Trong một căn phòng rộng lớn và sa hoa. Trái ngược với bầu không khí sang trọng, hạnh phúc thì tâm can người thiếu nữ lại nặng nề và u uất. Mặc một chiếc váy xinh, khuôn mặt mỹ miều, xinh đẹp nhưng lại tồn đọng nét u buồn, lãnh đạm. Lam Tuệ Di chỉnh lại váy cưới, hít sâu một hơi nhìn qua người thợ trang điểm phía sau lưng mình.
-Chị Nghi, Diệp Mộ Khanh đã tới chưa?
-Cậu ấy vẫn chưa tới, xem ra em rất nôn nóng được gặp chồng rồi. Nói xem, Diệp Mộ Khanh yêu em lắm phải không?
-Vâng, chị dặm lại phấn nền giúp em một chút.
Nén tiếng thở dài, Lam Tuệ Di giấu đi nét u buồn sâu trong đôi mắt. Cô không muốn ai biết về tình trạng của mình ở hiện tại. Diệp Mộ Khanh có yêu cô hay không sao? Ngay cả gặp mặt nhau một lần còn chưa thể, sao mà dám nói tới chuyện yêu đương?
Đưa mắt nhìn mình trong gương, Lam Tuệ Di chỉ biết trách cho số trời. Xinh đẹp như cô lại bạc duyên, bạc phận. Gả cho Diệp Mộ Khanh, một người đàn ông giàu có và uy quyền nhưng một chút hạnh phúc cũng không có. Đám cưới này là do ông bà Diệp mong muốn, cô cũng vì chút tình nghĩa mà gật đầu đồng ý, chỉ là sau này không biết rằng cuộc sống của cô có yên bình hay là một mớ hỗn độn đầy giông bão.
Nói về Diệp Mộ Khanh, cô lại nhớ như in cái khuôn mặt ấy. Chưa từng gặp lần nào nhưng cô đã thấy anh qua những tấm ảnh được treo ở Diệp gia. Nét đẹp quý phái ấy làm cho trái tim thiếu nữ này cũng phải rung động. Chẳng biết ở ngoài, nét đẹp ấy như thế nào nhưng quả thật rất sắc bén và điển trai.
Tại Diệp gia, ông bà Diệp cười tươi như hoa vì sắp rước được nàng dâu xinh đẹp lại ngoan ngoãn về nhà. Ông bà gặp được Lam Tuệ Di vào một ngày mưa, cô gái nhỏ tội nghiệp ướt sũng cả người ngồi co ro ngày trước cửa nhà họ Diệp. Bọn họ thương thầm mang cô vào nhà chăm sóc. Ngày qua ngày, Lam Tuệ Di ở trong chính Diệp gia một lòng một dạ chăm sóc cho ông bà Diệp. Cũng từ đó, Lam Tuệ Di lọt vào mắt xanh của bọn họ, đến sau cùng là muốn gả ép cô cho cậu con trai duy nhất là Diệp Mộ Khanh.
Bên ngoài sân, tiếng xe inh ỏi vang lên, Diệp Mộ Khanh bước xuống xe bằng một khí chất bức người. Anh bước vào nhà, ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh khiến người làm ai nấy phải run sợ. Ông bà Diệp vì thế mà cũng tắt hẳn nụ cười trên môi. Trần Kim nhìn cậu con trai mà mặt mày đã nhăn lại khó chịu.
-Sao con còn ở đây? Giờ này phải qua nhà hàng với vợ con chứ. Nhưng mà không sao, vẫn còn kịp. Mau, chúng ta cùng đi.
Diệp Lâm Tần cùng vợ vui vẻ đứng dậy nhưng nhìn xem, Diệp Mộ Khanh vẫn ngồi trên sofa bắt chéo chân, khuôn mặt đăm đăm lạnh lùng nãy giờ vẫn không có một chút hòa nhã. Diệp Lâm Tần sợ vợ sẽ lên nổi nóng nên đành chay mày lại quát lớn cậu con trai ngỗ nghịch này trước.
-Còn không mau đứng dậy?
