Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Đam Mỹ ] Chờ Người Nói Tiếng Yêu

Chương 1.

"Không!!" Em mở mắt chồm dậy hét lớn, cái đầu đau như búa bổ làm em phải đưa hai tay lên xoa.

Đảo mắt nhìn xung quanh khiến em phải há hốc mồm, nơi này là đâu, lạ lẫm mà quen thuộc quá đa. Ngay cả quần áo cũng đổi, thứ áo bà ba lụa trắng này từ khi nào đã khoác lên người em thế. Không lẽ..em xuyên về thời này ư?

"Mình xuyên không rồi sao? Vãi thật." Cú sốc này quá nặng đi tới nỗi có người đi vào em cũng chẳng hay biết.

"Cậu Quốc, cậu tỉnh rồi." Cái Duyên đặt chậu nước xuống bàn tiến lại chỗ em hỏi han. Nó thấy cậu nó ngồi trơ như bức tượng thì nhẹ lay cánh tay. Cậu Quốc nhà nó là đang buồn hở.

"Cô..cô là ai?" Em giật mình lùi vào trong, đứa con gái trước mặt em có dung mạo ưa nhìn, cũng mặc kiểu áo như em nhưng sần sùi và bụi bẩn hơn.

"Cậu, cậu không nhớ con hở? Con, Duyên hay hầu bên cậu đây mà. Cậu đang đùa với con thôi đúng hông cậu." Nó sốt sắng nói một tràng, cậu Quốc sao có thể quên nó chứ.

"Từ từ." Em bịt miệng nó lại, nói cái chi mà nhiều thế hông biết.

Em còn chưa kịp hỏi câu gì, nó đã khóc nức nở quỳ xuống ôm chân em. Em vội vàng đứng dậy đỡ nó, thân là con trai sao có thể để đứa con gái ôm chân mình được.

"Cô khóc cái gì? Tôi đã làm gì cô đâu?"

"Cậu..hức..cậu quên con rồi."

"Nín đi rồi tôi hỏi chuyện."

Duyên nghe theo, nấc vài tiếng rồi im bặt, nước mắt nước mũi cũng ngừng chảy, nó đứng im chờ cậu chủ của nó hỏi.

"Cô tên Duyên?"

"Dạ phải cậu."

"Thế tôi tên gì? Đây là đâu?"

"Cậu bị ngã nên mới quên hết mọi chuyện ạ?"

"Phải. Cô mau giải thích đi, biết đâu tôi sẽ nhớ ra vài chuyện." Ngã sao? Ở thời hiện đại em bị người khác đẩy ngã mới xuyên về đây, cũng trùng hợp quá đi.

"Dạ, cậu tên Điền Chính Quốc, là vợ cả cậu Hanh, cậu hai của Kim gia này. Dăm ba hôm trước, cậu nằm bất tỉnh ở ven sông, có người phát hiện nên chúng con mới chạy ra mang cậu về đó." Nó giải thích cặn kẽ cho em, tới chi tiết em nằm bất tỉnh trên đất ánh mắt nó hừng hực lửa, như muốn thay em trừng phạt ai kia.

"Cô nói tôi là vợ cả cậu hai Hanh? Ý là tên này còn có nhiều vợ sao?" Đây mới là điều em quan tâm, chồng của chủ thân xác này bội bạc quá đi mất.

"Dạ vâng, sau cậu là mợ hai Tuyết."

Em gật gù như đã hiểu. Em bắt cái Duyên ngồi đó kể lại hết tất tần tật chuyện về chủ thân xác này cả buổi chiều. Người này tên Điền Chính Quốc, trùng hợp lại giống y đúc tên em chỉ khác cuộc đời người này đáng thương quá, yêu chồng mình mà ngày đêm phải chung chồng với người khác, nhìn chồng với người con gái kia ân ái bên nhau. Nhu nhược khi cứ giữ chặt tình cảm không bao giờ được hồi đáp này.

Chính Quốc này sẽ giúp cho thân chủ tỉnh ngộ, buông bỏ tất cả.

[...]

Cả buổi chiều nghe kể chuyện em cũng hiểu phần nào hoàn cảnh của mình sắp trải qua, hiểu cả tính tình của từng người trong cái phủ này.

