...Đại Chu Thừa Khánh năm thứ 19...
Một hoàng tử trẻ từ chiến trường sau bao năm ròng rã trở về, mang chiến thắng lẫy lừng cho cả đất nước. Hắn- Lăng Phong Sở nổi danh là lạnh lùng, háo thắng, hung bạo, tàn ác, văn võ song toàn,có tính chiến hữu cao,giết người như cơm bữa và chính tay hắn giết chết cha mình - vua thời bấy giờ để lên ngôi hoàng đế, các quan chức, đại thần đồng loạt phản đối nhưng vì sức mạnh, uy lực kèm theo hậu thuẫn lớn nên các quan lại cũng như các đại thần trong triều không dám chống đối.
Sau khi lên ngôi hoàng đế, hắn đã thiết lập một chế độ hoàn toàn mới, thay đổi hoàn toàn quy củ cũng như luật lệ trong cung. Mọi người ai nấy cũng đều sợ hắn, các phi tần cũng như giai nhân trong cung đều phải cúi rạp người xuống khi thấy hắn đi qua...
Nhưng họ đâu biết được rằng, một người lạnh lùng như hắn lại yêu sâu đậm cậu - Hạ Tử Dương một người con trai hiền lành, thông minh, xinh đẹp và vô cùng sắc sảo, quyết đoán, là con trai của hoàng đế Mông Cổ. Hai người yêu nhau rất nhiều, qua nhiều lần đi chơi, tâm sự cũng như phối hợp ăn ý trên chiến trường, cả hai người đều tâm đầu ý hợp, là trời sinh 1 cặp rất hoàn hảo.
Nhiều lần hắn đã ngỏ ý muốn chàng trai đó về làm vợ, làm nương tử, làm hoàng hậu của hắn nhưng đều bị từ chối vì chàng trai ấy không muốn tham gia cũng như muốn dính vào những cuộc đấu đá thâm cung, ẩu đả, giết người không từ thủ đoạn để lấy được lòng vua của hoàng thất.
Vì có tính chiếm hữu cao nên hắn đã ép buộc chàng thanh niên đó về cung làm hoàng hậu cho mình, nó khiến chàng trai vô cùng đau khổ. Ở trong cung, chàng trai ấy cố gắng vui vẻ, luôn sống một cách yên bình, không muốn xảy ra sóng gió... Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, chàng trai ấy đã đắc tội ám sát hoàng đế không thành.
Hắn sau khi biết cậu hãm hại hắn như vậy khiến hắn rất đau khổ và tức giận theo luật trong cung là ai cố tình ám sát hoàng đế sẽ bị xử tử, là chu di tam tộc...nhưng hắn vì quá yêu cậu nên chỉ nhốt cậu vào lãnh cung. Nhiều lần hắn đến hỏi cậu nhưng tuyệt nhiên cậu không nói một lời nào... Hắn tuyệt vọng, đau khổ vô cùng, nhìn người con trai hắn yêu tiều tụy, gầy gò, đôi mắt sáng trong, thuần khiết bây giờ đã mờ đục, vô hồn như vậy khiến tim hắn nhói đau, rất muốn cậu quay trở lại với hắn nhưng chỉ nhận được một câu xé lòng:
Hạ Tử Dương: "Tay thần đã bị nhuốm bẩn, thần bây giờ là một tội nhân, một vị minh quân như ngài không thể ở với một tội nhân thấp hèn như thần, sẽ dấy bẩn danh dự ngài...Ngài hãy đi đi..."
Lăng Phong Sở : "Hạ Tử Dương... Ngươi không thể mở lòng với ta được như lúc trước sao?! Ngươi không phải là người con trai ta từng yêu nữa rồi... Ngươi đã thay đổi rồi!! Ngươi chỉ cần là hoàng hậu của ta thôi, nó khó đến vậy sao?!!"