-Đám cưới này là ba mẹ chọn, sau này đừng có mà hối hận. Chính tay con sẽ khiến cho Lam Tuệ Di ấy sống trong uất ức, đau khổ cả đời!
Nói rồi Diệp Mộ Khanh đứng dậy dứt khoát bước ra ngoài. Chiếc siêu xe hạng sang lao vút ra khỏi cổng Diệp gia mặc kệ hai kẻ già bên trong đã vô cùng tức giận.
-Ông xem, xem con trai ông đã nói gì kìa?
-Đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe. Chúng ta tới nhà hàng thôi. Tin tôi, Tuệ Di sẽ khiến Mộ Khanh thay đổi mà.
Chiếc xe của Diệp Mộ Khanh vừa dừng lại trước cửa nhà hàng đã gây ra không ít xôn xao. Chuyện này cũng tới tai của Tuệ Di, cô chỉ cần nghe như vậy thì khóe môi cũng đã cong lên một đường tuyệt đẹp. Cuối cùng cô cũng có thể gặp được Mộ Khanh rồi.
Tiếng mở cửa vang lên, Diệp Mộ Khanh bước vào đứng phía sau cô. Anh không thèm tiến lên đứng đối diện cô mà chỉ nhìn vào chiếc gương đang phản chiếu hình ảnh xinh đẹp của Lam Tuệ Di. Ánh mắt không chút ấm áp nào, lạnh lẽo xoáy sâu vào người con gái ấy.
-Lam Tuệ Di, nên nhớ ngày hôm nay là do cô chọn. Sau này, có hối hận cũng đừng trách tôi tàn nhẫn.
Lam Tuệ Di chưa kịp vui mừng đã phải u rầu cúi gầm mặt xuống không dám hó hé, hai bàn tay nhỏ không tự chủ được mà bấu víu vào nhau. Môi nhỏ không dám lớn tiếng chỉ dám lí nhí đôi ba chữ một cách khó khăn trong miệng.
-Diệp Mộ Khanh... em thích anh... thích ngay khi chúng ta chưa gặp gỡ... thích qua trực giác của một người con gái... nhưng em tin... em sẽ giữ được anh...
Trước vẻ đáng thương của Lam Tuệ Di, anh một chút cảm động cũng không có. Sải vài bước chân đến bên cạnh cô, anh nhíu nhẹ hai cặp chân mày một cách khó chịu. Bàn tay to lớn vươn ra bóp chặt lấy cằm cô nâng lên đối diện với chính mình. Nhếch nhẹ khóe môi mình, Diệp Mộ Khanh khinh bỉ lên tiếng.
-Lam Tuệ Di, những thứ cô làm có thể qua mắt được ba mẹ tôi nhưng tôi thì không. Diệp Mộ Khanh này là ai, thì cô cũng biết rồi đấy!
Hất mạnh cằm cô rồi bước ra ngoài như một kẻ vô tình, mặc kệ cho Lam Tuệ Di bên trong với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Trở ra ngoài, Mộ Khanh bắt gặp Dương Tuân Phong đang nói chuyện điện thoại cùng ai đó ở hành lang góc trái mà nhíu mày bước lại.
-Cậu nói chuyện cùng ai vậy?
-Là tụi đàn em thôi, lão đại đừng lo.
-Tuân Phong, cậu là bạn thânthân của tôi cũng là người cùng tôi điều hành Pó Bang Liên, cậu nghĩ tôi nên làm gì đây?
-Hửm? Đây không phải phong cách của lão đại chúng ta. Chuyện đám cưới này chẳng phải cơ hội tốt sao?
Ánh mắt của cả hai chạm vào nhau nhưng lại rùng người đến lạ. Hai khuôn mặt lạnh tanh chỉ nhếch nhẹ môi một cái rồi rời đi.
Hôn lễ cử ra, Diệp Mộ Khanh cả buổi không nở một nụ cười, ngay cả một lời hứa hẹn hay tuyên thệ giả dối anh cũng không dành cho cô. Tuệ Di chỉ biết thẹn lòng nói ra những lời hẹn ước mặc dù biết rằng sẽ mãi chẳng được anh đáp trả. Tưởng như mọi thứ sẽ cứ nhàm chán như vậy đến khi kết thúc nhưng mà tiếng hô vọng bên dưới khiến cô phải đỏ mặt không dám hó hé.
