Tại thủ đô Washington D.C. của Mỹ, nơi hay diễn ra các buổi lễ lớn, hay những lần tụ họp dàn cho giới thượng lưu, các nhà lãnh đạo cấp cao trên toàn quốc.
Hiện tại theo giờ Mỹ là 19:00 giờ tối. Ánh đèn sáng lấp lánh khiến cho mọi thứ trở nên sang trọng mà diễm lệ biết bao. Các xế hộp đắt tiền nối nhau để tiến vào thảm đỏ danh giá. Bao nhiêu phóng viên, báo chí vây quanh và ánh đèn flash sáng chói lóa cả mắt.
Ở trong bữa tiệc, ai nấy đều ăn mặc hết sức kiêu sa, lộng lẫy với những bộ quần áo và cũng như trang sức đắt tiền để cho thấy vị thế của mình trên đường đua thương trường khắc nghiệt này.
Đứng ở gần những bàn ăn bày biện rất nhiều đồ ăn nhẹ nhìn đẹp mắt là một cô gái nhỏ khoảng độ tuổi mười tám, đôi mươi. Chính bởi cách ăn mặc giản dị mà tinh tế của cô nên khiến người ta phải để mắt tới. Cô đứng nép sau một người đàn ông trung niên, vẻ mặt người đàn ông còn rất yêu chiều cô. Dáng vẻ của cô cũng khiến người khác động lòng. Vẻ người thanh thoát, mái tóc dài màu đen, chiếc mái bay nhìn tự nhiên khiến gương mặt cô trông hài hòa hơn. Nước da trắng sáng, con người nhỏ nhắn, mái tóc đen là điểm nhận dạng cô trong vô số người châu Âu tại đây.
Ở đây không hẳn tất cả đều là người châu Âu và Châu Mỹ, cũng có một số người châu Á, nhưng họ chiếm phần ít, không nhiều bằng bên bạn bè quốc tế.
Một người đàn ông da trắng sáng, bộ râu và mái tóc của ông đều là màu vàng tây rất đẹp. Ông cầm ly rượu sâm panh đến, cụng ly với người đàn ông châu Á đang đứng cạnh cô gái mà cười tươi:
- Lâu rồi không gặp, Mr Trọng. Đây là con gái của ông sao?
Nguyễn Hoài Trọng cũng cười mà cụng ly đáp lại với người đàn ông:
- Xin chào. Vinh dự được ngài Claude đây bắt chuyện. Đây là con gái tôi, con bé nó vừa mới tốt nghiệp cấp 3.
Nghe thấy lời giới thiệu của bố mình, Nguyễn Phương Linh ngước lên nhìn bố mình một cái, sau đó liền đi tới đứng gần người đàn ông Claude kia để cúi đầu chào. Nhưng vừa chào xong cô liền quay ngắt đứng sau lưng bố mình như vừa nãy.
Ông Trọng vì thế mà đành cười trừ để nói:
- Con bé nó ít tiếp xúc với người ngoài, có chút hơi ngại. Ngài cũng đừng để tâm đến con bé nhé.
- Không sao, không sao. Đứa con bé út nhà tôi cũng vậy, đều sợ người không thích giao tiếp với ai. Không sao đâu.
Cuộc nói chuyện dần dần trở thành một cuộc đàm phán nhỏ từ các ông lớn của tập đoàn lớn nhỏ khác nhau. Lâu dần có nhiều người vây quay bố của mình, Phương Linh cũng không tiện mà ở lại. Cô không muốn làm phiền bố mình khi làm việc nên đành lùi về phía sau vườn của bữa tiệc.
Không khí bên ngoài cũng thoáng đãng hơn, gió mát nhè nhẹ của mùa thu, không có tiếng ồn ào của âm nhạc xập xình, không có những cuộc đàm phán về tài chính, về cuộc sống của những người dư dả ra sao... Phương Linh hít một hơi sâu, khi này cô mới nhếch mép nở nụ cười. Ở đây một lúc, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc thì sẽ cùng bố quay về nhà.
Còn đang đi lang thang để ngắm những những loại hoa và cả cách trang trí, bố cục cho vườn sau thì Phương Linh lại nghe thấy tiếng nói của ai đó. Cô tiến lại gần vòm cây sau cánh cửa làm bằng dây leo thì nhìn thấy hai người nào đó đang quấn lấy nhau.
Người đàn ông có vẻ rất nhiều kinh nghiệm, chưa gì đã chiếm thế trước tiên mà chèn cô gái vào bờ tường. Những hành động nhức mắt làm Phương Linh bịt miệng không dám kêu lên.
- Ưm... Ha... Nhỡ phóng viên thấy thì sao? - Người con gái vừa hôn lên cổ người đàn ông được một lúc liền đẩy người con trai đó ra, cô nói xong rồi lại quấn lấy thân dưới của anh để tiếp tục việc dang dở.
Người con trai ấy đều linh hoạt từ mọi khía cạnh, khiến cho cô gái mê mẩn, bàn tay thì vén váy của cô lên tận bẹn, lộ ra đôi chân dài miên man. Chiếc váy cúp ngực của cô cũng đã khoe chọn được vòng một căng đầy, để người con trai ấy thản nhiên sờ mó, từ trong họng còn rên lên những tiếng kêu quyến rũ người khác.
