Thiệu Viễn, anh đi đi, nếu ba em vào thì không hay đâu.

- Không, anh không đi nếu như không có em. Lạc Thanh, hôm đó em nói sẽ đi cùng anh mà...

* Cạnh

- Hoàng Thiệu Viễn, cậu còn dám đến đây? Cậu lấy gì để lo cho con gái tôi, mà muốn nó đi cùng cậu? Đi theo cậu để con gái tôi chịu khổ hay sao?

Ông Châu và mẹ cô bước vào, ông nhếch mép, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ.

Dù cả hai đã ly hôn nhưng hôm nay là ngày trọng đại của con gái chung của bọn họ, nên dù thế nào cũng phải góp mặt, huống hồ gì cả hai ly hôn cũng không quá căng thẳng.

Trình Ngữ Lam nhăn mặt, trong lòng lo lắng trước cảnh tưởng trước mắt. Khi nãy nhìn thấy ông bà, cô đã ngăn cản, nhưng không làm lại.

Không gian căng thẳng như sắp bức chết người, Châu Lạc Thanh cuống quýt kéo Hoàng Thiệu Viễn ra phía sau mình bảo vệ. Mỗi khi ba cô gặp anh, ông không chút thương tiếc mà sỉ nhục anh, nặng lời với anh.

- Ba, ba đừng nói nữa. Ba không được tổn thương anh ấy.

- Lạc Thanh, ba mẹ luôn muốn tốt cho con. Con kết hôn với Quân Thụy vừa cứu được Châu Thị, con vừa sung sướng cả đời, còn được sống gần mẹ. Hoàng Thiệu Viễn căn bản là không xứng với con, khi con lớn hơn một chút con mới hiểu tiền - quyền quan trọng như thế nào. Nếu hôm nay con cùng cậu ta rời đi, thì sau này đừng gọi mẹ là mẹ nữa, sau này đói khổ đừng nói với mẹ.

Mẹ cô gằng giọng, dùng ánh mắt nghiêm nghị , sau đó kéo cô về phía bà. Khi ông Châu nói rằng cô sẽ kết hôn với Hàn Quân Thụy thì bà rất hài lòng và ngay lập tức đồng ý. Lạc Thanh được làm phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Y, cuộc sống sau này không cần phải lo nghĩ và bà cũng nở mặt nở mày với mọi người.

Hoàng Thiệu Viễn đứng đó nhìn sâu vào đôi mắt rưng rưng của Châu Lạc Thanh, chỉ cần cô đồng ý đi cùng anh, thì anh có bị sỉ vả hay lăng nhục thêm nữa cũng được. Nhưng mọi chuyện đã được ông trời an bài, Hàn Quân Thụy thong thả bước vào, không nhanh không chậm đi lại gần Lạc Thanh, ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng cúi xuống hôn vào gò má của cô như thể cho Thiệu Viễn biết rằng cô đã thuộc về mình.

- Đã đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.

Châu Lạc Thanh nhìn Hoàng Thiệu Viễn rồi nhìn sang ông Châu. Không đợi cô đổi ý, mẹ cô đã cất giọng nói tiếp:

- Lạc Thanh, con không được thái độ đó. Bây giờ con đã là vợ của Quân Thụy, con như vậy mẹ làm sao ăn nói với ông bà Hàn.

Hai dòng lệ rơi xuống khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, Châu Lạc Thanh nép vào người Hàn Quân Thụy như muốn nói rằng sẽ cùng anh đi ra lễ đường.

Tâm Hoàng Thiệu Viễn như chết đi trước quyết định đó của cô, Hàn Quân Thụy nhếch môi đắc ý, cầm lấy tay cô vòng qua tay anh bước đi.

Hai ngã rẽ cho hai con người yêu nhau. Bàn tay của Hoàng Thiệu Viễn cuộn tròn, hai hàng nước mắt rơi xuống, nở nụ cười chua chát đau khổ chế giễu bản thân mình vô dụng.

- Nếu cậu muốn Lạc Thanh được hạnh phúc thì sau này đừng xuất hiện trước mặt con bé...Cậu không xứng!

...----------------...

Chương 3: Sáu Năm Sau

Sáu năm sau.

Ở sân bay quốc tế của thành phố S, có một người con gái với phong thái lạnh lùng, kiêu sa bước ra. Máy tóc xõa xuống, đeo cặp mắt kính râm màu đen làm tôn lên vẻ đẹp sang trọng quý phái. Người con gái này không ai khác chính là Châu Lạc Thanh, nhưng bây giờ cô đã thay đổi và khác xưa rất nhiều. Không còn là một Châu tiểu thư ngây thơ, hồn nhiên hay vui đùa mà thay đổi thành một cô gái lạnh lùng, kín đáo và chững chạc.

Đưa tay gỡ cặp mắt kính xuống nhìn xung quanh nơi đây. Đã sáu năm rồi cô mới về đây, nhưng nơi đây cũng không khác gì ngày đó, chỉ có con người là thay đổi.

Trong mắt của Châu Lạc Thanh xuất hiện những gợn sóng, lòng cô thắt lại. Sáu năm qua cô sống trong sự cô đơn, dằn vặt và đau khổ tột cùng. Khi vừa sang Mỹ được một tuần, các thủ tục kết hôn đều được hoàn thành thì cô phát hiện ra một sự thật khiến cô vỡ òa trong sự thất vọng, cay đắng và câm hận.

