Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tổng Tài Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Định ước hôn nhân

“Mẹ… mẹ ơi…”

Tiếng gào thét mỗi lúc một yếu dần đi, Hạ Băng Tâm gục ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt long lanh như sương mai vì ướt lệ, cô đau đớn nhìn theo chiếc giường bệnh đang được các bác sĩ đẩy đi xa khuất.

Đến bây giờ cô vẫn không dám tin là người mẹ dịu hiền của mình đã rời xa nhân thế. Trái tim cô như có thứ gì đó bóp nghẹn, như có hàng vạn mũi dao đâm xuyên thấu tâm can.

Từ nay cô đã trở thành đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ. Từ nay cô sẽ không còn được nghe thấy mẹ hát, không còn được nhìn thấy mẹ cười, cũng không thể sà vào lòng mẹ mỗi khi cảm thấy mệt mỏi nữa.

Một người phụ nữ trung niên vội vã bước tới ôm chầm lấy Hạ Băng Tâm vào lòng, đôi mắt bà ta ngấn lệ, giọng nói cũng bị cảm xúc làm cho nghẹn ngào.

“Băng Tâm, mẹ con đã giao con lại cho nhà ta thì sau này nhà họ Hàn chính là gia đình của con.”

Tuy không nói ra nhưng lòng cô hiểu rõ từ nay về sau mình sẽ trở thành cây tầm cửi sống bám vào nhà người khác. Cuộc sống ấy dù cô có muốn hay không thì vẫn phải trải qua bởi vì đó là mong muốn cuối cùng của mẹ, cô không thể nào làm trái.

Sau khi tang lễ của mẹ kết thúc, Hạ Băng Tâm thu dọn đồ đạc ở căn nhà trọ cũ chính thức bước chân vào ngưỡng cửa Hàn gia. Xuất hiện trước mắt cô là một cánh cổng dát vàng đồ sộ, nhìn sâu vào bên trong là một sân vườn thênh thang, xa xa hơn nữa là một ngôi biệt thự to lớn thuộc hạng nhất nhì Tân Hải.

Cô rải bước trên thảm cỏ xanh mướt đi về hướng căn biệt thự xa hoa, ánh mắt sầu ưu lơ đãng nhìn mọi thứ, thân thể cô run run như có luồng khí hàn thấm dần vào từng mô da. Tất cả đều xa lạ, sự quý tộc và quyền hành khiến cô cảm thấy bất an.

Quản gia từ phía đối diện bước về phía cô, ông ta cẩn trọng xách va li dùm cô rồi nói:

“Bà chủ đã đợi cô lâu lắm rồi.”

Cô rón rén theo quản gia đi vào căn biệt thự rộng lớn, ánh mắt ngấn lệ quay nhìn xung quanh rồi dừng lại hẳn trên bức ảnh treo tường. Đó là Hàn lão gia- Hàn Trung Chính, người đang được sống nhờ vào nhịp đập trái tim của mẹ.

Mẹ cô trước khi ra đi vì căn bệnh ung thư quái ác đã đồng ý hiến trái tim cứu sống Hàn Trung Chính, vì không yên tâm về cô cho nên bà chỉ lấy ra một điều kiện duy nhất là nhà họ Hàn phải có trách nhiệm đối với cô. Cho dù phải mang danh kẻ thực dụng hay là tầm cửi nương nhờ ở đậu thì Hạ Băng Tâm vẫn không muốn làm mẹ không yên lòng.

“Băng Tâm, con tới rồi đó sao?”

Giang Bách Hợp vừa bước xuống từng nấc cầu thang vừa hớn hở nói.

“Chào dì…”

“Đừng khách sáo. Từ nay về sau đây sẽ là nhà của con.”

Lời nói vừa dứt thì Giang Bách Hợp đã xấn tới kéo Hạ Băng Tâm ngồi xuống bên ghế sô pha. Vừa thấy bóng dáng Hàn Lạc Thần thấp thoáng ở đầu cầu thang thì Giang Bách Hợp đã lớn tiếng gọi.

“Lạc Thần lại đây một lát.”

Khi nhìn thấy Hạ Băng Tâm thì Hàn Lạc Thần đã chưng ra bộ mặt không ưa. Ánh mắt anh lạnh tựa Bắc Cực khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương.

“Con còn có việc bận. Mẹ có gì thì nói nhanh lên.”

