Tiên giới Bạch Ngọc Tiên Sơn toạ lạc vị trí, quanh năm suốt tháng đều chìm trong mùa đông lạnh giá, bốn bề tuyết trắng bao phủ. Tuy điều kiện khắc nghiệt là thế nhưng nơi đây sinh cơ tràn trề, tiên thú tiên thảo tồn tại vô số, thu hút linh khí tứ phương đến tụ tập tạo nên tiên vụ mờ mờ ảo ảo, che mắt thế nhân. Bên trên thiên không vân vụ phân chia biệt lập, hoá thành Âm Dương Thái Cực đồ án, trấn áp mảnh thiên địa này.
Đảo mắt xung quanh liền bắt gặp một bóng nhà nhỏ tọa ngay sườn núi. Nói đến cũng lạ, cả mảnh tiên thổ rộng lớn như thế lại chỉ tồn tại duy nhất ngôi nhà chỗ này, không biết cư dân ở đây đi đâu hết rồi. Trong ngôi nhà gỗ nhỏ bé, tầm thường trước thiên nhiên hùng vĩ đó, một thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, thân khoác trường bào, im lặng, tĩnh như thạch tượng. Trông qua, người này tuổi tác niên kỉ còn rất trẻ chỉ gần hai mươi tuổi xuân, tựa như thư sinh trói gà không chặt, gầy gò yếu nhớt.
Bỗng, thanh niên đó chợt động, từ từ chậm rãi khẽ mở song nhãn. Đồng tử huyết sắc kì dị, bên trong phảng phất phản chiếu hình bóng tinh cầu xanh tươi, đẹp đẽ. Ngay khi cảm nhận được tia sáng đầu tiên, hắn liền lấy tay che đ, dường như đã lâu chìm trong bóng tối, chưa kịp thích ứng.
Cảm nhận bản thân lực lượng hiện tại, nam tử kia chợt nở nụ cười thoả mãn, nước mắt từ lúc nào đã tuôn ra, lăn dài trên gò má hốc há, hao gầy. Chỉ thấy hắn khẽ nâng lên cánh tay điểm chỉ, toái nát mảnh không gian nhỏ bé chỗ này lấy ra một đầu tiểu thụ, ôm chặt trong lòng.
Lực lượng trong nội thể lần nữa dâng lên như dòng nước ấm chảy xuôi khắp thân thể, mang lại thoải mái cảm giác. Khí lực theo đó khôi phục nhẹ nhàng đứng lên, rời khỏi nhà nhỏ. Đứng bên ngoài nơi gắn bó bao năm tháng đời người, hắn ngước nhìn âm dương thái cực đố án bên trên, trong lòng cảm khái hoài niệm, nhớ thương tiếc nuối về những mảnh khí ức tưởng như đã mãi chôn sâu, phủ kín bụi bặm, rong rêu.
Hắn chỉ khẽ thở dài một tiếng, theo đó trút hết tâm tư trong lòng. Thân thể từ từ nâng lên tựa như lông vũ lơ lửng trên thiên không, chậm rãi tiến tới Thái cực đồ án. Đừng nhìn hắn vậy thôi, nhưng chỉ cần nghe tới danh hào của hắn, cả tiên giới đều phải run sợ kinh hãi, tôn sùng. Lưỡng Nghi Tiên Đế dùng Âm Dương chứng đạo, dung nhập nội thể, lấy một địch ba, vấn đỉnh chí tôn tiên lộ, danh chấn tứ phương. Trước mắt hắn, sinh tử suy cho cùng chỉ nằm trong ý nghĩ. Nhất niệm nhục thân, thần hồn liền tan biến vào hư không, hoá thành cát bụi. Cũng lại là nhất niệm, chúng hư không trở về, ngưng thực trước mặt, sinh cơ dạt dào vô biên vô tận, không dứt. Tuy nhiên ít người biết rằng thuở ấu thơ, phụ mẫu thân sinh đặt tên cho hắn là Chu Hoàng Long. Tuy theo bói quẻ chỉ dừng ở mức tạm được, nhưng hắn rất thích cái tên này, chưa bao giờ quên đi nó.
"Ngươi thực sự muốn trở về sao?" Khi Long đang mải mê ngắm nhìn bầu trời Âm Dương phân biệt trên đầu, một giọng nói nữ tinh, êm tai, dịu ngọt cất lên bên tai, hỏi hắn.
Đáp lại câu hỏi đó, Long khẽ mỉm cười, hoài niệm lại chút chuyện xưa cũ, ngược dòng kí ức tìm lại đoạn kỉ niệm ngày xưa, nói:
"Này Linh! Ngươi còn nhớ câu hỏi đầu tiên ngươi hỏi ta chứ?"
"Tất nhiên là có!" Câu hỏi vừa dứt, tiếng nói êm tai dịu dàng lần nữa cất lên, khẳng định mười mươi, bắt đầu kể lại.
