Một buổi chiều, vẫn như mọi buổi chiều, tôi chuẩn bị đến chỗ làm thêm. Hôm nay tôi phải làm đến tận tối muộn, và thật may là mai tôi không phải đến trường. Tôi cất cặp, thay quần áo rồi phóng thẳng ra chỗ làm. Tôi làm ở một cửa hàng tiện lợi gần khu nhà hoang, và chỗ tôi cũng có khá đông người ghé vào nên cũng chẳng có thời gian để tâm đến khu đó có gì...
Nè Natsunagi, hôm nay cậu làm đến mười giờ hả? - Một đồng nghiệp hỏi.
Vâng?
Bộ mai cậu không phải đi học à?
Dạ không...
Dù vậy thì tôi cũng sẽ tạo điều kiện cho cậu về sớm. Cậu còn em gái ở nhà mà, phải không? Hơn nữa, đôi khi cậu cũng nên dành thời gian với bạn bè đi, sinh viên đứa nào cũng rủ nhau tụ tập ở quanh trường hết, còn cậu cứ nằm ì trong nhà cũng không hay lắm đâu...
Dạ, có lẽ em sẽ sắp xếp một buổi nào đó.
*cốc cốc*
Nè, đừng có đứng đấy tán nhảm nữa, đến ca của hai người rồi đấy. Khách đợt này khá đông, nên cố gắng nhé! - Quản lý nói với chúng tôi.
Vâng!
Chúng tôi cùng nhau ra chỗ quầy thu ngân. Đúng như quản lý nói, cũng khá đông thật. Chúng tôi cố gắng phục vụ khách chu đáo để họ không than phiền. Đến chín rưỡi, chị đồng nghiệp nói với tôi:
Cậu chuẩn bị về đi, ở đây mình tôi làm là được rồi.
Nhưng...
Chẳng sao đâu, quản lý nói gì thì để tôi lo cho~
Thế là tôi lui vào phòng nhân viên chuẩn bị ra về. Vừa thay đồng phục xong, chuẩn bị xách ba lô đi về thì tiếng chuông thông báo điện thoại tôi vang lên.
Là từ Fuuka.
Fuuka là em gái tôi, con bé mới mười một tuổi. Tôi với con bé mới chuyển đến khu chung cư ở khu Isogo vài ngày trước. Với một sinh viên đại học như tôi thì chuyển ra ở riêng để tiện cho việc học là chuyện bình thường, nhưng với một đứa trẻ mười một tuổi như Fuuka thì sẽ tốt hơn nếu ở với cha mẹ phải không? Nhưng mà...
Mẹ tôi đã bỏ đi từ năm tôi mười lăm tuổi, còn ông già "tuyệt vời" của tôi ư? Ông ta đã bạo hành hai anh em tôi suốt khoảng thời gian đó, thậm chí khi Fuuka mới bảy tuổi ông ta đã lạm dụng tình dục con bé và đe dọa tôi không được nói với ai chuyện này. Ông ta chính xác là một tên rác rưởi, là một thứ cặn bã cần phải loại bỏ trong cái xã hội yên bình này.
Họ chính là những phụ huynh tuyệt vời mà ai nấy nghe xong chỉ muốn chối bỏ đi cái quyền bảo hộ của họ khi họ có quyền làm vậy, thậm chí còn chẳng muốn nhận những con người tuyệt vời ấy làm người quen tí nào.
Khi tôi đỗ đại học và chuyển ra ở riêng, tôi đã ngay lập tức kéo theo em gái tôi thoát khỏi lão già chết tiệt kia. Gọi là "thoát khỏi" cũng chẳng sai, vì những gì lão ta làm với chúng tôi nó hoàn toàn vượt xa khỏi cái phạm trù đạo đức rồi. Những việc mà lão đã gây ra khiến em gái tôi bị sang chấn tâm lý và dần trở thành trầm cảm...
Nii-chan, anh về chưa vậy? - Fuuka nhắn.
Anh chuẩn bị về rồi đây, muốn gì không anh mua cho? - Tôi nhắn lại.
Vậy anh mua hộ em chai nước ngọt, vài gói khoai tây chiên, phô mai que với cả hộp khoai tây que nha. À, hình như souffle pudding có bày bán rồi đó, anh mua hộ em luôn nha, cảm ơn nii-chan nhiều~
Này, ăn đêm nhiều không tốt đâu, dễ béo phì lắm đấy.
Nếu em béo lên thì anh còn thương em không...?
Lại nói linh tinh gì đấy, dù em có thế nào thì em vẫn là cô em gái dễ thương của anh mà~
Gớm quá đi, sởn hết cả da gà rồi nè… Mà, anh mau về đi, không lại không có chuyến nào để về nhà giờ.
Rồi, anh về ngay đây.
Tôi cất điện thoại vào túi, mua đồ cho em gái tôi xong đi ra ga tàu điện...
(Đã khá muộn rồi. Các nhà xung quanh cũng tắt đèn gần hết. Đường cũng vắng dần. Không biết mình có kịp đến ga tàu điện không nhỉ…? Nói gì vậy chứ, ga tàu gần đây mà, đi có một đoạn là tới mà nói gì thế không biết.)
Anh về muộn đó nha. - Fuuka đứng sẵn ở cửa ra vào, phồng má nhìn tôi.
Xin lỗi mà~
Em tính tự làm món khoai nghiền nhưng nii-chan về muộn quá, nên giờ anh làm giùm em đi, coi như đó là hình phạt dành cho anh đó~
Hể, chỉ vậy thôi à, tưởng phạt gì nặng hơn cơ~
Ghê quá đi…
Đùa thế đủ rồi, giờ đi làm cho em luôn nè.
Tôi vào bếp lấy hộp khoai tây que với phô mai que từ trong túi ra. Fuuka cũng theo tôi vào bếp. Con bé lục từ trong túi, lôi hộp pudding ra.
Uây, anh mua hai hộp hả, vậy cho anh một hộp nè, coi như cảm ơn vì đã mua đồ hộ em nha~
Thì vốn dĩ anh định mua cho anh mà.
Ơ, nii-chan quá đáng ghê, sao không nói sớm chứ?? Trả lại lời cảm ơn của em đây!
Thì dùng cái khác cảm ơn cũng được mà. À, anh làm gần xong khoai rồi đấy, khi nào lò vi sóng tắt thì lấy ra ăn nhé. - Tôi vừa nói vừa bỏ vào lò.
Tôi với Fuuka dẫn nhau ra phòng khách. TV chiếu những bộ phim khá hợp với chúng tôi, chúng tôi ngồi xem phim, đôi lúc cũng tán nhảm với nhau vài câu…
Ơ hết phim rồi? - Fuuka ngơ ngác nhìn màn hình.
Chắc khoai được rồi đó...
Fuuka chạy đến lấy khoai trong lò ra. Vừa lấy, con bé vừa nói vọng ra:
Mà, nãy tầm chín giờ bố có gọi điện đó.
