"Ông chủ, ông chủ, tìm được rồi. Cuối cùng cũng tìm được người rồi"
Thoáng một tia xao động trong ánh mắt, Tống Nam Cường cười cười, hắn đã tìm kiếm bảy năm rồi. Vứt điếu xì gà trong tay ra, đôi chân dài bước đi thoăn thoắt
"Chuẩn bị xe, tôi không thể chờ đợi được nữa"
"Dạ, một tên thuộc hạ của Tam Hổ ở thành Cát An cho biết tiểu thư sống ở thôn Thiên Hương cùng người cha nghiện ngập cờ bạc, cũng vì thế nên phải bỏ học giữa chừng để làm việc trả nợ thay cho cha"
Bàn tay hắn khẽ siết chặt, ngày nào cũng lo lắng đến mất ăn mất ngủ cho cô, không biết cô sống thế nào, có ăn ngon không. Thật không ngờ mới mười chín tuổi lại phải làm việc quần quật trả nợ sao. Mà đáng chết hơn nữa là trả nợ cho hắn, tại sao hắn lại không biết hết thảy tìm kiếm xa xôi trong khi cô đang ở ngay trên địa bàn của mình cơ chứ
"Chết tiệt"
"Ông chủ bớt nóng, bọn họ không phải người nơi này. Họ mới dọn đến đây mà thôi"
….
Bóng dáng nhỏ bé của Lạc Tử bước đi nặng trĩu trên đường, nhìn căn nhà nhỏ bé có phần xập xệ của mình đang bị mấy tên côn đồ vây quanh, cô hốt hoảng liền chạy về
"Mấy người làm cái gì vậy hả, có chuyện gì từ từ nói. Sao phải động tay động chân như vậy"
Với Lạc Tử mà nói chuyện này đã quá đỗi quen thuộc, nhìn tên đàn ông đầu trọc lóc mặt mũi bặm trợn, trên tay cầm theo con dao phay ve vẩy đe dọa
"Đúng rồi đó, con gái tôi về rồi. Chắc chắn sẽ có tiền trả cho mấy người"
"Số tiền còn lại một tuần nữa tôi sẽ trả cho các người. Như vậy là được chứ gì"
Tên côn đồ cầm dao đến gần cô, lưỡi dao kề sát cổ giọng nói cợt nhả
"Tôi sợ là không thể chờ được, hôm nay ba của cô lại thua hết năm trăm nghìn đó, lãi mẹ đẻ lãi con ra. Cô tính một tuần nữa số tiền nó sẽ lên đến mức nào"
"Không thể nào, mới hôm trước có năm mươi nghìn sao hôm nay lại năm trăm nghìn được chứ"
Người đàn ông dưới đất lồm cồm bò dậy, khắp người ông ta vẫn còn thoang thoảng mùi rượu nồng nặc, gã bò đến chỗ cô cất giọng ai oán "Bọn chúng vu oan cho ba đó, ba không có nợ. Không có nợ"
"Con đã nói với ba là không được đến đó rồi cơ mà. Ba à"
"Đã nói là bọn chúng vu oan rồi"
Gã đầu trọc lại không muốn nói nhiều trực tiếp đạp tên bợm rượu ngã lăn xuống đất đưa ra trước mặt cô một tờ giấy ghi nợ
"Nào cô bé, mau ký vào đây. Một tuần nữa bọn này sẽ đến"
Nếu là bình thường cô sẽ cam chịu mà ký vào, nhưng đám này lại được nước lấn tới. Lần này cô sẽ làm đến cùng
"Tôi không có nợ mấy người thì tại sao tôi lại phải kí chứ. Người nợ là ba của tôi cơ mà, có giỏi thì đi mà đòi ông ta"
"Á à con này mày gan nhỉ. Bây giờ mày có kí không. Mày không kí tao tới chỗ mày làm phá đám, bắt đền ông chủ của mày. Để xem lúc đó ai dám nhận mày vào làm"