Bờ môi Giang Bách Hợp hé lên nụ cười như để vơi bớt mấy phần căng thẳng giữa hai đứa trẻ, bà từ tốn nói:

“Dù sao Băng Tâm cũng không thể vô duyên vô cớ vào nhà mình được. Vì thế… mẹ quyết định là… để hai đứa kết hôn.”

Cả hai người sững sờ khi nghe tới tuyên bố của Giang Bách Hợp, tiếng nói một nam một nữ pha lẫn vào nhau.

“Kết hôn…”

“Không thể được.”

Giang Bách Hợp trừng mắt nhìn Hàn Lạc Thần, nghiến răng nghiến lợi thốt lên:

“Đó cũng là ý của ba con. Nếu con không muốn thì mẹ sẽ nói với ba. Để xem khi ấy cái công ty nhỏ của con có tồn tại được nữa hay không?”

Mặc dù lòng dấy lên bão tố nhưng Hàn Lạc Thần vẫn phải cắn răng cắn lợi cười trừ:

“Đừng mà mẹ, chuyện gì chúng ta cũng có thể bàn bạc được.”

“Vậy được, cứ quyết định như thế đi.”

Mọi chuyện đang dần quay chệch quỹ đạo khiến Hạ Băng Tâm vô cùng hoang mang. Cô từ một người lang bạt đầu đường xó chợ bước vào nhà họ Hàn nay lại sắp sửa kết hôn với Hàn Lạc Thần.

Nghe đồn Hàn Lạc Thần là một tên “cuồng lạnh lùng” nhất là đối với phụ nữ. Sống cạnh anh ta chẳng khác gì đang ở sát miệng cọp, chỉ cần một chút sơ sẩy tin chắc rằng không được chết toàn thây, thời gian sau này cô sẽ phải thế nào đây?

Khi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ kinh rợn, Hạ Băng Tâm vừa ngước mắt nhìn lên đã bị ánh mắt sắc lẹm của Hàn Lạc Thần doạ cho sợ hãi mà thu mình lại. Cô lúc ấy như nhím con đang đứng trước kẻ thù theo bản năng mà xù gai góc.

Giang Bách Hợp thấy vậy liền vuốt ve mái tóc Hạ Băng Tâm an ủi:

“Đừng sợ, nó mà làm gì con thì con cứ nói lại với dì.”

“Dạ…” Hạ Băng Tâm khẽ gật đầu.

“Quản gia Hàn đưa Băng Tâm lên phòng nghỉ ngơi đi.”

Lời nói còn chưa dứt thì quản gia Hàn đã xuất hiện cạnh Hạ Băng Tâm khiến cô hơi sững lại. Có lẽ vì cô chưa quen với cuộc sống có người hầu kẻ hạ nên có chút hoảng.

Căn phòng cô ở trên lầu ba sát cạnh cầu thang, nội thất bên trong chẳng khác gì một căn nhà thu nhỏ. Thậm chí nó còn tiện nghi hơn cả căn nhà trọ cũ mà cô từng ở trước đây.

“Cô chủ nếu cần gì thì cứ gọi tôi.”

“Vâng, cảm ơn chú.”

Xong việc thì quản gia cũng rời đi bỏ mặc Hạ Băng Tâm bơ vơ lạc lõng. Cô không quen với nơi này, càng không quen với cuộc sống thượng lưu. Cô không muốn cưới tên mặt lạnh kia nhưng cũng không thể làm trái lời mẹ.

Cô lững thững ngồi bệt xuống giường, ánh mắt trầm tư nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay xám xịt giống như nỗi lòng cô, cỏ cây thu sang úa tàn thực giống tâm trạng cô. Trong đôi mắt kẻ sầu tư thì nhìn đâu cũng thấy cảnh vật thật là ảm đạm.

Cô rất muốn khóc nhưng không thể rơi một giọt nước mắt nào, thi thoảng lại thấy nhói đau như có bàn tay ai đó bóp chặt trái tim mình.

Suốt cả một ngày đằng đẵng Hạ Băng Tâm chỉ nhốt mình trong phòng không ăn, không uống, không nói chuyện với bất cứ ai. Cô cứ bó gối ngồi cạnh cửa sổ nhìn vô định ra bên ngoài trời đất rộng lớn thênh thang.

Bầu trời tối tăm không trăng không sao, ánh đèn pha chiếu sáng bên ngoài cửa chính dần rẽ vào biệt thự, Hạ Băng Tâm biết tên mặt lạnh đã quay về, cứ mỗi khi nhớ về ánh mắt vô cảm của anh thì cô lại dấy lên một nỗi sợ không cách nào ức chế nổi.

