LonDon _Anh.
“You make me cry, make me smile
make me feel the joy of love
Oh kissing you
Thank you for all the love you always give to me
oh i love you…”_Nhạc chuông bài hát A Little Love.
Chiếc chuông điện thoại vang lên, nhưng có vẻ như người con gái ấy vẫn chưa muốn thức dậy. Nhẹ nhàng với tay đến chiếc bàn cạnh giường.
- A…lo….
- HOÀNG NGÂN HÀ. CON ĐỊNH KHÔNG VỀ NHÀ SAO???
Khỏi cần đoán cũng biết là ai. Người mẹ yêu quý của nó Trương Hoàng Vy chứ ai nữa.
- Mẹ hả? Sao mẹ lại gọi vậy?
- Còn không định về nhà hả? Suốt ngày cứ đi du học nữa!_Mẹ nó nhắc nhở.
- Vui mà mẹ! Khi nào muốn con sẽ về! Con đang sống ở nhà cậu rất tốt._Nó tự hào khoe.
- Về nhà ngay. Nếu không mẹ sẽ sang đó vác con về!_Giọng của ai đó có vẻ rất tức giận.
- Không, con không muốn…
- Không muốn cũng phải về. Vậy đi.
Chưa kịp để Ngân Hà trả lời, Hoàng Vy đã cúp máy.
- Mẹ thật là!...
Bất đắc dĩ, nó phải thu dọn hành lý để trở về Việt Nam sau khi mới học được một năm tại Anh.
_Sân bay Royal Word_
Chào đón nó về nước là 20 vệ sĩ mặc đồ đen toàn tập ^_^.
- “Trời! Lại vụ gì nữa đây?”_Nó ghét làm mọi người chú ý.
- Tiểu thư! Chúng tôi có nhiệm vụ đưa cô về nhà an toàn.
Ngay lập tức, nó đã hiểu hết được tình hình.
- Ba mẹ, sao mọi người lại đến vậy!_Ngân Hà nhìn về trước và nói.
- Chào chủ tịch, phu nhân._Lập tức, 20 người cùng đồng thanh quay lại và cúi chào 90*.
Ngay sau đó, Ngân Hà nhanh chóng chạy thoát khỏi mấy người họ. Lập tức, vệ sĩ đuổi theo.
- Tiểu thư! Xin cô hãy đứng lại.
- Các người đừng đuổi theo nữa.
Phút chốc, một cảnh tượng vô cùng thú vị. Tất cả hơn 20 người cảnh vệ đang đuổi theo một cô gái. Dù không giỏi võ mấy nhưng Ngân Hà có một đôi chân rất khỏe. (Có thể tham gia môn điền kinh của thế vận hội Olympic được rồi đó ^_^). Kết quả là chẳng ai đuổi được nó. Chạy được một lúc khá xa, Ngân Hà dừng lại và phát hiện không ai đuổi kịp mình. Nhưng có vấn đề mới phát sinh.
- Chết rồi! Đây là đâu vậy???_Vì Ngân Hà đi du học rất nhiều nước, rất ít khi về Việt Nam nên nó chẳng nhớ đường cũng là điều dễ hiểu.
Chợt…
- Cô em xinh xắn! Đi đâu vậy?_Một người con trai với những hình xăm cổ quái trên người đang tiến về phía nó.
- Xinh quá! Hôm nay đúng là may mắn thật!_Một tên khác với ngoại hình cũng chẳng kém bạn thân hắn.
- Hai người mau tránh ra, đừng lại gần đây._Ngân Hà giọng nói mạnh mẽ những vẫn nhìn ra nó hơi run.
Vì không nghe lời pama nên nó chẳng chịu học võ, toàn học linh tinh thôi. Tuần có 5 tiết học thì trốn học 3 tiết, 1 tiết ngủ gật. Hazzi…Giờ mới hối hận.
- Anh thích em rồi đó! Đi chơi với anh nha._Người con trai kia tiếp tục tiến về phía nó.
- Cảnh sát kìa!_Ngân Hà hét to. (Cách vẫn thường dùng) nhưng vẫn bị mắc bẫy.
Nhân cơ hội đó, Ngân Hà cố gắng chạy thật nhanh.
- Oắt con! Đứng lại._Hai người họ cùng nhau đuổi theo.