Cô vẫn đứng thẳng lưng, mặt không biểu cảm, ánh mắt không kiêng dè "Tôi không kí"
"Bọn mày đâu, đánh chết nó cho tao"
Một tên trong số đó đứng giằng co với Lạc Tử, một tên tát một cú như trời giáng xuống gương mặt của cô khiến Lạc Tử lảo đảo ngã xuống đất. Một tên nắm tóc cô, dùng những lời nói thô tục lăng mạ mà sỉ vả, thấy cô không có phản ứng gã túm lấy cổ áo muốn lôi cô dậy, ánh mắt bất ngờ quét qua bả vai bên trái có một vết bớt hình lưỡi liềm. Vừa nhìn thấy gã như nhớ ra cái gì đó mà bủn rủn tay chân, nhìn cô với ánh mắt như nhìn bồ tát sống quay sang nhìn tên đầu trọc
"Mày làm sao vậy hả, lôi nó dậy cho tao. Sao tự dưng mày lại thừ người ra vậy. Mau lôi nó dậy đi"
"Đại….đại ca ơi, hình như. Hình như chúng ta động nhầm người rồi. Anh nhìn vai trái cô ta xem, chẳng phải anh luôn nói lão đại dặn dò nếu nhìn thấy cô gái nào vai trái có vết bớt hình lưỡi liềm thì đó chính là người mà ông chủ thần bí gì đó đang tìm kiếm sao"
Gã đầu trọc bước tới, kéo áo vai trái cô xuống, đúng là có một vết bớt
"Không thể nào, lão đại vừa thông báo với tao đã tìm được người cần tìm rồi. Cô ta chắc chỉ là người giống người thôi"
"Có chắc không vậy, hay thôi chúng ta bỏ đi có được không"
Gã đầu trọc suy nghĩ một hồi mà chẳng hề mảy may để tâm đến cô đã cầm một bình hoa từ đằng sau đập vào ót gã rồi chạy thoát mất
"Aaa…con mẹ nó bắt nó lại cho tao. Hôm nay mặc kệ nó là ai, mau trói nó lại nếu nó không chịu trả tiền thì tao thưởng nó cho tụi mày"
Mấy tên đàn em hí hửng nhìn cô đầy vẻ thèm thuồng
"Aaa….."
"Nào nào, đại ca của bọn anh nhất định không chịu bỏ qua đại mỹ nhân này đâu. Ngoan ngoãn một chút rồi anh nói đại ca giảm giá tiền nợ xuống cho nha"
Gã bế vác cô đặt xuống tấm phản giữa nhà, trói cứng hai tay và hai chân lại, quần áo cũng vì thế mà không được chỉnh tề có chút xộc xệch để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể. Làn da trắng trẻo mịn màng như búng ra sữa khiến mấy gã phải nuốt nước bọt
Tên đầu trọc cầm dao đến gần cổ cô đe dọa
"Bây giờ mày ngoan ngoãn kí vào làm con nợ của bọn tao hay là tao lấy mày làm phần thưởng cho đám đàn em tao. Hahaha…."
Gã sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, da dẻ mịn màng đúng là càng sờ càng thích. Đột nhiên Lạc Từ quay đầu cắn một phát lên tay gã. Gã đau đớn hét lên, cố gắng giãy tay ra nhưng không được cuối cùng vung cánh tay còn lại lên giáng xuống mặt Lạc Tử một cái đau đớn, khiến một bên má hằn rõ những đầu ngón tay của gã. Khóe miệng còn chảy một chút máu
"Đồ cầm thú, bại hoại. Mau cút đi"
"Nào nào tiểu mỹ nhân. Ngoan ngoãn một chút" bàn tay lướt trên da thịt của cô đầy suýt xoa
"Đại ca, anh chơi xong đến lượt tụi em nha"
