Cô là Việt Ân là con gái của một nhà bình thường như bao người khác.
Năm nay Việt Ân đã tròn 22 tuổi ở cái tuổi đẹp đẽ như này cô lại phải vùi đầu vào đống công việc khó khăn và dày đặc. Tuy vậy cô không hề than trách vì nơi Việt Ân cô làm việc là nơi có những người muốn cũng không thể tới, đó là công ty nhà Ương gia.
Ương gia một tập đoàn lớn với đủ các công ty con lớn nhỏ trải dài khắp cả đất nước, mỗi tháng Ương gia có thu về một số tiền không lồ bằng 8% ngân sách nhà nước.
Chỉ như vậy thôi là biết Ương gia to lớn đến thế nào, chính vì thế được xuất hiện tại đây là một điều vui mừng đối với Việt Ân.
Hôm nay Việt Ân vẫn đi làm như mọi ngày, với bộ quần áo nhân viên phẳng phiu đẹp đẽ, khuôn mặt cô luôn tươi tắn, mái tóc đỏ rượu bay trong gió làm cô thêm quyến rũ ai đi qua cũng không khỏi liếc nhìn.
" Việt Ân, cậu đến rồi. "
" Bạch Diệp. " Việt Ân nhẹ nhàng chào cô bạn ngồi sát kế bên bằng giọng nói dịu ngọt, thậm chí chính cô còn không nhận ra giọng cô cuốn hút như nào.
Bạch Diệp là cô gái ngồi sát cạnh Việt Ân họ quen nhau từ lúc Việt Ân mới vào Ương thị làm việc, hai người họ đều được trúng tuyển cùng nhau vì thế Bạch Diệp cũng không phải một cô gái đơn giản tí nào.
Bạch Diệp là một cô gái năng động, đôi mắt đen láy to tròn lấp lánh nhìn khiến ai thấy cũng không tự chủ mà hút hồn vào đó, hôm nay Bạch Diệp cũng mặc bộ đồ nhân viên với mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa phía sau. Trên người cô mang vẻ năng động hăng hái khác với những người xung quanh.
" Việt Ân, cậu ngồi xuống đây tớ nói cái này. " Bạch Diệp lại mở chế độ bà tám vẫy vẫy tay gọi Việt Ân.
" Có chuyện gì sao? " Việt Ân cũng phối hợp ngồi xuống rồi ngả người về phía Bạch Diệp.
" Cậu biết gì không? Hôm nay công ty chúng ta được thông báo là có khách quý đến thăm đấy! Nên Trưởng phòng bảo chúng ta phải ăn mặc chỉnh tề và lịch sự vào. " nói rồi Bạch Diệp tự giác vuốt vuốt mép áo cho thẳng ra.
" Hả? Tại sao mình chưa nghe nói về việc này chứ? " Việt Ân vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên.
Rõ ràng cô chưa hề nghe ai bảo hôm nay sẽ có khách tới mà?
" Cậu không biết cũng phải Trưởng phòng cũng mới thông báo thôi, có vẻ vị khách kia không thông báo trước khi đến nên mới thành ra như vậy. " Bạch Diệp thấy Việt Ân như vậy thì lấy tay che miệng cười khúc khích, nhưng khi nói đến vị khách kia không tự chủ mà nhăn mày.
" Ra là vậy, thảo nào mình thấy phòng bọn mình hôm nay vắng quá. "
" Ấy chết, tớ chờ cậu quên mất một việc. Tớ phải đi trang điểm đây mọi người cũng đi cả rồi! " Bạch Diệp hớt hải đứng dậy xách cái túi nhỏ chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Căn phòng vốn đã vắng nay còn vắng hơn, Việt Ân cũng chỉ liếc qua một cái rồi bắt đầu sắp xếp công việc.
Thật là, muốn thông báo cho mình thì trang điểm xong hãy ra giờ mới trang điểm sao kịp? Cậu ấy đúng là đồ ngốc mà.
5 phút sau căn phòng trống trải lại được lấp đầy nhiều người, Bạch Diệp cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra.
" Cậu không trang điểm sao Việt Ân? "
" Không cần đâu, mọi người trang điểm là được dù sao người ta cũng là khách quý đâu ai quan tâm đến một nhân viên nhỏ bé mà mất công trang điểm. "
" Cái cậu này, hứ tự tin cái gì chứ cậu chỉ xinh hơn tớ một chút thôi mà. "
Nghe giọng điệu hờn dỗi của Bạch Diệp, Việt Ân cũng không làm việc nữa mà quay sang dỗ dành.
