" CÔ QUỲ XUỐNG NGAY CHO TÔI !!".-- Vương Nhất Khải nhìn cô tức giận, ra lệnh.
Hương Mộc Lan nhìn anh giải thích:
" Khải.. chuyện không phải như anh nghĩ mà, thật ra cô ta cố ý làm thế, không phải em ..-".
------ CHÁT -----
Anh mạnh tay tát thẳng vào mặt cô không cảm xúc, cũng chẳng thèm nghe cô nói lời gì.
Hương Mộc Lan bị anh tát đến nỗi bên tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù, sức khỏe cô lại yếu như muốn ngất đi.
" Đừng để tôi nhắc lại lần hai !".-- Vương Nhất Khải đứng một bên nhẹ nhàng ôm cô gái đang khóc thút thít trong lòng mình.
Tại sao? Tại sao chứ?? Đến cả một lời giải thích anh cũng chẳng nghe, tuyệt đối tin lời cô ta đến vậy ?
Cô dù không cam lòng nhưng vẫn nghe lời anh nói.
Thứ cô quỳ xuống đâu chỉ là một tấm ván gỗ bình thường. Từng cây kim được xếp chi chít trên tấm gỗ, tựa hồ như muốn người phía trên nó phái thấu rõ nỗi đau thấu tận tâm can, sâu tận bên trong da thịt. Lực đạo đè càng mạnh càng thấu rõ nỗi đau.
Dù vậy nhưng cô vẫn đè nén nỗi sợ hãi làm theo lời anh. Cảm giác đau từ trong da thịt cuộn lên, từng đợt máu nóng hổi thấm đẫm lớp vải, tựa hồ như máu thịt đang nứt toát ra. Môi cô mím chặt cơn đau, từng giọt mồ hôi lăn dài xuống má. Nhanh chóng biến thành một mảng đỏ.
Rõ ràng cô mới là vợ anh, cô ta chỉ là một cô tình nhân trong bóng tối không hơn không kém. Anh chỉ mới biết cô ta trong 2 tuần đã dẫn về nhà.
Lúc mới nhìn thấy, anh đưa một cô gái khác về nhà. Tim cô đau lắm, nhưng cô vẫn nén nó lại, cô sợ. Sợ vì sự ích kỷ luôn muốn anh là của riêng cô, Khải sẽ cảm thấy ghê tởm.
Cô vẫn tỏ ra bình tĩnh vui vẻ nói:
" Khải.. anh về rồi à ! Có mệt không ? Hay.. để em đi nấu canh sâ. bổ lượng cho anh nhé !".
Vương Nhất Khải vẫn mặt lạnh như cũ, phũ phàng từ chối cô
" Không cần! Đây là Bạch Linh, từ nay em ấy sẽ ở lại đây, cô chăm sóc cô ta cho tốt !".
Rồi kể từ đó, ả cứ luôn nghĩ mình chính là phu nhân ở trong cái ngôi nhà này. Suốt ngày cứ luôn bắt Hương Mộc Lan phải hầu hạ cho ả.
Cho đến hôm nay, ả đột nhiên nghĩ ra rồi bắt cô xuống nấu một bát canh sâm mật ong. Lúc cô ta đưa lên nếm thử, mặt nhăn lại rồi tạt cả muỗn canh nóng vào người cô:
" Hương Mộc Lan, cô coi tôi là heo hay gì ? Chỉ có một bát canh cô cho cả kí mật ong vào để ngọt chết tôi à ?".
Hương Mộc Lan cảm thấy rất lạ, lúc nảy cô đã nêm kĩ đến năm lầm kia mà ?! Làm sao lại ngọt đến thế được ?
" Vậy.. để tôi nếm lại thử-".
------ Chát !----
" Ý cô nói, tôi tìm cớ bắt nạt cô ?".- Ả hung dữ chất vấn.
Cô ôm mặt một bên, lắc đầu nhìn ả :" Không! Ý tôi không phải thế mà !".
Ngay khi ả còn định múc thêm một muỗn tạt vào cô thì nghe thấy tiếng bước chân.
Ả nhanh chóng nghĩ cách rồi..
---- BỘP ------
" Mộc Lan.. Tôi xin lỗi vì đã ở nhà cô nhưng...nhưng nếu như cô không thích tôi, tôi sẽ chuyển đi. Tôi biết là cô cũng không cố ý đổ lên chân tôi đâu, tôi không trách cô đâu. Nhưng.. híc.. tôi thật sự yêu anh ấy mà !!".
Trước mặt Vương Nhất Khải là cảnh Bạch Linh thân quỳ dưới đất, dáng vẻ có chút chật vật, một mảng đỏ sưng tấy ở mu bàn chân ả quỳ xuống bên người ôm chân cô. Dưới chân của cô ta còn có đầy những mảnh vỡ thủy tinh, một ít nước nóng đã văng lên chân ả.
