Thiếu nữ như mơ màng, tay cầm ly rượu mà ngắm nghía suy tư. Đáy mắt hiện lên một tia cô độc, đôi mi cong khẽ run, cô thở dài phiền muộn.
Cô nở nụ cười ngờ nghệch, cảm thấy rượu vang đỏ hôm nay thật nhạt nhẽo, chắc là do cô đã uống quá nhiều nên chẳng cảm nhận được mùi vị cay ngọt của rượu nữa. Ly rượu ấy cạn rồi lại vơi, mấy chai rượu người ta nâng niu không nỡ uống, đều bị cô một hơi uống sạch.
Cô đã ngồi đó uống rượu từ rất lâu rồi, bên ngoài bầu trời cũng đổ tối, trong phòng đèn không được bật, nhưng ly rượu vẫn đọng lại chút ánh sáng phản chiếu từ bên ngoài rọi vào.
Trăng đã lên tới lưng trời, những tia sáng mỏng mờ mịt chiếu vào người cô để lại bóng hình cô tịch trên sàn.
Cô vẫn lẳng lặng uống rượu, những thứ cô phải gánh chịu đã quá nặng nề, cô thật sự muốn quên sạch tất cả nên điên cuồng chuốc say bản thân.
Nhưng hình như càng say, cô lại càng nhớ đến những lời trách mắng của mẹ mình, nó ong ong bên đầu cô như một nỗi hằn học khó xóa nhòa.
- Tốt nhất là con nên làm đúng nhiệm vụ của một người vợ đi, đừng khiến ba mẹ phải thất vọng thêm nữa!
Cô cầm chai rượu, rót thêm một ly, lại định uống thêm một ly. Nhưng cánh cửa mở ra, cô cũng ngưng hành động mà đưa ánh mắt mình nhìn tới, bóng dáng cao gầy tao nhã trong bộ âu phục đen tuyền, người đàn ông kia ẩn hiện dưới bóng tối, ánh mắt sắc lẹm nhìn cô.
- Uyển Ngữ, em lại uống rượu à? - Người đàn ông thanh âm trầm ấm nói.
Anh ta đứng trước mặt cô như cái cột nhà, dùng ánh mắt thon dài bực bội nhìn cô vẫn còn mê man với đống rượu của mình.
Cô không muốn biết người này vừa đi đâu trở về, vì cô thừa biết người này vừa đi gặp bạn thân cô để cùng nhau chơi đùa, làm ra những việc khốn nạn.
Uyển Ngữ thở dài hổ thẹn, cô chút nữa thì quên mất người khốn nạn trong chuyện này chính là mình, cô chút nữa thì quên mất, hai tháng trước chính mình là người cướp đi người yêu bạn thân, chút nữa thì quên mất, bản thân mới là kẻ thứ ba…
Người đàn ông kia thấy dáng vẻ chán chường kia của cô cũng bực tức chịu không nổi, anh không nghĩ ngợi gì nhiều mà nắm lấy bàn tay yếu mềm của cô ra lệnh:
- Không được uống rượu nữa!
Tay Uyển Ngữ có vết thương, anh lại không có chừng mực động vào khiến cô nhớ lại bản thân vì sao lại bị đánh. Cô theo phản xạ tự nhiên vội rút tay, lại trách anh:
- Mục Tiêu Đình anh muốn quản cái quái gì? Nếu muốn quản thì tới chỗ Lộc Ninh mà quản, chuyện tôi uống rượu liên quan gì tới anh?
Uyển Ngữ nhìn thẳng vào mắt Tiêu Đình, lúc ấy cô hình như thấy đôi mắt phượng kia nhìn xuống thương xót, còn bờ môi mỏng lại cong lên như khinh bỉ.
- Với tư cách là một người bạn, anh không muốn em trở nên thế này. Ngay cả Lộc Ninh và Quân Doanh cũng không muốn thấy em trở nên thế này.
