Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Pháp Sư Trừ Tà

Chương mở đầu: Tử vong đến gần

Một khu đô thị sầm uất, các toà nhà cao tầng chọc trời, đường xá xe cộ chật như nêm. Những cửa hàng vàng bạc, quần áo, khu vui chơi... san sát nhau, lúc nào cũng đông đúc người vào ra.

Tiếng trống trường vừa dứt, cánh cổng sắt nặng nề đã mở ra. Một số cô cậu học sinh bé tí nhanh chân chạy ra ngoài, hướng mắt khắp nơi tìm tòi, chạy lon ton ra chỗ bố mẹ mình đang đỗ xe với gương mặt toe toét.

Ngay sau đó, một làn sóng học sinh cũng ùa ra ngoài. Đứa tìm bố mẹ hay bà nội đi đón, đứa nhanh nhảu chạy vào quán hàng ven đường mua đồ ăn vặt.

Một số đứa nhỏ mới vào lớp 1 được bố hay mẹ vào tận lớp dắt về. Cảnh tượng nhộn nhịp, huyên náo nhưng lại gây tắc đường.

Xe máy, ô tô chen chúc bấm còi bim bim. Cũng nghe đâu đó tiếng mắng con hậm hực của người phụ nữ:

- Làm cái kiểu gì mà toán được có 5 điểm thế này? Hả? Về nhà cầm sẵn cái roi mây xong nằm ra giường đợi tao!

Vài ba cậu con nhà gần nên không cần người đón, túm tụm lại ở góc vỉa hè chơi đập bài siêu nhân, chí choé cãi nhau:

- Tao nhìn rõ rồi! Đừng có mà điêu! Nãy giờ mày đập ngửa tay ra sau nhá! Thế mày mới ăn được nhiều. Giả tao con gao đỏ đây. Không biết đâu, mày ăn gian. Giả đây nhanh!

Nói rồi vươn cái tay mập nhỏ ra định cướp lại quân bài yêu quý vừa để thua. Cậu trai kia rướn tay ra sau giấu đi, không phục nói:

- Ứ giả đấy! Rõ ràng mày chơi ngu nên mới thua. Đây 2 thằng kia chúng mày xem, nãy giờ có thấy tao đập ngửa bài không hả?

Hai cậu nhóc kia rõ thuộc phe của cậu nhóc vừa nói, lắc lắc đầu, xua tay nói:

- Thôi thua là thua rồi còn gì?

- Tại tay mày cong chứ thua tại mày sao lại đổ cho nó?

Nhóc mập tức đỏ cả mặt, nước mắt cũng sắp rơi rồi. "Rõ ràng là nó chơi ăn gian, mà bọn kia lại bênh nó."

Tức mình giơ 2 ngón tay kêu cắt xoẹt, nghĩ thầm không bao giờ với chúng nó nữa, cất vài con bài yêu quý không nỡ để mất nốt vào túi quần.

Cậu nhóc ôm dây cặp sách lủi thủi quay đi, vừa đi vừa quệt nước mắt vì ấm ức. Ba thằng nhóc kia thì cũng chả quan tâm lắm. Dù sao chơi với nhau, trong lớp đều biết tính nhau.

Nhóc mập vô tâm vô phế, dễ giận dễ quên. Mai cho nó thắng vài ván nó lại vui ngay ấy mà.

Nhóc mập vừa đi được vài bước, ngước lên cao thấy trời tự nhiên hơi tối. Chim chóc từ đâu bay vào thành phố, bay loạn xạ trên bầu trời, kêu quang quác.

Không khí cũng lạnh hơn vừa nãy. "Bây giờ mới năm giờ chiều thôi mà? Chắc sắp mưa to rồi nhỉ?" Nghĩ rồi nhanh chân hơn về nhà.

Bỗng ầm một tiếng nổ vang như sấm, nền đất rung chuyển giữ dội, mặt đất theo cơn địa chấn chốc lát mà nứt toác chân chim, vài chỗ sụt xuống, nhà cửa siêu vẹo.

Lại ầm ầm thêm vài tiếng nổ nữa. Những căn nhà kiên cố sụp xuống nhanh chóng, cao tầng nhà kính gẫy đôi bắn những cơn mưa kính xa hàng chục mét.

Cây cối nhà cửa gãy đổ đè gẫy cột điện, dây điện đứt, chập bắn tia lửa tung toé như pháo hoa.

Mặt đất càng nứt sụp nhiều. Người người hoảng sợ la hét, chạy loạn tứ phía, không để ý sẽ trượt xuống hố sụt.

Một số phụ huynh đón con muộn hoảng sợ bế vác đứa trẻ còn đang hoảng sợ hơn, khóc oa oa trên vai, muốn tìm chỗ an toàn, vẫn phải vỗ về đứa con, cũng tự trấn an bản thân.

Cơn rung lắc địa trấn liên tiếp dường như qua đi. Mặt đất ngừng xẻ chân chim.

Xung quanh toàn tiếng hò hét cứu người, tiếng khóc lóc, tiếng chửi mắng.

Có người không may mắn bị bê tông đè, hoặc mảnh kính vỡ rơi vào, hoặc rơi xuống hố sụt.

Thanh niên xăm trổ lôi điện thoại ra gọi điện, lại phát hiện không lên nguồn, mượn điện thoại người bên cạnh cũng y chang vậy.