- Nếu sợ thì cô có thể rời đi. - Người con trai lúc này mới buông bỏ môi khỏi người con gái đó mà nói.
Từ giọng điệu cho tới khí phách đều ngang tàng không coi ai ra gì. Ngay chính phong cách ăn mặc của anh cũng để lộ rõ anh là một kẻ phòng túng ra làm sao.
Nhưng người con gái đó đương nhiên không buông bỏ anh được rồi. Cô ả bắt đầu quyến rũ anh, còn tự cởi cúc áo giúp anh. Hai người còn đang định "chìm đắm" trong cơ thể của nhau thì tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên.
Cô gái còn tưởng của mình, mở túi sách ra để kiểm tra nhưng không phải.
- Điện thoại của anh sao? - Cô gái cất điện thoại lại vào trong túi rồi hỏi anh.
- Không phải.
Lúc này trong túi sách của Phương Linh, cô giật mình thót tim lại. Vội mở túi ra để định tắt chuông báo thức rồi chạy đi ngay. Nhưng vừa tắt điện thoại xong, khi cô ngẩng đầu lên thì lại chạm mặt người đàn ông vừa nãy. Ở cự li gần như vậy, cô có thể nhìn rõ anh hơn là khi nãy trong ánh đèn mập mờ. Gương mặt anh đều sắc cạnh, đôi mắt cũng sắc lẹm chỉ nhìn cũng đủ gây sát thương. Hàng lông mày còn kẻ một đường nhìn chất chơi và cá tính. Sống mũi cao thẳng khiến độ điển trai của anh tăng thêm một bậc. Chưa kể đến đôi môi bấm khuyên của anh thi thoảng nhếch nhẹ như muốn trêu hoa ghẹo bướm. Cách ăn mặc để lộ lồng ngực chắc khỏe khiến Phương Linh hơi ngây người ra. Cô không biết phải làm gì trước tình cảnh này.
Còn đang trong không khí căng thẳng thì người con gái ban nãy đi tới, cô ta ôm lấy cánh tay của Vương Thần Vĩ Thành mà cất lên giọng nói quyến rũ:
- Chắc là anh có việc rồi, để khi khác chúng ta ngồi lại nói chuyện sau nhé.
- Okey, coi như đây là tiền bồi thường cho ngày hôm nay đi. - Vĩ Thành nhếch mày, từ trong túi quần rút ra chiếc thẻ ngân hàng mà gửi cho cô gái.
Người con gái đó vậy mà liền cầm thẻ rồi chạy biến đi ngay.
Hiện giờ chỉ còn Phương Linh và người con trai cáo già này ở lại. Cô bị dồn vào đường cùng, không thể trốn chạy, hai tay đưa lên che từ mũi trở xuống. Vì thấy cô không chịu nói gì, vẻ mặt còn hoảng sợ nên làm cho Vĩ Thành cười lên tiếng. Sau đó liền cất giọng mà trêu đùa cô:
- Em gái, coi trộm người khác là hành vi không tốt đâu đấy. Em biết rõ điều này mà đúng không?
Phương Linh chớp mắt nhìn Vĩ Thành một lúc, sau đó mới gật đầu nhẹ. Trong khi cô đang ấp úng định giải thích thì Vĩ Thành lại cướp mất lượt nói của cô:
- Anh vừa rồi bị mất đi món ăn nhẹ buổi tối, tuy rằng hiện tại con thỏ này khá gầy, nhưng ăn tạm cũng không tồi. Bé con, em thấy sao?
Giọng nói lả lơi, cả bàn tay đưa đến vuốt gương mặt của Phương Linh làm cô co người lại, lắc đầu để bàn tay của anh đừng chạm vào người mình.
- Anh đấy mà, rất ghét phải tự diễn thoại một mình. - Vĩ Thành vừa nói, còn giữ lấy gáy của Phương Linh ép cô phải nhìn anh.
Cô gái nhỏ nhìn anh bị dọa cho tới mắt đỏ hoe. Cô mấp máy môi, cổ họng nghẹn cứng lại nhưng vẫn cố nặn từng chữ để giải thích:
- Em... em không định nhìn trộm. Em xin lỗi.
Tưởng chừng giọng nói yếu ớt đó thì có thể xoay chuyển vấn đề nhưng không! Vĩ Thành trước nay thích người con gái có tính cách mạnh mẽ, tự lập và nhất là những người có thân hình nóng bỏng. Nhưng Phương Linh thì không phải mẫu người con gái mà anh nhắm đến. Chỉ là hôm nay đổi bữa coi sao...
Đưa bàn tay đến giữ lấy eo của Phương Linh, anh còn ghé sát vào tai cô để nói:
- Em có gì mà phải xin lỗi chứ. Anh phải cảm ơn em mới phải, để hôm nay anh thử hương vị mới, có gì mà phải lo lắng vậy chứ.