"Năm đó, vô tình chọn trúng thời điểm, ngươi chỉ là tên học sinh THPT chán đời, tẻ nhạt với cuộc sống, loay hoay tìm cho bản thân mục đích sống trong bất lực, để rồi buông bỏ tương lai chính mình. Ta lúc đó, thú thực cảm thấy sai lầm ngu dốt đi kí thác cho kẻ như ngươi nhưng sự đã thành, chỉ đành hỏi ngươi liệu có cầu trường sinh. Tuy nhiên..."
"Ta lại hỏi ngươi có thể giúp ta sống lại một thế." Long đột nhiên ngắt lời, bình thản nhẹ nhàng lên tiếng.
" Rồi ngươi trả lời ta, chỉ cần thực lực đủ mạnh nghịch chuyển thời không, tự khắc làm được."
" Đúng a!" Giọng nói nữ nhân đó cảm khái tiếp lời, chẳng quan tâm bản thân lời nói bị ngắt.
" Bây giờ ta đã là một tôn hàng thật giá thật tiên đế, đồng cảnh giới cũng thuộc hàng mạnh nhất. Thực lực như thế, chả phải đến lúc thực hiện ước nguyện năm xưa rồi sao?"
Trước lời nói của Long, tiếng nói kia hoàn toàn á khẩ, im bặt, lắng nghe. Cuối cùng, tuy trong ngữ khí biểu lộ đôi chút tiếc nuối, song vẫn tán đồng ủng hộ. Long thuận theo đó hít hơi thật sâu, thân thể mỗi lỗ chân lông như hoá thành vòng xoáy thôn phệ Âm Dương Thái Cực dung nhập thân thể, thẳng đến một canh giờ phía sau mới xong xuôi. Tiên sơn đại địa theo đó rung chấn dữ dội, băng tuyết sạt lở trôi xuống. Từ trên đỉnh núi thoát ra tiên quang chói lọi, thất thải rực rỡ soi rọi tứ phương.
Bên ngoài tiên giới mười ba châu lúc này, toàn bộ sinh linh từ phàm nhân tới cho tới tiên nhân đồng loạt phát giác Bạch Ngọc Tiên Sơn kinh biến, hướng mắt nhìn về một phía. Cường giả khắp nơi đều thi nhau xuất quan, phi hành tớ, chờ đợi tiên sơn bên ngoài, kể cả Tiên Đế cũng không ngoại lệ. Mọi người dường như hiểu được chuyện gì, ánh nhìn đều tập trung tại thất thải tiên quang đang xuyên thủng thương khung. Dưới tiên đế trực tiếp quỳ lạy, kính bái: "Cung tiễn đại nhân!". Tiên đế mười hai vị ôm quyền, kính lễ: "Huynh đệ! Thượng lộ bình an!"
Bên trong, Long tiến nhập bên trong tiên quang, theo kí ước phủ kín phong rêu hình dung vị trí cố thổ. Đây chính là truyền tống đích thân hắn nghiên cứu cải tiến bố trí xuống, có thể xuyên qua ba ngàn Đại Thiên thế giới, trở về quê hương. Thân thể dần hoá thành điểm sáng, hoà vào làm nhất thể. Trước khi rời đi, Long lần nữa nhìn lại, thần hồn toả ra bốn phương thiên địa cảm nhận tiên dân cùng mấy vị bằng hữu đến tiễn biệt, lòng dâng lên vị buồn bã tiếc nuối:
"Tiên giới! Tạm biệt!"
Ngay sau đó tiên quang biến mất hoàn toàn, Long được dịch chuyển qua vô số Đại Thiên thế giới, đi qua Trung Thiên thế giới, cuối cùng dừng lại tại một phương Tiểu Thiên thế giới bích chướng bên ngoài. Hắn dùng tới chút lực nhẹ nhàng xé rách không gian. Tuy đã hết sức cẩn thận từ tốn, nhưng vũ trụ này đẳng cấp thực sự quá kém, hơi quá mức chịu đựng, Thiên Đạo cũng tiếp nhận ảnh hưởng rung chấn. Hắn tựa như viên thiên thạch khổng lồ đang cố nhét vô chiếc bình nhỏ bé vậy. Làm không cẩn thận, chiếc bình ắt bị vỡ nát sụp đổ.
Trải qua một ngày ròng rã phía sau, Long mới xé rách được lỗ hổng bên trên giới bích, thu liễm toàn thân tu vi, tiến nhập vô vũ trụ bên trong. Phi hành qua từng dải ngân hà rộng lớn vô biên vô tận, đi qua rất nhiều tinh vân sặc sỡ, từng tiểu hành tinh trôi nổi trong tinh không vô định. Cũng may mắn năm đó rời đi, hắn sớm bố trí xuống đại trận, chỉ cần khoảng cách không quá xa liền có thể cảm ứng. Trải qua rất lâu, Long đã tiến vào phạm vi hoạt động, xé rách không gian hướng tới tinh cầu.