" Không phải tớ tự tin mà... A, ma!! " quay mặt một cái Việt Ân thất thanh hét lên.
" Ma cái gì mà ma tớ đây mà. " Bạch Diệp thấy Việt Ân như vậy thì càng phụng phịu giận dỗi hơn.
" Cậu, cậu bôi cái gì lên mặt mà trắng như ma thế? "
" Phấn chứ cái gì? "
" Dọa tớ hết hồn, cậu mau tẩy hết chỗ phấn này đi xấu quá. " Việt Ân ghét bỏ vẫy vẫy tay, gương mặt cũng lộ rõ vẻ ghét bỏ rõ rệt.
Bạch Diệp bĩu môi nhưng vẫn nghe lời Việt Ân mà tẩy hết đi nhưng miệng cứ than tiếc tiền cả quá trình.
" Cậu xem này tiền của tôi bị cậu bắt bỏ hết rồi đây này. "
" Đấy, để vậy có phải đẹp hơn không bôi bôi chát phấn làm cái gì? "
" Cậu cứ như mẹ tớ ý. " Bạch Diệp không khỏi bĩu môi một cái. Ở nhà mẹ cô cũng không có tranh điểm mỗi lần thấy cô trang điểm là lại nói như vậy.
" Rồi rồi, đừng giận tối về mình mua lại cho cậu hộp mới được chưa? "
Bạch Diệp còn đang vui mừng muốn trả lời thi Trưởng phòng đã bước vào, mọi người đều vươn mắt ra cửa nhìn.
Trưởng phòng là một người đàn ông trung niên tầm 38 tuổi, thân hình cao ráo đẹp đẽ, anh ta đang khom người mời người đằng sau bước vào.
Từ đằng sau bước lên là một người đàn ông trẻ trung cũng chủ tầm 25, 26 tuổi. Khuôn mặt bảnh trai, tóc đen huyền bí, đôi mắt như vược thẳm, mũi cao môi mỏng. Anh ta có vẻ khá cao tầm 1m8, mặc một bộ vest đen sang chảnh, đôi giày da đắt tiền đang bước từng sải dài vào phòng, để nhận xét về anh từ nếu chỉ nhìn thôi thì ai cũng thốt lên một câu " Đẹp trai, nhiều tiền. "
Thấy người đàn ông đó cả phòng liền ồn ào hơn, nhất là những người con gái mắt như sắp nhảy ra tới nơi rồi. Nhưng Việt Ân thì khác cô thấy được người đàn ông này rất kiêu ngạo, cái khuôn mặt kênh kiệu đó lộ rõ nhưng không ai nhìn ra thật đáng ghét.
Nhưng chỉ có cô là ghét người đàn ông đó, bạn của cô Bạch Diệp thậm chí còn đang miệng nói không ngừng bên cạnh.
" Việt Ân cậu nhìn xem anh ta đẹp trai quá! "
" Chắc chắn anh ta rất giàu có. Người đâu mà hoàn hảo thế vừa đẹp trai vừa giàu. "
" Nếu được làm vợ anh ta dù có khóc trên xe ô tô cả đời tớ cũng chịu nữa. "
" Việt Ân cậu nghe tớ nói không? Việt Ân! "
" Ừ, cậu thích thì cứ ngắm cho đã đi. " Việt Ân ghét bỏ nói.
" Cậu đúng là không biết thưởng thức cái đẹp. Cậu nói vậy là nói mình không chạm tới có đúng không? Hừ, đúng là mình không với tới được nhưng cũng phải để cho mình hy vọng chứ huhu. "
" Thôi nào, mình đã nói cái gì đâu? Bạch Diệp của mình xinh đẹp thế này không thèm loại người như anh ta đúng không? " Việt Ân cười khổ trong lòng nhưng vẫn phải dỗ dành tiểu mít ướt này đã.
" Tất nhiên là thèm rồi. "
Việt Ân cảm thấy có chút bất lực nhưng không nói ra.
" Anh ta đi rồi đừng thèm khát nữa, mau đi làm việc thôi. "
" Đồ lạnh nhạt, đồ không biết thưởng thức cái đẹp, cái đồ ế. " Bạch Diệp tiếc nuối mà trách Việt Ân.
" Rồi rồi, làm việc thôi Bạch Diệp. "
Cả ngày hôm đấy không biết Việt Ân phải nghe bao nhiêu lần " Đồ lạnh nhạt, đồ không biết thưởng thức cái đẹp và đồ ế " do Bạch Diệp phát bệnh nói nhiều.