Cô lúc này lại để câu sau đá câu trước, nói ra lời bạc bẽo:
- Đừng nhắc tới hai người bọn họ nữa, chúng ta với bọn họ không cùng một thế giới, anh cũng nên hạn chế tới gần Lộc Ninh đi…
“Choảng” một tiếng, chai rượu trên bàn đã vỡ tan tành.
- Đừng bao giờ nói những lời vô nghĩa như thế nữa! Tôi không muốn nhìn thấy cô trở nên thiếu suy nghĩ thế này.
- Anh nhớ cho kỹ, tôi mới là vợ anh! Lộc Ninh và anh vốn sẽ không bao giờ có thể về bên nhau nữa.
Ánh mắt cô kiên định lại không hề run rẩy, cũng chẳng màng cánh tay người đàn ông kia đã giơ lên ngang mặt mình.
Mục Tiêu Đình vốn không nghe lọt tai mấy lời này, nếu không phải khi ấy bị ba mẹ hãm hại, thì anh đã không phải chịu trách nhiệm và lấy Uyển Ngữ làm vợ.
Mà chuyện này cũng xuất phát từ sự nhầm lẫn của anh, nếu không phải anh nhầm lẫn giữa Lộc Ninh và Uyển Ngữ, thì lúc đó anh đã phản kháng mạnh bạo hơn, cũng sẽ không gây ra cớ sự ngày hôm nay.
- Em không cần quan tâm danh nghĩa vợ chồng ấy làm gì, anh cũng hiểu người em muốn bên cạnh là Quân Doanh, em cũng hiểu anh yêu Lộc Ninh thế nào mà? Anh có thể đi tìm Lộc Ninh, thì em cũng nên ở cạnh Quân Doanh…
Uyển Ngữ trực tiếp đứng dậy, tức giận cho anh một bạt tai đau điếng, sau đó nói:
- Mục Tiêu Đình anh đừng bao giờ nói ra lời kinh tởm ấy nữa! Đổi vợ đổi chồng cho nhau để chơi à? Chúng ta là bạn thân, là thanh mai trúc mã! Nhưng cũng không thể làm ra chuyện đồi bại kinh tởm như thế được!
Mục Tiêu Đình không biết vì không thèm nghe hiểu lời cô nói, hay là đang bất mãn chuyện gì mà dùng quãng giọng lớnq mắng cô:
- Cái gì đổi vợ đổi chồng?
Cô nghe anh hỏi, thoáng cũng hiểu ra vấn đề, người đàn ông này ra là chưa biết chuyện gì cả.
- Anh nghe cho rõ đây, cuối tuần này Lộc Ninh và Quân Doanh sẽ kết hôn. Thiệp mời còn trong phòng, anh tự xem đi.
Mục Tiêu Đình nghe xong như thể mất lực, chân đứng không vững mà lùi lại về sau mấy bước. Anh không tin vào sự thật ấy mà cười lên khanh khách.
- Không thể nào! Haha! Lộc Ninh yêu anh như thế, cô ấy không thể nào làm vậy được. Vả lại Quân Doanh cũng không làm vậy đâu, cậu ta yêu em cả chục năm trời rồi, không thể nào vứt bỏ tình cảm ấy mà lấy người yêu của anh được!
Thấy dáng vẻ ngu ngốc này của Mục Tiêu Đình, cô lại cảm thấy có chút thương hại bản thân, thì ra khi đàn ông nói chuyện với người phụ nữ khác về người mình yêu, lại là kiểu khoe mẽ như thế này.
- Khi ấy không chỉ có mỗi chúng ta nhầm phòng, Quân Doanh và Lộc Ninh cũng xảy ra những chuyện không đáng có.
- Đừng mù quáng nữa! Cô ấy có thai rồi. Và người sẽ chịu trách nhiệm sẽ là Quân Doanh! Anh nghe rõ chưa?
Thấy được vẻ mặt kinh sợ hiếm có của anh, cô lại chỉ cười nhàn nhạt, sau đó để mặc cho người đàn ông hoảng hốt chạy ra khỏi nhà, cửa cũng không đóng…
Ngay tối đó, Uyển Ngữ uống tới say khướt nằm lăn ra giường, cô vì tác dụng của rượu nên thấy rất nóng. Vì cô và Mục Tiêu Đình ở hai phòng khác nhau, nên cô cũng chẳng lo ngại mà nằm trên giường với bộ nội y trắng tinh.