Thêm một chút nữa cũng tới giờ cơm tối. Em chỉnh chu lại mình rồi đi ra bàn với gương mặt, tâm trạng, thái độ tự nhiên nhất có thể. Cả buổi rúc trong phòng nên chả tham quan được mấy. Nhà giàu có khác, cái nhà to bự chà bá lửa, mấy cái cột tròn giữa nhà toàn làm bằng gỗ xịn không. Chủ thân xác có phúc thật đó, gả vô nhà này ăn sung mặc sướng cả đời cũng không hết.

Cái bản tính tò mò hay nhìn xung quanh của em bị mọi người quanh bàn ăn để ý tới.

"Quốc, con không ăn đi nhìn lung tung đi đâu đó." Bà hội đồng thấy em không ăn được miếng nào, chỉ nhìn quanh nhà rồi ồ lên cũng thấy lạ, bộ em vẫn chưa quen nơi đây sao đa.

"Dạ không có ạ, con ăn ngay đây."

"Cậu Quốc, cậu đã khoẻ hẳn chưa?" Hai Tuyết ngồi bên cạnh hắn bắt chuyện. Còn chu đáo gắp miếng cá kho vào bát em.

"Đủ khoẻ để nắm đầu mấy con rắn độc."

"Cậu nói đùa được như vậy xem ra cũng rất khoẻ ha." Ả cười cười, có ngu ả mới không biết em đang ám chỉ mình.

Tâm trạng bị ai kia phá hỏng khiến em không hề vui tí nào. Bực tức ăn cho xong bát cơm rồi đi ra ngoài vườn vừa uống trà vừa hóng gió.

"Duyên, lại đây cậu hỏi."

"Dạ cậu nói đi ạ."

"Cái người tên Hanh gì đó có vẻ lạnh lùng ha." Em để ý thấy cả bữa ăn hắn chả nói câu gì, đến liếc nhìn cậu một cái cũng chả có, hắn chán ghét chủ thân xác này tới mức đó luôn hở.

"Cậu đừng nhớ lại làm gì cho buồn thêm."

"Kể cậu nghe coi." Em năn nỉ nó kể em nghe, em hay tò mò lắm.

"Cậu sẽ không muốn nghe đâu."

Nó lắc đầu, nó không muốn cậu nó nhớ lại những ngày đầy u buồn và đau khổ đó. Mỗi lần thấy cậu Quốc vùi mặt vào gối khóc nức nở, mỗi lần chịu oan ức nhưng chẳng được giải thích, bị đánh cũng chỉ biết nhẫn nhịn, bởi lẽ...điều cậu Hanh nói cậu nó lúc nào cũng nghe theo. Thái Hanh bảo không được rơi giọt nước mắt nào cậu nó cũng làm theo, cậu Hanh bảo tối nhịn cơm cậu nó cũng làm theo, cậu Hanh muốn Chính Quốc đứng im cho mợ hai Tuyết tát cậu nó cũng làm theo. Còn nó? Nó chỉ biết đứng bên nhìn chủ nó ra sức nhịn, khóc không được khóc, đau không được kêu, không được phản kháng lại.

Mỗi lần như vậy nó đều khuyên ngăn cậu nên bỏ đi tình cảm đó, Chính Quốc gật đầu chấp thuận ý nó nhưng nó biết cậu nào để tâm cơ chứ.

Duyên rất muốn nhìn chủ nó như hiện tại, không đau buồn gì, không nhu nhược. Cậu của nó đã khổ quá rồi, nó mong muốn cậu nó hạnh phúc, nhanh chóng tìm được người thật lòng thương cậu.

Cái Duyên nghĩ lại chuyện trước kia nước mắt tự động rơi, em hoảng hốt bật dậy hỏi han nói sao tự nhiên lại khóc, rồi dỗ nó bảo nó nín em sẽ không bắt nó kể nữa. Duyên đang khóc cũng phải phì cười, cậu nó lúc nào cũng quan tâm nó như đứa em gái vậy, càng như thế nó càng muốn bảo vệ em hơn.

"Quốc!!"

Chương 2.

"Quốc!!"