" Việt Ân, ở đây. "
Chiều này Bạch Diệp có rủ Việt Ân đi chơi một bữa dù sao làm việc một thời gian dài cũng khá mệt mỏi, vì vậy Việt Ân không do dự mà đồng ý luôn.
Chiều nay hai người hẹn nhau tại một quán coffee phong cách Châu Âu. Vừa mở cửa Việt Ân đã nghe thấy tiếng la của Bạch Diệp cũng vì thế cô cũng không lo phải đi tìm mất thời gian.
" Chào. " hôm nay Việt Ân mặc cho mình chiếc váy đỏ bó sát người, để lộ 2 vòng đầy đặn vòng nào ra vòng đấy, chiếc eo con kiến với đôi chân trắng nõn là điểm cuốn hút hơn bao giờ hết, cô như ngọn lửa rực cháy vào sáng sớm vậy.
" Việt Ân mau mau đến đây. " Bạch Diệp lại mặc cho mình chiếc váy trắng bồng bềnh, tuy vậy nó cũng khiến cô toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng với tính cách năng động cô như một Mặt Trời tỏa sáng.
Cả hai người ai cũng xinh đẹp lộng lẫy ngồi trong quán khiến ai bước vào cũng rạo rực trong người.
" Việt Ân hôm nay ăn mặc xinh nhỉ? " Bạch Diệp bĩu môi.
" Cũng không dễ thương bằng Bạch Diệp của mình. " Việt Ân cũng không ngại trêu ghẹo lại Bạch Diệp, thấy Việt Ân khen mình Bạch Diệp cũng tỏ vẻ ngại ngùng cúi đầu.
" Được rồi cậu không phải diễn kịch nữa, mau nói xem cậu hẹn mình ra đây làm gì vậy? Còn phải ăn mặc đẹp nữa? "
" À cũng không có gì mình muốn giới thiệu cậu với một người. " ngay lập tức Bạch Diệp sáng mắt nhìn chằm chằm vào Việt Ân.
Đôi mắt nóng bóng như muốn nhìn xuyên qua cô khiến Việt Ân có chút không thoải mái coi vội xua tay: " Đừng nhìn tớ như thế, sởn cả da gà đây này. "
" Haha cậu yên tâm mình không làm gì cậu cả. Nhưng mà anh ấy tới muộn quá để mình gọi thử xem. "
Đúng lúc Bạch Diệp định lấy điện thoại ra gọi thì cánh cửa bên kia đã reo lên tiếng chuông trên cánh cửa.
Reng reng...
Bước vào là một người đàn ông lịch lãm, đôi mắt mang vẻ sắc sảo, đôi mắt ấy nhìn qua phía hai cô đang ngồi. Chưa kịp định thần người đàn ông đó đã bước sang đây.
" Xin chào. " giọng nói nam vẻ nam tính trầm ấm phả vào trong không khí Bạch Diệp ngớ người nhìn lên.
" Anh Định! " thấy khuôn mặt điển trai Bạch Diệp lập tức reo lên một tiếng.
Bạch Diệp đứng phắt dậy lôi kéo anh Định ngồi xuống sau đó quay sang hướng Việt Ân.
" Việt Ân, đây là anh Định anh họ của tớ. Hôm nay anh ấy mới về nên anh ấy bao chúng ta đi chơi. "
" Chào anh, em là Việt Ân bạn Bạch Diệp, em 22 tuổi, rất vui được làm quen với anh. " Việt Ân nghe vậy thì đứng dậy chìa tay về phía anh Định.
Anh Định cũng đứng lên bắt tay với Việt Ân: " Xin chào, anh là Trung Định anh họ của Bạch Diệp, anh năm nay cũng đã già rồi anh ở tuổi 30, anh cũng rất vui khi được làm quen với
em. "
30 tuổi, già?
" Được rồi hai người mau ngồi xuống đi đồ uống sắp ra rồi đó. "
" Bạch Diệp đã nói cho em biết rằng hôm nay có hẹn với một người, em đã gọi đồ uống trước không biết anh có uống được hay không? " Bạch Diệp ngồi xuống liền nói.
" Anh không kén đồ uống. "
3 phút sau đồ uống được mang ra, đúng như lời Trung Định đã nói anh ta không hề kén đồ uống.
Sau khi trò chuyện một lúc coi như đã quen biết, Trung Định đã mở lời đưa mọi người đi chơi, địa điểm thì Bạch Diệp tự ý quyết định.
