Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Đam Mỹ ] Mai Chiếu Thủy

Giới thiệu

Đam Mỹ, Họa Sĩ , Sinh viên Mỹ Thuật , Âm mưu gia tộc.

Đam mỹ, Truyện có ngọt , có ngược. Có đầy âm mưu đan chéo. Có quay xe, nhớ đội mũ bảo hiểm khi đọc.

Tác giả là 1 động vật ăn thịt cao tuổi không mắc cỡ đỏ mặt. Nên cam đoan có H. H ngon, ngọt.

Tính cách nhân vật : Trước ngây thơ đơn giản, sau nham hiểm lạnh lùng phúc hắc Công x Thiện lương thánh mẫu trong sáng Thụ. Thụ truy công , thụ là nguồn sáng cuộc đời là mọi thứ của công.

( Có BDSM nhẹ 😅 )

1 x 1 , HE.

Lời mở đầu.

Đứng giữa dòng người ngược xuôi , cảm giác chưa bao giờ nhớ 1 người đến vậy, tự hỏi thế nào là tình yêu ?

Ai là kẻ đặt ra luật lệ cho tình yêu ? Vì sao chỉ đơn giản là yêu nhưng lại có quá nhiều qui định, có quá nhiều định kiến, quá nhiều qui chuẩn , quá nhiều giáo điều.

Yêu không phải đơn giản chỉ là cảm giác yêu của 1 người đối với 1 người khác hay sao ?

Vì sao tôi yêu anh ấy là sai ? Vì sao một người nam yêu một người nam là sai ? Vì sao một người ngốc nghếch lại không có quyền được một người khác yêu ?

Tại sao Nam lại phải yêu nữ, Tại sao tôi phải yêu một người bình thường mà không có thể là anh ấy ?

Nếu thời gian có thể quay lại , tôi sẽ làm bất kỳ điều gì để được ở bên cạnh anh ấy , bất kỳ giá nào cũng được. Tôi sẽ không chần chờ , không đắn đo.

Tuy nhiên...cuộc đời này không có nếu như....

Tôi sẽ phải tiếp tục cuộc sống với hình ảnh của anh ..chỉ còn là ký ức.

........

.........

Ngày đó , đã từng có 1 chàng trai anh tuấn , cao ráo đẹp rực rỡ trong bộ vest sẫm màu, quì một chân xuống bên cạnh tôi , dâng lên 1 bó hoa và 1 hộp nhẫn lấp lánh.

- Làm vợ anh nha.

Đó sẽ là 1 câu chuyện ngôn tình vô cùng đẹp đẽ, đầy tính lãng mạn. Vì người quì dưới chân tôi hiện tại là một anh chàng vô cùng đẹp trai, sở hữu cổ phần của 2 tập đoàn lớn , bước chân ra đường luôn có vệ sĩ và tài xế theo sau.

Thế nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn hơn những tiểu thuyết ngôn tình, vì nhân vật chính là tôi đây , cay đắng lại không phải là một Nữ chính, mà là 1 thằng con trai chân chính 100%. Và nếu đây là 1 câu chuyện đam mỹ thì nó cũng sẽ vẫn đẹp đẽ cực kỳ, nếu nhân vật chính đang quì kia không nói thêm 1 câu.

- Anh cũng không biết vợ chồng là gì đâu. Là mẹ anh kêu chỉ có 2 vợ chồng mới được ở với nhau suốt đời, còn nếu em chỉ là trợ lý của anh , em sẽ lấy vợ và bỏ anh đi. Nên anh muốn em làm vợ anh. Anh coi trong ti vi muốn hỏi em làm vợ phải quì như vầy á....

Phải, nhân vật chính đẹp trai , con nhà giàu , đủ chuẩn phim đam mỹ, ngôn tình đứng trước mặt tôi là 1 chàng trai ngốc nghếch......

.......

.......

Chương 1 : Mất việc

Vào một buổi chiều của năm thứ hai Đại Học, anh chủ quán cà phê mà Hoàng Lâm đang làm việc gọi cậu vào để " tâm sự ".

Quán dạo này tình hình buôn bán khá vắng vẻ, đợt vừa rồi có 1 số bạn nghĩ việc cũng không thấy anh tuyển thêm người. Từ ngày đầu tiên đặt chân đến thành phố này , Hoàng Lâm đã vào làm việc ở đây. Đây gần như là nhà của cậu , ngoài giờ đi học ở trường thì cậu làm 2 ca và nhận luôn cả công việc bảo vệ ca đêm ngủ giữ quán.