Hắn ta cáu bẳn hỏi mượn điện thoại mấy người nữa, kết quả phát hiện điện thoại của ai cũng như bị hết pin, bật kiểu gì cũng không lên nguồn. Xoa xoa cái đầu trọc lóc, hắn lẩm bẩm chửi:

- Moẹ nhà nó chứ! Ngày gì đen như chó!

Nhóc mập sợ quá rồi, ngã ngồi trên mặt đất từ lúc động đất, chân run quá, không dám chạy đi đâu.

Thật may cậu không gặp nguy hiểm. Bàn tay nho nhỏ nắm thật chặt mấy thẻ bài siêu nhân.

Mọi người ai ai cũng vội vàng, không ai để ý một đứa trẻ bị tán cây đổ che khuất. Một hồi lâu, nhóc mập lồm cồm bò dậy. Tay chân cũng chỉ bị xây sát nhẹ.

Cậu thầm cảm ơn siêu nhân đã bảo vệ mình, cũng lo lắng mẹ với em Bon ở nhà, bố đang ở công ty có an toàn không?

Nghĩ nghĩ rồi lại nắm chặt thẻ bài, tay kia nắm chặt dây đeo cặp, cẩn thận bước đi, né tránh những đoạn đường nham nhở đứt gãy.

Người xung quanh chỉ kịp nhìn cậu một chút, họ cũng đang bận tối mắt cứu người, hay tìm người quen.

Nhóc mập chẳng đi được bao xa, phía trên truyền đến những tiếng thét the thé nghe rát tai.

Những âm thanh có vài phần quen thuộc đối với cậu. Đó chẳng phải tiếng kêu của mấy con quái vật, kẻ thù của siêu nhân đó sao?

Nhóc mập sợ hãi dừng lại, ngước mắt lên bầu nhìn ngó. Chỉ thấy bầu trời vẫn hơi tối tăm lúc nãy, giờ đã trở thành màu tím đỏ từ lúc nào.

Những đám mây đen sì, to chỉ bằng cái sân tennis, phát ra tia lửa điện màu vàng kèm âm thanh đinh tai nhức óc.

Những đám mây trông như càng ngày càng gần xuống, chạm vào những toà cao ốc mấy chục tầng, vẫn tiếp tục hạ thấp.

Âm thanh sấm sét không ngừng cũng càng lúc càng đau tai hơn. Nền trời đỏ tím ở xa xa trông như ảo ảnh.

Bác lái xe ôm đang dùng áo quấn lại bịt vết thương chảy máu đầm đìa, nhìn lên bầu trời, ánh mắt tối tăm, miệng thì thào:

- Ngày tận diệt! Không còn... nữa...không còn đường sống...nữa rồi!

Cách mặt đất còn vài chục mét. Thình lình những sinh vật lạ lùng từ trong đám mây chui ra. Những con vật to lớn khổng lồ, hình thù kỳ dị, trông không giống bất kỳ loài vật nào được biết đến, vẻ bề ngoài hết sức kinh tởm y hệt mấy con quái vật trong phim kinh dị. Cái miệng to như cái đầu xe tải, mỗi khi mở ra thì thấy đầy răng sắc nhọn, họng đỏ lòm như chậu máu.

Hàng trăm, hàng ngàn con bay hướng về phía con người. Ánh mắt chúng phấn khích, tham lam nhìn người bên dưới y như nhìn bữa tiệc ngon miệng.

- Chạy....!!!! Chạy mau.....!!!!!! Chạy mau.....!!!!!

- Aaaaaaaaa.......!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng hét lớn thức tỉnh những con người còn đang tưởng mình nằm mơ. Tất cả mọi người đều chạy trốn điên cuồng.

Đường phố hỗn loạn la hét, chèn ép nhau. Có người cõng người đang bị thương. Còn có đứa trẻ bên cạnh người nhà đang nằm bệt dưới đất không rõ sống chết khóc oa oa.

Thanh niên áo ba lỗ khoẻ mạnh bồng một cụ già trên tay, lưng cõng thêm một đứa nhỏ, nghiến răng chạy thục mạng.

Đứa bé khóc lóc trên mặt đất khi nãy được một người phụ nữ kéo theo chạy. Họ hò nhau chạy vào các khu nhà trông còn kiên cố, tạm thời ẩn náu chờ cứu viện.

Tuy nhiên, bọn họ sẽ rất nhanh nhận ra rằng nỗ lực của mình là tuyệt vọng.

Trong chớp mắt những con quái thai trên bầu trời đã đuổi kịp người đang chạy. Chúng lượn qua lượn lại tìm con mồi yêu thích, nhanh như cắt dùng cái mồm ngoạc to ra như cái cánh cửa cạp đứt đôi một người đàn ông to lớn. Một vài người nữa bị quái vật bắt được, xé xác ăn thịt ngay tại chỗ.

- Aaaaaaaaa!!!!!! Quái.....quái vật.... Giết người....aaaaaaaa!!!!!!!!

- Đừng đẩy tôi! Đồ điên!

- Xin hãy mang con trai tôi chạy đi.... Làm ơn làm phước.... Chân tôi gãy rồi..... anh làm ơn..!

- Huhu.... Bố ơi!! Bố đâu rồi? Bố ơi!

- Trời ơi cứu với! Trời đất ơi!

Những âm thanh xen kẽ hỗn loạn càng khiến bầy quái vật hưng phấn. Bọn chúng như có trí tuệ vậy.