" Bạch Diệp, cậu có chắc đây đúng là nơi cậu muốn đến chứ? " khóe mắt cô giật giật.
" Đúng vậy. " Bạch Diệp vui vẻ gật đầu.
Thật sự không biết Bạch Diệp đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu là một người phụ nữ đúng với tuổi 22 sẽ không ai đi đến nơi này cả...
" Cậu chắc chứ? " dường như không thể tin Việt Ân vẫn cố gặng hỏi thêm một câu nữa.
" Đúng mà? Chỗ này là vui nhất rồi đó. "
Mặt Việt Ân tối sầm, cô thật sự không hiểu 22 tuổi đầu đi vào công viên thiếu nhi chơi thì vui cái nỗi gì? Không lẽ bắt cô ngồi chơi vui vẻ với mấy em 8,9 tuổi ư? Điều này khó chấp nhận thật đấy!!
Khi Việt Ân vẫn còn chưa biết làm gì phía sau cô phát ra tiếng cười của một người đàn ông, rõ ràng người đó là Trung Định.
" Haha, xin lỗi xin lỗi anh không nhịn được cười haha. "
" Anh... Cười cái gì? "
" Em đừng nghĩ nhiều, Bạch Diệp trẻ con như vậy đấy làm bạn với nó vất vả cho em rồi. "
Anh ta nhìn mình bằng ánh mắt thương hại kìa, cái con nhỏ này ngại quá.
" Dạ không có gì. "
" Hai người làm gì đấy mau vào thôi. " Bạch Diệp thấy bạn mình vẫn còn đứng trò chuyện với anh họ mà bỏ mình thì có chút bực mình, lập tức la lên.
" Dù sao cũng đến rồi, mau vào thôi khỏi con bé chờ. "
" Được ạ. "
Cả ngày hôm đó Việt Ân bị Bạch Diệp hành cho đến mệt lả người, vừa mới về đến nhà không màng gì mà lao thẳng vào giường ngủ.
Lại một ngày nữa bị Bạch Diệp hành hạ số Việt Ân có chút khổ cực...
Nay đã là cuối năm công ty tổ chức một chuyến du lịch tổng kết cho một quá trình làm việc dài đằng đẵng trong 1 năm trời.
Là một chuyến du lịch ở suối nước nóng, thật ra cũng không phải suối nước nóng mà là một khu du lịch theo kiểu Nhật nên có thể ngâm nước nóng. Và tất nhiên không chỉ mỗi ông ty Việt Ân mà tất cả công ty nhà họ Ương đều đi đến đây vì thế nơi này rất đông.
Vì đã lỡ đăng kí nhưng Bạch Diệp lại phát bệnh nên phải nghỉ tại nhà Việt Ân chỉ đành gọi video cả đoạn đường cho Bạch Diệp đỡ chán.
Đến nơi, rất nhiều đoàn xe khách đã dừng chân và dỗ xe ở phía trong nhìn sơ qua cũng tầm 6 xe ở hàng đầu tiên, nhưng ai cũng biết đó chỉ là hàng đầu tiên thôi.
Cảm thấy mệt mỏi do chuyến đi dài Việt Ân đã xin đi vào khu trọ nghỉ trước, nói chuyện với Bạch Diệp một lúc rồi đi ngủ luôn.
Cô ngủ một mạch tới 11 giờ tối thì đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy toàn thân uể oải thì cô cũng biết chính mình chắc cũng đã bị bệnh. Biết vậy Việt Ân pha tạm một cốc nước gừng uống cho ấm rồi vác cơ thể mệt mỏi đi ngâm nước nóng cho thoải mái.
Cơ thể được ngâm trong nước nóng khiến cô đỡ phần nào khó chịu nhưng cảm giác đau nhói trên đầu vẫn không thuyên giảm. Nghĩ đến đây cô không ngại ngụp đầu xuống nước.
Đúng lúc này...
Cạch cạch...
Có người bước vào, Việt Ân có chút hoảng hốt giờ này còn có người ngân nước nóng ngoài mình sao?
Cô không dám ngoi lên mà cứ dưới nước, nhưng người kia có vẻ không định xuống.
Có chuyện gì vậy? Tại sao mình phải trốn?
Đại não Việt Ân lúc này mới hoạt động lại cô định ngoi lên thì người kia xuống nước.
