Tám năm trước, môn chủ của Càn Khôn môn xuống núi gặp bằng hữu. Lúc đi ngang qua một con hẻm, hắn nhìn thấy một đám trẻ con đang tụm lại xung quanh một cô gái nhỏ, vừa cười cợt vừa đánh vào người cô bé.
Nữ hài tử khoảng tầm mười tuổi, mặc bộ quần áo rách rưới đã sờn cũ, tay ôm cái thau nhỏ vào người, co ro lại như con tôm. Gương mặt nàng lấm lem đất cát, nhưng đôi mắt lại sáng rực như sao trời. Mặc Quân có thể nhìn ra, nàng có thiên phú dị bẩm, chỉ là vì hoàn cảnh mà không thể hiện được tài năng.
“Các con tránh ra chỗ khác!” Mặc Quân lên tiếng, đám trẻ thấy người lớn đến thì sợ hãi bỏ chạy. Nữ hài ngước mắt nhìn hắn, sợ hãi trong lòng tăng lên, lại ôm chặt cái thau chứ vài đồng bạc lẻ vào người. Nàng rất gầy, gầy đến mức dường như chỉ còn da bọc xương. Mặc Quân mủi lòng, quỳ xuống ngang tầm với nàng, hỏi: “Con tên gì?”
Nữ hài khẽ mấp máy, chất giọng khàn khàn vì đói và khát: “Con… con không có tên…”
Mặc Quân nhướng mày, mơ hồ cũng đoán được hoàn cảnh của nàng: “Phụ mẫu con đâu?”
“Con… con mồ côi… không có phụ mẫu…” Kể từ khi có kí ức, nàng chỉ biết mình sống nhờ vào mấy món đồ thừa bán không hết của mấy hàng quán ven đường. Người tốt thì cho nàng, nhưng cũng có người mắng nhiếc xua đuổi, thà cho chó ăn cũng không cho nàng ăn.
“Vậy con có đồng ý đi theo ta không?” Mặc Quân hỏi. Nàng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn, đôi môi hơi mím lại: “Thúc định bán con vào thanh lâu hay đi đâu đó đúng không? Người ta không mua đâu.”
Từng có người cũng lừa nàng đi như thế, sau đó bán vào một thanh lâu. Nhưng bà chủ vừa nhìn thấy nàng liền xua tay đuổi đi, nói nàng quá ốm yếu, chưa chắc gì đã lớn được đến lúc tiếp khách. Bán nàng cho chợ nô lệ thì người ta cũng chẳng nhận, vì nàng quá đỗi yếu ớt, sợ là không chịu nổi quá năm roi đã chết.
Mặc Quân thoáng vẻ ngạc nhiên, cô bé này còn nhỏ nhưng lại quá hiểu chuyện. Nếu không dạy dỗ nàng cho tốt, sau này lớn lên sẽ trở thành người nhu nhược dễ bị bắt nạt. Mà cần chi sau này, mới ban nãy nàng đã bị người ta bắt nạt rồi.
“Ta không bán con. Ta nhận con làm đồ đệ, sẽ cho con ăn ngon, mặc đẹp, có chỗ ăn ngủ. Con có muốn đi theo ta không?” Mặc Quân dỗ dành.
“Đồ đệ ạ?” Nàng ngước mắt nhìn hắn, có vẻ như không hiểu hắn đang nói gì. Mặc Quân bế nàng lên, làm cho cái thau rơi xuống. Nàng vươn tay muốn nhặt lấy, nó là thứ duy nhất nàng có để kiếm sống qua ngày, bên trong vẫn còn vài đồng tiền do người tốt để lại cho nàng.
“Không cần nhặt, ta đưa con về.”
“Nhưng mà… người tên là gì? Vì sao người nhận con?” Nàng nhanh nhảu hỏi. Nàng không sợ hắn lừa mình, bởi nàng chẳng có gì đáng để hắn lừa. Hơn nữa, cảm giác khi nằm trong lồng ngực vững chãi này thật quá ấm áp.