Ai đó ở phía sau lưng gọi tên chủ thân xác này, dù biết không phải tên mình nhưng theo phản xạ em vẫn quay ra sau nhìn.

Là cậu hai Hanh gọi em, nhìn sắc mặt khó coi đó không phải tìm em để hả giận đó chứ? Nhưng em đâu có gây tội gì với hắn đâu.

"Cậu hai gọi tôi." Nhập gia tuỳ tục, em đã về thời này rồi không thể cứ mãi xưng hô theo kiểu hiện đại được.

"Vô buồng nói chuyện." Hắn buông một câu lạnh lùng rồi đi vào trong trước.

Em nhướng mày không vui với thái độ kiêu ngạo đó của hắn. Đều là hai thằng đàn ông có gì phải lên mặt với nhau, vì hắn kèo trên sao? Bất quá em lật hắn xuống dưới không chừng.

"Cậu Quốc, cậu vô buồng đi kẻo cậu hai chờ lâu lại nổi giận."

"Này Duyên, liệu cậu có được đánh hắn ta nếu hắn ra tay trước không?"

"Dạ??" Nó mở to hai mắt, cậu của nó nay lại nói được những lời này ư? Đánh cậu hai? Nghĩ nó không dám nghĩ tới.

"Chán mày quá, làm gì làm đi, cậu lên buồng đây."

Chính Quốc xua xua tay đuổi nó vô bếp, còn mình đi lên buồng trên, nơi có người đang đợi.

Em vừa mở cửa đã thấy hắn dừng bút viết ngước lên nhìn. Chính Quốc cũng biết ý mà cài then cửa.

"Cậu hai gọi tôi có gì không?"

"Lại đây." Thái Hanh vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên mình.

"Có chuyện gì thì cậu nói luôn đi, tôi còn về buồng ngủ nữa." Em nghi lắm, hẳn là hắn có ý đồ gì đó mới kêu em ngồi gần.

"Vết thương sao rồi?" Hắn chỉ vào cái vết thương trên đầu của em.

"Hơi nhức một chút."

Thái Hanh nhận được câu trả lời thì gật đầu thỏa mãn, bảo em có thể ra ngoài. Chính Quốc ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, vậy là xong rồi hả, hắn hỏi em có một câu thôi hả, kêu em vô rồi đuổi em về, người gì tính ngộ.

Vậy là hôm đầu tiên ở đây trôi qua một cái êm đẹp. Em có thể ngủ được một giấc ngon nghẻ mà chẳng bận tâm điều chi, ở đây cũng rất sướng chăng.

Nhưng đời mà, đâu ai biết trước được cái gì đâu em.

[...]

Đánh một giấc tới tận trưa hôm sau mới dậy, tinh thần Chính Quốc phấn khởi hẳn lên, ra khỏi phòng là miệng líu lo ca hát, lượn lờ bên vườn tỉa cây.

"Cậu Quốc có chuyện gì vui sao?"

Mợ hai Tuyết phe phẩy cái quạt mo trên tay đi lại hỏi. Ả thấy em tươi cười nãy giờ ngứa mắt lắm.

"Tôi nào có chuyện gì vui đâu, thấy không khí trong lành thì tinh thần tốt hơn mọi khi thôi. Em hai có vẻ rất để tâm tới tâm trạng tôi ha?"

"Đó giờ ai cũng biết em là người hay quan tâm tới cảm xúc của người khác mà. Chính vì điều này anh Hanh mới động lòng em đó chớ." Hai Tuyết cười nhẹ một cái, khoe khoang chiến tích của mình.

"Em hai giỏi thật chả bù cho tôi, hồi đó lướt qua cậu Hanh có một cái thế là cả đêm đều nhớ nhung hình bóng tôi, sáng hôm sau là chạy tới nhà tôi gặp tôi liền." Chuyện này em nghe Duyên nói đó, tình cảnh hợp lí để khoe mẽ với ả.

Không nói được gì hai Tuyết quay phắt người đi vào nhà. Cục tức này ả nuốt không trôi, một ngày nào đó sẽ cho em biết tay.

Chính Quốc ngao ngán lắc đầu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, em muốn bình yên mà ả cứ thích gây chuyện, hoạ cũng vào ả chứ có vào em đâu.