Hả? Ông ta nói gì?
Ông ấy bảo mai sẽ ghé qua nhà mình-
Lão già đó còn định âm mưu gì nữa đây?
Thôi nii-chan về phòng đi, em cũng về phòng đây. Ngủ ngon nha~!
Ngủ ngon~!
Fuuka cầm chai nước với hộp khoai rồi đi về phòng. Tôi cũng quay về phòng mình.
Tôi mở laptop của tôi lên, đăng nhập vào Twitter và lướt qua vài bài viết hiện trên tường tôi. Thi thoảng tôi cũng có bình luận một vài bài viết nữa, nhưng bây giờ cũng khá muộn rồi nên tôi chỉ lướt qua một lát rồi tắt laptop đi. Tôi ngó qua đồng hồ để bàn. Đã mười một giờ rưỡi rồi...
(Có lẽ nên đi ngủ thôi nhỉ?)
Tôi tắt đèn phòng đi rồi leo lên giường, nằm lăn lộn một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau...
*ping pong*
Tiếng chuông cứ thế inh ỏi khắp khu chung cư. Chắc hàng xóm nào có con tầm tuổi đi học sẽ thầm cảm ơn tôi lắm, vì nó giúp họ đánh thức con họ mà. Còn những người khác chắc thầm nguyền rủa tôi vì có người bấm chuông inh ỏi mà tôi còn không thèm ra tiếp khách. Tôi bật dậy, thầm chửi:
Mới sáng ra mà lũ điên nào rảnh háng tới độ bấm chuông cửa nhà người ta loạn xạ thế hả??? Người ta không tiếp thì tự biết đường mà đi về đi chứ, cứ làm phiền người ta thế mà được à!!
Nii-chan, ra mở cửa đi. Cứ để người ta bấm chuông mãi cũng không ổn đâu...
Rồi rồi...
Tôi bước ra mở cửa với bộ dạng của người mới ngủ dậy. Phải, giờ nhìn đầu tôi chẳng khác gì tổ quạ, và quần áo tôi cũng khá nhăn nhúm nữa...
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt tôi là ông già "tuyệt vời" của tôi (thật chẳng muốn nói thế tí nào) đi cùng với một người đàn ông mặc vest tầm trên dưới 30 tuổi. Nhìn ông ta có vẻ là người làm trong ngành bất động sản...
Dẫn theo người tới nhà tôi là có ý gì?
Thôi nào, đừng có gắt gỏng thế chứ. Mà, Fuuka đâu?
Làm như ông có quyền hỏi về con bé ý.
Cứ ở đó mà cự tuyệt ta đi, vì ta cũng sắp mua lại nơi này rồi. Mà nơi này nhìn cũng đẹp phết nhỉ? Ta cũng nên đi tham quan một chút trước khi quyết định mua nó chứ, phải không? - Ông ta nhìn về phía tên bên ngành bất động sản.
Cái gì?? Ai cho ông cái quyền đó??? Nghe đây, đây là nhà của tôi, là nhà do tôi dành dụm từng đồng mà mua nó, ông đừng nghĩ chỉ cần mang theo người bên ngành bất động sản đến rồi nói mua nhà tôi dễ dàng như thế! Tôi cảnh cáo các người, mau ra khỏi đây đi, không thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người vì tội xâm nhập trái phép đấy!!
Ta muốn ở với hai đứa con của ta cũng không được sao? Ta đã phải chịu rất nhiều tổn thương từ khi mẹ các con bỏ đi rồi, giờ đến lượt bọn con bỏ ta đi như cách mà mẹ các con đã làm sao…?
Con ư?? Từ bao giờ ông coi chúng tôi là con vậy?? Từ trước đến nay, ông đối xử với chúng tôi như bao cát, cứ tức cái gì là đánh đập chúng tôi, chưa kể lúc vợ ông bỏ đi khá lâu, cái sự thú tính của ông cũng bộc phát theo thời gian, ông cũng dần coi Fuuka như đồ chơi của ông, ông thích làm gì thì làm, khi chán thì ông bỏ đi. Bây giờ ông mặt dày vác mặt qua nhà chúng tôi, nói ngon nói ngọt, rồi nói muốn ở với chúng tôi, ông nghĩ tôi ngu sao?? Ông tưởng những gì ông đã làm với chúng tôi chỉ cần một lời nói là cứ thế trôi đi sao?? Tôi nói rồi đấy, tôi không bao giờ đồng ý việc bán nhà này cho ông, và hãy biến ra khỏi đây đi, đừng để tôi thấy mặt ông ở bất cứ đâu nữa!!!
Tôi đuổi hai người họ ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Tôi gõ cửa phòng em gái tôi, nói:
Anh ra mua đồ ăn một chút rồi quay về ngay, người lạ bấm chuông thì không được cho người ta vào đâu nhé. Nếu có người mở cửa thì vào phòng em chốt cửa lại, nếu thấy nguy hiểm thì gọi cho anh nhé.
Khi vừa mới chuyển đến nhà mới thì tôi có mua cho em ấy một chiếc điện thoại để có thể gọi tôi mỗi khi nhà có chuyện. Và đôi khi quản lý chung cư có chìa khóa dự phòng để mở cửa (vì tôi hay để tiền ở trên tủ giày đặt ngay dưới lọ hoa giả, và tôi có nói cho quản lý biết để tiện việc thu tiền nhà của tôi trong trường hợp tôi không có nhà).
Tôi ra khỏi nhà, chạy đến khu siêu thị ở gần trường tôi.
Một lúc sau, lão ta đến nhà hai anh em họ. Lão ta đi cùng với một người khác, hình như là thợ phá khóa. Lão nhờ thợ mở cửa, sau đó lão đưa tiền cho người đó và tiến vào trong nhà…
Khi đang đợi đến lượt mình tính tiền, tôi có ngó qua điện thoại mình một chút. Bỗng một cuộc gọi xuất hiện, là từ Fuuka.
(Gì vậy...??)
Tôi nhấc máy. Là giọng của em gái tôi… Với một người đàn ông trong phòng. Là lão ta! Nghe có vẻ như lão đang giằng co với em ấy, hai người cứ đẩy đi đẩy lại...
*rầm*
Rồi em tôi bị đẩy xuống. Và lão ta đang từ từ tiến đến gần. Tôi có thể tưởng tượng ra mọi viễn cảnh tồi tệ xảy ra thông qua đầu dây bên kia...
Của quý khách hết 1280 yên ạ. - Cô thu ngân nói.
Dạ đây ạ. - Tôi đưa tiền cho cô ấy rồi cầm túi đồ tức tốc chạy về nhà.
Vừa chạy đến gần nhà, tôi thấy một bóng người chạy vụt qua tôi. Đứng ngay trước mặt tôi là lão già đó. Tôi tức điên lên, lao thẳng vào lão ta rồi "chọi" thẳng cái dép vào mặt lão. Ông ta tức điên, lao vào đẩy tôi. Tôi liền "tiện tay" phang thẳng túi đồ vào mặt ông ta rồi đẩy ông ta vào đống túi rác gần nhà.
