Tôi là Sở Lưu Ly. Tôi có một người thanh mai trúc mã từ nhỏ tên Cảnh Nghi. Vốn dĩ hai ba mẹ chúng tôi đã quen nhau là bạn thân từ trước đó nên khi hai chúng tôi sinh ra đã được định sẵn là số phận gắn liền với nhau. Huống hồ tôi với Cảnh Nghi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Hai chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ dưới sự yêu thương dỗ dành của cả hai người cha và hai người mẹ. Cô chú Cảnh coi tôi như con ruột của họ và ba mẹ tôi cũng coi Cảnh Nghi như vậy. Tôi nghe ba mẹ tôi nói ngày xưa lúc cô Cảnh sinh Cảnh Nghi bị khó sinh, Cảnh Nghi còn có nguy cơ bị không thể ra đời được nhưng cô Cảnh không từ bỏ, cô dùng hết sức lực cuối cùng của mình mới có thể sinh ra được Cảnh Nghi như bây giờ, cũng may là giữ được tính mạng của cả hai mẹ con. Cũng vì thế mà Cảnh Nghi yếu ớt hơn người bình thường rất nhiều. Còn tôi thì khác hoàn toàn Cảnh Nghi, tôi sinh ra đã khỏe mạnh vô cùng có khi còn mạnh mẽ hơn khối đứa con trai ngoài kia. Vậy nên tôi luôn được cô chú Cảnh và ba mẹ giao phó cho trách nhiệm chăm sóc bảo vệ Cảnh Nghi và tôi cũng được ba mẹ giao cho Cảnh Nghi trông chừng bởi tôi vốn hiếu động luôn gây chuyện ở khắp mọi nơi. Vậy nên chỗ nào có tôi thì chỗ đó có Cảnh Nghi hay nói cách khác tôi và Cảnh Nghi như hình với bóng luôn luôn đi chung với nhau chưa bao giờ tách rời.
Hồi trước lũ nhỏ trong xóm rất sợ tôi. Đâu phải tự nhiên mà họ sợ. Hồi trước mấy lần tụi nó thấy tôi là con gái, còn Cảnh Nghi thì ai cũng biết là yếu đuối nên đe bắt nạt đòi cướp đồ của chúng tôi. Nhưng tôi đâu có vừa, còn xử tụi nó một trận sợ đến già luôn. Bắt nạt tôi không được nên chúng toan bắt nạt Cảnh Nghi để xả nỗi nhục làn trước. Có lần Cảnh Nghi bị chúng chặn ở hẻm, cậu ấy vốn yếu ớt nên chỉ cần bị đẩy nhẹ cũng đủ ngã xuống để lại vết thương. Tôi vô tình đi ngang qua, thấy hình bóng của ai đó quen đến lạ thường liền bước lại nhìn, Cảnh Nghi đang bị chúng ép vào chân tường chuẩn bị ra tay xử cậu ấy một trận. Tôi hai mắt như có lửa.
“Ôi đm. lũ khỉ gió này chán sống rồi hay gì ta?
Với một người được ba dạy cho học võ từ nhỏ như tôi thì cần gì mà phải sợ ba cái võ mèo cào này của tụi nó.
“Này.. này.. mấy thằng kia! Làm gì đấy? Cảnh Nghi của tao, tao còn chưa dám bắt nạt mà tụi mày gan thật đấy. Ngon ra đây nhai đầu rao này. Một đám ăn hiếp một đứa không thấy nhục à?”
"Con nhỏ này từ đâu chui ra vậy? Người như hạt đậu mà lớn tiếng phết nhờ? Mày đừng tưởng tụi tao sợ mày, tụi tao có năm người lận còn bên mày chỉ có mày với thằng nhóc yếu đuối vấp cục sỏi cũng té kia, chắc tụi tao sợ quá cơ. Hahaha. Mày tưởng mày là ai mà lớn giọng vậy?"
"Tao là cụ nội mày."
Lúc đấy thật sự tôi ngầu đét luôn rồi lao vào khô máu với tụi nó. Cảnh Nghi ngồi trong góc lên tiếng gọi tôi như gọi chồng về ăn cơm.
“Này.. Sở Lưu Ly, tớ không sao cậu đừng đánh nhau, cậu không sợ cô chú Sở biết à?”