Ở bên kia, thân ảnh từ từ xuất hiện qua lỗ hổng, chậm rãi thoát ly. Tuy nhiên, thứ đợi Long lúc này đã không phải Trái Đất xanh tươi, náo nhiệt, tràn ngập sự sống trước đây. Tất cả sớm đã trở thành quá khứ, tan vào hư vô, chôn vùi trong dòng sông lịch sử. Tinh cầu giờ đây chỉ còn lại đống sỏi đá cát bụi, hoang tàn hẻo lánh, không lấy nổi một cọng cỏ. Đại dương biến mất, để lộ ra đáy sâu con người ngày đó luôn khao khát khám phá. Long ngắm nhìn một hồi mới nhận ra đây không phải Địa Cầu mà là một hành tinh khác hoàn toàn, cố thổ trước kia có lẽ đã biến mất rồi. Dẫu sao cũng ở đây cũng đã hàng trăm tỷ năm trôi qua. Điều này khiến bản thân hắn rơi vào tầm tư yên lặng, trong lòng dâng lên dư vị đắng chát, thương nhớ.
Bỗng, thân thể hắn toả ra chói mắt tiên quang lấn át ánh sáng đại nhật, soi rọi mảnh tinh không nhỏ bé. Không gian mơ hồ vặn vẹo, hoá thành Thái Cực xoay vòng sau lưng. Từ nơi sâu thẳm nhất vũ trụ chảy ra một đầu sông lớn, vắt ngang. Nước sông lao nhanh, xuyên qua vô tận tinh không, chảy qua toàn bộ tinh hà đem chúng nối liền, đem Long nhấn chìm. Đây chính là Thời Gian Trường Hà của phương thế giới này. Đồng thời, trước mặt hắn xuất hiện đồ vật, không gian xung quanh theo đó xuất hiện vết nứt, sụp đổ dấu hiệu. Nó cùng với Thời Gian Trường Hà chính là một trong hai thứ tối quan trọng cấu tạo nên vũ trụ, đại diện cho không gian, gọi là Không Cầu. Long tại thời điểm hai thứ hiện ra trước mắt liền nhanh tay bấm quyết, quanh thân Phong, Lôi, Băng Hỏa, Tiên, Ma, Long Phụn, Thiên Hống, Âm Dương bản nguyên đều xuất hiện. Thái Cực sau lưng dần tan rã, phân tán vào tứ phương, hoá thành mắt trận. Chỉ thấy Long gân xanh nổi đầy, thất khiếu xuất huyết, ánh mắt quyết tâm gầm lên một tiếng toái nát hư không:
"Chuyển!"
Tại thời điểm âm thanh vừa dứt, mọi thứ đều mơ hồ nhạt nhòa, điên đảo. Cả tinh không theo đó xoay tròn biến hoá, trời đất thay nhau hoán đổi. Qua một phút thời gian, tất cả quay về quỹ đạo vốn có, tiếp tục vận hành, như chưa có chuyện gì xảy ra. Trái Đất biến thành khối đất đá khổng lồ, nóng chảy, đỏ rực. Long đã thành thực sự thành công nghịch chuyển thời không, trở về thời kì sơ khai của hành tinh.
Tuy nhiên cái giá phải trả cũng rất đắt, do bị áp chế chỉ còn chưa đến một phần tỷ thực lực cho nên toàn thân sức cùng lực kiệt, xuất hiện chi chít vết nứt, đành cố gắng chống đỡ. Hắn chậm rãi hạ mình tiến nhập tinh cầu bên trong. Đi dạo vòng quay thế giới một vòng, Long đã xác định được vị trí quê nhà, tại đó quan sát thiên địa bấm tay tính toán.
Cuối cùng, hắn thi triển thần thông đặc thù, vài đạo quang mang bắn ra chìm xuống dòng nham thạch nóng chảy. An bài, thu xếp ổn thoả phía sau, chỉ thấy Long ngẩng đầu lên ngắm nhìn thiên không, thân thể dần dần phân rã, biến thành cát bụi, tan vào hư không, hoà làm một với Trái Đất này. Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không để tâm, nở nụ cười mãn nguyện, hai hàng lệ dài lăn trên gò má, cất lời:
"Ta trọng sinh!"
"Cô ơi! Cho lão đón cháu với!" Một cụ già dáng người nhỏ nhắn hơi gầy với mái tóc pha sương nay đã bạc màu tiều tụy lên tiếng. Lưng bà hơi còng xuống, nước da bà bị nắng cháy sạm màu và đã trổ đồi mồi, đôi mắt hơi đùng đục, đứng trước cửa lớp mẫu giáo nói vào bên trong. Cô giáo trông trẻ nghe thấy thế liền nhận thức bà cụ, đi vô dẫn ra đứa nhóc chỉ tầm ba tuổi, miệng vẫn đang ngậm que kẹo mút đi tới. Vừa nhìn thấy cụ, nó đã hân hoan vui sướng vỗ tay, lập bậy chay tới sa vào vòng tay ấm áp
"Cụ... cụ ơi! Cô cho con kẹo này!" Nói xong. đứa bé tay chỉ vào que kẹo, cười tít mắt. Bà cụ thấy cháu trai vui sướng thích thú, bản thân cũng hạnh phúc biết bao, nhẹ nhàng xoa đầu, dắt nó ra về, nhưng không quên nhắc nhở: "Chào cô đi con!"