Mấy con quái bay lượn quan sát, thấy mục tiêu là bám theo bay vòng quanh, thi thoảng lao xuống cắn một cái.

Người đàn ông lớn tuổi bị cắn đứt lìa tay, máu chảy dòng dòng, nghiến răng chạy tiếp.

Con quái vật trông giống thằn lằn bò thật chậm đuổi theo một cô gái chân bị thương, đi cà nhắc, thi thoảng phóng lên gần khiến cho cô gái hét toáng lên,lại tiếp tục lùi lại bò theo.

Có thể thấy chúng không ăn thịt ngay. Lũ quái vật kinh tởm coi con người như đồ chơi, đến khi nào họ tuyệt vọng không trốn chạy nữa chúng sẽ cắn xé đến chết, rồi vô tư thưởng thức bữa ăn.

Nhóc mập ngốc mất rồi. Cậu bé ngồi bệt nhìn cái thứ nửa rồng, nửa hổ đang ngắm nghía mình như đang đánh giá chất lượng đồ ăn.

Cậu khó khăn nuốt nước bọt, trái tim đập bang bang. Cái miệng của cậu mấp máy nhưng không nói ra lời nào, tay vẫn nắm chặt bài siêu nhân.

Sau một hồi không thấy "cục thịt" động đậy, con quái mất hứng ngoạc to cái miệng đỏ lòm hướng về phía cậu bé.

Trong một vài giây ngắn ngủi, nhóc mập lại nhớ ra cục bột cao đến sườn mình, tay ngắn chân ngắn quấn chặt lấy một tay của cậu, đung đưa nũng nịu:

"Anh nhớ mua bim bim về, anh nhé!"

- Anh quên mất rồi em Bon à! Xin lỗi em nhé!

Khắp nơi thành phố đâu đâu cũng đổ nát, quái vật bay lượn khắp nơi. Có người muốn chạy trốn sang tỉnh khác lại tuyệt vọng phát hiện không thể đi được.

Hoá ra, không phải bầu trời có màu tím đỏ, mà là cả thành phố như bị một cái lồng bàn tím đỏ úp vào.

Chỗ giáp ranh giới là một lớp màng màu tím đỏ ngăn cách, từ mặt đất cứ thế cao thẳng đến trời. Chạm vào sẽ bị giật bắn ra, dùng dao chém như chém vào bông nhưng lại không rách. Ngay cả khi đào sâu dưới đất vẫn thấy lớp màng đó.

Người đàn ông trung niên vứt cái xẻng sang bên cạnh, ngã ngồi trong cái hố sâu mấy mét. Đào đến đâu cũng thấy thứ tím đỏ ám ảnh đó, căn bản không thoát được.

Mắt ông rơm rớm nhìn lên miệng hố, nơi có một con rắn mặt người khổng lồ đang nhìn ông không biết từ lúc nào. Nó nở nụ cười sâu đến dị hợm, trườn từ miệng hố xuống.

Ánh mắt người trung niên tăm tối nhìn thứ kinh khủng cách mình ngày càng gần, cười khổ:

- Kết thúc rồi. Tất cả kết thúc rồi. Haha!

Ông nhớ tới người vợ hiền hậu đã đồng hành cùng mình mấy chục năm qua. Nhớ tới con trai cười hơ hớ nói với mình rằng năm nay sẽ cưới vợ.

PHẦN 1: NGƯỜI MẸ Chương 1: Người ủy thác

Mới đây thôi nó còn dắt vợ chưa cưới về ra mắt. Đứa con dâu trông cũng dịu dàng nết na. Ăn xong còn tranh đi rửa bát với mẹ chồng. Xong rồi còn lên gọt hoa quả, nói chuyện với mọi người khiến bố mẹ chồng cười không khép miệng lại được.

Mới đây thôi mà giờ duy nhất ông là người sống sót duy nhất. Vợ con ông chết thảm trong móng vuốt quái vật. Còn ông chỉ hèn nhát trốn trong tủ quần áo, cách một khe hở trợn trừng mắt lên nhìn mọi chuyện. Ông ứa nước mắt, thầm nghĩ nếu lúc đó mình xông ra có khi mọi chuyện sẽ khác đi? Mắt người đàn ông đầy tơ máu đỏ quạch. Ông nhặt chiếc xẻng lên, nhìn chằm chằm con quái càng lúc càng gần, tự nhủ sống chết với nó.

- Cái gì kết thúc? Chú lại lảm nhảm cái gì nữa? Còn không mau dậy? Mặt trời mọc đến mông rồi.

Bỗng nhiên con rắn nghiêng cái đầu to tổ chảng, chớp chớp mắt. Cái đầu con rắn biến thành đầu người, gương mặt khá quen thuộc, biểu cảm cũng rất chân thật. Đây chẳng phải cháu trai mình sao?

"Cháu trai" yêu quý vặn vặn cái cổ, nhăn hàng lông mày càm ràm như mọi khi. Mà khoan, con trai mình còn chưa lấy vợ làm sao đã có cháu trai?

Người đàn ông trung niên ngơ ngác, gương mặt "cháu trai" ngày càng gần. Khá đẹp trai, trắng trẻo, lông mi cong, đeo kính trông cũng rất tri thức.

Con rắn "tri thức" trườn sát vào người ông, mắt trợn to quát lớn:

- Còn không mau dậy? Muộn giờ rồi!