Không biết nên nói là cô quá điềm tĩnh, hay vô tâm khi vẫn có thể an tâm ngủ trên giường sau yêu cầu có phần thiếu suy nghĩ của Mục Tiêu Đình nữa.
Khoảng một tiếng trước đó, sau khi Tiêu Đình chạy đi thì liền gọi cho cô một cuộc điện thoại, mà nội dung của cuộc thoại đó là “đòi vợ ly hôn và sự phản kháng”. Phải, là phản kháng. Mà người phản kháng ở đây không ai khác là Lộc Ninh. Mặc dù cô không rõ sự tình bên đầu dây, nhưng nghe vài câu liền biết Tiêu Đình kia làm khùng làm điên chạy tới chỗ Lộc Ninh ngăn cản cô không được lấy Quân Doanh, sau đó lại gọi cho cô đưa ra đề nghị ly hôn để chứng tỏ lòng thành.
Nhưng hình như anh ta bị từ chối, hoặc không. Uyển Ngữ cũng không rõ nữa, vì chưa kịp nghe hiểu, Tiêu Đình đã tắt máy mất rồi.
Bây giờ cho dù là có tò mò hay không, cô cũng chẳng quan tâm nữa, cơn buồn ngủ vây tới rồi cô không thể chống cự thêm được nữa.
Sau đó, cô lạc vào giấc ngủ sâu, lạc vào trong cơn mê mơ hồ, rồi sau đó lạc vào cả trong những hồi ức của nhiều năm về trước…
- Uyển Ngữ! Mau đi thôi đừng để bị bỏ lại thế chứ.
- Các cậu cứ đi trước đi, chân mình hơi đau.
- Tô đại tiểu thư hình như bị cái giày cao gót hành cho khổ rồi nhỉ?
Uyển Ngữ mang họ Tô, Tô Uyển Ngữ. Mà nhà họ Tô này cũng được cho là một trong những hào môn thế gia nổi tiếng nghiêm khắc, dạy dỗ con gái phải công dung ngôn hạnh, đi đứng chuẩn mực, lời lẽ đoan trang. Không chỉ kể mấy thứ đó, xinh đẹp, thông minh, tài giỏi cũng là những câu từ được dùng để gắn lên người cô.
Tuy danh nghe có vẻ hay ho, nhưng sự thật phía sau chỉ có Tô Uyển Ngữ mới hiểu, cô đã phải chịu đủ loại giày vò từ chính họ Tô treo trên người này.
Khi ấy cô 16 tuổi, cô bị mẹ ép phải thay đôi giày thể thao thành giày cao gót, lúc ấy vì không quen nên cô thường xuyên bị trật chân, di chuyển khó khăn nên hay bị bỏ lại phía sau một đoạn.
Nghe thấy Lộc Ninh gọi, cô cảm thấy mình thật may mắn khi không bị mọi người trong nhóm bỏ rơi. Song song, cô lại khá bực với tên họ Mục kia.
- Mục thiếu gia có muốn ăn đôi giày cao gót vào mặt không?
Mục Tiêu Đình cười khúc khích, hiếm khi chọc được Uyển Ngữ nên anh ta không thể bỏ qua cơ hội này.
- Ra là Kiều nữ họ Tô nổi tiếng bậc nhất cái thành phố A này cũng biết nói mấy lời không có lễ nghĩa à.
Uyển Ngữ nén giận, cô biết nếu đứng cãi tay đôi với tên này ở đây thì Quân Doanh sẽ đánh giá về cô không tốt.
- Uyển Ngữ, em có cần anh cõng không?
Người trước mặt cô mang họ Hồ, tên là Hồ Quân Doanh. Tuy gia thế tầm thường, nhưng thiên phú vượt trội, vẻ bề ngoài cũng khiến nhiều thiếu nữ ôm mộng trong mơ, ước một nụ cười của anh.