Công việc bảo vệ ban đêm thực chất không phải là công việc , đơn giản chỉ là đóng hết cửa và ngủ lại trong quán phòng chuyện " lỡ như". Do đó , nó coi như là cậu vừa có phòng trọ miễn phí, vừa có tiền vậy. Anh chủ quán cũng khá tốt bụng, nên sắp xếp 1 căn phòng nho nhỏ vừa đủ cho cậu đặt 1 chiếc giường đơn và 1 cái bàn học. Cuộc sống Đại Học của cậu dường như trôi qua 2 năm bình yên tại quán cà phê này.

Do đó , khi anh gọi cậu vào " tâm sự riêng " , lòng cậu bất giác rối loạn. Lỡ như anh sa thải cậu, không biết cuộc sống kế tiếp cậu sẽ phải như thế nào. Lại phải lang thang tìm nhà trọ, tìm công việc mới. Ký ức về những vất vả vào những ngày đầu tiên khi đặt chân đến đây làm cậu bất giác rùng mình. Cậu đã mất sạch tiền dành dụm vào những công ty môi giới việc làm lừa đảo và những vị chủ nhà trọ chỉ chăm chăm hút sạch máu những sinh viên nghèo như cậu.

Những ngày chưa đến làm tại quán, có ngày cậu phải ngủ ngoài cổng trường , nhiều ngày liên tục gặm bánh mì không,  uống nước lọc đỡ đói. Những ký ức đáng sợ đó làm cậu nắm chặt nắm tay khi gõ cửa phòng làm việc của anh.

- Sau lâu vậy ? Anh gọi em cả nửa tiếng rồi, bên dưới cũng đâu có khách.

- Dạ.., tại em đi toilet – Cậu lúng túng trả lời. Không thể nói cho anh biết cậu sợ phải đối diện với sự thật...

- Em cũng biết tình hình kinh doanh của quán mình rồi đó......

Một câu bắt đầu quen thuộc trong những bộ phim khi giám đốc cần sa thải 1 nhân sự nào đó.

- Anh dự định đóng cửa quán.

Bùm..... thế giới bình yêu của cậu chấm dứt trong 6 chữ trên.......

Nhìn gương mặt căng ra đến xanh xao của cậu, anh mỉm cười.

- Đừng quá căng thẳng. Anh đã tìm được 1 công việc tốt hơn cho em. Đây là công việc cực tốt , cơ hội ngàn năm có một , không phải ai cũng tìm được. Anh có 1 người quen , gia đình họ chỉ có 1 cậu con trai. Tính tình rất hiền lành, đầu óc thì có 1 chút vấn đề nhỏ, cậu ấy bị 1 tai nạn nên mất hoàn toàn trí nhớ. Hiện đầu óc của cậu ấy chỉ dừng lại ở năm 9 tuổi. Nhưng mọi việc cậu đều tự làm được không cần người chăm sóc.

Chỉ là gần đây, bỗng cậu ấy bị căng thẳng, trở nên trầm cảm , và có nhiều hành động tiêu cực. Do đó, gia đình họ cần 1 người có thể ở bên cạnh cậu ấy 24h để mắt không cho cậu ấy làm những việc tự tổn hại. Anh biết em còn đi học ,không thích hợp công việc ở bên cạnh cậu ấy 24h. Nhưng vì gia đình họ rất giàu , nhưng chỉ có 1 cậu con trai, nên gia đình yêu cầu tiêu chuẩn cũng rất cao, phải là người trẻ đồng lứa để làm bạn với cậu ấy, phải có hiểu biết về điều dưỡng y tế, có học thức để dạy cậu ấy , mà tính cách phải trầm tĩnh, chính chắn, gia cảnh rõ ràng, tính tình tỉ mỉ , cẩn thận, và phải được bạn bè giới thiệu , còn phải làm ít nhất 3 năm. Vì họ sợ người ra , vô , tổn thương tình cảm cậu ấy. Nên họ đã tìm rất lâu , nhưng không ai đáp ứng được.

Anh có nói sơ qua về em với họ. Anh biết trước kia em từng làm tình nguyện Hội chữ thập đỏ nên em có hiểu biết về sơ cấp cứu. Tính tình của em thì anh cũng nói rõ với họ, em ở đây với anh 2 năm , anh rất quí trọng em . Anh đã đứng ra bảo đảm cho em. Do đó, họ cũng đồng ý mỗi ngày khoảng thời gian em đi học, họ sẽ nhờ người trông coi tạm, thời gian còn lại , em phải ở bên cạnh cậu ấy 24h. Em có muốn làm công việc này không ?