Từng lời nói ra, cả sức ép lớn đều làm Phương Linh sợ mà muốn chạy thoát khỏi anh. Nhưng cánh tay anh rất chắc, giữ chặt cô trong lòng anh không thể thoát ra. Trong khi còn đang định kêu cứu thì Vĩ Thành đã một tay bịt chặt miệng cô làm cô không thể nói được.
Phương Linh giãy giụa không lại, bị anh dùng lực khiến cơ thể đau nhức. Cô rơi nước mắt nhìn người đàn ông đang liếm láp lên cổ của mình.
Lúc này trong sảnh bữa tiệc, bố của Phương Linh đang tìm cô. Vì ban nãy ông mải mê về công việc, còn tưởng cô chỉ đứng đây hoặc đi bộ gần quanh đây thôi nhưng ai ngờ nhân viên phục vụ báo lại là không thấy. Chính vì thế mà ông đã phải điều động thêm nhiều người tới hơn.
Khi này có nhóm nhân viên đi tới thì phát hiện Phương Linh trong tình cảnh cầu cứu. Nhưng trước mặt là con trai của ông lớn, họ cũng không biết phải làm sao. Người nhân viên đành phải nhắc nhẹ Vĩ Thành:
- Thưa thiếu gia, đây là con gái của ông lớn, mong thiếu gia bỏ qua cho.
Lời nói đó của mấy người nhân viên còn làm Vĩ Thành tức thêm. Còn có ý bắt nạt Phương Linh nhiều hơn, cô khóc nấc trong lòng anh, cả đầu tóc cũng bù xù nhưng anh đều không quan tâm.
Vừa hay bố của Phương Linh cũng đến, thấy con gái mình khổ sở còn bị cởi khóa váy ở sau lưng, ông liền sầm mặt mà nhìn cậu trai trẻ kia. Đỡ con gái mình dậy, còn cởi áo suit để khoác cho cô. Còn lau nước mắt cho cô để ăn ủi:
- Không sao, ngoan. Không khóc, bố đưa con về ngay.
Phương Linh vẫn trong lúc khủng hoảng tinh thần mà ôm lấy bố mình miết, không quan tâm dù ở đây có những ai.
Đứng trước mặt là một ông lớn, đứng trong giới tài chính chủ chốt của Đông Nam Á, vậy mà Vĩ Thành cũng không sợ. Còn đứng dậy nhếch mép cười:
- Chậc, hôm nay cũng chán quá rồi đấy.
Nói xong còn vuốt tóc quay người rời đi.
Mọi người ở đấy cũng đều im lặng không dám nói gì. Đã vậy còn phải giữ bí mật không dám để cho phóng viên, báo chí biết đến.
Ông Trọng cũng mau chóng đưa Phương Linh trở về. Vì cô còn sợ nên ông chỉ đành ngồi cạnh giường cô, để cho cô ngủ rồi thì ông mới quay về phòng.
Ông đương nhiên biết Vĩ Thành là ai, ông cũng muốn cho thằng nhóc đó biết kết cục của việc động đến con gái ông, nhưng con gái ông bây giờ tinh thần không tốt. Hơn nữa còn đang định liên lạc với người của mình thì trợ lý từ phía Vương gia đã liên hệ để trao đổi với ông về việc Vĩ Thành có mắt như mù mà làm hại đến cô tiểu thư đáng quý của ông. Cuối cùng vì nghĩ đến cả hai việc, về phía Phương Linh thì có lẽ cô không muốn nhắc lại chuyện này, và cả chuyện làm ăn sau vụ việc này có lợi cho ông rất nhiều nên cuối cùng ông mới không có ý định ăn miếng trả miếng về việc lần này.
Sau vụ việc vừa rồi, Phương Linh càng sợ giao tiếp hơn trước. Cũng may là mẹ cô đã phải mời bác sĩ tư vấn tâm lý về để khắc phục tình trạng của cô.
Trong một tháng, Phương Linh đã dần ổn định lại hơn.
. . .
Buổi tối hôm đó, khi cũng ngồi ăn cùng bố mẹ, Phương Linh hơi bất ngờ khi họ đề cập đến chuyện đi du học. Cô từ trước đã không có ý định đi du học, chính vì bản thân tính hướng nội và điều quan trọng hơn là cô muốn học ở trong nước, sau này ra trường sẽ cùng những đội tình nguyện để đi dạy học cho các em nhỏ ở trên vùng cao.
Bố Trọng nhìn con gái mình một lúc thì mới lên tiếng:
- Thỏ này, về việc du học con nghĩ thế nào rồi?
Phương Linh có chút hơi lưỡng lự, cô không muốn nhắc đến việc này. Nhưng cô biết rõ bố mẹ cô cũng sẽ không cho cô học tập để rồi lên các vùng cao dạy học. Từ khi mới lên lớp 10, khi cô nhắc đến việc này thì mẹ cô đã phản đối ngay lập tức. Bà không phải phản đối về việc cô giúp đỡ người khác, nhưng bà lại sợ cô ở đó thì điều kiện vật chất không tốt, đã vậy có những vùng còn có hủ tục bắt vợ, rồi còn nhiều thứ như bắt cóc sang biên giới... Chính vì điều này nên bà không đồng ý cho Phương Linh đi dạy học ở trên vùng cao.