Hạ Tử Dương : "Ta không bao giờ thay đổi! Chỉ là chính tay ngài đã giết chết ta lúc trước rồi... Giờ ta đã không còn là Hạ Tử Dương hồn nhiên của ngày xưa nữa rồi! Ta đã sống trong cung 15 năm rồi!! Những cuộc đấu đá trong cung ta cũng trải qua hết rồi!! Giàu sang phú quý hay gian khổ ta cũng trải qua hết... Cái ta cần chỉ là sự tự do và được sống hạnh phúc với người ta yêu... Ngài có hiểu được không?!"
Cậu vừa nói mà nước mắt cứ lăn dài trên má, vẻ mặt thống khổ của cậu đã thể hiện rõ tất cả những gì cậu đã trải qua, cậu cố kìm nén giọt nước mắt lại rồi nói tiếp
Hạ Tử Dương: "Hah... Ngài nói là làm hoàng hậu như ta đây là một chuyện dễ sao? Thật nực cười... Cái ngôi vị này ai ai cũng hằng mong ước, nhưng ta thì không... Chính ngôi vị này đã giết chết thể xác cũng như tâm hồn ta... Ngày qua ngày ta phải sống thế nào cho đúng bậc mẫu nghi thiên hạ, rồi phải sinh hoạt rồi cách ứng xử cho phù hợp... Nhiều phi tần muốn hãm hại ta, rồi tung tin đồn xấu về ta..."
Hạ Tử Dương: "Nhiều lúc ta muốn buông xuôi đi cho rồi, mặc kệ những lời phán xét ấy nhưng đời đâu có để yên cho ta sống!! Hết lần này tới lần khác bọn họ đều hãm hại, có khi muốn giết ta... Ngài từ lâu đã không còn quan tâm ta nhue ngày xưa nữa rồi. Ngài không hiểu nổi được đâu. Chính ngài đã ép ta vào bước đường cùng rồi... Haha..."
Hạ Tử Dương: "Và ta chỉ muốn nói với ngài là... Ta đã rất mệt rồi!! Cái gì nói ta cũng nói xong rồi... Là ta đã muốn ám sát ngài. Giờ cũng muộn rồi, ngài nên đi về đi, đừng phí công sức vào ta nữa... Một tội thần như ta không xứng với ngài đâu..."
Lăng Phong Sở :"Hoàng hậu... Ta... Ta cho ngươi vinh hoa phú quý, sống an nhàn như vậy mà ngươi vẫn không thích ư?!"
Hạ Tử Dương: "TA KHÔNG CẦN VINH HOA PHÚ QUÝ HAY QUYỀN THẾ GÌ CẢ!! TA KHÔNG CẦN MỘT THỨ GÌ HẾT...NGÀI ĐI ĐI!! HÃY CÚT ĐI.... CÚT XHO KHUẤT MẮT TA!! TA KHÔNG CÒN LÀ HOÀNG HẬU CỦA NGÀI NỮA RỒI!!! TA ĐÃ HẾT YÊU NGÀI RỒI!! CÚT ĐI!! HAHAHA... HÃY CÚT ĐI!!"
Hắn ngỡ ngàng với những gì trước mắt, hắn không thể tin những gì đang diễn ra ngay bây giờ, cậu vậy mà dám chửi hắn như vậy... Lần đầu tiên hắn bị sỉ nhục và bị đuổi như vậy khiến hắn rất tức giận, cứ thế là phất áo rời đi, còn không quên dặn dò với thái giám rằng.
Lăng Phong Sở: " Hoàng hậu tính tình không tốt lắm, có thể đã phát điên. Cấm cho người tới gần!! Mai lệnh thái ý chữa trị"
Đại thái giám - A Minh: "Dạ vâng thưa hoàng thượng!"
Sau khi hắn rời đi, cậu mới nở một nụ cười thống khổ, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt diễm lệ ấy, lẩm bẩm cái gì đó rồi vào trong gian phòng của mình
...Sáng hôm sau ...