“Ta là Mặc Quân. À, cũng nên đặt tên cho con chứ.” Mặc Quân nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi đặt cho nàng một cái tên: “Từ nay gọi con là Họa Y đi.”
“Vâng ạ…”
Mùa đông lạnh lẽo năm ấy, nàng đã tìm ra tia nắng ấm đầu tiên của cuộc đời mình. Hắn đến mang theo hi vọng và ánh sáng đến cho cuộc đời tăm tối của nàng, đưa nàng tới một nơi mới, đặt cho nàng một cái tên. Nàng là Họa Y, đồ đệ của Mặc Quân.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tám năm trôi qua mang theo biết bao nhiêu sự thay đổi.
“Sư phụ!” Thiếu nữ mặc một thân y phục trắng tinh, tóc tai loạn xạ xông vào trong chính điện. Gương mặt nàng tái nhợt, sợ hãi khi phát hiện ra mấy bức họa mình lén giấu trong ngăn tủ bị người ta tìm thấy. Những bức họa đó là do nàng lén vẽ lại sư phụ mình, bên trên ghi lại không ít những lời thơ thể hiện tình cảm sâu nặng của nàng dành cho người.
Nhưng, tình cảm giữa hai người chính là điều cấm kị!
Họa Y là đệ tử chân truyền của chưởng môn, người có thể ra vào tư phòng của nàng chỉ có thể là hắn. Khi vừa bước vào phòng, ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc trên người sư phụ là nàng nhận ra ngay.
Nếu hắn biết nàng ôm mộng tương tư với mình thì sẽ có phản ứng thế nào? Họa Y không dám tưởng tượng. Chắc là sư phụ sẽ tức giận lắm, vì nàng là nghịch đồ làm bại hoại tông môn, làm một việc trái với luân thường đạo lí. Nàng biết mình sai, nhưng thứ tình cảm kia theo thời gian lại không hề thuyên giảm, ngược lại càng tăng thêm gấp bội. Nàng không dám cưỡng cầu được cùng hắn nên duyên, chỉ mong có thể yên bình cùng hắn suốt quãng đời còn lại. Nào ngờ… thứ tình cảm cấm kị ấy bị phát hiện rồi…
Thư phòng của Mặc Quân trống trơn, Họa Y bỗng cảm nhận được sự chuyển động mạnh mẽ của linh lực xung quanh. Có thể tạo ra sự xáo trộn lớn thế này, chắc chắn chỉ có thể là sư phụ. Nàng chạy ra sau vườn trúc, nơi sư phụ thường dạy nàng đánh đàn ngâm thơ. Quả nhiên, hắn đang ở đấy, còn muốn tự nổ đan điền để quyên sinh!
“Sư phụ! Là đồ nhi có lỗi! Sư phụ đừng như vậy!” Nàng muốn ngăn lại, nhưng chẳng kịp nữa. Đan điền phát nổ, thần hồn của hắn sẽ tan thành mây khói, chẳng thể bước vào vòng luân hồi nữa.
“Thu!” Một giọng nói già khằn vang lên. Bách Nhân lão sư – trưởng lão của Càn Khôn Môn, đồng thời cũng là sư phụ của Mặc Quân xuất hiện. Lão pháp thuật cường đại, may mắn giữ được thể xác của Mặc Quân nguyên vẹn. Nhưng thần hồn của hắn đã vỡ thành bảy mảnh, bay đi khắp nơi.
Họa Y với tay muốn giữ mảnh thần hồn ấy lại, nhưng bị một lực rất lớn hất văng ra làm nàng rơi thẳng xuống nền đất. Nước mắt nóng hổi chảy xuống hai bên má, lâu lắm rồi nàng mới cảm thấy bất lực như thế. Mọi thứ diễn ra trong tích tắc, nhanh đến mức nàng chẳng kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết, sư phụ đã…
“Y Y, đứng lên đi.” Bách Nhân lão sư thở dài. Ngày Mặc Quân đưa nữ hài gầy còm về tông môn, lão đã đoán được chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra.