Hàn Lạc Thần tay đút túi quần tự tin bước tới, khi nhìn thấy Giang Bách Hợp đang than ngắn thở dài bên ghế sô pha thì anh nán chân lại hỏi.

“Mẹ, sao thế?”

“Hazza… Tâm Tâm của mẹ cả ngày nay không chịu ăn gì rồi. Phải làm sao đây?”

Hàn Lạc Thần cạn lời đến đờ người, anh không ngờ mẹ thật sự đối xử tốt với một người lạ như thế.

“Mẹ… trả ơn thì thiếu gì cách. Theo con cứ ném cho cô ta xấp tiền rồi đuổi đi đi.”

Lời nói đó khiến Giang Bách Hợp tức muốn hộc máu, bà vung tay đánh liên tiếp lên bờ vai con trai:

“Con ăn nói gì thế hả? Bất kể là giá nào thì hôn sự này vẫn phải diễn ra. Mau… bây giờ con lên dỗ con bé ăn ngay cho mẹ.”

“Không đi.” Hàn Lạc Thần cự tuyệt.

Giang Bách Hợp trừng lớn mắt, giọng bà khẩn trương gáp gáp:

“Đi… Hay là…”

Hàn Lạc Thần bất lực nhổm mông đứng dậy:

“Đi, con đi…”

Hàn Lạc Thần… anh là đồ khốn!

Trong màn đêm mịt mù bất chợt loé ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt khiến Hạ Băng Tâm sợ hãi, cô run rẩy tự thu mình rồi bấu chặt lấy cánh tay, cô gần như nín thở, thân thể run lên bần bật.

Bên tai cô văng vẳng lại tiếng bước chân chắc nịch mỗi lúc một gần, bóng tối khiến cô nhìn không rõ người ấy là ai nhưng dáng vóc phổng phao ấy cô có thể đoán ra được người đang tới là Hàn Lạc Thần.

Anh dừng bước ngay phía sau lưng cô, ánh mắt sắc như dao chăm chăm nhìn dáng vẻ sợ sệt đáng ghét của cô, giọng anh như tản băng khổng lồ đè nặng lên đôi vai gầy của cô khiến nó tê tái.

“Đã có khí thế đến đây rồi còn tỏ vẻ sợ hãi cái quái gì. Hạ Băng Tâm, cô đúng là không có liêm sỉ. Đánh đổi sự hi sinh của mẹ mình để nhận lấy cuộc sống giàu sang phú quý sao? Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không để cô đắc ý lâu đâu!”

Nắm chặt lòng bàn tay mình, Hạ Băng Tâm lấy hết dũng khí lao đao đứng dậy, cô chợt quay đầu rồi dùng ánh mắt căm phẫn chăm chăm nhìn vào đôi mắt giết người của Hàn Lạc Thần.

“Anh nói gì tôi đều được nhưng tôi cấm anh nhắc tới mẹ tôi bằng lời lẽ như thế.”

Hàn Lạc Thần tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người sát hơn, anh nhếch mép môi giễu cợt.

“Cô nên nhớ mình đang ở đâu. Ở đây tôi là chủ còn cô chỉ là một đứa ở mà thôi! Cho nên cô không có quyền đưa ra bất cứ yêu cầu gì với tôi cả.”

Những giọt lệ tuôn rơi trên gò má ửng đỏ lên vì giận dữ của Hạ Băng Tâm, bây giờ thì cô thực sự hiểu cái giá của sự nương nhờ ở đậu là như thế nào. Là cho dù cô có ấm ức cũng không có quyền lên tiếng, là cho dù cô có tức đến phát điên cũng không có quyền đánh đập, là cho dù có bất công thì cô cũng là người phải hứng chịu. Cô thật sự không muốn, càng không can tâm chôn vùi cuộc đời mình tại nơi lạnh lẽo này.

Cứ nhìn thấy vẻ mặt nai tơ của cô lại khiến anh không thể nào làm chủ nổi cảm xúc của chính mình. Anh như thiêu thân lao về phía cô ghì chặt cô vào tường, ánh mắt như ngọn lửa hừng hực muốn thiêu sống cô, mà ngay cả đến bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì để bị đối xử như vậy.

“Có phải cô thích lấy thân báo đáp lắm hay không?”