Hắn đến xem tình hình cậu như thế nào, nhưng hôm nay hắn cảm thấy có điểu gì đó rất lạ. Nhanh chóng đi vào trong lãnh cung, mở cửa gian phòng ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoảng hốt, đau khổ đến tột độ. Đó là hình ảnh cậu đã chết trong tình trạng treo cổ, khuôn mặt trắng bệch, chân tay lạnh ngắt...
Hắn sửng sốt, nhanh chóng đỡ cậu xuống, dùng đủ mọi cách để mong có thể cứu được cậu nhưng tất cả đều bằng không... Hắn đau khổ ôm lấy cái xác lạnh lẽo, vô hồn, nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt vị hoàng đế lạnh lùng, tàn bạo ấy. Hắn đuổi tất cả mọi người ra bên ngoài, hắn không tin, không tin được rằng việc cậu đã chết. Hắn điên cuồng đập nát tất cả mọi thứ xung quanh, bỗng có một bức thư rơi ra từ 1 bình hoa cũ. Sau khi hắn cầm lên đọc và viết được rằng cậu là do có người hãm hại chứ không phải là cậu muốn giết hắn.
Hắn tức giận đi giết tất cả những người có liên quan đến chuyện này, không chừa một ai cả. Buổi đêm, hắn quay về lãnh cung, đi đến chỗ giường đang đặt cậu nằm trên đó,nhìn người mình yêu chết thảm như vậy khiến lòng hắn đau nhói, đáng lẽ ra hắn nên ở lại đêm đó, đáng lẽ ra hắn không nên ép cậu như vậy... Bây giờ nếu mà nói hối hận, thì có kịp không? Không... Không thể kịp nữa rồi...
Lăng Phong Sở: "Hạ Tử Dương... Ta xin lỗi... Là lỗi của ta! Đáng lẽ ra ta không nên làm như vậy... Hạ Tử Dương, nếu có một cơ hội làm lại cuộc đời, ta hứa sẽ bù đắp lại tất cả cho ngươi! Còn bây giờ, ngươi mất đi, ta cũng không còn động lực để sống... Vậy thì cho ta...đi theo ngươi nhé! Có chết cũng phải chết cùng nhau..."
Nói xong, hắn giơ thanh kiếm lên, một nhát xuyên qua tim rồi ngã gục xuống, tay hắn nắm lấy tay cậu.Và cứ thế chết đi bên cạnh người con trai hắn yêu nhất....
Lăng Phong Sở tỉnh dậy sau một giấc mộng khá dài, dường như giấc mộng đó rất quen thuộc với hắn. Bỗng dưng hắn phát hiện ra bản thân mình đã chết rồi mà?! Sao bây giờ lại có thể mở mắt ra như một người sống được chứ? Đừng nói là đang ở địa ngục đó.
Bỗng dưng hắn bật dậy, nhìn xung quanh, cả căn phòng tràn ngập màu đỏ chói, bên ngoài trời cũng gần hửng sáng, khung cảnh này nhìn quen mắt đến lạ thường khiến hắn vô cùng hoảng hốt cũng như sửng sốt, ngỡ ngàng... Đang ngơ ngác thì bên tai truyền đến một âm thanh nhỏ xíu vang lên bên tai, hắn quay ra nhìn thì phát hiện ra cậu đang nằm bên cạnh hắn
Hạ Tử Dương: "Ưm..."
Lăng Phong Sở: *C-Cái gì?!! Sao lại có Hạ Tử Dương ở đây? Rốt cuộc đây là đâu? Mình đã chết rồi cơ mà!!*_ Hắn hoảng hốt nhìn cậu
Trong lúc hắn vẫn đang ngơ ngác ra thì cậu bắt đầu lục đục mò dậy theo thói quen, cậu ưỡn người ra nhưng cái eo đau nhức đã cản trở việc đấy lại khiến cậu nhăn mặt kêu lên
Hạ Tử Dương: "Ah... Đ-Đau quá!"