Anh bước tới gần ả giả đò như vừa mới nhìn thấy anh liền đứng dậy giải thích:
" Nhất Khải.. thật ra.. cô ..cô ấy chỉ là không may làm vỡ bát canh mà thôi ! Em.. em thấy chân cổ bị bỏng nên tới xem.. thôi ạ ".
Cô trợn mắt nhìn ả
Chuyện gì vậy? Cô ta tự mình làm đổ giờ lại đổ thừa cho mình ?
Vương Nhất Khải cũng tuyệt đối tin lời ả, liền trói cô đến phòng hình phạt rồi bắt cô quỳ xuống tấm ván gỗ vô số những cây kim.
Thời gian như trôi chậm lại, vai gầy của cô run lên từng đợt, nhanh chóng thân thể liền không thể chịu đựng được nữa ngã xuống nền đất lạnh.
---- Bịch-----
Cô ngất đi vì quá đau, nỗi đau lẫn thể xác cả tâm hồn.
Cớ sao?? Dù chỉ một lần anh cũng không tin lời của em ?!
Vương Nhất Khải đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống con người đang thở từng đợt ngắt quãng dưới nền đất lạnh. Coi ngươi đảo qua một cách nhanh chóng, lộ rõ tia chán ghét.
Bạch Linh đứng bên cạnh vui vẻ không thôi, nhưng vẫn cố tỏ vẻ thương xót, hỏi anh:
" Khải.. cô ấy ngất rồi..-".
" Kệ cô ta !".-- Nói xong, anh lạnh lùng đi lên cũng không thèm ngoảnh mặt lại nhìn cô yếu đuối như bên bờ vực sống chết.
Vương Nhất Khải vừa rời khỏi phòng, Vương Nhị Khang liền nhanh chóng chạy vào ôm cô tự trách :
" Xin lỗi, là.. là do anh tới trễ, em hãy cố lên anh sẽ nhanh đưa em đến bệnh viện !!".
Anh xót xa ôm cô vào lòng để có thể truyền
thân nhiệt vào cơ thể trở nên lạnh lẽo của cô.
Đến bệnh viện, anh gấp rút bế cô chạy vào.
Tích tắc! Tích tắc!
Từng phút đồng hồ trôi qua, Vương Nhị Khang đi qua đi lại, lòng đầy lo lắng tựa hồ như cánh cửa phòng bệnh mở ra anh mới có thể thả lỏng phần nào tâm trạng lúc này.
.
.
Bác sĩ sau khi khám xong, ra ngoài phòng nhìn anh nói :
" Anh làm gì mà để cô ta suýt chút nữa là phải phế hai chân luôn đó có biết không hả ?? Còn nữa.. ở ngực của cô ấy còn bị một vết bỏng rất lớn, vì để quá lâu không thể chữa trị kịp nên.. sẽ để lại xẹo".
" Sao cơ ?Cô ấy suýt nữa bị phế ? Lại còn.. bị bỏng ? ".- Anh giật mình khi nghe câu của bác sĩ. Dường như vẫn chưa tin vào sự thật này.
" Đúng vậy!! Làm ơn, lần sau đừng để bệnh nhân rơi vào bi kịch như thế nữa. Cậu có biết người làm bác sĩ như tôi còn mệt hơn đấy !!".-- Ông bác sĩ khẳng định lại lời của Vương Nhị Khang, còn thuận miệng mắng anh thêm một câu.
" Vâng !! Tôi.. xin lỗi, vậy cô ấy.. ".-- Anh cũng không phản bác gì về lời ông ta, rồi hỏi thăm về cô.
" Vết thương ở chân vì bị đâm quá sâu vào đầu gối, đã được băng bó kịp thời. Nhưng sẽ để lại di chứng.. cô ấy sẽ không còn đi lành lặng như trước được.".
Ngay sau khi nghe lời của ông ta, anh vừa tức giận vừa đau khổ.
Đau là vì ngay đến cả mà mình đã từng thề sẽ chăm sóc tốt nhưng cuối cùng lại rơi vào thảm cảnh ngày hôm nay.
Tức giận, không thể tức sao? Anh ta ngay đến cả vợ mình cũng có thể tàn nhận như thế ? Vậy tại sao ban đầu còn kết hôn với cô ?
Ngay sau khi hỏi xong sức khỏe và tình trạng hiện giờ của cô. Anh từng bước nhẹ nhàng vào phòng, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng sẽ khiến cô thức dậy. Anh không dám tới gần, sợ bản thân sẽ không kìm được cảm xúc lúc này. Đưa đôi mắt buồn bã nhìn về phía cô, cô lúc này thật mong manh, gương mặt đã tái nhợt.