"Con chào cô!"Bé trai hai tay khoanh vào nhau, cúi người lễ phép hô lớn rồi chạy lẽo đẽo sau lưng bà cụ. Hai bà cháu nắm tay nhau men theo con đường làng nhỏ hẹp, quanh co, uốn lượn, chậm rãi thong dong bước đi. Điều này cũng thật là dễ hiểu bởi họ được sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo mới bắt đầu thay đổi được vài năm trở lại đây. Con đường làng mỗi chỗ một kiểu, đoạn thì đường đất, đoạn đổ xi măng lẫn lộn. Hai bên đường cỏ cây mọc kín lối, ẩn hiện trong đó là những ngôi nhà mái bằng cũ kĩ xuống cấp ọp ẹp. Thi thoảng lắm mới bắt gặp được mái ngái đỏ ngày xưa. Nghe các cụ cao tuổi kể lại, khoảng thời gian những năm 2000- 2001, làng mình mới đủ ăn đủ xài, dần dà thừa ra, gom góp từng chút tích lũy, xây lại nhà cửa cho con cháu có chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng nên thành ra bộ dạng ngày hôm nay.
Trở lại hai bà cháu, một già một trẻ đi được mấy phút đồng hồ bất giác đã đến giữa làng,tới nơi. Bà cụ mở cổng, cúi xuống dặn dò đứa bé vài câu liền đẩy nó đi vô trong, bản thân xoay người trở về mái ngói của mình. Nhóc con mới đi vào đã thấy từ trong nhà đi ra bóng người khoảng ngoài năm mươi, nhìn nó. Thấy đứa bé đi về, miệng vẫn mải mút que kẹo mãi chưa đi vô, bà liền bỏ xuống cái thúng kẹp bên hông bước tới hỏi:
"Bi về lúc nào đó? Cụ đón Bi à?" Người đó chính là bà ngoại của đứa nhỏ, thân hình hơi nhỏ bé, gương mặt hiền hậu trìu mến nhìn nó. Còn bà lão khi nãy đón nhóc về lại là cụ ngoại, sang năm đã là bảy mươi sáu mùa xuân xanh. Mà Bi vốn không phải tên thật của nó, nguyên do khuôn mặt thằng bé tròn trịa mũm mĩm, lại thêm mái tóc cắt cua cho nên mới gọi như thế. Đứa bé dường như rất thích cái tên đó, mở miệng nói chuyện đều dùng "Bi", thỉnh thoảng quên luôn tên thật, Nó tên họ vốn là Chu Hoàng Long, nhà ngoại họ Nguyễn Văn, ở trong làng này xem như khá giả, tổ tiên xuất thân buôn bán, trước đây có vài cửa hiệu ở thị trấn. Mấy năm trước, mẹ đứa nhóc lên trên Hà Nội làm ăn tìm kiếm cơ hội đổi đời, tình cờ quen được một người đàn ông, cuối cùng sinh ra nó. Do công việc bận rộn vất vả, bố mẹ Long quyết định đưa nhóc về quê nhờ hai ông bà ngoại chăm sóc, đồng thời tránh xa sự xô bồ của chốn thành thị.
Bà ngoại Long người ở Vũ Thư Thái Bình, chỉ giỏi nội trợ chăm lo bếp núc đồng ánh, đúng như tiêu chuẩn nàng dâu của các cụ thời xưa. Tuy nhiên, ông ngoại lại hoàn toàn khác biệt. Năm mười bảy tuổi dứt áo ra đi, bôn ba tứ phương lập nghiệp, làm đủ mọi công việc miễn là sống được qua ngày. Đến khi hai mươi ba, ông được nhận vô biên chế làm công nhân, xuất ngoại đi đây đi đó mở mang tầm mắt, ngắm nhìn thế giới màu sắc ngoài kia. Từ Liên Xô, Hungary, Ukraina, Đức... ông đều đã đặt chân tới, thậm chí còn làm lại tổ nghề gia tộc kinh doanh buôn bán tại đất trời phương Tây. Cuối năm bảy mươi tám ngày trở về, nhà ông là hộ đầu tiên trong làng xây được nhà mái bằng, được bà con xóm làng khắp nơi khen ngợi, ngưỡng mộ nể phục. Tiện tay, ông còn xây cho mẹ một căn tương tự tuy nhiên bị từ chối, chỉ đành làm thêm ngôi nhà mái ngói theo ý cụ bà. Căn nhà kia để lại cho em trai mình cùng vợ con sinh sống ở lại.
Long sau khi vào nhà, được bà ngoại mang đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho phía sau, liền ba chân bốn chẳng chạy nhanh lên nhà, ngồi xem ti vi. Bây giờ đã sáu giờ tối, chỉ còn nửa tiếng đồng hồ nữa là tới giờ cơm nước, cơm nước xong xuôi lại mất thêm ngần ấy thời gian. Đến lúc đó vừa tròn bảy giờ, VTV3 chiếu thời sự thời điểm mà nhà lại chỉ có duy nhất chiếc ti vi lồi. Cho nên thằng bé tranh thủ một tiếng đồng hồ đến xem hoạt hình. Ngồi khoanh chân ngay ngắn trên chiếc ghế dài, Long thỉnh thoảng lại giơ tay lên trời, nói nhăng nói cuội thích thú, cười tít cả mắt thậm chí lăn lê bò toài, mỗi khi thấy cảnh phim hay ho.