Lướt sơ qua những điều anh nói trong đầu, Hoàng Lâm cũng cảm thấy đây không phải là 1 công việc khó khăn, tuy nhiên , trách nhiệm quá cao. Lỡ như cậu chủ ấy có vấn đề gì, chắc gia đình họ giết cậu mất. Cộng thêm, ngoài đến trường, cậu chỉ có thể nhốt mình trong nhà với cậu chủ. Tuy hiện tại cậu cũng nhốt mình ở quán cà phê này, nhưng quán cà phê có bạn đồng nghiệp, có khách hàng , có thể tiếp xúc với nhiều người. Còn công việc kia, ngoại trừ cậu chủ bị thần kinh kia thì không tiếp xúc được với ai. Nghe qua có vẻ quá ngột ngạt.

Nhìn vẻ mặt trầm lặng, phân vân của Hoàng Lâm. Anh chủ mở miệng đánh 1 câu cuối cùng.

- Lương 1.000 (Usd ) bao ăn ở.

Bùm bùm bùm...... Cũng là 1 câu 6 chữ, nhưng lần này nó không phải là 1 quả bom hủy hoại cuộc sống bình yên của cậu nữa, mà là 1 tràng pháo hoa nổ tưng bừng chào đón cậu. 1.000 usd ... Ôi , dù là cậu tốt nghiệp đại học ra trường cũng chưa chắc có mức lương này. Với 1.000 usd bao ăn ở , sau 3 năm, cậu có thể mua được 1 căn hộ chung cư nho nhỏ vùng ven xa xa, đó là mơ ước của cả 1 đời người....

- Được , em đồng ý.

Đổi 3 năm tự do , lấy 1 khoản thu nhập làm vốn. Quá lãi cho cuộc giao dịch này.

Chương 2 : Đẹp quá

Lần đầu tiên trong đời được đặt chân vào 1 căn biệt thự , Hoàng Lâm chưa bao giờ tưởng tượng được 1 ngày cậu có thể được sống trong 1 lâu đài như trong truyện cổ tích thế này. Toàn bộ sàn nhà, vách tường được lát đá hoa cương mát rượi , căn biệt thự được bao bọc bởi 1 vườn cây đầy hoa và cây ăn trái được chăm sóc tỉ mỉ.

Hoàng Lâm tự nghĩ, ngoại trừ tiền lương khủng kia, chỉ mỗi việc được ở miễn phí trong căn biệt thự này đã đáng công cho việc không được giao tiếp thế giới rồi. Ít ra cậu có thể tận hưởng không khí trong lành yên tĩnh này để học bài. Chỉ nghĩ đến việc được ngồi học trong cái đình mát rượi cạnh bên hồ sen ngoài vườn kia là cậu lại cảm thấy, mình sắp 1 chân bước lên mây rồi.

Đón chào cậu là bác quản gia tuổi tầm 50 , bác mỉm cười thân thiện.

- Chào con, con là trợ lý mới của Cậu Hai à ?

À thì ra chức danh họ đặt cho cậu là " trợ lý ". Có lẽ họ không muốn có cảm giác như cậu Hai nhà họ có bệnh, nên không dùng chức danh như giúp việc , hay điều dưỡng, mà là trợ lý.

- Chắc hôm qua Bà chủ đã nói với con tình hình của Cậu Hai rồi nhỉ ? Cậu Hai tính rất hiền lành , nên con chỉ cần ở bên cạnh kết bạn với cậu ấy là được. Đừng quá căng thẳng. Cậu Hai đang trên phòng vẽ, để Bác dẫn con lên giới thiệu với Cậu Hai.

Lên lầu, đi qua dãy hành lang dài hun hút, đến cánh cửa cuối cùng, mở ra căn phòng cuối cùng, đập vào mắt Hoàng Lâm là 1 chàng trai đang ngồi nghiêng đầu trước giá vẽ, căn phòng chất đầy tranh, toàn bộ cửa sổ mở rộng, ánh nắng rọi vào 1 bên sườn mặt anh , hắt lên làn da sáng lấp lánh , Lông mi dài chớp nhẹ ánh lên ánh nắng như những vệt cầu vồng nhỏ , lấp lánh , bóng anh đổ dài in 1 phần trên giá vẽ.

