Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

TRỌN KIẾP YÊU ANH.

SINH NHẬT BUỒN.

Trên vỉa hè dành cho người đi bộ nằm dọc theo con đường rộng lớn, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn lặng lẽ bước đi. Ngọc Vy đút tay vào túi áo, thả hồn vào những giai điệu trầm lắng của bản nhạc buồn đang văng vẳng phát ra từ chiếc tai phone. Nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, tại sao vẫn cứ thấy đau lòng mãi không thôi. Cô gái trong lời bài hát sao lại giống cô đến thế? Đều yêu một người, yêu đến điên đến dại...

Ngọc Vy và Thanh Vũ học cùng trường đại học, anh học trên cô hai khoá, là vị sư huynh mà tất cả nữ sinh đều muốn đến gần. Nhưng tiếc thay, năm đó, anh lại hẹn hò với Tú Anh, hoa khôi cùng khoá. Cũng từ lúc đó, các nữ sinh khác buộc phải từ bỏ suy nghĩ viển vông của mình bởi vì anh và Tú Anh chính là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Duy lại chỉ có mình Ngọc Vy là vẫn cứ đem lòng tương tư đàn anh khoá trên. Có bạn gái rồi thì sao? Không thích cô thì cũng đã sao, chỉ cần cô thích anh là được...

Những hồi ức đó thật đẹp làm sao. Thấm thoát mà đã hơn ba năm...

Ba năm dài đằng đẵng, bao nhiêu sự cố gắng của cô vẫn không đủ để lay chuyển trái tim anh...

Đường phố tấp nập đông đúc, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, tiếng rao bán hàng rong rôm rả vang vọng. Tất cả hoà vào nhau, tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp vô cùng khó chịu. Ngọc Vy cắm chặt tai nghe trong tai, bật lên bản nhạc buồn với âm lượng cực đại. Cô như muốn tách mình ra khỏi thế giới xung quanh.

Đôi chân nhỏ nhắn bước đi trong vô định rồi dừng lại trước cánh cổng màu trắng quen thuộc. Ngọc Vy đứng đó, ánh mắt đượm buồn nhìn vào bên trong. Đây là nhà của anh, nhà của cô, là nhà của hai người. Nhưng... Lại vô cùng lạnh lẽo.

"Chị Vy! Đây là quà sinh nhật anh Vũ tặng cho chị. Anh ấy có cuộc họp quan trọng nên không về kịp."

Một cô gái nhỏ từ đâu bước đến đi vội về phía cô. Cô ấy cúi đầu chào cô rồi đưa cho cô một bó hoa hồng cùng với một chiếc hộp đựng bánh kem. Ngọc Vy đưa tay ra nhận lấy, không quên cảm ơn người trước mặt.

"Vâng! Cảm ơn em!"

"Chị... Chị ổn chứ?"

"Tôi không sao! Cảm ơn."

"Vậy em về trước! Chị vào nhà đi."

Ngọc Vy cúi đầu mỉm cười tiễn cô gái nhỏ. Bóng người nhỏ bé kia đi mất, Ngọc Vy chật vật mãi mới mở được cửa để vào nhà. Đặt mọi thứ xuống bàn, cô mỉm cười chua xót, hai hàng nước mắt cũng theo đó mà chảy ra.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cô, là sinh nhật năm thứ ba kể từ lúc cô và anh chung nhà. Nhưng mà... Cả ba năm qua, chưa lần nào anh đón sinh nhật cùng cô. Những thứ như bánh kem hay hoa hồng này nọ, tất thảy đều là do Kiều Oanh, cô trợ lý của anh giúp anh lựa chọn và gửi đến cho cô.

Đặt tất cả mọi thứ xuống bàn, Ngọc Vy lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sofa. Đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, cô cắn chặt môi dưới để không bật ra tiếng khóc. Nếu tặng quà cho cô theo cách này thì chẳng thà không tặng còn tốt hơn. Nhưng thôi, anh thích thì cô chiều vậy.