“Sư tổ… là lỗi của con…” Họa Y lẩm bẩm. Nàng quỳ gối trước thể xác của Mặc Quân, không dám ngẩng đầu.
“Không phải lỗi của con, do nó không chấp nhận được sự thật này.” Lúc nhận Mặc Quân làm đệ tử, lão đã biết hắn có một mối nghiệt duyên kéo dài dai dẳng suốt mấy đời. Ngày hắn đưa nàng về, lão cũng đã nhận ra nàng chính là người giữ đầu còn lại của dây tơ.
“Sư tổ… có cách nào để cứu được sư phụ không? Chỉ cần cứu được người, con nguyện hi sinh cả tính mạng này.” Họa Y dập đầu liên tục, máu rỉ ra từ trán nàng vấy bẩn cả bộ bạch y. Sư phụ từng nói nàng mặc bạch y rất đẹp, giống như tiên tử hạ phàm, thanh bạch, thuần khiết. Nàng không muốn biến bộ bạch y mà sư phụ yêu thích nhất thành bộ bạch y trong đám tang, cũng không muốn sư phụ vì nàng mà quyên sinh.
“Có một cách…” Bách Nhân lão sư thở dài. Hoàn cảnh của Mặc Quân giống nàng, là trẻ mồ côi, lão nhận hắn về nuôi nấng, cũng xem như con trai của mình. Nay nhìn hắn như thế, lão sao có thể không xót.
“Sư tổ, người chỉ cho con! Con nhất định cứu được sư phụ!” Họa Y dập đầu với lão sư, máu chảy ra càng nhiều. Da nàng vốn trắng nõn, giây phút này nhuốm một tầng máu đỏ càng làm cho người ta cảm thấy đau đớn.
“Đừng dập đầu nữa, con nghe ta nói. Vừa rồi may mà ta ra tay kịp lúc, thần hồn của nó vẫn chưa tan, chỉ là tạm thời bị phân tán đến các tiểu thế giới khác. Nếu con có thể thu lại những mảnh tàn hồn đó, may ra có thể hồi sinh nó. Nhưng mà chuyện này hết sức nguy hiểm!”
“Nguy hiểm thế nào con cũng không sợ, chỉ cần có thể cứu được sư phụ, có chết con cũng không sợ.”
Bách Nhân lão sư gật gù, cũng đã hiểu rõ vì sao Mặc Quân thà hi sinh chứ không muốn làm tổn thương nàng, không muốn đuổi nàng đi. Lão đưa cho nàng một mảnh ngọc bội màu xanh lục, dặn dò: “Thứ này có thể giúp con xuyên đến các tiểu thế giới để tìm thần hồn của hắn. Tuy nhiên, ở thế giới đó cả ngoại hình lẫn tính cách, tên gọi của các con đều không giống với thế giới này. Nếu con không tìm được hắn, hoặc chọn sai người thì con không thể cứu được hắn, cũng không thể thoát khỏi thế giới đó.”
“Vậy… nếu con tìm được rồi, làm sao thu lại thần hồn của sư phụ?”
“Con… phải làm cho hắn yêu con, thật lòng thật dạ yêu con. Khi hắn thú nhận mình yêu con, vì con mà rơi nước mắt hoặc đánh đổi một thứ vô cùng quan trọng, vậy con sẽ thu được thần hồn của hắn vào đây. Ban này thần hồn của hắn chia làm bảy, tương ứng với bảy vía, tức là con phải xuyên qua bảy thế giới. Sau khi đã thu đủ bảy mảnh tàn hồn, chỉ cần con đập vỡ ngọc bội, thần hồn tự khắc sẽ quay về với chủ.” Ngừng một lúc, Bách Nhân lão sư lại khó khăn nói tiếp: “Tuy nhiên… chưa chắc con đã có thể về cùng hắn… Trong quá trình thu lại thần hồn của hắn, nếu con bị thương quá nhiều, con sẽ không thể tự mình trở về.”