Ngân Hà đã dần kiệt sức do cuộc chạy đua ở sân bay lúc nãy. Không để ý thấy chiếc hố sâu trước mặt, nó cứ chạy và kết quả là…
…Á…Á…Á…
Với một chiếc hố khá sâu, Ngân Hà bị rơi xuống đó mà không sao thoát được.
- Cứu…ưm…ưm…
Đang định kêu cứu thì có một cánh tay thò ra và chặn miệng nó lại.
- Anh…anh…ưm…ưm...thả...tôi...ra..._Nó khó thở nói.
- ...._Người con trai không thả tay ra mà cũng chẳng nói gì.
Như hiểu ý được người trước mặt, Ngân Hà lên tiếng.
- Tôi...không...la...đâu...
Người con trai kia bỏ tay ra khỏi miệng nó.
- Ê! Anh là ai? Sao lại ở đây?
- ...._Không trả lời.
- Anh...anh...câm hả?_Ngân Hà nói.
- ...._Vẫn không trả lời lại.
Đang định nói thêm gì đó thì có tiếng bước chân đang tiến gần.
- Mau tìm ngay đi. Nó chắc chắn vẫn còn ở quanh đây.
- Vâng.
Lập tức, mỗi người một hướng đi tìm. Còn ở phía hai người thì:
- Mọi người đó đến bắt anh hả?_Nó vẫn tiếp tục hỏi người bên cạnh.
- ....
- À! Tôi quên mất anh bị câm._Ngân Hà ngây thơ nói.
“Bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây
Quyến rũ ngây ngất loạn nhịp làm tim mê say...”_Nhạc chuông điện thoại của chàng trai kia vang lên.
- Woa! Anh là fan Sơn Tùng hả? Tôi cũng vậy nè! Mà anh bị câm cũng có điện thoại cơ à? Oánh ghê._Ngân Hà.
Chàng trai không phản ứng gì trước “cái loa” bên cạnh mình. Nó vẫn định nói tiếp điều gì đó nhưng cảm nhận thấy một ánh mắt có thể giết được người thì bất giác rùng mình.
- Alo!_Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
- Thì ra anh không bị câm._Ngân Hà đột nhiên cắt ngang câu chuyện.
Ánh mắt lạnh lùng của người con trai đó quét qua Ngân Hà làm nó im bặt.
- Thiếu chủ! Năm phút nữa sẽ có người đến đón cậu. Người con trai không nói gì rồi cúp máy. Đúng như lời nói trong điện thoại, đúng năm phút sau, một tốp người đưa đến miệng hố và cứu thoát hai người lên. Sau khi đã an toàn, Ngân Hà quay lại nói.
- Cảm ơn tên câm rất nhiều. Hi hi. À mà anh nên đi đến bệnh viện khám đi.
Nói rồi nó đi thẳng chính xác hơn là chạy thật nhanh để tránh khỏi rắc rối (Biết rắc rối sao chị còn nói).
- Thiếu chủ, cô ấy..._Một người bên cạnh chàng trai đó định nói tiếp thì...
- Đi!_Cậu không nói gì mà rời đi.
- “Chắc chắn tôi sẽ tìm được cậu. Con sóc ngốc nghếch.”_Đó là lời hứa trong lòng cậu.
- Lạnh thật! Chạy khỏi hắn hơn 10m rồi mà mình vẫn thấy lạnh._Ngân Hà hồn nhiên nói. Sau câu nói ấy, ánh mắt mọi người qua đường lập tức cùng nhau nhìn về phía nó.
- Mẹ ơi! Chị ấy nói gì vậy? Trời đang nóng 37* mà chị ấy kêu lạnh hả?_Một cậu bé bên đường ngây thơ hỏi.
- Con bé đó điên rồi con à! Chúng ta đi nhanh thôi._Người mẹ vội vã đưa con trai mình tránh xa khỏi Ngân Hà.
- What? Điên sao?_Ngân Hà ngạc nhiên.
Trong vòng một phút, tất cả mọi người trong bán kính 3m chạy nhanh khỏi nó sợ bị lây bệnh (Ha ha ha). Nó đứng im và không hiểu gì hết.