Mở hộp bánh kem ra, Ngọc Vy lấy diêm ra quẹt rồi thắp nến lên. Môi nhỏ khẽ cười, cô tự vỗ tay rồi tự mình hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Nhắm mắt lại âm thầm cầu nguyện, hai giọt nước mắt ấm nóng cứ chảy ra. Nếu biết trước cuộc hôn nhân này đau khổ như thế, thì lúc bắt đầu cô sẽ chẳng bao giờ đồng ý kết hôn.

Bó hoa hồng trên bàn rực rỡ một màu đỏ thắm. Ngọc Vy lặng lẽ cầm lên, đưa lên ngửi. Cô... dị ứng với phấn hoa. Mỗi lần tiếp xúc phấn hoa, khắp người cô đều sẽ nổi đầy mẫn đỏ. Vậy mà... Năm nào anh cũng tặng hoa cho cô. Ừ thì... Chỉ cần là anh tặng thì cô đều thích.

Cơ mà hôm nay là ngày gì nhỉ? À... Là ngày cô ấy trở về rồi. Vậy nên bây giờ... Anh đang ở cạnh cô ấy. Đêm nay anh không về. Đêm nay cô đau lòng quá, có thể buông thả bản thân một lần có được không?

____________

Nhà hàng Ánh Dương...

Trong một căn phòng bao sang trọng, bên cạnh cửa sổ, Trần Tú Anh ngồi đó, ánh mắt đau lòng nhìn sang người đối diện. Rõ ràng anh đã hứa sẽ đợi cô, vậy mà tại sao anh lại kết hôn cùng người khác? Chẳng lẽ anh đã không còn yêu cô nữa rồi.

"Tú Anh! Em sao vậy? Sao không ăn?"

Vương Thanh Vũ ân cần hỏi, ánh mắt dịu dàng của anh đặt lên gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ. Cô gái này là người con gái anh yêu nhất cũng là người khiến anh đau lòng nhất.

"Tại sao... Anh lại cưới cô ấy? Chẳng phải anh đã nói sẽ đợi em sao? Tại sao anh lại không giữ lời?"

"Tú Anh! Xin lỗi! Anh phải có trách nhiệm với cô ấy."

"Trách nhiệm? Vậy em thì sao? Anh có từng nghĩ tới em không?"

"Anh..."

"Anh có biết lúc em nghe được tin này, em đã đau lòng như thế nào không? Anh có biết em đã sốc đến nỗi ngất xỉu hay không?"

Nói đến đó, Tú Anh đã kích động đến nỗi tay siết chặt lại thành nắm đấm. Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh rơi xuống hai dòng lệ. Thanh Vũ nhìn thấy cô khóc, trong lòng lại cảm thấy vô cùng xót xa. Anh đứng dậy đi về phía cô rồi quỳ một chân xuống sàn, bàn tay to lớn đưa lên lau nước mắt trên gương mặt xinh đẹp đó.

"Đừng khóc! Anh xin lỗi đều là lỗi của anh."

"Xin lỗi! Anh xin lỗi thì làm được gì chứ? Có thể thay đổi mọi chuyện đã xảy ra sao?"

"Tú Anh..."

"Thanh Vũ! Anh có yêu em không?"

"Ngốc! Anh tất nhiên là rất yêu em."

"Vậy còn Ngọc Vy thì sao? Anh ... Có yêu cô ấy không?"

Bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng. Thanh Vũ dời tầm mắt nhìn sang hướng khác, trốn tránh ánh mắt dò xét của Tú Anh. Anh có yêu Ngọc Vy không? Chính anh cũng không biết. Chỉ là ở cạnh cô ấy, anh cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng kì lạ mà bản thân chẳng thể nào hiểu nổi.

Tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ sự im lặng ngột ngạc đó. Thanh Vũ lấy điện thoại ra, đôi mắt âu sầu nhìn vào tên hiển thị trên màn hình.

"Vợ... Anh lưu số cô ấy là vợ sao?"

"Anh xin lỗi! Anh nghe điện thoại một chút."

"Anh nghe ở đây đi. Bật cả loa ngoài lên."

"Em..."

"Thế nào? Anh không làm được?"

Thanh Vũ thở dài nhấn nút nhận cuộc gọi đồng thời mở loa ngoài. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói dịu dàng và ấm áp nhưng lại xen lẫn cả chút buồn phiền.

"Chồng à! Anh về chưa?"