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi!!"
Lam Tuệ Di ngước mắt lên nhìn anh, cảm nhận được sự ghẻ lạnh của anh lại có chút thất vọng nói nhỏ. Cô cũng không nên trông chờ quá nhiều, sợ rằng bản thân sẽ lại nhận thêm nhiều thất vọng.
-Chúng ta không cần hôn đâu, anh không muốn thì vẫn là... a...
Lam Tuệ Di giật mình khi bị anh kéo lại siết chặt lấy chiếc eo con kiến của cô. Chớp mắt một cái, không nói không rằng cúi xuống mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng. Không tin vào cảm nhận, Tuệ Di mở to mắt nhìn chằm chằm anh mặc cho đôi môi vẫn bị anh cắn mút không thương tiếc. Mộ Khanh dừng lại nụ hôn liền không chút lưu luyến, chỉnh lại áo vest rồi thong thả bước xuống bên dưới bắt đầu chúc rượu cùng mọi người. Tuệ Di như kẻ mất hồn, cũng nhanh chóng ôm váy lớn bước xuống theo sau anh.
Ngày hôm nay, đám cưới của Diệp Mộ Khanh và Lam Tuệ Di diễn ra. Một đám cưới định mệnh, một hôn nhân gượng ép, một cuộc đời tối tăm sẽ mở ra, bi kịch của những sự thảm hại...
Quy mô buổi tiệc cưới rộng lớn, chào đón không biết bao nhiêu ông to, bà lớn. Diệp Mộ Khanh còn là con trai cả nhà họ Diệp, cộng thêm cả cái chức vụ chủ tịch của tập đoàn đá quý Diệp thị thì anh cũng thu về không biết bao nhiêu ánh mắt dòm ngó của các cánh nhà báo. Bề ngoài tỏ vẻ ấm áp, ôn nhu và hạnh phúc với vợ mới cưới nhưng sâu trong ánh mắt lại gợn lên những đường tơ máu chán ghét.
Cuối buổi tiệc, Diệp Mộ Khanh bước tới choàng tay qua eo ôm lấy Lam Tuệ Di như muốn thể hiện tình yêu với bà xã. Hình ảnh này thu hút không biết bao nhiêu ống kính của nhà báo, ai nấy cũng thầm ngưỡng mộ cho tình yêu của họ. Hình ảnh này thật đẹp, thật hạnh phúc nhưng đâu ai biết chiếc eo nhỏ bé kia đang bị Diệp Mộ Khanh siết chặt đau đến tê tái. Cắn chặt môi mình, Tuệ Di gắng gượng nở nụ cười ngọt nhìn anh.
-Ông xã đã tiếp rượu xong rồi sao?
Diệp Mộ Khanh cao hơn cô khoảng một cái đầu, anh cúi xuống nhìn cô gật nhẹ đầu. Điều làm cho Tuệ Di bất ngờ là anh đã cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô một cách yêu chiều.
-Anh phải nhanh chóng làm xong mọi thứ để còn về với em chứ.
Nhất thời, Tuệ Di cũng không biết ứng xử như thế nào cho phù hợp. Xung quanh vì mấy lời mật ngọt của Mộ Khanh mà đã la hét ghen tỵ. Tuệ Di thật sự cũng chỉ biết cười ngượng cho qua. Mộ Khanh thu lại ánh mắt ngọt ngào nhìn thẳng về phía cánh báo chí.
-Xem ra vợ tôi cũng đã rất mệt, chúng tôi xin phép đi trước.
Mộ Khanh không một câu nói thừa, ung dung khoác eo Tuệ Di rời khỏi bữa tiệc. Hình ảnh này lại một lần nữa làm cho xung quanh bấn loạn mà chính ông bà Diệp cũng vô cùng hài lòng.