Âm thanh đó lọt vào tai hắn một lần nữa khiến hắn bắt buộc phải tin mình còn sống, nếu hắn không lầm thì đây là phòng của cậu, còn nếu mà hỏi vì sao nó màu đỏ thì hắn chính là không cho gỡ xuống từ khi đại hôn đến giờ, tầm khoảng 6 tháng sau hắn mới cho gỡ xuống, hắn là muốn mỗi đêm ân ái với cậu, khi thấy căn phòng này thì cảm thấy như hai người vẫn như đang ở đêm động phòng vậy.
Cảm giác rất thích...!!
Lăng Phong Sở: *Có lẽ ông trời đã tạo cho mình một cơ hội nữa để sửa sai, lần này chắc chắn ta sẽ không để mất ngươi nữa đâu, Hạ Tử Dương!!*_ Hắn thầm cảm ơn ông trời đã cho hắn thêm một cơ hội nữa
Hắn cứ thế lặng lẽ mà nhìn vào thân hình đang cuộn tròn trong chăn, trong lòng bất giác không khỏi đau nhói, một người thuần khiết, trong sáng như cậu mà lại bị hắn hủy hoại cả một đời như vậy. Liệu hắn có đáng là một phu quân tốt không? Do lúc trẻ quá hồ đồ và muốn chiếm cậu là của riêng mình thành ra đã khiến cậu khổ sở rất nhiều. Khóe môi hắn nở một nụ cười nhẹ rồi cúi xuống ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy vào lòng.
Lăng Phong Sở: *Thật lâu rồi mình mới được ôm Hạ Tử Dương như vậy... Thật nhớ cảm giác lúc đó quá...*_ Hắn nằm nhắm mắt hưởng thụ
Bỗng có một cánh tay đẩy hắn ra khiến hắn không kịp trở tay mà ngã lăn xuống đất, đôi lông mày bất giác nhíu lại, một trận ê ẩm ở mông ập tới
Lăng Phong Sở: "Ai da..."
Và người đẩy hắn không ai khác đó chính là Hạ Tử Dương đang nhìn hắn với khuôn mặt hoảng hốt vô cùng. Cậu bối rối chạy xuống giường đỡ hắn dậy, trong lòng không khỏi run sợ
Hạ Tử Dương: "H-Hoàng thượng!! Ngài có sao không ạ? Ta xin lỗi... Ta xin lỗi ta không cố ý! Mọi hình phạt ta đều chấp nhận! Xin ngài cứ phạt ta, đừng phạt liên lụy tới người khác ạ!!"
Hắn ngây người ra khi nghe cậu nói câu này, hắn...là một người đáng sợ vậy sao? Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là đêm hôm 6 tháng 14 năm về trước, hắn có đến chỗ cậu để được cậu thị tẩm. Kiếp trước, có vẻ là sau đợt ân ái đêm qua thì sáng sớm hắn vội vàng đi thiết triều luôn, để mặc cậu với cơ thể đau nhức ở lại mà không có một lời hỏi thăm.
Nhìn người thương run rẩy sợ hãi bên cạnh khiến hắn không khỏi đau lòng, hắn đã làm tổn thương cậu rồi...Cậu dù đang rất đau ở eo nhưng vẫn cố gắng đỡ hắn dậy, hắn thấy như vậy liền đứng dậy, cúi xuống bế cậu lên
Hạ Tử Dương: "H-Hoàng thượng!!"_ Cậu hốt hoảng ôm cổ hắn
Lăng Phong Sở: "Ngoan... Ngươi đang bị đau, tốt nhất là không nên vận động nhiều." _ Hắn dịu dàng nói với cậu
Tưởng chừng là cậu sẽ vui vẻ mà chấp nhận nhưng không, tất cả đều trái lại hoàn toàn với ý nghĩ của hắn. Cậu càng trở nên sợ hãi hơn, liên tục giục hắn bỏ cậu xuống. Tim hắn nhói đau, người hắn yêu thương nhất mà lại đang sợ hãi hắn nhất thì còn gì đau đớn hơn. Hết cách, hắn đành đặt nhẹ nhàng cậu xuống giường, lúc này hắn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu mới giãn ra phần nào.