Bách Nhân lão sư nhìn nàng, như chờ đợi một câu trả lời. Họa Y quả quyết không chút ngập ngừng: “Con nhất định sẽ đưa sư phụ trở về!”
“Ta tin con, nhất định phải cẩn thận…”
Ý trời khó tránh, trời cao đã muốn thử thách bọn họ thì lão cũng không thể ngăn cản. Hỡi thế gian tình duyên là gì? Vì sao kiếp trước đã không thể bên nhau mà còn vương vấn đến kiếp này? Đoạn duyên giữa họ là nhân duyên, hay là nghiệt duyên?
Nàng mở mắt, cảm thấy đầu có chút đau. Nàng nhận ngọc bội từ sư tổ, gấp gáp không chờ nổi liền bắt đầu đi tìm sư phụ.
Một dòng chảy kí ức như thác đổ ùa về, nàng mất một lúc mới có thể ổn định lại cơ thể. Nàng đi lại bờ hồ gần đó, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình bên dưới mặt hồ.
Gương mặt trái xoan tinh xảo, đuôi mắt cong cong câu hồn người, đôi môi căng mọng, là một tuyệt thế mĩ nhân. Nguyên bản Họa Y đã là một mĩ nhân, nhưng hình ảnh phản chiếu này lại càng đẹp hơn, đẹp theo một cách yêu mị, dụ dỗ người khác. Cũng đúng thôi, vì Uyển Cơ – chủ của cơ thể này – vốn là một yêu hồ.
Uyển Cơ nàng là một con hồ ly sống lâu thành tinh, dung mạo diễm lệ khó bì sánh kịp. Thế giới này người và yêu sống cùng nhau, mặc dù không quá hòa bình. Phần lớn con người đều sợ yêu tinh, chỉ có số ít là có thái độ hòa hoãn, người thích yêu tinh lại càng hiếm hoi. Cũng bởi vì thế mà các yêu tinh hiền lành thường tìm cách giả trang, sống trộn lẫn với con người, hoặc là sống cùng nhau ở một khu vực nào đó. Số yêu tinh khác lại ăn thịt, làm hại con người.
Uyển Cơ không thuộc cả hai loại trên. Nàng là hồ yêu, với dung mạo này ra ngoài sẽ dễ dàng tìm được chỗ tốt, nhưng nàng chọn sống ở bìa rừng phía Tây, cách một trấn nhỏ của con người vài dặm. Để đảm bảo an toàn cho mình, nàng tạo một kết giới giữa hai mỏm đá to, ngăn cách thế giới của mình với thế giới bên ngoài. Người vô tội không may lạc vào, nàng sẽ dẫn họ ra. Còn người tham lam, có đây với ý định xấu thường sẽ bị trừng phạt. Nàng tạo ra ảo cảnh dẫn họ tới sườn núi, để họ tự bước xuống dưới. Dần dà, quan phủ thường xuyên mang tử tù tới đây, nơi này trở thành nơi xử lí những kẻ đó.
“Ta phải tìm sư phụ đã.” Uyển Cơ đứng dậy. Để tiện giúp đỡ nàng, Bách Nhân lão sư đã giúp nàng giữ nguyên linh lực cũng như không gian tùy thân bên người. Bây giờ trong người nàng có cả linh lực và yêu lực, chúng xung khắc nhau, đấu đá lung tung.
Ngôi nhà nhỏ của nàng dựng lên từ tre nứa, nằm ngay cạnh hồ nước có sương trắng lượn lờ. Mặt trời chuẩn bị lên, ước chừng cũng sắp đến giờ họp chợ. Uyển Cơ phẩy tay, thay một bộ xiêm y màu trắng, đeo lớp khăn voan mỏng rồi đi về phía dưới trấn.