Chiếc siêu xe Lamborghini Sian đậu ngay trước sảnh lớn, chính Diệp Mộ Khanh còn ân cần mở cửa xe đưa vợ ngồi vào trong xế hộp. Cái hình ảnh này hệt như một cặp vợ chồng yêu nhau sâu đậm và sẽ có cho mình một gia đình hạnh phúc đầm ấm, chỉ tiếc tất cả đều là chiêu trò qua mắt báo chí và dư luận của Diệp Mộ Khanh.
Cả quãng đường, không khí trong xe ngột ngạt và khó thở vô cùng. Một Diệp Mộ Khanh hoàn toàn khác, không ấm áp, không ôn nhu, chỉ còn là một Diệp Mộ Khanh lạnh lùng và khó ở. Lam Tuệ Di liếc mắt len lén nhìn anh một chút vậy mà lại bị Diệp Mộ Khanh bắt gặp.
-Đừng giả vờ nữa, ở đây không có ba mẹ tôi.
-Mộ Khanh, em thật sự không phải...
*Két*
Tiếng thắng xe gấp vang lên, cả người Lam Tuệ Di bổ nhào về phía trước. Diệp Mộ Khanh đưa tay bóp mạnh lấy cằm cô, ánh mắt như sói dữ xoáy sâu vào đôi mắt thơ ngây của thiếu nữ.
-Lam Tuệ Di, những chiêu trò của cô không qua mắt được Diệp Mộ Khanh tôi đâu. Cưới tôi, sau này cô phải sống một cuộc sống đau khổ, tôi sẽ cho cô nếm trải cái cuộc sống địa ngục, chết không được, sống cũng không xong.
-Anh nói gì vậy, em không hiểu.
-Đừng giả ngây giả ngô nữa, cho dù cô có là ai thì Diệp Mộ Khanh tôi vẫn là kẻ chiến thắng, giờ thì cút xuống xe!
Lam Tuệ Di bị anh đẩy xuống xe không thương tiếc. Bao nhiêu uất ức đều phải nuốt ngược vào trong, vì cô biết rằng Diệp Mộ Khanh sẽ chẳng bao giờ lắng nghe lời cô nói.
Chiếc siêu xe phóng nhanh về phía trước, Lam Tụê Di chỉ biết nhìn theo mà không dám trông mong anh sẽ quay lại. Chiếc váy cưới nặng nề làm cô phải kéo lê một cách khó khăn. Đôi giày cao gót vướng víu làm cô thêm khó nhọc, cúi xuống gỡ đôi cao gót mà không kìm được vài dòng nước mắt. Cứ vậy, Tuệ Di một mình bước đi trên đường phố rộng lớn, một cô dâu xinh đẹp, một người phụ nữ mà ít phút trước vẫn được người người ngưỡng mộ thì giờ phút này lại một mình cô độc và đau đớn.
Con đường này vắng vẻ, không một ai có thể nhìn thấy cô đang bị đối xử bất công. Cũng phải thôi, Diệp Mộ Khanh dám bỏ cô ở đây thì anh cũng đã tính toán tất cả rồi. Người như Diệp Mộ Khanh sao có thể để cô hủy hoại thanh danh ngàn vàng của anh ta.
Khác với những thiếu gia công tử khác, Diệp Mộ Khanh không chọn cuộc sống xô bồ, tấp nập ở trung tâm thành phố, căn biệt thự rộng lớn của anh nằm trên một con đường nhỏ hẹp và yên ắng, mọi thứ đều bình dị và yên bình. Bước qua cánh cửa lớn, Tuệ Di như hóa thành một nàng công chúa bước vào lâu đài cổ tích. Không hiện đại, căn biệt thự của Diệp Mộ Khanh mang một nét cổ điển lạ lùng. Sân vườn rộng lớn, nhìn qua cũng không thể đếm được nơi đây có bao nhiêu loài hoa khác lạ. Mỗi loài hoa mang một dáng vẻ và màu sắc khác nhau, làm cho khu vườn trở nên hút mắt không thể dứt ra.
Một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra từ căn biệt thự rộng lớn, người phụ nữ trung niên vừa thấy cô đã nở nụ cười hiền.