Nghĩ một lúc, Phương Linh mới nhìn bố mẹ mình để nói:
- Bố mẹ tìm được trường cho con rồi ạ?
Không phải tự dưng Phương Linh hỏi vậy, mà cô biết rõ cuộc đời cô vốn đã được sắp xếp sẵn cả rồi. Tuy rằng không phải chuyện xấu, nhưng cô muốn độc lập hơn. Cô không muốn phải dựa dẫm vào bố mẹ mình mãi. Rồi sẽ có một ngày cô sẽ phải tự đi trên đôi chân của mình mà không cần nhờ đến bố mẹ.
Bố của cô nghe vậy mà cũng liền gật đầu ngay. Ông cũng hiểu tính tinh của con gái mình. Con bé sẽ không làm phật ý ông, nhưng cứ nhìn nét ủ rũ mỗi lần cô đồng ý đi theo sắp xếp của người lớn thì ông cũng thấy hơi áy náy. Nhưng ông cũng chỉ muốn tốt nhất cho con gái mình. Nhà chỉ có một đứa con gái, ông không thương yêu cô công chúa nhỏ này thì còn yêu ai được nữa chứ.
Còn đang định nói giảm nói tránh để Phương Linh đỡ buồn thì vợ ông lại nói trước:
- Đúng vậy, bố mẹ chọn sẵn trường cho con rồi. Ngôi trường bố mẹ dốc lòng để có thể cho con vào. Không phải ai cũng có thể vào được đấy. Chính vì thế nên con phải cố gắng mà phấn đấu trong đấy nhé.
- Là trường nào vậy mẹ? - Phương Linh rũ mắt nhìn thức ăn, những hạt cơm vẫn còn trong miệng cô cũng không ngọt như mọi hôm nữa.
- À, là Le Rosey. Con biết ngôi trường này mà đúng không? Với lại ở đấy có nhà bác Hòa, nếu có khó khăn thì bác sẽ giúp con ngay.
- Dạ...
Cuộc trò chuyện cũng chỉ dừng lại ở câu cuối phát ra từ miệng Phương Linh. Bố mẹ cô nhìn thấy con gái như vậy cũng thở dài.
Sau bữa ăn, Phương Linh liền xin phép rời về phòng ngay.
Quay trở về phòng, nhìn căn phòng lộng lẫy như công chúa, Phương Linh lại thấy giống như một cái lồng giam đẹp dẽ thì đúng hơn. Cô chán nán lên giường để ngả lưng. Đúng lúc điện thoại của cô reo lên, vậy là liền lăn người ra gần tủ ở đầu giường để cầm điện thoại lên nghe.
- Alo, mình nghe này. - Giọng của Phương Linh đỡ hơn vừa nãy một chút.
- Á à, con nhỏ này, sắp du học mà không báo cho mình một tiếng. Cậu định đi rồi mới gọi điện thông báo, hay là định đi trong im lặng luôn đây? - Giọng nói của một cô gái lanh lảnh qua loa điện thoại, giống như đang trách móc Phương Linh.
- Không phải đâu mà. Mình cũng vừa mới biết hôm nay. Bố mẹ mới nói thôi chứ đã đi luôn đâu.
- Ủa, thế tưởng cô chú phải nói cho cậu biết trước rồi mới phải nhỉ. Mình tưởng cuối tuần này cậu đi mà.
Nghe được những lời này, Phương Linh chỉ biết cười nhạt. Vậy là xem ra ai cũng biết, chỉ có mình cô là đến tận bây giờ mới được biết. Giống như bố mẹ đang bắt ép cô đi chứ không phải cho cô lựa chọn để đi nữa rồi.
Còn đang định trả lời thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa vọng lại:
- Thỏ, mẹ vào được không?
Phương Linh nghe vậy thì liền nói với cô bạn trong điện thoại:
- Thôi có gì tí nữa nhắn qua Instagram nhé, mẹ mình đang gọi rồi.
- Ok, bye.
Tắt máy xong, Phương Linh liền đi ra mở cửa mà ngó đầu nhìn ra ngoài.
Mẹ Phương cũng cười cười rồi bước vào phòng của con gái mình.
Ban nãy thấy cô con gái nhiều phiền muộn như vậy, bà cũng biết lí do là gì. Chính vì thế nên bây giờ mới lên phòng để hỏi thăm con gái. Từ trước tới nay trong gia đình nhỏ, mỗi lần con gái họ có chuyện buồn thì họ cũng đều tâm sự nhỏ với cô, mục đích chính là để cho cô con gái bớt phiền muộn đi. Và đương nhiên mỗi lần như vậy đều hiệu nghiệm. Phương Linh chỉ ít nói chuyện với người ngoài, nhưng đối với người thân, hay bạn bè thân thiết thì cô cũng cởi mở mà nói nhiều hơn.