Lăng Phong Sở: "Ngươi còn đau nữa không? Để ta gọi thái y đưa thuốc cho ngươi bôi nhé..."
Hạ Tử Dương: "Không cần đâu ạ! Hoàng thượng còn phải đi thiết triều nữa ạ... Ngài mau đi đi, ta không sao đâu."_ Cậu cật lực chối bỏ hắn
Lăng Phong Sở: "Ta không thiết triều nữa... Ta muốn ở đây với ngươi cơ!"_ Hắn dõng dạc nói
Hạ Tử Dương: "Không được... Ngài phải thiết triều nữa ạ! Với lại...điều này không hợp quy củ, ngài mau đi đi. Ta tự làm được."_ Cậu vẫn nhất quyết đuổi hắn đi cho bằng được
Lăng Phong Sở: "Thôi được rồi! Ta sẽ đi thiết triều nhưng đến buổi trưa ta sẽ quay lại. Đến lúc đó ngươi hãy đợi ta ở trước bàn ăn"
Hạ Tử Dương: "Vâng ạ! Thần bái kiến hoàng thượng..."_ Cậu cúi đầu xuống chào hắn, khóe mắt có chút đượm buồn
Sau khi hắn rời khỏi, trong lòng không khỏi dấy lên những suy nghĩ, vì đâu mà cậu lại sợ hãi như vậy? Vì đâu mà một người luôn yêu hắn mà lại muốn cách xa hắn như thế? Hắn nhìn cách thức cậu chào hỏi giống quy củ trong cung giờ lại thấy không quen mắt, nghĩ về người con trai vui vẻ, thuần khiết, không phải lo âu về bất cứ chuyện gì khiến tim hắn rung lên một nhịp.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, sợ hãi ấy của cậu thì tim hắn lại rơi xuống gần chạm đến đường cùng... Có vẻ hắn phải cố gắng hơn nữa cho việc bù đắp lại tất cả cho cậu và sửa chữa những sai lầm mà mình đã gây ra làm tổn thương người con trai ấy.
Lăng Phong Sở: "A Minh! Ngươi đi điều tra mấy vị phi tần trong cung xem bọn họ đã làm gì hoàng hậu mà lại để hoàng hậu thất thần như vậy!" _ Hắn quay ra nói với đại thái giám thân cận nhất
A Minh: "Vâng ạ! Nô tài sẽ đi điều tra ngay ạ."
Hắn thiết triều mà chả nghe lọt tai chữ nào, các đại thần, quan lại liên tục nhắc về chuyện sinh con nối dõi, hoàng hậu là đàn ông không thể sinh con khiến hắn khó chịu vô cùng, việc cần tấu lên thì không tấu mà chỉ lo ba cái chuyện vớ vẩn
Lễ bộ: "Thưa hoàng thượng, hoàng hậu xưa nay phải là con gái để nối dõi tông đường, có con cái để phát triển cường quốc lớn mạnh nhưng hoàng hậu đây lại là nam nhi. Đây là điều trái ý trời, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, phải là nữ mới đúng ạ và nam nữ yêu nhau mới là đúng phong tục thời xưa... Xin hoàng thượng nên suy xét lại!"
Các vị quan khác: "Thưa hoàng thượng, thần cũng đồng ý với ý kiến của Lễ bộ ạ... Nó là đại cục của đất nước.Xin ngài hãy xem xét lại!"
Hắn ngồi nghe mà chán ngấy hết cả người, hắn có nhớ là các vị quan này cũng xin hắn cân nhắc về chuyện nối dõi tông đường rồi đổi lại hoàng hậu một lần rồi. Dĩ nhiên là hắn phản đối rồi, nghĩ gì hắn để cậu rời xa hắn được chứ. Hắn nghĩ nên dạy dỗ lại bọn họ rồi, không thì càng ngày họ sẽ càng lộng hành, vậy thì càng nguy hiểm cho hắn và cậu.