Gã đầu trọc cười để lộ ra hàm răng ố vàng muốn tiến gần đến hôn lên làn da trắng mịn của cô. Lạc Tử vùng vẫy, vừa mới đi làm về cô rất mệt nhưng cô tuyệt đối không được ngủ, không được để cho những thứ dơ bẩn này chạm đến mình. Dùng hết sức lực đập đầu mình vào đầu gã, gã đau đớn luoc ra phía sau vài bước nhưng ngay sau đó lại tiến lên cho cô một bạt tai, lần này đầu óc cô ù hẳn đi
"Con chó này vậy mà dám chọc giận tao. Bọn mày đâu lôi thằng cha già của nó đến đây, để ông ta chứng kiến cảnh đứa con gái dâm đãng của mình"
Cô thở hổn hển, gã đầu trọc cởi từng nút áo của cô, với tiểu mỹ nhân xinh đẹp trắng trẻo này tuyệt đối gã sẽ không bỏ qua
"Khà khà, mỹ nhân ngoan ngoãn như này thì sẽ không bị thương đâu. Haha"
"Đại ca, đại ca không hay rồi lão đại đến còn dẫn theo cả ngài Tống nữa"
Tên đầu trọc vội đứng thẳng người, bộ dáng cà rỡn cũng biến mất. Vội vàng chạy ra ngoài, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt
"Tam ca, sao anh lại đến đây. Còn dẫn theo cả ngài Lãnh nữa"
Tam Hổ là một thanh niên còn khá trẻ, mái tóc màu đỏ cùng phong cách ăn mặc khá thoải mái. Khác xa với bộ đồ cứng ngắc của hắn và Thành ca bên cạnh
"Tam ca nói gì em không hiểu"
"Cô gái có vết bớt hình lưỡi liềm sống ở đây. Cô ấy đâu"
Cả đám lúc này mới run run sợ hãi, mấy tên đàn em nhìn gã đầu trọc đầy hoàng loạn. Thuộc hạ của hắn liền tiến vào kiểm tra, Tống Nam Cường cũng sải chân bước vào, lướt qua gã đầu trọc nhìn với ánh mắt chăm chăm rét lạnh
"Ngài Tống, phát hiện một cô gái bất tỉnh đang bị trói trên phản"
Hắn bước đến, gương mặt cô đỏ ửng hằn lên những dấu tay, khóe môi chảy chút máu, quần áo không được chỉnh tề. Đặc biệt là vết bớt hình lưỡi liềm bên vai trái không thể lẫn đi đâu được. Vừa nhìn thấy, liền ôm nữ nhân vào lòng
Cảm nhận cả cơ thể Lạc Tử đang run rẩy hắn vuốt nhẹ sống lưng cô sau đó quay người rời khỏi
Gã đầu trọc tưởng mình được tha
Nào ngờ….
Mệnh lệnh rét như băng lập tức truyền đến, lúc này bọn chúng mới biết mình đã chọc nhầm tử thần
"Đem mấy mạng chó này giam trước vào nhà giam, chờ sau khi bảo bối tỉnh lại tôi sẽ tự tay tính sổ"
Gã đầu trọc cùng mấy tên đàn em quỳ rạp xuống đất, cầu xin
"Tam ca, xin anh tha cho bọn em. Anh nói với ngài Tống một câu. Bọn em thề, thề là bọn em chưa làm gì cô ta cả"
Tam Hổ quét ánh mắt nhìn gã đầu trọc đầy khinh miệt "Tao đã nói rõ rồi mà, cô gái có vết bớt ở vai trái. Là mày tự chuốc lấy, giờ còn kêu ai. Lũ chó vô dụng"
"Tam ca, Tam ca…xin anh tha cho em"
Giọng nói mấy gã bặm trợn cứ thế nhỏ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Thật không dám tin chỉ vì sai lầm lần này mà phải cái giá phải trả còn đắt hơn là tính mạng
..