“Đánh tớ chịu. Bé yêu ngoan ngồi đó để chị xử lũ này xong chị bế về.”
Nói vậy cho ngầu thôi chứ thật ra tôi cũng sợ ba mẹ chết đi được. Nhưng mà nếu không xử lũ này lần sau nó sẽ lại đến gây chuyện với Cảnh Nghi nữa, đụng đến tôi thì được chứ không bao giờ chúng được đụng đến Cảnh Nghi. Tôi cũng không biết từ bao giờ mà trong đầu tôi lại suy nghĩ như thế, một lòng kiên quyết chỉ muốn bảo vệ Cảnh Nghi.
Nhưng do chênh lệch về số lượng nên lũ nhóc đó dù bị đập tơi tả cũng phản kích lại tôi được mấy đòn đau điếng. Đứa lên cắn, đứa cào, đứa xé, mấy đứa trẻ con đánh nhau mà, đứa nào chả có mấy cái chiêu đó. Biết đánh không lại lũ này, tôi quay người chạy về phía Cảnh Nghi hét to:
“Này… Leo lên đi.”
Rồi xoay người lại đưa đôi vai bé nhỏ ra. Cảnh Nghi vốn yếu đuối nên luôn cảm thấy tự ti vì điều đó nên từ lâu trong suy nghĩ đơn thuần của một đứa trẻ như tôi chính là bảo vệ cậu ấy giống như một đại tỷ bảo vệ em trai của mình vậy.
Tôi cõng Cảnh Nghi về nhà, may lúc ấy tụi nhóc chưa ra tay chứ không tôi cũng không biết nói sao với mọi người. Mang được Cảnh Nghi bình an vô sự về nhà tôi cũng an tâm quay về nhà mình. Tôi vừa thổi phù khi qua được cửa ải của ba mẹ bước vào đến phòng thì lại nghe tiếng gõ cửa. Hình như là mẹ tôi ra mở cửa, vừa mở đã nghe xối xả:
"Chị xem con bé Sở Lưu Ly nhà chị làm gì thằng bé nhà tôi này!"
"Còn thằng bé nhà tôi nữa!"
"Nó đánh con tôi đến tím cả tay ra này."
"Còn cắn vào chân của thằng bé nữa, chị xem lốt răng này có phải của con bé Sở Lưu Ly nhà chị không?"
"Chị giải thích sao đây?"
Mấy bà mẹ của lũ nhóc kia cứ nói xối xả vào mặt đến nỗi mẹ tôi ngơ cả ra chẳng hiểu chuyện gì. Lũ này cũng ghê thật. Đánh không lại chơi chiêu về mét mẹ, hèn, quá hèn. Xong mấy bà mẹ này còn cứ khăng khăng là con mình đúng. Rồi mẹ tôi hét tôi xuống nhà. Biết trước là không thoát được mà. Tôi cũng xuống giải thích cho họ nghe mọi chuyện, rõ ràng là tụi nó đời đánh Cảnh Nghi trước nhưng bây giờ lại chối đây đẩy, kêu là cái gì mà tại tôi gây chuyện trước xong tự nhiên lao vào đánh họ. Cái chuyện vô lý đến như vậy mà mấy bà mẹ cứ tin con mình sái cổ không thèm để tâm lời tôi nói. Xong mẹ tôi cũng không tin bắt tôi xin lỗi họ rồi đền bù tiền cho con họ đi chích ngừa mấy mũi bệnh dại. Đúng thật là tôi quá khổ rồi mà. Mãi mới đuổi được họ đi rồi ba mẹ tôi lại ngồi thẩm vấn tôi một hồi rồi dậy dỗ các thứ. Mặc dù tôi có nói ra sao cũng không chịu tin chắc do tôi hay gây chuyện quá. Mãi lúc sau Cảnh Nghi mới gõ cửa qua rồi kể hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe. Mà cũng lạ thật, ba mẹ không bao giờ tin tôi nhưng chỉ cần Cảnh Nghi lên tiếng thì tất cả mọi chuyện luôn được hóa giải. Rồi lúc ấy ba mẹ mới chú ý đến vết thương của tôi. Sẵn tiện đây tôi giận họ luôn mấy ngày liền. Ba mẹ phải mua cho tôi bao nhiêu là bánh kẹo đồ chơi mới tôi mới không giận họ nữa. Nói chung là phi vụ này tôi cũng lời chứ không lỗ. Chịu đau có một xíu mà được ba mẹ mua cho bao nhiêu là đồ.