Tôi chợt nhớ lại, còn Fuuka! Nếu lão ta đứng ở ngoài thì em ấy đang ở đâu? Tôi nhớ đến hình bóng lướt qua tôi lúc trước. Tôi chạy về hướng mà bóng người đó đã đi…
Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, cứ hỏi hết người này đến người khác nhưng không ai thấy em gái tôi đâu cả… Tôi dần mất đi hy vọng tìm được con bé.
Thôi hỏi nốt một người nữa vậy, nếu không thấy thì báo cảnh sát thôi...
Tôi chạy qua hỏi một nhóm học sinh đang vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
Xin lỗi, em không thấy... - Cô gái tóc đuôi ngựa.
Ơ, khoan đã… Hình như tớ có thấy em ấy? - Chàng trai tóc dài.
Sao cậu thấy hay vậy, Erika-chan có thấy đâu? Mà tớ cũng không để ý nữa... - Chàng trai tóc đỏ.
Tớ cũng có thấy, em ấy chạy ngang qua tớ. Em ấy chạy về hướng kia kìa. - Cô gái tóc ngang vai vừa nói vừa chỉ về hướng đằng sau.
À, nãy em ấy có đụng phải tớ, em ấy đi theo hướng Nino-chi chỉ á. Mà hình như đó là hướng đến khu nhà hoang mà? - Chàng trai tóc đầu nấm.
(Nhà hoang ư? Em ấy làm gì ở cái chỗ đó? Con bé bị bắt cóc ư?? Nhưng họ nói thấy em ấy chạy vào đấy, đâu có nói là em ấy đi cùng với ai đâu...?)
Em ấy có đi cùng ai không? - Tôi cố gắng hỏi.
Không, em ấy đi một mình. Thấy em ấy có vẻ vội vã lắm, hình như đang chạy trốn ai đấy hay sao á... - Nino.
Ê, đừng có nói gở như thế chứ! Người ta đang lo gần chết kia kìa... - Erika.
Nói vậy thôi chứ chỗ đó an toàn lắm. Chẳng ai thèm bén mảng đến cái chỗ đấy, kể cả cảnh sát cũng không đả động đến khu đó lâu rồi mà. Chắc là em ấy sẽ ổn thôi, chỗ đó cũng không quá nguy hiểm mà.
Tôi cảm ơn nhóm người đó rồi chạy theo hướng khu nhà hoang. Mong là em ấy không gặp vấn đề gì…
Tôi cứ thế chạy, rồi chậm dần, chậm dần… Cuối cùng tôi dừng lại khi nhìn thấy một ánh sáng le lói trước mắt.
Giờ trời cũng chưa đủ tối để đèn đường lên mà...?
Tôi tự hỏi bản thân. Nhưng rồi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, tôi cứ thế chạy về phía ánh sáng đó. Mang hy vọng có thể tìm được em gái tôi ở trong khu đó, tôi cứ thế chạy tiếp. Khi ánh sáng đó biến mất, tôi dừng lại và từ từ tiến vào khu bỏ hoang...
Cô gái bé nhỏ ấy cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi cô ấy không thể chạy được nữa. Đột nhiên cô thấy một ánh sáng le lói trước mắt. Cô chạy theo nó, khi đến được chỗ ánh sáng đó, cô dừng lại.
Đây là đâu...?
Một khu nhà hoang hiện ra trước mắt cô.
Dù bây giờ mới gần hai giờ chiều, nhưng trong đây lại có vẻ khá tối. Trông nó như một khu phố hoàn toàn khác với bên ngoài, như thể đây là một thế giới hoàn toàn khác vậy…
(Nhìn nơi này không giống khu nhà hoang cho lắm...)
Cô nhìn sang bên trái, là hàng quán bày bán đủ thứ: lương thực, thuốc men, quần áo, đồ dùng cá nhân,... cũng có một vài khu dành cho trẻ em...
Khi nhìn sang phải, là những ngôi nhà có một hay vài hộ gia đình sống cùng nhau, có vẻ như họ đều là người vô gia cư, có cả khu vui chơi và quán cà phê manga nữa. Cô cứ dạo quanh khu nhà hoang, thỉnh thoảng có vài đứa trẻ con nô đùa chạy ngang qua. Cô dõi theo nhóm trẻ đó trong sự ngưỡng mộ và ghen tỵ:
Nhìn vui ghê...
Nè, nhóc con từ đâu chui ra thế~? - Chàng trai tóc cam nhảy bổ qua trước mặt cô.
Em gái, hình như em không phải là người ở khu này. Em từ đâu đến vậy? - Chàng trai tóc xanh dương đi cùng hỏi.
Fuuka chưa kịp nói gì thì đã bị một cô gái tóc hồng kéo tay ôm chặt:
Êy, em nó là của tôi, của tôi nha~! Cấm giành giật, và cũng cấm đụng vô~!! - Cô gái tóc hồng nói.
Tự dưng nhảy ra từ góc nào xong sang bắt quàng làm họ nhanh thế??
Gì chứ, con bé dễ thương thế này, tôi mà đứng yên nhìn thì có mà để cậu bắt nạt em ấy hả??
Ai rảnh hả má???
Nào nào, hai đứa bình tĩnh đi, không cãi nhau nữa~ - Cô gái tóc bạch kim vỗ tay tiến lại gần.
Đây không phải việc của bà nhé, bà chị già!
Ara~? - Cô gái tóc bạch kim nói với giọng tức giận.
Vừa nói xong, cô gái tóc bạch kim cầm giày phi ngay về phía chàng trai tóc cam rồi tuôn ra những câu chửi cậu, còn chàng trai tóc xanh dương cố gắng ngăn cản cô gái tóc bạch kim. Nhân lúc đó, cô gái tóc hồng kéo tay Fuuka chạy đến phía khu trò chơi ở gần đó.
Nè, chị là Samie, còn em?
Fuuka ạ...
Tên dễ thương ghê, mà nhìn em cũng dễ thương nữa, đúng là hợp nhau mà~
H...hể?
Đến nơi rồi, vào chơi cùng chị thôi nào~!
Samie dắt tay Fuuka vào trong khu trò chơi. Ở đó có đầy đủ mọi loại trò: từ hockey, taiko, cho đến trò bóng rổ, phòng chụp ảnh,... Samie chạy ngay đến chỗ máy gắp thú, cô bỏ xèng vào, bấm bấm vài nút trên máy. Và, cạch.
Một con thỏ bông trắng rơi ra. Samie cúi xuống, lấy con thỏ bông rồi đưa cho Fuuka:
Của em đây. Máy này còn nhiều con lắm, có thích con nào nữa không chị gắp cho~?
Dạ thôi, con này là được rồi ạ~ - Fuuka vui vẻ đáp lại.