Đứng trước sự tàn bạo và mạnh mẽ của anh thì đầu óc cô trở nên trống rỗng.

“Tôi… không có…”

Sự luống cuống của cô lại càng chạm tới giây thần kinh tức giận của anh. Không cho cô cơ hội phản kháng, anh cúi xuống hôn tới tấp lên bờ môi run run không chút phòng bị của cô. Thân thể cao lớn của anh đè nặng lên dáng hình mỏng manh của cô, bờ môi anh cứ cắn mạnh lên làn môi mềm mại của cô khiến nó tê rát. Cô càng mím chặt môi phản kháng thì anh càng điên cuồng xâm chiếm, cứ mỗi lần như thế anh sẽ cắn thật mạnh để cô phải kêu lên, và anh thành công luồn cánh lưỡi vào khoang miệng cô mà cựa quậy.

Dần dần anh tiến xuống cằm cổ rồi tới hõm ngực, cảm giác ướt át khiến Hạ Băng Tâm kinh tởm, cô âm thầm rơi xuống những giọt nước mắt đầy căm phẫn và tuyệt vọng. Cô không còn phản kháng lại nữa mà buông lỏng toàn thân mặc anh làm gì thì làm.

Đột nhiên anh cũng ngưng lại, ánh mắt anh chăm chăm nhìn hõm ngực cô một chốc rồi nhếch mép môi cười nhạt. Bây giờ trông anh có khác gì kẻ biến thái đội lốp người không cơ chứ!

“Không phải cô thích lấy thân báo đáp lắm sao? Lên giường với tôi cô phải vui mới phải.”

Hai lòng bàn tay Hạ Băng Tâm nắm chặt, cô như người mất hồn đứng dựa lưng vào tường, những giọt nước mắt tuôn trào khiến tầm nhìn bị hạn chế nhưng cô nhìn thấy rất rõ sự lưu manh trên khuôn anh. Không gian lắng lại trong sự đau đớn và tuyệt vọng của cô.

Thấy cô vẫn im lặng anh tức giận văng tay đẩy mạnh cô ra rồi đi mất hút.

Cô như cành cây khô không còn khả năng bám víu mà ngã sụp xuống sàn, khắp thân thể đau ê ẩm nhưng chẳng thể nào sánh bằng trái tim vụn vỡ từng mảnh của cô.

Cô oà khóc nức nở như ai oán đầy bi thương. Tiếng nấc hoà cùng dòng nước mắt như cuộn thành một dòng sông dữ dội tận sâu trong lòng cô. Đáy mắt cô chứa đựng một mảng tối dập dềnh cứ trôi miên man trên dòng sông ấy. Càng muốn tìm đường quay về lại càng mịt mờ vô tận.

Cô ngước đôi mắt ướt át nhìn lên sàn nhà trắng đục thầm rủa.

“Hàn Lạc Thần… anh là đồ khốn!”

Bất giác lúc ấy cô lại nhớ tới mẹ, cố kìm những giọt nước mắt mà mỉm cười quặn thắt.

“Mẹ ơi… con phải làm sao đây?”

Hàn Lạc Thần bước vội xuống từng nấc cầu thang, mỗi bước chân như chứa cả một nỗi thấu hận nặng nề không đáy.

Anh bước vào căn phòng cạnh cầu thang dưới tầng hai, đóng rầm cửa lại, nằm dài lên giường, liên tục thở dài đằng đẵng. Rõ ràng anh cũng đâu muốn làm như thế nhưng chẳng hiểu sao lúc ấy dã tính trong anh cứ hồng hộc xông ra ngoài khiến anh không tài nào kiểm soát nổi.

Đêm đầu tiên ở tại nhà họ Hàn đối với Hạ Băng Tâm như cả một thế kỉ đã trôi qua. Thật sự chậm, rất chậm, vô cùng chậm. Một mình cô chơi vơi trong màn đêm tĩnh lặng, cứ hễ nhắm mắt lại thì cô sẽ nhìn thấy hình bóng mẹ lởn vởn trong suy nghĩ. Cô nghe thấy mẹ nói với mình rằng: nhà họ Hàn là nơi có thể giúp cô thực hiện được ước mơ, cũng là chốn duy nhất để mẹ con cô được ở gần nhau hơn.