Khi nàng tới cổng trấn, mặt trời cũng vừa lên. Khung cảnh bên trong có phần ồn ào náo nhiệt, người dân tấp nập qua lại. Một số người túm tụm lại với nhau, bàn tán xôn xao: “Này, ngươi biết gì chưa?”
“Chuyện thầy Đồ với đệ tử của thầy đúng không? Tôi biết rồi.” Người phụ nữ bên cạnh đáp lại. “Tưởng gì chứ chuyện đó đã truyền trong trấn từ ngày hôm qua rồi.”
“Ừ, phải công nhận hai sư đồ ấy giỏi thật.” Người kia tặc lưỡi lên tiếng. Tò mò, Uyển Cơ đi lên, khẽ cười với hai người phụ nữ.
“Chào hai tỷ, không biết hai tỷ đang nói về việc gì thế?” Giọng nàng mềm mại du dương, thu hút không ít người ngoài lại nhìn. Trong trấn này người ít không ít, nhưng cũng không quá nhiều, phụ nữ bọn họ ra ngoài thường xuyên, lập tức nhận ra nàng không phải người trong trấn. Người phụ nữ nhìn nàng đánh giá, hỏi: “Cô nương không phải người ở đây.”
Uyển Cơ nói dối không chớp mắt, đáp lời: “Ta từ nơi khác tới, đến nơi này tìm người thân. Vừa vào trấn thì nghe được hai tỷ đang nói chuyện, tò mò không biết là chuyện chi?”
Hai người phụ nữ “À” một tiếng, xởi lởi trả lời: “Cô nương từ nơi khác tới nên không biết, trấn này gần rừng nên yêu tinh hay tác oai tác quái. May mà trong trấn có hai thầy trò trừ yêu rất giỏi, mấy lần giúp chúng tôi trừ họa. Người thầy tên Đồ Thuận, còn người đệ tử tên Minh Viễn. Mới hôm trước, họ vừa trừ khử được một con yêu xà rất lợi hại, cả trấn ai cũng mừng.”
Người còn lại nhìn nàng, cười đầy ẩn ý: “Cô nương xinh đẹp thế này, hay là ghé qua bên đấy xem thử, xin bùa bình an cũng hay lắm. Ta không nói xui, chứ mỹ nữ như cô thường bị yêu tinh quấy phá lắm. Minh Viễn hình như cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi, xem chừng hai người cũng đẹp đôi.”
Qua lớp khăn voan mỏng thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, người phụ nữ có thể tinh ý nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của nàng thoắt ẩn thoắt hiện. Minh Viễn được xem là người điển trai nhất trấn, biết bao nhiêu cô gái gặp hắn đều ôm mộng tương tư. Nhưng người phụ nữ cảm thấy, chỉ có cô gái trước mắt mới xứng đôi vừa lứa với hắn. “Nhà của họ ở cuối trấn, đối diện với hiệu thuốc ấy. Cô nhìn là thấy ngay, trước cửa nhà có trồng cây núc nác với cây gạo.”
“Đa tạ hai tỷ.” Uyển Cơ khẽ cười, gật đầu rồi rời đi. Nàng là yêu tinh, bọn hắn là trừ yêu sư, theo lí mà nói nàng không nên tìm tới nơi đó. Nhưng linh trời xui đất khiến thế nào, Uyển Cơ lại dời bước tìm nơi ở của hai người. Trước ngôi nhà là một cây gạo lớn, cùng với mấy cây núc nác. Người ta thường nói quỷ cây đa, ma cây gạo, không hiểu vì sao Đồ Thuận lại trồng loại cây này ngay trước nhà. Còn cây núc nác thường được dùng để trừ tà, đặc biệt là trùng tang, nàng có thể hiểu được vì sao loại cây này được trồng ở đây.
Cánh cửa gỗ đóng im lìm, bên ngoài còn dán vài lá bùa. Uyển Cơ có thể xông vào trong, nhưng không hiểu sao nàng lại kiên nhẫn chờ đợi. Dòng người qua lại không ít, thỉnh thoảng có một số người mang theo lễ vật vào bên trong. Uyển Cơ đứng ở một góc tường, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại. Trực giác nói cho nàng biết, Minh Viễn rất có thể là sư phụ nàng.