Gia đình tôi vào cô chứ Cảnh có mối quan hệ vô cùng tốt nên nhà họ ở ngay đối diện nhà tôi. Không biết ngày xưa họ xây nhà kiểu gì mà cửa sổ phòng tôi và của Cảnh Nghi đối diện với nhau. Tất cả các tin tình báo hay muốn nói chuyện gì với nhau chúng tôi đều giao tiếp qua cánh cửa ấy. Nhưng chính cánh cửa ấy đã mang đến vô vàn bi kịch cho sau này. Còn nhớ năm ấy chúng tôi 10 tuổi cô Cảnh có mua cho Cảnh Nghi một con diều rất đẹp. Đó lại còn là bản giới hạn, một con diều mà tôi mơ ước cũng không có được. Tôi liền chạy qua nhà xin cho Cảnh Nghi đi chơi. Mọi lần cô Cảnh đều đồng ý ngay nhưng lần này cô lo lắng băn khoăn một lúc rồi mới nhẹ nhàng hiền hậu dặn dò tôi :
“Lưu Ly ngoan dẫn Cảnh Nghi đi chơi ở chỗ gần nhà thôi nhé! Cảnh Nghi đang không được khỏe nên bọn con chơi trò gì ít vận động mạnh xíu nhé!”
“Dạ ! Cô Cảnh yên tâm con chơi với Cảnh Nghi trước giờ sao không biết tính cậu ấy. Cảnh Nghi đi thôi. Thưa cô chúng con đi.”
Cô Cảnh khẽ gật đầu nụ cười hiền hậu nhìn chúng tôi rời đi nhưng trong đôi mắt ấy có chút băn khoăn lo lắng điều gì đó sắp xảy ra. Mang được Cảnh Nghi và con diều ấy ra khỏi nhà tôi như quên luôn lời cô Cảnh vừa dặn.
“Cảnh Nghi mình ra bãi đất trống sau thị trấn thả diều đi ở đó gió to mát lắm luôn.”
Cảnh Nghi trước giờ chưa bao giờ từ chối tôi nên tôi kéo cậu ấy đi thẳng chưa kịp đợi cậu ta trả lời. Đến nơi chúng tôi vui chơi thỏa thích đây thực sự là một niềm hạnh phúc mà mọi đứa trẻ ngoài kia đều mong ước. Hai đứa dắt tay nhau, cùng đi thả diều, ngồi coi diều bay cao đến đâu, khoảnh khắc này giống như thời gian dừng lại tất cả mọi người biến mất chỉ còn lại tiếng cười đùa của hai đứa trẻ là chúng tôi. Tôi chạy đằng trước, Cảnh Nghi ở đằng sau dí theo tôi tay cầm con diều. Đây thực sự là một khoảnh khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi nhưng tôi chỉ kịp nghe 1 tiếng hét của Cảnh Nghi :
“SỞ LƯU LY”
Rồi một tiếng uỵch té xuống của Cảnh Nghi. Tôi giật mình quay đầu lại. Cậu ấy bị vấp vào một cục đá nhưng chẳng may phía trên là một hòn đá to. Cảnh Nghi đập thẳng đầu vào tảng đá.
“Cảnh…Cảnh Nghi cậu.. cậu có sao không?”
.
Cơ thể Cảnh Nghi vốn yếu ớt sao có thể chịu nổi được cú ngã này. Lúc này lòng tôi hoang mang đến tột độ cơ miệng không thể hoạt động được bình thường nữa, cả người run lên bần bật. Tôi không nói nhiều bế Cảnh Nghi lên chạy thẳng về nhà cô Cảnh. Vừa chạy trong đầu tôi vừa vụt qua những lời cô Cảnh nói trước lúc đi chơi rồi những lúc đi chơi vui vẻ cùng Cảnh Nghi, từng lời nói cứ vụt qua vụt lại trong đầu tôi. Không hiểu sao tâm trí non nớt của tôi lúc đó lại có thể nghĩ được như vậy chắc cũng bởi vì Cảnh Nghi quá quan trọng đối với tôi. Hình như lúc đó tôi thoáng nhìn qua vô tình chạm vào ánh mắt của Cảnh Nghi.