[...]

Bữa cơm trưa diễn ra rất suôn sẻ, ăn xong em về buồng đánh một giấc lấy sức để chiều con bay nhảy lượn lờ.

"Cậu muốn đi đâu ạ?" Cái Duyên thấy em đang chỉnh lại trang phục thì thắc mắc, cậu của nó đó giờ toàn ở im trong phủ, ngoại trừ những ngày lễ về thăm nhà mẹ đẻ là đi thôi.

"Cậu chán quá nên muốn đi chơi chút." Tươm tất xong em quay sang nhìn nó. "Thấy sao? Đẹp chứ?"

Duyên gật đầu. "Đẹp lắm cậu, nhìn mê lắm luôn."

"Nịnh là giỏi. Mày cũng đi thay đồ đi, cậu dẫn mày đi luôn."

"Mấy bộ của con đều như này mà cậu, thay chi cho mất công."

Bộ bà ba sần sùi nhăn nhúm đó của nó em thấy mà buồn dùm. Tuy kẻ ăn người ở nhưng ít nhất cũng nên mua đồ mới chăm chút cho bản thân hơn chứ.

"Mình đi kẻo muộn. Tí qua chợ cậu dắt mày đi mua ít áo."

"Thôi cậu ơi, cả ngày con làm lụm người đầy bụi bặm mặc đẹp chi cậu."

"Cậu mua tặng mày, không được ý kiến, đi nhanh không muộn."

[...]

Em và Duyên tản bộ quanh cánh đồng, không khí nơi đồng quê này trong lành thật, chẳng bụi bẩn, xô bồ như trên thành thị. Những cây lúa theo chiều gió nghiêng ngả sang một bên, tiếng chim sẻ bay lượn trên bầu trời tự do, hai cảnh hoà làm một tạo nên một bức tranh đồng quê yên bình, đây là cảnh đẹp mà em luôn hằng ao ước khi còn sống ở thế giới trước.

"Tâm trạng sảng khoái thật." Em dang hai tay hít thở không khí. Ngồi bên dòng sông cùng cái Duyên đùa nghịch, tâm sự em thấy mình vui vẻ hơn rất nhiều.

Ở thời hiện đại em làm gì có bạn đâu, những lúc mệt mỏi, muộn phiền chẳng có người bạn nào ngồi xuống nghe em chia sẻ. Bao nhiêu áp lực về học tập, tiền bạc để trang trải cuộc sống em đều giữ trong lòng.

"Cậu Quốc!!"

"Chuyện gì?"

"Con theo hầu cậu từ bé tới giờ, nhìn hết hình ảnh cậu vui, cậu buồn, cậu khóc, cậu hạnh phúc."

Nó dừng đôi chút, nó không biết có nên nói với em điều này không nữa.

"Sao không nói tiếp?"

"Con không mong cậu nghe theo lời con nói nhưng con muốn cậu được hạnh phúc thôi, cậu...đừng yêu cậu Hanh nữa, được không cậu?" Giọng nó càng nói càng nghẹn lại.

Em khẽ xoa đầu nó một cái. "Đừng khóc."

"Con không thích nhìn cậu đêm nào cũng ôm gối nằm khóc đâu. Từ khi cậu cưới cậu Hanh, con thấy cậu khóc suốt thôi, mà ý, cậu Hanh hồi trước hứa sẽ chả bao giờ làm cậu khóc vì buồn đâu, con phận tôi tớ nhỏ bé nên không dám nói trách cậu, cậu Hanh tức giận là lại lấy cậu trút giận cậu lại khổ hơn." Mấy điều này nó có dám nói cho ai nghe đâu.

"Cậu nghe con đi cậu, người ta không yêu thương cậu thì để người khác thương. Đâm đầu vô đó chính mình lại khổ đó cậu ơi." Nó không biết lần này em có nghe nó không, nhưng nó có cảm giác lần này rất khác những lần trước, một tia hy vọng nhen nhóm trong lòng nó nổi dậy.

"Được, cậu nghe mày mà, đợi tới lúc thích hợp cậu sẽ ly hôn với cậu Hanh."

Chương 3.