Trời về chiều, đàn chim giăng ngang bầu trời bay về tổ, Uyển Cơ cũng ủ dột ra về. Nàng đã chờ cả ngày cũng chẳng thể thấy hắn bước ra.
Chợt, cánh cửa bật mở, một người thanh niên đi ra ngoài. Hắn mặc một bộ y phục màu lam nhạt sạch sẽ, tóc vấn cao, hoàn toàn không giống một thầy trừ yêu. Uyển Cơ nhìn đến ngây ngẩn, vừa nhìn thấy hắn, nàng liền nhận ra đó là sư phụ.
Nàng ở cùng người tám năm, lớn lên chỉ nhìn một mình người, chút thay đổi nhỏ này sao nàng có thể làm cho nàng không nhận ra người? Đôi mắt kia thật sự rất giống, rất giống sư phụ nàng.
Chuyện trước mắt là tìm ra sư phụ, còn làm sao để người yêu mình, nàng sẽ từ từ tính tiếp. Hiện tại thân phận của hai người có lẽ là rào cản lớn nhất.
Trái tim nàng thắt lại, đau như bị xé rách. Vì sao đã chuyển sang một thế giới mới mà thân phận vẫn ngăn cách hai người như xưa?
Minh Viễn nhìn một vòng, sau đó xoay ngược vào trong, đóng cửa. Hắn cảm nhận được yêu khí ở gần cửa, cũng nhìn thấy một thiếu nữ nấp ở góc tường. Yêu tinh chủ động tìm tới cửa, điều này thật sự rất kì lạ.
Thấy hắn đã xoay người đi vào trong, Uyển Cơ cũng chỉ đành quay về nhà. Dù nàng có chờ ở đây thêm nữa, chưa chắc gì hắn sẽ ra ngoài, lỡ đâu để hắn và vị trừ yêu sư kia nhận ra yêu khí thì lại phiền phức thêm.
Uyển Cơ đi về phía mặt trời lặn, chậm rãi rời khỏi trấn, trong lòng thầm tính toán làm cách nào để có được tình yêu của Minh Viễn. Bởi vì quá tập trung vào suy nghĩ của mình, nàng không nhận ra phía sau có người bám theo.
Minh Viễn theo nàng đến tận bìa rừng, Uyển Cơ thản nhiên đi qua kết giới mà không hay biết có người theo sau mình. Minh Viễn bám theo nàng, nhưng lại tần ngần không biết có nên bước vào kết giới hay không.
Hắn có nghe người trong trấn và sư phụ kể lại về một con hồ ly sống lâu thành tinh ở bìa rừng phía Tây. Con hồ ly này không hại người, ngược lại còn tốt bụng dẫn người tốt ra bìa rừng. Về sau, quan phủ thỉnh thoảng đưa tử tù tới đây chịu tội, vì theo họ đây là một cái chết ‘nhân đạo’. Những người lính sẽ không phải xuống tay với tử tù, người dân không phải nhìn cảnh xác người treo giữa trấn, bốc mùi tanh tưởi. Mà bản thân tử tù sẽ bị ảo ảnh nàng tạo ra dẫn dụ, có một cái chết từ từ.
Tuy nhiên, có vẻ bản thân nàng và những người xung quanh đều không biết, bản chất ảo ảnh mà nàng tạo ra đã mang theo độc. Chỉ cần là người đã lạc vào bên trong, dù nàng không cố tình hại ai thì người đó cũng bị ảo ảnh này ảnh hưởng, sức khỏe giảm sút, tuổi thọ cũng giảm đi vài năm. Đấy là chưa kể đến, mấy nam thanh niên vì muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp mỹ lệ của nàng mà lén tới đây, có khi bỏ mạng trong rừng vì bị cọp beo ăn thịt.