"Bi ơi! Ăn cơm con ơi!" Đang mải mê làm đủ kiểu dáng giống như trên ti vi, nó bị tiếng gọi của ông ngoại đánh thức, kéo lại thực tại. Bất giác quay đầu nhìn lại, đã thấy ông bà đã sớm trải chiếu, bưng mâm, xới cơm đầy đủ, ngồi dưới. Thằng bé liền chạy xuống, ngồi ngoan ngoãn, lấy cho mình chiếc thừa nhựa in hình Doraemon yêu thích, cao giọng, dõng dạc nói:
" Con mời ông bà ăn cơm!" Dứt lời, Long hai tay bưng chiếc bát sắt nhỏ bóng loáng, đầy ắp thức ăn, xúc từng thừa lên ăn. Bữa cơm làng quê toàn những món giản dị quen thuộc, mớ rau muống ngoài đồng, mới hái đem đi luộc. Tôm thì ông ngoại đi thính chiều nay được mẻ lớn hơn cân rưỡi. Bán xong, còn dư hơn năm lạng đều mang về kho. Hai món này tuy đơn giản, bình thường nhưng ăn chung với nhau, nhất là chan thêm ít nước rau vắt chanh, cả nồi cơm đầy đều phải hết. Vì thế nãy giờ, thằng bé phải ăn đến hai ba bát, no căng cả bụng nhưng vẫn muốn xới thêm. Trên mặt dính vài hạt cơm, Long lấy tay nhặt xuống, bỏ vô miệng quay ra thấy ông bà nhìn mình, đành gãi đầu ngượng ngùng, cười hì hì cho qua.
Bữa tối xong xuôi, mâm cơm được bà ngoại bưng xuống bếp, mang đi rửa sạch. Ở nhà trên chỉ có hai ông cháu ngồi nghỉ ngơi với nhau. Ông rót chút chè nóng vô chiếc cốc nhỏ, đưa cho Long, kêu nó thổi đi hẵng uống. Hai tay cầm lấy chén chè, nó nhấp môi thổi nhè nhẹ, thi thoảng hớp thử kiểm tra. Mãi đến khi thấy nước đã nguội hẳn liền uống sạch sảng khoái khen ngon, xin thêm cốc nữa. Hai người đang nhâm nhi ly chè ấm, đột nhiên, từ ti vi phát ra âm thanh quen thuộc đến mức Long còn nói trước một lèo: " Bây giờ là mười chín giờ..."
Hoá ra đã tới giờ chiếu bản tin thời sự hàng ngày, Long sớm đã chán ngán với cái chương trình khô khan buồn tẻ này, gương mặt nhăn nhó, đứng dậy ra ngoài. Ngồi trên chiếc ghế nhựa đỏ bên hiên nhà, nó ngẩng đầu ngắm nhìn khung cảnh đêm khuya. Hôm nay bầu trời cao vời thoáng đãng, lộ ra những vì sao huyền diệu cùng vầng trăng tựa như chiếc mâm bạc treo trên đỉnh đầu. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống thế gian, nhuộm màu cây cối, làng mạc, sông ngòi. Mọi thứ thật yên bình, êm ả đến dễ chịu, thoải mái.
Long không biết vì sao bản thân mình lại rất thích ngồi ngắm vầng minh nguyệt trên thiên không đến say mê, quên luôn trời đất. Mỗi lần đó đều khiến nó cảm thấy tiếc nuối nhớ nhung quá khứ xa xôi, hoài niệm đoạn kí ức đã mất mà chẳng được biết nó là gì. Long luôn cảm thấy đôi bên tồn tại mối liên kết vô hình nào đó, chỉ cần đủ lâu liền nhớ ra gì đó. Đối với chuyện này, nó luôn giữ kín trong lòng chưa từng nói với bất kì ai. Bởi vậy, đến cả bố mẹ ông bà, người thân đều không hay biết gì.
Bỗng nhiên, đứa bé cảm thấy đau đáu mệt mỏi toàn thân khí lực mơ hồ tan biến, đến cả mở miệng cũng không thể. Chỉ đành ngồi yên, nhìn lên bầu trời. Chăm chú quan sát một hồi Long chợt không tin nổi vào mắt mình, muốn đưa tay lên dụi mắt nhưng chợt nhớ ra bản thân tình hình cười khổ. Trên bầu trời, một thân ảnh to lớn, dài ngoằng, vặn vẹo trong không trung, bay lượn. Thế nhưng dường như lại chẳng ai phát hiện để ý, chỉ một mình Long nhìn thấy. Thứ quái quỉ đó lượn qua lượn lại vài vòng, chợt quay sang trợn đôi mắt nhìn đứa bé rồi mới xoay mình bỏ đi. Lúc này khí lực mới trở lại, Long thân thể trượt xuống, ngồi bịch trên hiên nhà thở hổn hển. Rất nhiều câu hỏi không có lời giải nảy ra trong đầu đứa bé ba tuổi, để nó có chút chịu không nổi. Gạt qua tất cả, Long cố gắng bò dậy leo lại trên ghế lần nữa nhìn lên. Lần này thế nhưng không xảy ra bất kì biến hoá nào, vẫn như cũ bộ dạng, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi khắp thôn làng cùng những vì sao lấp lánh.