_Trụ sở chính của tập đoàn Manchester United._
Trước cổng chính của Manchester United đang diễn ra một cơn lốc rất khủng khiếp? Một vị thiên thần đang bước vào trong vô vàn ánh mắt của mọi người. Thiên thần ấy không ai khác chính là tiểu thư Ngân Hà. Trong một khoảng thời gian ngắn, nó đã khoác lên mình một bộ quần áo mới. Tiến thẳng đến quầy tiếp tân của công ty:
- Chị ơi! Cho em hỏi phòng tổng giám đốc đi hướng nào vậy?_ Ngân Hà lễ phép hỏi.
- Chị…chị…_ Cô tiếp tân tuy rằng là nữ nhưng cũng không thể cưỡng lại được sức mạnh từ vẻ đẹp thiên thần của Ngân Hà.
- Chị ơi…chị ơi…_ Ngân Hà cố gắng kéo hồn của chị tiếp tân đó lại.
- À..Xin lỗi em. Em muốn lên phòng tổng giám đốc thì em đi thẳng vào thang máy số 6 và lên tầng 50 nha!_ Cô tiếp tân dịu dàng nói.
- Thank you chị!_ Hải Băng mỉm cười và đi thẳng. Trước khi đi, nó quay lại và nói với một giọng đầy bí ẩn.
- Chị tốt lắm! Cố gắng chị nhé. Hi hi!
Câu nói của nó gây không ít thắc mắc đối với mọi người.
- Chẳng lẽ cô ấy sẽ bị đuổi việc?_ Người 1.
- Hay là thăng chức?_ Người 2 xen vào.
- Có thể sẽ nghỉ việc chứ?_ Người 3.
-…..
Tiếng bàn tán vẫn rất sôi nổi.
- Làm việc đi._Tiếng tiếp tân trưởng phá vỡ không khí lúc này.
Ngân Hà lên thang máy và mục tiêu là phòng làm việc của tổng giám đốc.
- Con nhóc kia! Đứng lại._ Một giọng nói chua chát đằng sau lưng nó vang lên.
Với trí thông minh tuyệt định của mình, chỉ cần mất 0,01s nó đã có cách ứng xử khác thường. Lướt qua bộ trang phục không mấy thân thiện của cô nàng trước mặt, Ngân Hà thầm nghĩ đây không phải là cô nàng dịu dàng.
- Cô là ai?_ Nó hỏi với chất giọng lạnh lùng.
- Con nhóc kia! Trước khi biết tên tôi, cô bé có biết mình đang đứng ở đâu không?_ Người con gái đó hỏi.
- Tập đoàn MU._Ngân Hà trả lời.
- Đây không phải là nơi mà cô bé vào được đâu. Về nhà chơi với pama của em đi._Cô gái nói tiếp.
- Tôi muốn tìm tổng giám đốc Hoàng Hải Thần._Ngân Hà nhấn mạnh.
- Nhanh đi về ngay cho tôi! Tổng giám đốc là ai mà cô giám gọi cả tên lẫn họ như vậy?_ Diễm Thúy.
- Tổng giám đốc ở đâu?_ Ngân Hà vẫn tiếp tục hỏi..
Diễm Thúy ghê sợ trước thái độ lạnh lùng của Ngân Hà, cô cảm thấy nó rất quen nhưng không nhận ra là ai? Diễm Thúy vẫn tỏ ra bình tĩnh để trả lời.
- Tổng giám đốc đang họp.
Ngay khi nhận được câu trả lời, nó bước thẳng đến căn phòng trước mặt.
- Doanh thu của tháng này tăng 10% so với tháng trước, chúng ta cần…_Cuộc họp đang diễn ra một cách sôi nổi thì…
- RẦM.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, 20 con người cùng đồng thời hướng về phía cửa.
- “Thiên thần kìa!”_ Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người.
- Nhưng cô bé này là ai?
- Sao lại vào đây?
- Có biết tổng giám đốc của chúng ta rất ghét những ai làm phiền khi đang họp không?
- Cô bé này tiên rồi…
- Đúng đó, dám chọc giận tổng giám đốc của chúng ta.
- Xem cô ấy bị phạt gì đây?
- Tiếc quá! Xinh thế kia mà phải chịu tội.
Bao nhiêu lời bàn luận được diễn ra. Một lần nữa, tất cả cùng nhau nhìn về phía tổng giám đốc của họ.
- Hà Nhi! Em đã về rồi sao?_ Chàng tổng giám đốc trẻ tuổi của chúng ta mỉm cười bước thật nhanh về phía cửa.