Vòng qua chợ lựa cho cái Duyên vào bộ quần áo mới. Hai người la cà cả buổi tới khi trời bắt đầu ngả màu đen mới về.

Vì là đi bộ nên bây giờ chân của em nó mỏi dữ lắm, chỉ muốn vào phòng xoa bóp ngâm chân tí thôi. Đưa đồ cho Duyên xong em đi về hướng phòng mình đã thấy hắn đứng ở đó từ bao giờ.

"Cậu hai đứng trước phòng tôi chi vậy?"

"Đi đâu mới về?" Hắn khoanh hai tay trước ngực, mặt mày cau có hỏi em.

"Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi, mời cậu hai về cho."

"Tôi hỏi em mới đi đâu về?" Thái Hanh giữ chặt hai tay em lại, bắt em phải đối mặt trực diện với hắn.

"Cậu không có quyền quản tôi."

"Em đi gặp thằng đó?"

Hắn bám hai vai em thật chặt, Chính Quốc vì đau mà cố đẩy tay ra không trả lời hắn.

"Em gặp nó đúng không?"

Lực tay của hắn càng mạnh hơn, em vì mệt vì đau nên tức giận đẩy hắn ra.

"Tôi gặp ai, làm gì thì liên quan gì tới cậu. Tôi có trăng hoa cũng là học hỏi từ con người như cậu thôi, cậu khác gì tôi mà tức giận hả cậu Hanh?"

"Em là vợ của tôi, đừng mơ tưởng tới mấy thằng đờn ông khác, không tôi sẽ..."

"Sẽ như nào? Cậu định đánh tôi hay giết tôi?"

"Em...đừng chọc tôi giận." Hắn nói rồi đẩy em ra đi về phòng. Chính Quốc đứng đó xoa bóp hai bên vai đang đau nhức, khi không tức giận gây chuyện với em.

[...]

Chính Quốc vì mệt nên ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy ăn cho xong bát cơm nghỉ tí rồi vác đồ đi tắm.

Vì là mùa hè nên không cần phải đun nước ấm, Chính Quốc gội rửa cho cả cơ thể từ trên đỉnh đầu xuống tới chân.

Cả người thoải mái hơn nhiều, Chính Quốc mặc quần áo mới vào, đi ngang qua nhà chính thấy má chồng đang ngồi uống trà. Phận làm con, đâu thể trơ mắt đi qua hay chào hỏi qua loa được. Em tiến lại gần chỗ bà, ngồi xuống ghế, rót thêm trà cho bà lẫn cho mình.

"Muộn này rồi má không ngủ ra đây uống trà chi vậy ạ?"

"Má đang chờ con để hỏi chuyện." Bà đưa ánh mắt trìu mến xen lẫn chút thương xót nhìn cậu. Chàng dâu nhà bà khổ quá rồi, bà thương lung lắm.

"Chuyện gì thì để mai nói cũng được mà má, má thức muộn này tổn hại sức khỏe lắm đó."

"Ôi dào, tôi có tuổi rồi, sống có được bao lâu đâu. Chỉ là..muốn tâm sự chút chuyện với con."

"Má còn trẻ chán, còn sống với tụi con lâu lắm. Má muốn nói chuyện gì ạ?" Em nghe bà nói chuyện xúi quẩy liền phản bác lại, má chồng em còn trẻ chán luôn.

"Thằng Hanh nó làm khổ con rồi, má thay mặt nó xin lỗi con nhiều lắm." Cứ nghĩ tới đứa con của mình gây nên chuyện là bà thấy có lỗi với em lắm.

Nhớ lại cái ngày cái Hanh nó dắt em về ra mắt, bà bất ngờ tới nỗi ngất đi, lúc tỉnh dậy thấy hai đứa nó đang quỳ bên cạnh giường, mồm miệng cậu Hanh liên tục cầu xin cho hắn cưới em về. Bà khó chấp nhận lắm, thời này làm gì có chuyện hai thằng đờn ông yêu nhau đâu cơ chứ, nhưng bà xót con, xót cho đứa con từ bé luôn nghe lời bà, luôn hiếu thảo nên gật đầu đồng ý.