Trần Minh Nguyệt giật bắn mình, rơi từ trên giường xuống, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Cậu thanh niên với gương mặt quen thuộc trong giấc mơ thả lại cái chăn vào giường, chậc lưỡi một cái, lại tiếp tục công việc đang dang dở.

"Nhất định là nó hất mình xuống. Aizzz...!" Nguyệt phủi phủi mông trèo lại lên giường, nằm ngửa thẫn thờ. Cậu thanh niên kia đi lại khắp nơi trong căn phòng ngủ nhỏ. Tay cậu ta liên tiếp lựa chọn đồ đạc trên tủ, trong ngăn kéo, trên mặt bàn bỏ vào ba lô, miệng cũng không ngừng phàn nàn:

- Đã bảo là ngủ sớm đi mai còn có đơn hàng. Hiếm hoi lắm mới có khách vào thứ 7, cháu mới không phải đi học. Người nào đó xem phim rồi la hét cả đêm làm chả ngủ nổi. Đã thế còn ngủ trương thây ra, gọi không dậy.

Kéo cái khoá ở ngăn nhỏ ba lô, cậu bới bới trong ngăn kéo tìm một xấp giấy hoa văn loằng ngoằng nhét vào. Nguyệt đang mơ màng trên giường thấy vậy nhanh nhảu gọi với ra:

- Ấy ấy cái thằng kia! Nhẹ cái tay thôi, giấy mỏng dễ rách. Ối cái kia bỏ vài trong hộp rồi hẵng cho vào túi. Không phải, để cái đấy lại rồi cho cái lọ xanh kia cơ mà. Ơ kìa, cái kia...

Trần Minh Tuấn gân xanh trên trán muốn lồi ra, hàng lông mày xoắn lại như muốn chạm vào nhau:

- Đồ của chú không tự soạn đi? Bây giờ là hơn 7 giờ sáng rồi, khách hàng ngoại tỉnh đi hơn trăm cây số. Tối qua ai hứa dậy sớm? Nửa đêm lại lén lút xem mấy cái phim lộn nhộn đến giờ còn chưa rời giường. Gọi không dậy thì đành phải tự dọn đồ chứ sao nữa!

Nguyệt hơi chột dạ, lấy hơi bật ra khỏi giường, bước nhanh ra ngoài đánh răng rửa mặt, vẫn cố nói vọng vào thanh minh:

- Cái gì mà lộn nhộn? Đấy là phim "Ngày tận thế" hot nhất bây giờ đấy. Nhóc à cái mặt lúc nào cũng cắm vào quyển sách thì người yêu còn chả có đâu chứ đừng nói biết thưởng thức phim. Haha!

Chưa ăn sáng mà đã bực mình muốn bội thực. Giá mà thời gian có quay ngược trở lại, lên thành phố thuê trọ gần trường thì có phải khá khẩm hơn không? Chỉ vì cái người kia là chú của cậu, căn hộ gần trường, lại bị bố thao túng tâm lý 300 hiệp. Cuối cùng hào hứng đến ăn nhờ ở đậu nhà chú nhỏ. Đáng ghét! Không có thuốc chữa hối hận.

- Ăn gì nào? Mì tôm trứng nhá?

Trong nhà bếp phát ra tiếng lạch cạch.

- Thôi bỏ đi chú. Đi đường mua bánh mì ăn cho nhanh, giờ đi luôn kẻo muộn mất!

Nguyệt chun mũi gật gù. Anh để lại bát đũa lại tủ.

Cứ quyết như thế. Tuấn khoác 1 cái ba lô to đùng sau lưng. Cầm tay thêm 1 cái nữa nhỏ hơn. Bước ra cửa, định vị đúng chỗ rồi quăng. Nguyệt nhanh tay lẹ mắt bắt được rồi quàng một dây sau lưng.

Thời gian Tuấn chuẩn bị đồ, Nguyệt đã thay một bộ đồ mới. Tuấn liếc liếc một chút, chậc lưỡi, cũng từ chối cho ý kiến. Cậu đã quá quen rồi.

Ông chú họ hàng nhà mình là một thành phần có nhan sắc nhất nhì trong gia phả. Theo một nhà hiền triết không rõ tên từng nói, "có những người chỉ cần quấn rẻ rách thôi cũng đẹp một cách lồng lộn". Ông chú đẹp nhất dòng họ Trần đây là một ví dụ.

Một người trưởng thành hơn cậu có vài tuổi, cao 1 mét 85, người cao gầy. Gương mặt đẹp không góc chết, đường nét gương mặt nhu hoà trông có vẻ dễ gần. Cười lên thì lại gian xảo như hồ ly.

Bố cậu từng nói rằng, ngày xưa bà nội đã từng cho chú mặc váy búp bê trông xinh lắm, còn chụp ảnh lại. Tuy nhiên khi Tuấn hỏi chú tỏ ý muốn xem ảnh, Nguyệt nhất quyết phủ nhận mình từng mặc váy.

Sau chuyện đó thì ở dòng họ có tin đồn rằng, bố của Tuấn, ông Vinh hồi còn nhỏ đói quá phải tranh ăn trong máng với lợn. Lén lút điều tra hoá ra là chú mình tung tin đồn. Tuấn biết được thêm rằng chú thù cũng rất dai.