Hắn bế cô lên trực thăng cứ thế rời khỏi thành Cát An bay thẳng đến Đại Châu, trong việc này ngay cả Tam Hổ cũng không tránh khỏi sự trừng phạt vì dám quản lý đàn em không nghiêm
Thành Ca "Ông chủ, cô gái này…"
Tống Nam Cường khẽ gật gật đầu "Tìm đúng người rồi, cô gái này chính xác là tiểu thư Trình gia. Nhưng khoan hãy truyền tin này ra ngoài"
"Vâng, tôi biết rồi''
Hắn vuốt ve lên khuôn mặt đã trầy xước của cô, khóe môi còn đọng lại chút máu trong lòng không khỏi xót xa. Hắn đã từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ tìm thấy cô, nhưng ngàn vạn lần không dám nghĩ đến bảy năm tương phùng lại gặp cô trong cảnh ngộ này. Có phải nếu hắn đến muộn một chút nữa thì cô đã bị mấy tên kia lăng mạ rồi không
"Chờ sau khi em hoàn toàn bình phục, rồi em nói ra phương án muốn trừng trị bọn chúng thế nào, ném xuống biển hay là đầy ra sa mạc tất cả đều nghe em hết"
Hắn nở nụ cười thỏa mãn, nụ cười vui vẻ hạnh phúc nhất mà bảy năm nay hắn mới có được
"Dạ, là thuộc hạ làm việc sơ suất. Thật không dám nghĩ tới một cô gái nhỏ bé như cô Trình lại dám leo xuống từ cửa sổ"
"Còn ngơ ra đó, mau cho người đi tìm đi. Biệt phủ nhà mình rộng lớn như vậy, chắc là lại đi lạc rồi"
"Dạ dạ"
Thành Ca đứng bên cạnh thấy hắn đứng lên liền lên tiếng "Ngài Tống, anh đi đâu vậy"
"Tôi sẽ đích thân đi tìm"
Hắn bước ra khuôn viên sau nhà, nhìn một lượt rồi tiến vào khu vườn hoa của biệt phủ. Nơi này trồng đủ các loài hoa vô cùng rộng lớn, hệt như một khu rừng. Bước chân Nam Cường từng bước dài tiến sâu vào bên trong, quả thật vô cùng nhiều ngóc ngách giống hệt như một mê cung
Sau cùng, dừng chân trước một khóm hoa, hắn khẽ khom người
"Lần sau muốn chơi trốn tìm với tôi thì em phải báo với tôi một tiếng chứ"
Cô giật mình quay người lại, trên người vẫn là bộ đồ ngủ gương mặt bị dọa đến trắng bệch. Vừa nhìn thấy hắn, dọa cô sợ đến mức đổ mồ hôi, hai chân cứ thế vô thức lùi lại đằng sau
"Chú….chú, cha của tôi là bị vu oan. Tôi sẽ trả nợ nhưng…nhưng chỉ trả đúng số tiền mà cha tôi đã nợ thôi. Tôi…tôi"
Biểu cảm nhìn hắn sợ hãi đến không nói thành lời, ngay đến cả dép cũng không thèm mang. Nam Cường đã tức giận nay lại càng tức giận hơn. Hắn bế vác cô như vác một bao gạo cứ thế hùng hổ đi về phía sảnh chính
"Chú à…aaa sao chú lại bắt tôi…chú à, thả tôi xuống đi. Tha cho tôi đi mà"
"Nếu em còn dám la hết thêm một câu nào nữa. Tôi sẽ cắt lưỡi em đó"
"..."
Bá khí toát ra từ người hắn khiến cô cũng phải sợ hãi, liền ngoan ngoãn mà ngậm miệng. Về đến phòng khách hắn đặt cô xuống ghế, ánh mắt nhìn cô đầy chất vấn
"Là em đã quên thật hay thật sự là cố tình không muốn nhớ đến"
"Chú à…chú nói cái gì cháu thật sự không hiểu. Quên cái gì cố tình cái gì cháu không biết. Hức…hức"
Nhận ra hành động đường đột của mình Nam Cường liền thu lại giọng nói đanh thép, bàn tay to lớn vuốt nhè nhẹ vào mái tóc của Lạc Tử, cất giọng mềm mại dụ dỗ
"Xin lỗi, xin lỗi. Là tôi không tốt khiến em hoảng sợ"