Điền Chính Quốc chiếm được cảm tình của bà rất nhanh, bà yêu thương em lắm. Cứ ngỡ cuộc sống sẽ êm đềm mãi như này, thế mà Thái Hanh lại mang con ả ở đẩu ở đâu về xin bà cưới. Khi rước Chính Quốc về, bà nghĩ thằng con bà sẽ chẳng cưới thêm vợ đâu, nhìn chúng nó yêu thương nhau như vậy cơ mà. Đầu bà choáng váng liếc nhìn biểu hiện của em đang ngồi cạnh mình. Em không lên tiếng đồng ý cũng chẳng phản đối, trơ mắt nhìn đôi họ đứng cạnh nhau, tay đan tay như trước đây em cả hắn đã từng.

Hỏi em có đau không? Em đau lắm.

Hỏi em có giận hắn không? Em giận lắm, giận hắn vì sao lại không thực hiện lời hứa sẽ cưới một mình em, yêu một mình em.

Hỏi em sẽ tha thứ cho hắn chứ? Em tha thứ chứ, vì em yêu hắn lắm, chỉ cần hắn vẫn bên cạnh vẫn quan tâm em, dù một chút thôi em cũng mãn nguyện.

Chính Quốc em không biết phải làm sao khi tối ngày nhìn họ ân ân ái ái trước mặt mình. Rõ ràng... rõ ràng vị trí đó phải là em, vậy mà giờ đây lại đổi chủ qua Thu Tuyết - mợ hai nhà này.

Em hiền lành, có dám làm gì ả đâu. Hắn biết, bà Kim biết, người làm ai cũng biết em không có ý định xấu xa hay hại ả. Vậy mà hắn, hắn tin ả, tin lời ả nói là em đánh ả, em đẩy ả ngã. Hắn ra tay trừng phạt em, đẩy ngã em, em có tin nổi đâu, cả người đờ ra ngồi im dưới sàn đất, chuyện em bị hắn đánh tới tai bà Kim, bà xót bà thương lung lắm. Bà biết em bị oan nhưng thằng con bà nó mê muội con ả kia, nói bao nhiêu cũng như nước đổ lá khoai, có ngấm gì vô đầu đâu.

"Má, má nói gì vậy, sao lại xin lỗi con chứ? Con được anh Hanh cưới về là phước của con, chút chuyện này có gì to tát đâu, sau này con sẽ quen thôi à."

"Hay má bảo ban nó thu xếp giấy tờ để hai đứa ly dị, chứ như này khổ con lắm."

"Dạ, má nói sao con nghe vậy." Nói chứ em nãy giờ chỉ chờ mỗi câu này.

Nói chuyện với bà xong, Chính Quốc dìu bà vô phòng, trước khi đi còn an ủi bà vài câu.

Vì bà nói sẽ giúp em và hắn ly dị nên tinh thần em phấn khởi hẳn ra, miệng líu lo hát mấy bài hát thời hiện đại của mình.

"Có vẻ vui nhỉ?" Thái Hanh bất thình lình xuất hiện trước mặt em.

Chính Quốc giật thót người ôm tim lùi lại vài bước. Ban đêm vắng vẻ, âm u còn nghe thấy tiếng kêu mấy con vật đã chết khiếp rồi, hắn còn giở chứng doạ em, này là muốn giết người hay gì.

"Chúng ta cần nói chuyện, vô phòng." Kim Thái Hanh nắm cổ tay em kéo mạnh vô phòng.

"Này này bỏ tay ra đau tôi, bỏ ra nghe không hả?" Tên chết bầm này không thể nhẹ nhàng với em một chút hay sao.

"Điền Chính Quốc, em muốn ly dị?" Hắn không vòng vo vào thẳng vấn đề chính.

"Gì? Ly dị gì? Tôi không hiểu không biết mau về phòng đi." Em đang thắc mắc sao hắn biết chuyện đây, nếu nhận có phải hắn giã em ra bã không?

"Còn chối? Tôi nghe hết cuộc nói chuyện của hai người rồi. Em muốn ly dị sao? Hửm??"

"Không.. không..."

Mặt hắn càng lúc càng sát lại mặt em, Chính Quốc vì sợ mà mắt đã xuất hiện một làn nước, làm cho nó càng trở nên long lanh, dụ hoặc hắn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play