"Ngọc Vy... Em say rồi sao?"

"Không... Em chỉ uống một ít thôi. Anh... Về với em được không?"

Thanh Vũ không trả lời chỉ cúi đầu im lặng. Tú Anh đứng bên cạnh đưa tay ra nắm lấy tay anh.

"Đừng đi..."

Đầu dây bên kia trở nên im lặng rồi tắt máy...

CUỘC HÔN NHÂN KHÔNG HẠNH PHÚC.

Tiếng báo cuộc gọi kết thúc vang lên. Thanh Vũ im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu. Ngọc Vy không biết uống rượu... Nhưng khi nãy, rõ ràng là cô say rồi.

"Vũ! Anh đừng đi có được không?"

"Anh..."

"Anh không thương em nữa sao?"

Vừa nói Tú Anh vừa nép đầu vào lòng anh, hai cánh tay mềm mại ôm chặt lấy anh. Thanh Vũ nhất thời không biết phải làm sao, giờ anh rất muốn về nhà nhưng lại không nỡ để Tú Anh một mình. Một người là người anh yêu, người kia là vợ. Một là tình một bên là nghĩa...

___________

Căn nhà lạnh lẽo tối om không có lấy một chút ánh sáng. Ngọc Vy ngồi bó gối trên ghế, ánh mắt thẫn thờ nhìn đèn cày trên chiếc bánh kem đang dần dần cháy. Cô ấy về rồi, thật sự trở về rồi. Vị trí này... đến lúc phải trả lại cho cô ấy rồi.

Trên môi khẽ nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại chất chứa bao nhiêu là đau lòng. Cô úp mặt vào gối, hai hàng nước mắt cứ thế mà chảy ra. Một lần thôi, chỉ lần này nữa thôi, cho cô khóc vì anh một lần có được không?

Cánh cửa bật mở, bóng người cao lớn đang từng bước đi vào. Đứng trước mặt cô, ánh mắt người ấy nhìn cô đầy đau lòng và xót xa. Tại sao cô lại cứ phải dày vò bản thân mình như thế? Tại sao lại cứ để bản thân mình phải đau lòng như vậy?

"Vy...!"

"Phong! Sao... Sao anh lại tới đây?"

"Em khóc sao?"

Ngọc Vy cắn môi, cố gắng tự nhiên nhất có thể, ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn anh. Cô không muốn anh nhìn thấy cô trong bộ dạng đáng thương này, không muốn anh thương hại cô.

"Đâu có! Tại có gì đó bay vào mắt thôi."

"Em giấu được anh sao? Nó đâu?"

"Hả?"

"Thanh Vũ đâu?"

"Anh ấy... Đi gặp khách hàng."

Vương Thanh Phong thở dài, ngước mắt lên nhìn trần nhà. Anh đang rất cố gắng, rất cố gắng để kiềm nén sự giận dữ đang bộc phát trong lòng. Nếu như Thanh Vũ không phải là em trai của mình thì có lẽ anh đã đánh chết cậu ta rồi.

Cúi đầu nhìn xuống, cô gái nhỏ bé vẫn đang ngồi co ro trên ghế, hai má ửng đỏ vì rượu. Hai cánh tay mịn màng giờ lại chi chít những mụn đỏ. Nhìn thấy bó hoa hồng trên bàn, Thanh Phong tức giận cằm lên rồi ném mạnh xuống sàn. Từng cánh hoa hồng đỏ mỏng manh rụng xuống, rơi ra khắp sàn nhà. Anh đau lòng mà quỳ một gối xuống trước mặt Ngọc Vy.

"Tại sao lại không biết thương bản thân mình chút nào vậy?"

"Em không sao!"

"Ngọc Vy! Em đừng cam chịu nữa được không? Sống trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu như vậy, em không thấy đau lòng sao?"

Cuộc hôn nhân của cô vốn dĩ là cuộc hôn nhân không có tình yêu. Mà không đúng! Trong mối quan hệ này chỉ có cô đơn phương mà thôi, còn anh, người mà cô gọi là chồng lại chưa từng động lòng với cô dù chỉ một lần.

Đau lòng sao?

Đau chứ!