- Dạ.
- Ồ ồ, hai người này cũng đẹp đôi quá ta!
Lộc Ninh thấy hai người thẹn thùng, lại không tiếc bỏ ra một ánh mắt ngưỡng mộ để cổ vũ hai người bọn họ.
- Đừng ngưỡng mộ bọn họ, em đừng quên vẫn còn có anh nha!
- Anh tránh xa em chút đi, kẻo fan hâm mộ của anh chạy tới chỗ em gây chuyện.
Còn hai người này, một người là Lộc Ninh nhan sắc ngọt ngào khiến người khác cảm thấy yêu đời. Còn một người là Mục Tiêu Đình, một tên đứng từ vạch đích không khác gì Uyển Ngữ, nhưng anh vẫn khác cô ở khoản ăn nói có phần tùy hứng bất cần. Bọn họ sớm đã trở thành một đôi, trong trường cũng có không ít giai thoại ngọt ngào của hai người này.
Nhiều người ghen tị, hay tới chỗ Lộc Ninh gây chuyện đòi cô chia tay với Mục Tiêu Đình. Còn kêu cô là cái loại cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, chê cô bần hèn bần tiện không biết bản thân đứng ở đâu.
Đám người ấy nói như thế cũng là vì sự chênh lệch giữa Tiêu Đình và Lộc Ninh cách nhau quá lớn. Gia đình họ Mục nhiều đời mang danh quyền quý, chỉ đứng trên không đứng dưới. Mục Tiêu Diên cha của anh là gia chủ nhà họ Mục cũng là một trong những người nổi danh có sự nghiệp khiến người khác phải ngưỡng mộ. Còn Lộc Ninh, gia đình tầm thường, ba của cô lại còn là tài xế của nhà họ Mục. Nếu phải so sánh chuẩn, thì một người đứng trên đỉnh, một người lại chỉ loanh quanh dưới đáy vực.
Tuy gia thế bốn người này có sự chênh lệch, nhưng đối với bọn họ tình bạn này vượt qua cả giới hạn giàu nghèo. Ít nhất là Uyển Ngữ cô cho là vậy.
Cặp yêu nhau kia đua nhau đi trước, bỏ lại Uyển Ngữ và Quân Doanh phía sau.
Vì đã nhận lời Quân Doanh, nên Uyển Ngữ đã lần đầu nếm được vị ngọt của tình yêu, cái dư vị này không tan trong miệng, nhưng lại quyến luyến tâm can, khiến cho trái tim thiếu nữ ngây thơ của cô đập loạn không ngừng. Khi ấy cô không thích Quân Doanh, mà là yêu anh ta mất rồi…
Uyển Ngữ nhắm mắt hưởng thụ giây phút ấm áp ấy. Nhưng khi hàng mi cong khẽ động, cô mở mắt ra, thứ đón chờ cô không phải là ánh mắt dịu dàng của Quân Doanh, cũng không phải nụ cười ấm áp sưởi ấm trái tim cô mà là ánh mắt thất vọng của mẹ. Bà nhìn cô như thể nhìn thấy con chó con tới kì động dục, vừa ghét bỏ, lại vừa thất vọng.
Việc chạy trốn đối với cô đã trở thành một phản xạ có điều kiện, Uyển Ngữ giật lùi vài bước, sau đó chạy đi. Thấy Quân Doanh phía trước như muốn chạy đến cầu viện, cô muốn tới chỗ người cô yêu, nhưng bất chợt có một lực từ phía sau kéo cô lại, khiến cô dù muốn, cũng chẳng thể nào chạy đi.
Giây phút ấy thế giới tươi sáng cô tưởng tượng ra hoàn toàn sụp đổ, đổi lại đó là việc tỉnh thức đối diện với thực tại thực sự. Mơ đủ rồi, cô cũng nên trở lại với danh phận thiếu phu nhân nhà họ Mục.