Hắn không dám ở cạnh cô quá lâu, liền xoay người rời đi. Trong đáy mắt liền hiện lên tia tức giận. Sắp xếp xong cho cô ở bệnh viện, hắn lập tức lái xe đi. Vương Nhị Khang nhanh chóng về đến nhà đứng trước mặt anh.
Vừa về đến nhà, Vương Nhị Khang liền chạy lên phòng anh. Không thèm gõ cửa xông thẳng vào nắm lấy cổ áo anh:
" Vương Nhất Khải !! Anh rốt cuộc là đang muốn làm cái gì? Anh có còn là con người hay không? Anh có biết chỉ một chút nữa thôi.. anh sẽ khiến cô ấy bị mất cả hai chân không hả ??
Còn nữa, từ đâu vết bỏng trên người cổ lại có ??! ".
Bị em trai của mình chất vấn, Vương Nhất Khải cũng chẳng phản ứng gì. Chỉ lạnh nhạt nhìn lại .
" ANH MAU NÓI GÌ ĐI CHỨ !!! ĐỒ KHỐN NẠN !!".-- Vương Nhị Khang mất kiên nhẫn, đấm vào một bên mặt anh một cú mạnh mẽ.
Vương Nhất Khải cũng chẳng chịu thua ai, đáp trả lại nhanh cho em mình.
--- BỐP -----
" Anh được lắm, tôi thật không ngờ anh lại bại hoại đến mức này. Cũng biết cách đánh tôi rồi ".
Hắn từ nhỏ tới lớn dù là ai đi chăng nữa thì người tuyệt đối không đánh hắn là anh trai. Anh trai đối với hắn vô cùng yêu thương, nhưng... hôm nay coi như hắn đã thấy rõ được bản tính thật sự của anh trai hắn. ...Lớp vỏ khoát trên người trước kia thật sắc bén, bất quá khiến người khác khó mà nhận ra sâu bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Anh lạnh lùng nhìn Vương Nhị Khang xoa xoa cổ tay, ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương tủy :
" Em đánh anh được, vậy anh không được đáp trả ?".
" Anh... ".-- Vương Nhị Khang tức giận không nói nên lời.
Phòng vốn không cách âm, tiếng mắng chửi vang rõ ra ngoài. Bạch Linh nghe thấy bên trên ầm ĩ, sớm đã ghé cổ nghe lén.
Một lúc sau, ả cảm thấy không cần nghe nữa, nhè nhàng mở cửa chậm rãi đi vào.
" Khải.. có chuyện gì sao ?".-- Ả nhanh chóng nhập vai cô tình nhân ấm áp.
Vương Nhị Khang thẹn quá hóa giận, quay sang chửi mắng cô ta :" CÚT!".
Bạch Linh làm ra vẻ sợ sệt, nhưng vẫn không đi, ả nhìn sang chỗ anh.
" Khải... ".
" Không có gì, em...xuống dưới lấy dùm tôi hòm thuốc lên đây."
Ả gật đầu hiểu ý, tỏ vẻ sợ hãi rồi nhanh chóng quay đầu đi xuống
Anh trở lại trạng thái bình thường nhìn Vương Nhị Khang
" Em..làm loạn đủ rồi chứ ?!! Không còn việc gì thì cút ra khỏi đây cho anh !".
" Anh..."- Nhị Khang thật sự hết nói nổi người anh này.
Tại sao, lại đối xử tàn nhẫn với cô ấy như thế ?!
Hắn bất mãn, chẳng muốn đôi co với anh trai "máu lạnh " này nữa, một mặt lo cho an nguy của cô nên ôm một bụng tức giận đi ra khỏi phòng
.
.
Đến ngày hôm sau,
Hương Mộc Lan cuối cùng cũng tĩnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy một mảng trắng tinh mùi thuốc sát trùng khắp phòng sộc vào mũi khiến đầu cô đau nhức.
Cô biết đây là bệnh viện.Vì hôm qua, ngay sau khi cô ngã xuống có người liền chạy lại bế cô, cô mơ hồ vẫn nghe được tiếng của anh.
Cô ngồi dậy nhớ lại giọng nói ấy:
" Là Vương Nhị Khang ?".
-----' Cạch -----
" Hửm? Mộc Lan , em tỉnh rồi ư ? Đừng cử động mạnh, hai chân của em...".-- Anh chần chừ không biết có nên nói với cô hay không.
" Hai chân của tôi thế nào ? Là.. không đi lại được nữa ?!".-- Cô thấy hắn cứ đứng ấp úng hỏi lại.
" Không phải thế !! Thật ra thì.. em vẫn có thể đi lại được nhưng.. sẽ để lại di chứng !".-- Anh nói nhỏ lại năm chữ sau nhưng vẫn lọt vào tai cô.