-Tiểu thư, cuối cùng cũng đã về rồi.
-Dì là?
-Chào tiểu thư, tôi là dì Tần, là người giúp việc cho thiếu gia. Lúc nãy, thiếu gia có gọi về cho tôi, nói có việc nên phải đi trước, khi nào tiểu thư về thì chăm sóc tiểu thư thật tốt.
-Dạ vâng.
-Nào, chúng ta vào trong thôi.
Vào bên trong rồi mới thấy con người của Diệp Mộ Khanh chuộng kiểu cách đơn giản nhưng phải sang trọng, mọi thứ đều tối thiểu, gọn gàng nhưng lại tạo nét quý phái. Dì Tần đưa cô lên phòng, chuẩn bị cả nước ấm và quần áo cho cô.
-Tiểu thư tắm rửa trước đi, tôi xuống nhà nấu ăn cho người.
-Dạ vâng.
Dì Tần đi rồi cô mới dám đứng ngắm nhìn căn phòng rộng lớn này. Mọi thứ đều mang màu sắc trắng đen, nhìn vào cũng cảm nhận đuợc chủ nhân căn phòng này lạnh nhạt và vô tình đến mức nào. Ngồi xuống chiếc giường king size êm ái, Lam Tuệ Di đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng này không có lấy một tấm hình của Diệp Mộ Khanh, từ tủ giường ngủ đến xung quanh tường cũng chỉ là những bức ảnh nghệ thuật mang màu sắc đen trắng đơn giản. Lam Tuệ Di bất giác lại nghĩ Diệp Mộ Khanh vô cùng nhàm chán.
Tò mò đứng dậy đi thăm quan căn phòng một thoáng. Mọi thứ đều gọn gàng và ngăn nắp, chỉ là nó quá rộng làm cô cũng có chút biếng nhát. Phòng ngủ như vậy là quá đỗi tiện nghi, màn hình chiếu HD rộng lớn, quầy bar to đùng với vô vàn loại rượu quý hiếm, bên trong còn có cả một tủ đồng hồ đá quý, nhẫn hay vòng tay cũng đều thuộc hàng đắt đỏ, quần áo cũng được bày biện hệt như một shop thời trang xa xỉ với đủ các nhãn hiệu nổi tiếng. Lam Tuệ Di càng nhìn lại càng choáng váng vì độ giàu có của Diệp Mộ Khanh.
Tò mò một chút cô cũng nhanh chóng đi tắm rửa, trở ra ngoài liền mệt mỏi lao lên giường ngủ một chặp đến tận tối. Bước xuống nhà mới nhớ ra lời căn dặn của dì Tần, cảm thấy có lỗi nên nhanh chóng tìm dì lấy lòng. Vậy mà dì Tần cũng không trách móc hay than vãn gì, còn rất vui vẻ dọn cơm cho cô ăn.
-Dì Tần à, Diệp Mộ Khanh chiều giờ vẫn chưa về ạ?
-Thiếu gia chắc lại bận công việc rồi, tiểu thư đừng lo.
-Vâng.
Ăn xong, Lam Tụê Di cũng không muốn về phòng mà ngồi ở sofa phòng khách chờ anh. Thời gian vẫn lẳng lặng trôi mặc người con gái nhỏ vẫn ngồi đó. Đêm nay là đêm tân hôn của cô và Mộ Khanh. Cái đêm mà mọi cô dâu đều trở nên hạnh phúc nhưng cô lại khác, càng chờ lại càng không thấy anh. Đồng hồ điểm đến hơn 11 giờ mà anh vẫn chưa về. Dì Tần có chút lo lắng muốn cô đi ngủ nhưng cô lại từ chối. Bây giờ cô đã là vợ của Mộ Khanh, anh đi đâu? khi nào về? thì cô phải có trách nhiệm chứ. Anh chưa về sao cô có thể ngủ. Chỉ là cảm thấy có chút tủi thân vì cô cũng là vợ và cũng có mưu cầu sự hạnh phúc.