Cô trầm mặc nhìn cánh tay trên bụng mình, ngón tay thon dài không một vết xước chạm nhẹ vào eo cô. Nó lành lạnh khiến cơ thể cô cảm thấy mát dịu. Nhưng dừng lại một chút, có gì đó không đúng, tay cô rõ ràng vẫn trước mặt đây, nó còn có vết thương do ba mẹ cô ban tặng cơ mà? Thế cánh tay đang ôm lấy eo cô là ai?
- Lộc Ninh! Đừng cử động.
Không cần nghe thêm nữa, với cái chất giọng trầm ấm lại chung tình với Lộc Ninh này, còn ai ngoài Mục Tiêu Đình nữa.
Uyển Ngữ biết Mục Tiêu Đình này không có hứng thú với bất kì người phụ nữ nào khác ngoài Lộc Ninh, nên cô rất bình tĩnh suy đoán, tên này là vừa thất tình uống rượu nên mới vào nhầm phòng.
Nếu cô đã tỉnh lại rồi, cũng không định ở lại chung một giường với tên này nữa, cô ngồi dậy uống một ly nước lọc, sau đó chạy vào nhà tắm bên cạnh để tẩy đi đống mồ hôi cô đọng suốt từ đêm qua tới giờ.
Dòng nước lạnh xối xả trên tấm lưng trắng trẻo, hàng mi cong lấm tấm bụi nước bám lên. Uyển Ngữ lại trầm mặc suy nghĩ.
Nếu như cô trở lại hai tháng trước, liệu cô có để những chuyện này xảy ra hay không?
Uyển Ngữ khoác một cái áo choàng tắm bước ra, trên tay còn có một tấm khăn để lau khô tóc. Cô ra tới phòng khách, tới cái chỗ tối qua bản thân đã uống rượu để tìm cái điện thoại hôm qua cô vứt đi.
Vì say rượu cộng với chuyện đòi hỏi vô lý của Mục Tiêu Đình, cô ngay khi vừa tắt máy đã vứt cái điện thoại mình đi để trút giận. Kết cục bây giờ, cô phải chạy quanh nhà để kiếm xem nó đang nằm ở chỗ nào.
Uyển Ngữ tìm mãi vẫn không thấy, nhưng cũng may có cuộc gọi tới, cô nhanh chóng xác định được vị trí của chiếc điện thoại. Nó đang phát sáng trong gầm tủ nhà bếp.
Cái điện thoại bị bay vào trong gầm quá sâu, phải mất một lúc cô mới có thể lấy được nó ra.
Uyển Ngữ lấy được điện thoại, giờ đã là hai giờ sáng rồi. Nhưng cuộc điện thoại này lại là đến từ người không bao giờ thức khuya.
- Alo…
- Ngữ Ngữ… hai tháng nay tớ không liên lạc với cậu rồi…
Uyển Ngữ tim đập mạnh, có chút run khi phải đối lời với người mà mình đã làm tổn thương trước đó. Cô hiểu bản thân vẫn phải đối mặt với Lộc Ninh, dẫu cho có phải khó xử thế nào…
- Ừm, tớ rất nhớ cậu.
- Ngữ à… Tiêu Đình về tới rồi chứ? Mình gọi cho anh ấy không được.
Hai người này yêu nhau cũng thật sâu đậm, chỉ tiếc còn có cô ở đây, bọn họ chắc chắn không thể tới bên nhau được.
- Đừng lo, anh ấy ổn rồi…
Uyển Ngữ hơi ngập ngừng, nhưng cô vẫn quyết định nói:
- Lộc Ninh… cuối tuần cậu cũng lấy Quân Doanh rồi nhỉ? Cậu biết đấy, chúng ta đều là người có gia đình rồi…
Uyển Ngữ nắm chặt bàn tay, cô hiểu rõ lời nói của mình đang đưa cuộc hội thoại dần đi vào bế tắc.
Lộc Ninh chợt im lặng một lúc, cô ấy hiểu rõ ý của Uyển Ngữ, nên ngay lập tức trả lời:
- Phải, tớ hiểu. Những chuyện thuộc về quá khứ suy cho cùng cũng nên quên đi thôi…
- Mai cậu rảnh chứ? Tớ có thể mời cậu ăn một bữa không? Con tớ được hai tháng rồi, tớ cũng muốn khoe cho cậu xem.