Yêu quái đến sau cùng thì vẫn là yêu quái, tốt hay xấu vẫn là yêu quái. Minh Viễn hắn có mối thâm thù với chúng, nếu nàng đã tự tới tìm hắn, vậy cũng đừng trách hắn ra tay diệt trừ nàng.
Minh Viễn lấy trong túi ra một lá bùa, gấp lại rồi cẩn thận đặt vào áo trong. Loại bùa này sẽ giúp hắn hạn chế được ảnh hưởng của ảo ảnh. Đoạn, hắn bước qua kết giới, tiến vào bên trong.
Trái ngược với khung cảnh hoang sơ bên ngoài, bên trong kết giới là một khung cảnh bình dị, có phần đơn sơ thân thuộc. Ngôi nhà bằng trúc nhỏ xinh dựng cạnh một hồ nước nhỏ, trên mặt hồ có sương khói lượn lờ. Giữa hồ, thân ảnh mảnh mai của thiếu nữ như ẩn như hiện. Ánh trăng sáng trên cao làm cho nước da của nàng thêm trắng trẻo mềm mại, bàn tay tinh tế vốc nước lên người. Cái yếm màu xanh hồ thủy dán chặt vào người, phác họa thân hình quyến rũ của nàng. Minh Viễn nhìn không chớp mắt, suýt thì quên mất chuyện mình muốn làm. Đẹp quá! Nhìn giống như một tiên tử hạ phàm, nào có chỗ giống hồ ly tinh?
“Ai?!” Uyển Cơ phát giác ra có người nhìn mình, vội vơ lấy tấm áo ở ngay bên cạnh. Minh Viễn giật mình, chẳng hiểu vì chột dạ hay vì lí do gì khác, hắn bỏ chạy ra ngoài. Uyển Cơ ngẩn người nhìn bóng dáng nhanh chóng vụt đi. Là sư phụ đúng không? Sư phụ tới đây tìm nàng sao?
“Sư…phụ…” Nàng với tay muốn gọi hắn, nhưng âm thanh lại theo bàn tay rơi thõng xuống mặt nước, tạo thành âm thanh khe khẽ. Ở đây hắn không phải sư phụ nàng, càng không có bất kì kí ức nào về nàng. Có khi bây giờ đối với hắn, nàng là mối họa cần phải diệt trừ.
Uyển Cơ cười trừ, mặc lại y phục rồi đi vào bên trong, nằm trên chiếc giường nhỏ. Cô đơn quá! Sư phụ, đồ nhi nhớ người…
Nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt tinh xảo, đã lâu lắm rồi nàng mới lại rơi lệ. Trước năm mười tuổi, nàng là đứa trẻ vô danh, không nhà cửa, không cha mẹ, không người thân. Nàng lưu lạc ở khắp nơi, sống lay lắt như ngọn đèn treo trước gió. Nếu không có hắn, có lẽ nàng đã chết vào mùa đông năm ấy vì đói và rét.
Sau năm mười tuổi, nàng là Họa Y, là đồ đệ đầu tiên và cũng là cuối cùng của Mặc Quân môn chủ. Hắn cho nàng một thân phận, một thân phận mà bao nhiều người ao ước. Bởi vì thế mà nàng trở thành cái gai trong mắt nhiều người, đặc biệt là những người đã thèm muốn vị trí này từ lâu. Họa Y vốn là con chim lạc bầy, không dám phản kháng bọn họ, cũng chẳng dám nói với Mặc Quân. Nàng sợ hắn nói nàng phiền phức, sợ hắn vứt bỏ nàng.
“Sư phụ… từ khi gặp người, người chưa bao giờ để con một mình thế này…”
.
.
.
Ngày hôm sau, Minh Viễn tỉnh dậy trong phiền muộn. Cả đêm hắn không ngủ nổi khi nhớ về chuyện ngày hôm trước. Trong phút chốc, ý định giết nàng của hắn có chút lung lay.