Sáng sớm hôm sau Hạ Băng Tâm cũng chịu ra khỏi phòng, cô thơ thẩn bước xuống từng nấc cầu thang, mải chìm trong luồng suy nghĩ lan man mà vô tình đụng trúng Hàn Lạc Thần. Cho tới lúc cô ý thức được thì khoảng cách giữa hai người gần như bằng không. Hạ Băng Tâm hốt hoảng lùi về sau.

“Xin… xin lỗi…”

Ánh mắt Hàn Lạc Thần vẫn hung hăng và lạnh lẽo nhìn Hạ Băng Tâm, giọng anh hắt hiu như tiếng nói vọng về từ âm tào địa phủ.

“Cô không chỉ không có liêm sỉ mà còn không có mắt với não nữa nhỉ?”

Hạ Băng Tâm bị ánh mắt người đối diện đóng băng tại chỗ, cô bất động như cành gỗ khô, bờ môi mấp mé nhưng cổ họng bị ứ nghẹn không thốt nổi thành lời.

Vừa lúc đó, Giang Bách Hợp đi từ dưới lên, nhận thấy sự bất thường của hai đứa trẻ thì lên tiếng hỏi:

“Sao thế?”

Hàn Lạc Thần quay lưng, anh vừa thong dong bước xuống dưới vừa nói:

“Lần sau mẹ nhớ bảo Tâm Tâm của mẹ cẩn thận một chút. Cầu thang nhà mình không có mắt đâu, ngã ra đó rồi chúng ta đền không nổi mất.”

“Hàn Lạc Thần… Con nói gì vậy?”

“Con có ý tốt nhắc nhở thôi!”

Giang Bách Hợp vội vàng chạy tới chỗ Hạ Băng Tâm:

“Con bị ngã sao?”

Hạ Băng Tâm đờ đẫn lắc đầu:

“Không có.” Nhưng va phải Hàn Lạc Thần còn đau hơn là bị ngã.

“Lần sau nhớ cẩn thận chút há.”

“Vâng…”

Bữa sáng đầu tiên của Hạ Băng Tâm ở nhà họ Hàn dường như là thứ khiến cô suốt đời không thể nào quên được. Cô có cảm giác như những hạt cơm trắng dẻo kia khi nuốt xuống cổ họng cứng ngắc chẳng khác gì thuốc súng.

Vẻ mặt Hàn Lạc Thần chẳng khác gì “tản băng vạn năm chưa bao giờ tan chảy”, khí hàn từ đó phát ra tạo nên một luồng hơi lạnh lẽo thấu tận tim gan. Chưa kể cứ mỗi lúc nhìn lên bản mặt dữ bạo đó cô lại nhớ tới cảnh hôn điên cuồng tối hôm qua. Lòng cô vừa nơm nớp vừa phẫn nộ, chỉ hận không thể lập tức xông tới mà lột đi lớp vỏ bọc lạnh lùng ấy, để xem thử trái tim anh đúc kết từ gỗ đá hay cỏ cây mà có thể dửng dưng đến vô tình.

Định ngày kết hôn

“Mẹ đã chọn được ngày tốt để tổ chức hôn lễ cho hai đứa rồi. Chính là mồng sáu tháng sau.”

Giang Bách Hợp vừa thong thả gắp miếng thức ăn cho lên bát cơm vừa nói.

Hạ Băng Tâm suýt nữa phun hết cơm trong miệng ra ngoài, cô liếc mắt sang nhìn người đàn ông lãnh đạm bên cạnh, rõ ràng là anh ta cũng không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra nhưng sao có thể bình tĩnh tới thế kia được.

“Thế nào hả?”

Thấy hai con không hồi đáp Giang Bách Hợp lại lên tiếng hỏi thêm lần nữa.

Lần này, Hàn Lạc Thần rốt cuộc cũng phản ứng lại, anh đặt chén cơm đang ăn dở xuống bàn, đan hai bàn tay lồng vào nhau, chống khuỷu tay tạo ra một góc vuông vắn.

“Theo con thấy cứ chờ bố xuất viện trước đã rồi tính.”

Giang Bách Hợp hí hửng đáp lại ngay:

“Điều này thì con khỏi cần lo vì đó chính là chủ ý của bố con.”

“Mẹ…” Hàn Lạc Thần thở dài một tiếng “mẹ có thấy là mẹ đang đưa hạnh phúc của con ra trao đổi không?”