Long ngồi đó không biết qua bao lâu, nhận thức về thời gian của nó dường như biến mất hoàn toàn. Mãi đến khi ông ngoại lên tiếng goi, thằng bé mới hoàn hồn, nhận ra đã gần hai tiếng trôi qua lúc nào không hay.
"Bi ơi! Đi ngủ thôi con!" Ở làng quê trừ những người đi soi đêm, thông thường đều ngủ rất sớm. Chỉ tầm chín giờ đèn đóm tắt lịm, bóng tối bao trùm thôn xóm, nhà nhà chìm vô giấc ngủ sau một ngày đồng áng bận rộn mệt mỏi. Tất nhiên, nhà Long cũng không ngoại lệ. Khi nó bước vào, bà ngoài đã mắc sẵn màn, dọn giường sạch sẽ, chỉ cần đánh răng rửa mặt liền đi ngủ. Chiếc giường thuộc loại cỡ vừa dài hơn mét bảy, rộng mét hai đủ để cho hai bà cháu thoải mái nằm nghỉ không sợ chật chội. Trên giường trải tấm chiếu trúc mới tinh mát mẻ, được bác cả của nhà hồi Tết về thăm sắm sửa. Đèn tắt nó chưa thể ngủ được, lại nhớ tới thứ trên bầu trời lúc đó trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc kì lạ, như thể người bạn xa cách đã lâu trùng phùng. Nhưng tất cả chỉ là cảm giác, hơn nữa trong tâm trí của đứa bé ba tuổi những điều đó so với phim hoạt hình bánh kẹo, chẳng đáng nhắc tới. Long bỏ lại suy nghĩ linh tinh, dần dà nhắm mắt, tự nhủ: "Ngủ thôi!"
"Bi ơi! Dậy thôi!" Long đang lăn lộn ngủ trương bụng trên giường, liền bị bà ngoại đánh thức gọi dậy. Phải mất hơn mười phút thằng bé mới chịu bò ra khỏi, chạy đi đánh răng rửa mặt. Ông con xem ra còn thèm ngủ thêm chút nữa, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài. Hôm nay là ngày Chủ Nhật, trường học đóng cửa cho nên thằng bé quyết định rong chơi từ sáng tới tối. Vừa chạy ra khỏi cổng, nó liền bắt gặp mặt trời mới ló rạng từ đằng đông. Lúc này trên đường làng lại nhộn nhịp tiếng cười nói, tán chuyện của những người nông dân ra đồng sáng sớm, tiếng xe đạp lộc cộng của các bà đi họp chợ phiên.
Làng này tên gọi là Tây Hồ, toàn bộ hộ gia đình đều là người xóm năm thuộc thôn Hương Ngải, không gộp chung với xóm khác. Long vừa chạy trên con đường quanh co uốn lượn, vừa ngắm nhìn khung cảnh bình minh xung quanh. Lướt qua từng tán cây bụi cỏ ven đường, nó đưa tay khẽ chạm vào, cảm nhận sự mát lạnh của chút sương mai đọng lại. Bên cạnh Long từng đoàn nông dân kéo nhau chậm rãi men theo đường chính ra đồng, trên vai vác cuốc xẻng tươi cười hớn hở. Vang vẳng bên tai còn có tiếng chó sủa ầm ĩ, râm ran cả xóm làng. Những chị gái tay cầm liềm đầu đội nón lá dí dỏm tán chuyện. Các bà các mẹ từng tốp từng tốp cũng đang rảo bước ra đồng. Mấy thanh niên trong làng thân hình cao to vạm vỡ thi nhau kéo xe bò, đẩy xe thồ cùng đi.
Lúc này mặt trời đã quá bụi tre đầu làng, ánh nắng chan hòa khắp mọi nẻo đường, tưới lên đồng ruộng và hoa màu. Ở góc trời, vài đám mây trăng bồng bềnh, nhởn nhơ lơ lửng. Những đứa trẻ con trong làng cũng theo đó đổ xô ra đường tụ họp, chuẩn bị cho công cuộc quậy phá xóm làng. Trong đám đó hầu như đều sàn sàn tuổi nhau, lớn nhất chỉ có mấy đứa mới vào lớp một. Tụi nó ngồi với nhau thành từng nhóm khoảng sáu bảy đứa, chiếm riêng một chỗ không ai làm phiền tới ai. Đám thì chơi trốn tìm, đám thì chơi đuổi bắt, cá sấu lên bờ, đám lại thích ném lon. Chúng chơi với nhau rất vui vẻ thích thú, chẳng đứa nào khóc lóc mà luôn cười như ma nhập hạnh phúc. Khung cảnh vì thế thêm phần náo nhiệt vui tươi. Mấy người đi đường thấy cũng chỉ biết ôm miệng cười phì trước đám trẻ con làng này.