Cô cũng biết đau lòng mà. Chỉ là bắt cô buông bỏ anh, cô thật sự không làm được. Cô sợ buông anh ra thì sẽ mất anh mãi mãi. Vậy nên cô chọn cách im lặng, tự mình vẽ vời ra một viễn cảnh hạnh phúc. Cô chọn cách tự làm đau mình và làm đau luôn cả người yêu cô.

Ừ! Thì đau một chút thôi.

Đau thêm chút nữa thôi là cô có thể buông tay rồi. Buông tay anh ra, trả lại anh cho cô ấy, trả lại tự do cho anh, đó là điều mà từ lâu cô đã nghĩ tới. Cô biết, sớm muộn gì thì cô gái đó cũng quay về, anh cũng sẽ vì cô ấy mà rời bỏ cô thôi. Chỉ là ngày đó đến quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không kịp thích ứng.

"Đứng lên!"

"Phong! Anh mặc kệ em đi."

"Vy! Em có biết nhìn thấy em như vậy, anh đau lòng như thế nào không?"

Ngọc Vy nhìn anh, nhìn thấy cả những chân thành ẩn sâu trong đôi mắt đen ấm áp đó. Cách anh nhìn cô vô cùng dịu dàng, vô cùng yêu thương chứ không như chồng của cô... Anh chưa từng nhìn lấy cô dù chỉ là một lần.

nói sao nhỉ? Là cô cố chấp hay là anh vô tình? Mà cũng không đúng! Ngay từ đầu anh vốn dĩ đã không có yêu cô. Đúng như anh nói, hôn nhân của cô là cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Bởi lẽ nó không xuất phát từ tình yêu.

Ngọc Vy nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại cái cách mà hai người đã bắt đầu đi đến hôn nhân. Đó là một sai lầm, một sai lầm không nên có...

Đêm hôm đó, bầu trời mưa như trút nước, Thanh Vũ dầm mình trong mưa, trên tay là chai rượu đã vơi đi hơn một nửa. Ngày hôm đó, người anh yêu nhất cất bước ra đi, theo đuổi ước mơ ở một bầu trời xa lạ, bỏ lại anh ở đây với một nỗi đau không thể nói thành lời.

Ngọc Vy vừa mới được tan làm, cô che ô chầm chậm đi về căn nhà thuê của mình. Trong màn mưa trắng xóa, dáng người lững thững bước đi như cái xác không hồn, đôi mắt lừ đừ không còn nhìn thấy gì nữa. Ngọc Vy nhíu mày nhìn người trước mặt, lại nhận ra đó là người trong lòng mình trộm thương bao lâu nay. Cơ mà cô cũng đã biết, lí do khiến anh thành ra như thế này.

"Thanh Vũ! Sao lại thành ra bộ dạng này?"

"Em là ai? "

"Em! Vy đây! Anh không sao chứ?"

"Vy... Vy... Ngọc Vy?"

"Đúng rồi! Thanh Vũ, anh say rồi. Em đưa anh về nhà."

Ngọc Vy nắm lấy cánh tay anh, cô nghiêng ô che cho anh khỏi phải ướt. Thanh Vũ lại hất tay cô ra, ánh mắt mờ đục nhìn cô.

"Anh... Không muốn về nhà."

"Không được! Anh định dầm mưa suốt đêm sao hả?"

"Mặc kệ anh."

Bước cao bước thấp loạng choạng bước đi. Chẳng được mấy bước lại vấp ngã sóng soài. Ngọc Vy nhìn thấy quả thật có chút đau lòng. Vội vàng chạy đến bên cạnh anh, cô dùng hết sức bình sinh mới có thể kéo anh đứng dậy. Nhìn người mình yêu đau khổ vì một người khác, trái tim cô đau đớn biết nhường nào.

"Nhà anh ở đâu? Em gọi taxI đưa anh về."

"Anh... Ợ... A... Không nhớ."

Nói xong rồi liền gục đầu vào vai cô rồi ngủ ngon lành. Ngọc Vy cúi đầu nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp đó là ba phần bất lực bảy phần yêu thương. Cuối cùng thì cô đành gọi taxi đưa anh về nhà mình.