Cô thấy người kia chỉ cuốn vải từ hông? Rồi cô thấy người kia có khuôn ngực rắn chắc như đàn ông? Cô hoa mắt sao?
Để khẳng định Việt Ân cố mở to mắt hết cỡ nhưng nước lại chui vào mắt khiến mắt cô cay xè nên cô cần lạp tức ngoi lên.
Lúc cô ngoi lên người kia cũng giật mình lùi lại còn cô thì cố trèo lên trên ho sặc sụa và nhắm chặt đôi mắt, đôi mắt cay xè đến nỗi cô mắt cô tiết ra nước mắt. Lúc này trông cô có chút tàn tạ đáng thương.
Phải mất một lúc Việt Ân mới hoàn toàn bình thường trở lại.
" Ơn trời, nước vào mắt cay quá. "
Cảm tạ trời đất Việt Ân quay về phía người còn lại trong phong muốn xin lỗi thì.
Phụt...
Cái, cái gì vậy?
Đàn ông?
Mặt cô nháy mắt đỏ chót, cô giữ chặt khăn cuốn quanh người lại, tay kia chỉ thẳng mặt tên đàn ông kia.
" Cái tên dê xồm kia, ai cho ngươi vào phòng tắm nữ? Ngươi có tin ta báo bảo vệ đem ngươi nộp cho công an không? "
Nhưng người đàn ông kia vẫn ung dung ngồi ngâm nước như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Tên kia, A... Là ngươi, ngươi là vị khách kiêu ngạo hôm đó. "
Cô nhận ra hắn, hắn là người kiêu ngạo ra mặt cái tên đáng ghét đó. Hắn làm ở Ương thị sao?
" Ngươi đừng tưởng ngươi chức to mà xông vào phòng tắm nữ nhá, ta sẽ kêu người tóm cổ ngươi lên công an. "
" Im miệng, thật ồn ào. "
" Ngươi, ngươi, ngươi. " Việt Ân tức muốn xì khói bây giờ cô chỉ muốn bắt tên đó giao nộp cho cảnh sát ngay và luôn.
Nghĩ vậy cô cũng không chần chừ lao thẳng ra ngoài. Người đàn ông như hiểu suy nghĩ của cô lập tức nói: " Nhìn cho rõ bảng phòng. "
Nhìn gì mà nhìn? Nhìn cha nhà anh đó đồ biến thái. Nghĩ vậy chứ cô không dám nói, cô chạy thẳng ra ngoài nhưng trong đầu vẫn luôn lập lại câu nói của người đàn ông kia.
" Nhìn cho rõ bảng phòng. "
" Nhìn cho rõ bảng phòng. "
" Nhìn cho rõ bảng phòng. "
Nhìn một chút cũng không thiệt...
Nhưng khi nhìn rồi cô chỉ mong ước gì mình không nhìn. Trên bảng ghi rõ " Phòng dành cho nam. "
Hóa ra nãy cô mệt nên nhìn nhầm thành nữ, người kia đi đúng phòng rồi...
Quê chết.
Anh ta sẽ không ghim mình mà đi báo cảnh sát chứ...
Nãy mình có nói gì quá đáng không ta?
Chết rồi, anh ta cũng ở Ương thị chứ vị chắc cũng cao hơn Trưởng phòng làm sao bây giờ? Bị anh ta ghim mình sẽ không còn chỗ đứng ở Ương thị nữa.
Làm sao đây? Làm sao bây giờ?
Lòng Việt Ân lúc này vô cùng rối bời cô không biết phải làm gì cả, cô muốn gọi cho Bạch Diệp nhưng trời khuya như này rồi...
Làm sao bây giờ?
Mình phải làm gì đây?
Hay quay lại xin lỗi anh ta?
Nhưng anh ta có nghĩ mình là biến thái muốn nhìn trộm anh ta nên mới quay lại không?
Giờ phải làm sao? Đầu ơi mau hoạt động đi!!
Tối hôm đó Việt Ân lăn lộn đến mấy cũng không ngủ được vì quá lo lắng ( nhưng thật ra là từ khi cô đến nơi đã lăn ra ngủ đến giờ, bây giờ tất nhiên là không ngủ được nữa. ).
Cô lăn trái, lăn phải, lăn thành hình tròn, lăn thành hình vuông nhưng mãi vẫn không ngủ được. Cô lăn đến nỗi bụng cô kêu rột rột vì đói thì cô mới nhớ mình chưa ăn gì.
Ném chuyện kia ra sau đầu cô cần tìm thức ăn, ăn cho no bụng cái đã.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play