Tuy nhiên Long hôm nay quyết định bỏ qua đám bạn ngoài kia, chạy nhanh tới nhà một người quen của nó, cậu Giang. Nhà của người cậu này với nhà ông bà nó vốn sát nhau, chỉ cần trèo qua bức tường ở bên phải khu vườn liền tới nơi. Tuy nhiên do trèo không nổi nên Long đành đi đường vòng, chạy ra đường làng mà sang. Giang hơn thằng nhóc bốn tuổi, sinh năm 2001, hiện đang học ở trường Tiểu Học ở tít dưới xóm một cách đây hơn cây số. Lẽ ra Long phải xưng hô bằng bác bởi mẹ nhóc là em của Giang. Nhưng do ngày nhỏ, nó toàn thuận miệng gọi cậu dần dà thành thói quen, mọi người cũng chẳng ai để ý. Nó chạy qua nhà Giang trước cổng đứng đó gọi lớn: " Cậu Giang ơi! Có nhà không?"
Đáp lại lời đó liền có bóng người nhỏ con, nước da trắng như con gái chạy ra mở cổng, đưa nó vô nhà. Đó chính là người cậu của Long. Đối với thằng nhóc, đây là người bạn thân thiết tốt với nó nhất từ trước tới giờ. Giang bóc ra phong bánh mới mua đưa cho nó toàn bộ, nói: "Ăn đi! Cậu ăn rồi.". Nhận lấy bánh phía sau, Long hai tay ôm khư khư trong lòng, chậm rãi lấy ra từng chiếc thưởng thức. Trong lúc đó, Giang đi vô trong phòng mang ra chiếc hộp lego to lớn mới tinh. Hóa ra, lí do hôm nay Long không chơi với đám bạn là bởi hôm qua cậu nó sớm đã rã rủ nó hôm nay sang chơi đồ chơi. Hai đứa dựa theo chỉ dẫn có sẵn bắt đầu công cuộc lắp rắp mô hình thành phố thu nhỏ.
Mất cả buối sáng ròng rã mệt mỏi, tuy nhiên bộ lego mới hoàn thành được phân nửa bộ khung, còn rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt khác nữa còn đang chờ đợi. Long lúc này mới ngước lên đồng hồ, giật mình bởi đã mười một giờ trưa mất rồi. Nó liền đứng dậy chào ông bà nhà Giang, ba chân bốn cẳng về. Sở dĩ thằng nhóc vội vã như vậy bởi bà ngoại đã dặn dò kĩ càng, muốn đi đâu chơi cũng được chỉ cần đứng giờ đó về nhà ăn cơm là được. Nếu như về trễ, Long sẽ bị phạt ba ngày ở nhà không được đi đâu. Với một đứa yêu thích tự do chạy nhảy khắp làng khắp xóm như nó, điều đó thật thảm họa. Vì vậy, Long luôn về nhà rất đúng giờ tránh bị phạt.
Hôm nay kể ra cũng may, thằng nhóc đi chơi không quá xa, dù đã sát giờ nhưng nó vẫn chạy về kịp đúng lúc bà đã bày cơm. Đi ra sân giếng rửa tay chân sạch sẽ, Long mới quay lên trên nhà ngồi vô chiếu ăn cơm. Bà ngoại sới cơm cho nó đồng thời dặn dò: "Hôm nay ông ở ngoài đồng. Chiều nay bà cũng phải đi gặt, con đi sang chơi với cụ nhé!". Hiện tại đã vào cuối tháng chín, năm nay lúa lại sinh trưởng phát triển tốt, tranh thủ những ngày thời tiết thuận lợi, mọi người đều đã tập trung thu hoạch lúa sớm. Nhà hai ông bà Long cũng không ngoại lệ, sáng ngày đã đẩy xe thồ ra ruộng để chiều nay bắt đầy gặt.
" Con biết rồi ạ!"
Đến chiều, bà đưa thằng bé sang nhà cụ ngoại cho nó ở đấy chơi đến tối mới đón về. Cụ thấy đứa cháu nhỏ liền nở nụ cười hiền hậu ánh mắt trìu mến nhìn nó. Cụ vẫy tay gọi Long chạy lại, dù tuổi già sức yếu nhưng vẫn muốn bế nó lên ẵm vào lòng. Long là đứa cháu đầu tiên của bà với chức vị một người cụ, cho nên luôn yêu thương chiều chuộng hết mức. Chiều chiều mỗi khi đón thằng nhóc cụ đều ghé qua tiệm tạp hoá, nó muốn ăn gì đều mua cho. Thấy Long rất thích con mèo bản thân tự tay nuôi ba bốn năm , cụ cũng cho đứa bé về nuôi chăm sóc.