Đi cùng mẹ ra ngoài ban công, Phương Linh ngồi cùng mẹ trên chiếc xích đu làm bằng gỗ. Gió mát nhè nhẹ của mùa thu, từ đây nhìn xuống dưới hay xung quanh ban công thì đều là các loại hoa, chủ yếu là vì Phương Linh thích nên cô chăm sóc rất nhiều cây cối.
Trên bầu trời cũng có những ngôi sao, nếu để ý nhiều thì những ngôi sao sẽ xuất hiện chằng chịt trên dải bầu trời đêm.
Vì đây là một khu đô thị, nên xung quanh gần đó cũng chỉ có vài ngôi nhà cao to, thiết kế cũng hiện đại và cầu kỳ. Không phải ai cũng có thể mua được khu đất ở đây, chính vì thế mà vẫn còn nhiều căn nhà chưa có chủ đầu tư vào đấy rõ ràng.
Ngồi cùng cô con gái, bà Phương nắm lấy tay cô, còn vỗ vỗ nhẹ nhàng mà nói:
- Con gái của mẹ lại có chuyện buồn rồi.
Lời vừa nói, Phương Linh quay lại nhìn mẹ mình. Tuy rằng cô cũng đã 18 tuổi rồi, nhưng vì từ nhỏ đã luôn được bao bọc, khó tránh khỏi việc tâm hồn cô vẫn còn non nớt, chưa thể trưởng thành ngay được. Cô mím môi, nhìn mẹ mình một lúc rồi mới gật đầu để nói:
- Lần nào con có chuyện thì bố mẹ cũng biết ngay thôi mà.
- Đúng vậy, vì bố mẹ là người đẻ ra con, không hiểu rõ con thì còn hiểu được ai nữa? Sao nào, có gì muốn tâm sự nhỏ với mẹ không? Chỉ là hai người phụ nữ nói chuyện với nhau thôi. Con muốn nói gì không? - Bà Phương xoa đầu con gái mình mà nói.
Lần này thì Phương Linh cũng không biết mình có nên tâm sự với mẹ hay không. Dù sao thì cô cũng biết mẹ cô không đồng ý với việc cô lên vùng cao để dạy học. Nhưng cuối cùng, nghĩ lại thì cô vẫn mở lời để nói:
- Con thật sự muốn dạy học ở vùng cao.
Bà Phương nghe vậy nhưng bà vẫn chưa nói gì. Bởi vì bà biết Phương Linh chưa nói hết, bà đợi cô nói xong rồi bà sẽ nói sau.
- Ở đó các em học sinh ở đấy rất khổ. Mẹ cũng thấy rõ điều đó trong các tin tức trên mạng mà đúng chứ? Con chỉ là muốn ở lại đây, học ở đây cũng được rồi ạ. Con thấy ở Việt Nam mình đang rất phát triển về giáo dục. Thậm chí còn có những du học sinh đến Việt Nam để học tạp và sinh sống. Bố mẹ tại sao cứ muốn con đi xa vậy? Muốn đuổi con đi đến vậy sao?
Từng lời nói và cả ánh mắt lấp lánh của Phương Linh làm bà Phương thở dài. Bà và chồng chưa bao giờ muốn rời xa con gái của mình. Ngay từ bé, khi cô mới sinh ra đã bị yếu hơn những đứa trẻ khác mà phải nằm trong lồng kính gần 5 tháng. Đến khi được tháo bỏ lòng kính thì cũng phải lo lắng từng chút một vì cô rất dễ ốm. Cho đến tận bây giờ, từng bữa ăn của cô cũng đều được sắp xếp theo lịch trình mà bác sĩ tư vấn dinh dưỡng đề ra. Làm sao họ có thể yên tâm để cô tự chăm sóc bản thân được. Nhưng trước đó, họ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ có thể tốt nhất cho cô khi cô đi du học. Hơn nữa, ở bên đó nhà nội của Phương Linh ở đó cũng rất nhiều. Họ sẽ chăm sóc cô tốt thôi. Ở bên đó, vừa có nền giáo dục bài bản và vươn cao tầm quốc tế, có thể cho Phương Linh đủ những kiến thức, đủ danh tiếng để bước ra ngoài đời, còn vừa có người quen ở đấy để có thể chăm sóc tốt cho cô. Chính vì thế nên họ mới muốn cô đi du học.
- Nghe mẹ nói này, bố mẹ chưa bao giờ muốn đẩy con đi đâu hết. Những gì bố mẹ làm chỉ để con có thể phát triển tốt nhất. Con có biết để có thể đăng kí vào trường mà mấy năm qua, bố con lúc nào cũng làm việc. Hết đi đến khu vực này lại đến khu vực khác. Chỉ để có thể làm những gì tốt nhất cho con. Con thật sự không nhìn thấy ông ấy bây giờ đang đen xạm mà gầy đi hơn sao?