Nguyệt ở nhà cũng rất tùy tiện, có gì mặc nấy. Có lúc mặc có lúc không mặc. Mùa hè nóng bức, đôi khi Nguyệt chỉ diện cái quần đùi hoa. Có lần máy giặt hỏng, cả hai chú cháu đều lười giặt tay. Kết quả là một núi quần áo không giặt. Nguyệt hết quần đùi, bận mỗi cái "quần nhỏ", cũng không chút để ý tùy tiện đi lại trong nhà, cắp chậu quần áo vừa giặt tay xong vào nách ra ban công phơi, miệng vẫn ngâm nga giai điệu yêu thích. Nghe tiếng mở cửa, lại tưởng Tuấn đi học về, hồn nhiên xách cái chậu vào, theo cao trào của bài hát còn múa may, xoay vài vòng.

"Choang!!!"

Tiếng bát vỡ giòn tan, bác gái nhà hàng xóm mắt chữ A miệng chữ O, đứng bất động trong phòng. Nguyệt lại hồn nhiên không biết mình bây giờ trên người mình mặc cái gì, còn tiến lại gần cười nói xởi lởi:

- Ôi! Cháu đã nói rồi, bát bác cầm luôn không phải giả đâu. Bác lại cầm sang cho cháu làm gì? Để đấy cháu nhặt cho, cẩn thận không dẫm vào ấy.

Nguyệt càng tiến đến gần, bác hàng xóm mặt giống con tắc kè hết xanh lại đỏ, rồi lại trắng.

- Aaaaaaaa..... cái thằng biến thái....!!!!!!!

...

Khi đi làm lại là một tác phong khác hẳn. Nguyệt từng nói rằng mình thích phong cách nhân vật Holmes trong tiểu thuyết trinh thám Sherlock Holmes, một quý ông thực thụ. Lúc đó Tuấn chỉ nghĩ thầm "Holmes mà trông thấy fan của mình bắt chước nửa nạc nữa mỡ như này liệu có chui ra khỏi sách đập chết chú không?"

Nguyệt đi làm rất lịch sự không như tính cách của anh. Quần âu, áo sơ mi, thắt cà vạt. Vì cảm thấy mình quá đẹp trai nên còn õng ẹo trước gương ngắm nghía cả buổi, trước khi Tuấn nổi cơn thịnh nộ:

- Bạn cháu bảo á, chỗ trọ còn một phòng ở ghép, gần trường, giá rẻ....

Nguyệt ằng hắng giọng, đánh trống lảng:

- Ây thế thôi mà cũng hơn 8 giờ rồi nhỉ? Ơ thôi lên xe đi thôi, nhanh về sớm cho đích tôn về nghỉ ngơi nhé! Haha! Chú biết cháu chuyển đến là hộ chú nhiều việc lắm. Mới thi xong mà phụ công việc cho chú nhiều lắm ấy. Thật không biết tìm đâu người vừa đẹp người vừa đẹp nết như cháu của chú luôn ấy. Chú cảm động không sao tả hết...

- Thôi! Thôi! Chú lái xe dùm cháu cái, nghe nổi da gà.

Nguyệt cười cười. "Khi chú mày còn tung hoành khắp xóm, mày còn chưa ra đời đâu."

Để đồ đạc vào cốp xog hai người cùng lên đường. Nguyệt lái xe rất kiệm lời. Anh bật một bài nhạc không lời nhẹ nhàng, chỉnh lại con mèo sứ trước mặt. Tuấn an vị ở ghế sau cũng tranh thủ chợp mắt một chút. Tối qua không ngủ nhiều, sáng dậy sớm chuẩn bị hành lý. Mệt tã cả người.

Qua gương chiếu hậu, thấy Tuấn đang gật gù. Nguyệt với tay vặn nhỏ nhạc trong xe, nhìn về phía trước, suy tư:

- Quả nhiên nên xem ít mấy bộ phim giết chóc. Đến nằm mơ cũng chân thật như vậy.

Nguyệt sờ sờ cằm, trong đầu bắt đầu máy móc phân tích. Sau một hồi lâu yên lặng, anh cuối cùng cũng có kết luận:

- Có lẽ mình có tiềm năng làm đạo diễn phim. Ý tưởng hay như thế cũng nghĩ ra được? Có khi nào mình làm đạo diễn cái mình nổi tiếng không? Haha..

Tuấn đã tỉnh từ lúc nào, nghe thấy ông chú mình lẩm bẩm mấy câu dở hơi, thầm thở dài trong lòng. Không thèm quản không thèm quản, cái nết của chú ấy cậu cũng đã quen rồi. Có người nào đẹp trai mà đầu óc bình thường đâu? Nghĩ rồi điều chỉnh lại cái cổ mỏi nhừ sang tư thế khác, ngủ tiếp.

………………………………………………………

Ánh nắng gắt chiếu qua cửa kính ô tô, Tuấn nheo mắt uể oải ngồi dậy.

- Tỉnh rồi à? Ăn cái này tạm đi.

Tuấn chụp được gói đồ, mở ra ngoạm một miếng bánh mì kẹo thịt thật to, phồng mang nhai nhai. Nguyệt liếc qua gương, giở giọng chua chua:

- Thật kém sang!

Tuấn không thèm để ý, lấy chai nước tu ừng ực, năm phút giải quyết bữa sáng.

- Chú ăn chưa?