Trong một căn biệt thự đầy ma mị và sang trọng, mọi thứ đều mang một màu đen trầm uất, không gian yên ắng đến mức rợn người, Diệp Mộ Khanh băng lãnh ngồi trên sofa từ tốn nhấp từng ngụm rượu vang đỏ. Xung quanh bao vây bởi những chàng trai cao to khoác trên mình những bộ vest đen uy nghiêm, mặt mày ai nấy đều dữ tợn và không một biểu cảm nào khác ngoài khuôn mặt cứng nhắc.
Từ bên ngoài, tiếng nện giày vang lên giữa không khí yên tĩnh, Dương Tuân Phong bước vào khẽ nhếch mép nhìn cậu bạn của mình. Xung quanh, những kẻ vest đen lập tức cúi gập người hô lớn.
-Chào Nhị ca!
Dương Tuân Phong chỉ ừm nhẹ ngay cổ họng, gật đầu một cái, bước chân nhanh chóng đi về phía sofa nơi có Diệp Mộ Khanh đang ngồi. Đưa tay giật lấy ly rượu từ Mộ Khanh, Tuân Phong lắc lư ly rượu vài vòng mới đưa lên môi uống một ngụm, thích thú huých vai cậu bạn bên cạnh.
-Sao vậy? Tân hôn không ở nhà tận hưởng thú vui hạ giới lại ghé qua đây làm gì Đại ca?
-Thú vui?
-Này, cậu không thấy Lam Tuệ Di rất tuyệt sao? Cơ thể đó rất đầy đủ tiện nghi, từng đường cong một đều căng đét.
Diệp Mộ Khanh khẽ nhếch nhẹ môi gọi người mang ra cho mình một ly rượu mới. Tuân Phong nhướn vai cầm lấy ly rượu của mình, mặc kệ cái tên cuồng sạch sẽ bên cạnh. Mộ Khanh nhíu nhẹ mày như suy nghĩ điều gì đó.
-Lam Tuệ Di đó, muốn đối đầu với tôi thì chỉ có một cái kết, đó là sống không bằng chết.
-Chuyện gì cũng nên bình tĩnh, từ từ thì nó mới thú vị. Kẻ thông minh như cậu tự khắc biết tìm kiếm niềm vui trên sự đau khổ của người khác mà.
-Cậu nói xem tôi nên làm gì?
-Đâu cần tôi cho cậu ý kiến, tự cậu biết những việc cậu nên làm. Tôi nghĩ những kế hoạch đang chạy loạn trong đầu cậu.
Nói dứt lời, Tuân Phong liền ngã người ra sau ghế sofa nhắm mắt lại, trên khóe môi câu ta vẫn nở nụ cười làm ai nhìn vào cũng phải chán ghét. Có một tên bạn như Dương Tuân Phong cũng quá vô dụng. Diệp Mộ Khanh miết nhẹ thành ly rượu, đôi mắt phượng hoàng vẫn nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt, ánh mắt sắc lạnh này chính là đang mưu kế lâu dài.
-Lam Tuệ Di...
Nhắc lại cái tên đó một lần rồi anh thẳng thừng đứng dậy bước lên lầu. Căn phòng của Đại ca Pó Bang Liên cũng quá đỗi đơn giản, một căn phòng màu đen với duy nhất một chiếc giường màu đen, chẳng có gì nữa hết, nó chỉ đơn thuần là nơi để nghỉ ngơi của Diệp Mộ Khanh. Căn phòng như thể hiện sự khép kín và nỗi cô độc của Diệp Mộ Khanh vậy.
Diệp Mộ Khanh từ năm 15 tuổi đã đi theo con đường xã hội đen. Pó Bang Liên ra đời khi anh cùng Dương Tuân Phong kết hợp, chính là hai kẻ điên lại vô cùng ngông cuồng. Trải qua bao nhiêu sóng gió, Pó Bang Liên mới có được ngày hôm nay, trở thành một trong những Bang xã hội ngầm khét tiếng nhất. Chính vì quá đỗi lớn mạnh mà Pó Bang Liên cũng thu về không ít những kẻ thù. Trong đó, phải kể đến Bang Bạch Long, một trong những Bang chủ muốn một sống một còn với Pó Bang Liên.