Lại một lần nữa, tất cả mọi người đều sửng sốt trước hành động này. Mọi người đều nói là tổng giám đốc rất tàn khốc vậy mà…
- Tổng giám đốc, con bé này nó dám hỗn với em. Anh phân sử vụ này giúp em đi! Hic hic…_ Cô thư ký Diễm Thúy nói và khóc lóc với nước mắt cá sấu.
- Cô…cô…_ Hải Thần không biết nói gì nữa.
- Cô nghĩ mình là ai hả?_ Ngân Hà nói với giọng lạnh lùng.
- Tôi là thư ký của Tổng giám đốc, cô nghe rõ không?_ Diễm Thúy lên mặt.
- Chỉ là một thư ký nhỏ nhoi mà cô không coi người khác ra gì sao?_ Ngân Hà.
- Tuy là thư ký nhưng tôi sẽ cho cô nhà tan cửa nát, cô tin không?_ Diễm Thúy nói với vẻ kiêu ngạo.
- Nhà tan của nát? Tôi xem cô có dám làm gì tôi không?_ Ngân Hà.
- Anh Hải Thần, phân xử giúp em!_ Diễm Thúy nũng nịu nói.
- Hải Thần anh dám không?_ Ngân Hà ngước mặt lên nhìn.
- Anh không dám đâu! Công chúa nhỏ của anh._ Hải Thần dịu dàng nói.
- Anh sao vậy? Tại sao lại phải dịu dàng trước cô ta chứ?_ Diễm Thúy tức giận nói.
- Đuổi việc._ Ngân Hà lạnh lùng nói.
- Cô dám._ Diễm Thúy.
- Hoàng Hải Thần._ Ngân Hà gọi thẳng tên.
- Tại sao cô dám gọi cả tên Tổng giám đốc hả con nhóc kia!_ Diễm Thúy.
- Diễm Thúy! Từ mai cô không cần đến làm nữa._ Hải Thần nói.
- Tại sao chứ? Chỉ vì một lời nói của nó mà anh đuổi việc em hả? Hu hu hu._ Diễm Thúy chỉ vào mặt Ngân Hà.
- Đừng chỉ vào mặt người khác như vậy. Mất lịch sự lắm._ Ngân Hà nói.
- Cô…._ Diễm Thúy không biết nói gì cả.
- Thôi mà em._ Hải Phong.
- Quên chưa nói cho cô biết, tên tôi là Ngân Hà. Hoàng Ngân Hà._ Ngân Hà nói.
- Hoàng Ngân Hà? Chẳng nhẽ cô là…là…._ Diễm Thúy lắp bắp nói.
- Người thừa kế tập đoàn Manchester._ Ngân Hà.
- Hả???_ Tất cả mọi người trong phòng đều rất ngạc nhiên.
- Cô là em gái của tổng giám đốc, tiểu thư của dòng họ Hoàng Hải?_ Diễm Thúy.
- Đúng! Giờ thì tôi có thể đuổi việc cô rồi chứ?_ Ngân Hà.
- Chào tiểu thư.
- Hi. Chào mọi người._ Ngân Hà vui vẻ.
- Hu hu hu._ Diễm Thúy không còn mặt mũi để ở lại nữa vì mình đắc tội với một nhân vật quá lớn.
- Em gái, chúng ta về nhà thôi._ Hải Thần bây giờ mới lên tiếng.
- Ok anh._ Ngân Hà chụt vào má Hải Thần một cái.
Mọi người trong phòng ai cũng trố mắt nhìn.
- Tiểu Hà, em mà như thế này là anh không lấy được vợ đâu._ Hải Thần nói.
- Quá tốt chứ sao, em ế, anh với em ở với nhau. Ha ha ha._ Ngân hà vui vẻ.
- Cô em gái ngỗ nghịch của tôi!!!_ Hải Thần lắc đầu bó tay.
- Hi hi hi._ Hai người cùng nhau trở về ngôi nhà thân thuộc của mình.
- Anh không họp hả?_ Ngân Hà nói.
- Chẳng phải em phá tan buổi họp của anh rồi hả?_ Hải Thần.
- Hi hi. Anh có cần tuyển thư ký không?_ Ngân Hà.
- Mai anh sẽ tìm._ Hải Thần.
- Cô ấy đó, anh không cần tìm nữa._ Ngân Hà chỉ vào một người.( Đó là người tiếp tân vừa nãy).