Cũng cái đêm định mệnh đó, anh và cô kết hôn xảy ra quan hệ thể xác. Nhưng điều đau lòng nhất đó là... Anh ôm cô trong lòng nhưng lại luôn miệng gọi tên Tú Anh...

EM CÓ MỆT KHÔNG?

Khép lại những hoài niệm đau lòng của quá khứ, Ngọc Vy đưa tay lên lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi. Đoạn tình cảm đau khổ này là do cô tự mình mong cầu, chẳng trách ai được. Giờ cô ấy trở về, người nên đi cũng đến lúc phải đi rồi.

"Đợi em một chút!"

Thương anh bao nhiêu đó chắc đủ rồi. Đau lòng vì anh chắc cũng đã đủ rồi. Thôi thì lần này, cô trả anh về cho cô gái ấy, chấm dứt cuộc hôn nhân không có tình yêu này. Những ngày tháng tới z anh có người anh yêu, còn cô sẽ tự yêu lấy bản thân mình. Gặp nhau là do duyên, ở bên nhau là do nợ. Hết nợ hết duyên, dù có muốn cũng không thể tiếp tục bên nhau. Thôi thì thuận theo ý trời, đường anh anh bước, đường cô cô đi.

Thanh Phong đứng dậy, tầm mắt dõi theo bóng lưng cô gái nhỏ. Cô có biết hay không, cô đau một ánh đau mười. Nhìn thấy người mình yêu đau lòng vì một người khác, thử hỏi trên đời liệu có mấy ai không thấy xót xa. Giá như anh đến kịp lúc, thì có lẽ đã có thể bảo vệ cho cô rồi. Chỉ trách số phận trêu ngươi, anh yêu cô nhưng cô lại yêu một người khác. Ậu cũng là do nợ duyên.

"Em xong rồi! Đi thôi."

"Ừm!"

Tiết trời mùa đông se se lạnh. Ngọc Vy lại chỉ mặc trên người chiếc áo phông mỏng manh mà đi ra ngoài. Thanh Phong nhíu mày nhìn cô, lại nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ra khoác lên người cô.

"Trời lạnh lắm! Sức khỏe em không tốt, đừng để bị lạnh."

"Cảm ơn anh!"

"Đi thôi."

Giúp cô đội nón bảo hiểm, Thanh Phong lái xe máy đưa cô đi xa khỏi ngôi nhà lạnh lẽo kia. Ngồi sau lưng anh, cảm nhận được cái lạnh buốt của trời đêm, khoé mắt cô đột nhiên thấy cay cay. Tại sao anh lại tốt với cô như thế? Cô đâu xứng đáng để được anh đối xử như vậy?

Từ ngày cô gả cho Thanh Vũ, vui buồn sướng khổ thế nào anh cũng luôn ở bên cạnh cô. Những lúc Thanh Vũ viện cớ đi công tác để bay qua Úc thăm Tú Anh, đều là Thanh Phong ở bên cạnh an ủi cô. Những lúc cô cảm thấy buồn tủi hay tuyệt vọng, cũng là anh ở bên cạnh khích lệ cô. Những lúc cô mệt mỏi muốn trốn một nơi nào đó để khóc, cũng là anh tìm được cô đầu tiên. Mỗi một nơi, mỗi một chuyện của cô, đều có anh lặng lẽ đi theo phía sau. Nếu nói không rung động thì chính là dối lòng. Nhưng bây giờ, khi nhận ra thì đã quá muộn rồi.

Người yêu cô cô không màng tới. Người cô yêu lại chưa từng yêu cô. Thử hỏi có buồn cười hay không?

Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, cô xuống xe đứng đó, anh chạy xe vào bãi giữ xe rồi mau chóng bước lại phía cô. Hai bóng người một cao một thấp cứ như thế mà sánh bước cùng nhau. Người ngoài nhìn vào đều cho rằng họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.

"Em ngồi đi, anh đi gọi bác sĩ."

"Vâng!"

Do là ngoài giờ làm việc nên phải đi gọi bác sĩ. Ngọc Vy ngồi đó, trên dãy hành lang vắng lặng chỉ có duy nhất , một mình cô. Nhưng dường như ông trời cảm thấy cô chưa đủ đau lòng nên mới để cô bắt gặp cảnh tượng ấy.