- Ăn lâu rồi.

- Mấy giờ rồi chú?

Nguyệt lắc lắc cổ tay nhìn xuống, nói:

- Đi được hơn 2 tiếng rồi. Nãy có 1 đoạn tắc đường quá, thành ra hơi chậm. Mà cũng sắp tới nơi rồi.

Vừa nói, chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ. Đường nhựa nhưng khó đi, hơi xóc. Tuấn cau mày chống tay nhìn ra ngoài cửa kính. Đã ra ngoại thành, ở đâu thì cậu không biết.

Nhà cửa thưa thớt xa xa. Những căn nhà cấp bốn mới có cũ có. Thi thoảng xen một vài ngôi nhà cao tầng, nhìn rất mới.

Hai bên đường là hai dải ruộng lúa xanh như ngọc. Phóng tầm mắt ra xa khó thấy điểm cuối. Lúa non mới lên đòng, gió thổi bay nhè nhè theo từng nếp từng nếp. Tuấn mở hé cửa kính. Mùi lúa non cùng mùi nắng mới xộc thẳng vào mặt, vừa nóng vừa thơm dịu nhẹ.

Đi một đoạn nữa là thấy cổng làng, đường đi đã nhỏ hơn. Cây đa già ngay cổng thật to, tán cây toả ra có mà bằng cái sân nhà văn hoá.

Xe đi lướt qua một số người làng, chủ yếu là đi làm đồng. Ống quần xắn cao đến gối, bùn đất lấm lem khắp tay chân. Người vác cuốc ra về, người ngồi bệt vệ đường trú dưới tán cây, mở nón ra quạt nói chuyện rôm rả. Thấy ô tô đi qua cũng nhìn theo nói gì đó. Tuấn không nghe được, cũng chẳng buồn quan tâm. Cậu kéo kính lên.

Chương 2: Đứa trẻ kỳ lạ

Tay Nguyệt đeo một chiếc vòng vàng trắng, hoa văn phức tạp. Lúc này bỗng nóng lên, run bần bật. Nguyệt nhìn một cái, lắc lắc tay, nhỏ giọng:

- Về nhà rồi.

Như được trấn an, chiếc vòng thế mà không động nữa. Nguyệt cười cười, ánh mắt anh nhìn vào xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

_____________________________

Chiếc xe đến đúng địa chỉ. Là một ngôi nhà của một nông hộ. Thấy xe vừa đến người trong nhà vội chạy ra đón, nhìn thấy Nguyệt thì khá sửng sốt, sau đó cũng cười ngại ngùng đón tiếp.

Nguyệt theo vợ chồng kia vào nhà. Tuấn mở cốp xe ra lấy đồ đi theo sau, trong lòng đem tên của chú mắng 1 lẻ 8 chục nghìn lần. "Đi về nông thôn có cần ra vẻ thế không?" Ai nhìn không biết lại tưởng bọn họ là đa cấp mất.

Tuy nhiên ngoài mặt cậu vẫn lạnh te tỏ vẻ chuyên nghiệp. Ngó qua gương chiếu hậu chỉnh sửa tóc tai một chút. "Ừm, quần áo kín đáo lịch sự +1; Giày thể thao +1; tóc tai gọn gàng +1; đẹp trai + 97 điểm." Tổng \= HOÀN HẢO.

Có vẻ hài lòng, gật gật đầu. Tuấn điềm nhiên không ý thức được mình nhiễm thói xấu của chú, rảo bước vào trong.

Nguyệt bên trong, đang nói gì đó với khách hàng. Chốc lại đi loanh quanh nhìn ngó, mở la bàn ra xem, một lát lại bấm đốt ngón tay. Sau một hồi suy tư, miệng phun nghe được bốn chữ:

- Phong thủy không tốt.

Đạo pháp hay trừ tà gì đó Tuấn biết chắc rằng chú mình là dân chuyên nghiệp. Thế nhưng mấy trò lố bày ra thì hoàn toàn là làm màu. Chủ yếu để tăng độ tin cậy cho khách hàng. Bởi vì họ sẽ không tin có một ông "thầy cúng" cầm cái chày gỗ đập con ma cộp một cái, thế là xong.

Con người mà, càng huyền bí thì họ càng cho là lợi hại. Đơn giản quá thì họ lại không tin. Vậy nên ông chú mới bày vẽ "làm phép" rồi "cúng bái". Nhờ đó mới có thể ngồi trong nhà điều hoà, có ô tô mà đi chứ? Mặc dù nhà cũng không phải mua, xe cũng vậy. Đều là tài sản duy nhất ông nội tặng. Có chăng thì chú cũng chỉ phải lo tiền đổ xăng thôi. Chậc.

Nguyệt bảo cháu Tuấn để đồ chỗ sạch sẽ rồi tùy tiện đi đâu thì đi. Cậu cũng rất nghe lời huýt sáo ra cổng, một lát đã không thấy đâu.

Người đàn ông cười nói tên là Hoà, rót nước mời khách, bắt đầu giãi bày:

- Tôi sống ở đây cũng lâu lắm rồi. Căn nhà là của ông cụ để lại.

Ông Hoà bưng chén nước vừa rót đưa cho Nguyệt:

- Mời cậu.

- Bác cứ để cháu tự nhiên.

Nguyệt đỡ chén nước chè nóng để xuống bàn, cười nói:

- Cháu quen uống nguội rồi. Bác cứ nói tiếp đi.