Toàn bộ đều đẹp như 1 bức tranh. Không phải là bức tranh anh đang vẽ, mà anh chính là 1 phần của bức tranh đó. Nếu có thể vẽ lại và đặt tiêu đề, Hoàng Lâm có thể đặt tên là " mỹ nam vẽ tranh."

Anh nghe tiếng mở cửa, ngước đầu lên nhìn. Hoàng Lâm vừa bước vào đang đứng ngay 1 góc cửa sổ, ánh nắng sau lưng cậu phản chiếu ngược  , nhìn có cảm giác như cậu đang tỏa hào quang xung quanh, gió bên ngoài cửa sổ thổi vào, làm chiếc áo sơ mi trắng cũng lay động, mái tóc cũng bị gió thổi bay lên nhè nhẹ, thoạt nhìn, cứ như 1 thiên thần vừa bay xuyên qua cửa sổ đáp xuống trước mặt anh.

- Đẹp quá !

- Đẹp quá !

Anh và cậu cùng bật lên câu nói này gần như cùng lúc.

Bác quản gia bật cười. – Hai đứa mới gặp mà ăn ý quá vậy !

- Cậu Hai, đây là Hoàng Lâm, mẹ cậu muốn cậu ấy làm bạn với cậu ở chơi với cậu. Cậu ấy vào đây học, không ai quen biết, nên rất cô đơn, Cậu Hai đồng ý chơi với cậu ấy nha ?

- Được , nhưng Anh ấy đẹp quá , không biết anh ấy có chịu chơi với Đình không ?

- Đình năm nay 24 tuổi, cậu ấy chỉ mới 20 tuổi, đình gọi cậu ấy là em, không gọi là anh biết không ? – Bác quản gia hướng Cậu chủ đẹp trai lên tiếng.

Cậu chủ cũng nhẹ nhàng , ngoan ngoãn gật đầu.

- Dạ Đình biết , Đình gọi là em, Đình xưng anh.

Xong cậu chủ quay đầu lại hướng Hoàng Lâm.

- Chào em, anh tên Hứa Đình. Anh 24 tuổi. Anh thích vẽ , anh muốn làm bạn với em.

Hoàng Lâm trong lòng thở ra nhẹ nhõm, cậu chủ trông có vẻ cũng khá bình thường, chắc công việc cũng không quá vất vả như cậu tưởng tượng.

- Chào anh, em tên Hoàng Lâm, em đang học đại học năm thứ 2 nghành thiết kế thời trang, gia đình em không ở đây, nên em chỉ có 1 mình, em rất muốn làm bạn với anh.

Dùng một giọng điệu tương tự như cậu chủ để trả lời lại, Hoàng Lâm hy vọng cậu sẽ thích mình.

- Em học thiết kế thời trang hả ? Là vẽ quần áo đúng không ? Anh cũng thích đi học, nhưng mẹ nói anh không có sức khỏe nên không được đến trường, mỗi ngày chỉ có thầy giáo đến dạy cho anh thôi. Anh cũng muốn đến trường học .... anh muốn có bạn. Anh ở nhà 1 mình buồn lắm...

Không thể tưởng tượng được , khi trước mắt bạn là 1 chàng trai cao to, có gương mặt đẹp như những chàng Idol Hàn Quốc và đang ngồi trên ghế níu áo bạn, ngước lên gương mặt cực kỳ đẹp trai , nhưng phát ra là giọng điệu nũng nịu của một cậu bé ngoan bị nhốt trong nhà. Vừa buồn cười , vừa cảm thấy thương cảm , Hoàng Lâm gật đầu đồng ý.

- Được, hôm nào em sẽ dẫn theo anh đi học với em.

Bác quản gia nhìn thấy 2 người có vẻ hợp tính cũng thở phào nhẹ nhõm.

Căn nhà rộng lớn, nhưng cậu chủ vô cùng cô đơn, Bà chủ suốt ngày ở công ty và đi công tác,  Hứa Đình được Bà chăm từ khi mới sinh ra, trong lòng Bà cậu ấy cũng là con trai của Bà, thế nhưng, giữa những thế hệ khác nhau , cách suy nghĩ hành động đều khác.

Huống chi, từ năm 20 tuổi, sau lần tai nạn giao thông đó , cậu tỉnh lại sau khi hôn mê 3 tháng thì đầu óc không còn bình thường, bỗng quay về là một cậu bé 9 tuổi. Những suy nghĩ, kiến thức đều mất sạch, chỉ còn lại những bản năng căn bản , may sao , về hội họa cậu lại không hề quên, nó như 1 bản năng căn bản trong não cậu.