Cuối cùng cũng chịu cười rồi nhỉ~
Fuuka đỏ mặt quay ngoắt qua chỗ khác. Samie rủ Fuuka chơi tất cả các trò chơi có ở trong khu trò chơi, cuối cùng là rủ qua chỗ phòng chụp hình. Fuuka cảm thấy rất vui. Cô thấy ngày hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời cô.
Đến phòng chụp hình rồi đó~ À, mặt em không lên được trên màn hình nhỉ, yosh~!
Whoa...!!
Samie nhấc bổng Fuuka lên. Cô thấy mặt cô hiện trên màn hình, kèm thêm vài sticker dễ thương.
*tách*
Xong rồi đó~ - Samie hạ Fuuka xuống.
Bức ảnh rơi ra từ chỗ nhả ảnh. Nó là ảnh khổ khá to, chia làm bốn ảnh nhỏ bằng nhau.
Của em đây, coi như mỗi người hai cái nha~ - Samie đưa cho Fuuka.
Ai đây...? - Cô gái tóc nâu hỏi Samie.
Mới "nhặt" được ở khu đất trống đó~
Đùa à, mà nhóc này đâu giống người ở đây… Mới đến à…? Hay là bị lạc? Chỗ này cũng không phải chỗ không dễ lạc… Dù sao thì, đưa em ấy ra khỏi đây đi, cậu cũng không muốn dính rắc rối với lũ cảnh sát đâu, phải không?
Rồi rồi, con này sẽ đưa em ấy ra khỏi đây, được chưa…?
Nói xong cô gái tóc nâu bỏ đi. Samie phụng phịu nói thầm:
Gì chứ, đâu nhất thiết phải nghiêm túc thế đâu, có gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm mà.
...
Dù tiếc thật, nhưng giờ chị sẽ đưa em ra khỏi đây. Lúc nào muốn thì cứ quay lại chỗ này nhé~~!
Samie dắt tay Fuuka dẫn ra ngoài. Khi hai người đang đến chỗ cửa hàng bánh kẹo thì họ thấy một nhóm người đang đứng bàn bạc ở sân trẻ em. Có vẻ như họ là người thuộc xã hội đen… Một lúc sau, có một người đàn ông trung niên đến chỗ nhóm người đó:
Tụi mày đã tìm được con bé đó chưa?? - Người đàn ông đó lớn tiếng với nhóm người đó.
Dạ chưa-
Lũ ăn hại!! Tụi mày có biết hậu quả sẽ như thế nào nếu tụi mày không tìm ra nó không? Tệ hơn nữa là nếu thằng ranh Fuyuki tìm ra được nó trước tao thì hậu quả sẽ còn khủng khiếp như thế nào bọn mày biết không?? Người ngồi tù bóc lịch ở đây không chỉ có tao đâu, tất cả lũ chúng mày sẽ theo tao vào tù hết! Tệ nhất là chúng ta sẽ cùng nhau mục rữa trong cái nhà tù lạnh lẽo đó!!
Nhưng mà, ở cái nơi khỉ ho cò gáy thế này, biết đi đâu mà tìm? Chưa kể có mấy chỗ còn chẳng có lấy một bóng người nữa… - Một tên trong nhóm.
Thì sao?? Bộ lũ chúng mày ngu tới mức không trèo qua đó được hả? Không có ai thì càng tốt chứ sao, càng dễ tìm chứ sao?? Đừng có đứng đây lôi thôi nữa, lập tức qua mấy khu đó cho tao!!!
Vâng!
Nói xong cả nhóm chạy về phía "khu vực cấm". Samie nhanh chóng dắt theo Fuuka chạy về phía khu nhà cô.
Vừa đến nơi, Samie mở rầm cái cửa làm cả hội bên trong giật bắn mình. Samie la lớn:
Nguy rồi, nguy rồi!!
Bị điên à? Mắc mớ gì mà bà phải la như muốn cho cả làng cả xóm nghe thấy vậy?? - Chàng trai tóc cam.
Lại cái gì nữa đây? Mỗi khi mụ kia la lên như thế là thường chả có gì tốt đẹp xảy ra cả. Vụ gì? Nói nhanh, để thằng này còn biết đường...né. - "Nhóc" tóc vàng phàn nàn.
Vụ gì đấy Samie, có nghiêm trọng không? - Chàng trai tóc xanh dương.
Có một nhóm người định bén mảng đến "khu vực cấm" kìa!! - Samie vội vã đáp.
Hả? Cái gì?? - Cả ba người la lớn.
Thế này thì không ổn rồi… Đây là địa bàn của chúng ta, là của băng đảng Snow Wolf này, dễ gì mà người trong khu có thể bén mảng đến, huống chi là người ngoài? - Chàng trai tóc xanh dương độc thoại.
Giờ không phải lúc độc thoại đâu, Hide. Cả ba chúng ta phải qua đó nhanh lên! - Chàng trai tóc cam.
Từ từ đã Tohru, nghĩ lại mà xem. Tại sao người ngoài lại đến khu này, đến cả lũ cảnh sát còn chẳng thèm để ý đến cái chốn này. Chắc lũ đó đến với mục đích gì đó… Giờ Samie qua gọi July đi, chúng ta sẽ qua đó thương lượng trước. À, nếu cần thiết thì gọi cả Erin qua nữa nhé. - Hide.
Tóm lại là giờ tôi với cậu cứ qua đó trước chứ gì? Cần gì phải lằng nhằng thế, cứ qua đó đã rồi tính. - Tohru.
Quy tắc cũ, tôi né vụ này nhá… - "Nhóc" tóc vàng.
Ender, con bé nhờ cả vào cậu đấy~ Cậu đã không phải tham gia vụ này rồi, nhưng ít nhất hãy giúp cả lũ việc này đi~!! - Samie.
Ê con mụ kia, đúng là tôi thích trẻ con thật, nhưng đâu phải lúc nào cũng có thể thản nhiên ném trẻ con qua chỗ tôi như thế chứ. Thằng này không phải bảo mẫu đâu! - Ender.
Cả lũ cứ thế chạy đi bỏ mặc Fuuka đang đứng ôm thỏ bông ngơ ngác và Ender đang ngồi gào loạn trong phòng…
Nhóm xã hội đen đã đến được chỗ cổng khu vực cấm...
Đến nơi rồi, giờ tính sao…? - Tên Một.
Kiếm cái gì để mở khóa thôi chứ sao. Thứ gì cũng được, miễn là có thể bẻ được khóa… - Tên Hai.
Ở cái chỗ này dù có đào cả đất lên thì cũng chả mò ra được cái gì đâu, thôi cứ trèo cổng vào đi. Từng đứa một đứa nâng đứa khác trèo lên, cứ thế cho đến khi cả lũ vào hết… Đứa còn lại đứng ngoài canh, có ai đến thì báo. - Tên Ba.
Okay, bắt đầu kế hoạch thôi! - Tên Hai.
Họ đứng quanh khu vực cấm, từng người, từng người một trèo vào… Chỉ còn lại tên Ba đứng ở ngoài, tên Một nói vọng ra:
Nếu có ai đến thì báo cho cả đoàn nhá, nhớ đấy!