Ngồi bật dậy, Diệp Mộ Khanh quyết định xuống phố một chuyến. Hôm nay, bất giác lại muốn gây chút chú ý với Bang Bạch Long. Nghĩ là làm, anh khoác lên mình chiếc áo chống đạn rồi kéo một đám đàn em rời khỏi biệt mật. Dương Tuân Phong đang nằm trên sofa, không hiểu chuyện gì cũng bị lôi đi một cách khó hiểu.
12 giờ đêm, một loạt xe màu đen phóng như lao về phía trung tâm thành phố. Nhìn mấy quán bar thuộc sự bảo lãnh của Bang Bạch Long mà Tuân Phong nhếch mép.
-Hôm nay, xem ra Đại ca rất muốn tìm Bạch Long.
-Hôm nay là ngày tôi lấy vợ mà, phải không?
-Lên thôi!
Gã điên Dương Tuân Phong không cần nói nhiều, mạnh mẽ nhảy ra khỏi xe kéo theo một đám đàn em làm loạn hết các quán bar và nhà hàng của Bang Bạch Long. Chẳng mấy chốc không gian trở nên hoảng loạn, mất kiểm soát. Đàn em của Bạch Long kẻ bị thương, kẻ lại chạy trốn, tất cả mọi thứ đều làm hài lòng gã điên Dương Tuân Phong.
Từ trong quán bar nghe vang vọng tiếng vỗ tay từ tốn, Hách Tông bước ra từ quán bar khiến cả không khí như ngưng đọng lại. Tuân Phong cũng ra hiệu cho đám đàn em ngưng làm loạn, khẽ cười cười lấy ra trong túi một bao thuốc lịch sự mời Hách Tông.
-Xin chào lão đại của Bạch Long Bang.
Hách Tông nhếch nhẹ môi lấy một điếu thuốc từ Tuân Phong. Bọn họ ngoài mặt cứ như thể bạn thân nhưng ánh mắt cả hai nhìn nhau dường như có thể bắn ra cả lửa. Lúc này, Diệp Mộ Khanh mới bước ra khỏi chiếc xe màu đen quyền lực của mình, ánh mắt mang theo một sát thương lớn nhìn về Hách Tông.
-Đã lâu không gặp.
-Ồ, là Diệp Mộ Khanh sao? Rất vui khi gặp được cậu.
Hách Tông đưa tay muốn chào hỏi nhưng lại bị Mộ Khanh ngó lơ. Anh nhìn xung quanh mấy quán bar ban nãy, nhướn nhẹ vai riết một điếu thuốc.
-Đừng có làm bộ mặt thân thiện như vậy, tôi muốn địa bàn này!
-Haha, nói ra điều này thì Mộ Khanh cậu cũng nên biết tôi là ai chứ!
-Cũng chỉ là một tên nhãi ranh thôi.
Vứt điếu thuốc xuống mũi giày, Mộ Khanh thẳng thừng đạp lên rồi ra hiệu cho đàn em tiếp tục xâm chiếm địa bàn. Ánh mắt của Hách Tông như lửa giận, ông ta quay người bỏ đi còn ra hiệu cho đàn em từ bỏ.
-Diệp Mộ Khanh, ngày hôm nay hãy nhớ cho rõ. Sau này, đừng có hối hận.
-Tao sẽ không bao giờ hối hận!
Dương Tuân Phong bước lại cạnh anh, đôi chân mày khẽ nhíu lại nhìn về phía Hách Tông. Như suy nghĩ gì đó, Tuân Phong hít một hơi sâu đầy lo lắng.
-Xem ra kế hoạch của bọn chúng đã rất rõ ràng nên mới tự tin như vậy.
-Mẹ nó, tụi nó quên mất tao là Diệp Mộ Khanh rồi hay sao?
Bàn tay Diệp Mộ Khanh siết chặt lại như thể hiện sự tức giận. Anh quay người bước vào trong xe ra hiệu cho người đưa mình về biệt mật. Phải chăng anh đã quên mất còn một người đang chờ anh ở nhà.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play