Nhắc đến thì Phương Linh mới nhớ, bố cô mấy năm nay cũng đều bận, cả mẹ cô cũng vậy. Thậm chí ngay cả sinh nhật của cô, họ cũng phải gấp rút thời gian để chuẩn bị. Nhiều khi đến công ty thấy bố mình vừa ăn cơm vừa nhìn vào màn hình máy tính để làm việc cô lại có chút thương cảm. Bố mẹ vất vả tới vậy, cô cũng nên vì bố mẹ một chút. Dù sao chỉ là du học, cô cũng không đòi hỏi quá nhiều. Có lẽ sau này mọi chuyện ổn hơn thì bố mẹ sẽ không còn bận bịu như bây giờ nữa, sẽ có nhiều thời gian hơn cho cô. Hơn nữa bên đó nền giáo dục tốt như vậy, cô cũng nên qua đó để theo học.
Suy nghĩ một lúc lâu, Phương Linh mới quay sang nhìn mẹ mình. Cô lại ôm lấy bà như những lần cô cảm thấy mất phương hướng, mệt mỏi và không biết đi về đâu. Phương Linh cảm thấy bản thân mình quá đỗi hạnh phúc rồi, cô luôn có một người bố có thể che chở cho hai mẹ con cô dù xã hội có thế nào đi nữa, cô có một người mẹ ấm áp để mỗi khi cô mệt mỏi thì lại có một bờ vai làm điểm tựa cho cô dừng chân để nghỉ ngơi.
Ôm lấy bà Phương, cô mỉm cười nhẹ mà nói:
- Con xin lỗi, là do con không hiểu chuyện. Không biết bố có giận con không nhỉ?
- Cái con bé này, nghĩ gì không biết. Bố con ấy mà, ông ấy có lúc nào giận con à? - Bà Phương cốc nhẹ đầu con gái mình mà nói.
Giọng nói có vẻ đùa giỡn của mẹ làm Phương Linh không thấy gò bó như trước nữa. Cô ngồi tâm sự với mẹ rất nhiều điều. Giống như lúc cô mới bước chân vào lớp 1, khi đó cô nhát gan còn khóc đòi về với bố mẹ. Để rồi khi lên cấp 2, cấp 3 cô vẫn ngại giao tiếp. Mỗi lần lên lớp mới cô đều về để nói với mẹ mình. Có như vậy cô mới cảm thấy tư tưởng nhẹ nhõm hơn. Mà hiện tại cô cũng có vấn đề nhỏ trong việc lựa chọn đi du học, vấn đề lớn nhất chính là cô ngại giao tiếp với mọi người. Khó khăn lắm ở Việt Nam cô mới quen được các bạn, giờ lại chuyển đến một đất nước khác đúng là không thể thích nghi kịp. Đã vậy còn phải sống xa bố mẹ, một cô tiểu thư chưa trải sự đời như Phương Linh thật sự khó mà để thích nghi ngày một ngày hai được.
Nhưng bà Phương cũng không có cảm thấy rối trí khi nghe con gái mình nói ra điều này. Bà cũng nói cho cô nghe rất nhiều điều về cuộc sống, những gì khiến bản thân con người trở nên tự ti, hay những gì khiến bản thân trở nên tự tin hơn. Bà là hình mẫu của người phụ nữ thành đạt và một gia đình hạnh phúc. Có lẽ vì thế mỗi lời bà nói ra đều đắt giá và có thể nói là những câu nói thấm nhuần tư tưởng của một xã hội tiên tiến và phát triển.
Phương Linh tâm sự rất lâu, cuối cùng lại ngủ lúc nào không hay. Bà Phương đành đỡ con gái mình vào trong giường, đắp chăn cho cô rồi còn chỉnh lại nhiệt độ điều hòa cho thích hợp. Nhìn đứa con gái bà ngủ say thì khi đó bà mới rời khỏi phòng.
Có thể nói Phương Linh là báu vật của bà và chồng bà. Nếu không có cô thì có lẽ gia đình này sẽ chẳng thể hoàn thiện nổi. Hiện tại gia đình của Phương Linh có thể được coi là một gia đình mẫu mực, một tấm gương có thể để cho các gia đình khác noi theo.
Trong quán bar, dưới ánh đèn sáng lóa, nhức mắt là những nhóm người ca hát nhảy múa. Trên bục cao là cô nàng DJ đang nhảy và điều chỉnh âm thanh cho phù hợp với khung cảnh bây giờ.
Mọi người ở dưới đều nhảy theo điệu nhạc. Âm thanh rất lớn và những hình ảnh không mấy phù hợp cho trẻ dưới 18 tuổi.
Trong những góc tối còn có những cặp đôi không ngần ngại mà quấn lấy nhau. Có những người trẻ khác còn dùng các loại chất cấm mà không hề giấu diếm một chút nào.
Đi theo dãy phòng tiến vào bên trong là các dãy phòng riêng dành cho VVIP. Căn phòng xa hoa nhất bên trong cũng là náo nhiệt nhất.
Ánh đèn mờ ảo, những thứ âm thanh gây kích thích người nghe. Cùng với các loại rượu nặng, đắt tiền được bày sẵn ở đây.
Trên dãy ghế dài là những cô gái chân dài miên man, dáng dấp đều muốn quyến rũ người khác. Đã vậy còn mặc những loại váy bó sát, ngắn cũn cỡn đôi khi còn cố ý để hở nội y bên trong.