Xong xuôi, hắn chạy theo đoàn vào trong... Tên Ba đứng canh ở ngoài chưa được bao lâu đã bị hai người khác mai phục, bắt trói. Là Tohru và Hide.
Nói mau, lũ còn lại đâu rồi?? Bọn chúng vào trong rồi, đúng không??? - Tohru.
Ơ… Tôi...
Có nói không?? Hay tao cho mày lãnh đủ??
Bình tĩnh, Tohru. Giờ không phải lúc. - Hide.
Giờ sao? Cả hai đứa mình cùng vào trong à? Nhưng vẫn cần một đứa đứng canh chừng chứ, lỡ hắn chạy mất thì sao??
Tạm thời cứ trói hắn ta vào gốc cây kia đi. Lục soát khắp người hắn, tịch thu tất cả những gì khả nghi rồi chúng ta cùng vào trong.
Được rồi. Cậu mở cửa đi, để tôi lục soát người hắn.
Tohru lục soát tên Ba, trong khi Hide mở cửa. Cậu lấy được khá nhiều thứ từ người hắn ta: dao, súng, băng dính,... Tohru cầm hết tất cả rồi theo Hide chạy vào trong.
Samie cuối cùng cũng đến được chỗ của July. Và tình cờ thay, Erin cũng ở đó.
July, Erin, nguy rồi!!
Sao nữa đấy?? - Hai người họ đồng thanh.
Có một nhóm người bén mảng đến khu vực cấm. Tohru với Hide đã tới đó rồi!
Bộ hết chuyện để làm rồi hay sao mà đến phá phách thế không biết…! - Erin
Giờ đứng than cũng chẳng giải quyết được gì, qua đó đã rồi tính. - July
Cả ba người chạy thẳng đến chỗ khu vực cấm.
Ở khu vực cấm...
Tên Ba dùng sức lục mãi, lục mãi khắp người hắn. Cuối cùng cái điện thoại cũng rơi ra. Vì hắn giấu ở sâu trong người nên lúc lục soát không bị thấy. Hắn tranh thủ liên lạc với đồng bọn:
Nguy rồi, mau ra khỏi đó đi!
Có người đến à? - Tên Một nghe máy.
Bọn chúng vào hẳn bên trong rồi...
Cái gì?? Sao mày không nói sớm hả??
Tao bị bọn chúng mai phục, nãy bọn chúng đi rồi tao mới thông báo được…!
Thôi cũng may là mày còn có thể thông báo được, chứ lúc bọn chúng đến mà không thấy thông báo gì chắc chết quá.
Tên Một tắt máy, ra lệnh với đồng bọn:
Tất cả mọi người, nhanh chóng rút!
Rõ!!
Tất cả vội vàng chạy ra ngoài. Nhưng mới chạy được một đoạn thì bọn chúng đã bị Tohru và Hide đứng chặn lại. Nơi đây dần trở thành hỗn chiến...
July, Samie, Erin cuối cùng cũng chạy đến nơi. Họ thấy tên Ba bị trói ở gốc cây, bên cạnh hắn có điện thoại. Họ lao vào túm lấy tên Ba đang cố thông báo tình hình cho đồng bọn.
Cuộc gọi đã kết thúc khá lâu rồi, chắc hắn đã thành công thông báo cho đồng bọn biết… - July nhìn điện thoại hắn.
Bây giờ tôi với July sẽ vào trong giúp hai người họ. Samie, ở ngoài nhờ cả vào cậu. - Erin.
Nói xong, July và Erin chạy vào trong. Samie ngồi canh bên ngoài, đôi khi ngó ra sau xem có tiếp viện bên địch tới không.
Bên trong khu vực cấm...
Lũ ranh con, dám chặn tụi tao à?? - Tên Hai.
Tao mới là người cần hỏi câu đó!! - Tohru.
Bình tĩnh, bộ cậu quên mục đích ban đầu rồi à? - Hide.
Giờ không phải lúc, hơn nữa bọn chúng dễ gì nghe chúng ta nói chứ!
Trước hết cứ ngăn không cho chúng chạy thoát đã...
Bọn này không có rảnh để nghe tụi mày nói nhảm đâu!
Tên Hai lao thẳng vào Hide. Hắn tính đẩy cậu vào góc tường. Nhưng chưa kịp đẩy tên đó đã bị cậu vật cho một phát, lao thẳng xuống đất. Tohru nhân lúc đó lao vào đánh tên Một. Đồng bọn của chúng cũng lao vào chỗ cậu. Thấy thế, Hide cũng lao vào hỗ trợ.
Tất cả dừng lại mau! - July.
Đến địa bàn của tụi này mà không xin phép, rốt cuộc mấy người muốn gì? - Erin.
Cả hội dừng lại. Hầu hết bên địch bị hai người kia đánh bầm dập, tên Hai nằm sõng soài trên sàn. Còn tên Một chỉ bị xây xát ngoài da, Tohru và Hide cũng đã khá kiệt sức khi phải đánh với nhiều người.
Gì đây, hai cô gái đến chốn chiến trường này làm gì thế? Đây không phải chỗ cho đàn bà con gái đâu~! - Tên Một vừa nói vừa lao thẳng đến chỗ Erin.
Hắn ta chưa kịp đả động gì đến Erin đã bị cô đạp thẳng vào bụng, ngã lăn ra đất. Khi hắn ta vẫn nằm ôm bụng cô nói:
Bọn tôi đến đây để thương lượng, không phải để đánh nhau. Nếu mấy người còn manh động nữa thì tôi không chắc mấy người có thể toàn mạng để ra khỏi đây đâu.
Giờ bên mấy người các ngươi có thể đồng ý thương lượng được chưa~? - July.
Hừ...! Được rồi, thương lượng thì thương lượng! - Tên Một.
Mấy tên đó không thương lượng nổi đâu, để ta thay mặt bọn chúng cho. - Một người đàn ông trung niên.
Mọi người nhìn về phía người đàn ông kia. Samie một tay quăng thẳng tên Ba xuống đất, một tay kề dao sát cổ người đàn ông kia.
Bỏ dao xuống được rồi đó, Samie. - July.
Samie bỏ dao xuống. Tên đó vẫn đứng yên. Có vẻ như hắn không phải là người hợp với việc đánh đấm...
Bọn ta không có ý xâm nhập trái phép, bọn ta chỉ đang tìm người chạy đến khu này thôi. Chỉ cần tìm được người đó là bọn ta sẽ đi ngay, không bén mảng đến khu vực này nữa. - Hắn nói.
Mấy người muốn tìm ai? - July.
Một cô bé tóc đen, dài ngang lưng, trên tóc có cài kẹp nơ màu tím, và có mắt tím. Lúc cô bé đó chạy vào đây con bé có mặc áo cam với váy trắng.