“Đồ ngốc này có phải bị đập cho ngu rồi không? Đến giờ mà vẫn cười được.”
Cảnh Nghi khẽ cười đôi mắt nhìn tôi trên trán máu vẫn chảy không ngừng. Lần ấy thật sự Cảnh Nghi bị rất nặng. Tôi cũng không biết vì sao vết thương của Cảnh Nghi cứ chảy máu mãi không có dấu hiệu ngừng lại
Tôi bế thẳng cậu ấy chạy vào nhà cô Cảnh, chú Cảnh đi làm suốt nên chỉ có mình cô Cảnh với Cảnh Nghi ở nhà.
“Cô…Cô…Cô Cảnh ơi ! Cảnh Nghi cậu ấy…”
Tôi cũng không biết lúc ấy vì quá mệt khi phải chạy một đoạn đường dài hay là do tôi lo lắng, tôi quá sợ hãi nên nói không nên câu như vậy, ngập ngà ngập ngừng mãi. Nghe thấy hai chữ “Cảnh Nghi” cô Cảnh ngay lập tức chạy từ dưới bếp lên, nhìn Cảnh Nghi đang nằm gọn trên tay tôi trên đầu là vết thương đang không ngừng chảy máu đầu gối đã nhuộm đỏ. Cô Cảnh như hồn vía bay đi đâu mất, thất thần chạy lại gọi tên Cảnh Nghi liên tục, Rồi ngồi thụp xuống ôm Cảnh Nghi vào lòng.
“Cảnh…Cảnh Nghi con…con của mẹ. Mẹ xin lỗi, không sao đâu, con sẽ ổn thôi…sẽ ổn thôi.”
Nói xong cô gọi ngay cho cấp cứu đưa Cảnh Nghi đi bệnh viện. Lúc đầu tôi luôn tự trấn an bản thân chắc Cảnh Nghi không sao đâu chỉ là vết thương nhỏ mình cũng bị té riết mà cũng đâu cần băng bó vẫn lành. Nhưng đứng trước phản ứng của cô Cảnh tôi lại càng thêm lo lắng, bất an, không ngừng dùng móng tay cào vào cổ tay. Trước giờ mỗi lần lo lắng, hồi hộp nhất tôi mới làm vậy. Nhưng bây giờ thật sự đó không còn là nỗi băn khoăn nữa mà chính là cảm giác tội lỗi áy náy và day dứt vô cùng. Suy cho cùng tất cả mọi chuyện đều tại tôi.
Lúc này ba mẹ tôi cũng chạy tới:
“Sao rồi? Cảnh Nghi sao rồi? Thằng bé có bị nặng lắm không?”
“Chưa biết anh chị ạ. Mong là không sao.”
Nói xong ba mẹ liếc nhìn qua tôi, khỏi nói họ cũng hiểu ai đã làm ra việc này.
“Sở Lưu Ly, con xem con lại gây ra việc gì? Cảnh Nghi mà xảy ra việc gì thì cả đời này con cũng không trả hết nợ cho cô chú Cảnh. Ba mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi, con thật sự không hiểu sao? Con…”
“Thôi anh chị! Dù gì mọi chuyện cũng xảy ra rồi. Cần gì mà phải nặng nề với con bé đến vậy.”
Từng hạt nước mắt từ lúc nào lăn dài trên má tôi. Khóc vì tội lỗi, khóc vì áy náy mà cũng khóc vì chính sự lương thiện của cô Cảnh. Tôi bất giác đi qua chỗ cô chú Cảnh.
“Con xin lỗi cô chú. Là do con, mọi chuyện là do con không nghe lời cô dặn. Con thật sự xin lỗi.”
Vừa nói nước mắt vừa lăn trên má tôi đến nỗi vỡ òa.
Cô Cảnh cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng an ủi tôi:
“Không! Lỗi không phải do con. Là do cô chăm sóc Cảnh Nghi không tốt.”
Cô vừa nói vừa xoa đầu tôi. Thật ra tôi biết, tôi biết hết. Một người mẹ con trai mình bị như vậy sao bình tĩnh được như thế chứ. Cảnh Nghi không phải con ruột của ba mẹ tôi mà họ còn lo lắng đến vậy Ẩn sâu trong nụ cười hiền dịu kia lại có chút bi thương, băn khoăn lo lắng vô cùng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play