Lăng Phong Sở: "Trẫm nghĩ...các khanh cũng đang khá rảnh nhỉ?"_ Hắn nhìn bọn họ với ánh mắt đầy sát khí khiến ai cũng phải sợ hãi cúi gằm mặt xuống
Lăng Phong Sở: "Chuyện trẫm lập hậu cũng được 6 tháng nay rồi, mà các khanh cứ suốt ngày nhắc đến hoàng hậu, hoàng hậu... Hoàng hậu là con trai, không thể nối dõi tông đường rồi cần người kế vị! Trẫm phát ngán rồi. Người dân thì đang chống chọi với hạn hán, nghèo đói, thiếu lương thực kèm theo những gánh chịu do thiên tai xảy ra, binh lính thì vất vả đi đánh trận bảo vệ đất nước.Mà các ngươi ở đây không nghĩ cách mà lại đi tấu lên ba cái chuyện vớ vẩn này là sao?!! HẢ?!! CÁC NGƯƠI MUỐN CHẾT HAY GÌ?!"_ Hắn tức giận quát lớn
Các đại thần cũng như quan lại trong triều đều sợ hãi mà quỳ rạp hết xuống, ai nấy người cũng run lẩy bẩy, trên trán dần xuất hiện những giọt mồ hôi từ từ chảy xuống.
Các quan lại: "Chúng thần sai rồi! Xin hoàng thượng thứ tội. Chúng thần sẽ không nhắc đến hoàng hậu nữa ạ!"_ Tất cả đều sợ hãi nói
Hắn nhìn bọn họ với ánh mắt đầy sự khinh bỉ và căm ghét, mấy tên quan lại hèn mọn này chỉ nghe thấy chết là run cầm cập ra rồi, tất cả ở đây đều hầu hết là bọn tham quan cả, đừng tưởng hắn im lặng mà hắn không biết, hiện tại vẫn chưa có bằng chứng cụ thể thôi, đợi thời cơ chín muồi chắc chắn hắn sẽ lôi ra toàn bộ. Nhưng có mộ người xử lý khó nhất là Lý Thừa tướng, người mà đi từ đời Tiên đế- cha hắn đến hắn, là một người vô cùng mưu mô, xảo quyệt, thông minh nên mới lấy được lòng cha hắn và lên tới chức vụ này, chắc chắn sẽ là một người không dễ đối phó, cực kì khó nhằn đối với một vị vua trẻ tuổi như hắn đây. Ông ta không hề tỏ ra sợ hãi trước mắt, mà ngược lại còn bình tĩnh một cách lạ thường
Lý Thừa tướng: "Thưa hoàng thượng, thần có một số biện pháp mà thần đã nghĩ ra để xó thể giúp đỡ người dân tội nghiệp. Mong ngài có thể xem xét và lựa chọn"
Hắn nhìn Lý Thừa tướng một lúc xong rồi mới ra hiệu A Minh đưa lên cho hắn đọc. Hắn đọc một lúc không khỏi tấm tắc khen, không hổ danh là Thừa tướng của nước Đại Chu, văn võ song toàn, hiểu sâu biết rộng a\~ Nhưng có thông minh đến đâu thì vẫn không qua mắt được hắn
Lăng Phong Sở: "Lý Thừa tướng nghĩ ra bản kế hoạch này mất bao lâu ta? Trẫm nhìn có vẻ là mất rất lâu đó nha\~ Chắc tầm 4 tháng nhỉ?"
Lý Thừa tướng: "Hoàng thượng quá khen rồi ạ! Cái này thần chỉ nghĩ trong 3 ngày thôi. Không mất đến tận mấy tháng như ngài nói đâu ạ!"