Hắn quỳ một gối xuống nền đất, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ xúc động xen lẫn một tia tự trách. Bàn tay rắn rỏi của người đàn ông từng trải vuốt ve mái tóc của Lạc Tử rồi đến khuôn mặt trắng nõn nhìn mình đầy vẻ ngờ nghệch. Từ trước đến nay Tống Nam Cường làm việc luôn theo quy tắc nhưng chỉ duy nhất cô gái có vết bớt hình lưỡi liềm ở vai bên trái chính là ngoại lệ trong lòng hắn. Bảy năm, chính xác là bảy năm hắn chờ đợi để được thấy cô, được nhìn cô
"Lạc Tử, em có còn nhớ bảy năm trước không. Bảy năm trước chúng ta đã gặp nhau, em có còn nhớ không hả. Lần đó em đã tặng tôi một chiếc kẹo ngọt và nửa cái bánh bao ngọt"
"Cháu nhớ rồi, bảy năm trước ở con thuyền rời bến cảng Trung Đông, cháu đã gặp chú lúc đó bị thương rất nặng đã tặng chú một chiếc bánh bao và một cái kẹo ngọt"
Cô đã nhớ ra hắn rồi, Nam Cường vô cùng vui mừng và hạnh phúc. Lần này hắn đã tìm đúng người rồi, nhưng xen lẫn sự vui sướng lại có chút chạnh lòng. Bảy năm trước khi đó cô mới chỉ mười hai tuổi vừa nhìn liền gọi hắn bằng anh. Bảy năm sau gặp lại Lạc Tử đã thăng cấp cho hắn thành chú rồi. Là do cô quá trẻ hay do hắn đã quá già đây
"Nhớ ra rồi, nhớ ra là tốt rồi. Tôi đã tìm kiếm em khắp mọi nơi, đã hao tâm tổn sức rất nhiều cuối cùng cũng chờ được đến ngày này. Em không cần phải sợ, chính nhờ em ngày hôm đó đã cứu mạng tôi, vì vậy em hãy coi như đây là nhà em. Đừng sợ gì hết"
Lạc Tử hoài nghi nhìn hắn "Chú trượng nghĩa khí thật đó. Lúc đó ai trong hoàn cảnh của cháu cũng sẽ như vậy thôi. Chú không cần quá để tâm"
Hắn đưa cô đến nhà ăn, thức ăn được bày biện đầy khắp bàn, cô vừa nhìn liền sáng cả mắt
"Nào, mau ngồi xuống đây. Mau ăn đi"
"Cháu được ăn hết chỗ này sao"
"Đúng vậy, muốn ăn bao nhiêu cũng được"
Nếu Thành Ca anh ta không tận mắt chứng kiến cảnh hắn đang cắn từng miếng thịt, đang bón từng thìa thức ăn cho một cô gái vừa mới gặp có hai ngày thì có đánh chết anh ta cũng không dám tin kẻ trước mặt mình đây chính là một ông trùm xã hội đen, là vua của Trung Đông
"Sao hồi nãy em lại chạy trốn tôi, có phải hoảng sợ lắm không. Mà sao em lại mạo hiểm như thế, dám trèo cửa sổ từ tầng 3 xuống sao"
Cô gật gật đầu "Cháu sợ bị bắt cóc, với lại nơi này rộng quá cháu bị lạc ở vườn hoa"
Hắn có chút hưởng ứng sự ngây ngô của cô. Nhưng cách xưng hô này hắn không hưởng ứng một chút nào hết
"Em gọi tôi là gì"
Lạc Tử "Chú….à cháu vẫn chưa biết tên chú"
"Tôi già như vậy sao"
Lạc Tử có chút ngẩn người khi hắn hỏi như vậy. Dáng người vô cùng hoàn mỹ, gương mặt tuy có chút lạnh lùng nhưng lại vô cùng quyến rũ. Không phải là nét đẹp ngông cuồng ngạo mạn mà chính là vẻ đẹp phong trần của một người đàn ông từng trải, gọi một tiếng chú đúng là có chút không thỏa đáng
"Vậy cháu phải gọi chú là gì"
Hắn nhoẻn miệng "Gọi thẳng tên tôi, cứ gọi là Cường. Còn điều này nhớ cho kĩ…em không phải cháu tôi. Tôi không muốn có quan hệ đó với em. Mẹ nó, ai làm chú em chứ"
Thành Ca đứng bên cạnh mà toát mồ hôi lạnh, biết là cô gái này là cô gái đặc biệt nhưng được đích thân hắn quỳ gối, đích thân hắn phá lệ nhiều lần như vậy thì tai họa của đám người Tam Hổ kia cũng sắp sửa ập đến rồi
…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play