Ông Hoà cũng thấy Nguyệt dễ nói chuyện, thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc nhìn thấy cậu trai ăn mặc sang trọng này xuống xe, ông hơi áp lực, cười xoà nói:

- Sống ở đây cũng mấy chục năm rồi. Chúng tôi trước khó ăn, sau khó con. Ông trời thương cho, bốn chục tuổi đầu mới có cậu con trai. Cháu nó xinh xẻo, kháu khỉnh lắm. Năm nay nó 12 tuổi rồi, đang theo học trường cấp 2 trên huyện.

Kể tới đây, ông Hoà mặt buồn rầu. Người vợ bên cạnh im lặng vành mắt đã đỏ hoe lúc nào. Nguyệt trấn an họ:

- Hai bác cứ bình tĩnh, kể rõ cho cháu đầu đuôi ngọn ngành. Bác cứ yên tâm, cháu sẽ giải quyết vấn đề đâu vào đấy.

Khuôn mặt bà vợ như sáng sủa hẳn ra. Bà quệt nước mắt, cầm tay của Nguyệt rất chặt, nói:

- Trăm sự nhờ cậu giúp cho.

Thế rồi, người vợ kể tiếp:

- Khoảng nửa năm gần đây, thằng nhóc nhà tôi gặp chuyện gì đó lạ lắm...

Theo lời kể của vợ ông Hoà, bà Tám, chuyện kỳ lạ xảy ra đến giờ cũng gần nửa năm. Con trai ông bà là một thằng nhóc hoạt bát, hiếu động, học hành cũng thuộc dạng khá. Bạn của thằng bé có vài nhóc xêm xêm tuổi, hôm nào không đi học là lại í ới rủ nhau đi chơi. Mấy thằng ranh mải chơi, thường trốn ngủ trưa. Thi thoảng bà Tám phải đi tìm, kéo tai về bắt ngủ.

- Thương nó lắm, nó nghịch phá mà có nỡ đánh, nỡ mắng đâu. Mấy thằng con con rủ nhau ra đồng đào trộm khoai, bẻ ngô nhà người ta, khi thì đi trêu chó. Có khi chúng nó rủ nhau tắm sông, lúc biết được tôi sợ run người, chỉ lo con đuối nước. Giờ ở huyện có mở một quán điện tử, trẻ con thích lắm. Thằng con tôi thi thoảng cũng xin 2 nghìn đi chơi, tôi cũng không cấm nó...

Nguyệt ngồi lắng nghe câu chuyện chăm chú, thi thoảng còn gật gật đầu, cầm điện thoại gõ gõ gì đó xong lại để lên bàn, tiếp tục nghe.

- Bây giờ thì, chú theo tôi xem tận mắt mới thấy được. Tôi...cũng không biết... phải nói như nào nữa.

Bà Tám lại khóc, quệt nước mắt, đứng dậy đi vào trong buồng. Ông Hoà và Nguyệt cũng theo sau. Vén cửa buồng bằng vải ra, một mùi nồng xộc ngay vào mũi.

Nguyệt hơi nhíu mày, nhưng cũng không tỏ ra ghét bỏ. Ông Hoà nhìn biểu cảm của Nguyệt thay đổi, áy nãy xin lỗi. Nguyệt xua tay cười xoà tỏ ý không sao, đồng thời ánh mắt đưa khắp nơi đánh giá.

Căn buồng nhỏ kín mít. Cửa sổ phai hết sơn, chốt dùng dây thép buộc loằng ngoằng, có vài vết cào ở mặt trong, trông như móng dã thú.

Một tủ gỗ quần áo xập xệ, có vài bộ quần áo lao động treo bên trên, mấy bộ mặc ở nhà thì bừa bãi dưới đáy tủ.

Tách một cái, ông Hoà bật công tắc điện lên, cả căn phòng như sáng hơn gấp mấy lần. Bóng đèn sợi đốt toả ra ánh sáng vàng nhu hoà, nhưng lại khiến bức bối hơn vài phần. Có ánh sáng, thấy rõ mặt trong của tủ có vết cào, y hệt trên cửa sổ, cũng là mặt trong cánh tủ, bản lề tủ như sắp bung ra.

Trong góc phòng là một góc học tập với bàn ghế gỗ, tuy cũ kỹ nhưng trông khá chắc chắn. Nguyệt đến gần cái bàn. Bên trên bừa bộn là sách vở. Mở một quyển vở ra còn thấy chữ viết bên trên rất nắn nót sạch sẽ. Trên bức tường toàn là giấy khen. Một tấm ảnh để trên mặt bàn, là ảnh chụp của cậu bé. Một cậu nhóc da ngăm ngăm, mắt sáng rõ, cười toe toét, giơ 2 ngón tay thành hình chữ V ra để tạo dáng.

Nguyệt rời mắt khỏi bức ảnh, bước về phía chiếc giường trong căn buồng. Càng gần mùi khó ngửi càng nồng nặc. Như là mùi phân, mùi nước tiểu, mùi thuốc đông y, còn có thoang thoảng mùi máu. Bà Tám rón rén vén tấm màn lên, ngó ngó vào trong, thở phào, nói với giọng nhỏ nhẹ:

- Nó ngủ rồi.