Lăng Phong Sở: "Khanh thông minh, hiểu sâu biết rộng như vậy thì ai chả biết! Nhưng có lẽ khanh đã không suy nghĩ kĩ hay có thể là không nghĩ tới khi đưa ra phương án "Cung cấp binh lính, tướng sĩ lương thực"nhỉ\~"
Lý Thừa tướng: "Ý ngài là sao ạ?!"_ Ông ta ngơ ngác nhìn hắn
Hắn nhìn bộ dạng giả vờ như không biết của ông ta làm cho hắn bật cười. Lẽ nào ông ta đã quên hắn cũng đã từng ở trong quân ngũ, mấy cái tiếp tế hay cung cấp lương thực này chỉ là cho có thôi, triều đình sẽ cấp một khoảng tiền lớn để ông ta mua và tiếp tế lương thực cho quân đội nhưng chắc chắn ông ta sẽ rút ra 3/4 rồi mới mua lương- thực phẩm quèn cho quân đội, vì quân ngũ ở quá xa nên cũng chẳng thể phàn nàn hay là khiếu nại tại ở quá xa triều đình. Kiếp trước hắn đã không đọc kĩ tờ giấy ông ta đưa lên nên binh lính, tướng quân đều không có đủ lương thực, thực phẩm cần thiết để phục vụ việc đánh trận mà nếu không nạp đủ sinh dưỡng thì chắc chắn sẽ bị hụt sức và thua trận mất.
Lăng Phong Sở: "Với cái phương án cung cấp lương thực, thực phẩm cho binh lính ta không chấp nhận. Chuyện này trẫm sẽ bảo Trần tướng quân có thể tự lo liệu được. Còn về mấy cái này, trẫm sẽ xem xét sau... Còn bây giờ trẫm có việc nên đi trước, các khanh cứ ở lại nói chuyện với nhau đi"
A Minh: "BÁI TRIỀU"
Các quan lại: "Bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"_ Tất cả đều quỳ rạp xuống để chào hắn
Hắn không mảy may quan tâm mà tiến thẳng tới Trường Xuân Cung để tới gặp cậu. Nói thật thì hắn nhớ cậu muốn chết rồi, bây giờ chỉ muốn đi gặp cậu ngay lập tức.
Lăng Phong Sở: "À... A Minh, ngươi đã điều tra được ra vì sao hoàng hậu lại tỏ ra sợ hãi như vậy chưa?"_ Hắn ngồi trên ngự giá nghiêng đầu hỏi đại thái giám
A Minh: "Dạ thưa hoàng thượng. Nô tài có đi điều tra ra thì nguyên nhân là do mấy vị phi tần khi thấy hoàng thượng và hoàng hậu quá thân mật khiến bọn họ không thích nên đã bày đủ cách để bắt nạt hoàng hậu. Hoàng hậu vì từ nhỏ chưa đối mặt với chuyện này bao giờ nên chỉ biết nhẫn nhịn cho qua ạ!"
Nghe đến đây hắn vô cùng tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi tiếp
Lăng Phong Sở: "Vậy ai là kẻ chủ mưu ở đây?"_ Tay hắn nắm chặt vào chỗ để tay khiến cho chỗ đó bắt đầu xuất hiện những vết nứt
A Minh: "Dạ thưa hoàng thượng... Tất cả là do Lý Quý phi- Lý Khả- Con gái của Lý Thừa tướng ạ, làm kẻ chủ mưu ạ!"
Lăng Phong Sở: "Hah... Có vẻ cô ta nghĩ mình có hậu thuẫn lớn là cha cô ta đứng chống đỡ đằng sau nên mới lộng hành như vậy sao?! Đi ra Cảnh Thiên Cung gặp quý phi, ta có chuyện muốn nói"
A Minh: "Vâng ạ! BÃI GIÁ ĐẾN CẢNH THIÊN CUNG..."
Sau đó ngự giá xoay chuyển từ đến Trường Xuân Cung đến Cảnh Thiên Cung...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play