" Di.. chứng sao ?!".-- Cô thầm cười khổ cho bản thân mình.
Tại sao?? Tại sao không phải là phế hai chân luôn đi ?
Nếu như thế, có khi nào.. anh ấy thấy mình đáng thương sẽ nhìn mình.. một chút !!
" Em ...đừng buồn !".-- Anh an ủi khi thấy cô trĩu mắt xuống nhìn đôi chân đã được băng bó rất cẩn thận.
Anh nghĩ là cô đang buồn vì chân mình sẽ không còn lành lặng như trước. Nào nghĩ tới.. cô vẫn chấp mê bất ngộ, mong đôi chân thà bị phế bỏ để được anh ta chú ý cô một lần.
Cô nhìn ra hư không với đôi mắt vô hồn, không một gợn sóng tựa như không có thần hồn.
Đối mặt với nè thờ ơ, bình thản của cô, Nhị Khang càng cảm thấy không biết nên làm gì, chỉ biết im lặng ngồi bên giường nhìn cô . Cho đến một lúc sau, cô đã nằm xuống quay lưng vào mặt anh, không biết đang nghĩ gì.
Nhị Khang cảm thấy bản thân lúc này thật vô dụng, cứ luôn tự trách mình, sao không đến sớm hơn để ngăn hắn lại ?!
Nhìn bóng lưng đơn sơ của cô, hắn lại càng đau hơn. Hận mình không thể làm gì cho cô cả, rất muốn ôm co, vùi cô vào lòng ngực mình an ủi nhưng... lấy tư cách gì chứ ?
Nhị Khang với cô cũng chỉ đơn thuần là quan hệ chị dâu-em trai.
Anh muốn để cho cô yên tĩnh, đối mặt với chuyện như vậy, cô hẳng là khó chấp nhận được. Hơn những vậy, đôi chân của cô ấy còn......
Haiz.. Anh thở dài, đứng dậy vén chăn cho người con gái trên giường, lưu luyến nhìn thêm một chút rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn thật sự không yên tâm khi để cô lại một mình nơi đó. Tâm tình cô lúc này, phần nào hân cũng hiểu được, điều gì cũng có thể xảy ra.
Nhị Khang không rời đi ngay mà dặn dò cho người chuyển cô đến phòng đặc biệt. Dặn dò y tá chăm sóc cho cô thật kĩ, có chuyện gì liền báo ngay với hắn.
Thời gian trong một tháng trôi qua, không nhanh cũng không chậm, hoạt đông cứ lặp đi lặp lại từng ngày, đủ để một con người cảm thấy nhàm chán. Những ngày buồn tẻ cứ thế trôi qua, không khiến người ta có bất cứ gì nuối tiếc. Ban ngày và ban đêm đối với cô chẳng khác gì nhau, im ăng một cách lạ thường
Nhưng đến mỗi đêm khuya, khi màng đêm buông xuống, trước cửa phòng cô luôn xuất hiện một bóng người lặng lẽ đứng ở góc phòng.
Bóng đen chỉ đứng im không nói gì cứ thầm lặng quan sát người đang nằm trên giường bệnh. Chừng một lúc sau, bóng đen ấy lại biến mất không một dấu vết như chưa từng xuất hiện. Mỗi nhày bóng đen đó luôn xuất hiện vào đúng lúc đó, dường như con người đang ngủ sau trên giường cũng không hề hay biết.
Mộc Lan đương nhiên sớm muốn rời khỏi bệnh viện trở về. Nhưng Nhị Khang vẫn không đồng ý, mãi đến khi cô bình phục anh mới miễn cường cho cô rời khỏi.
Vương Nhất Khải chưa một lần đến thăm cô. Mộc Lan tự nói với bẳng thân mình: hẳn là hắn rất bận, hoặc là cũng có lúc đến thăm nhưng cô đã ngủ rồi !
Trong đầu cô vẫn luôn là những ý nghĩ như thế, tự cho rằng trong tâm hắn, cô vẫn còn một vị trí quan trọng nào đó.
Vương Nhị Khang nhanh chóng làm thủ tục xuất viện cho cô. Vì chân vẫn chưa hoàn toàn đứng lên được chỉ có thể ngồi xe lăn khoảng 2 tuần nữa.
Trở về nhà, ở bên ngoài vẫn chẳng thay đổi gì. Sau khi cô mở cửa ra, khắp căn phòng trang trí cô cùng đẹp, trên bàn còn có bánh kem và hoa hồng.
Hương Mộc Lan vừa bất ngờ, vừa vui. Nước mắt đã tuôn trào vì hạnh phúc.
Thì ra... anh hôm nay không đến đưa cô là vì chuẩn bị bữa tiệc chào đón cô trở về sao ?!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play