Xin lỗi, nhưng bọn tôi không thấy con bé đó. Nếu tìm được thì bọn tôi sẽ báo cho các người, giờ thì ra khỏi đây đi! - Samie nói chen vào.
Bình tĩnh nào Samie, cứ cáu gắt như vậy thì không ổn cho vụ thương lượng này đâu. - July.
Mấy người đã nghe thấy rồi đấy, hiện tại bọn tôi không thấy con bé. Có gì sẽ báo lại với các người sau, như vậy đủ để chấp nhận giao kèo rồi chứ? - Hide.
Được rồi, bọn ta sẽ rời khỏi đây. Nhưng mà bọn ta vẫn chưa ra hẳn ngoài khu vực nhà hoang kia đâu. Hãy nhớ lấy giao kèo của chúng ta, ta mong là các người sẽ không thất hứa. Nhưng nếu các người dám, ta không biết là sẽ có chuyện gì xảy ra với các người đâu.
Nói xong, tên đó quay lưng ra khỏi khu vực cấm. Đồng bọn của ông ta cũng đi theo. Mọi người đều di chuyển ra ngoài...
Tất cả đều ra khỏi khu vực cấm. Bọn chúng cứ thế đi hẳn ra ngoài, còn hội Snow Wolf thì đứng ở ngoài.
Sao cậu lại nói dối về việc không thấy con bé hả??? - Tohru.
Nhìn mặt bọn chúng đủ uy tín để chúng ta giao Fuuka cho bọn chúng không? Cậu phải biết nhìn người đi chứ?? - Samie.
Làm như thằng này quan tâm ý! Giao người cho bọn chúng thì cậu kêu không ổn, không đưa thì cũng chỉ còn nước rắc rối với lũ cảnh sát. Thế giờ cậu muốn sao??
Ít ra chúng ta cũng có làm gì hại đến con bé đâu, còn đưa cho bọn chúng lỡ như tự chuốc họa vào thân thì sao??
Hai người bình tĩnh đi, giờ đứng đây cãi nhau cũng có được ích gì đâu... - Hide.
Tạm thời cứ về nhà đi đã. Samie, cậu để con bé ở đâu vậy? - July.
Ở nhà trọ đó, con bé đang ở cùng với Ender.
Thôi giờ qua đấy đi, đứng đây cũng chả để làm gì. - Erin.
Cả hội chạy về nhà trọ.
Fuuka cứ đứng ôm con thỏ bông nhìn Ender. Ender vò đầu, thi thoảng cũng liếc qua phía Fuuka. Hai người họ nhìn nhau một lúc lâu.
Muốn ăn bánh kẹo gì không? - Ender mở lời.
Dạ không...
Cứ lấy cái gì ăn tạm đi. Mà cứ đứng đó không thấy mỏi chân hả?
Vậy em lấy cái này… - Fuuka với lấy gói bánh dorayaki nhân dâu.
Ồ, dorayaki nhân dâu à? Anh cũng thích vị đó lắm đấy~!
Vậy là chúng ta có cùng sở thích ăn uống đó nhỉ~
Cả hai ngồi cười với nhau. Ngoài anh trai cô ra, cô chưa từng nói chuyện với ai thân thiết như thế này. Hai người cứ ngồi nói chuyện với nhau, rồi Ender cúi xuống lấy cái gì đó. Là một cái móc khóa hình thỏ màu hồng - trắng, trên mặt nó có bịt mắt màu đỏ hình trái tim.
Cho nhóc này. Là hàng anh mày tự làm đấy. - Ender đưa móc khóa cho Fuuka.
Cảm ơn...
Gì mà phải ngại ngùng thế, có phải chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau đâu~?
Cả hai lại im lặng nhìn nhau. Rồi lại quay ngoắt sang chỗ khác.
*rầm*
Tiếng cửa xé tan sự tĩnh lặng bên trong nhà trọ. Là Samie.
Bị điên hả mụ kia??? Mắc mớ gì mà cứ phải đập cửa rầm rầm như thế hả?? - Ender gào ầm lên.
Tôi thích vậy đấy, có được không??
Mụ có phải là con gái không vậy? Nhẹ nhàng tí thì chết người à, thót hết cả tim con người ta rồi đây này!!!
Có mà cậu nhát gan thì có, Fuuka vẫn bình tĩnh mà?
Em nó có bị giật mình đấy, tại má nội không để ý thôi!!
Ara, từ bao giờ Ender lại để ý đến Fuuka nhà ta thế~? - July chen ngang.
Ai mượn bà nói hả, bà già kia?
Hình như thằng kia muốn ăn đòn lắm nhỉ~?
July vớ ngay cây chổi đằng sau cánh cửa rồi rượt theo Ender. Ender lẫn July rượt đuổi nhau khắp phòng. Tohru với Hide thi nhau né những tàn dư do July gây ra, tiện thể ra hiệu cho Samie kéo Fuuka ra khỏi "chốn chiến trường" này.
Thế giờ hai người ngưng được chưa, cứ đánh nhau thế này có mà nát nhà à?? - Tohru.
Rượt nhau đủ rồi đó hai người, giờ qua việc chính thôi... - Hide.
Phải đến một lúc sau, khi Fuuka chạy ra ngăn Ender với July thì cuộc "chiến tranh" này mới chấm dứt...
Thế, thương lượng sao rồi? - Ender.
Bọn chúng muốn chúng ta đưa Fuuka ra, có được Fuuka rồi bọn chúng sẽ không bén mảng đến chỗ chúng ta nữa. - July.
Thế, chúng ta có chấp nhận điều khoản này không? - Ender.
Lẽ ra là xong luôn rồi, nhưng bà Samie nói không thấy Fuuka kìa! - Tohru.
Cậu không biết nhìn người thì để bọn này nhìn hộ đi! Đưa cho bọn chúng xong lỡ bọn chúng làm hại Fuuka thì sao?? - Samie.
Hai cái bọn kia, hở tí là lại oang oang lên như cái chợ là sao??? - Ender.
Giờ tính sao, có đưa Fuuka cho bọn chúng không? Biểu quyết nè. - Hide.
Không nha~!! - Samie.
Tôi cũng nghĩ không nên đưa cho bọn họ... - July.
Cứ đưa đi, có gì xảy ra thì mình sẽ tự chịu trách nhiệm. - Tohru.
Tôi cũng nghĩ như Tohru nha. - Hide.
Vậy là 2 - 2. Quyết định thuộc về Ender.
Ủa sao mấy người lại hùa nhau giao trọng trách cho thằng này vậy??? - Ender.
Trâu chậm uống nước đục. - Cả bọn đồng thanh.
Quá đáng thế!! Mấy người làm vậy ai chơi nổi với mấy người???
Ender nhìn Fuuka một lúc lâu. Rồi lại quay về phía bốn người kia. Cậu thở dài:
Fuuka, em có muốn rời khỏi đây không? - Ender hỏi Fuuka.
Ê đừng có đánh trống lảng nhá! - Bốn người họ đồng thanh.