Có vài thanh niên cao lớn, dáng dấp đều đúng chuẩn là đại thiếu gia của các gia đình giàu có. Hai tay của họ, mỗi bên đều có một cô em xinh gái ngồi cạnh còn hầu hạ rót rượu, đôi khi còn mân mê trên người họ để cho họ cảm thấy thoải mái.
Người con trai ngồi chính giữ vẻ mặt đều vô cùng quen thuộc. Chính là Vĩ Thành, là người con trai đã định giở trò càn quấy với Phương Linh. Hôm nay nhìn anh còn lả lơi hơn cả khi tham dự buổi tiệc khi đó. Bộ quần áo da màu đèn dắt tiền, còn cởi bỏ ba cúc áo đầu tiên để lộ cơ ngực săn chắc. Ngồi vắt chân nhìn về phía sân khấu chính diện. Các cô vũ nữ mặc đồ bikini không ngừng nhảy nhót trên đó, họ còn dùng cột để nhảy múa, uốn éo nhìn nóng bỏng mắt người xem.
Vĩ Thành cầm điếu thuốc lên hút, ánh mắt hướng về phía sân khấu để nhìn. Giống như một việc đã quá quen thuộc với anh vậy, chỉ cần liếc một cái liền có mấy em gái bu đến ngay.
Trên sân khấu có cô em tóc đỏ, làn da trắng và còn có cơ thể quyến rũ để bỏng mắt. Cô ta vừa nhìn liền biết đó là Vĩ Thành. Vậy là liền đi xuống, tiện tay cầm ly rượu gần đó để tới gần anh. Thản nhiên đi đến ngồi lên đùi anh, đã vậy còn chạm ly với cốc rượu Whiskey của anh nữa. Cô ta vén tóc sang một bên, để lộ bờ vai quyến rũ đó của mình, còn tiếp lời với anh trước:
- Anh có muốn uống riêng với em một ly nữa không?
Vĩ Thành nhìn "con hàng" này, anh nhếch mép cười một chút. Sau đó liền phất tay cho người của mình đưa cô gái này đi trước. Vậy là xem như anh đã chấm cô ta. Đối với Vĩ Thành mà nói, phụ nữ chỉ là công cụ để anh giải trí mỗi lần căng thẳng. Chỉ cần phóng túng một lần sẽ giảm đau đầu biết bao.
Đứng dậy vuốt lại quần áo của mình mà đi ra ngoài. Mấy anh bạn ngồi gần đó cũng lên tiếng để hỏi:
- Hey, không chơi nữa sao?
- Cậu bị điên à? Vĩ Thành kiếm được một em rồi.
- Chơi nhanh về đây, tí nữa còn nhiều tiết mục hay lắm đấy.
Vĩ Thành ngoáy tai, quay lại nhìn bọn họ mà lười biếng gật đầu một cái:
- Biết rồi, biết rồi. Tí quay lại ngay.
Nói xong anh liền quay người rời đi. Đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn, cô gái ban nãy cũng đã đợi anh sẵn ở trên chiếc ghế "tình yêu". Ban nãy cô ta mặc bộ bikini hai mảnh nhìn rất sexy. Bây giờ cũng là bộ hai mảnh nhưng chỉ là mặc vào cho có, chứ dù mặc hay không thì đều nhìn thấy hết toàn bộ bên trong.
Vừa nhìn thấy Vĩ Thành, cô ta liền đi đến quấn lấy người anh. Còn chủ động cởi bỏ áo giúp anh.
Vĩ Thành không có hôn cô ta, dù là đối với ai cũng vậy. Anh không có khái niệm thể hiện thân mật với bất kì người phụ nữ nào. Chỉ đơn giản giống như giải quyết nỗi buồn mà thôi.
Cả hai trên chiếc giường lớn mây mưa với nhau. Âm thanh rên rỉ của cô gái cũng cho thấy từng hành động của Vĩ Thành mạnh mẽ tới cỡ nào.
Trong khi đến đoạn cao trào đến, cả hai còn đang mây mưa muốn chơi tới bến thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Vĩ Thành vốn dĩ đang hưng phấn không muốn bị làm phiền, nhưng tiếng gõ cửa ngày càng lớn nên càng khiến anh tức giận.
Tiện tay vả mạnh vào mông cô cái kia, tiếng kêu ròn rã nhưng lại khiến cô gái đó hưng phấn hơn.
Vĩ Thành chán ghét mà đẩy cô gái sang một bên. Mặc áo choàng rồi đi ra ngoài mở cửa. Giọng nói cũng chứa đựng sự tức giận của anh:
- Mẹ kiếp, có chuyện gì?
Người bên ngoài đứng khép nép mà thông báo với Vĩ Thành:
- Thiếu gia, ông chủ vừa gọi tới. Nói rằng ngày mai thiếu gia phải bay về nước ngay. Nếu không các thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng đứng tên thiếu gia sẽ bị khóa.