“Viễn, con có chuyện gì phiền lòng sao?” Đồ Thuận thấy đệ tử của mình cứ thở dài liên tục, lo lắng hỏi. Minh Viễn có hoàn cảnh bất hạnh, từ năm tám tuổi đã được hắn nhận nuôi, xem như con trai mình. Một thay đổi nhỏ của Minh Viễn hắn cũng có thể nhận ra.
“Thầy… con hồ yêu ở bìa rừng phía Tây…”
Đồ Thuận nhìn hắn, thở dài: “Con gặp rồi sao?”
Minh Viễn lập tức lắc đầu, chối: “Chưa ạ, con chỉ nghe những người khác bàn tán về nàng ta. Nghe nói… nàng có dung nhan rất mỹ lệ, hoa nhường nguyệt thẹn.” Đó không chỉ là lời đồn, xác thật nàng có một dung nhan tuyệt mỹ, băng cơ ngọc cốt, đẹp từ ngoại hình đến cả khí chất.
“Viễn, yêu quái thì vẫn mãi là yêu quái. Vẻ bề ngoài xinh đẹp nhưng chưa chắc gì nội tâm nàng đã trong sáng. Con phải biết, nữ nhân càng đẹp càng độc, huống hồ gì là loại hồ ly vốn mang bản tính hoang dâm xảo trá.” Đồ Thuận nhìn chiếc ghế trống cạnh mình, bên trên còn đặt một bát cơm trắng và đôi đũa. “Dù cho con gặp được yêu quái tốt, người và yêu cũng chẳng thế sánh đôi.”
“Vâng, con hiểu rồi, con chỉ hỏi vậy thôi.” Minh Viễn nhìn tầm mắt sư phụ, trong lòng nặng nề. Sư phụ nói yêu quái hại người thì nên trừ khử, còn nếu nó lương thiện thì nên chừa lại một con đường sống. Thôi thì hắn đến kiểm tra một lần vậy.
Chiều hôm đó, Minh Viễn trốn ra ngoài, mang theo gương chiếu yêu, bùa, giấy trắng, dao nhỏ, kiếm gỗ. Khi hắn tới bìa rừng thì trời đã nhá nhem tối. Bên trong truyền ra âm thanh ồn ào, yêu lực hỗn loạn làm hắn ngạc nhiên. Dường như là có đánh nhau.
Bước qua kết giới, khung cảnh thu vào mắt làm hắn kinh ngạc, bàn tay đang nắm lấy kiếm gỗ cũng bất giác siết chặt. Uyển Cơ mặc một thân váy lụa màu trắng, ngồi vắt vẻo trên cành cây cao. Tay nàng khẽ động, vẽ vài vòng trong không trung, đôi mắt câu hồn hiện lên một màu tím quỷ dị.
“Ngươi muốn ta sao?” Uyển Cơ khẽ cười, vân vê lọn tóc bên má. Bên dưới nàng là một nam nhân cao ráo, hắn gật đầu liên tục, đưa tay kéo áo ngoài xuống.
Minh Viễn nấp vào phía sau một tảng đá lớn, im lặng chờ đợi. Thân ảnh áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống đất, đi lên phía trước. Nam nhân kia mừng như được mùa, vội vã lao về phía nàng. Bất thình lình, nàng xoay người, làm hắn hụt chân ngã nhào về phía trước.
Ảo ảnh kết thúc, nơi mà tên kia vừa ngã xuống là một cái vực sâu thăm thẳm. Uyển Cơ biểu tình lạnh nhạt nhìn xuống, có chút ghê tởm. Muốn chạm vào nàng? Chỉ có sư phụ mới được quyền làm điều đó.
“Yêu nghiệt! Ngươi dám hại người như thế sao?” Minh Viễn đột ngột lên tiếng. Yêu hồ lương thiện gì chứ? Vừa rồi nhìn biểu cảm của nàng, muốn bao nhiêu thờ ơ lạnh nhạt liền có bấy nhiêu, rõ ràng là giết người không chớp mắt!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play