“Không có. Người ta thường nói: “mưa dầm thấm lâu”, hai đứa cứ ở bên nhau lâu sẽ có tình cảm thôi! Hơn nữa con cũng đã ba mươi rồi còn gì nữa. Con không lo nhưng mẹ lo.” - Giang Bách Hợp hạ thấp giọng bắt đầu kể lể- “Ở tuổi như mẹ người ta đã con bồng cháu bế rồi. Con xem mẹ ngay cả con dâu cũng chưa có. Đi ra ngoài chỉ toàn bị người ta coi thường thôi!”

Sụt sịt lên mấy tiếng, Giang Bách Hợp tiếp tục than phiền đầy ấm ức:

“Người ta nói con trai mẹ chỉ có tài năng kinh doanh và lãnh đạo còn khả năng tìm vợ thì là số âm. Con nói xem con trai mẹ vừa đẹp trai, tài giỏi, thành công, lại không thua kém một ai như này sao mẹ lại phải chịu những lời lẽ ấy cơ chứ!”

Cuối cùng, Hàn Lạc Thần cũng phải bó tay chịu hàng, gật gật đầu lia lịa:

“Được, được, con đồng ý. Con kết hôn là được chứ gì.”

Đôi mắt Giang Bách Hợp sáng rực như bắt gặp ánh nắng bất chợt len lói trong tiết trời đông.

“Thật sao?”

“Ừm…”

Xử lí xong đứa con trai ngang bướng, Giang Bách Hợp mới yên tâm quay sang hỏi Hạ Băng Tâm.

“Băng Tâm, ý con thế nào?”

Đột nhiên bị hỏi khiến Hạ Băng Tâm nhất thời ngớ người mất mấy giây, cô lấp lửng nhìn sang phía Hàn Lạc Thần, dường như sự lạnh lùng của anh chưa bao giờ khiến cô tỉnh táo nổi.

“Con… con…”

“Băng Tâm, dù sao đó cũng là tâm nguyện của mẹ con, chúng ta nên hoàn thành nó thật tốt. Có đúng không?”

“Vâng…” Hạ Băng Tâm đành nhắm mắt gật đầu. Bởi vì mẹ chính là giới hạn duy nhất khiến cô không thể cưỡng cầu lại được.

Sau bữa sáng bức bối, Hạ Băng Tâm quyết định ra ngoài dạo phố. Cô lạc bước trên con phố tấp nập nhưng lòng lại thấy cô đơn. Vốn dĩ nơi này không hề thuộc về cô.

Ra khỏi thành phố náo nhiệt, Hạ Băng Tâm rẽ vào con hẻm cũ ở bên rìa phía Tây. Lối đi vào trong nhỏ hẹp, mặt đường ghập ghềnh bởi những vết nứt nẻ và lỗ sụt lún sâu, lại dính đầy cát bụi và bùn đất. Chỉ trong thoáng chốc đôi giày thể thao trắng của cô đã bị vấy bẩn. Nhưng chính tại nơi này mới cho cô cảm giác quen thuộc và yên bình.

Cô không cần quan tâm tới thái độ của bất cứ ai. Cô cứ là cô một Hạ Băng Tâm đầy nỗ lực và quật cường, không bao giờ chịu từ bỏ. Nhưng chẳng hiểu sao từ lúc vào nhà họ Hàn cô lại trở nên tự ti và mang nhiều nỗi sợ đến như thế.

Đang lan man trong đống suy nghĩ rối ren cho nên Hạ Băng Tâm không hề để ý có người đang gọi mình từ xa.

“Băng Tâm… Hạ Băng Tâm…”

Mãi cho tới tiếng gọi thứ hai cô mới phản ứng lại được, đôi mắt đượm buồn và tăm tối của cô như tìm thấy được luồng ánh sáng bất chợt trong thế giới mênh mông.

Hai người một nam một nữ thoăn thoắt chạy tới, bất giác trên bờ môi Hạ Băng Tâm nhếch lên nụ cười không vui.

Cô gái vừa tới vỗ nhẹ lên vai Hạ Băng Tâm tỏ vẻ hờn dỗi.

“Này, cậu đang chơi trò mất tích đó sao? Tự nhiên biến mất không một dấu vết làm bọn này lo muốn chết.”

“Tớ chuyển chỗ ở rồi.”

Đôi nam nữ kia kinh ngạc quay sang nhìn nhau, cô gái kia tiếp tục hỏi:

“Chuyển đi đâu?”