Châu Thị hoàn toàn không gặp khó khăn như lời ông Châu đã nói, đó chỉ là nằm trong kế hoạch của ba cô và Hàn Quân Thụy. Lúc đó cô đã đưa ra yêu cầu ly hôn, nhưng ba mẹ cô và Hàn Quân Thụy không đồng ý, họ còn quá đáng không cho cô về thành phố S tìm Hoàng Thiệu Viễn. Mãi đến hơn một năm sau đó, khi không còn cơ hội hay hy vọng anh mới buông tay cô và chấp nhận ly hôn.

Mối quan hệ của ông Châu và cô bây giờ không còn như lúc trước. Cô giận ông vì ông đã lừa gạt, chia rẽ cô và Hoàng Thiệu Viễn. Mẹ cô thì cấm cô không được ly hôn với Hàn Quân Thụy, nhưng cô kiên quyết muốn ly hôn nên bà đã bỏ mặt cô vì không chịu nghe lời. Mấy năm nay cô không về Châu gia, một mình vừa học vừa làm mà không cần sự trợ giúp của ai.

Sau khi ly hôn, nhiều lần cô muốn trở về thành phố S tìm Hoàng Thiệu Viễn nhưng cô lại không đủ can đảm. Cô sợ phải đối diện với anh, cô sợ anh hận mình rồi thốt ra những lời cay đắng. Dù cô và Hàn Quân Thụy chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nhưng cô đã mang trên người danh xưng vợ cũ của Hàn tổng, người phụ nữ đã qua một đời chồng.

- Xin lỗi, mình tới trễ.

Trình Ngữ Lam bước xuống xe. Còn hơn một tháng nữa cô cũng đã trở thành người phụ nữ đã có gia đình. Lạc Thanh về lần này cũng là vì chuẩn bị và tham gia hôn lễ của cô.

- Mình cũng mới ra thôi.

- Được rồi, lên xe đi. Cậu muốn về Châu gia hay là đi đâu?

- Đưa mình ra khách sạn đi. Vài hôm nữa mình sẽ sắp xếp chỗ ở.

- Hay là cậu đến nhà mình ở tạm đi.

Châu Lạc Thanh mỉm cười gật đầu.

Hơn một tuần trước, cô nhận được lời mời làm việc từ tập đoàn Mặc thị. Lúc đầu cô đã không đồng ý vì công việc bên Mỹ của cô rất ổn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ một chút thì cô đã đồng ý trở về và làm việc ở đó.

Dù cô có giận ông Châu đến mức nào thì cũng không thể phủ nhận rằng ông là ba cô và ông bây giờ đã lớn tuổi. Cô không thể ở mãi bên Mỹ mà không quan tâm đến ba mình, ông cũng chỉ có một người con là cô, dù ông có quá đáng nhưng cũng là vì nghĩ cho tương lai của cô.

Ông Châu nghe trợ lý của mình nói rằng Châu Lạc Thanh trở về nước liền vui mừng đi tìm cô. Mấy năm qua nhìn cô như vậy ông rất hối hận, đáng lý ra ông nên tôn trọng tình yêu của cô, chính tay ông đã đẩy con gái mà ông hết mực yêu thương vào vũng lầy đau khổ.

Biết Châu Lạc Thanh ở nhà của Trình Ngữ Lam, buổi chiều ông đã có mặt ở đó, với mục đích đón cô về Châu gia sống cùng ông. Mấy năm qua, nếu ông không qua Mỹ tìm cô thì cô không bao giờ về nước gặp ông, làm ông vừa tự trách vừa đau lòng.

- Sao con không về Châu gia? Lạc Thanh, con đừng giận ba nữa được không?

- Ba về đi, con tự lo cho mình được.

- Con gái, ba xin lỗi... nhưng ba cũng vì muốn tốt cho con.

Ông Châu đi lại gần cô, ánh mắt lộ rõ sự cưng chiều yêu thương của người ba dành cho con gái.

- Ba lừa con mà nói là muốn tốt cho con. Ba biết con yêu Thiệu Viễn nhiều như thế nào mà, ba còn sỉ nhục anh ấy, ba làm vậy có nghĩ cho con không?

Châu Lạc Thanh đưa mắt nhìn sang hướng khác, trong mắt đã ngấn nước từ rất lâu.

Ông Châu thở dài trong sự bất lực. Nhìn cô quen một người không xứng đáng làm ông rất phiền lòng. Ông chỉ có một người con gái, cô lại xinh đẹp, gả cho một kẻ tay trắng như Hoàng Thiệu Viễn ông không đành lòng.

- Lạc Thanh...

- Ba về đi, con chỉ muốn sống một mình thôi. Mấy năm bên Mỹ con sống được, bây giờ con sống được.

Ông Châu sầu não bước ra về, Châu Lạc Thanh chạy lên phòng ngủ của Trình Ngữ Lam trốn khóc một mình trong đó. Ba mẹ cô chưa bao giờ nghĩ cho cô, lúc nhỏ cô đã sống thiếu thốn tình cảm gia đình, đến lớn cả hai còn không cho cô tự quyết định hạnh phúc của mình. Cô cũng không muốn ly hôn đâu, nhưng trái tim cô không thể nào quên được Hoàng Thiệu Viễn, nó không chấp nhận một người nào khác ngoài anh.

. . .

Ở tập đoàn Mặc Thị, người đàn ông khoác lên mình bộ vest đen đang ngã lưng về sau ghế xoay mặt vào trong bức tường. Khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng càng thêm thu hút.

- Nhị thiếu gia, Châu tiểu thư đã trở về nước!

...----------------...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play