- Chỉ cần là em gái anh chọn thì anh đồng ý hết._ Hải Thần nói rồi đi về hướng đó.
- Cô tên gì?_ Hải Thần nói.
- Chào tổng giám đốc, em là Kiều Ngân._ Cô nói.
- Từ mai cô sẽ là thư ký của tôi, sắp xếp đi nhé!_ Hải Thần.
- Hả???_ Kiều Ngân ngạc nhiên.
- Tiểu Hà, đi thôi em._ Hải Thần.
- Bye chị nhé!- Ngân Hà.
- Cảm ơn tiểu thư._ Kiều Ngân đáp lễ. “Không ngờ mình sẽ là thư ký của tổng giám đốc, vui quá!”
- Chị An\, chị An._ Chưa vào đến cửa\, tiếng oanh vàng của ai đó đã phát huy hết công suất.
-Tiểu Hà, từ từ thôi không ngã đó._ Hải Thần nhắc nhở.
- Tiểu thư\, cô đã về._ Chị An từ nhà bếp bước ra.
- Nhớ chị quá. Hic hic._ Ngân Hà chạy đến ôm chầm lấy chị An.
- Tiểu thư vẫn vui vẻ như ngày nào._ Chị An.
- Em không cho chị gọi em là tiểu thư đâu!_ Ngân Hà.
- Vậy chị gọi em là Ngân Hà nha._ Chị An.
- Cũng được. Nhớ chị quá!_ Ngân Hà.
- Chị cũng nhớ Ngân Hà nữa._ Chị An.
- Lấu lắm không gặp\, thấy em lớn hơn nhiều rồi đó. Xinh đẹp và dịu dàng hơn rồi._ Chị An khen.
- Dịu dàng á? Tiểu Hà vừa đến MU làm loạn lên rồi kìa._ Hải Thần.
- Xí! Tại anh quản lý nhân viên không tốt chứ bộ. Em chỉ chỉnh đốn “một chút” thôi._ Ngân Hà.
- Bó tay với em rồi._ Hải Thần.
- Tiểu Hà của ba\, con đâu rồi?_ Ông Hải Phong – ba của Ngân Hà lên tiếng.
- Baba!_ Ngân Hà chạy đến ôm chầm lấy ông.
- Công chúa xinh xắn của baba. Yêu con nhất._ Ông Hải Phong.
- Baba\, mama yêu quái của con đâu?_ Ngân Hà.
- Mama yêu quái của con đây._ Bà Hoàng Vy.
- Mami…_Ngân Hà chạy lại hôn lên má mami của mình.
- Con được đi du lịch ở nhiều nơi lắm đó! Con sẽ cố gắng để được gặp thần tượng của mình._ Ngân Hà tự hào nói.
- Con ham mê viết truyện trinh thám vậy à?_ Ông Hải Phong.
- Vâng! Sở thích của con bắt đầu khi con đọc truyện thám tử lừng danh Conan\, thú vị lắm ạ!_ Ngân Hà.
- Chịu luôn với con rồi đó!_ Bà Hoàng Vy.
- Hi hi hi._ Ngân Hà.
- Nghỉ ngơi đi em gái! Mai anh sẽ đưa em đến trường làm thủ tục nhập học._ Hải Thần.
- Anh trai là tốt nhất._ Ngân Hà.
- Hi hi hi._ Tất cả cùng nhau cười nói vui vẻ.
_Sáng hôm sau._
- Tiểu Hà\, dậy đi nào!_ Hải Thần có trách nhiệm hộ tống cô em gái của mình dậy và đi học.
- Anh hai à! Để em ngủ thêm lát nữa đi._ Ngân Hà nũng nịu nói.
- Dậy đi em. Sắp 7h rồi đó!_ Hải Thần.
- Anh đúng là tên yêu quái! Dám phá giấc ngủ của em._ Ngân Hà dịu mắt rồi đi làm VSCN.
- Cô công chúa dễ thương của anh\, anh sẽ mãi bảo vệ em._ Hải Thần thầm nghĩ.
- Con chào pama\, con đi học._ Ngân Hà lễ phép.
- Bye con yêu.
Nói rồi, Hải Thần chở Ngân Hà đến trường.
- Anh hai\, anh đi làm đi. Em tự đi được rồi._ Ngân Hà.
- Nhớ là không được quậy đó nha!_ Hải Thần.
- Ok anh\, bye anh.