Ông Hoà gật đầu, đứng ra góc nhường cho Nguyệt đến gần. Nguyệt cầm góc màn đẩy ra cho rõ. Ánh mắt anh khoá chặt vào đứa trẻ đang co ro ở góc giường. Mắt nhắm chặt như đang ngủ, nhưng đôi lông mày lại nhăn nhúm khó chịu. Cậu bé ôm một cái gối đầu. Cánh tay teo tóp không phù hợp với tuổi, làn da xanh xám kỳ lạ, mắt trũng sâu, bọng mắt thâm đen, môi tím bầm. Cơ thể bốc ra mùi chất thải nồng nặc. Nguyệt nói:

- Nhóc nhà bác có tự đi vệ sinh được không ạ?

- Nó tự đi được đấy. Tuy rằng, nó không bình thường. Nhưng mà đi nặng, đi nhẹ nó tự đi được. Cái bô đậy nắp trong kia kìa, còn cái mùi kia...

Dừng một chút, ông Hoà nói tiếp:

- Nhà tôi đều lau rửa cho con mỗi ngày, nhưng cái mùi này thì không tài nào hết được, cũng không hiểu tại sao.

- Bác có mang con đến bệnh viện không?

Ông Hoà cao giọng nói:

- Có chứ. Có đi viện chứ. Lạ là, đến viện rồi người ta khám nọ, khám kia, rồi hút máu ra thử. Nhưng mà, kết luận hoàn toàn bình thường. Còn mùi thì, đến bệnh viện không còn mùi nữa, về đến nhà lại có mùi. Tôi đổi nhiều nơi khám cho con, nhưng họ lại nghĩ tôi có vấn đề.

Ông Hoà nói bằng giọng mệt mỏi, nếp nhăn trên khoé mắt như dài hơn. Gương mặt người đàn ông khắc khổ phiền muộn. Mới ngoài 50 mà trông như 60 70 tuổi. Tóc cũng đã bạc nửa đầu rồi. Ông nhìn Nguyệt với ánh mắt hy vọng:

- Tôi mang cháu khắp nơi chạy chữa, giờ cũng chỉ đành...nhờ cậy vào cậu thôi.

Ông bám vào vai Nguyệt, giọng khẩn thiết:

- Cậu ơi! Cậu cứu con tôi với! Nhà tôi cũng chỉ có duy nhất thằng bé. Nó có mệnh hệ gì thì...thì...tôi cũng không muốn sống nữa.

Ông Hoà rơm rớm nước mắt, bà Tám cũng ở bên cạnh khóc lóc như mưa. Nguyệt nhỏ giọng trấn an hai người.

Thằng nhóc vẫn ngủ ngon lành đã lật người, mắt đã mở. Đôi tay giấu trong chiếc gối giờ lộ ra. Các đầu ngón tay đều quấn bông gạc, có ngón còn thấy máu thấm ra ở bên trong. Thằng bé nhìn Nguyệt chằm chằm, không nói năng, cũng không bộc lộ cảm xúc gì. Nguyệt xoay đầu nói:

- Lúc này trông cậu nhóc rất ngoan.

Bà Tám nín khóc, ôm con trai, xoa xoa đầu. Cậu bé nhu thuận nép vào người mẹ. Tò mò đánh giá người đàn ông lạ trong phòng. Ngón tay bị thương định đưa lên miệng bị bà Tám cản lại, bà hỏi con trai:

- Trưa nay con muốn ăn gì nào? Nay mẹ mua thịt về làm chua ngọt nhé?

Cậu bé nhu thuận gật đầu. Ông Hoà đứng cạnh đó cũng giãn mặt mỉm cười. Tuy nhiên, sâu trong ánh mắt đứa trẻ lại không có ánh sáng. Nhìn kỹ thật giống mắt con cá chết. Nguyệt kéo ông Hoà ra buồng ngoài, hỏi kỹ tình trạng đứa trẻ. Ông Hoà nói:

- Ban tối nó sẽ phát điên. Nhà chúng tôi sẽ chốt cửa. Trước nhốt nó vào tủ, nó cào sắp bung cái cửa ra rồi. Giờ đến tối đêm là vợ chồng tôi phải canh cháu. Để chạy mất là tìm rất khó. Còn phải giữ cho cháu nó không bị thương. Vậy, cậu đã phát hiện ra cái gì chưa?

Nguyệt sờ sờ vòng tay mát lạnh, lắc lắc đầu, nói:

- Trong nhà của bác chưa thấy gì.

Nguyệt thay đổi sắc mặt, giọng nói nặng nề vài phần:

- Hiện tại chưa có.

…………………………………………………………

Tuấn ngồi ở quán nước nhỏ, tám chuyện nhiệt tình với chị hàng nước đang thoăn thoắt ép mía. Chị cười cười bảo:

- Gái nhà chị mà lớn hơn 10 tuổi nữa ý, có khi chị gả nó cho em đấy. Tiếc là giờ nó mới học mẫu giáo. Dồi ôi! Người gì đâu vừa đẹp trai lại còn khéo ăn nói nữa chứ.

Mấy bà cô ngồi trong quán cũng hùa theo trêu ghẹo. Tuấn đẩy gọng kính, lễ phép đáp lời, thi thoảng còn bày trò hài hước khiến các cô bác cười phơ phớ.

Chiếc điện thoại trong túi kêu "tinh" một cái. Tuấn nhìn qua đoạn tin nhắn, sắc mặt dần trở nên u ám.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play