Lộc Ninh muốn đánh lạc hướng chuyện này đi, không muốn cuộc trò chuyện trở nên khó xử.
- Được, mai gặp.
- Vậy ok mai gặp.
Uyển Ngữ bỏ điện thoại xuống bàn, sau đó thì chẳng làm gì cả. Hai giờ sáng, người ta đều đi ngủ, chắc chỉ có mình cô trằn trọc không ngủ nổi. Tật này xuất hiện từ lúc nhỏ rồi, cô cứ hễ nửa đêm thức dậy, sẽ không ngủ được nữa.
Những lúc như vậy, bên cạnh cô còn có đống bài tập cao hơn cả một người trưởng thành làm bạn. Ngẫm lại, khi còn là Tô tiểu thư cô còn có việc để làm, còn bây giờ về nhà họ Mục, cuộc sống lại nhàn hạ đến phát chán.
Có lẽ đã tới lúc cô phải đi làm rồi, cô không thể ngồi ở nhà rảnh rỗi cả ngày nữa.
Uyển Ngữ lại uống ly nước trên bàn, ngầm định sẵn mọi chuyện, rồi lại nghe thấy tiếng động trong phòng. Cô không mấy quan tâm vì chỉ nghĩ anh bạn này có tật xấu khi ngủ như đá chăn hay đạp đồ gì đó, nhưng khi ngửi thấy một mùi vị mắc ói phả ra bên ngoài, cô mới sốt sắng chạy vào kiểm tra.
Chỉ vừa khuất mắt đi một chút, nhưng phòng cô không biết từ khi nào đã trở thành một bãi chiến trường do Mục Tiêu Đình gây ra. Rõ ràng thùng rác ở bên cạnh, nhưng anh ta lại nôn ra sàn nhà một thứ sền sệt bốc mùi. Một người ưa sạch sẽ như Uyển Ngữ quả thật là không chịu đựng nổi chuyện này, nên cô đành phải hậm hực đi lấy cái cây lau sàn để thu dọn hết mấy đống kinh dị kia.
Hình như một hai bãi trên sàn còn chưa đủ, Mục Tiêu Đình lại không ngại bồi cho cô thêm vài bãi nữa, miệng còn lẩm bẩm cái gì mà đừng thu dọn mọi thứ khỏi cuộc đời anh.
Cô nghe anh nói nhảm như vậy cũng chẳng quan tâm, nhưng việc anh ta bày chuyện cho cô làm thì thật sự rất khó chịu. Uyển Ngữ chỉ tiếc không thể lấy cây lau sàn trên tay chà vào mặt anh vài cái cho bõ tức.
Tính ra thì, từ lúc đầu cái gọi là nhóm bạn thanh mai trúc mã này, vốn chỉ có hai người là Uyển Ngữ và Tiêu Đình. Hai nhà bọn họ là tâm giao trước đó, nên chuyện có ý đồ với hai đứa trẻ không biết gì cũng là điều hiển nhiên.
Tuy bọn họ đã cố ý gán ghép cô và Tiêu Đình thành một cặp, nhưng cả hai người bọn họ ở bên nhau quá lâu, lại chỉ coi đối phương là anh em trong nhà.
Tới khi Lộc Ninh và Quân Doanh xuất hiện, thì đối phương trong mắt họ, chẳng qua chỉ là vật làm nền cho người họ yêu thích. Nên chuyện Tiêu Đình và Uyển Ngữ ở bên nhau là chuyện không thể xảy ra.
Chỉ nực cười rằng, chuyện không thể xảy ra ấy, cuối cùng lại chỉ vì gia đình “muốn”, là đã có thể rồi.
- Hầy, nghĩ nhiều thế làm gì chứ?
Cô thu dọn xong liền đi tới cái laptop đặt trên bàn.
- Vẫn nên là chuẩn bị món quà gì đó cho Lộc Ninh vào ngày mai.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play