Lảng cái búa, bộ mấy người muốn quyết định mà không nghĩ đến cảm xúc của người trong cuộc sao??
Phải ha, dù sao thì Ender cũng là "bộ não" của hội mà... Mỗi tội là nó cũng tỉ lệ thuận với độ chơi ngu luôn~ - Samie.
Này mụ kia, khen thì khen đàng hoàng chứ không chơi kiểu vừa đấm vừa xoa như thế nhá!
Vậy, em có muốn đến chỗ mấy người đó không? - Tohru.
Bị ngu hả thằng kia, bộ em nó biết mấy người đó là ai mà nói tỉnh rụi thế hả?
Ơ hay, nó đi cùng Samie mà không biết làm sao được? Cậu có bị lú đột xuất sau quả đánh của mụ July không đấy??
Tin tao cho mày ăn đập thay phần Ender không~? - July lộ sát khí trước mặt Tohru.
Bình tĩnh chị gái ơi, sát khí hiện "hơi" rõ rồi đấy… - Tohru, Ender.
Cả hội im lặng một lúc lâu. Có vẻ như đây là lần đầu tiên Fuuka thấy hội này im lặng đến vậy. Không chịu nổi sự im lặng này lâu, cô mở lời:
Em… Em muốn nii-chan đón em!
Hả, nii-chan?? - Cả hội đồng thanh.
Phải...
Mà bọn này đâu biết anh trai em là ai đâu. Có gì để nhận biết không? - Hide.
Hình như em có để điện thoại trong túi áo, để em tìm lại...
Điện thoại...? A, phải rồi!
Samie lôi ngay điện thoại trong túi quần cô, tay lướt nhanh qua màn hình điện thoại, tìm kiếm một bản ghi âm.
Đây rồi~!
Bản ghi âm đó được phát. Tất cả cuộc nói chuyện của nhóm xã hội đen đó đã được ghi lại.
Vậy là bên này đoán đúng rồi nhỉ~? - July.
Rồi rồi, theo ý chị hết... - Tohru.
Mà, Fuyuki là ai? Cái người được nhắc đến trong bản ghi âm ý? - Ender.
Chịu...
Là nii-chan…! - Fuuka.
Không thể tin được… - Tohru, Ender, Samie.
Gì vậy, sao mấy người lại ngạc nhiên thế? Hay là đang không muốn tìm ra anh trai của Fuuka đó~? - July.
Không có nha...!
Mà giờ biết tên cũng có làm được gì đâu. Ai biết có bao nhiêu người tên như thế chứ? Mà tôi nói vậy không phải để ba người chực chờ cơ hội không tìm nhá~ - Hide.
Ai… Ai nói là không tìm chứ? Tôi… Tôi chỉ không ngờ là tìm ra được anh trai của em ấy sớm vậy thôi! - Tohru lắp bắp.
Hai người chực chờ cơ hội nhất là đôi kia kìa~ - July chỉ tay về phía Samie và Ender.
Bọn này không có!! - Samie, Ender đồng thanh.
Thôi giờ một đứa đưa em nó ra ngoài đi, cứ để em ấy ở đây thì có mà đến Tết cũng chưa tìm ra. - Hide.
Rồi ai đưa? - Tohru.
Oẳn tù tì cho công bằng.
Tui thấy có hai người muốn đi nhất đấy~ - Tohru nhìn về phía Samie và Ender.
Nhìn cái gì hả??? - Samie, Ender đồng thanh.
Cuối cùng họ quyết định chơi oẳn tù tì. Sau một ván, còn lại Ender và Samie.
Tôi nói có sai đâu~ - Tohru.
Hiếm khi thấy Tohru đoán đúng đấy nhỉ~? - July.
Sau một hồi "đấu tranh" khá dai dẳng cuối cùng Ender đã thắng.
Thắng rồi hú hú~! - Ender.
Tức quá, lẽ ra quả đó mình nên ra lá mới phải…! - Samie.
Nhìn cậu ta vui chưa kìa...
Ender dẫn Fuuka ra ngoài. Trước khi đi, cậu ta kịp túm lấy hai gói bánh dorayaki nhân dâu rồi đưa một cái cho Fuuka.
Tôi đang ở trong khu nhà hoang. Thật sự nó không giống như tôi tưởng tượng. Nó như là một thế giới khác trong khu Isogo này vậy. Khu này hoàn toàn không có vẻ gì giống như bị bỏ hoang cả: đông đúc, hàng quán đầy đủ mọi thứ, trẻ em nô đùa quanh đây rất nhiều,... Tôi cứ ngó quanh ngó quất, tiện thể hỏi về Fuuka.
Đúng như tôi nghĩ, không ai thấy em ấy cả... Khi thấy một khu trẻ em ở trước mắt, tôi lập tức chạy thật nhanh đến đấy. Trong đầu tôi nghĩ rằng nếu hỏi bọn trẻ tầm tuổi em ấy thì sẽ dễ hơn...
*rầm*
Đi đứng kiểu gì đấy, không có mắt nhìn à?
Một cô gái tóc nâu nhìn tôi bằng nửa con mắt. Chắc cô ấy là người mà tôi đã lỡ tông phải. Tôi đứng dậy, phủi bụi quanh người rồi kéo cô ấy dậy:
Xin lỗi, tôi hơi vội nên không chú ý...
Dù vội nhưng để ý giùm cái đi chứ, lỡ như lần sau người anh tông phải không phải là tôi mà là một cụ già thì sao...?
Vốn dĩ tôi không hay vậy, do tôi đang mải tìm người...
Sao hôm nay ai cũng lạc ở cái chỗ này hết vậy…
Bình thường không có ai đến đây à?
Chẳng ai đến cái nơi khỉ ho cò gáy này cả, đến cả bọn cảnh sát còn chả thèm bén mảng đến cái chỗ này. Có người ngoài vào đây mới là chuyện lạ đấy.
Cô gái đó trông có vẻ khó gần, không, khó gần thật ý chứ có vẻ gì nữa... Dù vậy, tôi vẫn cố trút hết can đảm hỏi cô ấy:
Xin lỗi, cho hỏi chút... Cô có thấy người này chạy qua đây không? - Tôi đưa ảnh của Fuuka ra.
Hmm… Ủa mà, chẳng phải cô bé này đi cùng với Samie sao? - Cô gái đó nói nhỏ.
Cô thấy con bé sao? Con bé ở đâu vậy?? - Tôi túm vai cô ấy gặng hỏi.
*cốp*
Bị điên à? Mắc mớ gì phải lắc lư con người ta như thế chứ?? Hỏi suông thôi không được à mà phải gào mồm lên là sao???
Cô nói cô biết con bé ở đâu mà. Mau nói đi, con bé đang ở đâu??
Bộ anh bị cuồng em gái nên sinh ra hoang tưởng à?? Ở cái chỗ như thế này thì lòi đâu ra bắt cóc mà lo với chả lắng hả??? Nãy có nhóm người cũng hỏi về con bé đó đấy, đi mà qua chỗ bọn đấy mà tìm cùng chứ ai rảnh mà tìm cho anh???