Kể từ khi tỉnh lại , cậu cứ nhốt mình trong phòng, sợ gặp người lạ, sợ nói chuyện, thế nhưng cậu lại vẽ rất nhiều, rất nhiều. Bà cảm thấy thật may mắn vì cậu chủ không sợ Hoàng Lâm, mà còn tỏ ra rất yêu thích.

Bà lặng lẽ để lại 2 chàng trai trẻ trong phòng vẽ và xuống lầu gọi điện báo tin vui cho bà chủ. Mẹ của Hứa Đình ở công ty cũng hồi hộp sợ con trai không chấp nhận người bạn mới này. Khó khăn lắm bà mới trăm tìm , vạn tìm, mới tìm được 1 người đáp ứng được 90% yêu cầu của bà trong nhiều năm nay. 

Trong khi đó trên phòng vẽ, công việc đầu tiên Hoàng Lâm cần làm khi đến đây chính là đứng im làm mẫu cho Hứa Đình vẽ cậu. Hứa Đình muốn vẽ lại cảnh khi cậu vừa bước vào đứng bên cửa sổ như thiên thần hạ cánh. Dường như đây là lần đầu tiên Hứa Đình vẽ người mẫu thật , nên anh cứ lôi , lôi , kéo, kéo , chỉnh sửa mãi vẫn không tìm được góc vừa ý. Những vệt màu loang lỗ cứ quẹt rồi quẹt rồi quẹt lên mảnh vãi......

Chừng 30 phút sau , cả vĩ màu được quăng phịch xuống đất , anh ngồi bệt xuống sàn , chân đạp lung tung , 2 tay vò tứ tung tóc tai, nước mắt rơm rớm...Vài phút sau bỗng anh tự đập đầu mình vào tường, đập bôp bốp.

- Đình không làm được, Đình không làm được, Đình là kẻ vô dụng, Đình bị bệnh ngốc, thậm chí không biết vẽ, Đình bệnh .... Mẹ sẽ bỏ Đình. Mẹ không cần đứa con bị ngốc. Mẹ sẽ bỏ Đình, Ba cũng bỏ Đình, Đình chỉ có 1 mình , Đình bị ngốc, Đình bị ngốc...Đình không vẽ được.

Hoàng Lâm lúc đầu đờ người ra chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi thấy anh liên tục đâp đầu mình vào tường thì hốt hoảng ngăn lại. Nhưng sức anh mạnh kinh hồn, đầu cứ đập mạnh vào tường bôm bốp. Không có cách nào lôi anh ra. Hoàng Lâm đành chen người mình vào trước bức tường vậy là đầu anh đập mạnh vào ngực cậu đau đến thấu xương. Nhưng  cậu không tránh né, cứ để anh đập , sau đó ghì đầu anh lại ôm chặt vào ngực.

- Đình, anh vẽ rất đẹp, anh không vô dụng. Nếu anh không biết , em sẽ dạy anh vẽ. Đình ngoan không khóc , Đình không có 1 mình, kể từ hôm nay Đình có em.

Hình như rất lâu rồi, không được ai ôm như vậy, nên khi được Hoàng Lâm ôm vào lòng, Hứa Đình bỗng có 1 cảm giác rất ấm áp , rất an toàn, vậy là anh cứ ôm chặt Hoàng Lâm, khóc tấm tức sau đó ngủ thiếp đi.

Giờ thì Hoàng Lâm đã hiểu tại sao họ nói anh có những " hành động tự tổn hại mình". Căn nhà rộng lớn nhưng trống trơn, người làm chủ yếu ở ngoài vườn hoặc trong bếp. Nếu hôm nay không có cậu, chắc anh sẽ đập đầu đến chảy máu.

Ngoại trừ đây là 1 công việc có tiền lương cực cao, trong lòng Hoàng Lâm bỗng nảy sinh ra thêm 1 cảm giác đồng cảm, nếu không có cậu, Chàng trai này có lẽ sẽ rất cô độc, anh suốt ngày chỉ có thể đối diện giá vẽ để có cảm giác được là 1 người hữu dụng. Chàng trai nằm trong lòng cậu hiện tại, có vẻ như có tất cả, nhưng thật ra lại không có gì cả , thế giới của anh trống rỗng và cô đơn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play