Hạ Băng Tâm cúi sấp đầu ủ rũ đáp:

“Nhà họ Hàn… Tớ sắp kết hôn với Hàn thiếu gia nhà họ.”

Hai chữ “kết hôn” chẳng khác gì như luồng sét đánh ngang tai đôi nam nữ kia khiến đầu óc họ trở nên mụ mị.

“Ai kết hôn cơ?”

“Kết hôn với ai cơ?”

Hạ Băng Tâm hít hà một hơi thật sâu, thật lâu, thật chậm, cô càng cố diễn ra vẻ mình ổn thì càng lộ rõ sự sầu ưu và não nề.

“Tớ kết hôn với tổng giám đốc Hàn Thị- Hàn Lạc Thần…”

Người đàn ông kia thô lỗ bước tới xoay cánh vai Hạ Băng Tâm đứng đối diện mình.

“Hạ Băng Tâm… Em bị sao thế? Hàn Lạc Thần là người như thế nào chẳng lẽ em không biết sao?”

Nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, Hạ Băng Tâm cố ức chế cảm xúc, đôi môi mềm gượng cười, cô gật đầu:

“Em biết, biết chứ! Là người đàn ông “cuồng lạnh lùng” đối với phụ nữ. Là người xấu xa, ích kỉ, độc ác và mưu mô.”

Nỗi phẫn uất của người đàn ông kia xông lên hừng hực khiến anh ta không thể ức chế được mà thét lên:

“Em biết vậy sao còn kết hôn với anh ta.”

“Vì đó là tâm nguyện cuối cùng của mẹ em.”

Tất cả dường như đều chết lặng. Sự im lặng tới mức họ có thể nghe rõ tiếng gió thổi ngang qua tai.

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quay sang phía Hạ Băng Tâm với vẻ xót xa vô cùng.

Cho dù cô có cố gắng thế nào thì nước mắt vẫn cứ lã chã rơi. Những giọt nước mắt chứa đầy chua xót chảy dài trên hai gò má. Trái tim mỏng manh của cô một lần nữa vụn vỡ thành nhiều mảnh vụn.

“Băng Tâm… Có nhất thiết phải gượng ép bản thân như thế không?”

Vẫn biết là dư thừa nhưng hai người họ vẫn cố an ủi Hạ Băng Tâm. Trước nay, cô luôn là như thế, cái gì đã quyết định thì nhất định phải đi đến cùng.

Ba bọn họ được xem như là thanh mai trúc mã. Người đàn ông kia là Ôn Diêu chàng trai ấm áp ngọt ngào nhưng tính khí khá nóng nảy. Người phụ nữ là Trình Nhu một cô gái nhẹ nhàng trầm tính ôn nhu và hiểu chuyện. Tình bạn giữa họ xuất phát từ những khuyết thiếu, đó chính là thiếu đi tình thương của cha hoặc mẹ. Từ nhỏ họ luôn bên cạnh bảo vệ nhau khi bị đám trẻ khác bắt nạt. Cho dù có bị đánh đến chuầy xước chảy máu thì họ vẫn không bỏ chạy một mình. Dần dần tình bạn ấy trở nên keo sơn.

Thời gian sau khi tang lễ của mẹ Hạ Băng Tâm kết thúc, vì quá vội vã cho nên cô không kịp thông báo tới hai người họ khiến bọn họ lo sốt vó, thậm chí còn nghĩ tới việc cô có ý định tự tử.

Ba người ngồi cạnh nhau ở vách đá sát bên căn nhà cũ của Hạ Băng Tâm, dựa đầu vào vai nhau, cùng hướng mắt nhìn bầu trời rộng lớn.

Ôn Diêu rầu rĩ hỏi:

“Băng Tâm, em định sẽ kết hôn thật đó à.”

Hạ Băng Tâm cắn chặt môi gật đầu:

“Ừm… Cho dù thế nào em cũng phải thực hiện tâm nguyện của mẹ.”

Lời nói của Ôn Diêu còn chưa dứt thì Băng Tâm đã cắt ngang:

“Nhưng anh ta là…”

“Cho dù anh ta có sứt tay gãy chân hay gì gì đi chăng nữa thì em cũng phải cưới cho bằng được.”

Trình Nhu chen lời hỏi tiếp:

“Vậy bao giờ hôn lễ sẽ diễn ra?”

“Mồng sáu tháng sau.”

“Nhanh tới vậy sao?”

“Đàng nào cũng cưới… Sớm một chút cũng tốt mà.”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play