Vĩ Thành vừa nghe liền tức giận vả vào đầu tên vệ sĩ. Hết chuyện này lại đến chuyện kia. Anh đến đây cũng là với mục đích giải tỏa căng thẳng bởi việc gia đình. Giờ thì hay rồi, còn bị ép về gặp mặt cho bằng được.
Cũng chỉ tại con nhỏ đó. Bố của cô ta liên hệ với ba anh làm cho ba anh tức tốc gọi anh mà giáo huấn lại. Nào là né những con gái nhà lành ra, rồi còn cả việc làm cho tinh thần con nhỏ đó bất ổn, gia thế của con nhỏ đó mạnh tới cỡ nào... Anh nghe thôi mà cũng thấy buồn ngủ. Cứ tưởng là mọi chuyện cũng kết thúc ngay hôm đó rồi, ai mà ngờ đến tận bây giờ vẫn còn lôi ra để nhắc. Đã vậy còn ép anh phải về nước gặp cho bằng được.
Chửi thề vài câu ở ngoài cửa, Vĩ Thành đi vào cầm thẻ tín dụng rồi ném cho cô gái trên giường. Không nhiều lời liền thay đồ để rời khỏi nơi đây. Dù sao cũng là chuyện hệ trọng, không có tiền làm sao mà sống được. Anh cứ về gặp mặt cho xong chuyện cái đã.
Cuối cùng thì anh cũng được hộ tống lên chiếc máy bay tư nhân mà quay về Trung Quốc.
. . .
Vừa vừa nhà, mẹ anh thì quan tâm hỏi han sức khỏe của anh bao nhiêu, người ba thì lại răn đe anh bấy nhiêu.
Ngồi trong phòng toàn là tiếng hai ba con lời qua tiếng lại. Người giúp việc có lẽ cũng đã quen với cảnh này. Chính vì mỗi lần về thì hai ba con đều khắc khẩu như vậy nên Vĩ Thành cũng ít khi về nhà.
- Con có đang nghe ta nói không đấy? - Ông Vương đập tay xuống bàn mà hỏi Vĩ Thành.
Vĩ Thành thì lại lười biếng gác chân lên ghế, đã vậy vẻ mặt đều giống như chẳng coi lời nói của ba mình lọt vào tai.
- Rồi rồi, con vẫn đang nghe đây.
- Nhớ cho kĩ, kì học tới học hành cho nó hẳn hoi. Giám đốc bên đó còn phải liên hệ trực tiếp với ta về tình trạng học của con. Con nên xem xét lại thái độ học tập của mình đi.
- Aiz, ông già đó lại gọi cho ba à? - Vĩ Thành nhíu mày nói.
Nhìn thấy thằng con trai của mình thái độ vẫn không có ý muốn thay đổi, ông Vương tức điên mà ném tờ báo vào mặt Vĩ Thành. Còn răn đe anh nặng nề hơn:
- Học hành thì không ra làm sao. Chơi bời từ trong nước đến quốc tế. Kì học tới con mà không cố vươn lên thì đừng có trách. Lần này thì về nước làm việc tiếp quản công ty luôn, không có thêm thời gian học tập cho con nữa đâu.
Vĩ Thành vừa nghe liền bức xúc đứng dậy mà nói:
- Ba định nuốt lời?
- Không phải không giữ lời. Mà là do con không thực hiện đúng những gì cam kết. Vì thế nên lo mà học tập cho tốt đi, nếu không thì về nước. Không nói nhiều!
Thấy ba mình tỏ ra kiên quyết, Vĩ Thành tức điên mà gân tay cũng nổi cả lên. Anh hít một hơi lạnh, cuối cùng thở ra mà mở mắt nhìn ba mình:
- Được, nếu đấy là điều ba muốn.
Nói xong liền định đi lên phòng để nghỉ ngơi. Ai ngờ ông Vương vẫn chưa hết chuyện mà nói tiếp:
- Đứng lại đó. Ta còn chưa nói xong, con đã định đi rồi à?
Nghe được lời ba mình, Vĩ Thành cũng siết tay đứng lại để nghe.
- Đứa con gái của ông lớn lần trước con "vô tình" gây ra, con bé cũng sẽ học ở trường này. Nếu giúp được gì nó thì giúp, không giúp được thì né nó ra. Đừng gây thêm phiền toái gì cho ta. Một lần là quá đủ rồi.
Vĩ Thành nhếch méo cười mỉa. Anh nhàn nhạt vuốt tóc mà đi lên trên tầng.
Bà Vương thấy hai ba con như vậy thì cũng thở dài. Cứ khắc khẩu như vậy mãi, cuối cùng thì bao giờ mới chịu bình thường những gia đình khác hộ bà. Một năm ngoài ngày Tết phải tụ họp các thành viên ra thì Vĩ Thành cũng ít khi về nhà. Thường những khi anh về là bị ép buộc mà thôi, hoặc những khi anh thiếu tiền. Nếu không anh cũng không về nhà lấy một lần. Bà cũng đau đầu với ba con Vĩ Thành nhưng cũng không biết làm sao. Gia đình này vốn chẳng được bình thường như bao gia đình khác rồi. Bà cũng không có hi vọng gì nhiều.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play