Trên dãy hành lang vắng người, bóng dáng quen thuộc của ai đó xuất hiện trong tầm mắt cô. Thanh Vũ chậm rãi đi từng bước, bên cạnh là Tú Anh đang ôm bụng vì đau. Số là Tú Anh bị đau dạ dày, hôm nay cùng anh ăn tối, chẳng biết thế nào lại bất ngờ thấy đau. Vậy nên Thanh Vũ phải đưa cô vào đây khám.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Thanh Vũ vô tình nhìn về phía Ngọc Vy. Giây phút đó, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, xa cách đến nỗi khiến Ngọc Vy vội vàng cúi đầu trốn tránh. Bất giác, trái tim cô đau lên từng cơn, tựa hồ như ai đó đang cầm dao nhọn mà rạch một đường dài lên trái tim cô vậy.

Đau!

Đau lắm!

"Vy! Đi thôi!"

"Vâng!"

Thanh Phong từ đằng xa quan sát thấy hết mọi thứ nhưng anh vẫn giả vờ như không thấy gì. Bóng người cao lớn một mạch đi về phía cô, ân cần dịu dàng đỡ cô đứng dậy đi về hướng phòng khám. Nếu như không có Ngọc Vy, anh thật sự muốn đánh chết Thanh Vũ ngay lập tức. Người con gái anh yêu đến cả mơ cũng không có được, vậy mà Thanh Vũ có được lại chỉ làm cho cô đau lòng.

Trong phòng khám, vị bác sĩ già nâng kính nhìn Ngọc Vy, ánh mắt thoáng chút buồn bực. Người trẻ tuổi bây giờ thật không biết quý trọng sức khỏe gì cả. Thật là quá đáng!

"Cô có biết mình dị ứng phấn hoa không?"

"Tôi biết!"

"Cô biết mà vẫn để bản thân tiếp xúc với phấn hoa sao?"

"Bác sĩ! Là lỗi của tôi, là tôi không cẩn thận để chậu hoa ngã vào cô ấy."

"Bọn trẻ các người thật sự là không còn gì để nói."

Bực dọc là vậy, nhưng ông vẫn kê đơn thuốc cho cô. Dặn dò cô vài chuyện quan trọng. Trước khi cô đi, ông còn nhắc nhở.

"Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu có thời gian cô nên đến đây để kiểm tra kĩ hơn."

"Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ."

Thanh Phong đưa Ngọc Vy đi lấy thuốc rồi sau đó đưa cô về nhà. Trên đường đi, anh lái xe rất chậm, giống như muốn đoạn đường xa thêm một chút, để có thể ở cùng cô lâu thêm một chút.

"Sao lái xe chậm vậy?"

"Anh sợ nhanh quá sẽ làm em lạnh."

"Hừm... Thật vậy sao?"

"Đúng vậy mà!"

Anh nói dối!

Nhưng lời đó cô lại không nói ra. Cô biết anh yêu cô, biết anh muốn ở bên cạnh cô lâu thêm một chút. Nhưng mà... Càng day dưa thì sẽ lại càng đau lòng.

"Phong! Đừng đối tốt với em nữa. Không đáng đâu!"

"Chỉ cần là em thì mọi thứ đều là xứng đáng."

"Đừng phí thời gian của anh ở chỗ em nữa. Sẽ làm lỡ hạnh phúc của anh."

"Ngọc Vy! Chỉ cần em hạnh phúc thì anh cũng sẽ hạnh phúc."

Nhưng hiển tại, anh nhìn thấy cô không hạnh phúc chút nào. Những lần nhìn thấy cô lủi thủi một mình lang thang trên vỉa hè với nét mặt buồn buồn, anh thật sự đau lòng biết mấy. Anh không rõ đây là lần thứ bao nhiêu anh đưa cô vào viện rồi.

"Ngọc Vy! Em... Có mệt không?"

Em có mệt không?

Đã rất nhiều lần anh muốn hỏi cô câu đó. Cứ phải gồng mình lên để chịu đựng mọi thứ cô không thấy mệt hay sao?

"Vy à! Nếu mệt mỏi quá thì về với anh. Anh giúp em chống cả bầu trời có được không?"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play