- Bye em.
Trên chiếc cặp do tự tay mẹ thiết kế riêng, nó bước vào ngôi trường với biển hiệu “Học viện Royal World”. Lịch sử hào hùng cùng những chiến tích vẻ vang của RW khiến mỗi học sinh học tập ở đây đều cảm thấy vô cùng tự hào (Cùng đọc Công chúa tài năng và hoàng tử thiên tài hay Tình yêu Hoa Bồ Công Anh để biết thêm thông tin về R.W nhé)
- Ngôi trường đẹp quá!_ Ngân Hà vừa đi vừa ngắm nhìn ngôi trường xinh đẹp này mà không để ý phía trước có nguy hiểm.
RẦM.
- Ây za! Đau quá đi._ Ngân Hà vừa xoa chiếc mông yêu quý của mình.
- Tên kia. Không có mắt hả?_ Ngân Hà lớn tiếng.
- ….._ Không có phản ứng.
- Ê! Ê…Trả lời đi chứ._ Ngân Hà.
-….
- A! A! A!....Tức chết đi được._ Ngân Hà.
- …._ Vẫn không có phản ứng.
- Khoan! Sao nhìn cậu quen vậy?_ Ngân Hà.
- ….
- Tên thần kinh! Tên câm!_ Sau một hồi đấu tranh tư tưởng\, Ngân Hà đã nhớ ra người cần tìm.
- Cô…Phiền phức._ Người con trai đó nói rồi đi thẳng.
- What? Cái gì cơ? Tên kia. Đứng lại!_ Ngân Hà tức giận lấy một chiếc giày của mình ra và…
- Vèo!
Cứ nghĩ rằng không ai có thể bắt được nhưng…
- Bịch….
Chiếc giày xinh xắn của Ngân Hà lập tức nằm gọn trong tay của người con trai đó.
Nhật Minh quay lại và nhìn Ngân Hà bằng một ánh mắt ác quỷ làm nó rùng mình. Và rồi…vèo….Sau nụ cười điêu đứng của Nhật Minh, cậu tung người ném chiếc giày xinh xắn của Ngân Hà đang yên vị trên ngọn cây tùng. Sau đó, Nhật Minh đi thẳng.
- Tên kia! Đứng lại mau._ Vì quá tức giận mà nó lại tiếp tục ném chiếc giày còn lại của mình.
- Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi._ Số phận của chiếc giày này cũng như cũ. Nhật Minh bắt được một cách dễ dàng và bây giờ nó đang ngay ngắn trên ngọn cây phong (Haizz)
- Lợi hại._ Ngân Hà thầm khen nhưng bây giờ nó đac không còn giày để đi rồi (Hu hu).
- Ta nhất định sẽ trả thù. Tên đáng ghét._ Ngân Hà tự hứa với lòng mình.
- Cạch…_ Đang bước tiếp thì nó dẫm phải một vật gì đó.
- Gì đây?_ Ngân Hà tò mò nhặt lên.
Họ và tên: Phạm Đức Nhật Minh.
Lớp: 11A1.
Hội trưởng hội học sinh.
( Thì ra đó là bảng tên học sinh!!!)
- Của tên đó à? Hay thế nhỉ._ Ngân Hà nói rồi đeo lên cổ mình (Tính nó quậy nên hay làm rơi mà! Đeo lên cổ cho chắc. Hi)
Nói rồi, nó đi chân đất lên phòng hiệu trưởng.
- Cốc..cốc….cốc…
- Vào đi.
- Chào thầy ạ._ Ngân Hà lễ phép.
- Xin chào tiểu thư!_ Thầy hiểu trưởng.
- Thầy ơi! Ưm học lớp nào ạ?_ Ngân Hà hỏi.
- Em sẽ học lớp 11A1. Đây là thầy Trung Hiếu – Thầy chủ nhiệm của lớp em!_ Thầy hiệu trưởng nói rồi giới thiệu người bên cạnh mình.
- Chào em! Em là Ngân Hà phải không? Xinh quá ta._ Thầy Trung Hiếu khen.
- Cảm ơn thầy đã khen._ Ngân Hà.
- Chúng ta về lớp nào. Thầy sẽ đưa em lên lớp!_ Thầy Trung Hiếu.
- Vâng ạ!_ Ngân Hà. (Sau đó nó được một người đưa đến một đôi giày mới.)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play