Nhóm người? Đừng nói là lão ta...
Ê, tìm thì tìm nhanh đi chứ đứng đấy độc thoại à? Con này không rảnh đứng tiếp chuyện đâu.
Tôi chỉ hỏi nốt câu này thôi, rồi tôi sẽ đi luôn. Cô có thể trả lời không?
Không quá dài dòng là được, hỏi đi?
Trong nhóm người đó, có người đàn ông trung niên nào tóc vuốt ra sau không?
Kinh, ông này có duyên với việc tìm người thất lạc à…?
Ông ta không phải người bị lạc, ông ta muốn bắt em gái tôi! Để...
Để? Nói thì nói đi sao cứ được một lúc lại ngừng thế, sao lúc gào mồm tìm em gái thì nhanh thế??
Để-
Chết tiệt thật! Sao mà dai như đỉa vậy??? - Một "nhóc" tóc vàng vừa kéo tay Fuuka vừa chạy đến.
Hai người họ tới gần chỗ tôi. Theo sau họ là một đám người mặc trang phục đen. Có vẻ như bọn chúng đang đuổi theo 2 người họ.
Fuuka!! - Tôi gào lớn.
Ôi mẹ ơi cái tai con… - Cô gái tóc nâu.
Nii-chan! - Fuuka đáp lại.
Này Erin, làm gì đi, bọn chúng cứ đuổi theo tôi nè~! - "Nhóc" tóc vàng vừa chạy vừa nói.
Thả tay ra đi, để Fuuka tự chạy đến chỗ anh trai em ấy là được rồi.
"Nhóc" tóc vàng thả tay em gái tôi ra, còn em gái tôi chạy thẳng đến chỗ tôi. Hai người họ nhìn tôi, cười nhẹ:
Cuối cùng được thấy cảnh gia đình đoàn tụ nhỉ~? - "Nhóc" tóc vàng.
Phải đó. Mà Ender, thím tính giải quyết sao với đám người thím mang đến đây?
Thôi chết...!
Đám người ban nãy đuổi theo hai người họ giờ lao thẳng về phía hai anh em tôi. Mục tiêu của bọn chúng là Fuuka! Tôi để Fuuka nấp ra sau mình, rồi ''nhẹ nhàng'' đá thẳng vào chỗ hiểm của một tên. Tên đó gục xuống ngay.
Ý cha, anh trai chơi đòn hiểm ghê~! - Ender huýt sáo.
Có trách nhiệm tí đê cái tên kia. - Erin cốc đầu Ender.
Ê, đừng có đánh vô đầu thằng này nha, ngu đi thì ai làm "bộ não" của hội cho hả?? Mà tôi cũng không biết đánh đấm đâu, tự xử đi...
Tí nữa chuẩn bị ăn đòn vì vác rắc rối đến mà không tự chịu trách nhiệm.
Nói xong, Erin lao thẳng đến chỗ mấy tên kia. Một tên, rồi hai tên, cứ thế mà bên đối phương bị hạ gục dần... Một tên bước từ đằng sau, bật dao ra, toan lao thẳng vào Erin.
Cẩn thận! - Tôi vừa nói vừa lao ra.
Nhưng chưa kịp lao đến thì tôi bị Erin đẩy ra, rồi cô ấy dùng chân đá thẳng vào mặt tên đó. Hắn nằm sõng soài trên đất.
Bộ não anh bị úng nước hay sao mà lao vào như không có gì thế hả?? - Erin lớn tiếng.
Ơ… Tôi...
Tôi biết anh có ý tốt, nhưng chỉ cần cảnh báo thôi là được rồi. Anh lao thẳng ra như thế càng khó cho tôi xử lý hơn đấy. Lỡ như lúc đấy tôi không bảo vệ được anh thì sao hả??
Tôi im lặng không nói gì. Fuuka đứng gần đó cố gắng hòa giải. Ender quay ra sau, báo hiệu cho chúng tôi:
Còn một tên nữa kìa!
Tên này hình như là cấp trên của lũ này....
Tôi lao ngay vào lão ta và tung thẳng một cú đấm vào mặt lão. Lão ta ngã lăn ra đất.
Ơ, kết thúc lãng xẹt thế?? - Ender.
Chứ muốn bi kịch ngập mồm à...? - Erin.
Tôi sẽ báo cảnh sát về việc làm của ông, cứ chờ đấy! - Tôi nhìn thẳng vào lão.
Ê ê, ra khỏi đây rồi thích báo gì thì báo nhé!! - Hai người họ đồng thanh.
Tôi tiến gần đến Fuuka, ôm lấy em ấy. Ông ta từ từ đứng dậy, với lấy con dao dưới đất rồi lao thẳng về phía chúng tôi.
Ủ ôi, ông ta đứng dậy rồi kìa!
Ender kéo tôi với Fuuka ra xa. Vì thân hình nhỏ, cộng thêm với việc phải kéo cả hai người chúng tôi nữa nên chưa kéo được bao xa cả ba đã ngã lăn ra đất. Erin chạy nhanh về phía ông ta, nhấc gối lên đập thẳng vào bụng ông ta. Con dao trên tay ông ta rơi xuống, nhân lúc đó Erin đấm thẳng vào cằm ông ta, khiến ông ta mất thăng bằng, ngã xuống đất.
Mong là ông ta không vùng lên nữa...
Êy Erin, tay thím chảy máu kìa!
Máu từ tay cô ấy chảy xuống, rồi rơi xuống đất. Tôi nhìn hai người họ, rồi nhìn về phía Fuuka. Con bé lục trong túi áo, đưa cho tôi một miếng băng dán cá nhân. Tôi đi về phía Erin, nhấc bàn tay bị thương của cô ấy lên, tính băng bó cho cô ấy.
Ui da, không nhẹ tay tí được à??
Xin lỗi, hơi quá tay.
Mà băng này không dùng được đâu. Tuy độ dài vừa đủ, nhưng vết này khá sâu, chắc do vừa nãy tôi đẩy anh...
Ít nhất cứ dùng nó cầm máu đi. - Tôi dán miếng băng vào vết thương của Erin.
Không cần lo cho tôi đâu, cứ lo việc của mấy người đi. - Erin đỏ mặt.
Tôi với Fuuka chào hai người họ rồi ra khỏi khu bỏ hoang. Ender chạy theo, kéo theo ông ta:
Ít nhất muốn báo cảnh sát thì giữ cả tội phạm đi chứ~!
Ender thả lão ta ra rồi chạy lại vào trong. Tôi gọi cảnh sát, vài phút sau cảnh sát đã đến bắt ông ta vào tù. Chúng tôi lấy lời khai xong dắt tay nhau về nhà.
Có lẽ ngày hôm nay là cả một câu chuyện dài với chúng tôi, chúng tôi vào trong nhà và làm những việc thường ngày hay làm để quên đi những chuyện khiến chúng tôi không vui...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play