Những ngày tháng đó, tưởng như sẽ mãi trôi qua trong yên bình tĩnh lặng, thế nhưng chẳng được bao lâu giông bão đã ập tới. Tháng một năm sau Long đã lên lớp bốn tuổi, một buổi sáng Chủ Nhật như bao buổi sáng Chủ Nhật khác, thằng nhóc tỉnh giấc vẫn đánh răng rửa mặt nhưng lần này nó vác theo chiếc cần câu tự chế, lưỡi ghim dây chỉ chạy ra mương câu cá rô đồng. Ngồi đến tận trưa chỉ được ba bốn con liu xiu, thằng bé chán nản bỏ về. Về tới nhà nó thấy rất nhiều hàng xóm, cô dì chú bác vây quanh trước cổng nhà, tưởng có chuyện vui liền chen qua đi vào. Thế nhưng ngay sau đó, Long đã điếng người thờ thẫn gương mặt trắng bệch, không tin vào nổi chuyện trước mặt. Hai anh em nhà ông bà ngoại đều gục mình bên giường khóc lớn, nước mắt đầm đìa liên tục gọi: "Mẹ ơi!"
Cụ nhà tuổi tác đã cao, sức khoẻ ốm yếu lại bị bệnh tật dày vò, sáng sớm hôm nay đã qua đời. Tin tức này làm cho tâm trí của đứa bé tiếp thu không nổi, liền chạy nhanh đến bến thi hài đã lạnh lay lay, khóc lớn. Dù bị ông ngoại bế đi nhưng Long vẫn cố vùng vẫy thoát ra, hai tay với lấy.
Ngày hôm sau cáo phó dán khắp làng trên xóm dưới, mọi người ai ai cũng khóc thương cho cụ. Bởi khi sống, người tính tình hiền lành chất phác, hay giúp đỡ người khác lại học cao nên rất được kính nể quý trọng. Tang lễ được tổ chức hơn một ngày, người nhà mặc tang phục quỳ bên quan tài khóc lóc xót xa. Riêng về phần Long, mặc tang phục, đầu quấn vải vàng đứng bên thi hài được lúc rồi cũng không ở lại, mà chạy đến bờ mương chỗ bản thân hay câu cá, ngồi thẫn thờ như kẻ mất hồn. Tay nắm đám cỏ gà khua qua khua lại, thằng nhóc cố gắng kìm nén cảm xúc giữ mình không vỡ oà bật khóc. Lời dặn dò của cụ lúc này lại lần nữa vang vẳng bên tai: "Con trai phải mạnh mẽ, khóc là yếu đuối lắm con à!". Chính lời nói đã trở thành động lực để Long vượt lên nỗi buồn, quay về nhà.
Chiều ngày hôm đó, con cháu trong nhà di quan đưa cụ đi chôn cất. Bởi vì đường đến nghĩa trang rất xa cộng thêm thằng nhóc còn nhỏ, không thể đi bộ quãng đường dài như thế nên đành ở nhà chờ đợi. Long cũng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn tự chơi một mình trong góc, không làm phiền tới ai. Do từ hôm qua đến giờ mất ngủ, quầng mắt thằng bé đã thâm quầng, cả người mệt mỏi ngồi trên ghế gật gù, thỉnh thoảng đổ nhoài ra trước ngủ gật. Mấy cô chú tốt bụng thấy thế liền tiện tay bế lên giường, đắp chăn cho nó kĩ càng quay người rời đi.
Đến tối Long bất giác tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh. Tuy nhiên, cả nhà đều chìm trong ánh nến huyền ảo, lung lay trước gió, chứ không hề bật đèn điện. Mắt nó bởi không kịp thích ứng chỉ lờ mờ nhìn thấy, phải nheo hai mắt lại bước đi. Bản thân đang khát nước cộng thêm chưa tỉnh ngủ, Long không để ý nhiều vớ ngay chai Number One gần đó tu ừng ực, không quan tâm mùi vị. Mãi đến khi uống cạn sạch sẽ, thằng nhóc mới bắt đầu phát giác có gì đó không đúng. Toàn thân nóng rực, bước chân lảo đảo tới trước gương, ánh mắt chăm chú quan sát không rời.
Đột nhiên bà ngoại về nhà tiện tay bật lên công tắc đèn điện, ánh sáng trắng quen thuộc mới trở lại. Nhìn vào chai nước trống rỗng lăn lóc trên nền nhà, kết hợp với biểu hiện kì lạ của đứa cháu rất nhanh đã hiểu được vấn đề, chạy tới vẻ mặt hoang mang lo lắng nói lớn: "Trời ơi, sao con uống hết chai rượu? ". Mà Long lúc này nhìn rõ dung mạo bản thân hiện lên trong gương, bất giác từ trong đầu truyền tới cơn đau đớn dữ dội. Ngay lập tức, thằng nhóc hai tay ôm đầu quỳ khọm xuống đất, gương mặt nhăn nhó kêu gào. Cơn đau rất nhanh từ lan ra toàn thân thể, trùng kích từng tế bào trên người Long để nó lăn lộn trên sàn nhà, hai mắt muốn rớt ra nôn mửa. Bà ngoại bên cạnh thấy thế liền sợ hãi ôm Long, cố gắng hỏi han nó tình hình đồng thời ngó nghiêng tìm thứ gì đó hữu dụng. Đứa bé cứ như vậy vật lộn khoảng năm phút đồng hồ, thốt ra một câu phía, bản thân liền ngất lịm rơi vào hôn mê: "Ta là..."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play